← Quay lại trang sách

Chuong 37

KHI TÔI CHÌM vào giấc ngủ, anh nằm ngay bên cạnh.

Tôi tưởng sẽ gặp ác mộng, nhưng chắc tôi đã quá mệt, vì đầu óc tôi trống rỗng. Khi tôi mở mắt ra thì anh đã đi rồi, nhưng có một chồng quần áo được xếp sẵn gọn ghẽ trên giường, kế bên tôi.

Tôi ngồi dậy và bước vô phòng tắm, và tôi thấy cả người thô ráp, như thể da tôi được cạo cho sạch và mỗi hơi thở ra đều nhói đau một chút, nhưng vững vàng. Tôi không bật đèn phòng tắm vì tôi biết chúng sẽ nhợt nhạt và chói chang, như ánh đèn trong khu Erudite. Tôi tắm trong bóng tối, chẳng phân biệt được đâu là dầu gội, đâu là dầu xả, và tự nhủ rằng tôi sẽ bước ra ngoài tươi mới và mạnh mẽ, rằng nước sẽ chữa trị cho tôi.

Trước khi ra khỏi phòng tắm, tôi nhéo mạnh hai má để đem chút máu lên da cho hồng hào. Hơi ngốc, nhưng tôi không muốn trông yếu ớt và kiệt sức trước mặt mọi người.

Khi tôi trở vô lại phòng của Tobias, Uriah đang nằm dài, úp mặt trên giường; Christina đang săm soi bức tượng màu xanh trên bàn Tobias; và Lynn đang giơ một cái gối trên đầu Uriah, một nụ cười ranh mãnh toét ra trên miệng nó.

Lynn nện một cú trời giáng xuống gáy Uriah, Christina gọi, “Chào Tris!” và Uriah la lên, “Ui! Làm thế quái nào mà cậu đánh bằng cái gối cũng đau vậy hả, Lynn?”

“Sức mạnh siêu nhiên của mình,” con nhỏ đáp. “Bồ có bị đánh đập gì không vậy, Tris? Một bên má đỏ ửng kia kìa.”

Chắc tôi chưa nhéo bên kia đủ mạnh. “Không, chỉ là...

ánh ban mai thôi mà.”

Tôi cố pha trò mà như nói một thứ tiếng mới ấy.

Christina phá ra cười, có lẽ hơi quá so với hiệu quả thật của câu nói đùa, nhưng tôi cũng rất cảm kích nỗ lực đó của nó. Uriah nhảy nhảy trên giường mấy cái trên đường lết xuống đất.

“Để coi, về cái vấn đề mà cả đám tụi mình đều tránh nói tới,” nó nói. Nó hất đầu về phía tôi. “Cậu suýt nữa thì tử ẹo, một thằng bánh bèo tâm địa ác độc cứu mạng cậu, và giờ tất thảy chúng ta đang tiến hành một cuộc chiến tranh thật sự với đồng minh là những kẻ vô môn phái.”

“Bánh bèo hả?” Christina hỏi.

“Tiếng lóng của Dauntless đó mà.” Lynn nhếch mép.

“Đáng ra là từ ám chỉ một sự sỉ nhục kinh khủng lắm, chỉ có điều giờ chẳng ai xài nữa thôi.”

“Tại nó xúc phạm quá,” Uriah gật đầu.

“Không phải. Vì nó ngu ngốc tới mức chẳng Dauntless có tri giác nào thèm phun nó ra, chưa nói tới chuyện nghĩ tới nó. Bánh bèo. Bồ nhiêu tuổi rồi, mười hai hả?”

“Rưỡi,” nó đáp.

Tôi có cảm giác tụi nó đùa giỡn để làm vui lòng tôi, để tôi không phải nói gì hết; tôi chỉ việc cười thôi. Và tôi cười thật, đủ để làm ấm viên sạn mới xuất hiện trong bụng tôi.

“Dưới lầu có đồ ăn đó,” Christina nói. “Tobias làm trứng bác(* ), cái món hóa ra thật là kinh dị.”

“Này,” tôi nói. “Mình thích trứng bác.”

“Vậy chắc là bữa sáng điển hình của Cứng Đơ rồi.” Nó nắm tay tôi. “Đi thôi.”

Chúng tôi cùng nhau xuống dưới lầu, chân nện rầm rầm, còn lâu tụi nó mới được đi lại kiểu đó trong căn nhà của ba mẹ tôi. Ba tôi từng la tôi vì cái tội chạy xuống * Trứng bác – Scrambled Eggs là món trứng khi chế biến thì làm không liền miếng, mềm, hay có thể nói là nan nát. (theo internet) cầu thang. “Đừng có làm người khác chú ý,” ông nói.

“Làm vậy là bất lịch sự với những người xung quanh đó.”

Tôi nghe tiếng nói trong phòng khách — thật ra là cả một dàn hợp xướng, thỉnh thoảng lọt vô mấy tràng cười và tiếng nhạc cụ nhỏ xíu, tiếng trống banjo hay đàn ghi-ta gì đó. Đó không phải là điều tôi mong đợi trong một căn nhà Abnegation, nơi mọi thứ thường im lặng như tờ, bất kể có bao nhiêu người đang ở trong đi chăng nữa. Tiếng nói cười và tiếng nhạc như thổi sức sống vào những bức tường ủ rũ. Tôi thấy ấm người hơn.

Tôi đứng ở ngưỡng cửa. Năm người đang chen nhau ngồi trên cái ghế sa lông dành cho ba người, chơi một loại bài tôi đã thấy ở tổng hành dinh Dauntless. Một anh con trai ngồi trên một cái ghế dựa với một chị ngồi trong lòng anh ta, và người khác ngự trên thành ghế, tay cầm một hộp súp. Tobias ngồi bệt trên sàn, dựa lưng vào cái bàn uống nước. Mỗi một phần trong cái tư thế đó đều cho thấy sự thoải mái — một chân cong lại, chân kia duỗi thẳng, một cánh tay ôm gối, đầu nghiêng qua một bên để lắng nghe. Tôi chưa từng thấy anh thoải mái như thế này mà không có một khẩu súng kề bên. Tôi còn không nghĩ chuyện đó khả thi nữa.

Bụng dạ tôi bỗng cảm thấy cùng một cái cảm giác nôn nao như mỗi lần tôi biết người ta nói dối tôi, nhưng tôi không biết lần này người nói dối tôi là ai, hay chính xác là về cái gì. Nhưng đây không phải là điều tôi đã được dạy để trông đợi từ những người vô môn phái. Tôi được dạy rằng vô môn phái còn tệ hơn là chết.

Tôi cứ đứng đó một lúc trước khi mọi người nhận ra sự có mặt của tôi. Những cuộc trò chuyện của họ thưa dần rồi tắt hẳn. Tôi chùi tay lên vạt áo. Quá nhiều cặp mắt, và quá nhiều im lặng.

Bà Evelyn hắng giọng. “Mọi người, đây là Tris Prior.

Tôi tin hôm qua các bạn đã nghe rất nhiều về cô bé này rồi.”

“Và Chisritina, Uriah, và Lynn,” Tobias bổ sung. Tôi biết ơn nỗ lực của anh để làm chệch hướng chú ý của mọi người, nhưng nó chẳng có tác dụng.

Tôi đứng chôn chân ở ngưỡng cửa một lúc, rồi một người vô môn phái — lớn hơn, làn da nhăn nheo đầy hình xăm — lên tiếng.

“Sao nghe nói cô về chầu trời rồi?”

Vài người cười rộ lên, và tôi cố nhe răng cười. Nó hiện lên méo xệch.

“Tin đồn thôi,” tôi nói.

“Thế nhưng chúng tôi không thích trao cho Jeanine Matthews điều mụ ta muốn,” Tobias nói. Anh đứng dậy và đưa tôi một hộp đậu — nhưng nó không chứa đậu; nó đầy trứng bác. Cái hộp nhôm âm ấm trên tay tôi.

Anh ngồi xuống, tôi ngồi xuống kế anh rồi đút vài miếng trứng vô miệng. Tôi không đói, nhưng tôi biết mình cần phải ăn, thế nên tôi cứ nhai nuốt. Tôi đã quen với cách những người vô môn phái ăn uống nên chuyền trứng cho Christina, rồi cầm một hộp đào từ tay Tobias.

“Tại sao tất thảy mọi người lại cắm trại trong nhà ông Marcus vậy?” tôi hỏi anh.

“Mẹ Evelyn đã đá ông ta ra ngoài. Nói đó cũng là nhà của mẹ, và ông ta đã sử dụng nó cả chục năm nay rồi, giờ tới lượt bà.” Tobias nhe răng cười. “Một trận cãi nhau nảy lửa đã nổ ra trên bãi cỏ trước nhà, nhưng cuối cùng mẹ Evelyn toàn thắng.”

Tôi liếc nhìn mẹ của Tobias. Bà ta đang ở góc bên kia căn phòng, đang nói chuyện với Peter và ăn nhiều trứng hơn từ một cái lon khác. Bụng dạ tôi cuộn lên. Tobias nói về bà với giọng gần như tôn kính. Nhưng tôi vẫn còn nhớ những gì bà ấy nói với tôi về sự hiện diện ngắn ngủi của tôi trong đời Tobias.

“Hình như đâu đây có bánh mì đó.” Anh cầm lên một cái giỏ từ bàn uống cà phê và đưa cho tôi. “Lấy hai miếng đi. Em cần nó đó.”

Vừa nhai vỏ bánh mì, tôi vừa tiếp tục chiếu tướng Peter và bà Evelyn.

“Anh nghĩ mẹ đang thử chiêu mộ cậu ta,” Tobias nói.

“Bà có cách kể chuyện khiến cho cuộc sống vô môn phái nghe quyến rũ một cách phi thường.”

“Bất cứ thứ gì giúp nó biến khỏi Dauntless cũng được.

Em không quan tâm nó có cứu mạng em hay không, em vẫn không thích nó.”

“Hy vọng khi chuyện này kết thúc chúng ta không phải lo về việc phân biệt phe phái nữa. Nó sẽ rất hay, anh nghĩ vậy.”

Tôi ngậm tăm. Tôi không muốn gây gổ với anh ở đây.

Hay nhắc anh nhớ là sẽ không hề dễ dàng để thuyết phục phái Dauntless và Candor nhập hội với những người vô môn phái trong chiến dịch chống lại hệ thống môn phái. Có thể nó sẽ phải tốn thêm một cuộc chiến tranh nữa.

Cửa trước mở toang, và Edward bước vô. Hôm nay nó đeo một cái miếng bịt mắt có vẽ một con mắt màu xanh, hoàn chỉnh với cả một mí mắt khép hờ nữa chứ. Hiệu quả của con mắt to quá khổ đó với gương mặt đẹp trai của nó vừa kì cục lại vừa mắc cười.

“Eddie!” ai đó kêu lên chào. Nhưng con mắt nguyên vẹn của Edward đã dán lên Peter. Nó đi xuyên qua phòng, suýt nữa đá bay lon thức ăn ra khỏi tay của một người. Peter lùi vô trong ngưỡng cửa như thể nó đang cố biến mất vô trong đó.

Edward dừng lại cách Peter mấy phân, rồi thình lình nhá người tới như chuẩn bị thoi cho thằng kia một đấm tới nơi. Peter giật mình lùi lại mạnh tới nỗi nó đập luôn đầu vô tường. Edward nhe răng, và khắp xung quanh chúng tôi, những người vô môn phái rộ lên cười.

“Không can đảm lắm giữa thanh thiên bạch nhật nhỉ,”

Edward nói. Và sau đó, với bà Evelyn, “Hãy coi chừng, đừng đưa cho nó bất kỳ thứ dụng cụ bếp núc nào nhé.

Chẳng biết nó sẽ làm gì với chúng đâu.”

Vừa nói, nó vừa giật mạnh cái nĩa trong tay Peter.

“Trả lại đây,” Peter nói.

Edward vung cái tay đang rảnh chặn họng Peter lại, và chĩa cái nĩa qua ngón tay nó, lên ngay yết hầu của Peter.

Peter cứng người lại, mặt đỏ lên.

“Khôn hồn thì im cái miệng mày lại khi ở gần tao,” nó hạ giọng, “bằng không tao sẽ làm lại đấy, chỉ là lần tới, tao sẽ đâm nó xuyên qua cổ họng của mày.”

“Đủ rồi,” bà Evelyn lên tiếng. Edward thả cái nĩa và buông Peter ra. Rồi nó bước ngang qua phòng và ngồi xuống cạnh cái người lúc này đã gọi nó là “Eddie.”

“Không biết em có biết không,” Tobias nói, “nhưng Edward hơi không được ổn định lắm.”

“Em đang dần thấy rồi,” tôi nói.

“Cái tên Drew gì đó, người đã giúp Peter thực hiện thủ đoạn với con dao cắt bơ đó,” Tobias nói. “Hình như sau khi cậu ta bị đá khỏi phái Dauntless, cu cậu đã cố gia nhập vào cùng một nhóm vô môn phái với Edward. Có để ý là em không thấy Drew đâu không?”

“Edward giết nó rồi sao?” tôi hỏi.

“Suýt nữa,” Tobias nói. “Rõ ràng đó là lý do mà kẻ nhảy phái kia — Myra phải không? — lại bỏ Edward.

Quá hiền lành nên không chịu được.”

Tôi thấy trống rỗng khi nghĩ tới Drew, suýt nữa bỏ mạng dưới tay Edward. Drew cũng đã tấn công tôi.

“Em không muốn nói về chuyện này,” tôi nói.

“Được rồi,” Tobias nói. Anh chạm lên vai tôi. “Ở trong một căn nhà Abnegation như thế này có khó cho em không? Hồi trước anh định hỏi em rồi. Chúng ta có thể đi chỗ khác nếu em muốn.”

Tôi ăn hết miếng bánh mì thứ hai. Tất cả những ngôi nhà Abnegation đều giống như nhau, nên thành ra cái phòng khách này giống y chang phòng khách nhà tôi, và nó quả thật khơi gợi lại ký ức, nếu tôi nhìn cẩn thận.

Ánh sáng chiếu lên rèm mỗi sáng, đủ cho ba tôi đọc sách báo. Tiếng cách cách khi mẹ tôi đan len mỗi tối. Nhưng tôi không cảm thấy nghẹt thở. Đây là sự bắt đầu.

“Có,” tôi nói. “Nhưng không quá khó như anh nghĩ đâu.”

Anh nhướn một bên mày.

“Thật đó. Trình mô phỏng trong tổng hành dinh Erudite... bằng cách nào đó, đã giúp em. Giúp em đứng vững, có lẽ thế.” Tôi nhíu mày. “Hoặc có lẽ không. Có lẽ chúng đã giúp em thôi không còn ôm khư khư quá chặt nó trong lòng nữa.” Nghe có vẻ đúng. “Một ngày nào đó em sẽ kể với anh.” Giọng tôi vang lên xa xăm.

Anh chạm vào má tôi, và mặc dù chúng tôi đang ở trong một căn phòng đầy nhóc người, vây xung quanh bởi cơ man là tiếng nói cười, anh chậm rãi hôn tôi.

“Chu choa, Tobias,” người bên trái tôi thốt lên. “Không phải hai người được nuôi dạy trở thành Cứng Đơ hả? Cứ nghĩ mấy người nghiêm túc lắm là... đụng nhẹ lên tay hay gì đó thôi chứ.”

“Vậy chớ anh nghĩ con nít Abnegation từ đâu chui ra?” Tobias nhướn mày.

“Chúng được đem đến với cuộc đời hoàn toàn chỉ bằng sức mạnh của ý chí,” người phụ nữ đang ngồi trên cái tay vịn ghế chêm vào. “Cậu không biết chuyện đó sao, Tobias?”

“Không, tôi không hề biết đấy.” Anh nhoẻn miệng cười. “Xin thứ lỗi cho tôi.”

Bọn họ cười ồ lên. Chúng tôi cười ồ lên. Và tôi chợt nhận ra rằng có lẽ tôi đang gặp gỡ môn phái thật của Tobias. Bọn họ không bị định hình bởi một đức tính đặc biệt nào. Họ nhận tất cả màu sắc, hành động, tính tình, và tất cả thói xấu của mình.

Tôi không biết cái gì gắn kết họ lại với nhau. Điểm chung duy nhất của họ mà tôi biết là sự thất bại. Bất kể là cái gì, có vẻ vậy là đủ.

Tôi cảm thấy, khi tôi nhìn anh, rằng cuối cùng tôi cũng thấy anh đúng với con người thật của mình, thay vì là anh ở trong mối quan hệ với tôi. Vậy tôi biết anh rõ tới mức nào, nếu trước đây tôi chưa từng thấy anh như thế này?

Mặt trời bắt đầu lặn. Khu Abnegation còn lâu mới yên lặng được. Những Dauntless và những người vô môn phái rảo bước trên đường phố, vài người một tay cầm chai, tay kia vung vẩy súng.

Phía trước tôi, anh Zeke đang đẩy cái xe lăn của chị Shauna đi ngang qua căn nhà của cô Alice Brewster, cựu thủ lĩnh Anbegation. Họ không nhìn thấy tôi.

“Làm lại đi!” chị ấy nói.

“Chắc không?”

“Chắc!”

“Được thôi...” anh Zeke bắt đầu đẩy nhanh cái xe đi thật. Rồi khi anh hầu như đi quá xa tầm mắt tôi, anh vịn tay cầm và nhấc người lên để chân không chạm đất, và họ cùng nhau bay xuống lòng đường, chị Shauna rít lên, anh Zeke phá ra cười.

Tôi rẽ trái ở ngã tư tiếp theo và bước đi trên cái vỉa hè nứt nẻ, hướng về phía tòa nhà nơi phái Abnegation tổ chức cuộc họp toàn phái hàng tháng. Dù lần cuối cùng tôi ở đây cứ như thể là từ một chục năm trước rồi, tôi vẫn còn nhớ nó ở đâu. Một khối nhà về phía Nam, hai khối nhà về phía Tây.

Mặt trời từ từ hạ xuống đường chân trời trong lúc tôi bước đi. Trong ánh sáng chập choạng buổi chiều đêm, màu trời trên những tòa nhà xung quanh nhạt dần, cuối cùng tất cả đều chuyển sang màu xám.

Mặt trước của tổng hành dinh Abnegation chỉ là một hình chữ nhật bằng xi măng, giống như tất cả những tòa nhà khác trong khu vực Abnegation. Nhưng khi tôi mở tung cánh cửa, những cái sàn gỗ và những dãy ghế gỗ xếp thành hình vuông quen thuộc chào đón tôi. Chính giữa căn phòng là một ô cửa sổ gắn trên trần, để lọt một ô vuông ánh mặt trời cam rực. Đó là món trang trí duy nhất trong phòng. Tôi ngồi trên cái ghế cũ của gia đình tôi. Tôi từng ngồi cạnh ba, và anh Caleb ngồi kế mẹ. Giờ tôi thấy như mình là người cuối cùng còn sót lại. Prior cuối cùng.

“Đẹp, phải không?” ông Marcus bước vô và ngồi xuống đối diện tôi, tay khoanh lại trong lòng. Ánh nắng xiên giữa chúng tôi.

Trên hàm ông ta có một vết bầm lớn, nơi bị Tobias đánh, và tóc ông ta như mới bị vò xong.

“Nó đẹp,” tôi nói, thẳng người lên. “Ông làm gì ở đây?”

“Tôi thấy cháu đi vô.” Ông ta cẩn thận kiểm tra móng tay. “Và tôi muốn nói chuyện với cháu về thông tin mà Jeanine Matthews đã lấy cắp.”

“Lỡ ông đã quá trễ rồi thì sao? Lỡ tôi đã biết nó là gì rồi thì sao?”

Ông Marcus rời mắt khỏi mấy cái móng tay, đôi mắt sẫm màu nheo lại. Cái nhìn độc địa hơn gấp nhiều lần so với Tobias có thể gom được, dù anh thừa hưởng đôi mắt từ ông ta. “Cháu không thể nào biết được.”

“Ông không biết điều đó.”

“Thật ra tôi có biết. Bởi vì tôi đã chứng kiến điều gì đã xảy ra khi người ta nghe được sự thật. Họ nhìn như thể đã quên mất điều mình đang tìm kiếm, và cứ đi lòng vòng cố mà nhớ lại.”

Một cơn ớn lạnh bỗng ùa lên sống lưng tôi và lan xuống hai cánh tay, làm tôi nổi da gà.

“Tôi biết mụ Jeanine đã quyết định giết hại cả một nửa một môn phái để đánh cắp nó, vì thế nó phải rất rất quan trọng,” tôi nói. Tôi ngừng lại. Tôi còn biết một thứ khác nữa, nhưng tới giờ tôi mới nhận ra.

Trước khi tôi tấn công Jeanine, mụ ta đã nói. “Chuyện này không phải là về ngươi! Không phải chuyện về ta!”

Và chuyện này nghĩa là những gì mụ đã làm với tôi —

cố gắng tìm ra một loại trình mô phỏng có tác dụng với tôi. Với pergent.

“Tôi biết có liên quan gì đó đến những pergent,” tôi buột miệng. “Tôi biết thông tin là về cái gì đó bên ngoài hàng rào.”

“Đó không phải là điều tương tự như biết cái gì đó bên ngoài hàng rào.”

“Chà, ông có định nói với tôi không hay cứ treo trên đầu tôi rồi nhử cho tôi phải nhảy lên chụp lấy nó đây?”

“Tôi không đến đây để cãi nhau. Và không, tôi sẽ không nói với cháu, nhưng không phải vì tôi không muốn. Là bởi vì tôi không biết phải tả với cháu như thế nào. Cháu phải tận mắt nhìn mới được.”

Trong khi ông ta nói, tôi để ý ánh nắng đang ngả sang màu cam nhiều hơn vàng, và làm xuất hiện nhiều bóng đen hơn trên mặt ông ta.

“Tôi nghĩ có lẽ Tobias nói đúng,” tôi nói. “Ông thích là người duy nhất biết chuyện. Ông thích thú khi tôi không biết gì. Nó làm ông cảm thấy mình quan trọng. Đó là lý do ông không nói với tôi, chứ không phải vì nó không mô tả được.”

“Điều đó không đúng.”

“Làm sao mà tôi biết được cơ chứ?”

Ông Marcus nhìn tôi chằm chằm, và tôi nhìn lại.

“Một tuần trước cuộc tấn công mô phỏng, những thủ lĩnh Abnegation đã quyết định đã đến lúc công bố thông tin trong hồ sơ cho tất cả mọi người. Tất cả mọi người, trong toàn thành phố. Ngày bọn ta dự định sẽ công bố nó là khoảng bảy ngày sau cuộc tấn công mô phỏng. Rõ ràng là bọn ta đã không làm được.”

“Mụ ta không muốn các ông tiết lộ cái gì bên kia hàng rào ư? Tại sao không? Làm sao ngay từ đầu mụ ta lại biết về nó? Tôi tưởng ông nói là chỉ có những thủ lĩnh Abnegation mới biết thôi chứ.”

“Chúng ta không phải đến từ đây, Beatrice. Chúng ta được bố trí ở đây, vì một mục đích đặc biệt. Một thời gian trước, phái Abnegation đã bị buộc phải tranh thủ sự giúp đỡ của phái Erudite để đạt được mục đích đó, nhưng cuối cùng mọi thứ trở nên không như mong đợi bởi vì Jeanine. Vì cô ta không muốn làm việc mà chúng ta đáng lẽ phải làm. Cô ta thà dùng đến phương thức giết người còn hơn.”

Được bố trí ở đây.

Não tôi kêu vù vù với những thông tin mới nghe. Tôi níu chặt thành ghế phía dưới mình.

“Việc chúng ta đáng lẽ phải làm là gì” tôi hỏi, giọng chỉ lớn hơn tiếng thì thầm một chút.

“Tôi đã kể cho cháu đủ để thuyết phục cháu rằng tôi không phải là một kẻ dối trá. Phần còn lại, tôi thật sự không thấy mình có nhiệm vụ phải giải thích cho cháu.

Tôi chỉ nói với cháu nãy giờ vì tình huống đã trở nên tàn khốc mà thôi.”

Tàn khốc. Đột nhiên tôi hiểu ra vấn đề. Những người vô môn phái lên kế hoạch phá hủy, không chỉ những yếu nhân của phái Erudite, mà còn tất cả những dữ liệu mà bọn chúng nắm giữ. Họ sẽ san bằng mọi thứ.

Tôi chưa từng nghĩ rằng kế hoạch đó là một ý tốt, nhưng tôi biết chúng tôi có thể hồi sinh nhờ nó, vì phái Erudite vẫn biết những thông tin liên quan, cho dù họ có mất hết dữ liệu đi chăng nữa. Nhưng đây là thứ mà đến những Erudite thông thái nhất cũng không biết; điều đó là nếu tất cả mọi thứ bị phá hủy, chúng tôi không thể tái tạo được.

“Nếu tôi giúp ông, tôi phải phản bội Tobias. Tôi sẽ mất anh ấy.” Tôi nặng nhọc nuốt nước bọt. “Vì thế nên ông phải cho tôi một lý do thuyết phục.”

“Bên cạnh lợi ích của toàn thể mọi người trong xã hội của chúng ta ư?” ông Marcus nhăn mũi ghê tởm. “Vậy chưa đủ với cháu sao?”

“Xã hội của chúng ta đã nát như cám rồi. Vậy nên không, chưa đủ.”

Ông ấy thở dài.

“Ba mẹ cháu đã chết vì cháu, điều đó đúng. Nhưng lý do mẹ cháu ở tổng hành dinh Abnegation cái đêm cháu suýt nữa bị hành hình không phải là để cứu cháu. Cô ấy không biết cháu ở đó. Cô ấy đang cố cứu lấy tập tin đó khỏi tay Jeanine. Và khi nghe thấy cháu sắp chết, cô ấy lật đật đi cứu cháu, để tập tin rơi vào tay Jeanine.”

“Đó không phải là điều mẹ nói với tôi,” tôi nóng nảy.

“Cô ấy đã nói dối. Vì cô ấy buộc phải làm thế. Nhưng Beatrice, vấn đề là... vấn đề là mẹ cháu đã biết cô ấy sẽ không thể sống sót thoát ra khỏi tổng hành dinh Abnegation, nhưng cô ấy phải thử. Tập tin này, đó là thứ mà cô ấy sẵn sàng bỏ mạng vì nó. Hiểu không?”

Những Abnegation sẵn sàng bỏ mạng vì bất cứ ai, thù hay bạn, nếu tình huống đòi hỏi. Đó, có lẽ, là lý do tại sao họ lại khó sống sót trong những tình huống đe dọa tới tính mạng. Bởi vì có vài thứ họ sẵn sàng đánh đổi mạng sống. Họ không trân trọng nhiều thứ lắm trong thế giới vật chất.

Vậy nếu ông ta đang nói với tôi sự thật, và mẹ tôi thật sự đã sẵn sàng chết để thông tin đó được công bố rộng rãi... Tôi sẽ làm bất cứ thứ gì để hoàn thành mục tiêu mà mẹ đã không đạt được.

“Ông đang cố lôi kéo tôi. Đúng không?”

“Tôi cho là,” ông ta nói khi những cái bóng đen trượt vào trong hốc mắt ông ta như nước đen, “đó là thứ mà cháu phải tự mình quyết định thôi.