← Quay lại trang sách

Chuong 38

TÔI KHÔNG VỘI trên đường về lại nhà Eaton, và cố nhớ lại mẹ đã nói với tôi những gì khi bà cứu tôi khỏi cái bể nước trong cuộc tấn công mô phỏng. Cái gì đó về việc đã theo dõi con tàu từ khi cuộc tấn công mô phỏng nổ ra.

Mẹ không biết phải làm gì nếu tìm thấy con nữa. Nhưng mẹ luôn có ý định sẽ cứu con.

Nhưng khi tôi tua lại ký ức về giọng nói của mẹ trong đầu, nó nghe có vẻ khác đi. Mẹ không biết phải làm gì nếu tìm thấy con nữa. Ý nghĩa: mẹ không biết làm sao để cứu cả con và cả tập tin. Nhưng mẹ luôn có ý định sẽ cứu con.

Tôi lắc đầu. Có phải đó là cách mẹ đã nói không, hay có phải tôi đang gây ảnh hưởng đến trí nhớ của chính tôi vì những điều ông Marcus mới nói không? Không có cách nào biết được. Tất cả những gì tôi có thể làm là quyết định xem có nên tin ông ấy hay không.

Và dù ông ta đã làm những chuyện độc ác, xấu xa thì xã hội của chúng tôi vẫn không phải chia làm hai nửa “tốt” và “xấu.” Sự độc ác không làm cho con người ta không trung thực, giống như sự can đảm không khiến con người ta tốt đẹp vậy. Ông Marcus không tốt hết cũng không xấu hết mà là cả hai.

Chà, ông ta thì hầu như xấu nhiều hơn.

Nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta đang nói dối.

Trên con đường trước mặt, tôi thấy ánh sáng cam bập bùng của một ngọn lửa. Hoảng hốt, tôi bước nhanh hơn, và thấy ngọn lửa nổi lên từ những cái tô bự, to bằng người đặt trên vệ đường. Những Dauntless và người vô môn phái xúm xít giữa chúng, một đường hẹp chia nhóm này với nhóm kia. Và đứng đằng trước họ là bà Evelyn, ông Harrison, cô Tori và Tobias.

Tôi phát hiện ra Christina, Uriah, Lynn, anh Zeke và chị Shauna đang đứng bên phải nhóm Dauntless, và đến đứng với họ.

“Bồ đã ở đâu vậy?” Christina hỏi. “Tụi này tìm bồ suốt nãy giờ.”

“Mình đi dạo chút thôi. Chuyện gì ở đây vậy?”

“Bọn họ rốt cuộc cũng chịu nói với tụi mình kế hoạch tấn công,” Uriah hớn hở nói.

“Ôi,” tôi nói.

Bà Evelyn giơ tay lên, lòng bàn tay hướng ra ngoài, và tất cả những người vô môn phải đều im re. Bọn họ được bảo ban tốt hơn những Dauntless, những người phải tốn tới ba chục giây mới thôi nói được.

“Mấy tuần qua, chúng tôi đã lên một kế hoạch để đấu với phái Erudite,” bà Evelyn nói, giọng nói trầm thấp của bà vang xa một cách dễ dàng. “Và hiện chúng tôi đã hoàn chỉnh nó, chúng tôi muốn chia sẻ nó với tất cả các bạn.”

Bà Evelyn gật đầu với cô Tori, cô Tori tiếp lời. “Chiến lược của chúng ta không trực diện, nhưng khái quát.

Không có cách nào biết được ai trong phái Erudite ủng hộ Jeanine và ai không. Do đó sẽ an toàn hơn khi giả định rằng tất cả những ai không ủng hộ cô ta đã di tản khỏi tổng hành dinh phái Erudite rồi.”

“Chúng ta đều biết sức mạnh của phái Erudite không phải nằm ở con người mà là ở những thông tin,” bà Evelyn nói. “Chừng nào bọn chúng còn sở hữu những thông tin đó, chừng đó chúng ta sẽ còn bị phụ thuộc vào chúng, nhất là khi rất đông trong chúng ta đều đang bị gắn với trình mô phỏng rồi. Bọn chúng đã sử dụng thông tin để điều khiển và nắm đầu chúng ta quá lâu rồi.”

Một tiếng hú, khởi đầu trong đám vô môn phái rồi lan qua nhóm Dauntless, nổi lên từ đám đông như thể chúng tôi tất thảy đều là những phần của một cơ thể, đang tuân theo mệnh lệnh của một bộ não duy nhất.

Nhưng tôi không chắc mình đang nghĩ gì, hay cảm thấy như thế nào. Có một phần trong tôi cũng đang hú hét —

kêu la ủng hộ sự hủy diệt từng tên Erudite một và tất cả những gì chúng yêu quý.

Tôi nhìn Tobias. Vẻ mặt anh rất trung lập, và anh đang đứng sau ánh sáng của ngọn lửa, khó mà nhìn được rõ anh ở nơi đó. Tôi tự hỏi không biết anh nghĩ gì về chuyện này.

“Tôi rấc tiếc phải nói rằng những ai đã bị bắn bộ chuyển phát mô phỏng vô người sẽ phải ở lại đây,” cô Tori nói, “nếu không các bạn có khả năng bị kích hoạt trở thành vũ khí của phái Erudite bất cứ lúc nào.”

Vài tiếng kêu phản đối vang lên, nhưng không ai quá ngạc nhiên. Họ biết quá rõ mụ Jeanine có thể làm gì với những trình mô phỏng, có lẽ thế.

Lynn rên lên và quay sang Uriah. “Tụi mình phải ở lại sao?”

“Cậu phải ở lại,” nó đáp.

“Cậu cũng bị bắn mà,” con nhỏ nói. “Mình thấy mà.”

“pergent, nhớ không?” Uriah nói. Lynn đảo mắt, và thằng kia lật đật nói tiếp, có lẽ để khỏi phải nghe Lynn lải nhải về cái thuyết khủng bố pergent của nó. “Mà mình cá là không ai thèm kiểm tra đâu, và chính xác thì tỉ lệ mụ ta kích hoạt cậu là bao nhiêu, nếu mụ ta biết tất cả những người khác mang bộ chuyển phát tín hiệu mô phỏng trong người đều đang ở nhà hết rồi?”

Lynn nhíu mày, nghiêm túc cân nhắc điều này. Nhưng nhìn con nhỏ vui hơn được một chút — vui hết cỡ của Lynn — khi cô Tori lại lên tiếng.

“Những người còn lại sẽ chia làm các nhóm trộn lẫn giữa vô môn phái và Dauntless,” cô Tori nói. “Một nhóm đơn lớn sẽ cố gắng thâm nhập vào khu tổng hành dinh Erudite và tìm đường vào trong tòa nhà, quét sạch tụi Erudite trong đó. Vài nhóm nhỏ hơn khác sẽ lập tức di chuyển lên các tầng cao hơn trong tòa nhà để loại trừ một số viên chức Erudite chủ chốt nhất định. Mọi người sẽ nhận được nhiệm vụ cụ thể của nhóm mình vào tối nay.”

“Ba ngày nữa chúng ta sẽ tấn công,” bà Evelyn nói.

“Hãy chuẩn bị đi. Việc này sẽ vô cùng nguy hiểm và khó khăn. Nhưng những người vô môn phái đã quen với khó khăn...”

Những người vô môn phái reo hò, và điều này nhắc tôi nhớ rằng chúng tôi, phái Dauntless là những người mà chỉ mới vài tuần trước còn chỉ trích phái Abnegation vì đã cung cấp thực phẩm và các nhu yếu phẩm khác cho những người vô môn phái. Làm sao có thể quên điều đó một cách dễ dàng như vậy được?

“Và phái Dauntless thì đã quen với nguy hiểm...”

Tất cả những người xung quanh tôi vung nắm đấm lên trời và hú lên. Tôi cảm nhận được âm thanh đó trong đầu mình, và cảm giác chiến thắng cháy bỏng trong ngực khiến tôi muốn hòa chung với bọn họ.

Nét mặt của bà Evelyn quá trống rỗng so với một người đang diễn thuyết một bài quá sức xúc động như vậy. Mặt bà ta như một cái mặt nạ.

“Triệt hạ Erudite!” cô Tori hét lên, và mọi người hét lặp lại, tất cả hòa cùng một nhịp, không để ý phái nào là phái nào. Chúng tôi có chung một kẻ thù, nhưng điều đó có khiến chúng tôi trở thành bạn bè không?

Tôi để ý Tobias không tham gia hô hào, Christina cũng vậy.

“Điều này hình như không đúng,” nó nói.

“Ý bồ là sao?” Lynn nói giữa những tiếng kêu la đang vang lên quanh chúng tôi. “Bồ không nhớ bọn chúng đã làm gì chúng ta sao? Đặt trí não chúng ta vào trình mô phỏng và buộc chúng ta phải nhắm mắt bắn người? Sát hại từng thủ lĩnh Abnegation một?”

“Nhớ chớ,” Christina nói. “Chỉ là... Xâm nhập vào tổng hành dinh của một phái và giết chóc, đó không phải là điều phái Erudite đã làm với phái Abnegation sao?”

“Chuyện này khác. Đây không phải là một cuộc tấn công từ trên trời rớt xuống, vô duyên vô cớ,” Lynn cau có với con nhỏ.

“Ừ,” Christina nói. “Ừ, mình biết.”

Con nhỏ nhìn tôi. Tôi không nói gì. Nó nói cũng có lý, điều này có vẻ không đúng đắn.

Tôi quay về nhà Eaton để tìm kiếm chút yên lặng.

Tôi mở cửa trước và leo lên lầu. Khi tới phòng của Tobias, tôi ngồi xuống giường và nhìn ra cửa sổ, nơi những người vô môn phái và Dauntless đang tụ tập quanh đống lửa, cười đùa và trò chuyện. Nhưng bọn họ không ngồi xen nhau; vẫn có một sự phân chia không thoải mái giữa họ; những người vô môn phái bên này và Dauntless bên kia.

Tôi nhìn Lynn, Uriah và Christina đứng quanh một ngọn lửa. Uriah vọc vô trong ngọn lửa, quá nhanh để bị bén lửa. Nụ cười của nó giống với một cái nhăn nhó hơn, như thể bị vặn vẹo bởi đau thương.

Sau vài phút, tôi nghe thấy tiếng bước chân lên cầu thang, và Tobias bước vô trong phòng, tuột giày để lại ngưỡng cửa.

“Sao vậy em?” anh hỏi.

“Không có gì đâu, thật đó,” tôi nói. “Em chỉ đang nghĩ ngợi chút thôi. Em ngạc nhiên là những người vô môn phái chịu hợp tác với phái Dauntless dễ dàng vậy. Phái Dauntless trước đây đâu phải tử tế gì với họ cho cam đâu.”

Anh đứng sau lưng tôi, cạnh cửa sổ và dựa vào khung cửa.

“Nó không phải là một sự liên minh tự nhiên,” anh nói. “Nhưng chúng ta có cùng một mục đích.”

“Bây giờ thì là vậy. Nhưng sẽ ra sao nếu mục đích đó thay đổi? Những người vô môn phái muốn xóa bỏ các môn phái, còn phái Dauntless thì không.”

Tobias mím môi. Đột nhiên tôi nhớ tới ông Marcus và cô Johanna, sánh bước trong khu vườn cây ăn trái — ông ta đã mang cùng một vẻ mặt đó khi giữ bí mật chuyện gì đó với cô ấy.

Tobias có thừa hưởng vẻ mặt đó từ ba anh không?

Hay nó mang ý nghĩa gì khác?

“Em nằm trong nhóm anh,” anh nói. “Trong cuộc tấn công. Hy vọng em không phiền. Chúng ta sẽ dẫn đường vào phòng điều khiển.”

Cuộc tấn công. Nếu tôi tham gia cuộc tấn công, tôi không thể truy tìm thông tin mà mụ Jeanine đã đánh cắp từ phái Abnegation được. Tôi phải chọn một trong hai.

Tobias nói rằng giải quyết vấn đề với phái Erudite quan trọng hơn nhiều việc tìm ra sự thật. Và nếu anh đã không hứa hẹn trao quyền điều khiển tất cả dữ liệu của Erudite cho người vô môn phái, có lẽ anh nói đúng.

Nhưng anh khiến tôi không còn lựa chọn nào khác. Tôi phải giúp ông Marcus, nếu như có một mảy may cơ hội là ông ta nói thật. Tôi phải chống lại những người tôi yêu thương nhất.

Và ngay bây giờ, tôi phải nói dối.

Tôi vặn vặn ngón tay.

“Gì vậy?” anh hỏi.

“Em vẫn không nổ súng được.” Tôi ngước nhìn anh.

“Và sau những gì xảy ra ở tổng hành dinh Erudite...” tôi hắng giọng. “Mạo hiểm cái mạng mình không còn sức lôi cuốn em nữa.”

“Tris.” Đầu ngón tay anh vuốt nhẹ lên má tôi. “Em không phải đi đâu.”

“Em không muốn bị nhìn như một đứa thỏ đế.”

“Này.” Ngón tay anh giữ dưới hàm tôi. Chúng mát lạnh. Anh nhìn tôi nghiêm khắc. “Em đã cống hiến cho cái phái này nhiều hơn bất kỳ ai. Em...”

Anh thở dài, và chạm trán lên trán tôi.

“Em là người can đảm nhất mà anh từng gặp. Hãy ở lại đây. Để người em lành lặn lại đi.”

Anh hôn tôi, và tôi thấy mình lại như đang vỡ vụn, bắt đầu từ phần sâu thẳm nhất trong người. Anh nghĩ tôi sẽ ở lại đây, nhưng tôi sẽ hành động chống lại anh, hợp tác với người cha anh khinh miệt. Lời dối trá này — lời dối trá tệ nhất tôi từng nói. Tôi sẽ không bao giờ có thể rút nó lại.

Khi chúng tôi rời nhau ra, tôi sợ anh sẽ nghe thấy hơi thở tôi run rẩy, nên tôi quay người qua cửa sổ.