← Quay lại trang sách

Chuong 39

ĐÚNG THẾ. BỒ nhìn hoàn toàn giống một ả ẻo lả chơi trống banjo,” Christina nhận xét.

“Thiệt á hả?”

“Không. Thiệt ra không hề. Chỉ là... để mình chỉnh lại một chút, được chứ?”

Con nhỏ lục trong túi một chặp rồi lôi ra một cái hộp nhỏ. Trong đó là một đống những cái ống kích cỡ khác nhau và những cái lọ mà tôi nhận ra là đồ trang điểm, nhưng mù tịt không biết làm gì với chúng.

Chúng tôi đang ở trong ngôi nhà của ba mẹ tôi. Đây là nơi duy nhất tôi có thể nghĩ ra để sửa soạn. Christina không có ý định hạn chế ngó nghiêng lung tung — chưa gì nó đã khám phá ra hai cuốn sách giáo khoa nhét giữa tủ áo và bức tường, bằng chứng cho khuynh hướng Erudite của anh Caleb.

“Để mình nói lại cho rõ nhé. Vậy là bồ rời khỏi khu Dauntless để chuẩn bị cho một cuộc chiến tranh... và đem theo cái túi trang điểm hả?”

“Đúng thế. Mình luận ra là người ta sẽ khó bắn mình hơn nếu thấy mình quyến rũ một cách ấn tượng như thế nào,” con nhỏ đáp, kéo lông mày xuống.

Nó vặn nắp một cái ống tuýp màu đen cỡ bằng ngón tay, để lộ một cái thỏi màu đỏ. Son môi, rõ rành rành.

Nó quẹt lên miệng tôi và chấm chấm nhẹ cho tới khi màu phủ lên hết môi tôi. Tôi cảm giác được khi mím môi lại.

“Có ai từng nói cho bồ biết điều kỳ diệu của việc tỉa lông mày chưa?” nó nói, giơ lên một cái nhíp.

“Đừng để nó đụng vô người mình.”

“Tốt thôi.” Nó thở dài.

“Mình sẽ không đánh má hồng, nhưng mình khá chắc là màu đó không hợp với bồ.”

“Ha-ha,” nó đáp.

Lúc chúng tôi đi, tôi đã có một cặp môi đỏ chót và lông mi cong vút, và tôi đang mặc một cái váy màu đỏ chói. Và đầu gối thì đang giắt một con dao. Thật là hợp tình hợp lý hết sức.

“Ngài Marcus - Kẻ Hủy Diệt Cuộc Sống, sẽ gặp tụi mình ở đâu?” Christina hỏi. Nó đang bận đồ màu vàng Amity chớ không phải màu đỏ, và nó nổi bần bật trên da con nhỏ.

Tôi cười. “Phía sau tổng hành dinh Abnegation.”

Chúng tôi bước trên lề đường trong bóng tối. Những người khác giờ đang ăn tối — tôi chắc chắn là vậy —

nhưng trong trường hợp tụi tôi đụng phải ai thì cái áo khoác đen tụi tôi đang mặc cũng che được hầu hết đồ màu vàng Amity của hai đứa rồi. Theo thói quen, tôi nhảy phóc qua một vết nứt trên đường.

“Hai người đang đi đâu vậy?” Giọng Peter vang lên.

Tôi ngoái ra sau. Nó đang đứng trên lề đường sau lưng chúng tôi. Tôi tự hỏi không biết thằng này đã đứng đó bao lâu rồi.

“Sao ông không ăn tối với nhóm tấn công của ông đi?”

tôi hỏi.

“Tui không có nhóm nào hết.” Nó vỗ vỗ cánh tay bị tôi bắn. “Tui bị thương mà.”

“Ờ đúng rồi, bị thương!” Christina nói.

“Chà, tui không muốn cãi vã với một đám vô môn phái,” nó nói, cặp mắt xanh lóe lên. “Nên tui sẽ ở đây.”

“Như một thằng hèn,” Christina nói, môi nó cong lên khinh bỉ. “Để người khác dọn dẹp đống lộn xộn dùm mày.”

“Ừ đó!” Nó nói với một sự khoái trá nham hiểm. Nó vỗ tay. “Đi chết vui vẻ nhé.”

Nó băng qua đường, vừa đi theo hướng ngược lại vừa chu mỏ huýt sáo.

“Chà, tụi mình đã làm nó xao lãng rồi,” con nhỏ nói.

“Nó còn không hỏi lại coi tụi mình đang đi đâu nữa.”

“Ừ. Vậy tốt.” Tôi hắng giọng. “Để coi, cái cái kế hoạch này. Nó hơi ngu, đúng không?”

“Nó không... ngu. ”

“Thôi đi. Tin tưởng ông Marcus là ngu ngốc. Cố gắng vượt qua những Dauntless canh chừng hàng rào là ngu ngốc. Chống lại phái Dauntless và những người vô môn phái là ngu ngốc. Cả ba cái cộng lại... đúng là một dạng ngu ngốc vô tiền khoáng hậu mà.”

“Không may là nó cũng đồng thời là kế hoạch hay ho nhất mà tụi mình có,” con nhỏ chỉ ra. “Nếu tụi mình muốn mọi người biết được sự thật.”

Tôi đã tin tưởng giao cho Christina gánh vác nhiệm vụ này khi tôi nghĩ mình sẽ chết, thế nên sẽ thật ngu ngốc nếu không tin tưởng nó bây giờ. Tôi đã lo rằng con nhỏ sẽ không đi với tôi, nhưng tôi quên mất Christina đến từ phái nào: Candor, nơi mưu cầu sự thật quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời. Nó hiện nay có thể là một Dauntless đấy, nhưng nếu có một điều tôi học được sau tất cả những chuyện này thì đó là chúng tôi không bao giờ bỏ phái cũ của mình lại sau lưng.

“Vậy ra đây là nơi bồ lớn lên. Bồ có thích ở đây không?” Con nhỏ nhíu mày. “Mình đoán là không, nếu không bồ đã chẳng muốn bỏ đi.”

Mặt trời nhích dần xuống đường chân trời trong khi chúng tôi bước đi. Tôi chưa bao giờ thích ánh đèn ban đêm vì nó khiến mọi thứ ở khu Abnegation trở nên còn lờ nhờ hơn màu sắc vốn dĩ của nó, nhưng bây giờ tôi lại thấy cái màu xám không đổi này khá dễ chịu.

“Mình thích vài thứ và ghét vài thứ,” tôi nói. “Và có nhiều thứ mình đã không biết là mình có cho tới khi mình đánh mất nó.”

Chúng tôi tới tổng hành dinh Abnegation, và mặt tiền của nó cũng chỉ là một cái hình vuông bằng xi măng giống tất thảy mọi thứ khác trong khu Abnegation. Tôi sẽ thích vô trong phòng họp và hít thở mùi hương của gỗ lâu ngày, nhưng chúng tôi không có thời gian. Chúng tôi lách vô cái hẻm kế bên tòa nhà và ra phía sau, nơi ông Marcus nói tôi ông ta sẽ đợi.

Một cái xe tải nhẹ màu xanh dương đang đợi ở đó, máy đã nổ sẵn. Ông Marcus đang ngồi sau tay lái. Tôi để Christina đi trước tôi để con nhỏ trèo vô ngồi chính giữa. Tôi không muốn ngồi gần ông ta, tránh được thì tránh. Tôi cảm thấy nếu vẫn ghét ông ấy trong lúc làm việc với nhau sẽ sao đó mà làm giảm bớt cảm giác phản bội lại Tobias của tôi.

Mày không còn lựa chọn nào khác, tôi tự nhủ bản thân.

Không còn cách nào khác hết.

Nghĩ thế, tôi đóng cửa xe lại và quay qua quay lại kiếm cái đai an toàn để thắt vô. Tôi chỉ thấy một đầu cái đai bị sờn với một cái khóa bị bể.

“Ông kiếm cái đống sắt vụn này ở đâu ra vậy?”

Christina hỏi.

“Tôi trộm nó của những kẻ vô môn phái. Họ đang sửa chúng lại. Khởi động được nó cũng trần ai lắm. Tốt nhất là ném mấy cái áo đó đi, các cô gái.”

Tôi vo hai cái áo lại và ném nó qua cái cửa sổ đang mở phân nửa. Ông Marcus rồ máy, và cái xe tải gầm lên. Tôi nửa mong nó đứng yên khi ông ta nhấn ga, nhưng nó cứ chuyển động.

Từ những gì tôi nhớ được thì lái xe từ khu Abnegation đến tổng hành dinh phái Amity mất chừng một giờ, và chuyến đi đòi hỏi một tay lái lụa. Ông Marcus phóng ra một trong những con đường chính và đạp lên bàn đạp ga. Chúng tôi chúi tới trước, tránh được một cái ổ voi trên đường trong đường tơ kẽ tóc. Tôi chụp cái bản đồng hồ để giữ thăng bằng.

“Bớt căng thẳng đi, Beatrice,” ông ta nói. “Trước đây tôi đã từng lái xe rồi.”

“Trước đây tôi đã từng làm hàng tỉ chuyện, nhưng không có nghĩa tôi là chuyên gia trong mấy chuyện đó.”

Ông Marcus cười và thình lình lạng qua bên trái, giúp chúng tôi không tông phải một cái đèn giao thông đang ngã chổng kềnh. Christina reo lên khi chúng tôi đụng phải một miếng xà bần, như thể nó đang có thời gian vui vẻ nhất trên đời vậy.

“Một dạng ngu ngốc khác, đúng không?” nó nói, đủ to để qua tiếng gió vù vù trong khoang xe như thế này mà tôi vẫn nghe được.

Tôi bám chặt ghế và cố không nghĩ tới mình đã tọng cái gì vô bụng lúc ban chiều.

Khi chúng tôi tới hàng rào, những Dauntless đang đứng trước đèn pha xe, chặn đường tới cánh cổng. Cái băng đeo tay màu xanh của chúng nổi bật trên bộ đồ. Tôi cố giữ cho vẻ mặt mình vui vẻ. Tôi sẽ không phỉnh được chúng nghĩ tôi là Amity với cái mặt cau có được.

Một người đàn ông da đen lăm lăm khẩu súng trong tay và tiến tới cửa sổ bên ông Marcus. Hắn ta chiếu đèn pin lên mặt ông trước, rồi tới Christina, xong tới tôi. Tôi nheo mắt vì ánh sáng, và cố rặn ra một nụ cười với hắn như thể tôi chẳng mảy may thấy phiền hà gì với những ánh đèn chói chang rọi thẳng vô mắt và súng ống chĩa thẳng vô đầu vậy.

Nếu đây quả thật là điều phái Amity nghĩ thì mấy người họ chắc loạn óc hết cả rồi. Hoặc là họ đã nuốt vô bụng quá nhiều cái thứ bánh mì đó.

“Hãy nói cho tôi biết,” hắn lên tiếng. “Một thành viên Abnegation làm gì trong một cái xe tải với hai Amity?”

“Hai cô bé này tình nguyện mang lương thực dự trữ vào thành phố,” ông nói, “và tôi tình nguyện đi theo hộ tống để hai cô bé được an toàn.”

“Với lại chúng tôi cũng không biết lái xe,” Christina cười toe toét. “Ba tôi thử dạy tôi chạy cả mấy năm nay rồi nhưng tôi cứ lộn cái chân ga với chân thắng hoài, và chú cứ tưởng tượng xem nó thật là thảm họa tới mức nào! Đằng nào đi nữa thì chú Joshua cũng thật sự tốt bụng vì đã tình nguyện chở chúng tôi đi, vì để tụi tôi tự đi thì muôn đời cũng chưa chắc tới nơi, mà mấy cái hộp này thì lại nặng quá xá...”

Tên Dauntless giơ tay lên. “Thôi được rồi, hiểu rồi.”

“Ôi, dĩ nhiên rồi. Xin lỗi.” Christina khúc khích.

“Tôi chỉ nghĩ cần phải giải thích, vì coi bộ chú bị bối rối quá, mà bảo sao, vì chú gặp cảnh này biết bao nhiêu lần rồi mà...”

“Đúng thế,” hắn ta nói. “Và các vị có định quay lại thành phố không?”

“Không sớm đâu,” ông Marcus nói.

“Được rồi. Vậy mời đi.” Hắn gật đầu với mấy tên Dauntless đứng cạnh cánh cổng. Một tên gõ một loạt số trên bàn phím, và cánh cổng mở toang cho chúng tôi đi qua. Ông Marcus gật đầu với tên gác cổng đã để chúng tôi đi qua và lái xe bon bon trên con đường mòn dẫn đến tổng hành dinh phái Amity. Đèn pha xe lia thấy vết bánh xe và rọi lên đồng cỏ, mấy con côn trùng bay dập dìu đằng trước. Bên phải tôi, trong bóng tối, tôi thấy rất nhiều đom đóm sáng lên theo một nhịp điệu như nhịp tim đập.

Một lúc sau, ông Marcus liếc Christina. “Chuyện vừa nãy là sao vậy?”

“Một Dauntless chẳng ghét gì hơn là những tiếng ríu ra ríu rít vui vẻ của phái Amity,” Christina nhún vai. “Tôi cho là nếu hắn thấy phiền phức thì sẽ bị phân tâm và cho chúng ta qua thôi.”

Tôi cười nhe hết cả răng lợi. “Bồ là thiên tài.”

“Mình biết.” Con nhỏ hất đầu lên giống như đang hất tóc qua vai, chỉ có điều nó không có đủ tóc để hất.

“Ngoại trừ việc,” ông Marcus nói, “Joshua không phải là một cái tên Abnegation.”

“Sao cũng được. Làm như có ai thèm để ý chỗ khác nhau ấy.”

Tôi nhìn thấy ánh đèn của tổng hành dinh Amity phía trước, một cụm nhà gỗ quen thuộc với cái nhà kính ở trung tâm. Chúng tôi lái xuyên qua vườn táo. Không khí nồng mùi đất.

Tôi lại nhớ hình ảnh mẹ tôi vươn tay vặt một trái táo trong chính khu vườn này, nhiều năm trước khi chúng tôi đến giúp phái Amity thu hoạch mùa màng. Ngực tôi bỗng nhói đau, nhưng ký ức không làm tôi choáng ngợp như mấy tuần trước. Có lẽ vì tôi đang làm một nhiệm vụ để tỏ lòng tôn kính với mẹ. Hoặc có lẽ vì tôi quá sợ những gì sắp tới mà đau lòng cho đúng đắn. Nhưng có điều gì đó đã thay đổi.

Ông Marcus đậu xịch xe lại đằng sau một trong những cái ca-bin đang nghỉ. Lần đầu tiên tôi để ý thấy trong ổ không có chìa khóa.

“Sao ông khởi động xe được?” tôi hỏi ông ta.

“Ba tôi đã dạy tôi rất nhiều về cơ khí và máy tính,” ông ta đáp. “Những kiến thức mà tôi đã truyền lại cho con trai mình. Cháu không nghĩ là nó tự học được hết mấy thứ đó đấy chứ?”

“Thật ra là đúng, tôi nghĩ vậy đó.” Tôi mở cửa xe và leo xuống. Cỏ cạ lên ngón chân tôi và vào bắp chân tôi.

Christina đứng ngay bên phải tôi và nghiêng đầu ra sau.

“Ngoài này khác quá ha,” nó nói. “Bồ có thể gần như quên hết mọi sự đang diễn ra ở trong đó.” Nó chĩa ngón tay cái về phía thành phố.

“Và họ thường quên thật,” tôi nói.

“Mà bọn họ biết có cái gì bên kia thành phố chứ, đúng không?” nó hỏi.

“Họ biết cũng nhiều như đội tuần tra Dauntless thôi,”

“Sao ông biết họ biết những gì?” tôi hỏi.

“Vì đó là điều chúng tôi nói với họ,” ông ta đáp, và tiến về phía nhà kính.

Tôi với Christina nhìn nhau. Rồi chúng tôi bước nhanh để bắt kịp ông ta.

“Vậy là sao?”

“Khi các cháu được tin tưởng giao cho các thông tin, các cháu phải quyết định xem những người khác nên biết nhiều tới mức nào,” ông đáp. “Những thủ lĩnh Abnegation nói với họ những gì chúng tôi phải nói.

Còn bây giờ, hãy hy vọng là Johanna còn giữ thói quen thường nhật của cô ấy. Cô ấy thường đi thăm nhà kính vào đầu hôm thế này.”

Ông ta mở cánh cửa nhà kính. Không khí vẫn đậm đặc như lần cuối cùng tôi ở đây, nhưng giờ nó cũng mù mịt sương nữa. Hơi ẩm làm hai má tôi mát rượi.

“Chu choa,” Christina thốt lên.

Căn phòng được soi sáng bởi ánh trăng, thế nên khó mà phân biệt được cỏ với cây với cấu trúc nhân tạo. Lá cây cọ lên mặt tôi khi tôi đi vòng quanh rìa căn phòng.

Và rồi tôi nhìn thấy cô Johanna, đang lom khom bên một bụi cây, tay cầm một cái chén, đang hái cái gì đó hình như là quả mâm xôi. Tóc cô ta cột ra đằng sau nên tôi nhìn thấy được vết sẹo của cô.

“Tôi không nghĩ sẽ lại gặp cô ở đây, cô Prior,” cô ta nói.

“Có phải vì đáng ra tôi phải chết rồi không?” tôi đáp.

“Tôi luôn nghĩ những ai sống cùng súng ống sẽ chết bởi súng ống. Thường thì tôi luôn bị bất ngờ một cách dễ chịu.” Cô ấy đặt cái chén thăng bằng trên đầu gối và ngước nhìn tôi. “Dù tôi biết nghĩ rằng cô quay về đây vì cô thích nơi này thì hay hơn.”

“Không,” tôi nói. “Chúng tôi đến đây vì chuyện khác.”

“Được rồi,” cô ta đứng dậy. “Vậy hãy đi nói về chuyện đó nào.”

Cô Johanna đem cái chén tới giữa phòng, nơi những buổi họp của phái Amity diễn ra. Chúng tôi theo cô ta leo lên mấy cái rễ cây, rồi cô ngồi xuống và chìa cái chén mâm xôi cho tôi. Tôi hốt một nắm nhỏ và chuyền cái chén qua cho Christina.

“Johanna, đây là Christina,” ông Marcus nói. “Một Dauntless xuất thân từ Candor.”

“Chào mừng đến tổng hành dinh Amity, Christina.”

Cô Johanna mỉm cười hiểu biết. Cũng thật lạ là hai người sinh ra ở Candor rốt cuộc lại kết thúc ở hai nơi khác nhau tới vậy: Dauntless và Amity.

“Nói tôi biết đi, Marcus,” cô ấy nói. “Vì sao anh đến đây?”

“Tôi nghĩ Beatrice nên đảm đương phần này,” ông ta nói. “Tôi chỉ đơn thuần là người vận chuyển thôi.”

Cô ta chuyển sự chú ý sang tôi mà không hề thắc mắc, nhưng nhìn ánh mắt là biết tỏng cô khoái nói chuyện với ông Marcus hơn. Cô ta sẽ chối bay nếu tôi hỏi, nhưng tôi gần như chắc chắn là cô Johanna Reyes không ưa tôi.

“Ưm...” tôi nói. Không phải lời mào đầu xuất chúng nhất rồi. Tôi chùi tay lên váy. “Mọi việc đã trở nên xấu đi.”

Chữ nghĩa bắt đầu tuôn ra ào ạt, không trau chuốt hay bị phức tạp hóa gì. Tôi giải thích là phái Dauntless đã liên minh với những người vô môn phái, và họ đang định triệt cùng phá tận toàn bộ phái Erudite, khiến chúng tôi mất đi một trong hai phái thiết yếu nhất.

Tôi nói với cô ta rằng có những thông tin quan trọng trong khu Erudite, bên cạnh tất thảy những kiến thức họ đang sở hữu, cần được phục hồi. Nói xong, tôi nhận ra mình chưa nói với cô ta chuyện đó thì dính líu gì tới cô hay phái của cô, nhưng tôi không biết làm sao mà nói ra được.

“Tôi hơi rối đó Beatrice,” cô Johanna nói. “Chính xác thì các vị muốn chúng tôi làm gì?”

“Tôi không đến đây để cầu xin cô giúp đỡ,” tôi nói.

“Tôi chỉ nghĩ cô nên biết là rất nhiều người sắp sửa mất mạng, sớm thôi. Và tôi biết cô không muốn chôn chân ở đây không làm được gì hết khi chuyện đó xảy ra, ngay cả nếu như vài người trong phái cô muốn như vậy đi chăng nữa.”

Cô ta cúi gằm xuống, cái miệng méo đi tố giác rằng tôi đã nói đúng.

“Tôi cũng muốn hỏi liệu chúng tôi có thể nói chuyện với những Erudite lưu trú an toàn tại đây không,” tôi nói. “Tôi biết họ đang ẩn thân, nhưng tôi cần tiếp cận được với họ.”

“Và cô định làm gì?” cô ta hỏi.

“Bắn bỏ,” tôi đảo mắt.

“Hài hước đó.”

Tôi thở dài. “Xin lỗi. Tôi cần thông tin. Chỉ vậy thôi.”

“Chà, vậy các vị phải đợi tới ngày mai thôi,” cô Johanna kết luận. “Các vị có thể ngủ lại đây.”

Vừa đặt đầu xuống gối là tôi ngủ như chết, nhưng lại dậy sớm hơn tôi tưởng. Nhìn đường chân trời đang sáng dần lên là tôi biết mặt trời sắp mọc rồi.

Nằm bên kia cái ngách giữa hai cái giường là Christina, mặt nó úp xuống nệm, gối ụp lên đầu. Giữa chúng tôi là một cái tủ đồ có một cái đèn bàn bên trên. Sàn gỗ thì đụng tới đâu là kêu cót két tới đó. Còn trên bức tường bên trái có treo một cái gương tạm bợ. Bất cứ ai ngoại trừ Abnegation đều coi những cái gương là vật rất đỗi bình thường. Còn tôi thì vẫn chưa thoát được cảm giác ngỡ ngàng mỗi lần thấy gương treo lồ lộ bên ngoài như thế này.

Tôi mặc đồ, không thèm bận tâm khẽ khàng làm gì — có năm trăm Dauntless chạy rầm rầm cũng không đánh thức nổi Christina khi con nhỏ đang ngủ say như chết, dù một tiếng thì thầm của một Erudite cũng có khả năng làm được điều đó. Con nhỏ kì cục kiểu như vậy.

Tôi bước ra ngoài vừa lúc mặt trời nhú lên sau những nhánh cây, và thấy một nhóm Amity nhỏ đang xúm xít gần vườn cây. Tôi tới gần hơn để coi họ đang làm gì.

Họ đang đứng thành vòng tròn, tay nắm lấy tay. Một nửa trong nhóm là thanh niên, nửa kia là người lớn.

Người lớn nhất, một cô có búi tóc bạc, lên tiếng.

“Chúng con tin vào Chúa trời, người đã ban cho chúng con hòa bình và nuôi dưỡng nó,” cô ấy nói. “Vậy nên chúng con trao hòa bình cho nhau và nuôi dưỡng nó.”

Tôi không nghe ra nó là một lời báo hiệu, nhưng những Amity thì có. Họ bắt đầu cử động cùng một lúc, tìm người đứng bên kia vòng tròn và siết tay nhau. Khi mọi người đều đã bắt cặp với nhau, họ cứ đứng đó nhìn nhau. Vài người thì thầm câu gì đó, vài người mỉm cười, vài người vẫn lặng thinh và đứng im. Rồi họ tách ra và chuyển qua người khác, làm lại y xì những hành động vừa nãy.

Tôi chưa từng chứng kiến một nghi lễ tôn giáo nào của Amity trước đây. Tôi chỉ quen với tín ngưỡng của phái ba mẹ tôi, cái mà một phần trong tôi vẫn còn níu giữ và phần kia thì điên cuồng chối bỏ — những lời cầu nguyện trước khi ăn tối, những buổi hội họp hàng tuần, những việc làm công ích, bài thơ về một vị Chúa vị tha. Còn đây là thứ gì đó rất khác, thứ gì đó thật huyền bí.

“Đến đây tham gia cùng chúng tôi nào,” người phụ nữ tóc bạc gọi. Phải mất mấy giây tôi mới ngớ ra là cô ấy đang gọi tôi. Cô vẫy tôi tới, mỉm cười.

“Ôi không,” tôi nói. “Cháu chỉ...”

“Đến đây,” cô lại gọi, và tôi thấy như chẳng có lựa chọn nào khác ngoài việc bước tới và nhập bọn với họ.

Cô tới với tôi đầu tiên, siết chặt tay tôi. Ngón tay cô khô và thô ráp, ánh mắt cô dán chặt lên mắt tôi, kiên quyết, dù tôi cứ thấy là lạ khi nhìn đáp lại ánh mắt cô ấy.

Tác động đến ngay tức khắc và rất khác thường. Tôi đứng như tượng, và mọi bộ phận trên cơ thể đều đơ ra, như thể chúng mới vừa tăng thêm trọng lượng, chỉ có điều sức nặng đó không khó chịu chút nào. Mắt cô có màu nâu, cùng một sắc từ trong ra ngoài, và không chuyển động.

“Chúa sẽ ở bên cạnh cháu,” cô nói, giọng trầm xuống, “ngay cả giữa bộn bề rắc rối.”

“Vì cớ gì?” tôi nói rất khẽ để không ai khác nghe được.

“Sau những gì cháu đã làm...”

“Không phải mọi chuyện đều là về cháu,” cô nói. “Nó là một món quà. Cháu không tự tìm kiếm nó được, bằng không nó chẳng còn là món quà nữa.”

Cô buông tôi ra và di chuyển sang người khác, nhưng tôi cứ đứng đó, tay giơ ra, một mình. Có ai đó đến nắm tay tôi, nhưng tôi chuồn đi, mới đầu chỉ bước, sau đó là chạy đi luôn.

Tôi phóng như bay vào trong đám cây cối um tùm, chỉ khi phổi muốn bốc cháy tôi mới dừng lại.

Tôi tựa trán lên thân cây gần nhất, mặc cho nó cào lên da tôi, và cố nín khóc.

Trưa hơn một chút, tôi bước trong cơn mưa phùn để đến nhà kính. Cô Johanna đã mở một cuộc họp khẩn.

Tôi ẩn mình hết mức có thể ngoài rìa căn phòng, giữa hai bụi cây lớn treo lơ lửng trong dung dịch vô cơ. Mất mấy phút tôi mới tìm thấy Christina, đang mặc bộ đồ màu vàng Amity và ngồi bên phải căn phòng, nhưng tìm ông Marcus thì dễ dàng thôi, vì ông ta đang đứng trên đám rễ của cái cây khổng lồ với cô Johanna.

Cô Johanna đan tay đặt trước mặt, tóc cột hết ra sau. Vết thương để lại vết sẹo trên mặt cô ta cũng hủy hoại một con mắt của cô luôn — con ngươi giãn ra choáng gần hết mống mắt, và mắt trái cô ta không nhúc nhích trong lúc mắt phải nhìn một lượt những Amity trước mặt.

Nhưng không chỉ có Amity. Ở đó còn có những người tóc ngắn sát gáy và tóc búi chặt chắc chắn phải là Abnegation, và vài hàng người đeo kính hiển nhiên là Erudite. Chị Cara là một trong số họ.

“Tôi vừa mới nhận được một tin nhắn từ thành phố,”

cô Johanna cất tiếng khi mọi người đã im lặng. “Và tôi muốn truyền đạt lại cho mọi người.”

Cô ta giật mạnh vạt áo cho thẳng rồi bắt chéo hai tay trước mặt. Có vẻ hồi hộp.

“Phái Dauntless đã kết liên minh với những người vô môn phái,” cô nói. “Bọn họ dự định sẽ tấn công phái Erudite trong hai ngày nữa. Cuộc chiến của họ sẽ không nhắm đến đội quân Erudite – Dauntless mà nhắm đến những cư dân Erudite vô tội và thông tin mà họ đã kỳ công lắm mới giành được.”

Cô ta nhìn xuống, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục:

“Tôi biết chúng ta không công nhận vị trí thủ lĩnh, nên tôi không có quyền gì để nói chuyện với các bạn như thể tôi là một thủ lĩnh,” cô ấy nói. “Nhưng tôi mong rằng các bạn sẽ tha thứ cho tôi, chỉ lần này thôi, khi đề nghị chúng ta cân nhắc lại quyết định giữ vị thế trung lập trước đây.”

Tiếng rì rầm nổi lên. Chúng không giống tiếng rì rầm kiểu Dauntless — chúng nhã nhặn hơn, như chim ríu rít trên cây.

“Mặc cho quan hệ của chúng ta với phái Erudite, hơn ai hết, chúng ta hiểu vai trò của họ trong xã hội này thiết yếu như thế nào,” cô nói. “Họ phải được bảo vệ khỏi cuộc tàn sát không cần thiết, nếu không phải vì họ cũng là con người thì cũng vì chúng ta không thể sống sót mà không có họ. Tôi đề xuất là chúng ta hãy vào thành phố một cách bất bạo động, như những người bảo vệ hòa bình chí công vô tư để bằng mọi cách kiềm chế tình trạng bạo động quá khích không nghi ngờ gì sẽ xảy ra.

Xin vui lòng thảo luận về điều này.”

Mưa lắc rắc rơi trên những tấm bảng trên đầu chúng tôi. Cô Johanna ngồi trên rễ cây chờ đợi, những Amity không ồ lên nói chuyện xôn xao như lần trước tôi ở đây.

Những tiếng thì thầm, gần như không phân biệt được với tiếng mưa, chuyển thành tiếng nói chuyện bình thường, và tôi nghe vài giọng nói to hơn những giọng kia, gần như hét lên, nhưng không hẳn thế.

Mỗi lần ai đó cao giọng lên là tôi điếng cả người. Tôi đã nghe biết bao nhiêu vụ cãi nhau trong đời, phần lớn là trong hai tháng qua, nhưng không có vụ nào trong số chúng làm tôi sợ như bây giờ. Phái Amity thường được cho là không gây gổ với nhau.

Tôi quyết định không chờ đợi lâu hơn nữa. Tôi bước dọc theo rìa của khu vực họp, chen qua những Amity đang đứng lố nhố, nhảy qua những bàn tay và mấy cái chân duỗi ra. Vài người trố mắt nhìn tôi — tôi có thể đang mặc một cái áo đỏ, nhưng những hình xăm đầy trên xương đòn tôi thì rõ như ban ngày, ở xa tít cũng còn nhìn thấy được.

Tôi dừng bước gần hàng Erudite. Chị Cara đứng dậy khi tôi tới gần, tay khoanh lại.

“Cô làm gì ở đây?” chị ta hỏi.

“Em đến để thuật với cô Johanna tình hình đang diễn ra,” tôi đáp. “Và đề nghị các vị giúp đỡ.”

“Tôi?” chị ta hỏi lại. “Tại sao...”

“Không phải chị,” tôi nói. Tôi ráng quên đi mấy nhận xét của chị ta về cái mũi của tôi, nhưng khó quá. “Tất cả các vị. Tôi có một kế hoạch có thể cứu một số dữ liệu của phái các vị, nhưng tôi cần các vị giúp đỡ.”

“Thật ra,” Christina nói, xuất hiện bên trái tôi, “tụi em có một kế hoạch.”

Chị Cara nhìn hết tôi tới Christina rồi lại đảo ngược lại tôi.

“Cô muốn giúp đỡ phái Erudite?” chị ta nói. “Tôi hơi hoang mang đó.”

“Chị cũng đã muốn giúp đỡ phái Dauntless,” tôi nói.

“Chị nghĩ mình là người duy nhất không đơn thuần là mù quáng làm theo những gì phái của chị nói chị phải làm ư?”

“Nó là về việc tuân thủ theo lối hành xử mẫu của cô mà,” chị Cara nói. “Sau cùng thì găm đạn vô người nào chắn đường cô là một nét Dauntless rõ ràng còn gì.”

Cổ họng tôi thắt lại. Chị ta nhìn giống em trai mình quá, từ nếp nhăn giữa hai hàng lông mày cho đến những lọn tóc đen ẩn hiện trên mái tóc vàng óng.

“Cara,” Christina nói. “Chị có giúp tụi em hay là không đây?”

Chị Cara thở dài. “Dĩ nhiên là có rồi. Chị chắc những người khác cũng sẽ bằng lòng thôi. Hãy gặp tụi chị trong phòng ngủ chung của Erudite sau buổi họp và nói tụi chị nghe đầu đuôi kế hoạch thế nào nhé.”

Cuộc họp kéo dài thêm một tiếng đồng hồ nữa. Lúc đó mưa cũng vừa tạnh, dù nước vẫn còn lắc rắc lên tường và những tấm pa-nô lát trần. Christina và tôi đã ngồi dựa vô tường suốt, chơi trò mà đứa này phải cố đè ngón tay cái của đứa kia xuống. Con nhỏ thắng hoài.

Cuối cùng, cô Johanna với mấy người nữa là chủ trì những cuộc thảo luận cũng đứng dậy, xếp thành một hàng ngang trên đám rễ cây. Tóc cô ấy giờ xõa xuống cái mặt đang cúi gằm. Đáng lẽ cô ta phải nói cho chúng tôi biết kế quả của cuộc thảo luận, nhưng cô chỉ đứng lên, khoanh tay lại, ngón tay gõ gõ lên cùi chỏ.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Christina hỏi.

Cuối cùng cô Johanna cũng ngẩng mặt lên.

“Rõ ràng tìm được sự nhất trí chung rất khó,” cô ta lên tiếng. “Nhưng đa số các bạn vẫn mong muốn duy trì chính sách trung lập của chúng ta.”

Tôi chẳng bận tâm liệu phái Amity có quyết định vô thành phố hay không. Nhưng tôi đã bắt đầu hy vọng là không phải tất cả bọn họ đều nhát như thỏ, và với tôi, cái quyết định này đích thực là của những con thỏ đế. Tôi dựa lùi lại lên cửa sổ.

“Tôi không có ý nguyện ủng hộ sự chia rẽ trong cộng đồng của chúng ta, nơi đã đem lại cho tôi rất nhiều điều,” cô Johanna nói. “Nhưng lương tâm buộc tôi phải đi ngược lại quyết định này. Những ai được lương tâm chỉ đường về thành phố, hoan nghênh các bạn đi cùng tôi.”

Thoạt tiên, cũng giống những người khác, tôi không chắc cô ta đang nói cái gì. Cô Johanna nghiêng đầu qua một bên để che vết sẹo, rồi bổ sung, “Tôi hiểu rằng điều này có thể đồng nghĩa với việc tôi không thể là một phần của phái Amity nữa.” Cô sụt sịt. “Nhưng xin hiểu cho rằng nếu tôi phải rời bỏ các bạn, tôi để lại nơi đây tình yêu chứ không phải lòng thù hận.”

Cô Johanna cúi đầu chào đám đông, vén tóc ra sau tai, và bước về phía lối ra. Có mấy Amity cũng vội vàng đứng lên, rồi mấy người nữa, rồi chẳng lâu sau cả đám đông đều đứng lên, và vài người trong đó — không nhiều, nhưng cũng có một số — theo chân cô.

“Đó,” Christina thốt lên, “quả không phải là điều mình mong đợi.”