← Quay lại trang sách

Chuong 40

PHÒNG NGỦ CHUNG của phái Erudite là một trong những phòng ngủ lớn nhất trong tổng hành dinh Amity.

Có tổng cộng mười hai cái giường: một hàng tám cái nhồi nhét cạnh nhau dọc theo tường bên kia, mỗi đầu nhét thêm hai cái, chừa một khoảng trống siêu rộng chính giữa phòng. Một cái bàn lớn chiếm khoảng trống đó, chất đầy trên đó là những dụng cụ, vô số mảnh kim loại và bánh răng, những linh kiện máy tính và dây nhợ cũ mèm.

Christina và tôi mới vừa giải thích xong kế hoạch của chúng tôi trong sự im lặng tuyệt đối với hơn một tá cặp mắt chiếu tướng hai đứa suốt lúc tụi tôi nói.

“Kế hoạch của hai đứa thiếu sót đủ thứ,” chị Cara nói.

Chị là người đầu tiên lên tiếng phản hồi.

“Đó là lý do tụi em tới tìm chị,” tôi nói. “Để bọn chị có thể bày tụi em sửa nó như thế nào.”

“Để coi, đầu tiên là cái thông tin quan trọng mà mấy đứa muốn cứu,” chị nói. “Chép nó lên đĩa là một ý tưởng cực kỳ vớ vẩn. Mấy cái đĩa không chóng thì chầy cũng bể vụn hay lọt vô tay nhầm người, như tất cả những đồ đạc vật chất khác thôi. Chị đề nghị mấy đứa tận dụng mạng lưới dữ liệu đi.”

“Mạng... gì cơ?”

Chị ấy liếc nhìn những Erudite khác. Một người —

một anh đeo kính da nâu — lên tiếng, “Tới luôn đi. Nói cho sắp nhỏ biết. Đâu có lý do gì để giữ bí mật nữa đâu.”

Chị Cara quay lại nhìn tôi. “Rất nhiều máy tính trong khu Erudite được thiết lập để truy cập dữ liệu từ các máy tính ở những phái khác. Đó là lý do vì sao mụ Jeanine vẫn dễ dàng vận hành trình mô phỏng tấn công từ một máy tính Dauntless chớ không phải từ một cái máy ở Erudite.”

“Sao cơ?” Christina thắc mắc. “Ý chị là chị có thể muốn lúc nào thì cứ thế mà đảo qua được hết dữ liệu của tất cả các phái lúc đó hả?”

“Em không thể ‘đảo qua’ dữ liệu được,” cái anh trẻ trẻ kia nói. “Điều đó là phi logic.”

“Ẩn dụ vậy thôi mà,” Christina nói. Con nhỏ nhíu mày. “Được chứ?”

“Một phép ẩn dụ, hay đơn giản chỉ là một cách nói?”

anh kia cũng nhíu mày theo. “Hay có phải một phép ẩn dụ là một phạm trù xác định bên dưới cái vỏ bọc mang tên ‘cách nói’ không?”

“Fernando,” chị Cara gọi. “Tập trung đi.”

Anh gật đầu.

“Sự thật là,” chị Cara tiếp tục, “mạng lưới dữ liệu tồn tại, và điều đó là đáng ngờ về mặt đạo lý, nhưng chị tin là chúng ta có thể lợi dụng nó trong vụ này. Đồng thời với việc các máy tính có thể truy cập dữ liệu từ các phái khác, chúng cũng có thể gửi dữ liệu đến các phái khác.

Nếu chúng ta gửi được cái dữ liệu mấy đứa cần tới hết các phái kia, việc hủy nó đi sẽ trở nên bất khả thi.”

“Khi chị nói ‘chúng ta’” tôi nói, “có phải chị ám chỉ là...”

“Là bọn chị sẽ đi chung với mấy đứa hả?” chị ấy hỏi. “Rõ ràng không phải tất cả bọn chị đều đi, nhưng vài người thì bắt buộc. Làm sao mà mấy đứa trông mong tự mình định hướng được trong tổng hành dinh Erudite chứ?”

“Chị biết là nếu đi với bọn em, có khả năng chị sẽ bị bắn chết,” Christina nói. Nó mỉm cười. “Và sẽ không có việc núp sau lưng tụi này vì chị không muốn gãy kính hay bất cứ gì khác đâu nhé.”

Chị Cara cởi kính ra và bẻ nó làm đôi.

“Bọn chị đã liều cái mạng này khi đào thoát khỏi phái của chị,” chị Cara nói, “và bọn chị sẽ lại liều mạng thêm một lần nữa để cứu phái của bọn chị khỏi chính nó.”

“Còn nữa,” một giọng nói nhỏ xíu vang lên sau lưng chị Cara. Một cô bé không quá mười hay mười một tuổi lấp ló sau cùi chỏ chị ấy. Mái tóc đen của nó ngắn cũn, giống tôi, và một quầng tóc dợn sóng bao quanh đầu nó.

“Bọn em có những dụng cụ hữu ích.”

Christina và tôi nhìn nhau.

Tôi hỏi, “Dụng cụ như thế nào?”

“Chúng chỉ là những vật mẫu đầu tiên thôi,” anh Fernando nói, “vậy nên không cần phải soi kỹ lưỡng làm gì đâu.”

“Soi xét không thật sự là nghề của tụi này,” Christina nói.

“Vậy làm sao các chị khiến mọi thứ tốt hơn được?” cô bé con hỏi.

“Thiệt ra là tụi chị không làm được,” Christina thở dài.

“Mọi thứ kiểu như càng ngày càng tệ lậu hơn mà thôi.”

Cô bé gật đầu. “Entropy.”

“Cái gì?”

“Entropy,” cô bé líu lo. “Đó là thuyết cho rằng tất cả vật chất trong vũ trụ đều đang dần hướng tới cùng một nhiệt độ. Còn được gọi là ‘nhiệt độ tử thần. ’”

“Elia,” chị Cara nói, “đó là một sự đơn giản hóa quá mức chưa đủ căn cứ.”

Elia le lưỡi với chị Cara. Tôi không thể nhịn cười. Tôi chưa từng thấy Erudite nào le lưỡi trước đây. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tôi còn chưa giao tiếp với nhiều Erudite trẻ cho lắm. Chỉ có Jeanine và những người làm việc cho mụ. Bao gồm anh trai tôi.

Anh Fernando cúi xuống cạnh một cái giường và lôi ra một cái hộp. Anh mò mò trong đó một lúc rồi lấy ra một cái đĩa tròn nhỏ. Nó làm bằng một thứ kim loại tai tái tôi hay thấy ở tổng hành dinh Erudite nhưng chưa từng thấy ở đâu khác. Anh đặt nó trên lòng bàn tay rồi mang tới chỗ tôi. Khi tôi giơ tay ra định cầm, anh ta liền giật nó lại.

“Cẩn thận!” anh ta nói. “Anh lấy nó từ tổng hành dinh đó. Nó không phải là thứ tụi anh chế ra ở chỗ này đâu.

Em có ở đó khi bọn họ tấn công phái Candor không?

“Có” tôi đáp. “Ở ngay đó luôn.”

“Nhớ lúc cửa kính bể nát ra chứ?”

“Anh có ở đó hả?” tôi nheo mắt.

“Không. Bọn họ có ghi hình nó lại và chiếu lại tại tổng hành dinh Erudite,” anh ta nói. “Chà, nhìn thì cứ như thể kính bể là vì bọn họ bắn vào nó, nhưng không hoàn toàn đúng vậy đâu. Một trong những tên lính Dauntless đã quăng cái này lại gần cửa sổ. Nó phát ra một tín hiệu tai không nghe được, nhưng sẽ khiến cửa kính phải bể tan tành.”

“Hiểu,” tôi nói. “Và làm thế quái nào mà chuyện đó lại có ích cho chúng ta?”

“Mấy đứa sẽ thấy là người ta dễ dàng bị phân tán khi tất cả kính cửa sổ của họ lại bị bể tan tành cùng một lúc,”

anh khẽ mỉm cười. “Đặc biệt là trong tổng hành dinh Erudite, nơi có quá nhiều cửa sổ.”

“Đúng rồi,” tôi nói.

“Anh chị còn có gì nữa?” Christina hỏi.

“Mấy Amity sẽ thích cái này cho coi,” chị Cara nói.

“Đâu rồi ta? À. Đây rồi.”

Chị ấy lượm lên một cái hộp nhựa màu đen, đủ nhỏ nhắn để nằm gọn trong lòng bàn tay. Trên cùng của cái hộp là hai miếng kim loại nhìn giống như bánh răng.

Chị bật một cái nút bên dưới cái hộp, và một tia sáng màu xanh phóng ngang qua cái lỗ giữa hai cái bánh răng.

“Fernando,” chị Cara gọi. “Muốn biểu diễn không?”

“Nói chơi hả?” anh ta nói, trợn mắt lên. “Không đời nào tôi làm trò đó nữa đâu. Cậu rõ là nguy hiểm với cái thứ đó trong tay.”

Chị Cara nhe răng cười với anh ta và giải thích, “Nếu bây giờ chị đụng cái thứ cừ khôi này vô người hai đứa, nó sẽ làm hai đứa đau lên bờ xuống ruộng, rồi sau đó làm cho hai đứa tê liệt, và rồi hết xài luôn. Anh Fernando mới phát hiện ra điều đó bằng một cách rất kinh khủng mới hôm qua. Chị đã chế ra nó để giúp phái Amity có cách tự vệ mà không cần phải bắn ai.”

“Đó...” tôi nhíu mày. “Quả thật rất tử tế.”

“Chà, công nghệ dù gì cũng là để giúp cuộc sống tốt đẹp hơn mà,” chị ấy nói. “Bất kể em tin tưởng vào điều gì, công nghệ luôn sẵn sàng ngoài kia cho em.”

Mẹ tôi đã nói gì trong cái trình mô phỏng đó nhỉ? “Mẹ lo là những lời khoác lác của ba con về phái Erudite đã gây hại cho con rồi.” Lỡ mẹ nói đúng thì sao, ngay cả khi bà chỉ là một phần của trình mô phỏng mà thôi? Ba tôi đã dạy tôi nhìn phái Erudite theo một cách đặc biệt. Ông từng dạy tôi rằng họ không phán xét về điều con người ta tin tưởng, mà sáng chế ra những thứ cho con người trong ranh giới của những đức tin đó. Ông chưa từng nói với tôi rằng họ có thể hài hước, hay có thể phê bình phái của chính họ ngay từ bên trong.

Chị Cara chồm tới anh Fernando với cái hộp sốc điện, phá ra cười khi thấy anh ấy nhảy loi choi lùi lại.

Ba chưa từng nói rằng một Erudite có thể đề nghị giúp đỡ tôi ngay cả sau khi tôi đã giết chết em trai của người đó.

Vụ tấn công sẽ bắt đầu vào buổi chiều, trước khi trời quá tối không thấy được mấy cái băng đeo tay màu xanh đánh dấu những tên phản phé Dauntless. Ngay khi chốt xong kế hoạch, chúng tôi liền băng qua vườn cây đến chỗ khu đất trống nơi đậu mấy cái xe tải. Mới bước ra khỏi đám cây, tôi nhìn thấy cô Johanna Reyes đang ngồi trên nắp của một trong mấy cái xe, đung đưa chìa khóa xe trong tay.

Đằng sau cô ta là một đoàn xe hộ tống nho nhỏ chất đầy những Amity — mà không chỉ có Amity, vì có cả những Abnegation, với kiểu tóc giản dị và những cái miệng nín khe. Robert — anh trai của Susan — cũng có mặt trong số đó.

Cô Johanna nhảy từ trên nắp xe xuống. Đằng sau cái xe tải cô mới nhảy khỏi chất một chồng những cái sọt có ghi chữ TÁO và BỘT và BẮP. May là chúng tôi chỉ phải nhét thêm hai người đằng sau.

“Xin chào, Johanna,” ông Marcus nói.

“Marcus,” cô ấy nói. “Tôi hy vọng anh không phiền nếu tôi đi theo các vị vào thành phố.”

“Dĩ nhiên là không,” ông ta đáp. “Mời dẫn đường.”

Cô Johanna đưa chìa khóa cho ông Marcus và trèo lên thùng của một trong mấy cái xe kia. Christina hướng về cái ca-bin đằng trước xe, còn tôi thì ra sau thùng xe, anh Fernando đi theo.

“Bồ không muốn ngồi đằng trước hả?” Christina hỏi.

“Vậy mà bồ tự nhận mình là một Dauntless...”

“Mình nhảy vào nơi mình ít có nguy cơ ói ra mật xanh mật vàng nhất, trên một cái xe tải,” tôi nói.

“Ói mửa là một phần của cuộc sống mà.”

Tôi đang định hỏi nó coi chính xác thì nó định tương lai sẽ ói mửa định kỳ bao lâu một lần thì cái xe phóng tới trước. Tôi chụp thành xe bằng cả hai tay để không bị rớt, nhưng sau vài phút, khi đã quen với những cú hết nẩy tới xóc thì tôi thả ra. Mấy cái xe khác lăn bánh đằng trước chúng tôi, sau xe của cô Johanna, cái xe đang đi tiên phong.

Tôi thấy bình tĩnh khi chúng tôi tới chỗ hàng rào. Tôi đợi đụng độ với cùng mấy tên lính đã cố ngăn chúng tôi trên đường vô, nhưng cánh cổng bị bỏ trống, mở toang hoác. Một sự chấn động nổ ra trong ngực tôi rồi lan tới hai bàn tay tôi. Trong lúc mải mê gặp gỡ làm quen người mới và hoạch định kế hoạch, tôi quên mất kế hoạch của tôi là xông thẳng vô trận chiến có thể lấy cái mạng tôi.

Ngay sau khi tôi nhận ra là cuộc sống của tôi cũng còn đáng sống.

Đoàn xe hộ tống chạy chậm lại khi chúng tôi vượt qua hàng rào, như thể họ trông đợi ai đó sẽ nhảy phốc ra và ngăn chúng tôi lại. Mọi thứ đều yên như tờ ngoại trừ tiếng ve kêu trên những cái cây ở xa lắc và tiếng động cơ.

“Anh nghĩ nó đã bắt đầu chưa?” tôi hỏi anh Fernando.

“Có thể rồi. Có thể chưa,” anh nói. “Jeanine có rất nhiều người cung cấp tin tức. Không chừng có người đã báo với cô ta có chuyện gì đó sắp sửa xảy ra, thế nên cô ta mới rút hết lực lượng Dauntless về tổng hành dinh Erudite.”

Tôi gật đầu, nhưng thật ra đang nghĩ về anh Caleb.

Anh là một trong những kẻ cung cấp tin tức đó. Tôi tự hỏi tại sao anh lại tin tưởng mạnh mẽ đến vậy, rằng thế giới bên ngoài nên được che giấu khỏi chúng tôi, tới nỗi anh sẵn sàng phản bội lại tất cả những người đáng ra anh phải quan tâm vì mụ Jeanine, người chẳng hề quan tâm tới ai.

“Anh có từng gặp ai tên Caleb chưa?” tôi hỏi.

“Caleb,” anh Fernando nói. “Rồi, có một Caleb trong lớp nhập môn của tôi. Thông minh sáng chói, nhưng cậu ta... từ thông tục là gì nhỉ? Nịnh bợ.” Anh ta nhếch mép. “Có một sự phân chia nhỏ giữa những kẻ khai tâm.

Những đứa nâng niu từng lời bà Jeanine nói và những đứa không làm thế. Rõ ràng tôi là thành viên của nhóm thứ hai. Caleb là thành viên của nhóm đầu. Mà sao em lại hỏi?”

“Em gặp anh ta hồi còn bị nhốt,” tôi nói, và ngay cả tôi mà còn nghe giọng mình sao mà xa vời vợi. “Em chỉ tò mò thôi.”

“Tôi sẽ không nhận xét cậu ta hà khắc quá,” anh Fernando nói. “Jeanine có thể có sức thuyết phục phi thường đối với những người không hay nghi ngờ bẩm sinh. Còn tôi đã luôn là một đứa đa nghi bẩm sinh.”

Tôi phóng tầm mắt qua vai trái anh ta, vào đường chân trời đang ngày càng rõ hơn khi chúng tôi tới gần thành phố hơn. Tôi tìm hai cái nhánh trên đỉnh tòa Trung Tâm, và khi thấy chúng, tôi cảm thấy khá hơn và tệ hơn cùng một lúc — khá hơn, vì tòa nhà quen thuộc quá đỗi, và tệ hơn, vì nhìn thấy hai cái nhánh nghĩa là chúng tôi đang tiến tới gần mục tiêu hơn.

“Đúng thế,” tôi nói. “Em cũng vậy.”