← Quay lại trang sách

Chuong 41

VÀO LÚC CHÚNG TÔI tới được thành phố, mọi cuộc nói chuyện trên xe đã ngừng lại, thay bằng những đôi môi mím chặt và những gương mặt tái mét. Ông Marcus lái vòng qua mấy cái ổ gà to bằng người và những phần còn sót lại của một cái xe buýt hỏng. Xe chạy êm hơn khi chúng tôi ra khỏi khu vực vô môn phái để vào trong những phần sạch sẽ của thành phố.

Rồi tôi nghe tiếng súng nổ. Từ khoảng cách này, chúng nghe như tiếng lốp bốp.

Trong một tích tắc tôi bị rối trí, và tất cả những gì tôi nhìn thấy là những thủ lĩnh của phái Abnegation đang quỳ gối trên lề đường và những Dauntless với khuôn mặt vô hồn lăm lăm súng trong tay; tất cả những gì tôi nhìn thấy là mẹ tôi quay người lại để hứng đạn, và Will đổ xuống đất. Tôi phải cắn vô tay để ngăn không bật lên mà khóc, và cơn đau đưa tôi trở về thực tại.

Mẹ đã dặn tôi phải can đảm lên. Nhưng nếu mẹ biết cái chết của bà lại làm tôi sợ như vậy, liệu mẹ có sẵn sàng hy sinh thân mình như vậy không?

Tách khỏi đoàn xe hộ tống, ông Marcus rẽ sang Đại lộ Madison và, khi chúng tôi chỉ còn cách Đại lộ Michigan hai khối nhà, ông ta đậu xe vào trong một con hẻm và tắt máy.

Anh Fernando nhảy xuống xe và chìa tay ra cho tôi.

“Đi nào, Insurgent,” anh nháy mắt.

“Gì cơ?” tôi hỏi. Tôi vịn cánh tay anh và trượt xuống bên thành xe.

Anh Fernando mở cái túi nãy giờ để sát bên mình.

Trong đó toàn quần áo màu xanh. Anh sục tay vô trong rồi ném quần áo cho Christina và tôi. Tôi nhận được một cái áo thun màu xanh sáng và một cái quần jeans.

“Insurgent - Kẻ Nổi Loạn,” anh nói. “Một danh từ.

Một người hành động chống lại chính quyền đã được thiết lập, một người không nhất thiết được xem là một người tham chiến.”

“Cậu có cần phải đụng cái gì cũng đặt tên cho cái đó không?” chị Cara nói, cào cào tay lên mái tóc màu vàng xỉn để nhét mấy cọng tóc lơ thơ vô cho gọn gàng.

“Chúng ta chỉ đang làm cùng một việc rồi vô tình mà lọt vô một nhóm thôi. Đâu cần thiết phải có một cái danh hiệu mới đâu.”

“Mình chỉ tình cờ thích phân loại các thứ thôi mà,”

anh Fernando đáp, tinh quái kéo một bên lông mày cong xuống.

Tôi nhìn anh Fernando. Lần cuối tôi đột nhập vào trong tổng hành dinh một phái, tôi đã mang theo một khẩu súng trong tay và để lại sau lưng những xác người.

Tôi muốn lần này phải khác. Tôi cần lần đột nhập này để khiến mọi thứ khác đi. “Em thích nó,” tôi nói. “Kẻ Nổi Loạn. Thật hoàn hảo.”

“Thấy chưa?” Anh Fernando nói với chị Cara. “Mình đâu phải người duy nhất.”

“Chúc mừng,” chị ấy nhăn nhó.

Tôi nhìn không chớp mắt bộ đồ Erudite của mình trong lúc những người khác đang lục tục cởi lớp quần áo bên ngoài ra.

“Không có thời gian cho đoan chính mẫu mực đâu, Cứng Đơ!” Christina nói, trao cho tôi một cái nhìn “điểm huyệt”.

Tôi biết nó nói đúng, thế là tôi cởi phăng cái áo đỏ đang mặc ra rồi tròng lên người cái áo màu xanh. Tôi liếc qua anh Fernando và ông Marcus để đảm bảo hai người đó không nhìn, rồi thay nốt cái quần. Tôi phải xắn ống quần lên tới bốn lai, và khi nịt lại thì cái lưng quần túm lại thành túm giống y như mấy cái bao giấy.

“Con bé mới gọi em là ‘Cứng Đơ’ hả?” anh Fernando hỏi.

“Dạ,” tôi nói. “Em từ Abnegation nhảy phái sang Dauntless mà.”

“Hừ.” Anh nhíu mày. “Thay đổi ra trò đó. Ngày nay sự biến đổi thình lình về tính cách giữa các thế hệ như vậy về mặt di truyền học là gần như không thể.”

“Thỉnh thoảng tính cách không ảnh hưởng gì tới sự lựa chọn môn phái của người ta,” tôi nói, nghĩ tới mẹ tôi. Mẹ đã rời Dauntless không phải vì tính cách không phù hợp mà là vì pergent ở phái Abnegation thì sẽ an toàn hơn. Rồi còn Tobias, người chuyển qua Dauntless để thoát khỏi ba anh. “Có rất nhiều nhân tố ảnh hưởng.”

Để thoát khỏi người đàn ông tôi mới vừa kết liên minh. Tôi cảm thấy lương tâm cắn rứt.

“Cứ nói chuyện kiểu đó đi rồi chẳng ai phát hiện ra em không phải là một Erudite thực thụ đâu,” anh Fernando nói.

Tôi lấy lược chải cho tóc xẹp xuống rồi vén ra sau tai.

“Nè,” chị Cara nói. Chị ấy kéo một ít tóc đang xõa trên mặt tôi lên và dùng một cái kẹp màu bạc kẹp nó lên, cách mấy đứa con gái Erudite hay làm.

Christina lôi mấy khẩu súng chúng tôi đem theo ra và nhìn tôi.

“Muốn một khẩu không?” nó hỏi. “Hay bồ muốn cầm hộp sốc điện hơn?”

Tôi nhìn khẩu súng trong tay con nhỏ. Nếu tôi không cầm cái hộp sốc điện, tôi sẽ phơi cái thân mình không khiêng không giáp ra cho những kẻ sẽ sẵn sàng nã đạn vô người tôi. Còn nếu cầm thì tức là tôi thừa nhận sự yếu đuối của mình trước anh Fernando, chị Cara, và ông Marcus.

“Bồ biết Will sẽ nói gì không?” Christina nói.

“Nói gì?” giọng tôi run run.

“Cậu ấy sẽ nói bồ phải vượt qua cảm giác đó đi,” nó nói. “Phải thôi vô lý như vậy và cầm khẩu súng ngu ngốc này lên đi.”

Will rất ít kiên nhẫn với những người vô lý. Chắc Christina nói đúng; nó hiểu cậu ấy hơn tôi.

Và nó — người đã mất đi người thương yêu nhất đời ngày hôm đó, cũng như tôi — đã tha thứ được cho tôi, một hành động tưởng như không làm được. Nếu đổi lại là tôi thì tôi đã chẳng làm được thế. Vậy tại sao tôi lại khó tha thứ cho bản thân mình như vậy?

Tôi siết tay quanh khẩu súng Christina đưa tôi. Chỗ nó cầm kim loại vẫn còn ấm. Tôi cảm thấy cái ký ức lúc tôi bắn Will vẫn còn ẩn hiện sâu trong tâm trí tôi, và cố vượt qua nó. Nhưng nó sẽ không để bị cho qua. Tôi buông khẩu súng ra.

“Cái hộp sốc điện là một lựa chọn hoàn hảo,” Chị Cara vừa nói vừa kéo một cọng tóc ra khỏi ống tay áo. “Nếu mấy đứa hỏi chị thì chị thấy đằng nào phái Dauntless cũng vui vẻ thái quá với súng ống rồi.”

Anh Fernando đưa cho tôi cái hộp sốc điện. Ước gì tôi có thể truyền đạt cái sự biết ơn của mình tới Cara, nhưng chị đang không nhìn tôi.

“Làm sao giấu cái này được đây ta?” tôi hỏi.

“Đừng bận tâm làm gì,” anh Fernando đáp.

“Ừ ha.”

“Xuất phát thôi,” ông Marcus nói, liếc đồng hồ.

Tim tôi đập mạnh tới mức mỗi giây trôi qua đều hết sức đáng kể với tôi, nhưng cả người còn lại thì tê cứng. Tôi còn không cảm thấy được mặt đất dưới chân nữa. Trước đây tôi chưa từng thấy sợ như vầy bao giờ, và đó là tính luôn cả những thứ tôi đã nhìn thấy trong những trình mô phỏng, và tất cả những điều tôi đã làm trong cuộc tấn công mô phỏng nữa, thật vô lý.

Hoặc không. Điều mà phái Abnegation chuẩn bị công bố cho mọi người biết trước cuộc tấn công, bất kể nó là cái gì cũng đủ để khiến mụ Jeanine phải dùng những biện pháp quyết liệt và kinh khủng để ngăn nó lại. Và bây giờ tôi chuẩn bị hoàn thành công việc của họ, công việc mà vì nó phái cũ của tôi đã tiêu tan. Điều đó có ý nghĩa hơn rất nhiều so với cái việc tính mạng tôi đang bị đe dọa hiện giờ.

Christina và tôi đi đầu. Chúng tôi chạy băng qua những vỉa hè sạch sẽ, bằng phẳng trên Đại lộ Madison, ngang qua đường State, hướng về Đại lộ Michigan.

Khi chỉ còn cách tổng hành dinh Erudite nửa khối nhà, tôi đột ngột dừng lại.

Đứng cách bốn dãy nhà trước mặt chúng tôi là một nhóm người, hầu hết bận đồ đen và trắng, người này cách người kia hai bàn chân, súng ống giơ lên sẵn sàng.

Tôi chớp mắt và họ trở thành những Dauntless bị trình mô phỏng điều khiển trong khu Abnegation, trong suốt cuộc tấn công mô phỏng. Trấn tĩnh lại! Trấn tĩnh lại trấn tĩnh lại trấn tĩnh lại... Tôi chớp mắt lần nữa và bọn họ lại trở về là những Candor — dù có vài người vận đồ đen quả là nhìn giống Dauntless thật. Nếu không cẩn thận, tôi sẽ quên mất mình đang ở đâu, và lúc này là lúc nào.

“Ôi trời đất ơi,” Christina thốt lên. “Em mình, ba mẹ mình... lỡ họ...”

Con nhỏ nhìn tôi, và tôi nghĩ là mình biết nó nghĩ gì, vì tôi đã từng trải qua hoàn cảnh tương tự rồi. Ba mẹ tôi đâu? Tôi phải đi tìm họ. Nhưng nếu ba mẹ nó cũng giống như những Candor này, bị trình mô phỏng điều khiển và có vũ trang, chẳng có gì nó có thể làm để giúp họ.

Tôi tự hỏi không biết Lynn có đứng trong những hàng người đó không, hay đang ở đâu đó.

“Chúng ta làm gì bây giờ đây?” Anh Fernando hỏi.

Tôi bước về phía những Candor. Có lẽ họ không được lập trình để nổ súng đâu. Tôi nhìn chằm chằm vào một cặp mắt đờ đẫn của một người phụ nữ mặc áo trắng và quần đen. Cô ấy nhìn như mới vừa đi làm về. Tôi bước thêm một bước nữa.

Bang. Theo bản năng, tôi hụp xuống đất, hai tay che đầu, và loạng choạng lùi ra sau, đụng trúng giày của anh Fernando. Anh giúp tôi đứng dậy.

“Anh đề nghị không làm chuyện đó nhé?” anh Fernando nói.

Tôi rướn tới trước — không xa lắm — và ló đầu vô trong con hẻm giữa tòa nhà kế bên và tổng hành dinh Erudite. Những Candor cũng đang ở trong hẻm. Tôi sẽ không ngạc nhiên nếu đang có một lớp Candor dày đặc đang bao quanh toàn bộ khu phức hợp các tòa nhà của Erudite.

“Còn đường nào khác để tới tổng hành dinh Erudite không?” tôi hỏi.

“Chị không biết đường nào,” chị Cara nói. “Trừ khi mấy đứa muốn nhảy từ nóc nhà này qua nóc nhà khác.”

Nói tới đó chị Cara khẽ cười, như chị chỉ nói chơi thôi. Tôi nhướn mày nhìn chị ta.

“Đợi đã,” chị ấy nói. “Mấy đứa không phải đang nghĩ tới chuyện...”

“Mái nhà hả?” tôi nói. “Không. Cửa sổ cơ.”

Tôi bước sang bên trái, cẩn thận không tiến thêm một phân nào về phía những Candor. Tòa nhà bên trái tôi che khuất một phần tổng hành dinh Erudite về phía xa bên trái. Chắc chắn phải có một vài cánh cửa sổ nằm đối diện nhau.

Chị Cara lầm bầm cái gì đó về những trò liều mạng kiểu Dauntless, nhưng cũng chạy theo tôi, rồi tới anh Fernando và ông Marcus, theo sau là Christina. Tôi thử mở cửa sau của tòa nhà nhưng nó lại khóa mất.

Christina bước lên trước và hùng hồn, “Lùi lại.” Con nhỏ chĩa khẩu súng vô ổ khóa. Tôi lấy một cánh tay che mặt khi nó bóp cò. Chúng tôi nghe một tiếng nổ lớn, rồi một tiếng leng keng cao chót vót, di chứng của việc nghe tiếng súng trong một không gian sát sàn sạt như vầy. Cái ổ khóa đã bị bể.

Tôi kéo cửa mở ra và bước vô trong. Một hành lang lát gạch dài tít tắp chào đón tôi, hai bên - bên nào cũng có cửa, cái đóng cái mở. Khi nhìn vô trong mấy căn phòng đang mở toang, tôi thấy hàng dãy bàn cũ và bảng đen trên tường như những cái ở tổng hành dinh Dauntless.

Không khí sực mùi mốc, như mùi của hàng trăm trang sách thư viện trộn với mùi dung dịch lau nhà vậy.

“Đây từng là một tòa nhà thương mại,” anh Fernando nói, “nhưng phái Erudite đã biến nó thành một ngôi trường, cho giáo dục hậu Lễ Chọn. Sau những cải tiến lớn trong tổng hành dinh Erudite chừng một thập kỷ trước — mấy đứa biết đó, khi tất cả những tòa nhà đối diện tòa Thiên Niên Kỷ được nối với nhau đó — họ thôi không còn dạy học gì ở đây nữa. Quá cũ kĩ, khó lòng mà nâng cấp được.”

“Đội ơn anh vì bài học lịch sử,” Christina nói.

Khi tới cuối hành lang, tôi bước vào một căn phòng để coi mình đang ở đâu. Tôi nhìn thấy mặt sau của tổng hành dinh Erudite, nhưng bên kia lối đi không có cái cửa sổ nào cao ngang với mặt đường cả.

Ngay ngoài cửa số, gần tới mức tôi chỉ cần vươn tay ra ngoài là đụng được, là một đứa nhóc Candor, một cô bé, đang cầm một khẩu súng dài bằng cẳng tay nó. Nó đứng im tới mức tôi tự hỏi nó có đang thở hay không.

Tôi nghểnh cổ lên để nhìn những cánh cửa sổ cao hơn mặt đường. Trên đầu tôi, trong ngôi trường này có vô số cửa sổ. Ở mặt sau của tổng hành dinh Erudite, chỉ có một cái cửa sổ ngang với tòa nhà này. Và nó nằm trên tầng ba.

“Tin tốt đây,” tôi lên tiếng. “Em đã tìm được đường đi qua bên kia.”