← Quay lại trang sách

Chuong 42

MỌI NGƯỜI TỎA RA khắp tòa nhà để tìm cái buồng của người gác cửa, theo chỉ dẫn của tôi, để đi kiếm một cái thang. Tôi nghe tiếng giày cót két trên gạch lát và những tiếng kêu “Thấy rồi — không, chờ đã, toàn xô với chậu, bỏ đi” và “Cái thang phải dài chừng nào mới được? Thang bậc không ổn, đúng không?”

Trong lúc bọn họ đang lục lạo, tôi đi tìm thấy một phòng học trên tầng ba có thể nhìn thẳng sang cái cửa sổ bên Erudite. Phải thử ba lần tôi mới mở được đúng cửa.

Tôi thò đầu ra, bên trên lối đi, và la lên, “Ê!” Rồi vội thụp xuống. Nhưng tôi không nghe thấy tiếng súng nổ — Tốt, tôi nghĩ. Bọn họ không phản ứng với tiếng động.

Christina bước vô phòng, một tay cắp thang, tay kia chắp sau lưng. “Tìm được một cái rồi! Mình nghĩ đặt nó nằm ngang ra thì cũng đủ dài.”

Con nhỏ quay người lại quá sớm, thành ra cái thang nện luôn vô vai anh Fernando.

“Ôi! Xin lỗi, Nando.”

Cú va chạm làm cặp kiếng của anh lệch đi. Anh cười với Christina và cởi kiếng ra nhét vô túi.

“Nando?” tôi nói với anh. “Tưởng Erudite không thích đặt biệt danh chứ?”

“Khi một cô gái xinh đẹp gọi em bằng biệt danh,” anh nói, “thì hợp lý nhất là trả lời lại thôi.”

Christina lảng đi chỗ khác, ban đầu tôi tưởng nó bẽn lẽn, nhưng sau đó tôi thấy mặt nó nhăn đùng như anh ta vừa tát nó chứ không phải khen nó vậy. Còn quá sớm sau sự ra đi của Will để con nhỏ hứng thú lại với mấy trò tán tỉnh.

Tôi phụ nó đỡ cái thang xuyên qua cửa sổ phòng học, bắc ngang qua con hẻm giữa hai tòa nhà. Ông Marcus giúp tụi tôi cố định nó. Anh Fernando reo lên khi cái thang chạm tới cái cửa sổ Erudite bên kia.

“Tới lúc đập bể kính rồi,” tôi nói.

Anh Fernando lấy trong túi ra cái dụng cụ làm bể kính và đưa cho tôi. “Em chắc là người nhắm tốt nhất đó.”

“Em không dám cá đâu,” tôi nói. “Tay phải em đang không xài được. Em phải bắn bằng tay trái.”

“Để mình làm cho,” Christina nói.

Con nhỏ nhấn cái nút bên hông của cái máy đó rồi quăng qua bên kia hẻm, lén lút. Tôi siết chặt tay đợi nó chạm đất. Nó nảy lên khung cửa sổ rồi lăn tròn tới mặt kính. Một tia sáng màu cam lóe lên, rồi cùng một lúc, các cánh cửa sổ — cả những cửa sổ ở trên, ở dưới và bên cạnh nó — bể vụn thành hàng trăm mảnh nhỏ xíu, ào ạt rớt xuống đầu những Candor bên dưới.

Cùng lúc đó, những Candor đồng loạt xoay người và bắn lên trời. Mấy người kia nằm rạp xuống đất, nhưng tôi vẫn đứng yên, một phần kinh ngạc với sự đồng bộ đó, phần khác cảm thấy thật kinh tởm cái cách Jeanine Mathews đã biến các thành viên của một phái khác từ con người thành những bộ phận của một cỗ máy. Không có viên đạn nào bắn trúng tới cánh của sổ phòng học chứ đừng nói tới lọt vô trong phòng.

Khi những Candor thôi không bắn tiếp loạt thứ hai, tôi ló đầu ra nhìn. Họ đã trở lại tư thế ban đầu, nửa quay mặt ra Đại lộ Madison, nửa quay ra đường Washington.

“Bọn họ chỉ phản ứng lại với cử động thôi, nên... đừng té khỏi thang nhé,” tôi nói. “Người nào đi trước sẽ phải giữ cái thang thật chắc ở đầu bên kia.”

Tôi để ý thấy ông Marcus, người đáng lẽ ra phải tự nguyện một cách không vị kỷ trong mọi nhiệm vụ, không hề xung phong.

“Hôm nay không cảm thấy Cứng Đơ lắm phải không, ngài Marcus?” Christina nói.

“Nếu tôi là cháu, tôi sẽ cẩn thận coi mình đang sỉ nhục ai,” ông ta nói. “Tôi vẫn là người duy nhất ở đây có thể tìm được thứ chúng ta đang tìm kiếm đó.”

“Đó là một lời đe dọa đó hả?”

“Để mình đi trước,” tôi nói, trước khi ông Marcus kịp trả lời. “Mình cũng có một phần Cứng Đơ mà, đúng không?”

Tôi nhét cái hộp sốc điện xuống dưới thắt lưng quần jeans và trèo lên một cái bàn để dễ leo lên cửa sổ hơn.

Christina đứng một bên giữ cái thang khi tôi trèo lên trên và tiến tới trước.

Khi đã ra khỏi được cửa sổ rồi, tôi đặt chân lên cái cạnh nhỏ xíu của cái thang, tay bám vào những cái thanh ngang. Cái thang coi bộ cũng chắc chắn và vững vàng cỡ như một cái lon nhôm. Nó cứ kêu cót két và cong oằn xuống dưới trọng lượng cơ thể tôi. Tôi cố không nhìn xuống những Candor ở dưới; cố không nghĩ tới chuyện những cây súng của họ sẽ chĩa lên và bắn vô người tôi.

Thở hổn hển, tôi nhìn chằm chằm tới đích đến của mình, cánh cửa sổ Erudite. Chỉ còn cách vài thanh ngang nữa thôi.

Một cơn gió nhẹ thổi qua con hẻm, thổi luôn tôi qua một bên, và tôi nhớ tới hồi leo lên cái đu quay với Tobias.

Lúc đó anh là người đã giữ cho tôi đứng yên. Giờ chẳng có ai giúp tôi nữa.

Tôi nhìn lướt xuống đất, ba tầng bên dưới, những viên gạch nhỏ hơn thường lệ, hàng người Candor mà mụ Jeanine đã bắt làm nô lệ. Tay tôi — đặc biệt là tay phải — cứ nhói đau mỗi lần tôi nhích tới ngang qua khoảng trống.

Cái thang nhúc nhích, nhích gần hơn tới rìa cái bệ cửa sổ bên kia. Christina đang giữ chắc một đầu, nhưng nó không thể giữ cái thang không trượt khỏi đầu bên kia được. Tôi nghiến răng và cố không làm nó trượt đi nhiều, nhưng tôi không thể cử động cả hai chân cùng một lúc được. Tôi phải để cái thang quay một chút. Chỉ còn bốn thanh ngang nữa thôi.

Cái thang thình lình chạy qua bên trái, rồi khi tôi đưa chân phải lên trước, tôi bước hụt cái thanh.

Tôi hét lên khi cả người ngã qua một bên, hai tay vắt lên cái thang còn chân thì đòng đưa trong không khí.

“Bồ có sao không?” Christina gọi với từ đằng sau.

Tôi không trả lời. Tôi vung chân lên và nêm nó dưới người tôi. Cú ngã đã làm cái thang trượt còn xa hơn khỏi bệ cửa sổ. Giờ nó chỉ còn gác lên một milimet xi măng mà thôi.

Tôi quyết định phải di chuyển thật nhanh. Tôi phóng tới cái bệ cửa sổ đối diện vừa kịp lúc cái thang trượt ra.

Tôi kịp bám lên ngưỡng cửa, móng tay cạo sàn sạt trên xi măng khi người tôi trì xuống. Có mấy tiếng hét lên sau lưng tôi.

Tôi nghiến răng cố đu người lên, vai phải muốn rít lên vì đau. Tôi đá đá cái tường gạch, hy vọng có thể tì lên nó mà đu lên, nhưng chẳng có tác dụng gì. Tôi hét lên qua kẽ răng khi gắng hết sức đu lên qua bệ cửa, nửa người đã lọt vô trong nhà, nửa kia vẫn treo toòng teng. Hú hồn, Christina không để cái thang rơi xa quá. Không có Candor nào nã súng vô người tôi.

Tôi đu người vô căn phòng Erudite bên kia con hẻm.

Đó là một phòng tắm. Tôi đổ sụp xuống sàn nhà trên vai trái, và cố gắng hít thở dù đang đau muốn chết. Mồ hôi rịn ra trên trán.

Một người phụ nữ Erudite xuất hiện từ sau cái giá treo đồ, và tôi vội đứng dậy, rút cái hộp sốc điện ra chĩa vô người cô ta mà không kịp nghĩ ngợi.

Cô ta cứng người, hai cánh tay giơ lên, giày còn vướng giấy vệ sinh.

“Đừng bắn!” Mắt cô ta lồi lên.

Rồi tôi nhớ ra là tôi đang ăn mặc như một Erudite. Tôi đặt cái hộp sốc điện lên thành bồn rửa.

“Xin thứ lỗi,” tôi nói. Tôi cố nói bằng cái giọng trịnh trọng của các Erudite. “Tôi có hơi bực mình một chút với những gì đang diễn ra xung quanh. Chúng tôi đang tái thâm nhập để khôi phục lại một vài kết quả thí nghiệm từ... phòng thí nghiệm 4-A.”

“Ồ,” người phụ nữ đáp. “Có vẻ hơi không sáng suốt cho lắm đó.”

“Dữ liệu thuộc loại tối quan trọng,” tôi nói tiếp, cố gắng nghe có vẻ kiêu ngạo như một vài Erudite tôi từng gặp. “Tôi không muốn để nó dính lỗ chỗ toàn vết đạn bắn.”

“Nhà tôi khó lòng nào ngăn cô thử phục hồi nó được,”

cô ta nói. “Còn giờ nếu cô thứ lỗi, tôi phải đi rửa tay và che chắn cửa nẻo lại đây.”

“Có vẻ hay đó,” tôi nói. Tôi quyết định không nói cho cô ấy biết giày cô dính giấy vệ sinh.

Tôi quay lại cửa sổ. Bên kia hẻm, Christina và anh Fernando đang cố nhấc cái thang trở lại bệ cửa. Dù cánh tay và bàn tay đang đau như dần, tôi cũng rướn ra ngoài cửa sổ và nắm lấy đầu kia của cái thang, nhấc nó trở lại bệ cửa. Rồi tôi giữ chắc nó cho Christina bò qua.

Lần này cái thang đứng yên hơn, và Christina vượt qua mà không gặp khó khăn gì. Con nhỏ thay tôi giữ thang để tôi lăn cái thùng rác chặn cửa lại, không cho ai vô nữa. Rồi tôi nhúng tay vô nước lạnh để làm dịu bớt cơn đau.

“Thông minh đó, Tris,” con nhỏ nói.

“Đâu cần phải ngạc nhiên vậy.”

“Chỉ là...” Nó ngập ngừng. “Bồ đã có tư cách của Erudite, đúng không?”

“Có vấn đề gì không?” tôi hơi cao giọng quá. “Môn phái gì thì cũng đã bị phá hủy hết rồi, mà ngay từ đầu chuyện môn phái đó đã rất ngu ngốc rồi.”

Tôi chưa từng nói điều gì tương tự vậy trước đây. Tôi còn chưa từng nghĩ tới nó. Nhưng tôi ngạc nhiên khi thấy mình tin là vậy — ngạc nhiên khi thấy tôi đồng ý với Tobias.

“Mình không phải đang cố sỉ nhục bồ,” Christina nói. “Có tư cách Erudite không phải là việc xấu. Nhất là bây giờ.”

“Xin lỗi. Mình chỉ... căng thẳng. Có vậy thôi.”

Ông Marcus trèo qua cửa sổ và thả phịch người xuống sàn. Chị Cara thì lanh lẹ đáng ngạc nhiên — chị ấy di chuyển trên mấy cái thanh ngang cứ như đang gảy đàn vậy, thanh này chạm một chút rồi di chuyển tới thanh khác liền.

Anh Fernando sẽ là người cuối cùng, và anh sẽ ở cùng vị trí như tôi hồi nãy, với cái thang được giữ vững chỉ một đầu. Tôi nhích tới gần cái cửa sổ hơn để có thể nói anh dừng nếu tôi thấy cái thang bị trượt.

Anh Fernando, người tôi không nghĩ sẽ gặp khó khăn gì, lại di chuyển vụng về hơn hết thảy những người còn lại. Có lẽ anh đã dành cả cuộc đời đằng sau màn hình máy tính hay cuốn sách cũng nên. Anh lết tới trước, mặt đỏ au, và nắm mấy cái thanh ngang chặt tới mức tay cáu bẩn và tím tái luôn.

Bò được nửa đường, tôi nhìn thấy cái gì đó tuột khỏi túi áo anh ấy. Cặp mắt kính.

Tôi hét lên, “Fernan...”

Nhưng đã quá trễ.

Cặp mắt kính rơi ra, nẩy trên cái thang, và rớt xuống vệ đường.

Theo một làn sóng, những Candor bên dưới quay đầu và bắn lên trời. Anh Fernando hét lên, rồi đổ sụp xuống cái thang. Một viên đạn bắn trúng chân anh. Tôi không thấy những viên kia đi đâu, nhưng nhìn máu nhỏ giọt xuống từ những thanh ngang, tôi biết nó đã găm vào những chỗ không tốt chút nào.

Anh Fernando nhìn Christina, mặt tái xám lại.

Christina lao lên trước, nhoài người ra khỏi cửa sổ, định với tới chụp lấy anh.

“Đừng khờ vậy chứ!” anh nói yếu ớt. “Bỏ anh lại đi.”

Đó là điều cuối cùng anh nói.