Chuong 43
CHRISTINA LÙI LẠI vô phòng. Tất cả chúng tôi đứng như hóa đá.
“Tôi không có ý bất lịch sự,” ông Marcus lên tiếng, “nhưng chúng ta phải đi trước khi phái Dauntless và những người vô môn phái xông vô tòa nhà này. Đó là nếu họ còn chưa làm gì đó.”
Tôi nghe thấy tiếng vỗ trên cửa sổ và quay phắt đầu qua một bên, trong một khắc, tôi tin rằng đó là anh Fernando đang cố vô trong. Nhưng chỉ là trời mưa thôi.
Chúng tôi theo chị Cara ra khỏi phòng tắm. Giờ chị là người dẫn đầu. Chị ấy rành tổng hành dinh Erudite nhất. Christina theo sau, tới ông Marcus, rồi tới tôi.
Chúng tôi rời phòng tắm, và đứng trong một cái hành lang Erudite y như tất cả những hành lang khác: nhợt nhạt, chói chang, vô trùng.
Nhưng cái hành lang này náo nhiệt hơn nhiều so với tôi từng thấy. Những người trong những bộ đồ Erudite màu xanh chạy tới chạy lui, theo nhóm hoặc một mình, la hét với nhau những câu đại loại như, “Chúng tới cửa trước rồi! Lên càng cao càng tốt đi!” và “Chúng vô hiệu hóa thang máy rồi! Chạy tới cầu thang bộ đi!” Chỉ có ở đó, giữa những hỗn loạn, tôi mói nhận ra mình đã để quên mất cái hộp sốc điện trong phòng tắm rồi. Một lần nữa tay tôi lại không một tấc sắt.
Những tên phản phé Dauntless cũng chạy ngang qua chúng tôi, dù chúng không phát rồ như những Erudite.
Tôi tự hỏi cô Johanna, những Amity và Abnegation đang làm gì trong lúc hỗn mang này. Có phải họ đang chăm sóc cho những người bị thương? Hay họ đang đứng giữa những khẩu súng Dauntless và những Erudite vô tội, hứng đạn vô người để gìn giữ hòa bình?
Tôi rùng mình. Chị Cara dẫn chúng tôi tới một cái cầu thang phía sau, và chúng tôi nhập vô một nhóm Erudite đang hoảng loạn, chạy lên một, hai, rồi ba tầng cầu thang. Rồi chị Cara tông vai vô một cánh cửa kế bên đầu cầu thang, súng ép sát người.
Tôi nhận ra tầng này.
Tầng của tôi.
Đầu óc tôi tự nhiên lờ đờ. Tôi đã suýt chết ở đây. Tôi đã khẩn nài được chết ở đây.
Tôi chậm lại và tuột lại phía sau. Tôi không thể thoát khỏi cơn mụ mị, dù người ta cứ hối hả chạy ngang qua tôi, và ông Marcus đang la với tôi cái gì đó, nhưng giọng nói của ông ta nghe thật xa xăm. Christina quành lại túm lấy tôi, kéo tôi tới phòng Điều Khiển – A.
Trong phòng điều khiển, tôi thấy hàng dãy máy vi tính nhưng lại không thật sự thấy chúng; có một tấm phim mờ cứ che mắt tôi. Tôi cố chớp mắt để làm nó biến đi. Ông Marcus ngồi xuống trước một cái máy tính, chị Cara ngồi xuống một cái khác. Họ sẽ gửi toàn bộ dữ liệu từ các máy tính Erudite đến máy tính của các phái khác.
Sau lưng tôi, cửa mở ra.
Và tôi nghe giọng anh Caleb vang lên, “Các người làm gì ở đây?”
Giọng anh làm tôi sực tỉnh. Tôi quay người lại và nhìn ngay vô họng súng.
Cặp mắt anh là cặp mắt của mẹ tôi — một màu xanh lá đục, gần ngả xám, dù cái áo xanh đã khiến cái màu đó ấn tượng hơn một chút.
“Caleb,” tôi nói. “Anh nghĩ anh đang làm gì vậy?”
“Tôi ở đây để ngăn chặn bất cứ cái gì mấy người định làm!” Giọng anh run rẩy. Khẩu súng rung rung trên tay anh.
“Chúng tôi ở đây để cứu lấy những dữ liệu của Erudite mà những người vô môn phái muốn phá hủy,” tôi nói.
“Tôi không nghĩ anh muốn ngăn chúng tôi lại đâu.”
“Không đúng,” anh nói. Anh hất đầu về phía ông Marcus. “Tại sao em lại mang ông ta theo nếu như không phải đang cố tìm cái gì đó khác? Cái gì đó quan trọng với ông ta hơn tất cả dữ liệu của Erudite cộng lại?”
“Mụ ta nói với cậu về việc đó sao?” ông Marcus hỏi.
“Cậu, một đứa con nít vắt mũi chưa sạch?”
“Ban đầu cô ấy không chịu nói với tôi,” anh Caleb nói.
“Nhưng cô ấy không muốn tôi phải chọn lựa ở bên nào mà chưa biết được sự thật!”
“Sự thật,” ông Marcus nói, “là cô ta hoảng sợ trước thực tế, còn phái Abnegation thì không. Bây giờ vẫn vậy.
Và em gái của cậu cũng không. Đáng khen cho cô bé.”
Tôi cau mày. Ngay cả khi ông ta đang khen ngợi tôi, tôi vẫn muốn đập ông ta.
“Em gái tôi,” anh Caleb nhẹ nhàng nói, quay qua nhìn tôi, “không biết nó đang vướng vô chuyện gì. Không biết cái thứ ông muốn trưng ra cho mọi người thấy là cái gì...
không biết rằng nó sẽ hủy hoại mọi thứ!”
“Chúng ta ở đây để phục vụ cho một mục đích!”
ông Marcus gần như hét lên. “Chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ của mình, và đã đến lúc chúng ta thực hiện cái điều chúng ta được gửi tới đây để làm!”
Tôi không biết cái mục đích hay nhiệm vụ mà ông ấy đang nói tới, nhưng anh Caleb không có vẻ bối rối.
“Chúng ta không được gửi tới đây,” anh Caleb nói.
“Chúng ta không hề có trách nhiệm với bất cứ ai khác ngoài bản thân chúng ta.”
“Cái kiểu suy nghĩ vì lợi ích bản thân đó chính là thứ tôi mong đợi từ những người đã dành quá nhiều thời gian theo đuôi Jeanine Matthews. Các người không sẵn sàng từ bỏ sự an nhàn nên sự ích kỉ đã rút cạn nhân tính của các người!”
Tôi không thèm nghe nữa. Trong khi anh Caleb đang bận trừng mắt nhìn ông Marcus thì tôi xoay người và phóng một cước cực mạnh lên cổ tay anh Caleb. Cú đá làm anh bất ngờ, và làm rớt súng xuống đất. Tôi đá nó trượt qua bên kia phòng.
“Em phải tin anh, Beatrice,” anh nói, cằm nghiêng qua một bên.
“Sau khi anh giúp mụ ta tra tấn tôi ư? Sau khi anh để mụ ta suýt nữa giết chết tôi ư?”
“Anh đâu có giúp cô ấy tra...”
“Anh chắc chắn cũng đâu có ngăn mụ ta đâu! Anh đứng ngay ở đó, và anh chỉ nhìn...”
“Chứ anh làm được gì? Anh...”
“Anh có thể thử mà, đồ hèn!” tôi hét lớn tới mức mặt tôi nóng bừng lên và nước mắt trào lên. “Thử, và thất bại, vì anh yêu thương tôi!”
Tôi thở hổn hển, chỉ để hít đủ không khí. Tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng bàn phím lách cách khi chị Cara đang tích cực thực hiện nhiệm vụ. Anh Caleb dường như không kiếm được câu gì để đáp lại. Vẻ mặt cầu xin của anh chậm chạp biến mất, thay thế bằng một cái nhìn trống rỗng.
“Em sẽ không tìm thấy thứ cần tìm ở đây đâu,” anh nói. “Cô ấy sẽ không giữ những tập tin quan trọng như vậy trên những cái máy tính công. Như vậy là phi logic.”
“Vậy là cô ta chưa hủy nó ư?” ông Marcus hỏi.
Anh Caleb lắc đầu. “Cô ấy không tin vào việc hủy đi thông tin. Chỉ tin vào việc ngăn chặn nó thôi.”
“Chà, tạ ơn trời vì điều đó,” ông ta nói. “Cô ta giữ nó ở đâu?”
“Tôi sẽ không nói với các người,” anh Caleb nói.
“Tôi nghĩ tôi biết,” tôi nói. Anh Caleb nói mụ ta sẽ không cất giữ thông tin trên máy tính công. Như vậy anh phải ám chỉ là mụ ta đang giữ nó trong máy tính cá nhân: hoặc là ở trong văn phòng của mụ, hoặc là ở trong cái phòng thí nghiệm mà cô Tori từng kể với tôi.
Anh Caleb không nhìn tôi.
Ông Marcus lượm khẩu súng lục của anh Caleb lên và xoay nó trong tay, khiến báng súng lòi ra từ nắm tay ông ta. Rồi ông ta quay phắt lại, giáng một cú trời giáng lên mặt anh Caleb. Mắt anh đảo tròn, rồi anh lăn đùng xuống đất.
Tôi không muốn biết sao mà ông Marcus thực hiện động tác đó hoàn hảo như vậy.
“Chúng ta không thể để cậu ta chạy đi báo cho ai đó chúng ta đang làm gì được,” ông ta nói. “Đi thôi. Cara lo được phần còn lại, đúng không?”
Chị Cara gật đầu mà không buồn ngẩng lên khỏi cái máy tính. Bụng dạ tôi cảm giác muốn bệnh, tôi theo ông Marcus và Christina ra khỏi phòng điều khiển, thẳng tiến về cầu thang.
Hành lang bên ngoài trống trơn. Mảnh giấy xé vụn và dấu chân rải khắp nơi trên sàn. Ông Marcus, Christina và tôi xếp một hàng bước nhanh tới cầu thang. Tôi nhìn phía sau đầu ông ta, nơi đường nét của hộp sọ ông ta nổi lên qua mái tóc bùi nhùi.
Tất cả những gì tôi thấy khi nhìn ông ta là cái thắt lưng đang vụt lên người Tobias, và cái báng súng táng lên mặt anh Caleb. Tôi không quan tâm ông có làm anh Caleb bị thương hay không — là tôi thì tôi cũng làm vậy — nhưng cái việc ông ta cùng một lúc vừa là một người biết cách làm bị thương người ta, vừa là một người diễu quanh khắp nơi với tư cách một vị thủ lĩnh hết sức biết cách xóa đi cái tôi của phái Abnegation, đột nhiên làm tôi tức giận tới mức không nhìn thẳng được nữa.
Nhất là vì tôi đã chọn ông ta. Tôi đã chọn ông ta thay vì Tobias.
“Anh trai cháu là một tên phản bội,” ông ấy nói khi chúng tôi cua qua một góc. “Cậu ta đáng bị hơn thế.
Không cần phải nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”
“Im đi!” tôi hét lên, xô ông ta vô tường. Ông ta quá bất ngờ tới mức không đẩy lại. “Tôi ghét ông, ông biết điều đó! Tôi ghét ông vì những gì ông đã gây ra cho anh ấy, và tôi không phải nói về anh Caleb đâu.” Tôi gí sát mắt mình vô mặt ông ta và thì thầm. “Và dù tôi có thể không tự tay bắn ông, tôi nhất định sẽ không giúp đỡ gì ông khi có ai khác muốn giết ông, vậy nên tốt hơn là ông nên cầu trời cho chúng ta không bị rơi vào tình huống đó đi.”
Ông ta nhìn tôi chằm chằm, dường như thờ ơ. Tôi buông ông ta ra và tiếp tục hướng về cái cầu thang, Christina theo bén gót, ông Marcus đi cách vài bước đằng sau.
“Chúng ta đang đi đâu đây?” con nhỏ hỏi.
“Caleb nói thứ chúng ta đang tìm không có trong một cái máy tính công, vậy nó phải nằm trong một cái máy tính cá nhân. Theo như mình biết, Jeanine chỉ có hai cái máy tính cá nhân, một trong văn phòng của mụ, và một trong phòng thí nghiệm,” tôi đáp.
“Vậy tụi mình tới chỗ cái nào?”
“Cô Tori từng nói với mình phòng thí nghiệm của mụ Jeanine có những biện pháp an ninh rất ‘khủng’,” tôi nói.
“Và mình đã từng tới văn phòng của mụ ta rồi; chỉ là một căn phòng bình thường thôi.”
“Vậy thì... phòng thí nghiệm thẳng tiến.”
“Tầng trên cùng.”
Chúng tôi đã đến cửa dẫn ra cầu thang, và khi tôi mở tung cửa ra, một nhóm Erudite, có cả con nít, đang phóng như bay xuống cầu thang. Tôi bám vào tay vịn và dùng cùi chỏ mở đường đi ngược hướng họ, không nhìn vô mặt ai, như thể họ không phải là con người, chỉ là một bức tường đặc nghẹt cần phải bỏ qua một bên.
Tôi đợi dòng suối người đó chấm dứt, nhưng lại có thêm một đống người ùa ra từ đầu cầu thang tiếp theo, một dòng người mặc đồ màu xanh trong ánh sáng mờ mờ màu xanh, sắc trắng trong mắt họ sáng như bóng đèn khi tương phản với những thứ khác. Những tiếng khóc lóc sợ hãi của họ dội lại hàng trăm lần trong căn buồng xi măng, tiếng kêu thét của những con quỷ dữ có đôi mắt sáng rực.
Khi chúng tôi leo tới chiếu nghỉ thứ bảy, đám đông thưa dần, rồi biến mất. Tôi chà tay lên hai cánh tay để giũ bỏ bóng ma của nào tóc tai, nào tay áo và da thịt đã quẹt qua người tôi trên đường đi lên. Từ đây tôi có thể thấy được đầu cầu thang.
Tôi cũng thấy thân người của một lính gác, tay người đó đang đu đưa ngoài rìa cầu thang, và đứng phía trên hắn ta là một người vô môn phái với một bên mắt bị bịt.
Edward.
“Coi ai kìa,” Edward lên tiếng. Nó đứng trên đầu của một tầng cầu thang, chỉ dài bảy bậc, và tôi đứng dưới cùng tầng đó. Tên lính gác Dauntless phản phé nằm giữa chúng tôi, mắt đờ đi, một vệt sẫm màu trên ngực nơi ai đó — Edward, có lẽ thế — đã bắn hắn.
“Đó quả là một bộ đồ hơi lạ với người được cho là coi thường phái Erudite đó,” nó nói. “Tôi tưởng cậu đang ở nhà, chờ anh bạn trai trở về như một người hùng chứ?”
“Như cậu chắc có lẽ cũng gom lại mà hiểu được,” tôi nói, bước lên một bước, “rằng chẳng đời nào có chuyện đó.” Ánh đèn màu xanh đổ bóng xuống dưới hai gò má thấp của Edward. Nó với tay ra sau.
Nếu nó ở đây có nghĩa là cô Tori đã ở trên đây rồi. Có nghĩa là mụ Jeanine có thể đã chết rồi.
Tôi cảm thấy Christina đang ở sát sau lưng tôi; tôi nghe tiếng con nhỏ thở.
“Tụi này sẽ đi qua cậu,” tôi nói, bước lên thêm bước nữa.
“Tôi nghi ngờ điều đó đấy,” nó trả lời. Nó chụp khẩu súng. Tôi lao về phía trước, nhảy qua tên lính đã bị hạ.
Nó nổ súng, nhưng tay tôi đã tóm quanh cổ tay nó, nên nó không bắn được thẳng.
Tai tôi kêu leng keng, và chân phải vật lộn để đứng vững trên xác tên lính gác.
Christina vung một cú đấm phía trên đầu tôi. Khớp đốt tay nó đấm trúng mũi Edward. Tôi không thể giữ thăng bằng trên cái xác; tôi té đập đầu gối xuống, găm móng tay vô cổ tay nó. Nó vặn tôi qua một bên và tiếp tục bóp cò, bắn trúng chân Christina.
Thở dốc, Christina rút súng ra và bắn. Viên đạn bắn vô bên hông nó. Edward kêu lên và làm rớt súng, chúi về phía trước. Nó té đè lên người tôi, làm tôi đập đầu xuống cái bậc thang xi măng. Cánh tay của tên lính chèn dưới xương sống tôi.
Ông Marcus lượm khẩu súng của Edward lên và chĩa nó vào cả hai chúng tôi.
“Đứng dậy đi Tris,” ông ta nói. Và với Edward: “Còn cậu. Đừng nhúc nhích.”
Tôi quơ tay tìm góc cầu thang, rồi vặn người thoát khỏi cả Edward lẫn tên lính đã chết. Edward nhổm người dậy thành một thế ngồi trên đầu tên lính — như thể hắn là một loại đệm bông vậy — hai tay ôm chặt bên sườn.
“Bồ có sao không?” tôi hỏi Christina.
Mặt nó nhăn nhúm lại. “Aaa. Không sao. Đạn trúng phần mềm thôi, không trúng xương.”
Tôi với tới để đỡ nó dậy.
“Beatrice,” ông Marcus nói. “Chúng ta phải để cô bé lại thôi.”
“Để lại là sao?” tôi hỏi. “Chúng ta không thể để bạn ấy lại được! Chuyện gì đó kinh khủng có thể xảy ra đó!”
Ông ta nhấn ngón trỏ lên xương ức tôi, giữa hai xương đòn, và dựa sát vô người tôi.
“Nghe ta nói đây,” ông ta nói. “Jeanine Mathews sẽ rút lui vào phòng thí nghiệm của cô ta khi thấy dấu hiệu đầu tiên của cuộc tấn công, bởi vì đó là căn phòng an toàn nhất tòa nhà này. Và bất cứ lúc nào cô ta cũng có thể quyết định rằng phái Erudite thế là bại trận rồi, và tốt hơn hết là xóa sạch dữ liệu đi thay vì liều lĩnh với nguy cơ để người khác tìm thấy, và nhiệm vụ này của chúng ta sẽ trở nên vô ích.”
Và tôi sẽ mất tất cả mọi người: ba mẹ tôi, anh Caleb, và cuối cùng, Tobias, người sẽ không bao giờ tha thứ cho tôi vì đã hợp tác với ba của anh, nhất là khi tôi không có cách nào chứng mình được điều đó là đáng liều mình.
“Chúng ta sẽ bỏ bạn của cháu lại đây.” Hơi thở của ông ta bốc mùi cũ mốc. “Và tiếp tục, trừ khi cháu muốn tôi đi một mình.”
“Ông ấy nói đúng đó,” Christina nói. “Không còn thời gian đâu. Mình sẽ ở lại đây và giữ cho Ed không đuổi theo bồ.”
Tôi gật đầu. Ông Marcus bỏ tay ra, để lại một cái đường cong vòng trên người tôi. Tôi chà chà lên ngực và mở cánh cửa trên đầu cầu thang ra. Tôi ngoái nhìn lại trước khi bước qua ngưỡng cửa, và Christina trao cho tôi một nụ cười đau đớn, tay ép chặt lên đùi.