← Quay lại trang sách

Chuong 44

CĂN PHÒNG KẾ BÊN giống một cái hành lang hơn: nó rộng, nhưng không sâu, lát gạch màu xanh, tường xanh, và trần nhà cũng màu xanh, tất cả đều cùng một sắc độ.

Mọi thứ đều rực sáng, nhưng tôi không biết ánh sáng từ đâu mà ra.

Thoạt tiên tôi không thấy bất kỳ cánh cửa nào, nhưng khi mắt đã quen với cú sốc màu sắc, tôi nhìn thấy một hình chữ nhật trên tường bên trái, một cái nữa bên phải.

Chỉ có hai cánh cửa.

“Chúng ta phải chia ra,” tôi nói. “Không có đủ thời gian để cùng thử từng cánh cửa một.”

“Cháu muốn cái nào?” ông Marcus hỏi.

“Phải,” tôi nói. “Khoan, không. Trái.”

“Được. Tôi sẽ đi cửa bên phải.”

“Nếu tôi tìm ra cái máy tính,” tôi nói, “tôi phải tìm cái gì?”

“Nếu tìm thấy cái máy tính, cháu sẽ tìm thấy Jeanine.

Tôi cuộc là cháu biết vài cách để buộc cô ta phải làm những điều cháu muốn. Sau cùng thì cô ta không quen phải chịu đau đâu,” ông ta nói.

Tôi gật đầu. Chúng tôi bước cùng một nhịp về cánh cửa tương ứng của mình. Một giây trước tôi còn nói được tách khỏi ông Marcus thật là nhẹ nhõm vô cùng.

Nhưng đi một mình có cái giá của nó. Sẽ ra sao nếu tôi không vượt qua được những biện pháp an ninh mà mụ Jeanine, không nghi ngờ gì, sẽ lắp đặt để chống những kẻ xâm nhập? Sẽ ra sao, nếu tôi xoay xở vượt qua được mà lại không tìm được đúng tập tin?

Tôi đặt tay lên tay nắm cửa. Hình như không có ổ khóa. Khi cô Tori nói tới những biện pháp an ninh ‘khủng’, tôi cứ nghĩ cô ám chỉ mấy cái máy quét mắt và mật khẩu và ổ khóa này nọ chứ, nhưng tới giờ thì mọi thứ đều mở hết mà.

Tại sao điều đó lại làm tôi lo lắng vậy kìa?

Tôi mở cánh cửa của tôi, và ông Marcus mở cánh cửa của ông ta. Chúng tôi nhìn nhau. Tôi bước vô trong căn phòng bên kia.

Căn phòng, như hành lang bên ngoài, có màu xanh, dù ở đây thấy rõ đèn chiếu ra từ đâu. Nó phát sáng từ trung tâm của mỗi tấm pa-nô, trần nhà, sàn nhà và những bức tường.

Khi cánh cửa khép lại sau lưng tôi, tôi nghe một tiếng cạch như tiếng của một cái then cài vào ổ. Tôi nắm lại tay nắm cửa và cố hết sức bẻ nó xuống nhưng nó không thèm lay chuyển. Tôi đã bị mắc kẹt.

Những tia sáng nhỏ, sắc nhọn chiếu vô người tôi từ mọi góc. Mi mắt tôi không đủ để chặn chúng lại, nên tôi phải đưa cả hai lòng bàn tay lên che mắt.

Tôi nghe thấy một giọng nữ điềm tĩnh vang lên:

“Beatrice Prior, đời thứ hai. Phái gốc: Abnegation.

Phái chọn: Dauntless. Đã xác nhận pergent.”

Làm sao căn phòng này biết tôi là ai?

Và “thế hệ thứ hai” nghĩa là gì?

“Tình trạng: Xâm nhập.”

Tôi nghe một tiếng “cách”, và hé ngón tay ra vừa đủ để nhìn coi đèn tắt chưa. Chúng chưa tắt, nhưng mấy cái hộp cố định trên trần nhà đang xịt ra một thứ hơi nước màu nhàn nhạt. Theo bản năng, tôi đưa tay bịt miệng.

Trong một tích tắc tôi nhìn xuyên qua một màn sương màu xanh. Rồi không còn gì nữa.

Giờ tôi đứng trong bóng tối, mịt mùng tới mức giơ tay ra ngay trước mũi mà tôi còn không thấy được bóng của nó nữa kìa. Tôi nên bước tới và kiếm cái cửa phía bên kia căn phòng mới phải, nhưng tôi sợ phải di chuyển — ai mà biết được cái gì sẽ xảy ra nếu tôi làm vậy?

Rồi đèn bật lên, và tôi thấy mình đang đứng trong căn phòng huấn luyện ở Dauntless, trong cái sàn đấu nơi chúng tôi từng học xáp lá cà. Tôi có quá nhiều kỷ niệm vui buồn lẫn lộn trong sàn đấu này, có cái ngập tràn hương vị chiến thắng, như việc đánh bại Mol y, và có cái lại đầy ám ảnh — việc Peter đã đánh tôi tới bất tỉnh. Tôi khịt mũi, và không khí vẫn có mùi y như cũ, mùi mồ hôi và bụi đất.

Bên kia sàn đấu là một cánh cửa màu xanh vốn không thuộc về nơi này. Tôi cau mày nhìn nó.

“Kẻ xâm nhập,” giọng nói đó lại vang lên, và bây giờ nó nghe giống giọng mụ Jeanine, nhưng cũng có thể do tôi tưởng tượng ra thôi. “Ngươi có năm phút để đến được cánh cửa màu xanh trước khi chất độc phát tán.”

“Cái gì? ”

Nhưng tôi biết cô ta nói gì. Chất độc. Năm phút. Tôi không nên ngạc nhiên; đây là tác phẩm của mụ Jeanine, vô lương tâm như chính bản thân mụ ta. Tôi rùng mình, và tự hỏi liệu đó có phải chất độc không, liệu chất độc đó có đang làm não bộ tôi chết dần không.

Tập trung. Tôi không thể thoát được; tôi phải tiến tới trước, nếu không...

Không thì không gì hết. Tôi phải tiến tới trước.

Tôi bắt đầu hướng tới cánh cửa, và có ai đó xuất hiện trên đường đi của tôi. Cô ta thấp người, ốm, và tóc vàng, hai mắt có quầng thâm. Cô ta là tôi.

Một hình ảnh phản chiếu? Tôi vẫy vẫy người đó để coi cô ta có phản chiếu tôi không. Câu trả lời là không.

“Xin chào,” tôi nói. Cô ta không trả lời. Tôi cũng không nghĩ là cô ta sẽ trả lời.

Cái gì đây? Tôi nuốt nước bọt để bớt lùng bùng hai lỗ tai, hai cái đang cảm thấy như bị nhét đầy bông gòn bên trong. Nếu mụ Jeanine thiết kế ra thứ này, nó có khả năng là một bài kiểm tra trí thông minh hoặc tư duy logic, có nghĩa là tôi sẽ phải suy nghĩ sáng suốt, có nghĩa là tôi phải bình tĩnh lại. Tôi đặt tay lên ngực rồi đè xuống, hy vọng áp lực sẽ giúp tôi thấy an toàn, giống như một cái ôm vậy.

Không có tác dụng.

Tôi bước sang trái để có góc nhìn rõ hơn tới cái cửa, và phân thân của tôi cũng nhảy qua một bên, giày cô ta lê trên đất, lại chắn mặt tôi.

Tôi nghĩ mình biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu cứ đi tới cánh cửa, nhưng tôi phải thử. Tôi vụt chạy, định chạy lệch vòng qua cô ta, nhưng cô ta đã đứng trước mặt tôi: cô ta chụp lấy bên vai bị thương của tôi và vặn tôi qua một bên. Tôi hét lên lớn tới mức cổ họng muốn rách toạc ra; tôi có cảm giác như hàng chục con dao đang đâm càng lúc càng sâu vô thân người bên phải tôi. Khi tôi bắt đầu sụm xuống đầu gối, cô ta đá vô bụng tôi làm tôi phải bò dài ra sàn, hít vô toàn bụi là bụi.

Đó, tôi nhận ra khi đang ôm bụng, chính xác là điều tôi sẽ làm nếu ở vị trí của cô ta. Có nghĩa là để đánh bại cô ta, tôi phải nghĩ ra cách đánh bại chính tôi. Và làm sao tôi có thể là một đấu sĩ giỏi hơn chính mình được, nếu cô ta cũng biết cùng chiến thuật như tôi, và có tài xoay xở và lanh lợi như tôi?

Cô ta lại tiến về phía tôi, tôi vội đứng dậy và cố gạt qua một bên cơn đau trên vai. Tim tôi đập nhanh hơn. Tôi muốn đấm cô ta, nhưng cô ta đã hành động trước. Tôi hụp người xuống đúng vào giây cuối cùng, và nắm đấm chạm trúng tai tôi, đẩy tôi mất thăng bằng.

Tôi lùi lại mấy bước, hy vọng cô ta sẽ không đuổi theo tôi, nhưng có. Cô ta lại bước về phía tôi, lần này chụp lấy vai tôi rồi kéo tôi xuống, hướng về cái đầu gối đang cong lên thành thế.

Tôi giơ tay lên chắn giữa bụng tôi với đầu gối cô ả, rồi dùng hết sức bình sinh đẩy mạnh. Cô ta không ngờ tới chuyện đó; cô ả loạng choạng lùi lại, nhưng không ngã.

Tôi lao tới, và ngay lúc khao khát đá cho cô ả một phát xuất hiện trong đầu tôi, tôi nhận ra rằng đó cũng chính là khao khát của cô ta. Tôi xoay người tránh được bàn chân cô ta.

Ngay lúc tôi muốn thứ gì, cô ta cũng muốn thứ đó.

Cô ả và tôi chỉ có thể có trạng thái tốt nhất là đứng im — nhưng tôi cần phải đánh bại cô ta để qua được cánh cửa. Để sống sót.

Tôi cố suy nghĩ, nhưng cô ta lại tiến tới tôi nữa, trán nhăn lại thành một cái cau mày đầy tập trung. Cô ta chụp lấy tay tôi, và tôi chụp tay cô ta, thế là chúng tôi đứng bám vào tay nhau.

Cùng một lúc, chúng tôi giật mạnh cùi chỏ lại và vung tay tới trước. Tôi né qua một bên ở giây cuối cùng, còn cùi chỏ tôi đánh trúng hàm răng của cô ta.

Cả hai chúng tôi cùng hét lên. Máu rỉ trên môi cô ả, và chảy trên cẳng tay tôi. Cô ả nghiến răng và thét lên, xông vào tôi, hùng hổ hơn tôi mong đợi.

Cả người cô ta làm tôi ngã xuống đất. Cô ta đè tôi lên sàn bằng đầu gối và cố đấm vô mặt tôi, nhưng tôi đã bắt chéo hai tay trước mặt. Nắm đấm của cô ta thay vì thế lại đánh trúng tay tôi, mỗi cú đều nặng tựa trời giáng.

Nặng nhọc thở ra, tôi chụp cổ tay cô ta, và tôi để ý thấy đom đóm đang nhảy múa trong khóe mắt tôi.

Chất độc.

Tập trung.

Trong lúc cô ả đang vùng vẫy thoát ra, tôi co gối lên ngực. Rồi tôi đẩy cô ta ra, gầm lêm trong nỗ lực, cho tới khi tôi ấn được hai chân lên bụng cô ta. Tôi đá cô ả một cú, mặt nóng phừng phừng.

Một câu đố logic: Trong một trận chiến giữa hai người hoàn toàn ngang tài ngang sức, làm sao một bên thắng được?

Câu trả lời: Không bên nào có thể thắng.

Cô ta gượng dậy và chùi máu trên miệng đi.

Vì thế: chúng tôi nhất thiết phải không được hoàn toàn ngang tài ngang sức. Vậy điểm khác biệt giữa chúng tôi là gì?

Cô ta lại bước về phía tôi, nhưng tôi cần thêm thời gian suy nghĩ, bên cô ả cứ bước lên một bước là tôi lùi xuống một bước. Căn phòng quay mòng mòng, rồi xoắn lại, và tôi lách qua một bên, cào tay trên đất để giữ thăng bằng.

Điểm khác biệt giữa chúng tôi là gì? Chúng tôi có cùng trọng lượng, kĩ năng, lối suy nghĩ...

Tôi nhìn cánh cửa đằng sau lưng cô ả, và tôi nhận ra: Chúng tôi có mục đích khác nhau. Tôi phải đi qua cánh cửa đó. Cô ta phải bảo vệ cánh cửa. Nhưng ngay cả ở trong một trình mô phỏng thì không có cách nào mà cô ta có khao khát dữ dội như tôi.

Tôi phóng về phía rìa của sàn đấu, nơi có một cái bàn.

Một khắc trước, nó còn trống không, nhưng tôi biết quy luật của các trình mô phỏng và làm thế nào để điều khiển nó. Một khẩu súng xuất hiện bên trên ngay khi tôi nghĩ tới nó.

Tôi va vô cái bàn, đom đóm che mất tầm nhìn của tôi.

Tôi còn không thấy đau khi va phải nó nữa kìa. Tôi cảm thấy mạch đập trên mặt mình, như thể quả tim tôi đã bị bứt khỏi lồng ngực và bắt đầu chạy lên não tôi vậy.

Bên kia căn phòng, một khẩu súng cũng hiện lên trên sàn trước mặt phân thân của tôi. Chúng tôi đều với tay lấy vũ khí của mình.

Tôi cảm thấy sức nặng của khẩu súng, và sự mượt mà của nó, và tôi quên mất con nhỏ kia; tôi quên mất chất độc; tôi quên mọi thứ.

Cổ họng tôi thắt lại, và tôi cảm giác như có một bàn tay đang bóp chặt nó. Đầu tôi bưng bưng vì đột ngột thiếu không khí, và tôi cảm thấy mạch đập khắp nơi, khắp nơi.

Bên kia căn phòng, người đứng ngăn giữa tôi và mục tiêu không còn là phân thân của tôi nữa; là Wil. Không, không. Không thể là Will được. Tôi buộc mình phải hít vô. Chất độc đang chặn không cho oxy thông lên não tôi. Nó chỉ là một ảo giác trong trình mô phỏng thôi mà.

Tôi vừa thở ra vừa nấc lên.

Trong một khoảnh khắc tôi lại thấy phân thân của mình, đang chĩa súng ra nhưng rõ ràng là đang run cầm cập, giơ vũ khí xa khỏi người hết sức có thể. Cô ta cũng yếu đuối như tôi. Không, không bằng, vì cô ta không chuẩn bị bị mù và mất không khí như tôi, nhưng yếu gần bằng, gần bằng.

Rồi Will lại hiện ra, ánh mắt nó đờ đẫn vì trình mô phỏng, mái tóc làm thành một quầng vàng quanh đầu.

Những tòa nhà bằng gạch hiện ra lờ mờ khắp hai bên, nhưng sau lưng nó là cánh cửa, cánh cửa chia cách tôi khỏi ba và anh tôi.

Không, không, đó là cánh cửa chia cách tôi khỏi mụ Jeanine và mục tiêu của tôi.

Tôi phải qua được cánh cửa đó. Tôi phải làm được.

Tôi nhấc súng lên, dù làm vậy khiến vai tôi đau thốn, và một tay nắm, tay kia giữ vững nó.

“Mình...” tôi nghẹn lời, và nước mắt tràn xuống hai má tôi, chảy vô miệng tôi. Mằn mặn. “Mình xin lỗi.”

Và tôi làm một việc mà phân thân của tôi không thể nào làm được, vì cô ta không đủ khao khát đến mức tuyệt vọng:

Tôi bóp cò.