← Quay lại trang sách

Chuong 45

TÔI KHÔNG NHÌN cậu ấy chết thêm một lần nữa.

Tôi nhắm mắt lại lúc cò súng bật trả về vị trí cũ, và khi mở mắt ra, người đang nằm trên đất giữa những mảng tối trong tầm mắt tôi là Tris kia; là tôi.

Tôi thả rơi súng và phóng về cánh cửa, suýt nữa vấp phải nó. Tôi quăng mình vô cửa, vặn tay cầm, và đổ nhào qua bên kia. Tay tôi đông cứng, tôi đóng cửa lại phía sau, và lắc lắc tay để lấy lại cảm giác.

Căn phòng kế bên lớn gấp đôi phòng đầu tiên, và nó cũng ngập tràn ánh đèn xanh, nhưng nhợt nhạt hơn.

Một cái bàn lớn đặt chính giữa phòng, và dán trên tường là vô số những tấm hình, biểu đồ và danh sách.

Tôi hít một hơi thật sâu, và tầm nhìn của tôi bắt đầu rõ ràng trở lại, nhịp tim quay về mức bình thường.

Trong số những bức hình dán trên tường, tôi nhận ra gương mặt của chính mình, của Tobias, ông Marcus, và Uriah. Một danh sách dài những hóa chất được dán trên tường bên cạnh chân dung của chúng tôi. Mỗi hình được gạch chéo bằng bút đánh dấu màu đỏ. Đây hẳn phải là nơi mụ Jeanine nghiên cứu các huyết thanh mô phỏng.

Tôi nghe thấy tiếng nói vang lên đâu đó đằng trước, và tự la mình. Còn làm cái gì vậy? Nhanh lên!

“Tên anh trai của ta,” tôi nghe. “Ta muốn nghe ngươi nói cái tên đó.”

Giọng cô Tori.

Làm sao cô vượt qua trình mô phỏng đó được? Cô ấy cũng là pergent ư?

“Tôi không giết cậu ta.” Giọng mụ Jeanine.

“Ngươi nghĩ điều đó sẽ miễn tội cho ngươi sao? Ngươi nghĩ điều đó có nghĩa là ngươi không đáng chết sao?”

Cô Tori không la hét, nhưng than van, toàn bộ nỗi đau buồn của cô đang thoát ra từ miệng cô. Tôi hướng về cánh cửa. Quá nhanh, vì hông tôi va vô góc của cái bàn giữa phòng, và tôi phải ngừng lại, co rúm người.

“Lý do cho những hành động của tôi vượt xa tầm hiểu biết của cô,” mụ Jeanine nói. “Tôi đã sẵn lòng hy sinh vì lợi ích lớn lao hơn, vì thứ mà cô chưa bao giờ hiểu được, ngay cả khi chúng ta là bạn cùng lớp!”

Tôi đi cà nhắc về phía cánh cửa, một ô kính mờ.

Nó trượt qua một bên cho tôi bước vô, và tôi thấy mụ Jeanine, dựa sát vào tường, cô Tori đứng cách đó vài mét, súng giơ cao.

Đằng sau họ là một cái bàn bằng kính với một cái hộp bằng bạc bên trên — một cái máy vi tính — và bàn phím. Nguyên cả bức tường bên kia được lấp đầy bằng màn hình máy tính.

Mụ Jeanine nhìn tôi trân trối, nhưng cô Tori thì không nhúc nhích một li nào; không có vẻ gì là nghe thấy tôi.

Mặt cô đỏ gay và nhòe nhoẹt nước mắt, tay run rẩy.

Tôi không có chút tự tin nào là sẽ tự mình tìm ra cái tập tin video. Nếu Jeanine ở đây, tôi có thể bắt mụ ta tìm nó giùm tôi, nhưng nếu mụ ta chết...

“Không!” tôi hét lên. “Cô Tori, đừng!”

Nhưng ngón tay cô ấy đã đặt lên cò súng. Tôi vận hết sức lao vô người cô, hai cánh tay đập vào một bên sườn cô Tori. Súng nổ, và tôi nghe một tiếng hét.

Đầu tôi đập xuống sàn. Tôi lờ đi đom đóm đang nổ ra trong mắt và lại xông tới cô Tori. Tôi đẩy khẩu súng văng tới trước và đá nó ra xa khỏi chúng tôi.

Sao không chụp nó, đồ ngu?!

Cô Tori vung nắm đấm thoi vô họng tôi. Tôi nghẹt thở, và cô liền tận dụng cơ hội để đẩy tôi ra, bò về phía khẩu súng.

Mụ Jeanine đang sụp xuống đất, máu loang ướt đẫm trên chân mụ ta. Chân! Tôi nhớ ra, và đấm một cú ra trò lên gần vết đạn bắn trên bắp đùi cô Tori. Cô hét lên, và tôi vội vàng đứng dậy.

Tôi tiến tới chỗ khẩu súng nằm lăn lóc, nhưng cô Tori quá nhanh. Cô vòng hai tay qua chân tôi và giật mạnh.

Đầu gối tôi đập xuống sàn, nhưng tôi vẫn còn ở phía trên; tôi đạp xuống, lên xương sườn cô ấy.

Cô Tori rên lên, không gì ngăn cô ấy lại được; lúc tôi cố lết tới chỗ khẩu súng, cô ấy cắm phập hàm răng vô tay tôi. Đó là một cơn đau khác hẳn với tất cả các thể loại đau đớn tôi từng gặp trên đời, khác ngay cả với vết thương do đạn bắn. Tôi hét lên, không nghĩ mình tạo được âm lượng to như vậy, mắt mờ đi vì nước mắt.

Tôi không đi tới nước này rồi lại để cô Tori bắn chết mụ Jeanine trước khi tôi có được thứ mình cần đâu.

Tôi giật mạnh tay ra khỏi hàm răng của cô, bốn khóe mắt bắt đầu tối sầm lại, và thình lình chụp lấy báng súng.

Tôi quay ngoắt lại và chĩa súng vô cô Tori.

Tay tôi. Tay tôi ngập trong máu, và cằm của cô Tori cũng vậy. Tôi che bàn tay khỏi tầm nhìn để dễ lờ cơn đau đi hơn và lồm cồm đứng dậy, vẫn chĩa súng vô người cô.

“Tôi thật không ngờ em lại là một tên phản bội, Tris,”

cô Tori nói, và nó nghe như một tiếng gầm gừ, không phải âm thanh một con người có thể phát ra.

“Em không phản bội,” tôi nói. Tôi chớp mắt cho nước mắt chảy xuống má để nhìn cô rõ hơn. “Em không thể giải thích ngay bây giờ, nhưng... tất cả những gì em yêu cầu là cô hãy tin em, làm ơn đi. Có một thứ rất quan trọng, một thứ chỉ có cô ta biết chỗ...”

“Đúng thế!” mụ Jeanine lên tiếng. “Nó ở trong cái máy tính đó, Beatrice, và chỉ có ta mới định vị được nó.

Nếu ngươi không giúp ta sống sót, nó sẽ xuống mồ cùng với ta.”

“Mụ ta nói dối,” cô Tori nói. “Một kẻ dối trá, và nếu cô tin mụ ta thì cô không những mang tội phản bội mà còn ngu ngốc nữa, Tris à!”

“Em tin mụ ta,” tôi nói. “Em tin mụ ta vì nó hoàn toàn hợp lý! Thông tin nhạy cảm nhất đang tồn tại trên đời và nó được giấu trong cái máy tính đó, cô Tori!” Tôi hít một hơi sâu, và hạ giọng. “Xin hãy nghe em. Em cũng căm hận mụ ta như cô. Em không có lý do gì để bảo vệ mụ.

Em đang nói với cô sự thật. Chuyện này rất quan trọng.”

Cô Tori im lặng. Trong một tích tắc, tôi nghĩ mình đã thắng, rằng tôi đã thuyết phục được cô ấy. Nhưng rồi cô Tori lên tiếng, “Không có gì quan trọng hơn cái chết của mụ ta.”

“Nếu đó là cái cô khăng khăng tin tưởng,” tôi nói, “em không thể giúp cô. Nhưng em cũng sẽ không để cô giết mụ ta được.”

Cô Tori gượng quỳ dậy, chùi máu trên cằm. Cô ngước lên nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Ta là một thủ lĩnh Dauntless,” cô nói. “Cô không có quyền quyết định ta phải làm gì.”

Và trước khi tôi kịp nghĩ tiếp...

Trước khi tôi kịp nghĩ tới việc bóp cò khẩu súng trên tay...

Cô rút ra một con dao dài từ trong giày, nhào tới và đâm vô bụng mụ Jeanine.

Tôi thét lên. Mụ Jeanine kêu lên một tiếng kinh khiếp — một âm thanh ùng ục, thất thanh, chết chóc. Tôi thấy hàm răng đang nghiến chặt của cô Tori, tôi nghe thấy cô lẩm bẩm tên anh của cô — “Jonathan Wu” — và rồi tôi nhìn con dao lại cắm sâu thêm.

Và cặp mắt mụ Jeanine biến thành thủy tinh.