Chương 4 1-
Đứa út nhà Cy Walker, đứa con duy nhất còn được phép vào phòng ngủ của cha mẹ mà không phải gõ cửa, mang vào cho ba nó tờ báo buổi sáng, nói:
- Ba, hình ba đây này.
Bà vợ Corky Walker hỏi:
- Trông thế nào, con?
- Khủng khiếp. Người kia là ai vậy?
♣ ♣ ♣
Marian Kidd không thể dỗ được giấc ngủ, đành dậy, pha cà phê, rồi mở cửa chính ra lấy tờ báo buổi sáng. Trang nhất có hình Alan, và người ta viết về sự trở cờ của chàng.
♣ ♣ ♣
Độ năm chục trai gái ngủ đêm trên bãi cỏ trước tòa án. Cả bọn vẫn đang tức tối về vụ cảnh sát đóng cửa hiệu buôn của sinh viên. Hành động càn rỡ đó chỉ chiếm một cột ở mục tin vặt tại trang trong. Bài báo ở trang nhất đã giảm bực bội cho chúng, còn làm chúng thích thú nữa. Một nhà cách mạng trẻ tuổi da đen đã tuyên bố tại một thị trấn miền Đông: Những gì sắp diễn ra sẽ là một giai đoạn phá hoại các cơ cấu tư bản, và những vụ sát nhân có giá trị tượng trưng.
Câu trích dẫn đó cũng làm cho Don Wheeler thích thú. Ông đọc cho Gavin nghe qua điện thoại, từ hành lang bệnh viện, ngoài phòng bà Hope. Ông nói:
- Câu đó sẽ làm lợi cho chúng ta.
- Đối với vụ án? Tất nhiên! – Gavin tán thành.
- Vứt vụ án đi. Ý tao là sẽ làm cho thiên hạ cảnh giác, tỉnh ngộ về những ý nghĩ trong đầu bọn khốn kia.
♣ ♣ ♣
Chánh án Thurston Breen vừa uống ly vang Pháp buổi sáng vừa đọc bài viết, như để xác nhận tức khắc lời tiên đoán của lãnh tụ da đen, về vụ nổ ở trạm cảnh sát mãi New York. Ông chỉ bài báo cho vợ xem. Đứa con trai duy nhất của họ đang học ở đó, và nó để tóc dài.
Lúc Muriel Dowd chỉ bài báo cho chồng, thì phản ứng của đại tá là nhấc điện thoại, ra lệnh đưa trung úy Alan Kidd về, cả bằng sức mạnh, nếu cần, để quản thúc trong căn cứ.
♣ ♣ ♣
Juana không thể nhớ nổi, lúc nhìn hình Alan, là nàng đã ngủ với Alan hay chưa. Tiếng tăm là thế đó.
♣ ♣ ♣
Trên đường, Cy suy nghĩ lại mọi việc. Ông biết, vụ án của ông cho đến bây giờ thì khá là khả quan, và cũng biết khó có thể làm khá hơn nữa. Bài báo về vụ đặt bom có thể ảnh hưởng tai hại đến vụ án. Hôm nay là ngày tốt nhất để đi đến một sự dàn xếp. Lát sau, khi đi qua đám thanh niên trên bãi cỏ trước tòa án, ông được hoan hô, nhưng không lấy gì làm thích thú lắm, nghĩ rằng thà bị chửi còn hơn. Ông quyết định, phải rồi, mình sẽ cố đẩy mạnh việc dàn xếp.
♣ ♣ ♣
Bốn giám đốc trẻ tuổi, ít ra trông họ có vẻ như vậy, đi xe vào thành phố, bằng chiếc xe thuê riêng của họ, và mỗi người trọ ở một khách sạn riêng.
Lát sau, họ gặp nhau trong văn phòng Đại công ty Đồng Mesa.
Thực sự không có Đại công ty Đồng Mesa nào cả.
Trong lúc họ đang ngồi bàn tán về những tin tức trên tờ báo buổi sáng, thì có tiếng gõ cửa. Hai sinh viên năm dự bị được đưa vào.
Cả bốn vị giám đốc thẩm vấn hai chỉ điểm của họ thật kỹ lưỡng. Họ hỏi:
- Các anh muốn nói gì về vụ sát nhân tượng trưng?
Một sinh viên giảng giải:
- Như bọn nhà sư tự thiêu vậy. Đó là một cách làm cho cái chết có ý nghĩa gì đó, ngoài việc chết mẹ nó rồi...
♣ ♣ ♣
Marian nài nỉ ba, xin cho nàng một ngày này thôi, một cơ hội cuối cùng. Ông miễn cưỡng chấp thuận. Sau khi cho địa chỉ của Donna, nơi Alan đang ở, ông cảnh cáo con gái:
- Nếu nó không có mặt ở đây vào giờ ăn chiều, thi ba sẽ xách nó về như xách một con heo bị trói.
Nàng không thể quyết định nên mặc gì, nhận thấy rằng sau năm năm lấy chồng, nàng không biết cái gì ở mình sẽ khiến chồng thích. Giá như chồng nàng thích nàng một điểm nào đó! Bây giờ, trong cơn nguy hiểm này, chắc chắn nàng phải hiểu nên có thái độ nào: năn nỉ, tán tỉnh, van xin, lý luận, đóng vai yếu đuối...?
Nàng quyết định mặc quần với chiếc áo vải mềm. Cái áo sẽ che giấu khuyết điểm của nàng, đôi chân hơi mập, và đem lại cho vú nàng một vẻ bí mật. Đôi vú nàng được lắm, nhưng hơi dài. Chiếc áo khá hở cổ, và rộng rãi. Thôi đành.
Vả lại chồng nàng cũng mấy quan tâm đến nàng đâu. Chàng không khá lắm về tình dục. Lần đầu tiên, nàng nghĩ cơn nguy biến này biết đâu lại là một điều hay. Biết đâu bây giờ họ sẽ loại bỏ được nhiều chuyện.
2Cy đã có một buổi sáng tốt đẹp. Cái quyết định đề nghị dàn xếp của ông bên lề phiên tòa đã làm tan áp lực đè nặng tâm trí ông.
Và Elsa Flores sáng nay đã hoàn toàn là một kẻ đáng ghét, đối với những người cùng phe. Chắc là bà đã được dạy dỗ để trả lời “Tôi không nhớ” bất cứ lúc nào bà bối rối, và Cy thì làm cho bà ta bối rối luôn luôn.
- Bà có nhớ là đã có những tiếng nổ, lúc chồng bà bắn Vinnie Connor không? Phiên tòa này sở dĩ có, vì vụ đó, như vậy có nhắc nhở gì cho trí nhớ của bà không? Bây giờ, tôi xin hỏi bà, những tiếng nổ đó có xảy ra sau khi người thanh niên vào trong nhà, hay không?
- Tôi không nhớ.
- Nhưng ít ra, có tiếng nổ, phải vậy không?
- Tôi không nghe. Ti vi mở lớn,
Cy làm một bộ điệu như sụm xuống, chán nản:
- Bà muốn nói với chúng tôi rằng bà không thể nghe những tiếng súng nổ ngay trong nhà mình vì bị chương trình truyền hình át đi, phải không?
- Tại sao không? Phải.
Bà ta vô tình nhìn sang Gavin:
- Chương trình đêm đó là gì vậy, bà có nhớ không?
- Một phim đánh đấm gì đó, loại rẻ tiền.
- Như vậy phim đó chắc ồn ào lắm?
Những người dự khán cười ồ ỉên. Breen gõ búa ra hiệu cho im lặng, nhưng họ vẫn tiếp tục xì xào. Bà Flores thành công ở đúng chỗ ông Chánh án thất bại. Bà trừng mắt. “Lịch sự không có mặt ở xứ này!”
- Bà Flores, cho tôi biết bà có phải là người đáng tin không? – Cy hỏi.
- Tôi luôn luôn nói sự thật.
- Bà làm gì trong lúc những viên đạn được bắn ra?
- Tôi đang nói chuyện với con gái tôi, Juana.
- Về chuyện gì, bà có thể cho biết không?
- Chuyện riêng.
- Là chuyện riêng thì chắc bà không hò hét, phải vậy không, chắc là bà không muốn cho đám con nhỏ ngồi coi TV cùng phòng nghe, đúng vậy không?
- Đúng vậy.
- Bà bảo có thề nói chuyện bằng giọng kín đáo với con gái, mặc dù cuốn phim đánh đấm trên TV ngay bên cạnh vẫn đang tiếp diễn màn bắn phá ồn ào, đến nỗi bà không nghe nổi năm tiếng súng mà chồng bà bắn vào ông Vinnie Connor?
Lần này bà Flores công khai nhìn sang Gavin.
- Và bà có quên bà nên nói gì không? Có phải là “Tôi không nhớ” không? – Cy không giấu vẻ mai mỉa.
Elsa tìm gì đó trong xách tay. Cy mang đến cho bà chiếc khăn giấy trong hộp trên bàn ông, lịch sự:
- Kính mời bà. – Rồi Cy quay sang Gavin. - Thưa luật sư, tôi nghĩ nữ thân chủ này muốn được giúp đỡ. Bà ta không còn biết luật sư muốn bà ta nên nói gì.
Gavin không phản đối. Chàng biết, bằng trực giác, điều mà Cy không biết, đó là lúc mà Cy thắng, thì cũng là lúc mà bồi thẩm đoàn ít khoái ông ta nhất. Cy nói:
- Xin nhường nhân chứng cho luật sư.
Gavin để mặc nạn nhân của Cy Walker ngồi đó, khóc. Cuối cùng Chánh án Breen phải hỏi:
- Luật sư McAndrews có hỏi gì nhân chứng không?
- Bẩm tòa, khi mà nhân chứng đã bị đẩy vào tình trạng này, tôi không thể hỏi gì được nữa. – Chàng nhìn bôi thẩm đoàn, thấy Elsa tuy đã làm mất tình cảm của họ, nhưng ông chồng thì không, bèn nói. - Bẩm tòa, nếu tòa cho phép, tôi xin cho nhân chứng được chút nghỉ ngơi. Bà Flores, ba có thể trở lại chỗ ngồi.
Không chờ sự chấp thuận của Chánh án, chàng bước tới, dìu bà ra khỏi phòng xử. Chánh án Breen nói:
- Tôi cho rằng Tòa nên mời nhân chứng kế tiếp.
Biết rằng mấy cô gái nhà Flores đã được dạy bảo, Cy lần lượt lôi chúng ra trước Tòa, yêu cầu xác nhận chữ ký trong biên bản cung khai đêm đó về án mạng, là chữ ký của chúng, Rồi ông dùng những biên bản đó như một món hàng trưng bày.
Thư ký Tòa đọc bằng giọng bình thản lời khai của các cô gái, xác nhận một cách không thế chối cãi được, rằng ba chúng đã mời – “ra lệnh", Elizabeth khai – gã Vinnie Connor đến căn cứ, đòi hỏi hắn phải vào nhà ông, và Elizabeth đã nhìn thấy ông bố nạp đạn vào súng, một giờ trước khi án mạng xảy ra, nghĩa là án mạng có dự mưu, rồi bắn những phát đầu tiên ngay khi gã kia vừa bước vào nhà, tức là không có thì giờ để cãi cọ hay tranh luận hay đánh lộn gì hết... Tóm lại, sát thủ đã tỏ ra bình tĩnh, lạnh lùng, và... cố sát.
Cy làm bộ làm tịch rằng bởi vì sáng nay trí nhớ có vẻ suy kém nên ông lấy làm may mắn đã có được những bản sao của biên bản được lập một giờ sau khi án mạng xảy ra, nghĩa là trước khi trí nhớ của các nhân chứng có cơ hội suy yếu đi.
Lời khai tai hại nhầt trong biên bản cung khai của hai cô gái, là của Juana, xác nhận rằng nàng đã báo trước với Vinnie đừng có vào nhà, rằng biết cha nàng đang có súng, và quyết sử dụng tới khẩu súng đó.
Lời khai này đã tiêu hủy căn bản lập luận của luật sư biện hộ: cho rằng thượng sĩ Flores nhất thời lâm vào tình trạng rối loạn thần kinh khi thấy gã trai ngang nhiên vào nhà ông để cưỡng bức con gái ông đi.
Juana xác nhận những lời Cy đọc cho bồi thẩm đoàn nghe chính là những gì nàng đã nói ra trong đêm án mạng. Giọng Cy càng trở nên ngọt ngào hơn, và thái độ ông thì càng lúc càng bớt vẻ thù nghịch.
Các sự kiện đủ nói lên ý nghĩa của chúng rồi.
♣ ♣ ♣
Cy đứng đái cạnh Gavin trong toilet. Cy bảo:
- Hôm nay anh bỏ mấy chầu túc cầu ngon lành.
- Hôm nay là ngày mở đầu cuộc tranh giải túc cầu cúp Sa mạc. Gavin nói:
- Biết vậy.
Gavin là một trong ban tổ chức của câu lạc bộ dang có cuộc tranh giải, và năm ngoái đã được chụp hình đăng báo trao chiếc cúp không lồ bằng bạc chạm trổ theo lối cổ cho người đoạt giải. Cy nói:
- Gavin, tôi chẳng ham làm khổ gia đình này làm gì. Chúa thừa biết họ đã quá khổ rồi. Chúng ta chỉ cần án mạng thứ hai. Với hạnh kiểm tốt, tội nhân có thể ra khỏi tù sau năm năm.
Gavin chỉ thốt ra. “Ờ... Ờ... Ờ.”
- Nhờ chút can thiệp đây đó. – Cy tiếp. - Hắn có thể thoát tù sau ba năm. Trưa nay anh dùng bữa ở đâu?
- Băng qua bên đường, chắc vậy.
- Tại sao không mời thêm luật sư Don Wheeler nhỉ? Chúng ta có thể gặp nhau tối nay và dàn xếp vụ này chỉ trong năm phút.
- Ông cụ ở nhà thương. Bà vợ đang hấp hối.
- Rất buồn khi hay tin này...
- Nhưng chiều nay, chưa biết giờ nào, tôi sẽ nói chuyện với ông ấy..
- Cố đi.
Lúc xuống cầu thang, Cy cảm thấy hài lòng. Gavin có vẻ chấp thuận đề nghị của ông. Lúc đến cửa chính, ông do dự, rồi quay lui, qua dãy hành lang dài và đi ra theo cửa sau. Ông không muốn được hoan hô trước công chúng bởi những người không nên được hoan hô.
♣ ♣ ♣
Michael nghe thấy cha mẹ cãi nhau trong phòng bên. Lần này gã không đút ngón tay vào lỗ tai, không khiếp sợ. Gã lắng nghe.
Gã nghe cha nói câu gì không rõ, cố dỗ vợ, như ông vẫn thường làm lúc Michael còn bé, chắc là nói dối gì đó với bà, như ông vẫn luôn làm...
Rồi gã nghe mẹ gã nói:
- Em bất cần biết nó đối với anh là gì. - Ba gã lại Xxxxììì. Mẹ gã nói tiếp. - Em không thể xót xa giùm nó được. Em đang nghĩ đến đời sống của riêng em, anh cho phép nhé? Và em muốn nó ra khỏi đời sống của em.
Rồi Michael nghe tiếng chân, rồi cửa phòng ngủ Donna mở ra, và có ai nói:
- Tao muốn mày cút khỏi đời sống của tao! Mày nghe tao nói không?
Cái cảnh mà Marian thấy làm nàng khựng lại, y như đụng phải bức tường gạch. Trần truồng, trên chiếc giường hỗn độn, Michael nằm ngửa, giơ xương ra, đôi mắt đỏ ngầu và sưng húp, cái nhìn nhảy múa từ vật này sang vật khác, liên tục.
Marian sững sờ.
Michael cảm thấy một luồng nóng cháy ào qua cửa, quyện vào một bóng dáng của... mẹ gã? Không, một bóng dáng tách đôi, nửa kia là của một người đàn ông? Gã không nhận ra khuôn mặt, ngoại trừ vài đường nét, không nhận ra hình dáng, nhưng chắc chắn đó là hình dáng tách từ một cuốn truyện tranh, một mớ những đường nét méo mó dữ dằn, nhưng gã chẳng sợ gì cả.
Nó cứ đứng đó, cái hình dáng không biết của dàn ông hay đàn bà đó, chuẩn bị đánh xuống, như một phù thủy có quyền năng siêu việt, với vầng hào quang có thể đi vòng theo góc tường để giết... giết ai nhỉ? Không phải cha, hay mẹ. Bóng dáng xỉa xói vào gã. Bây giờ thì gã đã nhận ra một... đàn bà:
- Cút khỏi đời sống của tao! - Đàn bà ấy nói.
- Cô là vợ của Alan?
Marian kêu ầm lên.
- Chuyện gì vậy? - Alan chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào tương tự, biết đó là tác dụng của ma túy.
Nhưng cách nào, và bao lâu thì chàng không thể biết được. - Michael, chuyện gì vậy?
Michael cứ chòng chọc nhìn chàng. Rồi hỏi:
- Cô là vợ hắn?
- Phải.
Gã cố ngồi dậy, nhưng không nổi. Nàng hỏi:
- Alan, có nên gọi ai không? Lấy gì che cho nó đi. Đôi mắt Michael nhìn lên, rồi gật đầu nhiều lần:
- Tôi không sao cả.
Alan ném cho gã chiếc áo dài màu đất của Donna. Gã nói:
- Đừng thắc mắc về bộ dạng của tôi.
- Alan, có nên cho nó ly cà phê đặc không? Bao giờ thì tác dụng thuốc mới tan? – Marian thì thầm.
- Chuyện này thì Alan không biết gì hết.
- Vẻ dịu dàng thường ngày của Michael lộ ra.
- Tôi vui mừng gặp cô ở đây. Tôi muốn nói chuyện với cô. – Gã nói với Marian. Rồi nhìn Alan, gã bảo. - Nói với nàng cứ ngồi xuống, tôi sẽ không xúc phạm đến nàng đâu, chỉ muốn nói chuyện thôi. Tại sao nàng nhìn tôi kiểu đó?
- Tôi không biết. – Alan trả lời.
Marian không thể chịu đựng thêm được nữa:
- Bởi vì anh là một hiện tượng hết sức quái đản, vậy đó. Anh đã uống thứ gì vậy?
- Thứ gì đó màu trắng.
- Tôi không thể nói chuyện với ai trong tình trạng đó. Alan, anh vẫn chuyện trò với nó lúc nó thế này à?
- Cô nói chuyện với tôi như lúc này, còn hơn là lúc khác. – Michael điềm tĩnh.
- Alan, mình nên đi thôi. – Marian nói.
Michael lắc đầu:
- Không nên đi. Cô muốn nói gì khi vào đây la hét, “Cút ra khỏi đời sống của tao?” Hãy nói thật đi! Tôi mệt với những lời dối trá lắm rồi.
- Anh có nói dối không?
- Luôn luôn. Còn cô?
- Không.
- Tất cả những tiếng mà tôi nói ra đều dối trá. Lúc dùng thuốc tôi mới trở lại con người thực của tôi. Cô có hiểu được điều đó không?
- Không. Tôi biết tôi là ai. - Marian nói.
- Cô may mắn. Bây giờ tôi càng muốn nói chuyện với cô hơn. Alan, bây giờ anh không cần ở đây. – Gã bảo.
- Alan, cấm anh đi đâu. – Marian như gắt lên.
Nàng nhìn Michael, lúc đó đang cố đứng lên, tay giữ chiếc áo của Donna quanh thân thể. Nhưng gã lảo đảo và suýt ngã. Michael nói:
- Chỉ tại đôi chân, đầu óc tôi mạnh mẽ hơn lúc nào. Tôi muốn sang phòng bên kia, để ngồi nói chuyện với vợ anh. Alan, đỡ tôi chút.
Gã mỉm cười một mình. Alan sắp bước tới đỡ thì gã bỗng đâm xầm tới trước, đụng vào vách tường cạnh cửa, rồi an toàn đi qua cửa và ngồi xuống chiếc ghế nệm dài, quay mặt lại với một nụ cười đắc thắng và nói:
- Alan, mời vợ anh ra đi.
Marian đi vào, thận trọng, với chiếc xắc tay:
- Tôi phải đi lấy mấy thứ ở tiệm giặt...
- Cô không phải lấy thứ gì ở đâu cả. – Michael nói. - Này, thấy không, cô vừa bảo là không nói dối. nhưng cô lại nói dối, tự nhiên đến nỗi cô cũng không biết...
- Anh dám nói chuyện với tôi kiểu đó à?
- Tại sao tôi không dám? Tôi đang ở trong cái tình trạng mà tôi muốn. Ngồi xuổng đi.
Lưỡi gã bỗng trở nên nặng nhọc Marian ngồi xuống. Gã nói:
- Tôi muốn nói chuyện với cô về vụ án.
- Alan! – Nàng gào lên.
- Alan không làm gì được, trừ phi tôi bảo anh ta làm. Bây giờ cô hãy ngồi yên đi. Xin nhớ rằng, dù bộ dạng có thế nào thì tôi cũng vẫn là thân thiện.
- Trông anh thật khủng khiếp!
- Tôi đã muốn vậy mà. – Michael cười lớn. Khuôn mặt gã như rã rời ra, rồi nhanh chóng, gã hồi tỉnh lại và nói. - Cô tính làm gì về vụ án?
- Tôi không liên quan gì trong vụ án chó đẻ đó.
- Này, điều tôi muốn nói là...
Gã lại im lặng, có vẻ như tìm tòi trong đầu óc, mà không tìm thấy. Marian đứng lên, nói:
- Tôi cho là anh nên ngủ một đêm yên giấc. Như vậy, đầu óc anh sẽ sáng suốt ra.
- Rồi tôi sẽ trở lại tình trạng cũ, cô biết đó, thân thiện và ngu ngốc. Alan hiểu tôi muốn nói gì. Cô lại đứng lên rồi à? Alan, bảo vợ ngồi yên đi.
- Ngồi lại một phút đi, Marian.
Alan nói, nhìn, từ địa vị một phán quan, đo lường cả hai người. Michael tiếp:
- Nếu tôi có thể làm cho cô hiểu. Cô có con cái gì không? Cô thấy nếu vụ này bị xử chìm xuống, thì thiên hạ sẽ không có thể tin tưởng gì vào cái họ gọi là công lý được nữa, thiên hạ, tôi muốn nói những đứa con của các người, chúng sẽ không tin tưởng gì được nữa, tôi đang nói đến chúng đó, cô có đứa nào không?
- Chưa.
- Cô không nên có, không ai nên có một đứa con nào, cho đến khi chúng ta nhìn rõ được cái gì xảy ra ở đây. Tôi muốn nói, cái thế hệ chúng ta đang khốn khổ thế này, vậy thử tưởng tượng thế hệ sau sẽ ra sao?
Marian cố bình tĩnh:
- Tôi có thể thẳng thắn với anh không? Những gì anh làm, là chuyển những vấn đề loạn trí của anh thành những định đề xã hội tổng quát khả nghi. Tôi muốn nói là vì anh bệnh hoạn nên cho rằng xã hội này cũng bệnh hoạn, nhưng đâu có thể như vậy.
- Tôi rất vui vì ít ra cô đã nói một câu gì. Thật tuyệt diệu. Bây giờ chúng ta có thể nói chuyện. Cô nghe đây, câu chuyện nghiêm chỉnh. Rồi sẽ xảy ra nhiều vụ giết chóc. Cô biết như vậy, phải không?
- Ở đâu?
- Khắp nơi. Toàn quốc. Mọi tiểu bang và thị xã.
- Vô lý.
- Đó là điều duy nhất có thể làm cho thiên hạ ý thức được...
- Ý thức được cái gì?
- Đó, cô thấy đó, phải không, là một cái giá cần được trả bằng máu của một ai đó, cho những gì đã xảy ra? Quên cái việc người chết là bạn tôi đi.
- Vô lý. Tôi muốn nói anh thật sự bệnh hoạn...
- Cô biết, tội ác không thể nào được xóa sạch.
- Không ai tính xóa cả.
- Họ đã làm việc đó, từ lúc chọn bồi thẩm đoàn. Nhưng... chúng tôi, không, không phải chúng tôi... – Gã dừng lại, cúi đầu, rồi ngẩng lên và nhìn Alan thật lâu.
Marian quay sang chồng:
- Em không hiểu nổi. Alan, anh có nghe?
Michael tiếp:
- Cô nên nghe. Tôi sẽ cố gắng cho cô biết một điều gì đó. Hoặc một phần con người của tôi.
Nhìn gã, nàng hiểu ra, nói:
- Tôi nghĩ là anh đang đe dọa gì đó. Tôi nói với anh một điều, giữa anh và quyền hành, và cảnh sát, dù thô bạo và ngu xuẩn như thường họ vẫn tỏ ra, với một người như anh, kẻ không thể tự chủ được nước dãi của mình và càng không tự chủ được trí óc mình – thì tôi xin chọn cảnh sát, bất cứ lúc nào. Bất cứ ở đâu! – Marian nhìn chồng, và lần này thì không do dự. - Alan, em về.
Nàng đi ra cửa, đứng chờ.
- Không. Cô không được về. Chưa về được.
Gã đứng lên, xông tới chỗ nàng đứng. Lúc gã đặt tay lên người nàng thì chiếc áo của Donna rơi xuống sàn. Gã trần truồng ra lệnh:
- Cô phải ở lại đây. Cô phải nói chuyện với tôi.
Nàng vùng vẫy xô gã ra, nhưng gã bám chặt, kéo nàng trở vào phòng. Nàng xoay người trong vòng tay gã, hất đầu gối thẳng lên, húc vào chỗ mà ba nàng đã dạy nên húc, từ khi nàng mười hai tuổi.
Michael gục xuống như chiếc ghế xếp.
Marian, trong cơn khiếp sợ, đạp gã, và sắp đạp thêm nữa thì Alan từ phía sau nhào tới và giữ tay nàng lại. Nàng điên cuồng gào lên:
- Thằng khôn nạn, thả tao ra, thả tao ra!
Alan khóa hai tay nàng lại. Đầu nàng quay từ bên này sang bên kia, cố cắn vào tay chồng đang giữ nàng.
Michael đã đứng lên, rồi quị xuống lần nữa, rồi ngửa ra, hai tay ôm lấy bộ phận sinh dục.
- Không sao. Một lát nữa sẽ hết. Đừng về. Alan, nói với nàng... - Rồi gã lết đến gần chỗ Alan đang giữ Marian và nói. - Thôi, để nàng về.
Marian thoát ra khỏi phòng.
Alan xem xét cổ tay, nơi Marian cắn chàng.
- Nàng quá khiếp hãi. - Michael như bênh Marian.
- Nó không có quyền làm vậy. Mai tôi sẽ gặp anh.
Michael nói:
- Thôi! Sự thật là thế này. Anh như ông anh tôi, đúng vậy không? Anh là kẻ duy nhất trong bọn họ... thôi, Donna lại không tin anh lắm, và này, bạn là một thằng điên, về nhà đi. Đừng luẩn quẩn bên tôi nữa.
- Ngày mai tôi gặp anh.
♣ ♣ ♣
- Tôi xấu hổ vì cô. – Alan nói. - Nó chỉ là một thằng nhỏ đang gặp khó khăn, là thứ người mà cô chưa từng thấy. Cô đã sống suốt đời trong trại lính, dưới bóng lính canh, không dám chấp nhận sự mới mẻ, khác lạ.
Marian đang ngâm mình trong bồn tắm, nói:
- Được rồi, được rồi anh. Em mệt quá. – Alan định bỏ đi. - Alan, đừng đi anh. – Không được huấn luyện để xin lỗi ai, nàng không thể nhìn thẳng chàng, tiếp. - Em hơi hối hận, em không biết tại sao em lại làm vậy nữa. Em chưa bao giờ thấy ai như hắn. Anh nói đúng đó.
Alan mang tói chiếc ghế, ngồi xuống. Nàng tiếp:
- Chỉ xin hỏi anh điều này. Tại sao anh gắt gỏng với em, với chính mình như vậy, mà lại dịu dàng với hắn thế? Có phải vì một thứ tình cảm kiểu cách gì đó không? Hắn bệnh hoạn mà, đúng không?
- Hắn có lý do chính đáng.
- Anh có nghe những gì mà thằng... – tha thứ cho em, – thằng khùng đó nói không?
- Lúc phê thuốc, hắn nói chuyện như vậy đó.
- Như thế nào?
- Bằng những câu ngụ ngôn, tượng trưng. Em hiểu hắn theo nghĩa đen.
- Đọc báo sáng nay đi. Hắn muốn giết anh. Em cũng nghe hắn nói nữa. Em đâu có say.
Nàng ra khỏi bồn tắm, lấy khăn phủ vội lên người:
- Làm sao giết thêm người lại có thể hóa giải được việc giết người?
Alan không trả lời. Nàng chỉ cánh cửa, nói:
- Chúc anh ngon giấc. – Alan không cử động. - Em nghĩ tốt nhất là anh đừng đến gần em, cho đến khi hai ta vượt qua giai đoạn này. – Nàng chờ cho chàng đi ra, nói tiếp. - Ba nói với em, nhắc là anh không được tự ý ra khỏi căn cứ, và buộc lòng sẽ phải giam giữ nếu anh vi phạm. Và khi vụ này xong, em thực tình mong anh nên đến ở trong phòng ngủ sĩ quan độc thân, hoặc là...
- Em mới nên ngủ ở phòng ngủ sĩ quan độc thân.
Alan rót ly rượu, đọc lời tiên tri của nhà lãnh đạo da đen. Sát nhân tượng trưng, ông ta nói, tử đạo da trắng, ông ta nói.
Alan nhìn tấm ảnh người da đen đang nhìn thẳng chàng, rồi gấp tờ báo ngay chỗ tấm ảnh.
Bố chàng sẽ không chịu lẩn tránh bức ảnh trên báo. Chàng lại mở ra.
♣ ♣ ♣
3Đôi mắt bà Hope mở lớn, nhìn lên trần, như đang khó khăn nhớ lại việc gì. Đôi môi bà mấp máy nhưng không phát ra tiếng nào cả. Một lần bà nắm tay chồng, như muốn tin chắc có ông bên cạnh để nói lời sau cùng.
- Này mình, em làm gì với quá nhiều thịt rừng đó?
Lúc cô trợ tá gọi ra trả lời điện thoại, ông thấy nhẹ người. Gavin nói:
- Walker vừa đề nghị chúng ta dàn xếp về vụ án mạng thứ hai.
- Kệ xác hắn. Song... có thể hơi sớm. Con nghĩ sao?
Một khoảng im lặng dài. Gavin nói:
- Tôi muốn chấp thuận.
- Chắc chúng ta nên để cho Flores quyết định, phải không? – Wheeler thất vọng về đứa học trò của mình.
- Thưa vâng.
- Chúng ta nên đến gặp hắn, sau phiên tòa.
- Thưa vâng. Tình trạng bà sao?
Wheeler im lặng khá lâu. Lúc ông nói, giọng có vẻ tức giận.
- Và tao cũng vậy! Tao chống ý kiến đó. Tao bảo là không có dung hòa gì cả. Mày không nghe thằng chó đẻ kia nói gì trên báo sáng nay sao?
- Thưa có, nhưng đó chỉ...
- Tên đó đe dọa chúng ta, đúng không?
- Vâng, có thể hắn...
- Có thể với chẳng có thể! Tao dám cá dân chúng vùng này không bao giờ sai đâu, và tao không chịu được trò đó. Tao muốn thằng Mehico cứt chó đó được trả thù!
♣ ♣ ♣
Hôm sau, Gavin thẩm vấn Juana, trở về thật xa mối liên hệ giữa nàng và Vinnie, gặp nhau ở đâu, đến với nhau thế nào, phản đối của cha nàng lúc đầu ra sao.
- Tuy nhiên, cô vẫn tiếp tục gặp Vinnie Connor?
- Thưa ông vâng.
- Vinnie Connor có cung cấp ma túy cho cô không?
- Thưa có.
- Hắn dụ dỗ cô dùng?
- Thưa vâng.
- Những thứ gì?
- Ông biết mà...
- Không. Tôi không biết, cũng như quí ông, quí bà trong bồi thẩm đoàn đây. Những thứ đó không thông dụng đối với những người đứng đắn, ít ra là chưa. Vậy cô hãy mô tả những thứ ma túy hắn cung cấp cho cô.
- Cần sa.
- Như thế nào?
- Ông biết mà... một thứ lá cây.
- Tôi vẫn không biết, thật sự. Cô thử mô tả tác dụng của nó xem.
- Hút nó, mình ngây ngất.
- Rồi sao nữa?
- Heroin.
- Là gì vậy?
- Tôi không biết rõ lắm. Nhưng mạnh hơn.
- Còn gì nữa không?
- LSD. Anh ta luôn có vài liều LSD trong người.
- Liều?
- Như viên thuốc.
- Có thường không? Chẳng hạn, cần sa?
- Thứ đó hả, mỗi ngày.
- Còn các thớ khác?
- Mỗi tuần tôi xài heroin vài lần.
- Ba cô có biết không?
- Ông biết.
- Thái độ của ông đối với việc đó như thế nào?
- Ông chống.
- Nhưng cô vẫn tiếp tục như thường? – Juana gật đầu. - Rồi ông có biết cô ở đâu trong thời gian đó không?
- Ông không biết trong một thời gian dài.
- Cô có biết ông đi tìm cô không?
- Thưa ông, có.
- Nhưng cô không liên lạc gì với ông?
- Có một lần. Tôi viết thư về nhà.
- Cô có cho ông biết cô ở đâu không?
- Thưa ông, không.
- Cô biết ba cô tìm cô khắp thành phố, biết ông lái xe chạy quanh suốt đêm kiếm cô không?
- Bennie có nói với tôi chuyện đó.
- Ông không ngủ được, và không thể làm công việc bình thường của ông ở căn cứ!
- Tôi biết chuyện đó.
- Bây giờ cô cảm thấy thế nào?
- Thưa, tôi thấy xấu hổ về mình.
Lần đầu tiên trong suốt phiên tòa, Cesario Flores ngẩng đầu lên nhìn con gái. Nét mặt ông rạng rỡ.
- Còn lúc đó thì cô thấy thế nào?
- Lúc đó tôi cũng thấy xấu hổ về mình. Nhưng tôi không thể làm gì được.
- Tại sao không?
- Tại vì khi ở với Vinnie, thì như là tôi không có ý chí của tôi vậy.
- Có phải cô muốn nói anh ta có một khả năng thôi miên nào đó đối...
- Kính Tòa, tôi phản đôi. – Cy lên tiếng.
- Tòa đề nghị luật sư bị can nên diễn tả câu hỏi theo cách khác. – Chánh án Breen nói.
- Cám ơn Tòa, nhưng không cần thiết nữa. Cô có biết Vinnie Connor đi San Francisco làm gì không?
- Để kiếm một ít heroin.
- Và trong thời gian đó, cô làm gì?
- Tôi về nhà.
- Cha mẹ cô có hân hoan gập lại cô không?
- Họ vui mừng lắm.
- Còn cô?
- Tôi cảm thấy như vừa thoát khỏi một cái gì.
- Này, Juana, thử nói cho chúng tôi biết, bằng ngôn ngữ của cô, thực sự chuyện gì đã xảy ra.
- Hắn gửi cho tôi lá thư, bảo tôi đến gặp hắn.
- Cô có quyết định gặp hắn không?
- Tôi đã quyết định là không, nhưng rồi tôi lại gặp.
- Ở đâu?
- Sát hàng rào căn cứ. nơi chứa phi cơ cũ hỏng.
- Rồi chuyện gì xảy ra?
- Hắn bảo tôi ra ngoài cổng.
- Cô trả lời sao?
- Tôi nói tôi không muốn ra.
- Rồi sao?
- Hắn bảo nếu tôi không ra thì hắn sẽ vào trong căn cứ, với một khẩu súng, để kéo tôi ra.
- Với một khẩu súng và kéo cô ra?
- Vâng. Vì vậy tôi ra ngoài cổng căn cứ.
- Và hắn chờ cô?
- Trong một chiếc xe hơi.
- Rồi sao nữa?
- Hắn đưa tôi về nhà.
- Cô muốn nói về chỗ hắn ở?
- Phải.
- Rồi chuyện gì xảy ra ở đó?
- Hắn đánh tôi.
- Đánh cô?
- Vâng.
- Nhiều lần?
- Vâng.
- Rồi sao nữa?
- Ông biết rồi mà.
- Không. Làm sao tôi biết được.
- Hắn làm chuyện đó với tôi.
- Hắn làm tình với cô?
- Hắn gọi như vậy.
- Rồi sao?
- Hắn đánh tôi thêm vài lần, để phòng hờ tôi quên.
- Có đau không?
- Không đau lắm.
- Rồi sao?
- Mọi chuyện lại như cũ.
- Và cô hài lòng?
Juana do dự, rồi nói:
- Hơn là hài lòng nữa kia. Tôi... tôi thuộc về hắn, và chỉ mong thế. Tôi không cần bất cứ chuyện gì khác. Như là tôi không có gì riêng của tôi vậy.
- Trong thời gian đó, ông Connor có dan díu với những cô gái khác không?
- Ồ, có chứ.
- Cô cảm thấy thế nào?
- Tôi bất cần.
- Hắn có cảnh cáo cô đừng bỏ đi nữa không?
- Có. Lúc hắn đánh tôi.
- Hắn nói sao?
- Hắn nói nếu ba tôi còn đến đem tôi đi nữa, thì hắn sẽ giết ông.
- Hắn sẽ giết ông?
- Vâng.
- Hắn không có ý nói giết theo nghĩa đen chứ?
- Hắn có ý đó.
- Hắn có khẩu súng nào không?
Đó là lúc mà Juana nghe một tiếng gầm gừ.
Michael đang ngồi ở cuối phòng xử, và có thể thấy gã vừa hết phê thuốc. Nàng biết, vì gã thường vậy.
Chánh lục sự Lansing cho một cảnh sát tiến về phía gã, nhưng khi Chánh án Breen gõ búa, thì gã thôi gầm gừ. Gavin cũng đã để ý đến Michael, và sau lưng gã, là cả một cái đuôi. Gavin nói:
- Juana, xin cô nói tiếp.
- Vinnie có một khẩu súng trong nhà. – Nàng nói.
- Vì vậy, khi nghe Vinnie Connor dọa rằng nếu cha cô đến đem cô đi lần nữa hắn sẽ giết ông ta, thì cô tin là hắn sẽ làm thật?
- Thưa vâng. Tôi tin.
- Juana, câu hỏi chót. Cô nói sao về bản chất của sức thu hút hay chi phối của Vinnie Connor với cô?
- Tôi thực tình không hiểu được.
- Cô có, xin cô tha lỗi cho, còn trinh trước khi ngủ với Vinnie Connor không?
- Thưa ông, còn.
- Cô có nghĩ rằng sức thu hút, hay chi phối của Vinnie Connor đối với cô chỉ là chuyện tình dục không?
- Một phần.
- Cô muốn nói gì? Một phần?
- Hắn là người đàn ông đầu tiên của tôi, và tôi sẵn sàng làm bất cứ gì hắn bảo.
- Cám ơn cô Juana, vì đã hết sức ngay thẳng.
- Thưa ông. xong rồi?
Cy đứng lên, nói:
- Tôi có thể nhắc lại lời khai của cô ở đêm xảy ra án mạng không, khi sự kiện còn nóng hổi, cô đã khai rằng cha cô lôi cuốn, nài nỉ Vinnie đến nhà cô?
- Thưa ông, cha tôi có làm vậy.
- Và cô thấy là cha cô có thể giết hắn, nếu hắn vào?
- Tôi cũng cảm thấy là Vinnie có thể giết cha tôi.
- Xin cô chỉ trả lời câu hỏi của tôi bằng hai tiếng có hay không mà thôi.
- Được. Tôi muốn nói là có, tôi cảm thấy vậy.
- Và vì cảm thấy cha cô có thể giết hắn nên cô giật lấy điện thoại và van xin Vinnie đừng vào?
- Phải. Tôi có làm vậy.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi thấy ba tôi không bình thường.
- Không bình thường? Nhưng cô đã khai trong bản cung cha cô có vẻ bình tĩnh và...
- Ba tôi thường trở nên rất bình tĩnh khi ông tức giận, hay nổi điên...
- Tại sao cô không muốn Vinnie đến nhà cô vào đêm hôm đó?
- Tôi cảm thấy xấu hổ vì hắn.
- Xấu hổ vì hắn? Cô đã sống hàng tháng với hắn, rồi bỗng dưng cô cảm thấy xấu hổ?
- Mỗi lần xa hắn tôi đều xấu hổ vì hắn và xấu hổ vì mình đã để hắn làm cho trở thành như thế này.
- Cô Flores, trước đây cô không hoàn toàn nói vậy! Đêm đó, có phải cô nói là cảm thấy cha cô gài bẫy hắn và có ý định giết hắn một cách lạnh lùng?
- Tôi không nói một cách lạnh lùng. Ba tôi không bình thường, đêm đó, tôi có thể nói...
Michael đã đứng lên:
- Mày nói láo. Hãy nói ra sự thật đi. Một cách lạnh lừng, đúng thế. Tên sát nhân kia biết Không quân sẽ bênh lão, bồi thẩm đoàn sẽ bênh lão, và biết lão sẽ an toàn thoát tội. Như lão đang thoát tội đây. Bởi vì tất cả các người đều là bọn dối trá.
Viên Phó trưởng cảnh sát lôi gã ra khỏi phòng xử. Lúc gã đi rồi, Juana nói trong im lặng.
- Không đúng sự thật. Những điều hắn nói không đúng. Tôi... tôi đã làm ba tôi điên lên. Ông chỉ cố gắng giải thoát cho tôi, cứu tôi, vì tôi không thể tự giải thoát, tự cứu, bằng cách hay nhất của ông. Ông chỉ làm vậy. Lúc đó, tôi hãnh diện về ông, tôi muốn nói là tôi nghĩ nhiều đến ông, ông là một người như vậy đó, ông hành động như thế chỉ vì tôi, giết người cũng chỉ vì tôi. Bây giờ tôi vẫn hãnh diện về ông.
Chánh án Breen yêu cầu tạm ngưng, và yêu cầu luật sư hai bên gặp ông trong văn phòng.
Sau khi ông đi khỏi, không một ai, kể cả luật sư, phóng viên rời phòng xử. Họ đều nhìn người cha và cô con gái. Cesario nhìn nàng chăm chú, lần đầu tiên suốt vụ án. Đây là một cảnh âu yếm.
Juana từ bục nhân chứng bước xuống, chậm rãi đi về chỗ cha, đặt tay lên vai ông. Rồi nàng đi ra.
Điều luật sư Don Wheeler hy vọng xảy ra, đã xảy ra. Cesario Flores tranh đấu để giữ mạng sống của ông.
♣ ♣ ♣
4Nói riêng giữa chúng ta với nhau, các ông có thấy vụ án này đã đạt đến kết quả mong muốn của nó rồi không? Đôi với tôi thì đây rõ ràng là một việc mà các ông có thể thu xếp với nhau, chẳng hạn về vụ sát nhân thứ hai. Vậy tôi để hai ông ở lại riêng... ờ, chuyện gì vậy, Geraldine?
Cô thư ký ghé sát tai ông thì thầm. Ông gật gù:
- Được rồi, được rồi. Để xem.
Geraldine trao cho ông bức điện đã được mở. Cy và Gavin chờ đợi, nhưng xem chừng không cần phải nói gì với nhau nữa. Breen đăm chiêu nhìn bức điện tín.
- Tôi đã dưa ra một đề nghị tương tự. – Cy nói.
- Phải, ông ta có đề nghị như vậy. – Gavin tiếp.
Chánh án cố kéo sự chú ý của mình trở lại với họ:
- Nếu vậy, tôi sung sướng thấy chúng ta đã đồng ý được với nhau, bởi vì chúng ta đang sắp được tiết lộ một vự đáng tởm về ma túy, tình dục và những đặc quyền của không quân. Tôi muốn nói là một khi bắt đầu mở chiếc hộp bí mật ra, thì chắc chắn chúng ta không gặp được cái gì tốt lành cả. Gavin, anh tính sao?
- Việc đó hoàn toàn do thân chủ của tôi quyết định.
Sau khi họ ra ngoài, Breen gọi điện thoại cho vợ, báo rằng ông bắt buộc phải đi New York ngay.
- Bao giờ?
- Ngày mai? Ngay khi rời khỏi vụ án khốn nạn này.
♣ ♣ ♣
Trong phòng giam, Gavin kiên nhẫn giải thích cho Cesario Flores nội vụ, cùng những hy vọng chiếu theo luật pháp, rồi luật sư Wheeler giải thích lại từ đầu.
Nhưng Flores đã nhận được nguồn tiếp sức từ vai ông, khi đứa con gái đặt tay lên đó, và nụ cười của ông là nụ cười đắc thắng. Ông hỏi:
- Các ông muốn tôi nói ra những gì định làm, và phải làm, đúng không?
- Đây là vấn đề sống chết của ông. – Wheeler nói.
- Vậy ông tính sao? – Gavin nói.
- Theo đến cùng.
- Nghĩa là?
- Được ăn cả ngã về không. Ném lao phải theo lao!
Luật sư Don Wheeler bật cười. Lần đầu tiên ông thấy thích gã Mehico. Ông chìa tay ra, khoái trá lặp lại.
- Theo lao!
♣ ♣ ♣
5Đêm đó Cy nhận được cú điện thoại bất ngờ nhất từ Thurston Breen.
- Tên híppi gầy gò, lộn xộn giữa tòa nay là ai vậy?
- Một gã bạn của tên bị giết. Sao ngài hỏi vậy?
- Tôi có cho điều tra sơ về hắn.
- Qua ai?
- Không thể tiết lộ.
Cy nghĩ ông Chánh án bày đặt gì đó. Nhưng vài phút sau khi gác điện thoại, thì một người đàn ông cao lớn, bảnh bao với dáng điệu một giám đốc hãng, vẻ rắn rỏi được che giấu kỹ lưỡng, đến gõ cửa nhà Cy Walker và tự giới thiệu bằng cách mở chiếc ví nhỏ ra.
Cy cho người đó biết tất cả những gì ông biết về Michael.
♣ ♣ ♣
Đêm đó, Juana có điện thoại. Nàng hỏi:
- Michael?
Tiếng nói đầu kia đường dây trả lời:
- Không. Vinnie đang nói chuyện đây. Mày không còn nhớ tao nữa sao?
Giọng nói hơi quen, nhưng nàng không nhớ ra:
- Tao đã nghe tất cả những gì mày nói hôm nay về tao, và tao sẽ không quên đâu, vậy mày nên thận trọng lúc đi đứng, bởi vì mày sẽ đền tội, con điếm hai mặt khốn nạn, tao sẽ chẻ đôi mày ra, bắt đầu từ chỗ cái rãnh của mày, đến miệng mày.
Juana gác điện thoại, quay số Gavin, kể lại.
- Đúng nó, Michael. – Gavin khẳng định.
- Michael không vậy đâu.
- Cả lúc nó hít? Tôi bảo đảm với cô là suốt đêm cô sẽ còn nghe những cú điện tương tự. Vậy tốt nhất nên nhấc điện thoại ra.
♣ ♣ ♣
Tên mập Freddie Povich vừa ra tù vài hôm đã đến ngôi nhà đường Nữ Vương, nạy sàn nhà bằng gỗ trước Michael và đã lấy lọ chất trắng đem bán. Bây giờ, chờ được gọi ra làm chứng, hắn thuê phòng của khách sạn Sao Miền Tây, đối diện với tòa án, với năm trăm đô la trong túi.
Dưới nệm giường có khẩu súng dài.
Tên đệ tử ruột của hắn, Che Weil, mỗi ngày sau phiên tòa lại đến kể cho Freddie mọi chuyện. Hắn chỉ cần băng qua một công viên. Chiều nay, chủ đề là lời khai trước tòa của Juana, nguyên văn.
♣ ♣ ♣
Donna mang cho Michael một tin để báo ngay cho Alan bằng điện thoại công cộng. Alan có vẻ nôn nóng:
- Michael, tôi đang gặp một chuyện hết sức quan trọng, vậy đừng có vội nản lòng.
- Anh tưởng tôi nản lòng sao? – Michael hỏi.
- Tôi tưởng vậy, và tôi biết viễn cảnh đen tối lắm.
Lúc này, điện thoại của Alan đã được theo dõi, từ phía căn cứ.
- Tôi có thể đang gặp một chuyện có tầm quyết định đối với anh, và lúc nào biết chắc, có thể là ngày mai, tôi sẽ gặp anh.
- Đừng đến đây. - Michael nói.
- Bây giờ tôi đang bị quản thúc trong này, nhưng...
- Làm y lời tôi, tránh xa tôi ra. Gã gác máy.
♣ ♣ ♣
Tại văn phòng Đại công ty Đồng Mesa, có một thứ tạm coi là hội nghị diễn ra ngay sau đó, rồi một cú điện thoại được gọi đến đại tá Dowd. Vài vụ xưng lý lịch diễn ra, để rồi chỉ huy trưởng căn cứ được yêu cầu cho phép trung úy Alan Kidd ra khỏi căn cứ và tự do đi lại bất cứ đâu, vì được bảo đảm là luôn có kẻ kín đáo ở bên.
♣ ♣ ♣
Sally Breen đẩy cửa phòng tắm, bảo chồng:
- Gavin vừa gọi đến, nhờ nói lại với anh câu trả lời của nó là “không”. Chúng tiếp tục con đường của chúng.
Rồi đóng vội cửa, phòng hờ một phản ứng có thể làm rách áo. Rồi gọi điện cho Hãng hàng không để hủy vé đi New York tối hôm đó.
Chánh án Breen đang ngụp sâu trong bùn, hơn cả tình trạng ông cho vợ biết, ông đang là nạn nhân của một sáng kiến gọi là xuất sắc mà người em ông hứa hẹn là sẽ mang đến cho ông một lợi tức trọn đời. Ông đã vay nửa triệu đô la của một ngân hàng ở New York. Với số tiền đó, ông đã mua một số trái phiếu loại AAA2[1] và tin tưởng rằng trong tương lai, trái phiếu này sẽ lên giá và mang đến cho ông số lãi lớn, có thể rút ra. Và tiền nợ lãi có thể được trừ vào lợi tức do trái phiếu mang lại. Việc này có vẻ hết sức an toàn, và hợp pháp nữa.
Nhưng vừa rồi chính ngân hàng từ New York kia đã gửi điện cho ông, thông báo ông phải đóng thêm sáu ngàn đô la. Ông đang không có ngàn nào trong tay cả. Nhà băng kia đã lấy hết mọi giấy tờ, chứng khoán của ông, ngoại trừ khoản bảo hiểm sinh mạng.
Lúc bảy giờ kém mười lăm sáng hôm sau, một cửa hiệu trên đường phố chính có thêm quầy hàng mới. Cửa hiệu này vẫn chuyên bán súng săn loại tốt và súng bắn đạn ria. Những súng này được một người mặc quần áo cao bồi cất đi, và bày ra một lô những loại súng nhỏ, thích hợp cho phụ nữ, tiện để trên bàn ngủ, hoặc trong túi xách tay.
Trong ngăn trưng bày các loại súng ngắn, có một số những ống kim khí nhỏ, ghi giá bán 3,95 đôla, đề nhãn là Để làm tê liệt kẻ thù của bạn. Chủ hiệu buôn có lẽ dự đoán được nhu cầu sắp tới của khách. Bán kèm theo vũ khí này là những móc sắt nhỏ, có thể gắn vào cửa, giữ cho vũ khí làm tê liệt kia sẵn sàng tác dụng. Bên cạnh lô hàng này; vũ khí làm tê liệt kẻ thù của bạn có tấm bảng ghi rõ: Mọi gia đình phải có thứ này.
6Hôm sau. Cy ở nhà. Bây giờ nó là vụ án của Gavin. Sự khôn ngoan của Gavin nằm trong việc đánh vào tâm lý và tình cảm. Chàng không bao giờ tỏ ra trịch thượng với bồi thẩm đoàn như Cy, mặc dù lập luận của chàng cũng tương tự. Vì vậy, trong lúc Cy xây dựng bản cáo trạng trên cái sườn làm bằng những sự kiện, thì bản biện hộ của Gavin lại chỉ nhằm gợi ra được sự cảm động: niềm say sưa trên khuôn mặt của Flores khi con gái đặt tay lên vai ông ta. Wheeler đã nói với chàng: hãy lên án bọn híppi. Nhưng Gavin đã nhìn thấy ánh sáng lóe lên trên khuôn mặt người cha, và chàng đã thay đổi chiến thuật. Chàng muốn cho bồi thẩm đoàn liên tiếp sống lại cái hình ảnh đã làm chàng xúc động mạnh, khi nhìn nét mặt sáng rực lên đó.
Chiến thuật của Gavin không những chỉ vì tính toán mà còn xuất phát từ đáy lòng, vốn là trẻ mồ côi, nên Gavin luôn luôn xúc động mạnh và nhạy cảm đối với tình cha con. Cô nữ thư ký của chàng nói lại với nhiều cô gái rằng có lần Gavin từ phòng giam Flores ra, nước mắt lưng tròng,
Vì vậy, Bennie khai trước tòa rằng ông đã chứng kiến Flores suốt đêm lái xe lòng vòng khắp thành phố đề tìm con gái và kết luật bằng câu tôi không hiểu tại sao một đứa con gái có thể đối xử với cha nó như thế được thì Flores đã lẩm bẩm anh nghĩ sai rồi, Bennie, nó là một đứa con ngoan. Và Gavin đã thấy được điều mà bồi thẩm đoàn thấy. Chàng đã thành công.
Điều mà Gavin đã dự trù xảy ra tự nhiên quá, âm thầm quá đến nỗi Chánh án Breen không kịp nghĩ đến việc bắt Flores phải im lặng.
Rồi đáng lý tiến sang một lập luận mới, để tạo một ảnh hưởng khác, thì Gavin cũng dùng lại chiến thuật cũ đối với trung sĩ Jones. Ông này kết thúc lời khai làm chứng với câu nó là đứa con gái không ra gì cả. Người ta nói tình thương thường mù quáng, nhưng đằng này ông ta còn làm quá hơn, coi nó như Đức Mẹ Maria vậy!
- Jones, tại anh không biết nó đó thôi. - Flores cãi.
- Nhưng tôi sống cạnh nhà anh mà.
- Nhưng tôi lại sống cùng một nhà với nó. – Rồi Flores nhún vai theo điệu Latinh kiểu cách, quí phái.
Lần này, thì Chánh án Breen buộc ông ta phải im, còn Flores xin lỗi Chánh án và hứa sẽ chỉ nói khi được phép. Nhưng bồi thẩm đoàn đã nhìn thấy nét mặt ông ta, và đó là điều mà Gavin muốn nhất. Không ai tưởng tượng nổi, khi nhìn người đàn ông đó, lại nghĩ ông ta đang bị ra tòa về tội sát nhân.
Và cuối cùng, Gavin, với mục đích tạo ảnh hưởng, đã mời lên bục nhân chứng những cấp bậc lớn trong quân đội. Đại tá Dowd kể trước tòa câu chuyện về cuộc khủng hoảng ở Á châu. Khá nhiều phi cơ hết sức đắt tiền đã bị bắn hạ, và Washington liên tục điện thoại đòi hỏi máy bay phản lực chiến đấu. Dowd quyết định chia sẻ vấn đề của ông với những trưởng phòng dưới quyền. Và chính Flores đã đề nghị bộ phận của ông làm việc mười hai tiếng mỗi ngày, cho đến khi cuộc khủng hoảng chấm dứt. Dowd nói:
- Câu chuyện như thế này. Ông ta đã làm cho thuộc cấp cảm thấy họ là những công dân Mỹ, mặc dù chính ông ta vốn gốc Mehico và phần lớn những quân nhân khác cũng là người ở địa phương này, tương tự như ông ta. Tôi đã từng yêu cầu những trưởng phòng khác làm việc mười hai giờ mỗi ngày, nhưng họ đều từ chối, còn khi nói chuyện đó với thượng sĩ Flores, thì ông ta bảo, tôi còn nhớ nguyên văn, rằng: “Tôi sinh ra ở ngoài xứ này, tôi đã sống qua nhiều quốc gia, và vì vậy tôi hiểu những nơi khác như thế nào. Có lẽ vì vậy nên tôi mới thấu hiểu được đất nước này hơn những anh em khác. Làm việc mỗi ngày mười hai giờ, lạy Mẹ Chúa Trời, trong vài tuần lễ, thì có gì là quá đáng? Đôi với tôi, chuyện đó không quan trọng gì, nhất là khi tôi nhớ lại những gì tôi được hưởng ở đây.”
Suốt thời gian này, Cesario Flores ngồi ngẩng mặt cao. Một vài bồi thẩm viên chảy nước mắt.
Mức đo lương thực sự vể thành công của Gavin trong ngày đầu của chàng, có thể được nhận thấy dễ dàng khi Cy đành bỏ dự tính chất vấn các nhân chứng của chàng. Còn gì nữa đâu mà phải chất vấn họ?
♣ ♣ ♣
Irene đã trở nên ham dự phiên xử, mỗi ngày vài giờ, thưởng thức sự chú ý của dư luận đối với nàng.
Trong đám ký giả vây quanh Irene, có cô gái mái tóc đỏ, quăn, đang thực hiện loạt bài có tựa đề Những bậc cha mẹ quá nuông chiều con cái của chúng ta. Ngay bài đầu tiên, cô nàng đã sử dụng phần lớn chất liệu khéo léo rút tỉa từ những kể lể của Irene về con trai bà, những kỷ niệm về người cha của con trai bà đã biến mất, những vấn đề của bà khi phải vừa làm mẹ, vừa thay thế người cha, quan niệm của bà về đời sống, tình yêu, và tội lỗi. Cô nàng ký giả chỉ cần có vài trích dẫn sốt dẻo, và cô nàng đã kiếm được, như là:
Một người đàn bà biết làm sao khi người đàn ông mà nàng vừa kết hôn, đã không trở về nhà sau giờ làm việc, một đêm nào đó, để lại cho nàng đứa con trai phải nuôi, chưa kể còn một đứa con gái cũng vừa biến mất?
Cô ký giả ranh mãnh, muốn thu thập tất cả những gì có thể thu thập được, đã đi theo Irene vào phòng xử, ngồi với bà, và khuyến khích bà nói, nhưng thực ra cũng chẳng phải khuyến khích gì.
Đám trai gái đóng trại ngày đêm trên bãi cỏ trước tòa án không muốn bỏ qua dịp giải trí nào, bu quanh hai người đàn bà.
Trong nửa tiếng, Irene ngây ngất vì rượu, đã nói:
- Đó là lỗi của đàn ông, đáng lý tôi có thể giúp đỡ con trai mình, nhưng tôi chẳng bao giờ có được cơ hội nào. Tôi phải đem tất cả thì giờ rảnh rỗi để đi lùng kiếm một người đàn ông cặp bồ, với hy vọng có thể tạo cho Vinnie một gia đình. Nhưng chẳng ích gì, họ nói đó là do cái số tôi, số một người đàn bà Ireland, và do tính nết bọn đàn ông thời đại này, đa nghi, hẹp hòi, bí hiểm, nên họ không chịu chấp nhận một người đàn bà có đầu óc, vì sợ không điều khiển nổi. Như vậy nên trách ai? Dĩ nhiên không thể trách tôi được! – Irene bỗng nối điên. - Ai là kẻ đáng trách, khi con tôi nằm trong cái nhà đòn bẩn thỉu đó, do một tên người Bulgaria coi sóc, với những móng tay đầy cáu bẩn. Các người tưởng tôi thích như vậy sao, thích cho con tôi nằm trong cái phòng ướp lạnh đó sao...?
Hal đứng cách đó không xa, cùng những khách hàng tương lai, chợt nhận ra trong bọn trai gái vây quanh có một gương mặt hắn đã gặp đêm nọ trước nhà xác. Hắn thấy tên kia bỏ đi.
Hal bèn chạy vội đến chỗ có thể nghe rõ Irene nói:
- Đáng lý hắn phải bắn chết đứa con gái đĩ điếm của hắn, chứ không có quyền bắn con trai tôi. Chính cái bọn híppi bẩn thỉu kia đã không cho phép tôi làm cho con trai một đám tang xứng đáng với người Công giáo.
Hal kéo nàng ra khỏi vòng vây người, rít lên:
- Này, cô vừa nói chuyện gì vậy?
♣ ♣ ♣
Suốt hôm đó, Michael ngồi bên cửa sổ phòng ngủ Donna. Bên ngoài, khu đậu xe gần như trông trơn. Michael nhìn một cây tiêu mọc ở góc nhà, chĩa cành lá ra. Xem chừng rễ không kiếm được đất để sống đầy đủ, nên lá cây gầy còm, vàng vọt. Cây tiêu mọc trong một dải đất hẹp chen giữa hai tảng xi măng đúc được xếp thành hình chữ thập. Khu đất thấp ở đây là nền móng của một tòa nhà nhỏ dùng làm nhà giặt. Từ một ống sắt cuối ngôi nhà, những làn hơi bốc lên, làm không khí trở nên khó chịu. Mỗi khi có ngọn gió thổi ngang, cây tiêu như lại run rẩy trong làn sương vàng đục. Điện thoại thỉnh thoảng lại reo, và Michael nghĩ, một khi điện thoại không có người nghe, tiếng chuông bỗng thật cuồng nộ.
Gã đã dứt khoát. Không ra tòa làm gì nữa. Những lời giận dữ gã nói hôm qua với Juana là đủ.
Lúc sáu giờ, Donna đi làm về. Nàng thấy gã ngồi trong căn phòng mờ tối, nhìn ra ánh sáng bên ngoài, phía bãi đậu xe, mắt không hề chớp. Donna pha cà phê, và trong lúc Michael đang uống thì điện thoại reo. Nàng trả lời Alan là Michael không muốn nói chuyện với chàng. Rồi nàng quì xuống cạnh Michael, gối đầu lên đùi gã. nói:
- Hắn nói là kiếm được một cái gì đó có lợi cho anh, và hỏi anh có biết xác Vinnie vẫn còn trong phòng ướp?
♣ ♣ ♣
Chín giờ tối hôm đó, việc thức canh bên ngoài Tang nghi quán lại được tiếp tục. Izzy Bulgaros đã nghe kể lại lời Irene chỉ trích ông giữa công chúng, và lời nói đó còn được đăng lên báo buổi sáng. Được gọi là lão già bẩn thỉu không có lợi ích tí nào đối với công việc làm ăn cả. Còn ai muốn phó thác xác người thân của họ cho một kẻ có móng tay vàng cáu bẩn nữa? Bulgaros quyết định tống khứ xác chết đi.
♣ ♣ ♣
- Con nhỏ nhà báo đó đã xúi cô nói bậy!
Đang là giữa trưa. Hal với Irene đang ngồi trong bếp nhà bà. Hal thêm:
- Thùng đông lạnh! Móng tay vàng cáu bẩn! Cô dám nói về ông ta vậy ư? – Irene uống cạn ly rượu, và rót thêm. - Này. cô không thế nhớ nổi lời tôi dặn sao?
- Chúa ơi, anh dặn gì em mới được chứ? Anh dặn em quá nhiều chuyện, và chuyện gì cũng vĩ đại cả, làm sao em nhớ hết.
- Anh đã nói là con nhỏ tóc đỏ đó sẽ đem em ra làm trò hề! Vậy mà em còn giúp nó, nói liên miên bất tận, nào là chồng em hư đốn thế nào, con em mất dạy ra sao, nhưng nằy, em là cái thá gì mới được chứ?
- Em chỉ nói sự thật.
- Ai cần sự thật! Em tưởng thiên hạ sẽ nghĩ là em nói sự thật hả? Còn lâu! Họ sẽ nói là bà bô nó chẳng ra cái đéo gì nên nó mới chẳng ra gì!
- Ờ... ờ...
- Bây giờ em là trò hề của cả thành phô!
- Cấm anh. Cấm anh nói thế với em nữa!
Bà làm một cử động, nhưng Hal nhanh hơn, tát mạnh, rồi hất cả ly rượu vào mặt bà. Lúc bà nhào vào, dùng mười móng tay làm vũ khí, thì Hal dùng chiến thuật lấy thịt đè người, xô bà ngã làn ra giường. Bà nằm vật ra, khóc như đứa trẻ bị bắt nạt, thổn thức:
- Em không ra gì cả. Hal, em hư quá, hư mọi mặt.
Hal nói bằng giọng âu yếm:
- Không sao, em. Em là