Chương 7 1-
Thám tử riêng của Clifforđ ra đón ông ở phi trường, không cho biết tại sao lại mời ông tới, chỉ nói là có chuyện liên quan đến con trai ông, Michael, và khuyên ông nên lấy phòng ở khách sạn Sao Miền Tây, để chờ một người sẽ đến thăm vào lúc khuya. Hắn theo đến tận khách sạn, nhìn ông lấy phòng, ghi số phòng vào mảnh giấy, bắt tay, rồi đi ra. Cilfford mua tờ nhật báo địa phương, hai hộp xì gà, rồi lên phòng.
♣ ♣ ♣
- Ở đây chờ chút đi.
Donna lái xe đưa Michael tới khách sạn Sao Miền Tây, dừng lại trước một lối vào hẹp. Gã xách theo chiếc va li bằng kim khí dài ở sau xe, dặn:
- Tôi vào trong không lâu đâu.
Gã vào để lấy khẩu súng.
Lúc đến gần phòng ba trăm bốn bảy, gã nghe thấy những tràng cười. Khi đút chìa vào lỗ khóa gã nghe tiếng cười từ máy hát – bài Cười cùng cười – và tên mập Freddie đang bắt chước tiếng cười của tên hề nào đó, bắt chước cả giọng tiếng Đức của tên kia. Michael mở cửa, và thấy cái cảnh mà gã đã đoán trước: Freddie đang phi cao, thật cao, cờ quạt bay tung trời đất.
Michael đóng cửa, khóa hai lần, đặt chiếc va li sắt lên tay vịn ghế bành, vặn nhỏ TV để có thể nói chuyện.
- Đừng làm vậy. Vặn lớn lên đi.
Freddie nói, và Michael thấy hắn đang cáu kỉnh. Gã cho âm thanh thật lớn, và hét lên, át cả tiếng máy:
- Tao đến để lấy lại những gì mày lấy của Vinnie.
- Được. Được.
Ngoài mặt, Freddie tỏ ra khả ái. Hắn đút tay vào túi, mắt vẫn không rời TV, lôi ra xấp bạc và nói:
- Để lại tao vài tờ hai chịch. Tao chỉ cần chừng đó.
Michael vừa xếp lại và đếm khoảng ba trăm đô la, vừa đoán ra trò diễn hôm nay của Freddie tại tòa – đánh lừa bọn chó đẻ kia – mà còn đoán được điều hắn dự tính làm. Gã bước lại cửa sổ, nhìn ra.
Bên kia công viên là tòa án, và cánh cửa ngách mà Michael đã nhìn thấy Flores được dẫn qua mỗi ngày. Cánh, cửa này bị nhà xe che khuất một phần. Lúc nâng cánh cửa sổ lên, Michael nhìn thấy phía trên căn phòng ba trăm bốn bảy là tấm biển hiệu khách sạn. Từ đó thì không có gì che khuất cửa ngách tòa án.
- Tất cả chỉ được có vậy thôi sao?
Michael ném hai tờ hai mươi vào lòng tên mập:
- Vì bán gấp quá. Đó không phải là lối buôn bán hay nhất. Gấp quá. Và tao có tiêu vào một ít. Và cũng phải giữ chút đỉnh phòng ngừa. Đúng như Vinnie nói, đây là thứ thuốc tuyệt hảo.
- Bây giờ đưa tao khẩu súng.
Trên TV, chương trình tạm ngừng để chen vào một quảng cáo thương mại. Freddie đứng lên, nói:
- Tao chẳng có súng ống nào cả. – Michael nhìn hắn đứng soi gương. Hắn nói tiếp. - Tao cũng tậu ít quần áo. Tao tính đổi đời cho thật đúng điệu. Mày chịu không?
Hắn đang mặc chiếc quần rộng, sặc sỡ, có sọc dài và chiếc sơmi kiểu Mehico, phía trước có hai đường ren. Michael đã để ý, ngay ở tòa, khuôn mặt của hắn như sưng húp lên, hỏi:
- Mặt mày làm sao vậy?
- Đây chỉ là một cách nói lời tạm biệt. Chúng bảo như thế là hòa nhau, và lần này, xem ra chúng đúng.
Hắn cười gằn, miệng méo, môi sứt, sưng vều. Rồi hắn quay nhìn Michael, cơn phê biến sạch, và đằng sau cái vẻ khoác lác, là nỗi khiếp sợ. Michael nói:
- Freddie, có trả tao khẩu súng không?
- Michael, tao chẳng có khẩu súng nào hết.
Michael hất tấm chăn trên giường ra, nơi gã thấy nổi lên vật gì dài, cứng. Nhưng gã không kịp nhìn rõ, vì bị Freddie xô bắn vào góc phòng, phủ kín lại khẩu súng đã được lau dầu bóng loáng, lắp đạn sẵn sàng, và đã gắn thêm một ống ngắm.
Những tên hề đã trở lại TV, và Freddie, khán giả, đã nằm lại trên giường, thở nặng nhọc, rên rỉ:
- Đây không phải là khẩu súng của mày. Như tục ngữ nói, đất thuộc về người cày, còn mày thì không biết dùng làm gì, kể cả khi có súng. Từ nay nó là của tao.
- Freddie, tao biết mày tính làm gì. Đừng.
- Tao nghĩ mày nên đi khỏi đây thì hay hơn. Hãy làm cái việc mà mày muốn làm, là đi Saint Louis báo tin cho mẹ thằng Jeff biết về cái chết của nó. Quên tao và khẩu súng đi. Giờ mày có tiền rồi, đi xa đi, thật xa cái thành phố chó đẻ này, không mai là chúng sẽ nhốt mày lại đấy.
- Chẳng nghĩa lý chó gì cả, chuyện mày định làm đó. Freddie, đừng.
- Làm sao mày biết chuyện tao định làm?
- Tao hiểu ngay, khi thấy vở kịch mày diễn trước tòa, cả trước khi mày đánh tao, và khi tao nhìn qua cửa sổ này, thấy cửa tòa án… Nghe tao đi. Nếu bắn Flores, thì mày đã bắn nhầm người rồi, và hành động ấy chẳng thay đổi được gì cả, mà chỉ đem lại cho chúng thêm cái cớ để bắn nát óc bất cứ ai chúng muốn, và dư luận …
- Coi! Này bạn, bây giờ mày sao rồi vậy?
Hắn xuống khỏi giường, cởi tuột quần áo, rồi đứng trần truồng, màu da thật trắng. Lưng và hông hắn đầy những vết bầm tím.
- Mày còn nói là chúng cần một cái cớ gì nữa sao? Thằng chó đẻ. – Michael không có câu đáp. - Mày cho là còn có thể tệ hơn được ư? Nhìn vào tao đi! – Michael quay mặt đi. Giọng Freddie dịu lại. - Tao có thể không hiếu nổi mày, nhưng tao đã quyết không giận, bởi mày chỉ là đứa thích nói nhiều, bản tính mày là thế. Không chừng mày đang chờ dấu hiệu gì đó từ trên trời, hay một chuyện gì tương tự, phải không Michael? Này, cái dấu hiệu đó không đến như thuở xưa đâu.
Đây là lúc Michael quyết định nhào tới cướp khẩu súng, song chỉ tiếng gọi Michael! của Freddie cũng đủ làm gã đứng khựng lại. Hắn nói. “Tránh xa cái đó ra! Lùi lại! Lùi thêm nữa! Quay sang phải! Đi tới kia!
Michael thấy mình úp mặt vào tường, thấy thua trận, thấy xấu hổ, như được chứng minh ngay rằng gã đúng như lời Freddie bảo – chỉ thích nói nhiều.
- Tao nói với mày như với thằng bạn. Trong tình trạng này, tao có thể giết mày. Vậy hãy nên thận trọng.
Hắn ngập ngừng, rồi mở cánh cửa tủ, mà trong đó, nằm co quắp và bị trói gô, bị nhét giẻ vào miệng, là tên Che Weil, đệ tử hắn. Michael nhận ra tên này nhờ chiếc mũ nồi và mái tóc.
- Tao đã tìm ra tên hai mặt, và không phải mày, như có lúc tao đã nghi. Tao đang xét lại, nhưng nếu đúng Che, thì đây là giờ phút cuối cùng của hắn. Mày có muốn vào làm bạn với hắn không?
Michael im lặng vì khiếp sợ. Freddie tiếp.
- Tao có thể làm một chuyện điên rồ, để rồi sau đó phải ân hận. Vậy mày hãy ra khỏi đây ngay, Michael, hãy đi Saint Louis như tao bảo. Mày biết là mày không dám làm một cú gì. Vậy để phần hành động cho tao.
Michael không còn xách chiếc va ly dài lúc đi ra.
2Người khách của Clifford biết Michael đang trong khách sạn Sao Miền Tây, nhưng không nói cho Clifford hay. Điều quan trọng là biết Michael sẽ đi đâu sau khi ròi khỏi phòng Freddie, xác định xem Michael có mang theo hay để lại chiếc va ly dài mà gã mang vào, và biết cái gì trong đó.
Clifford được thông báo sẽ nhận lãnh cậu con trai, và phải đem nó đi càng xa càng hay. Nó đang dính vào một phong trào nguy hiểm, và sẽ bị bắt cóc.
- Ông có thể giúp tôi vụ này không? – Clifford hỏi.
- Chúng tôi chỉ là cơ quan điều tra, chứ không là gì khác. Tôi chỉ có thể đưa ra một đề nghị hoàn toàn có tính cá nhân, giữa tôi và ông. Đóng vai người cha đi. Mạnh tay. Hắn chưa đủ hai mốt tuổi mà.
- Hai mươi. Không. Mười chín.
- Đưa hắn ra khỏi đây, dù hắn có muốn hay không.
- Nhưng tôi còn không biết hắn ở đâu nữa kia!
- Sẽ có người gọi điện thoại tới, sáng sốm mai, và cho ông biết.
- Tôi có thể liên lạc với ông ở đâu, trong trường hợp cần nhờ ông?
- Nhờ chuyện gì?
- Nói thật với ông, tính tình nó dịu dàng, hòa nhã, nhưng ý chí khá là mạnh mẽ.
- Tôi biết chắc ông trị nó được. Tôi muốn nói trông ông mạnh mẽ lắm, và như ông nói, nó...
- Tôi không chắc có muốn làm vậy hay không nữa.
- Tôi không chắc ông còn cách chọn lựa khác.
♣ ♣ ♣
Trong giai đoạn đầu, những chiếc xe theo dõi gã đều là xe cảnh sát, dù có dấu hiệu hay không, nhưng đều là loại Ford Galaxie, và những khuôn mặt ngồi trong xe trông từa tựa nhau. Bị theo dõi đã trở thành một phần trong đời sống gã. Michael chấp nhận nó.
Nhưng khi gã ở sa mạc về thì những xe cảnh sát và những khuôn mặt quen thuộc đã biến mất. Gã vẫn tin mình đang bị theo dõi, có điều không rõ lúc nào, và ai?
Bây giờ, lúc họ ra khỏi khách sạn Sao Miền Tây, Donna cầm lái, thì gã thấy có chiếc xe cứ theo sau, và dù gã bảo Donna làm cách gì, vẫn không thể nào chặt được cái đuôi đó. Donna hỏi:
- Chúng mình đi đâu đây?
- Cứ chạy tới. Lòng vòng chơi.
Nửa tiếng sau, Donna hỏi:
- Anh làm sao vậy? Có chuyện gì?
- Tôi là một thằng hèn.
- Hèn thì sống lâu.
Michael nhìn lui. Chiếc xe vẫn bám theo, gã bảo:
- Chạy đến sân bóng làm tình cho thoáng đãng.
Cuối sân là nơi hò hẹn của những kẻ yêu nhau. Khoảng mười lăm chiếc đang đậu dưới những cành cây rủ thấp. Donna dừng xe, hỏi. “Được không?”
- Tuyệt. Cô nhiều kinh nghiệm nhỉ?
Chiếc xe theo dõi đã đến, đậu gần đó. Donna hỏi:
- Anh tính làm gì?
- Tôi sắp làm một việc tồi tệ.
♣ ♣ ♣
- Hắn đi tới phía ta đấy. Ta nên đi thôi. Bằng không anh sẽ khó xử.
- Gã ngồi trong xe với Alan nói xong, cho xe lùi lại. Alan bảo:
- Tắt máy di.
Gã không nghe. Alan nắm chốt cửa xe,
- Tôi không ngại bỏ ông ở đây đâu.
Gã kia đành tắt máy:
- Chắc anh biết là làm vậy anh sẽ hết ích lợi.
- Tôi không nằm trong tổ chức của các ổng. Tôi muốn nói chuyện với hắn. Một mình. Tôi sẽ ra hiệu cho ông, khi cần.
- Anh đã thấy hắn vào khách sạn, với chiếc valy đựng súng.
- Valy đựng súng chỉ là chuyện đoán chừng.
- Lúc ra, hắn đi tay không, anh cũng đã thấy.
- Tôi sẽ tin lời hắn nói bên trong valy đựng gì,
- Khỏi cần. Chúng tôi có băng ghi âm câu chuyện giữa họ, trong phòng khách sạn của ông Povich.
- Tôi khinh bỉ việc làm của các ông.
- Anh phải thấy việc đó là cần thiết. – Alan im lặng.
- Hắn đến kìa. – Gã nói, tắt vội bộ đàm liên lạc.
Nếu có ngạc nhiên khi thấy Alan thì Michael cũng không để lộ ra, vẫn nói chuyện tự nhiên:
- Tôi muốn điều đình với các anh một vụ. Tôi cho rằng các anh biết chuyện...
- Đừng gọi tôi bằng cái kiểu các anh đó, Michael! Lần đầu tiên tôi làm chuyện này, và chỉ làm vì anh...
- Thôi được, được. Tôi định hỏi các anh, anh và ông bạn anh ngồi kia, không cần biết hắn là ai, là hai người có biết Freddie Povich ở đâu không?
Giọng Michael lạnh lùng, thản nhiên, không lưu ý gì đến sự phản bội của Alan. Như quán tính, Alan quay sang phía gã kia, và lập tức hối hận về cử chỉ đó. Gã gật đầu. Alan nói. “Ông ta biết.”
- Anh cũng biết nữa. Đúng không? – Alan gật đầu. - Nhưng các anh có biết hắn tính làm gì không?
Alan không thể không lại nhìn sang gã kia, bỗng thấy bị vướng vào cái bẫy khiến chàng giống như một thành viên trong tổ chức của gã.
- Chúng tôi biết khá nhiều. - Gã kia nói.
♣ ♣ ♣
- Vậy... – Michael thoáng lưỡng lự, - tôi muốn điều đình với các anh. Tôi sẽ cho các anh biết đầy đủ những gì hắn định làm, và đổi lại, tôi muốn các anh, Alan tôi đang nói với anh, tôi không biết ông này. – Alan ngẩng đầu lên. Michael nói tiếp. - Hắn chỉ sống để làm một việc, và sáng mai hắn sẽ làm việc đó.
- Chúng tôi đoán không sai. - Gã đàn ông kia nói.
- Alan, tôi muốn anh hứa với tôi, và cả ông nữa, tôi muốn các anh dẫn cảnh sát vào phòng Freddie, một lúc nào đó trong đêm nay, gấp một chút, và bắt hắn. Vì tội tàng trữ cần sa. Hay là... có khẩu súng đầy đạn trên giường, lúc tôi đi khỏi, hai mươi phút trước. Tôi không muốn hắn làm cái việc hắn định làm vào sáng mai.
- Việc gì? - Gã kia hỏi.
- Ông vừa nói với tôi là ông biết rất nhiều.
- Tôi muốn nghe chính miệng anh nói, để chúng, ta không có thể hiểu lầm sau này.
Michael do dự một lúc, rồi hỏi:
- Ông ra điều kiện về việc này phải không? Tội hắn chỉ là tàng trữ, có đúng không?
- Cho là vậy đi.
- Alan, anh hứa với tôi đi,
- Tôi hứa với anh.
- Anh cho biết những gì sẽ xảy ra, Alan.
- Từ đây, chúng tôi đến thẳng sở cảnh sát, và sẽ liệu để họ bắt Freddie trong đêm nay về tội tàng trữ.
Gã kia, vẫn ngồi sau tay lái, nói:
- Đến câu chuyện của anh.
Michael đâm đầu vào.
- Hắn ở tầng lầu cao nhất của Sao Miền Tây Hotel, phòng ba bốn bảy. Gần phòng hắn, có cầu thang đi lên mái. Từ đó nhìn rất rõ cửa ngách dẫn vào tòa án, nơi mỗi sáng họ dẫn Flores vào phòng xử. Freddie sẽ chờ, với khẩu súng có máy ngắm.
Gã ngồi sau tay lái hỏi:
- Tại sao anh cho chúng tôi biết những việc này?
- Vì tính mạng của cả hai bên.
- Anh đã hành động đúng.
- Tôi không muốn hắn rơi vào một rắc rối nào khác.
- Thứ rắc rối khác đó có thể rất tệ... và ngắn ngủi.
Alan hất chân, gã bước ra khỏi xe. Michael hỏi:
- Ông đi đâu vậy?
- Đi đái.
- Chúng ta đã thương lượng xong, OK, ông bạn?
- Tôi hứa là bạn anh sẽ không ngủ trọn đêm nay trong khách sạn Sao Miền Tây.
Gã bỏ đi. Chỉ còn họ người ở lại với nhau.
- Alan, anh đã hứa với tôi...?
- Michael, vì đâu mà anh có cái bộ điệu dữ dằn vậy? Anh cũng đang làm một việc tương tự như tôi thôi.
- Anh nghĩ về tôi như thế nào, hoặc ngược lại, chẳng quan trọng gì cả. Chúng ta đã thỏa thuận với nhau về một vụ.
Hắn bỏ đi. Alan ra khỏi xe và đi theo gã.
- Michael, nghe này, trong va ly có khẩu súng nào không? Cái va ly mà anh xách vào khách sạn Sao Miền Tây một giờ trước đây?
- Anh cũng thấy nữa sao? – Alan gật đầu. - Không. Không có gì trong đó.
- Tôi tin anh. Nhưng họ lại không tin. Họ cho rằng chính anh là kẻ chỉ huy, còn Freddie chỉ là...
- Chẳng có đầu não hoặc chỉ huy nào hết.
- Họ lại chắc là có. Tôi cho anh biết thêm chuyện này. Những gì anh và Freddie nói với nhau, họ biết cả.
- Họ biết anh dính líu đến đâu vào vụ này. – Nét mặt Michael không thay đổi. - Anh nói đi, và tôi sẽ tin anh. Anh có dàn cảnh cái vụ định làm vào sáng mai không?
- Tôi không biết anh là ai.
Michael bước về phía xe gã. Alan giữ lại, thì thầm.
- Tôi tin anh. Anh sợ gì, nếu anh vô tội? Nếu bây giờ tôi cũng bỏ đi, như anh, thì anh sẽ trở thành kẻ trốn tránh pháp luật. Có ích gì đâu? Không ai đụng được tới anh vì những gì anh có trong đầu, bởi đó chỉ là những ý nghĩ, cho dù anh nghĩ gì! Hãy thoát ra khỏi tình trạng khủng hoảng bệnh hoạn này đi. Hãy đối diện với chúng. Nói sự thật cho chúng biết!
- Anh khuyên tôi nộp mình, cái việc anh đang làm?
- Không. Tôi nói anh đừng bỏ chạy vì khiếp sợ, mà hãy tranh đấu cho quyền lợi của anh. Hãy tin vào sự công chính của một kẻ khác, ngoài anh ra. Những kẻ đó không phải...
Michael bỏ đi, dừng lại bên chiếc xe của Donna.
Alan không đi theo, mà trở lại xe mình. Gã đàn ông kia đang sử dụng bộ đàm, hỏi.
- Anh có cho hắn biết chúng ta ghi âm câu chuyện giữa hắn và tên bạn trong phòng khách sạn không?
- Có.
- Tôi vừa nghe. Nhưng băng chỉ ghi được chương trình Cười cùng cười, và những tiếng thì thầm, – Thấy vẻ lo âu của Alan, gã cười lớn. - Anh lo? – Alan gật. - Tôi nói với anh lần nữa. Anh biết, tôi khoái hắn. Hắn có một cái gì mà tụi trẻ đi hoang kia không có. Vậy tôi sẽ đưa ra một đề nghị, rồi để tùy anh. – Alan lại gật. - Hãy nghĩ kỹ về chuyện này đi. Về chuyện hắn làm vì bạn hắn. Tôi muốn bắt bắn.
- Vì lý do gì? - Alan sửng sốt.
- Hàng chục lý do. Điều ta cần, trong quốc gia này, là một đạo luật để đối phó với tình trạng này. Michael sắp làm một việc gì đó, mà rồi hắn sẽ không thể… – Gã nhận thấy Alan không để ý nghe lắm. - Anh không cần có mặt, tôi sẽ lo hết. Chúng ta sẽ giữ hắn một hai tuần gì đó, rồi để hắn ra ngoài với một số điều kiện. Chúng ta có thể cứu mạng hắn bằng cách đó. Anh nghĩ sao?
- Tôi không thể chấp nhận.
- Vậy thì... tôi cũng sẽ không chịu trách nhiệm về bất cứ chuyện gì xảy ra cho gã đó.
- Tôi không đòi hỏi anh phải có trách nhiệm gì. Đó là trách nhiệm của tôi.
♣ ♣ ♣
3Lúc Michael nói cho Donna biết người ngồi trong xe là ai, nàng không ngạc nhiên. “ Tôi cũng đoán thế.”
Michael nhờ nàng chở gã đến phi trường.
Họ phải chờ khá lâu mới có chuyến bay. Michael định nói với Donna gã đi đâu, và tại sao, thì nàng bảo:
- Anh chỉ cần cho biết bao giờ anh trở lại. – Nàng ngập ngừng, rồi thêm. - Em biết anh không trở lại.
Vì vậy họ không nói gì về ngày mai cả.
Nàng làm tình với gã, trên băng sau xe, trong lúc thiên hạ nườm nượp xung quanh. Rồi họ tựa vào nhau, ngủ, thức giấc, chờ thời gian trôi qua. Donna thổn thức:
- Em nghĩ mình quá lớn tuổi, so với anh. Nhưng anh là kẻ quái đản. Anh đi hoang giữa những kẻ đi hoang. Và em nghĩ anh đã tìm được nó, em, đứa em gái của anh. Anh thử nghĩ về chuyện này đi nhé.
Michael hôn lên má nàng.
Trên phi cơ, gã thấy buồn nôn, có chiếc kim đang ngoáy trong ruột gan gã, như cố lôi một cái gì ra ngoài. Gã tự hỏi phải chăng vì sợ phải gặp mẹ Jeff.
Trong túi áo, gã kiếm được nửa liều mà tên chuyên viên phóng đạn tặng. Bỏ vào miệng, gã nuốt chửng.
Gã ngồi cạnh một linh mục, đang đọc tờ Playboy. Ông cho gã mượn, khi đã đọc xong, và nói:
- Có vài bài khá.
Gã không thể chú ý vào bài nào, dù khá hay kém.
Lúc sau, thấy môi ông linh mục mấp máy, gã hỏi:
- Ông cầu nguyện cho ai vậy?
- Đang trong nhà thờ của tôi thì tôi cầu nguyện cho xứ đạo tôi, cho quốc gia tôi, cho tổng thống chúng ta, tóm lại là những ai đáng được cầu nguyện, đại khái vậy. Nhưng trên phi cơ, hay trên xe buýt...
- Thì cho ai?
- Cho những kẻ mà tôi để lại phía sau. Tôi luôn cảm thấy mình bỏ rơi một kẻ nào đó, mỗi lần đi đâu.
Ông bắt đầu giải thích, nhưng Michael cản lại. Lát sau, vị linh mục thấy Michael khóc, bèn nói:
- Không chừng anh muốn trò chuyện với tôi. Trông anh có vẻ cần giúp đõ.
- Không thể nhờ ông được.
Vị linh mục huýt sáo một điệu nhạc ngắn.
Lát sau, Michael hỏi:
- Ông có thể cầu nguyện cho những kẻ sát nhân?
- Có phải anh không?
- Có thể đó là sứ mạng của tôi.
- Thôi, thôi đi.
- Tôi chưa được ơn thiêng gọi làm việc đó, nhưng có thể sẽ được. Tôi đang chờ,
- Chờ gì?
- Một dấu hiệu. – Gã chăm chú nhìn vị linh mục. - Ông có nghĩ trong tờ Playboy có gì tôi nên đọc không?
Gã cười, cầm tò tạp chí lên. Vị linh mục cũng cười, nhưng trong đầu thoáng nghĩ là phải báo cảnh sát. Rồi ông nghe Michael cười, và thấy nét mặt gã thật khả ái.
- Rồi anh sẽ qua hết mọi rắc rối. – Ông nói.
- Phải. Chuyến đi này tồi quá.
Sau đó, Michael không còn nhớ những gì xảy ra trong suốt phần còn lại của cuộc hành trình. Gã đã xuất thần. Phi cơ hạ cánh xuống Saint Louis, qua khói mù được nắng mai biến thành màu vàng bẩn.
♣ ♣ ♣
Chiếc taxi đưa gã đến số nhà 32 đại lộ Edgemere, không nằm trong khu biệt cư của người da đen. Tại sao gã lại nghĩ nhà Jeff phải nằm trong một biệt cư? Tòa nhà có người gác.
Bà Wilson mới sấp sỉ bốn mươi, mặc bộ áo váy ngắn, đúng điệu, về sau gã không nhớ lại được gì về khuôn mặt bà ta nữa, ngoại trừ đôi môi dày tô đỏ. Và gã cũng không nhớ gì về gian nhà, ngoại trừ nó trắng toát và có những tấm gương viền bạc, và có một người đàn ông, đỏ sẫm, có lẽ là bồ bà ta.
Bà Wilson lập tức than phiền với Michael là con trai bà không thư từ gì cho mẹ cả. Ông Jeffrey, bà gọi con trai bà vậy, để châm biếm. Song có lẽ vì thế mà Michael nổi khùng, gã nói:
- Một lý do làm hắn không thư từ với bà được, vì hắn đã chết.
Gã báo tin buồn bằng lối đó.
Sau đó mọi việc trở nên quái đản. Thay vì ngỏ lời chia buồn, an ủi, Michael lại chỉ có thể khiển trách. Bà hỏi ai đã bắn chết con trai bà. Michael nói bằng giọng trách móc:
- Một người của Không quân. Song bà không cần trách ông ta.
- Sao? Không cần cái gì? – Gã im lặng. - Anh cũng nghiện mà túy à?
- Thưa bà, vâng. Dĩ nhiên là tôi nghiện.
Gã đàn ông đỏ sẫm đứng ở cửa phòng ngủ, mang những vòng đeo tay làm bằng vỏ đồi mồi. Michael sẽ nhớ chi tiết này, nhưng không nhớ được nét mặt ông ta, dù muốn. Gã nhớ cả đến bộ dạng kềnh càng của ông ta choán cả cửa, và cái lối ông ta nhìn. Michael tiếp tục:
- Không nên bám vào một xác chết để đạt tới điều gì. Cái trò mắt đổi mắt chỉ là trò cứt chó, không làm hắn sống lại được đâu. Vả lại, hắn làm được gì ở địa vị hắn, hoàn cảnh hắn. Chẳng ngạc nhiên gi khi hắn phải bỏ nhà đi hoang!
- Tống cổ thằng da trắng khốn nạn này đi, nếu không tôi sẽ giết nó! – Bà ta nói với gã đàn ông đỏ sẫm.
Một lúc nào trong khoảng thời gian đó, Michael chợt nhận ra gã không khiển trách bà ta mà là đang khiển trách mình. Gã lớn tiếng, nhưng với chính gã:
- Tôi khuyên các người hãy nên quên mọi chuyện, quên hết đi. – Gã đối diện với tên đàn ông đỏ sẫm đang tiến lại. - Các người, hay bất cứ ai khác, cũng chẳng làm được trò trống gì đâu.
Tên đỏ sẫm đánh gã.
♣ ♣ ♣
Lúc ra phi trường, đứng trước tấm gương, tuyệt vọng, gã thấy mặt mình sưng húp, môi dầy ra và nứt nẻ. Đáng đời. Gã nghĩ.
Đi đâu? Quầy vé cuối hành lang là của hãng Hàng không Mehico. Gã mua một vé đi Mexico City. Gã và Vinnie đã dự tính đến đó, một ngày nào. Thôi, ngay bây giờ đi. Người bán vé hỏi câu hỏi thường lệ:
- Hạng nhất?
- Tất nhiên.
♣ ♣ ♣
Đến Houston, gã phải chờ bốn giờ đồng hồ.
Phòng vệ sinh đàn ông vừa được dọn dẹp, vẫn còn đẫm ướt. Một tờ báo lót từ cửa vào đến bàn cầu.
Michael bị đi ngoài. Đây là dấu hiệu chứng tỏ gã đã làm một việc gì thật bậy. Bây giờ được ngồi lên bệ xí, quả là khoái. Dưới sàn, ngay trước mắt gã có vài tờ báo địa phương trải ra, tuy ướt, nhưng còn đọc rõ chữ. Gã nghĩ đây mới là dịp có ích hiếm có của báo chí.
Rồi gã nhìn thấy dòng chữ tên người: FRED POVICH.
Gã cúi thấp người, đọc bài tường thuật vụ âm mưu bắn thượng sĩ Cesario Flores, tường thuật hành động kịp thời của cảnh sát đã cứu mạng nạn nhân, và đầy đủ các chi tiết... Gã đọc nhanh xuống cuối bài, đến đoạn cái chết của tên mưu sát, Fred Povich, một tên híppi.”
- Bỏ tờ báo đó xuống!
Lúc đó, Michael đã cầm hẳn tờ báo lên để đọc cho rõ, và lẩm bẩm. “Có người muốn vậy. Có người muốn câu chuyện diễn ra như vậy.”
- Bỏ tờ báo xuống. Tôi bảo!
Người đàn ông trông coi phòng toilet tiến lại, song Michael đã đứng lên, quần dài và quần lót nằm trên sàn, tay cầm trang báo ướt, “Có người muốn như vậy.”
Người trông coi toilet giật tờ báo khỏi tay gã:
- Muốn đọc thì phải mua nó! – Rồi đóng ập cửa lại.
Có một chuyến bay Los Angeles sẽ hạ cánh xuôiig El Paso. Đang lấy hàng. Michael mua vé.
Thôi được, gã nghĩ, vậy cũng được.