← Quay lại trang sách

Chương 8 1-

Đến El Paso, gã quyết định bớt chi tiêu. Đã đến lúc gã cần tiền.

Trong trạm xe buýt Chó Sói, Michael tìm thấy những người tị nạn. Họ cắm trại trên sàn, giữa hai chiếc ghế dài, giữa những chiếc rương cũ, những túi đeo lưng của quân đội, những gói bằng chăn dệt theo lối da đỏ, những gói bằng giấy dầu, những thùng nước, đàn ghita. Họ đang di cư đến Santa Fe và Taos. Theo tin tức thì những nơi đó khá an toàn, ít ra trong một thời gian.

Nhận ra Michael, họ nói cho gã những gì họ biết. Sau vụ âm mưu hạ sát Flores, một cuộc bắt bớ đại qui mô đã diễn ra. Những chiếc xe thùng bít bùng của cảnh sát luôn chạy ra khỏi trại giam trống không để trở về đầy ắp. Tất cả những tên híppi cố gắng ra khỏi thành phố đều bị tóm cổ. Những xa lộ chính đều có tuần tiễu. Chẳng ai đứng đường xin quá giang hôm đó cả. Trạm khởi hành của xe buýt bị lục soát. Khi chuyến xe buýt chở họ chạy ra, họ thấy xe cảnh sát chạy vào.

Đến trưa, các nhà tù đều đầy ắp. Không còn chỗ để nhốt thêm ai nữa. Gã con trai kể vậy đã nghe từ cha hắn, một cảnh sát nói ra, và khuyên cậu quý tử của mình, qua điện thoại, nên tránh xa một thời gian.

Tất cả đều khuyên Michael chớ dại mà về. Gã lên chuyến xe buýt sau đó, nhưng xuống xe khi cách thành phố mười lăm cây số, để chờ đến đêm sẽ quá giang một xe hàng mà vào. Giờ thì sức đâu mà để ý đến xe hàng.

Michael đến chỗ dành sẵn cho gã trong thành phố. Cửa lớn khóa trong khóa ngoài, cửa sau thì mở toang. Ngủ hết cả. Gần sáng Ben Rose thức dậy đi tiểu, thấy Michael ngồi trong phòng trước, nhìn ra cửa sổ.

Ben vội vàng kéo gã vào góc, báo cho biết cảnh sát đã gọi gã là đầu sỏ trong vụ án mưu sát Flores, và Ben phải khó lòng lắm mới khiến gã nhận thức được nguy hiểm. Michael giỡn với chú mèo nhà nuôi, hỏi về lai lịch những rương, hòm, nệm giường và đàn ghita gần cửa.

Ben cho biết cả đại gia đình, bảy tên, sớm mai sẽ đi Santa Fe, trên một xe tải nhẹ và một chiếc VW thuê ngày.

Wally thức dậy, lúc Michael trèo lên căn gác xép dưới mái. Hắn đã phi đêm rồi, bây giờ còn khướt, sẵn sàng đối phó mọi chuyện.

Michael nằm xuống vuốt ve con mèo, trong lúc Ben kể mọi chuyện cho nghe. Xác Che Weil đã được tìm thấy tại phòng Freddie trong khách sạn Sao Miền Tây. Xem ra, Ben nói, Freddie đã nghĩ Che là tên chỉ điểm cho cảnh sát. Cũng theo Ben, thì Che có thể là vậy lắm.

Còn về cái chết của Freddie thì Ben biết rõ câu trả lời. Hắn nói với Michael:

- Chúng nó muốn như vậy.

- Ai, chúng nó là ai?

Wally nhào tới, tất cả chuyện này đều mới lạ đối với hắn, vừa đến đây được hơn tuần, và lúc này cũng như lúc nào, đều phi nặng.

Ben nhún vai, theo cái điệu của ông thầy giảng đạo Do Thái. “Cái cơ cấu quyền hành.”

- Là cái chó gì vậy?

Ben quay sang Michael:

- Chắc mày biết. Đây là một cơ hội tốt và hiếm, đời nào chúng có thể bỏ qua.

Wally vẫn ngờ nghệch:

- Cơ hội làm gì, bạn? Ben, mày nói chuyện với tao chút chơi. Nói với tao đây này!

- Để làm công chúng có thể ngẩng mặt lên. – Ben nói với Wally rồi lại quay sang Michael. - Họ có thể tóm cổ Freddie từ đêm trước, bởi thừa biết hắn định làm gì.

- Làm sao mày biết vậy? - Michael ngạc nhiên.

Chúng theo dõi, gài bẫy lúc nó ra tù. Rồi khi thấy dịp may đến, chúng liền quyết định...

Wally hét lên, xem chừng vẫn đang phi cao:

- Ai quyết định? Ai gặp ai? Ai gọi điện thoại cho ai? Ai là cái chúng nó mà mày cứ nhắc mãi vậy?

- Chúng nó chẳng cần gặp gỡ. Chúng nó chẳng cần gọi điện thoại. – Ben trả lời.

Wally cười lớn:

- Mày khá lắm, Ben. Mày biết từ bao giờ vậy?

- Câm mồm đi, Wally, và đưa số báo buổi chiều cho hắn xem. – Chú mèo chạy sang Ben. Michael nhìn tấm ảnh ngay trang nhất. Ben vỗ lên bức ảnh.

- Nhìn vào đó! Phân tích chút xíu! Đúng thứ chúng cần, hiểu không? Kẻ sát nhân rơi trong không gian, tay vẫn ôm chặt khẩu súng. Phân tích đi! Sau tấm ảnh này, ai còn có thể tin rằng híppi chỉ là một bọn trẻ vui nhộn làm phản đề cho nền văn minh này? Những bọn ngây thơ, vô tội, như trẻ con? Thằng bạn mày nằm trên lề đường đó, bằng chứng rành rành đó: chúng ta tội ác đầy mình.

Wally cũng đang nhìn tấm ảnh qua vai Michael:

- Ở trong không quân an toàn hơn nhiểu!

Ben tiếp tục:

- Hắn lại còn chọc tiết một người nữa chứ! Một tên trong bọn! Và trong túi hắn không chỉ có mơ mộng, mà là những gắp đạn! Đời sống một kẻ đáng tởm như tên mập Freddie Povich thật là rẻ, quá rẻ để trả cho một lối chứng minh này. Đúng không? Còn muốn gì nữa nào? Sau đó chuyện gì sẽ xảy ra? Đi lùa những con vật hai chân ghẻ lở bệnh hoạn với bọn chó mèo? Chẳng cần phải có án có lệnh tống giam, chẳng cần có bằng chứng buộc tội gì hết! Chúng nó chỉ việc túm hết những mái tóc dài, rồi kéo đến đứt thì thôi. Lục soát và bắt bớ? Nếu hôm qua mày có mặt ở đây để thấy chúng nó nhào vào! Toàn là mặt lợn, ủn à ủn ỉn!

Wally nói:

- Tao cứ tin là trong không quân an toàn hơn.

- Thử nghe cái máy thu thanh của Wally xem có ai phản đối gì không? Từ phía tự do? Tất cả chỉ có những lời ca tụng, đọc báo đi Michael! Michael!

Michael ngủ rồi. Ben hơi phật lòng vì gã bạn không nghe hết bản phân tích của hắn, nói:

- Mày nên nghỉ ngơi một chút. Mày không suy nghĩ là khá. Wally, để mắt đến nó, đừng cho nó ra ngoài!

♣ ♣ ♣

2

Gavin có những tin tức chính xác, và chàng đã cho Wheeler biết lúc đưa ông ra phi trường, sáng hôm đó.

Cái tên mà thằng Povich nhắm trong ống ngắm của hắn không phải Cesario Flores đâu.

- Một tên cảnh sát?

- Một cảnh sát viên tập sự tình nguyện đóng thế Flores. Lúc nghe một tiếng còi, hắn biết Povich đã nâng súng lên. Lúc nằm rạp xuống và lăn ra phía sau chiếc xe bít bùng của cảnh sát thì hắn nghe hai tiếng nổ từ trên cao, rồi ba phát nổ từ chỗ hắn đứng, rồi tiếp theo ba phát nữa. Hắn nhìn lên để kịp thấy một tên bự mập, béo như con lợn, từ trên đầu tấm bảng hiệu khách sạn rơi xuống, dội lên khi đụng đất, y như một bao bông. Ông biết chỗ vòi phun nước không? Nơi có những thằng lùn của Disney đó?

- Như vậy là họ biết trước tên mập đó có súng?

- Trước hắn không có. Đoán được ai đem súng đến cho hắn. Cái tên mà ông gọi là con ma tóc dài đó.

- Tao không nghĩ hắn dám làm vậy. - Wheeler nói.

- Theo dư luận thì chính hắn đạo diễn tất cả.

- Họ có bản cung khai?

- Họ vẫn chưa tóm được tên đó.

- Rồi họ sẽ tóm được. Bọn cảnh sát ở đây giờ đã học được nghề của họ.

Im lặng một lúc lâu. Wheeler có vẻ căng thẳng:

- Gavin, có chuyện gì đang làm mày thắc mắc ư? Sao không nói cho tao biết?

- Chuyện này. Họ đã biết từ trước việc tên Povich định làm, vậy mà họ vẫn mặc hắn làm, suýt làm thì đúng hơn, để rồi hạ hắn.

Wheeler suy nghĩ, rồi nói:

- Bọn trẻ này, chúng hô hào hỗn loạn, hô hào cách mạng, làm rối loạn xã hội, và gào thét bao nhiêu việc khác. Được rồi. Chúng đã bày ra trò chơi nguy hiểm đó, thì chúng ta chỉ việc nhập cuộc. Vậy tại sao chúng ta lại coi chúng nó ít nghiêm trọng, hơn chúng nó tự coi?

Gavin im lặng. Wheeler nổi sung:

- Chúng ta cứ việc tin ngay những lời hô hào điên cuồng của chúng nó. Họ đã để cho tên khốn nạn trên tấm bảng hiệu khách sạn kia thừa thì giờ để thay đổi ý định. Nhưng hắn đã không thay đổi. Hắn là một phần trong kế hoạch. Chắc chắn có nhiều tên khác liên quan. Tao nói có đúng không, Gavin?

- Tôi nghĩ chúng ta không nên xử sự tệ như bọn nó.

- Mày đừng coi thường! Mày nên bảo vệ lối sống của mày, con, tao muốn nói nhũng đặc quyền của mày. Bằng không mày chẳng giữ được những đặc quyền đó bao lâu nũa đâu.

Wheeler nhìn đồng hồ, rồi nhìn con trai, kinh ngạc vì những bất đồng giữa họ. Không còn mấy thì giờ nữa.

Giọng nói của ông có vẻ như một lời xin lỗi:

- Mày biết tao không thể ở đây, vào lúc này. Đêm qua, tao thấy mình nói chuyện với bà ấy, lớn tiếng. Tao nói, thật điên khùng, nhưng tao đã nói, “Hope, em đâu rồi? Tại sao em bỏ anh?” Và tao nói rất to. – Những thú nhận làm ông Wheeler có vẻ lúng túng. - Vậy mày thấy là tao không thể ở lại đây nữa.

- Dĩ nhiên. Dĩ nhiên. – Gavin nói.

Điều Wheeler không nói với Gavin, là ông đã nghe ông nói với người vợ đã chết “Tại sao em làm vậy?” như với một người cố tình tự tử.

♣ ♣ ♣

Những người thẩm vấn chưa bao giờ gặp một ai như Donna. Lúc họ nói với nàng là họ khó mà tin nàng không biết chỗ ở của Michael, thì nàng đã thách thức họ, hai cảnh sát nghiêm khắc, bằng lời nói và bằng đôi đùi giang rộng, tênh tênh. Nàng bảo:

- Tại sao các ngươi không để nó yên? Nó chẳng giết ai cả. Chính bọn khốn các ngươi đã giết người,

Họ sử dụng kiên nhẫn và bình tĩnh, nhưng chẳng nước non gì. Họ thuyết phục nàng là chỉ muốn giúp đỡ gã thôi, trước khi gã bước vào con đường không có chỗ lùi. Nàng công nhận có lái xe đưa gã đến phi trường, và vào giờ đó chỉ có một chuyến bay đi Saint Louis, dọc đường có những chặng như Memphis, Wheeling, New York, Washington, Philadelphia... Họ vẫn không tin, Nàng cáu, “Vậy chắc anh ta ở ngay trong thành phố?”

- Đúng thế, nhưng ở đâu?

Rồi họ cười lớn, chịu thua, thán phục nàng ở cái điểm mà họ sẽ không thể tha thứ nếu đây là một đàn ông. Họ không thể làm gì khác hơn là để nàng về, và tung một toán vào khu East Village săn đuổi gã con trai gầy gò. cả bọn đến khu đó.

Lúc đi ra phòng ngoài, Donna thấy Alan Kidd đang ngồi đợi, và làm ngơ không trước lời chào của gã. Thằng chó đẻ này hôm nay lại mặc bộ đổ chơi tenis.

♣ ♣ ♣

3

Alan đã để gã đàn ông kia lo việc bắt giam Povich, còn mình thì đi theo Michael và Donna đến phi trường, bằng taxi, và ngồi xa xa, không lộ diện. Việc Michael quyết định bỏ đi, với Alan là một thất bại lớn.

Vắng Michael, đời sống của Alan như bị hẫng hụt. Chàng đến nơi đậu xe ở khu nhà Donna, lấy xe chạy rông đến gần năm giờ sáng mới rồi trở về căn cứ, vào nhà qua một cửa sổ mở, Marian đã chốt cửa lớn, và ngủ trong phòng khách.

Chàng quyết định sẽ lập tức ra khỏi Không quân, và cho đến lúc được chấp thuận, chàng sẽ sống ngoài căn cứ.

Sáng hôm đó chàng ở trong phòng, cho đến khi nghe tiếng Marian đi ra khỏi nhà, bèn bận quần áo chơi quần vợt, rồi lái xe ra khỏi căn cứ.

Chàng nghe tin về Freddie qua máy thu thanh gắn trên xe. Chàng cho xe nép sát lề đường, đậu lại, như kẻ vừa thoát khỏi một vụ nổ khủng khiếp, ngồi hơn mười phút, nhìn trừng trừng về phía trước, rồi đi kiếm gã đàn ông kia.

Văn phòng Đại công ty Đồng Mesa đã dọn đi, các nhân viên đã rời khỏi thành phố. Gã đàn ông kia nói:

- Chúng tôi cố gắng kiếm anh đêm qua. Anh không nói cho vợ biết anh ngủ ở đâu. Chúng tôi còn cho một chiếc xe đến căn cứ...

- Anh còn gì để nói?

- Chúng tôi đã duyệt lại chiến thuật của mình và...

- Các anh làm sao còn mong được kẻ nào tin...?

- Chúng tôi không cần trò lãng mạn đó, khi phải bảo vệ nền an ninh của quốc gia này. Chúng tôi đang truy tìm tên tóc dài mà anh và tôi đã nói chuyện hiện ở đâu. Làm cách nào anh kiếm ra một kẻ như hắn? Anh đi theo hắn, vậy có biết hắn đi đâu không?

- Tôi không biết.

- Tôi nghĩ là anh biết. Cô gái vừa ra khỏi đây đã đưa hắn đến phi trường, và không chịu cho chúng tôi biết hắn đi đâu. Tại sao thiên hạ không chịu giúp đỡ chúng tôi vậy? Tôi chẳng bao giờ hiểu nổi.

- Đáng lý ông phải hiểu. Rõ ràng quá mà.

- Đêm qua, vào lúc đó, chỉ có một chuyến bay. Vậy Michael đã đến một nơi nào ở miền Đông. Chúng tôi muốn nói chuyện với hắn, cho hắn biết lý do...

- Lý do gì?

- Giả sử làm như tôi đã bàn với anh, Povich có lẽ sẽ bị giam khoảng ba tháng. Rồi hắn sẽ được thả, và hoàn toàn tự do làm cái công việc mà chúng ta đã cố gắng ngăn cản, tạm thời. Anh làm ơn nghe kỹ một chút.

- Tôi đang nghe đây.

- Chúng tôi đã cho Povich mọi cơ hội có thể. Những anh em khác ở đây thuyết phục tôi là nên đối phó với cái hành động thực sự của hắn, chứ không chỉ có dàn cảnh. Họ nghĩ là tôi đã sai lầm khi thực hiện đúng những gì đã hứa, và chuyện đó, cuối cùng sẽ hại cho tất cả. Nếu anh đọc báo sáng nay, khá chính xác, anh sẽ thấy hắn sẽ an toàn khi làm theo những chỉ bảo của chúng tôi – ném súng xuống, trèo xuống. Tội dĩ nhiên sẽ nặng hơn tội tàng trữ cần sa, đúng vậy, nhưng như thế hắn sẽ có nhiều thì giờ để hối cải hơn. Rủi ro là chúng ta gặp phải thằng điên. Dù biết lâm vào đường cùng, hắn vẫn nổ súng. May mắn là chỉ có một người bị thương. Đáng lý có thể tệ hơn. Anh hiểu ý tôi chứ?

- Tôi hiểu, nhưng không thể tán thành.

- Rồi anh sẽ đồng ý, khi có thêm thì giờ nghĩ ngợi. Anh tha lỗi cho, tôi chỉ còn vài phút, và tôi có chuyện muốn nói với anh. Lúc tìm được Michael Winter, chúng tôi sẽ quản thúc hắn. Anh nên tránh hắn ra. Hắn có thể làm bất cứ chuyện gì,

- Đặc biệt sau khi hắn đọc báo buổi sáng.

Gã đàn ông vẫn tiếp:

- Từ những gì đã quan sát được, tôi phải nói là gã đó thông minh hơn tên bị giết nhiều. Hắn có tâm hồn tốt, không phải một tên sát nhân theo bản tính, hoàn toàn không. Hắn đáng được cứu thoát. Và khi chưa trực tiếp phạm vào một tội ác nào, hắn có thể được bỏ qua những chuyện khác. Anh có nghe tôi nói không?

- Có.

Tôi muốn có dịp giải thích cho gã hiểu tại sao chúng tôi phải hành động như đã hành động. Tôi thấy là đã thuyết phục anh được phần nào. Không có lý do gì để Michael không thể sống sung sướng và có ích, từ đây về sau. Tôi nghĩ hắn sẽ có lúc liên lạc với anh, và mong anh giúp hắn liên lạc với chúng tôi. Cụ thể là với tôi.

Hắn trao Alan tấm danh thiếp với hai số điện thoại ở Chicago.

- Gọi tổng đài. Ban đêm số này, ngày số này. Tôi muốn anh giúp tôi. Không phải cho tôi, mà cho hắn. Theo những gì tôi thấy đêm qua, thì giữa anh và hắn có một mối liên hệ phức tạp, nửa này là ghen tức, nhưng nửa kia lại là khâm phục, trọng nể. Tôi tin, nếu anh thu xếp được để tôi có dịp nói chuyện với hắn, như đang nói chuyện với anh, thì có nhiều hy vọng là hắn sẽ chịu nghe. Như anh đã chịu nghe.

- Tại sao phải gọi ông? Hắn đã làm gì đâu?

- Nếu chúng tôi chờ cho hắn làm một việc gì, thì anh đã thành người chết. Hơn nữa, ông trung úy này, hắn đã có làm. Hắn là đồng lõa, tòng phạm. Hắn đem khẩu súng vào cho Povich...

- Tôi không tin chuyện đó.

- Như một đồng lõa, và theo pháp luật, thì tội hắn cũng ngang với tội tên vừa chết, và nếu hắn có thể đồng lõa với một người, thì hắn cũng có thể thành đồng lõa của nhiều người. Trong cái thế giới nghiện hút và chính trị đó, có những tên cuồng tín hoặc tuyệt vọng, sẵn sàng làm cái công việc mà tên Povich đã thất bại.

- Tôi không đồng ý.

- Tôi không chờ anh đồng ý. Anh vẫn còn quan tâm đến khía cạnh kém quan trọng nhất trong vụ này, sự thỏa thuận không may của chúng ta đêm qua, một thỏa thuận mà tôi đã cố gắng để sửa chữa lại. Sáng nay chính tôi đã nài nỉ phải để cho Povich bắn hai phát, trước khi bắn trả. Tôi giữ máy phóng thanh. Tôi nài nỉ, thuyết phục hắn. Trước mặt đồng nghiệp, tôi chịu trách nhiệm về tên cảnh sát bị thương đang nằm viện, với một viên đạn trong thận. Chắc là hắn sẽ mất một bên thận, song cũng may là không mất mạng. Vì thế tôi không thể quá tình cảm trong vụ này.

- Và tôi thì sao? Tình cảm?

- Tệ hơn thế. Anh thứ lỗi cho. Anh tự phản bội anh. Phản bội lối sống của anh.

- Như thế nào?

- Đáng lý anh có thể đưa gã đó vào con đường thẳng, bằng một vài câu rõ ràng, cứng rắn. Đằng này anh lại chiều chuộng gã, mua thứ gì gã đòi. Có bao giờ anh phải tuyên bố điều anh tin tưởng ra chưa? Bổn phận của một người bạn không phải là như vậy sao?

- Phải, nhưng...

- Và phải chăng đã đến lúc tất cả cần tuyên bố, chúng ta muốn lối sống của chúng ta phải như thế nào sao? Anh muốn giúp gã không? Hãy cứng rắn với gã đi.

- Phải, nhưng...

- Nhưng! Cái nhưng của anh đủ giải thích!

Gã nhìn đồng hồ đeo tay:

- Xin lỗi, tôi phải đi.

Họ bắt tay nhau theo phép lịch sự, rồi Alan đi ra.

♣ ♣ ♣

4

Chánh án Jo Barton bác bỏ kháng cáo của Cy, nói ông không thể đưa ra quyết định nào khác, bởi vì mọi quyết định khác sẽ là khuyến khích bọn hoang đàng đặt bom trong quốc gia này, là mở đường cho chúng phá hủy và trì hoãn các phiên tòa, và như thế là gây trở ngại cho hoạt động công lý. Dựa vào những sự kiện xảy ra sáng nay, mọi người đều có thể thấy việc thi hành công lý nhanh chóng là hết sức cần thiết. Nguyên đoạn cuối trong lời ông, Phải nhanh như tốc độ một viên đạn!

Lúc Gavin và Cy cùng rời phòng xử của Chánh án Barton, trong thứ ánh sáng mờ của những hành lang dài ở tầng lầu trên, Gavin khoác tay qua vai đồng nghiệp vừa thua kiện, cái cử chỉ này, tuy chỉ thoáng chốc, cũng làm cho Cy mất đi chút quyết tâm cuối cùng để chống lại cái quyết định mà ông biết khó tránh được.

♣ ♣ ♣

Sức tiêu thụ các loại súng bắn thuốc mê và súng ngắn tăng vọt. Cờ Mỹ và những huy hiệu tỏ lòng ái quốc bán còn chạy hơn. Cả hai thứ đó đều được bày bán trong siêu thị.

Chánh án Breen quyết định hoãn phiên xử.

♣ ♣ ♣

Cảnh sát đặc biệt nặng tay với những lãnh tụ sinh viên. Họ đã biết lợi dụng cơ hội này để cho bọn lãnh đạo tương lai của xứ sở một bài học không thể quên được.

♣ ♣ ♣

Trong trụ sở Tòa hành chính tiểu bang, ngay chiều hôm ấy, có cuộc họp bất thường các quản trị viên được giao nhiệm vụ điều hành Viện Đại học tiểu bang, và lo cho đời sống của sinh viên. Đã quá rõ là những tiện nghi, giúp đỡ đều được cung cấp cho những phần tử hiếu động của cái gọi là phong trào cách mạng do sinh viên, với sự thỏa thuận của các quản trị viên kia.

Có đề nghị được đưa ra, nói rằng cần thảo một điều lệ về hạnh kiểm cho các sinh viên tiểu bang.

Không có cuộc tranh luận nào. Bản điều lệ được chấp thuận.

Cấm chỉ sử dụng những băng quấn quanh cánh tay, những nút áo, những dấu hiệu, biểu ngữ, cờ... mang ý nghĩa tục tĩu hay khả nghi có thể gây trở ngại cho sinh hoạt bình thường của Viện đại học...

Cấm chỉ tham gia các cuộc hội họp, tranh luận, biểu tình hoặc những hoạt động tương tự có thể làm xáo trộn sinh hoạt bình thường của Viện đại học...

Cấm chỉ ấn loát, hay đe dọa ấn loát và phổ biến những bài viết, hình ảnh có tính cách xúc phạm đến sự thanh liêm, trong sạch danh dự của bất cứ một nhân viên nào của Viện, hoặc chế giễu, hạ uy tín một nhân viên nào của Viện đại học...

♣ ♣ ♣

Ben Rose đánh thức Michael dậy trước khi mặt trời lên và nài nỉ gã đi về vùng núi với y:

- Thế nào chúng nó cũng tóm cổ mày. Tội đồng lõa với mưu toan sát nhân.

Michael gằn giọng:

- Không được nói với tao cách đó. Tao thừa hiểu những gì sắp xảy ra. Mày cứ việc đi đường mày.

Michael ngủ lại, vẫn ôm con mèo nhỏ.

Ben quyết định để lại chiếc xe VW. Chiếc xe vận tải nhẹ thừa chở bảy tên, thay phiên nhau lái và ngủ.

Một giờ sau khi cả bọn đi, chủ nhà cho thuê vào nhà để xem xét lại nhà của, và ngạc nhiên thấy chúng đã để lại ngôi nhà trống trải nhưng sạch sẽ. Ông hài lòng đến nỗi quên cả chuyện ngó lên gác xép.

♣ ♣ ♣

Lúc chín giờ sáng, Chánh lục sự Lansing hô to:

- Tất cả đứng dậy.

Chánh án Thurston Breen bước vào, ngồi lên ghế.

Mọi người đều biết vụ án coi như đã kết thúc, song Gavin vẫn quyết lôi Alan Kidd ra Tòa.

Sáng nay, Gavin đã nhận được một cú điện thoại khác thường, từ vị chỉ huy trưởng căn cứ. Đại tá Dowd ngỏ ý rằng Kidd có lẽ không ở trong tình trạng có thể ra làm chứng, vậy Gavin miễn cho có được không?

Gavin đã trả lời là không. Nhưng do chính đại tá yêu cầu nên chàng có thể tưởng chàng sẽ chất vấn một người đã chán nản vì bị hạ nhục, thì lầm to. Có những người như Alan, dù bị đẩy xuống vực, vẫn có thể trèo lên, không chỉ bờ vực, mà còn đúng cái chỗ đang ngồi và, một cách khiêu khích, vẫn tin họ chưa hề ngã.

- Trung úy đã lái xe đưa Michael Winter đến ngôi nhà ở đường Nữ Vương phải không?

- Phải. – Alan đáp.

- Hắn vào trong nhà bao lâu?

- Khoảng hai hay ba mươi phút gì đó.

Gavin đưa cao chiếc va ly dài bằng sắt được tìm thấy trong phòng của tên mập Freddie Povich:

- Hắn có cầm theo cái va ly này không?

- Hắn có cầm theo.

- Ông làm gì trong lúc hắn vào trong nhà?

- Câu hỏi của ông liên quan gì đến vụ án này?

Chánh án Breen chen lời:

- Tôi cũng có ý nghĩ như nhân chứng.

- Bẩm quan tòa, xin hãy tin rằng những câu hỏi của tôi đều có liên quan đến kết quả vụ án này, và còn liên quan đến những vấn đề do vụ án này gợi ra nữa.

Xét tâm trạng quần chúng khắp thị xã, cũng như trong phòng xử sáng nay, Chánh án Breen cho rằng ông nên bỏ qua câu trả lời của Alan, cũng như cho phép Gavin tiếp tục câu hỏi.

- Trung úy làm ơn trả lời câu hỏi của tôi. Ông làm gì trong lúc hắn vào nhà? - Gavin nhìn vào Alan.

- Tôi chờ.

- Tôi cần biết ông chờ trong trạng thái nào?

- Tôi nằm chuồi người ra.

- Trung úy có thể cho biết rõ hơn không?

- Tôi nằm dài người ra như thế này. – Alan biểu diễn lối nằm chuồi dài trên ghế xe hơi. - Ông muốn...

- Để khuất mắt kẻ đứng ngoài nhìn vào xe?

- Phải. Như một kẻ phạm tội.

- Như vậy là ông hợp tác với Michael Winter?

- Tôi vui lòng được hợp tác.

- Đánh lừa và trốn tránh cảnh sát?

- Chuyện đó chẳng có gì khó khăn lắm!

- Làm sao Michael Winter có thể khiến ông làm vậy được. Yêu cầu ông trả lời đúng câu hỏi, không cần châm biếm.

- Cần gì châm biếm. Bởi tôi rất mến phục Michael Winter.

- Và bây giờ ông vẫn giữ niềm mến phục đó?

- Vâng.

- Mặc dù Michael Winter đã hai lần chế giễu tòa án này, khinh bỉ tòa án này, coi thường tòa án này?

- Không phải mặc dù, mà chính là hai lần đó.

- Và bây giờ ông vẫn còn nói như vậy, mặc dù Winter đã cung cấp cho Povich thứ vũ khí mà Povich đã sử dụng để thực hiện cuộc sát nhân bất thành của hắn?

- Nếu đúng như thế, thì tôi vẫn mến phục hắn.

- Và mặc dù Michael, sau khi làm vậy, lại trốn đi, để mặc cho nhũng tên đồng lõa của y ở lại chịu trận?

- Hắn không còn làm gì khác hơn được.

- Tôi nghĩ rằng vẫn còn. Đối diện với các diễn viên.

- Tôi tin rằng hắn sẽ làm như vậy, vào đúng lúc.

- Làm gì như vậy?

- Tuyên bố sự vô tội của hắn.

- Ở đây?

- Không phải ở trong cái tòa án này, mà trong quốc gia này. Hoa Kỳ.

Chánh án Breen ngắt ngang:

- Luật sư biện hộ, tôi nghĩ nếu cứ theo đuổi cái lối thẩm vấn này, sẽ không đi đến đâu cả. Ỏng có thể cho tôi thấy sự liên quan gì với vụ án đang xử không?

- Kính quan tòa, đến lúc này thì đã quá rõ là kẻ chủ mưu vụ ám sát hụt hai hôm trước, sử dụng Freddie Povich như một lợi khí, cũng có thể đã chủ mưu vụ sát hại trong căn cứ, sử dụng Vinnie Connor như một lợi khí. Như vậy, vào lúc đó, thượng sĩ Flores phải đương đầu không phải là chỉ với một tên thanh niên đầu óc bệnh hoạn, mà là với một tổ chức tội ác mà lãnh tụ của nó, Michael Winter, là kẻ có một khả năng thôi miên, thu hút lớn lao đến nỗi hắn đã có thể lôi cuốn một người vốn dĩ là thông minh, tận tâm với nhiệm vụ, như ông trung úy đây. Cám ơn nhân chứng, ông có thể...

- Và luật sư nghĩ rằng đã chứng minh được?

- Tôi biết điều đó.

- Nếu vậy luật sư là kẻ điên nặng.

Alan đứng lên khỏi ghế nhân chứng, bước ra cổng. Chánh lục sự Lansing đi theo, trong lúc Chánh án Breen hỏi Cy rằng ông có muốn hỏi nhân chứng vừa đi ra đó không?

Cy lắc đầu.

Alan đã đi khỏi phòng xử.

- Hề, mày có ảnh đăng báo đây này. Tên vịt đực không quân nào nói là hắn sẽ làm cho mày ra đối diện với các diễn viên.

Wally lẻn ra ngoài để lấy báo, đưa cho Michael.

- Tao biết rồi.

Gác xép thật nóng bức, và Michael thật buồn ngủ.

- Alan Kidd. Mày biết hắn không?

- Hắn là bạn tao.

Wally nhường hẳn tờ báo cho Michael:

- Đọc đi mày.

- Tao không muốn đọc.

Wally lật tờ báo ra, trang hài hước.

- Wally.

- Gì?

- Mày còn có thể liên lạc được với căn cứ không?

♣ ♣ ♣

Vào xế chiều, Alan đến trình diện trước mặt chỉ huy trưởng căn cứ. Đại tá Dowd nói với con rể:

- Nếu anh muốn, tôi có thể thu xếp cho anh thuyên chuyển đến một căn cứ khác. Và anh có thể đi ngay tối chủ nhật hoặc sáng thứ hai đều được.

- Thưa đại tá, chủ nhật hay hơn. Cám ơn đại tá.

Cả hai lúng túng, do dự. Đại tá Dowd có nhiều cảm tình với Alan hơn Marian, vào lúc này.

- Tôi tiếc về chuyện giữa anh và Marian.

- Cám ơn đại tá. Thưa đại tá, chỉ có thế.

- Chắc vậy. Rất tiếc. Tôi sẽ thấy thiếu anh.

Alan đứng lên. Họ bắt tay nhau.

♣ ♣ ♣

Ngày cuối của vụ án là giai đoạn rộng lượng, cả Cy Walker cũng có tâm trạng hòa giải và hàn gắn. Trong phần tóm lược bản cáo trạng, ông nói:

- Không ai phủ nhận Cesario Flores là người tốt. Nhưng lắm lúc người tốt cũng phạm tội. Tôi chưa nói với quí vị Vinnie Connor cũng là một người tốt. Nhưng tất cả chúng ta trong quốc gia đều sống dưới sự che chở của luật pháp. Tất cả những gì mà quí vị cần phán xét là xem con người tốt Flores đó đã giết con người tốt Vinnie trong một hành vi có dự tính hay.không?

Gavin thì nêu ra ba câu hỏi cho bồi thẩm đoàn.

- Mỗi người trong quí vị nếu đặt mình vào hoàn cảnh của thượng sĩ Flores, thì lúc đó sẽ làm gì? Quí vị có thể hành động khác không? Nếu hành động khác, quí vị còn có thể kính mến chính mình được không?

Phần lớn buổi sáng được dành để Chánh án Breen làm việc với bồi thẩm đoàn. Sau khi cho họ biết những chọn lựa mà họ có thể, những quyết định mà họ có thể, ông dưa ra một nhận định triết lý:

- Luật pháp là một vật sống, có nghĩa là nó luôn có thể biến đổi. Những nhà vật lý cho chúng ta biết rằng cơ thể chúng ta luôn đổi mới mỗi năm. Nhưng luật pháp thì biến đổi theo những phương sách tế nhị hơn. Nó cần phải biến đổi. Tôi cũng như quí vị, chưa bao giờ được thấy nhiều thay đổi sâu xa, bất ngờ trong tập quán, phong tục và các giá trị của chúng ta như trong những năm gần đây. Đồng thời luật pháp cũng cần phải có cái căn bản vĩnh viễn của nó. Luật pháp luôn cần hiện diện, trên và ngoài chúng ta, là sức mạnh và sự che chở của chúng ta. Cái phép lạ luật pháp chỉ có thể đạt tới nền tảng vĩnh cửu đó bằng cách phải thay đổi, và vì nó có thay đổi. Đặc quyền của quí vị là chọn một quyết định trong vụ án này. Quyết định của quí vị ở đây sẽ được đọc, không phải vì cái giá trị chung của nó lúc này thôi, mà còn vì những ảnh hưởng tiếp theo. Do kết quả những cuộc thảo luận của quí vị, chúng ta sẽ biết được có những gì trong luật pháp chúng ta được quí vị coi như cần phải chịu nhường cho lối sống đang thay đổi của chúng ta, và những gì mà quí vị coi như bất khả xâm phạm. Vì vậy chúng tôi đều trông vào quí vị, tôi cũng như xã hội chúng ta, để được hướng dẫn. Một quyết định nào – một bản án nào – cũng chỉ có thể thay đổi luật pháp, bằng cách xác nhận giá trị của nó đối với một hoàn cảnh mới.

♣ ♣ ♣

5

Bồi thẩm đoàn đã chọn phòng ăn của khách sạn Sao Miền Tây để dùng bữa trưa cuối cùng với nhau. Suốt chín ngày ăn chung, họ đã đi đến quyết định là sau khi đã dùng qua tất cả các lối nấu nướng, thì cuối cùng lối nấu theo kiểu miền Tây là nhất.

Đến món tráng miệng thì họ bắt đầu nói tới chuyện trao đổi địa chỉ và số điện thoại, để liên lạc thường xuyên với nhau, y như sau khi họ đã sống chung trong một kỳ nghỉ hè vậy. Lúc đó, có phút im lặng, và một nữ bồi thẩm, một người đàn bà có tâm hồn từ mẫu, cỡ bốn mươi tuổi cất tiếng:

- Này, tôi muốn tên đó về nhà kịp dùng bữa chiều với gia đình hắn.

Chánh lục sự Lansing khiển trách:

- Bà Wycoff, bà đã không tôn trọng những chỉ dẫn. Tôi hơi buồn đấy nhé.

Bà Wycoff tỏ ra phiền lòng vì bị khiển trách, nhưng nhờ món tráng miệng ngon ngọt, bà đã phục hồi được vẻ tươi vui vốn có. Như hầu hết các bồi thẩm viên, bà đã lên cân trong thời gian vụ án.

♣ ♣ ♣

Chánh án Breen dùng bữa trưa ngay văn phòng, trên bàn làm việc và cạnh máy điện thoại. Người đại diện của ông trong thị trường chứng khoán đã quan tâm đến sự lo âu của Chánh án, do ông nêu ra vài hôm trước ở New York, và ngân hàng đã chấp nhận khoản bảo hiểm đời sống của ông như một phần tiền trả thêm, để nhờ đó, tình hình đã trở lại quân bình tạm thời. Viên đại diện còn nói rằng có hai lý do mà ông nên xét kỹ lại, trong chỉ thị về việc bán số cổ phần của ông đang lên giá, để mua những cổ phần không chịu thuế của các đô thị. Lý do thứ nhất, dĩ nhiên là các cổ phần đó hiện nay xuống dưới giá vốn, nếu bán đi lúc này thì vừa tỏ ra thiếu can đảm, lại vừa tỏ ra kém tin tưởng vào chế độ. Những cổ phần loại này luôn luôn có chiều hướng sống lại. Luôn luôn. Sớm muộn cũng lên lại. Còn về những trái phiếu của đô thị New York mà ông định mua, thì ông ta lưu ý ông tới một bài báo trong tờ New York Times (ông ta gửi bằng máy bay, đặc biệt, số báo đó cho ông) đã trích dẫn lời tuyên bố của thị trường New York, nói rằng thành phố này luôn trả nợ đúng hẹn cho các chủ nợ của nó. Viên đại diện nhận xét rằng những tuyên bố kiểu đó thường báo trước một sự sụp đổ. Breen hét lên:

- Thôi được. Vậy thì cứ để yên đó.

Bồi thẩm đoàn đã đi đến quyết định trong vòng vài phút: bị cáo vô tội vì lý do hỗn loạn thần kinh nhất thời. Nhưng ông Chánh lục sự Lansing cho rằng nên để họ ngồi lại với nhau lâu hơn một chút. Nếu họ đi đến quyết định chỉ sau mười phút thì thiên hạ có thể nghĩ rằng họ không nghiên cứu, suy xét kỹ lưỡng vụ án. Vậy là họ có dịp được chuyện phiếm với nhau. Từ câu chuyện phiếm lại lòi ra một vấn đề. Một vài bồi thẩm viên lo lắng rằng các tiếng hỗn loạn thần kinh dù đã được giảm nhẹ bằng hai tiếng nhất thời cũng có thể làm hại cho Flores trong đời sống nghề nghiệp của ông.

Những vị khác thì bàn rằng cái kiểu hỗn loạn thần kinh nhất thời xem ra có lợi hơn, phòng hờ mai sau viên thượng sĩ thỉnh thoảng có lúc cảm thấy lương tâm cắn rứt thì có thể tự an ủi rằng sở dĩ ông hành động vậy chỉ vì ông không biết ông đang hành động gì.

Nên khi Chánh án Breen hỏi Quí vị đã đạt đến một quyết định nào chưa? thì ông Chánh lục sự ta đáp rằng Đã, bị cáo vô tội, do hỗn loạn thần kinh tạm thời. Mấy tiếng hỗn loạn thần kinh tạm thời được nói thật nhanh, chỉ hai tiếng vô tội là chậm rãi, rõ ràng.

Khi Chánh án tuyên đọc quyết định của bồi thẩm đoàn thì cả phòng xử nhìn bị cáo, và họ thấy một sự kỳ lạ. Flores không để tâm đến việc mình được tha bổng, mà cứ nhìn quanh như tìm kiếm ai đó. Khi ấy Gavin mới nhận ra Juana không có mặt trong phòng xử.

Rồi Flores bỗng hiểu mình được tha bổng, ông gật đầu, nghiêng người về phía Gavin:

- Bây giờ tôi về nhà được chưa?

Gavin cười lớn:

- Được, thưa ông được. Bây giờ ông có thể về nhà.

Nhưng phải gần một giờ sau Cesario Flores mới ra khỏi tòa được. Các ký giả bám chặt lấy ông, ghi chép tất cả những gì ông thốt ra, kể cả những câu, “Bản án này đã phục hồi lòng tin của tôi vào nền công lý của nước Mỹ,” hoặc “Tôi đã cầu nguyện như chưa bao giờ từng cầu nguyện vậy,” hoặc “Tôi biết Chúa che chở cho tôi.”

Flores tin vào tất cả những gì ông nói. Trong phòng xử, chỉ ông là kẻ duy nhất tin tưởng trăm phần trăm.

Đại tá Dowd đã cho xe đến đón ông – Elsa và bọn trẻ đã về trước – và Flores cũng thích vậy, được ngồi trên xe có tài xế, mang dấu hiệu của chỉ huy trưởng căn cứ. Đến cổng chính, lính gác đứng chào xe, và ông chấp nhận sự chào kính đó, như là dành cho chính ông vậy.

Ông được đưa thẳng đến văn phòng đại tá Dowd, và tại đây, ngay trước cửa, có trung sĩ Jones đứng đón, phát mạnh vào đùi ông, và đó là cách biểu lộ sự thương mến của ông ta:

- Thằng chó! Mày dám làm! Mày dám làm thật!

- Bắt buộc! - Flores làm cử chỉ phóng một cái gì đó, và rỉ tai Jones. - Phải theo lao! - Ông cười lớn và nói nhỏ. - Cái gì đúng phải đúng chứ. Phải theo lao!

Lúc Jones dẫn ông qua hàng thư ký, mọi người đều đứng đậy chào.

Đại tá Dowd ra lệnh cho tất cả ra ngoài, khóa cửa lại, rồi vẫn còn đứng, nói với ông:

- Thượng sĩ Flores, chúng tôi biết ơn ông. Tất cả chúng tôi.

- Thưa đại tá, có gì đâu.

Họ nói với nhau những chuyện không đầu không cuối. Rồi một lúc im lặng, rồi Flores đứng lên bảo chưa được gặp gia đình, vì vậy có lẽ ông nên về nhà.

- Thượng sĩ ngồi lại một chút, bởi vì chúng ta có một vấn đề. - Vị đại tá nói.

Cesario ngồi xuống.

- Đó là về việc thuyên chuyển ông. Chúng tôi đã chuyển đi hết rồi, bắt buộc, vì quyền lợi của ông. Ai có thể tiên đoán được điều này? Tha bổng, trắng án hoàn toàn? Tôi tin chính ông cũng không dám nghĩ đến.

- Cái gì đúng thì nó luôn phải đúng.

- Tôi sẽ cố gắng để hủy vụ này đi. Nhưng Không quân hơi nệ nguyên tắc, và...

- Thưa đại tá, tôi muốn ở lại đây.

- Có Chúa biết là tôi muốn anh ở lại đây như thế nào. Nhưng trong lúc chờ, anh vẫn có thể ở lại trong ngôi nhà của anh.

- Thưa đại tá Dowd, tôi muốn ở lại trong Không quân. Đối với tôi, chỉ có Không quân, Không quân!

- Này, có thấy ông cai trong bồi thẩm đoàn không? Ông ta làm trong Hãng chế tạo máy bay Fairbank. Dĩ nhiên ông ta biết anh đã chuyển khỏi đây, hôm qua bèn gọi điện thoại cho tôi, và hỏi xem nếu anh có thể...

- Tôi muốn ở lại Không quân.

- Chắc là không thể. Mức lương ở Fairbank sẽ cao hơn ở đây mỗi tháng gần hai trăm đô la, và ông cai kia nói là có thể kiếm cho ông một ngôi nhà gần xưởng.

Đại tá Dowd ngừng lời. Cesario Flores đang khóc.

♣ ♣ ♣

Ngôi nhà chật ních láng giềng của họ. Bà Jones đã mang đến đầy một bồn tắm bia hộp, và khi ông bước vào, có một người đứng đón, cầm sẵn hộp bia, và ông nhận lấy, uống cạn, trong lúc tiếng reo hò rộ lên, “Đúng là một người phi thường, xứng đáng, mở bia nữa đi!” Tất cả xúm quanh ông, lanh lẹ mở bia, nhắc lại vụ án, xin chữ ký... Những ai biết ông quá rõ để có thể thích ông cứ la lên,“Ký vào đây... ký vào cái này, thượng sĩ... cái này để dành cho con trai tôi giữ làm kỷ niệm... Anh đã làm cho bọn nó sáng mắt ra, sáng trắng mắt ra!”

Rồi Flores bắt đầu rơi vào tình trạng ngây ngất, tin tất cả, cười nói to tiếng. Sau hộp bia thứ ba, ông la hét như con bò mộng Mehico, và cười nói to hơn tất cả.

Rồi đến lượt toàn trung đội bảo trì của ông ập đến. Họ chất cả trên một chiếc xe, hai mươi, ba mươi tên lính cười nói, ca tụng ông, thán phục ông, hỏi han ông, đến nỗi ông không thể nghe rõ gì hết, nhưng vẫn trả lời.

- Tôi chỉ mong một điều, là Juana có mặt ở đây. Juana, con đâu rồi, Juana! Ông luôn luôn nói vậy.

Bia làm ông đói bụng, và ông vào bếp. Elsa nói to cho mọi người nghe:

- Như vậy làm sao em có thì giờ nấu nướng cái gì?

- Đêm nay anh làm em. – Ông la to hơn.

Ông nắm tay Diego, cùng con trai đi đến siêu thị. Dọc đường, ngang qua các cổng nhà, mọi người đều mở cửa chúc mừng ông. Những đứa trẻ chạy ra, trên tay cầm những tò báo có ảnh ông ngay trang nhất, và chỉ vào chỗ mà chúng muốn ông ký tên cho chúng.

Trong siêu thị, những người đi mua hàng chạy đến, đưa cho ông những thứ mà họ muốn ông ký tên lên, bắt tay ông, chúc mừng ông, coi ông là kẻ đã làm giúp họ cái việc mà tất cả bọn họ muốn làm. Cả tên đồ tể, sau khi vừa xẻ tư một con thịt, trải tờ giấy bạc ra, nói:

- Thượng sĩ, viết cho cái gì đặc biệt một chút đi.

Flores viết Cái gì đúng phải đúng. Phải theo lao!

♣ ♣ ♣

6

Cái xã hội phóng khoáng thì điên lên vì bản án.

Tất cả tụ tập trong một dạ hội nửa bí mật, do một giáo sư văn chương tổ chức, để quyên tiền giúp đỡ một phong trào bí mật ở Bolivia. Sau khi các món ăn đã hết, rượu vẫn tiếp tục rót ra, và ai đó còn chạy đi lấy thêm. Đây là một cơ hội, không thể để chấm dứt quá sớm.

Lúc mười một giờ khuya, cả bọn nằm ngồi ngổn ngang trên ghế, trên đất, trên nhau, quanh Stanley Hough, giáo sư cổ sử, tác giả một cuốn sách nghiên cứu về chiến tranh Hy Lạp và những ảnh hưởng của nó.

Hough là tay châm ngòi cho các phong trào sinh viên, vóc dáng nặng nề, khuôn mặt đỏ gấc, một người, mà theo chính lời ông, đã quá già để phải dè dặt trong những điều cần nói. Và ông đang nói, hét thì đúng hơn.

Sau lưng ông là cô vợ, có chiếc cổ dài, nguyên là học trò ông, lo âu. Giáo sư đã hứng, và khó có ai ngăn nổi, kẻ cả cô vợ trẻ, còn rất trẻ. Ông đẩy cô vợ ra:

- Ta thừa biết là nếu hắn giết hai tên cảnh sát, thì chúng sẽ kết án tử hình hắn ngay lập tức!

Rồi ông đứng lên, ly rượu cạn trên tay, loạng choạng, nhìn vào đám người ngồi quanh, xem họ như kẻ thù. Vợ ông lại lầu bầu. Ông hét:

- Đừng nhìn quanh và cười nói như thế, Olive! Đừng lầu bầu và cười cợt kiểu đó nữa. Tao sẽ không về cho đến lúc nào tao sẵn sàng về!

Vị giáo sư bước qua đống trí thức ngổn ngang, tìm ra chai rượu còn sót. Trước khi rót rượu, ông hét:

- Bọn ta làm cái quái gì đây nữa? Chúng nó đang hợp pháp hóa trò sát nhân!

♣ ♣ ♣

Nếu cơn giận dữ trong cái dạ hội này có vẻ vô vọng thì sau đó lại tỏ ra không đến nỗi hoàn toàn như vậy. Trong số người dự, có chủ bút một tờ báo buổi sáng. Bài xã luận của ông được viết lúc nửa đêm, khi mọi người trong tòa soạn đều đã ngủ hết, mang cái tít MỘT PHÁN QUYẾT NHỤC NHÃ, và kết luận Bản án mời tất cả những người cha trở thành một mớ hỗn độn quan tòa cộng bồi thẩm viên và đao phủ.

Bài xã luận tuy có được cái xã hội phóng khoáng ca ngợi thì cũng chẳng nhằm nhò gì. Phản ứng chung của quần chúng giản dị là Tất nhiên!

Gavin cũng mở tiệc. Một ý nghĩ cổ điển, nhưng bữa tiệc không thành công như chàng muốn.

Không chút ngờ vực về bản án nên trong thời gian nghỉ ăn trưa Gavin đã mời vợ chồng Chánh án Breen cùng vợ chồng Chưởng lý Cy Walker đến nhà, với lý do phụ giúp chàng và Betty làm vơi bớt tủ rượu và phòng đông lạnh thực phẩm mà ông Wheeler để lại cho chàng.

Chánh án và Sally đến đúng hẹn, nhưng Corky gọi điện vào giờ chót để xin lỗi, lý do là Cy thấy không được khỏe, vậy họ có thể đến muộn chút xíu không?

Vì vậy bữa tiệc trở thành tiệc mừng của những kẻ chiến thắng, và khá vui. Có lúc, khi nâng ly chúc tụng nhau, Gavin còn bảo mời cả Cesario đến dự. Nhưng rồi chàng quay sang nói với khách:

- Thế thì... chúng ta biết nói chuyện gì nhỉ? Chẳng lẽ nói về chuyện phục hồi trinh tiết con gái y bằng vụ sát nhân sao?

Họ lần lượt dùng rượu mạnh, rượu nho, rượu quí từ hầm rượu của Wheeler. Betty đặc biệt sung sướng, nàng chỉ Gavin, nói:

- Em chưa kịp báo cho anh ấy biết. Hôm nay, bác sĩ vừa nói là chúng em sắp có con.

Ông Chánh án và Saly tỏ ra đặc biệt hân hạnh vì được tham dự vào một việc riêng tư như vậy. Gavin hôn Betty liên tiếp, nhìn nàng, hai vợ chồng hạnh phúc, hòa thuận với toàn thể nhân loại, đến nỗi họ đâm lo giùm cho Cy, ước mong có ông ta ở đây, và cuối cùng trong cái tinh thần bằng hữu nồng nhiệt, họ quyết định gọi điện mời ông ta đến.

Lần này Corky đành nói sự thật. Cy chưa về nhà.

Sau khi nghe tòa tuyên án, Cy về văn phòng, thấy Donna vẫn còn càu nhàu, ông bèn cho nàng nghỉ việc.

Donna không mong gì hơn. Nàng bảo Cy đã bán linh hồn cho cái giai-cấp-chặt-đầu-thiên-hạ, và Michael đáng giá gấp mười lần ông ta, bất cứ lúc nào. Và ông thấy nàng nói đúng.

Ông nhờ nàng lấy cho ông ly rượu, mời nàng uống với ông, rồi mời đi ăn tối cùng ông. Nàng trở lời là đéo thèm lén lút đi với chồng thiên hạ, trừ khi ông hứa sẽ nói lại hết mọi chuyện với bà vợ Corky, và cùng bà ta đến những nhà hàng đông khách nhất. Cy hứa.

Nhà hàng họ chọn nằm trên đồi, nhìn xuống thung lũng. Họ ngồi vào chiếc bàn bên cửa sổ, thắp sáng bằng những ngọn nến đặt trong đèn bão, và sau vài ly Donna cho ông biết nàng yêu Michael, không phải về phương diện tình dục, và tất cả những gì mà báo chí, truyền hình, phát thanh, biên bản cảnh sát... nói về Michael đều sai toét. Gã hoàn toàn không là tên sát nhân, mà là một người tốt, hoàn toàn lương thiện... Ông hỏi nàng:

- Tại sao cô không đi theo hắn?

- Thứ nhất tôi không biết hắn ở đâu, thứ hai tôi già hơn hắn nhiều, và cuối cùng là hắn không khoái tôi.

Vì vậy Cy theo về phòng nàng. Trước khi cởi bỏ váy áo, nàng buộc ông phải nói lại hết với vợ, vì nàng không phải là kẻ lén lút giật chồng ai. Cy đủ say để hứa, và lúc đó ông khá thành thật.

Nàng thấy Cy dễ thương hơn trước, dù chỉ vì lúc này ông quá cần.

Ông thì nhận thấy nàng không đáp ứng.

Sau đó, ông cám ơn nàng về những gì nàng đã nói, khi nàng thuyết phục ông từ bỏ nghề luật sư.

Donna chẳng mấy tin, nhưng vẫn hôn ông lúc từ biệt, và làm bộ tin ông.

Năm phút sau, có tiếng gõ cửa. Michael! Gã đã thấy họ vào nhà, đứng ngoài chờ, cho đến khi Cy đi ra. Theo gã có một tên nữa, tóc cũng dài.

Michael đến nhờ giúp đỡ. Gã đã hết chỗ ẩn náu. Những người thuê nhà mới sẽ dọn tới ngôi nhà của Ben sáng mai, vì vậy gã và Wally không thể tiếp tục sống trên gác xép được. Vậy họ có thể ở lại đây không?

Michael còn muốn một chuyện khác nữa.

Bài xã luận trên tờ báo buổi sáng chủ nhật khiến nhiều độc giả tức giận. Nhưng trên ấn bản tiếp theo, một bài xã luận khác, ôn tồn hơn, kêu gọi dư luận hãy quên chuyện cũ, và bình tĩnh trở lại nếp sống bình thường. Cái tít của bài xã luận thứ hai HÃY CHO LẮNG XUỐNG ĐI, với dòng kết luận in bằng chữ hoa, to như chữ tít HÃY NHỚ RẰNG VÙNG ĐẤT NÀY ĐÃ LÀ MỘT NƠI SINH SỐNG ĐẸP ĐẼ NHƯ THẾ NÀO ĐỐI VỚI CHÚNG TA? VẬY HÃY TIN CHÚNG TÔI, RỒI NÓ SẼ LẠI ĐẸP ĐẼ NHƯ TRƯỚC.

Trên báo, chỉ có một mẩu tin liên quan đến vụ án. Chánh án Barton, mặc dầu già cả, đã làm việc nhanh chóng: chấp thuận yêu cầu của Gavin. Vũ khí sát nhân trả lại cho chủ, thượng sĩ Cesario Flores về hưu.

Không hiểu Chánh án Barton có ý thức được cái ý nghĩa tượng trưng trong hành động của ông? Không ai biết được, bởi vì không ai dám hỏi ông.

Điều kỳ lạ, là khi Gavin gọi cho Cesario để báo ông đến văn phòng chàng sáng thứ hai lấy lại khẩu súng, thì Flores chua chát nói ông không muốn thấy lại nó.

Rồi Cesario cho Gavin biết, đã không cách gì khác được, là Không quân không thể xét đơn xin tiếp tục phục vụ của ông. Cesario được hứa sẽ có việc làm, với hãng Fairbank – xin cám ơn Chúa về những ân huệ nho nhỏ – và ông đã hỏi đại tá Dowd liệu ông còn có thể mua hàng trong siêu thị của căn cứ được không và đại tá bảo như vậy trái với điều lệ, nhưng kệ xác điều lệ, Dowd cho phép ông.

Gavin muốn thay đổi đề tài, nói:

- Nhưng dù sao thì trở về gia đình cũng thú vị hơn chứ. Juana bây giờ sao?

Juana đã được Elizabeth cho biết cha nàng hiện làm việc ở một xưởng cuối thành phố, và gia đình đã dọn ra khỏi căn cứ. Nàng phải về mà lấy quần áo.

Đầy là lần đầu tiên kể từ hôm tuyên án, cha con gặp nhau. Nàng mặc chiếc quần ống loe, và bảo thẳng với ông rằng đã kiếm dược một thằng bồ khác, đang ở chung với hắn, cùng một bọn trẻ khác. Nàng chỉ ra ngoài, và ông thấy đang chờ nàng là một thanh niên cao lớn, để tóc thật dài và có râu, đứng tì một chân lên chiếc xe hơi, với vẻ thản nhiên. Lúc nàng chất hết đồ đạc lên, và hôn từ biệt mọi người trong gia đình, hắn chở nàng chạy đi. Cha nàng nói. "Con nên cẩn thận.”

Ông không còn sức chiến đấu nữa.

Chạy ra khỏi căn cứ, Juana bỗng bảo ngừng xe lại, chạy băng qua đường, và ôm chầm lấy một tên nào đó.

Tên đó là Wally. Nàng nói:

- Tôi đã tưởng chúng tống anh ra khỏi đây rồi chứ?

Juana khoái Wally hơn tất cả những thằng con trai nào khác mà nàng đã dan díu, sau Vinnie. Hắn man dại hơn, hung dữ hơn, khôi hài hơn, và thường xuyên phi hơn. Hắn nói:

- Tôi đi mượn một vật.

- Nhớ gọi điện cho tôi.

Nàng ghi số điện lên giấy gói của một cái bọc khả nghi mà hắn cầm. Cái bọc khá nặng. Nàng cười, hỏi:

- Các anh định mời ai xài món này vậy?

♣ ♣ ♣

Cánh cửa vào nhà của vợ chồng trung úy Kidd mở lớn, và qua mành cửa, Wally có thể thấy hai vợ chồng đang dùng bữa. Trưa nay họ ăn cá thu, salad và cà chua. Xem ra họ vui vẻ. Wally gõ cửa.

Alan đã trở lại ngủ chung giường với Marian. Một sự quái đản. Marian tuy rất ngạc nhiên song vẫn không bằng Alan ngạc nhiên với chính mình.

Chuyện xảy ra không thay đổi quyết định ly dị của họ. Đó chỉ là một cách đẹp nhất để chia tay nhau, theo lời Marian, không giận nhau, không thù ghét nhau.

Cả hai cũng thấy, thực sự thì những căng thẳng đã qua, và một lần nữa, họ có dịp thưởng thức những ưu điểm của cả tinh thần lẫn xác thịt nhau. Hôm nay họ đã ngủ đến giờ ăn sáng, rồi cùng ăn trưa vui vẻ, cho đến lúc Wally gõ cửa. Marian vừa hỏi người giúp việc ra đón khách, “Mari, chuyện gì vậy?” thì Wally đã vào nhà, và Alan biết gã, nói. “Chào anh. Chuyện gì đó?”

- Thưa trung úy, tôi được cô Donna nhờ nhắn với trung úy rằng, hãy gọi điện thoại cho cô ấy.

Alan nhấc máy, hỏi Donna:

- Có đúng như điều tôi nghĩ không?

Donna đáp kẻ mà chàng nhắc đến không rõ đã trở về thành phố chưa, nhưng nếu có, thì gã đến nhắn chàng sẽ gọi điện cho chàng sáng mai, thật sớm, chẳng hạn bảy giờ, khi đó chàng có thể ra cổng chờ không?

Alan cho là chàng đã có cơ hội.

Chắc Michael phải hiểu bây giờ gã cần giúp đỡ, cần có bạn chân thành, và nhất là cần một người dám nói hết sự thật với gã mà không cần vòng vo gì cả.

Alan nhớ nhiều lần cha chàng, Chánh án Nicholas Kidd đã nói chuyện với chàng bằng những tiếng đập mạnh xuống như tảng đá, nhớ lại lúc đầu những tiếng đó đã làm chàng đau đớn thế nào, nhưng sau đó, lại dễ chịu ra sao.

Chắc chắn sáng mai chàng sẽ nói chuyện thẳng thắn với Michael! Đã đến lúc phải nói chuyện rắn rỏi, dứt khoát, và chắc chắn phải đưa gã vào đương thẳng.

Tim Alan đập mạnh như trước khi dự trận đấu.