Chương 5 Tris
TÔI ĐẶT ĐỒNG hồ báo thức mười giờ và lăn ra ngủ ngay tức thì, thậm chí không kịp đổi tư thế nằm cho dễ chịu hơn. Vài tiếng sau tôi bị đánh thức, không phải bởi tiếng đồng hồ mà bởi tiếng ai đó bên kia căn phòng kêu lên. Tôi tắt đồng hồ, lấy tay vuốt tóc và nửa đi nửa chạy tới cầu thang thoát hiểm. Lối ra dưới chân cầu thang sẽ dẫn tôi ra ngoài con hẻm, có lẽ tôi sẽ không bị chặn lại ở đó.
Ra ngoài, khí lạnh làm tôi tỉnh hẳn người. Tôi thả ống tay áo xuống phủ ngón tay để giữ ấm. Mùa hè cuối cùng cũng trôi qua. Vài người đang đi qua đi lại quanh cửa vào tổng hành dinh Erudite, nhưng không ai để ý thấy tôi đang rón rén băng qua Đại lộ Michigan. Nhỏ người đôi khi cũng có lợi.
Tôi thấy Tobias đứng giữa thảm cỏ, mặc đồ phối hợp màu sắc của các phái – một chiếc áo thun xám, quần jeans xanh và một cái áo nỉ đen có mũ trùm đầu, tiêu biểu cho tất cả những môn phái mà bài kiểm tra tư cách cho là tôi đủ chuẩn. Một cái ba lô đặt dưới chân anh.
“Em thể hiện thế nào?” Tôi lên tiếng khi đã tiến tới đủ gần để anh nghe thấy tôi.
“Rất tốt,” anh nói. “Evelyn vẫn không ưa em, nhưng Christina và Cara đã được thả mà không bị hỏi han thêm gì hết.”
“Tốt,” tôi cười.
Anh xoắn lấy vạt trước áo tôi, ngay phía trên bụng và kéo tôi về phía anh, nhẹ nhàng hôn tôi.
“Đi nào,” anh nói khi buông tôi ra. “Anh có một kế hoạch cho tối nay.”
“Ồ, thật chứ?”
“Ừ, chậc, anh nhận ra là chúng ta chưa hẹn hò cho ra hẹn hò lần nào.”
“Thì hỗn loạn và tàn phá đúng là có khuynh hướng tước đoạt khả năng hẹn hò của người ta mà.”
“Anh muốn trải nghiệm hiện tượng ‘hẹn hò’ này.” Anh lùi lại về phía cái kết cấu kim loại đồ sộ phía bên kia bãi cỏ, tôi đi theo anh. “Trước em, anh mới chỉ hẹn hò theo nhóm thôi, và mấy buổi đó thường là một thảm họa. Lúc nào cũng kết thúc bằng việc Zeke chim chuột với bất cứ cô gái nào cậu ấy định chim chuột, còn anh thì ngồi im ru tới kỳ cục với một cô gái nào đó mà anh đã chọc giận sao đó từ trước.”
“Anh không được tử tế lắm nhỉ,” tôi nhe răng cười.
“Em không có tư cách nói vậy đâu.”
“Ê, nếu cố gắng thì em cũng tử tế được mà.”
“Hmm.” Anh vỗ vỗ cằm. “Vậy thì nói gì tử tế anh nghe xem.”
“Anh rất đẹp trai.”
Anh cười, hàm răng sáng lóa lên trong bóng tối. “Anh thích thứ ‘tử tế’ như vậy đấy.”
Chúng tôi đã đi hết bãi cỏ. Cái kết cấu kim loại kia trông to hơn và lạ lùng hơn ở khoảng cách gần như thế này so với khi nhìn từ xa. Nó thật ra là một cái sân khấu, và vòng cung trên đầu nó là những cái đĩa bằng kim loại khổng lồ bẻ cong theo nhiều hướng, như một cái can nhôm bị nổ. Chúng tôi đi vòng qua một cái đĩa ở bên phải để ra phía sau cái sân khấu mọc chéo lên từ dưới đất. Ở đó có mấy thanh xà kim loại đỡ mấy cái đĩa từ phía sau.
Tobias chỉnh lại cái ba lô trên vai và bám lấy một thanh xà để leo lên.
“Cái này có vẻ quen quen,” tôi nói. Một trong những việc đầu tiên chúng tôi làm chung với nhau là trèo lên cái đu quay khổng lồ. Nhưng lần đó tôi là người buộc cả hai phải leo lên cao hơn, không phải anh.
Tôi xắn tay áo và theo chân anh. Vai tôi vẫn còn đau vì vết đạn bắn, nhưng nó sắp lành rồi. Dù thế, tôi chủ yếu vẫn tì bằng tay trái và cố gắng dùng chân đẩy người lên bất cứ khi nào có thể. Tôi nhìn xuống đám xà dọc xà ngang bên dưới và xa hơn nữa, mặt đất, rồi bật cười.
Tobias leo tới điểm nơi hai cái đĩa gặp nhau, tạo thành hình chữ V, chừa vừa đủ chỗ cho hai người ngồi. Anh lùi lại, nêm người giữa hai cái đĩa và với ra ôm eo kéo tôi lên khi tôi đến đủ gần. Tôi không thật sự cần giúp đỡ, nhưng tôi không nói – tôi đang bận nhấm nháp cảm giác tay anh đặt trên người tôi.
Anh lôi ra một cái mền từ trong ba lô và phủ lên người chúng tôi, sau đó lấy ra tiếp hai chiếc tách nhựa.
“Em muốn giữ đầu óc tỉnh táo hay choáng váng đây?” anh hỏi, săm soi cái túi.
“Ừm…” tôi nghiêng đầu. “Tỉnh táo. Em nghĩ chúng ta có chuyện phải nói mà, đúng không?”
“Đúng.”
Anh lôi ra một cái chai nhỏ, bên trong chứa thứ chất lỏng trong veo, sủi bọt, rồi vừa mở nút chai, anh vừa nói, “Anh chôm nó trong bếp của phái Erudite. Nhìn có vẻ cũng ngon.”
Anh rót một ít vào hai cái tách, tôi nhấp một ngụm. Không biết là cái gì, nhưng nó ngọt như si-rô và có mùi chanh, làm tôi co rúm người lại một chút. Hớp thứ hai khá hơn.
“Chuyện phải nói,” anh lặp lại.
“Đúng.”
“Chà…” Tobias cau mày nhìn chiếc tách. “Ok, anh hiểu tại sao em lại bắt tay với lão Marcus, và tại sao em cảm thấy không thể nói cho anh biết. Nhưng…”
“Nhưng anh giận,” tôi nói. “Vì em đã nói dối anh. Một vài lần.”
Anh gật đầu, không nhìn tôi. “Thậm chí không phải chuyện với lão Marcus. Trước vụ đó lâu nữa kìa. Anh không biết em có hiểu được cảm giác thức dậy chỉ có một mình, và biết rằng em đã đi” – đến chỗ chết, đó là điều tôi ngờ anh định nói, nhưng anh thậm chí còn không phát âm được mấy từ đó – “đến tổng hành dinh Erudite.”
“Không, có lẽ em không hiểu được.” Tôi hớp một ngụm nữa, tráng thứ nước ngọt lịm đó khắp miệng trước khi nuốt xuống bụng. “Nghe này, em… em từng nghĩ về việc hy sinh mạng sống của mình cho nhiều thứ, nhưng em đã không thật sự hiểu ‘hy sinh mạng sống’ là như thế nào cho đến khi nó ở ngay đó, sẵn sàng bị tước khỏi người em.”
Tôi ngước lên nhìn anh, và cuối cùng anh cũng chịu nhìn tôi.
“Giờ thì em biết rồi,” tôi nói. “Em biết em muốn sống.
Em biết em muốn thành thật với anh. Nhưng… nhưng em không thể làm thế, em sẽ không làm, nếu như anh không tin em, hay nếu anh cứ nói với em bằng cái giọng kẻ cả mà thỉnh thoảng anh vẫn nói…”
“Kẻ cả?” anh nói. “Em suốt ngày toàn làm những chuyện ngớ ngẩn, liều mạng…”
“Vâng,” tôi đáp. “Và có thật anh nghĩ có tác dụng gì không khi nói chuyện với em như với một đứa con nít chẳng biết cái gì là tốt hơn hết?”
“Chứ anh phải làm gì nữa bây giờ?” anh hỏi. “Em có chịu nghe lý lẽ gì đâu!”
“Có lẽ lý lẽ không phải là thứ em cần!” Tôi ngồi chồm tới trước, không thể giả vờ thoải mái thêm nữa. “Em đã cảm thấy như bị ăn tươi bởi cảm giác tội lỗi, và cái em cần là lòng kiên nhẫn và sự ân cần của anh, không phải cần anh la mắng vô mặt em. Và không cần anh thường xuyên giữ bí mật mấy cái kế hoạch của anh cứ như em không thể xử lý được…”
“Anh không muốn đặt thêm gánh nặng lên vai em nữa thôi.”
“Vậy anh có nghĩ em là một người mạnh mẽ hay không?” Tôi quắc mắt nhìn anh.
“Vì dường như anh nghĩ em chịu được khi anh mắng mỏ em, nhưng lại không nghĩ em xử được bất cứ thứ gì khác hết? Vậy là sao?”
“Dĩ nhiên anh nghĩ em là một người mạnh mẽ rồi.” Anh lắc đầu. “Anh chỉ… anh không quen chia sẻ với người khác. Anh quen tự mình giải quyết mọi việc rồi.”
“Em đáng tin,” tôi nói. “Anh có thể tin em. Và anh có thể để em tự đánh giá thứ nào em có thể xử lý được, thứ nào không.”
“Được rồi,” anh gật đầu. “Nhưng không được nói dối nữa. Không bao giờ.”
“Được thôi.”
Tôi cảm thấy cứng người và bị siết chặt, như thể cả người tôi vừa bị nhét vào vật gì đó quá nhỏ. Nhưng đó không phải là cách tôi muốn kết thúc cuộc đối thoại này, vậy nên tôi nắm lấy tay anh.
“Em xin lỗi đã nói dối anh,” tôi nói. “Em thật sự xin lỗi.”
“Chậc,” anh nói. “Anh không cố ý để em thấy anh không tôn trọng em đâu.”
Chúng tôi ngồi đó một lúc, tay siết chặt tay. Tôi dựa ra sau lên chiếc đĩa kim loại. Trên đầu tôi, bầu trời trống trải và đen thẫm, mặt trăng lẩn khuất sau những đám mây.
Tôi nhìn thấy một ngôi sao phía trước chúng tôi, khi mây bồng bềnh trôi qua, nhưng dường như nó là ngôi sao duy nhất. Khi cúi đầu xuống lại, tôi nhìn được những đường viền mờ của mấy tòa nhà trên đại lộ Michigan, như một hàng lính gác đang canh chừng chúng tôi.
Tôi giữ im lặng cho đến khi cái cảm giác cứng đờ, bị siết chặt đã hết. Thay vào đó là cảm giác nhẹ nhõm. Thông thường chẳng dễ gì tôi hết giận mau như thế, nhưng vài tuần qua thật lạ lùng với cả hai chúng tôi, và tôi mừng là mình giải tỏa được cái cảm giác đã đeo bám tôi suốt, đó là cơn giận và nỗi lo sợ rằng anh ghét tôi, cảm giác tội lỗi khi bắt tay với ba anh ngay sau lưng anh.
“Cái thứ này khó ngửi quá,” anh dốc cạn ly và đặt nó xuống.
“Đúng rồi đó,” tôi nói, nhìn vào phần còn lại trong tách mình. Tôi ực một hơi hết sạch, nhăn mặt khi mấy cái bong bóng đốt cháy cuống họng tôi. Không biết đám Erudite hay khoác lác về cái quái gì nữa. Bánh của phái Dauntless ngon hơn nhiều.”
“Anh thắc mắc không biết bánh trái của phái Abnegation, nếu có, là cái gì.”
“Bánh mì mốc.”
Anh cười lớn. “Bột yến mạch suông.”
“Sữa.”
“Thỉnh thoảng anh nghĩ mình cũng có lòng tin vào những thứ bọn họ dạy chúng ta,” anh nói. “Nhưng rõ ràng là không phải vậy, căn cứ trên việc anh đang ngồi đây, nắm tay em mà không phải cưới em trước này.”
“Phái Dauntless thì dạy gì về việc… đó?” Tôi hỏi, gật đầu nhìn bàn tay của chúng tôi.
“Phái Dauntless dạy gì hử, hmm.” Anh nhếch mép cười.
“Thích làm gì thì làm, nhưng nhớ dùng những biện pháp bảo vệ, bọn họ dạy vậy đó.”
Tôi nhướn mày. Đột nhiên hai má nóng ran.
“Anh nghĩ anh thích tìm một vùng trung gian hơn,” anh nói. “Thích tìm một nơi giữa cái anh muốn và cái anh nghĩ là khôn ngoan.”
“Nghe hay đó.” Tôi ngắt lời. “Nhưng cái anh muốn là gì?”
Tôi nghĩ tôi biết câu trả lời, nhưng tôi vẫn muốn nghe chính miệng anh nói ra.
“Hmm.” Anh nhe răng cười và tì đầu gối cúi người tới trước. Anh chống hai tay lên chiếc đĩa kim loại, vòng quanh đầu tôi, và hôn tôi, chậm rãi, lên miệng tôi, dưới quai hàm tôi, ngay trên xương đòn tôi. Tôi bất động, sợ không dám làm gì, trong trường hợp lỡ đâu nó hóa ra ngu ngốc hay anh không thích. Nhưng rồi tôi thấy như một bức tượng, như thể tôi không thật sự đang ở đây, thế nên tôi chạm vào thắt lưng anh, ngại ngùng.
Rồi môi anh lại ấn lên môi tôi, và anh kéo áo mình ra khỏi bàn tay tôi để tôi chạm vào làn da trần của anh. Tôi hồi sinh, áp sát hơn, trườn tay trên lưng anh. Hơi thở của anh trở nên dồn dập và tôi cũng thế, và tôi nếm được thứ rượu sâm-panh-si–rô-chanh chúng tôi vừa uống, và tôi ngửi thấy mùi gió trên da anh, và tất cả những gì tôi muốn là hơn, hơn nữa.
Tôi đẩy áo anh lên. Một giây trước tôi còn thấy lạnh, nhưng tôi nghĩ chẳng ai trong hai đứa tôi còn thấy lạnh nữa. Hai cánh tay anh ôm ngang hông tôi, mạnh mẽ và chắc chắn, bàn tay vần vò mái tóc tôi, và tôi chậm nhịp lại, nhấm nháp cảm giác đó – làn da mịn màng của anh, đây đó điểm nhiều vết mực đen, cái hôn dứt khoát và làn không khí mát rượi đang ôm ấp cả hai chúng tôi.
Tôi giãn người ra, và tôi không còn cảm thấy mình là một người lính pergent đang phải kháng lại huyết thanh và các nhà lãnh đạo chính quyền nữa. Tôi cảm thấy mềm mại hơn, nhẹ nhàng hơn, và cười một chút cũng chẳng chết ai khi ngón tay anh lướt trên hông và lưng tôi, hay khi thở vào tai anh khi anh kéo tôi lại gần, vùi mặt lên hõm cổ tôi để đặt lên đó những nụ hôn. Tôi cảm thấy được là chính mình, cùng một lúc vừa mạnh mẽ vừa yếu đuối – cho phép mình, một chút thôi cũng được, được là cả hai.
Tôi không biết nó kéo dài bao lâu trước khi cả hai chúng tôi bị lạnh trở lại và cùng rúc vào trong mền.
“Càng lúc càng khó có được sự khôn ngoan,” anh nói, bật cười vào tai tôi.
Tôi mỉm cười với anh. “Em nghĩ đó là cách mọi chuyện vốn dĩ phải diễn ra.”