Chương 6 Tobias
CÓ CHUYỆN GÌ đó đang được trù tính.
Tôi cảm thấy ngay khi đang cầm khay xếp hàng trong căn tin, và nhìn thấy trong những cái đầu túm tụm của một nhóm người vô môn phái đang chụm lại phía trên món yến mạch. Cái gì sắp xảy ra sẽ xảy ra sớm thôi.
Hôm qua, khi rời khỏi văn phòng của Evelyn, tôi có nấn ná lại ngoài hành lang để nghe lỏm cuộc họp tiếp theo của bà. Trước khi bà ấy đóng sập cửa, tôi nghe bà nói gì đó về một cuộc biểu tình. Câu hỏi cứ lởn vởn trong đầu tôi là: Tại sao bà ấy không nói với tôi?
Bà ấy hẳn là không tin tưởng tôi. Điều đó đồng nghĩa với việc tôi không thành công trong việc giả vờ làm cánh tay phải của bà ấy như tôi nghĩ.
Tôi ngồi xuống với một bữa sáng y hệt như những người khác: một tô bột yến mạch rắc đường nâu, và một tách cà phê. Tôi quan sát đám vô môn phái trong lúc đút muỗng thức ăn vô miệng mà không buồn nếm xem nó ngon dở ra sao. Một trong số họ – một đứa con gái, khoảng chừng mười bốn tuổi – cứ liên tục nhìn đồng hồ.
Ăn hết được một nửa bữa sáng thì thì tôi nghe những tiếng hô. Đứa con gái nhấp nha nhấp nhổm bật dậy như bị điện giật, và tất cả bọn họ cùng ùa ra cửa. Tôi bám theo ngay sau lưng họ, dùng cùi chỏ hích mấy người đi chậm như rùa để mở đường băng qua sảnh lớn của tổng hành dinh Erudite, bức chân dung của mụ Jeanine Matthews vẫn đang nằm tan tác từng mảnh trên sàn.
Một nhóm người vô môn phái đã tụ tập sẵn ở ngoài, chính giữ Đại lộ Michigan. Một tầng mây xám ngoét che kín mặt trời, khiến ánh sáng ban ngày trở nên lờ mờ và xám xịt. Tôi nghe có người hô to, “Môn phái phải chết!” và những người khác chớp lấy cụm từ này, biến nó thành một câu khẩu hiệu ngân nga, cho đến khi nó lấp đầy hai lỗ tai tôi, Môn phái phải chết, môn phái phải chết. Tôi nhìn thấy những nắm đấm của họ vung lên trời, như những Dauntless dễ bị kích động, nhưng ở họ không có vẻ hào hứng như Dauntless. Mặt mũi họ nhăn nhúm vì thịnh nộ.
Tôi chen lên giữa đám người, và rồi tôi thấy cái thứ mà họ tập trung xung quanh: những cái bát khổng lồ với kích thước bằng cả một người của buổi Lễ Chọn bị đổ lăn lóc, những thứ bên trong vung vãi khắp mặt đất, những hòn than và thủy tinh và đá cuội và đất và nước, tất cả lẫn lộn hết vào nhau.
Tôi nhớ mình đã cứa dao vào lòng bàn tay để nhỏ máu lên những hòn than, sự phản kháng đầu tiên của tôi với ba mình. Tôi nhớ luồng năng lượng trào dâng trong người tôi, và cảm giác nhẹ nhõm vô cùng. Lối thoát. Những chiếc bát này từng là lối thoát của tôi.
Edward đứng giữa bọn họ, mảnh vụn thủy tinh bị giẫm tan thành bụi dưới gót giày của cậu ta, một chiếc búa tạ đang giơ cao trên đầu cậu ta. Cậu ta nện nó xuống một cái bát bị lật nghiêng, khiến lớp kim loại lõm một vết lớn. Bụi than bay lên không trung.
Tôi phải kiềm chế để không nhào tới Edward. Cậu ta không được phá hủy nó, không phải buổi Lễ Chọn, không phải biểu tượng chiến thắng của tôi. Những điều đó không nên bị phá hủy.
Đám đông đang phình lên, không chỉ có những người vô môn phái đeo băng tay có hình vòng tròn rỗng màu trắng ở trên mà cả những người là thành viên của các phái trước đây, cánh tay không đeo gì. Một người đàn ông Erudite – vẫn xác định được phái của ông ta nhờ vào mái tóc chẻ đôi gọn gàng – lao ra khỏi đám đông vừa đúng lúc Edward giơ búa lên chuẩn bị bồi thêm một cú nữa. Ông ta chụp cán búa bằng đôi bàn tay yếu ớt và lấm lem mực, ngay phía trên tay của Edward, và hai người họ ra sức đẩy nhau, răng nghiến kèn kẹt.
Tôi thấy một mái đầu tóc vàng đứng bên kia đám đông – Tris, mặc một chiếc áo cộc tay màn xanh rộng thùng thình, để lộ rìa những hình xăm của phái trên vai em. Em cố chạy tới chỗ Edward và người kia nhưng Christina đã dùng cả hai tay để ngăn em lại.
Mặt của người đàn ông Erudite tím tái lại. Edward cao to và mạnh hơn ông ta. Ông ta không có cửa thắng; ông ta làm vậy là mất trí rồi. Edward giật cái cán búa ra khỏi tay người đàn ông và quai tiếp một nhát nữa. Nhưng cậu ta mất thăng bằng, mụ mẫm vì phẫn nộ – cái búa toàn lực nện trúng vai của ông kia, tiếng xương gãy vang lên răng rắc.
Trong một thoáng, tất cả những gì tôi nghe thấy là tiếng gào của người đàn ông Erudite. Tất cả mọi người dường như đều nín thở.
Rồi đám đông nổ tung thành một đám điên cuồng, mọi người lao về phía mấy cái chậu, về Edward, về người đàn ông Erudite. Họ va vào nhau và va vào tôi, nào vai nào cùi chỏ nào đầu cứ đập vô người tôi liên tục.
Tôi không biết nên chạy về hướng nào: người đàn ông Erudite, Edward, hay Tris? Tôi không nghĩ được, tôi không thở được. Đám đông xô đẩy tôi về phía Edward, và tôi nắm chặt cánh tay cậu ta.
“Đi thôi!” Tôi hét lớn để át tiếng đám đông. Con mắt sáng rực còn lại của cậu ta trừng trừng nhìn tôi, rồi cậu ta nghiến răng, cố vùng khỏi tay tôi.
Tôi vung đầu gối thúc vào sườn cậu ta. Cậu ta loạng choạng lùi lại, thả cây búa ra. Tôi cầm nó sát người và tìm đến chỗ Tris.
Em đang ở đâu đó phía trước tôi, đang nỗ lực đến chỗ người đàn ông Erudite. Tôi nhìn thấy cùi chỏ của một bà đánh trúng mặt em, khiến em quay vòng vòng lùi lại.
Christina xô bà ta ra.
Rồi tiếng súng vang lên. Một, hai. Ba lần.
Đám đông tán loạn, tất cả mọi người hoảng loạn chạy trốn sự đe dọa của những viên đạn, tôi thì cố nhìn xem ai, nếu có, bị bắn, nhưng người ở đâu ra mà đông quá. Tôi hầu như chẳng thấy được gì.
Tris và Christina quỳ xuống bên người đàn ông với cái vai vỡ vụn. Mặt ông ta bê bết máu và quần áo thì dính đầy dấu giày. Mái tóc Erudite thẳng thớm giờ rối tung. Ông ta không nhúc nhích.
Cách đó vài mét, Edward đang nằm trong vũng máu của chính cậu ta. Viên đạn bắn trúng bộ ruột. Trên mặt đất còn có nhiều người khác, những người tôi không quen, những người bị giẫm đạp hoặc bị bắn gục. Tôi ngờ rằng những viên đạn là dành cho Edward, và chỉ một mình Edward – những người khác chỉ là những kẻ ngoài cuộc.
Tôi điên cuồng nhìn quanh quất nhưng không thấy kẻ đã bóp cò. Dù là ai thì hắn cũng đã trà trộn vào đám đông rồi.
Tôi thả cây búa xuống kế bên những cái chậu méo mó và quỳ xuống bên Edward, những viên đá Abnegation ghim vào miếng bảo vệ đầu gối tôi. Con mắt còn lại của cậu ta đảo vòng vòng bên dưới mí mắt – cậu ta còn sống, lúc này.
“Phải đưa cậu ta đến bệnh viện ngay,” tôi nói với bất cứ ai nghe được. Hầu hết mọi người đều biến mất hết rồi.
Tôi ngoái nhìn Tris và người đàn ông Erudite, ông ta vẫn chưa động đậy gì. “Ông ta…”
Ngón tay em đang đặt trên cổ họng ông ta, kiểm tra mạch đập, và đôi mắt em mở to và trống rỗng. Em lắc đầu. Không, ông ta không còn sống. Tôi đã không nghĩ như vậy.
Tôi nhắm nghiền mắt lại. Những cái chậu của các phái được in lên mí mắt tôi rồi, ngã ngửa lăn chiêng qua một bên, những thứ bên trong đổ tràn ra đường. Những biểu tượng của bốn cách sống lâu đời, đã bị hủy hoại – một người chết, những người khác bị thương – cho cái gì cơ chứ?
Không gì hết. Vì tầm nhìn sáo rỗng, hạn hẹp của Evelyn: một thành phố nơi các môn phái bị tước bỏ khỏi người ta mà không theo mong muốn của họ.
Bà muốn chúng tôi có nhiều hơn năm lựa chọn. Giờ con số chúng tôi có là không.
Lúc này, tôi biết chắc chắn rằng tôi không thể nào là đồng minh của bà ấy, và không bao giờ.
“Chúng ta phải đi thôi,” Tris lên tiếng, và tôi biết không phải em đang nói về việc rời Đại lộ Michigan hay mang Edward đến bệnh viện; em đang nói về thành phố kìa.
“Chúng ta phải đi thôi,” tôi lặp lại.
Bệnh viện dã chiến ở tổng hành dinh Erudite sực nức mùi hóa chất, gần như lạo xạo trong mũi tôi. Tôi nhắm mắt lại trong lúc đợi Evelyn.
Tôi giận đến mức thậm chí không muốn ngồi đó, tôi chỉ muốn dọn dẹp đồ đạc và bỏ đi ngay tức khắc. Bà ấy ắt hẳn đã lên kế hoạch cho cuộc biểu tình đó, nếu không bà ấy đã chẳng biết về nó một ngày trước đó, và chắc chắn bà ấy phải biết nó sẽ vượt ngoài tầm kiểm soát, với biết bao nhiêu căng thẳng ngày càng dâng cao như thế. Nhưng bà ấy vẫn tiến hành. Lớn tiếng tuyên bố rằng những môn phái quan trọng với bà ấy hơn sự an toàn hay những mất mát về mạng người có khả năng xảy ra. Tôi không biết sao điều đó lại khiến tôi ngạc nhiên.
Tôi nghe thấy tiếng cửa thang máy mở, và giọng bà:
“Tobias!”
Bà chạy ào về phía tôi và nắm tay tôi, đôi tay nhớp nháp máu. Đôi mắt sẫm trợn lên vì sợ hãi khi bà hỏi, “Con có bị thương không?”
Bà lo lắng cho tôi. Suy nghĩ đó châm một tia hy vọng bên trong tôi – bà ấy yêu tôi, vậy mới lo lắng cho tôi. Bà ấy vẫn còn khả năng yêu thương.
“Máu này là của Edward. Con giúp đưa cậu ấy đến đây.”
“Thằng bé sao rồi?” Bà hỏi.
Tôi lắc đầu. “Chết rồi.”
Tôi không biết còn cách nào khác để nói về chuyện này nữa.
Bà lùi lại, buông tay tôi ra, và ngồi lên một chiếc ghế trong phòng chờ. Mẹ tôi đã đón nhận Edward sau khi cậu ta bị thải khỏi Dauntless. Chắc hẳn bà đã dạy cậu ta trở lại làm một chiến binh, sau khi cậu ta mất một con mắt, môn phái và chỗ đứng của mình. Tôi chưa từng biết họ thân thiết đến vậy, nhưng giờ thì tôi có thể thấy rồi, trong giọt nước mắt lấp lánh nơi khóe mắt bà và những ngón tay run rẩy. Đó là biểu hiện tình cảm rõ ràng nhất tôi từng thấy bà biểu lộ kể từ hồi còn nhỏ, từ hồi ba tôi nện bà lên tường phòng khách của chúng tôi đến giờ.
Tôi cố đẩy lùi ký ức đó ra xa như thể nhồi nó vào một cái ngăn kéo quá chật chội.
“Con rất tiếc,” tôi nói. Tôi không biết liệu tôi có thật sự nghĩ vậy không hay chỉ nói vậy để bà ấy vẫn nghĩ tôi cùng phe với bà. Rồi tôi thăm dò thêm, “Sao mẹ không nói cho con biết về cuộc biểu tình?”
Bà lắc đầu, “Mẹ đâu có biết gì về chuyện này.”
Bà ấy đang nói dối. Tôi biết. Tôi quyết định cứ để vậy.
Để tiếp tục là cánh hẩu của mẹ, tôi phải tránh cãi vã với bà ấy. Hay có lẽ tôi chỉ không muốn làm tình hình thêm nặng nề với cái chết của Edward còn lơ lửng trên đầu chúng tôi.
Thỉnh thoảng, tôi khó lòng mà phân biệt được lúc nào chiến lược kết thúc và sự thông cảm với bà bắt đầu nữa.
“Ồ.” Tôi gãi tai. “Nếu muốn mẹ có thể vào thăm cậu ta.”
“Không.” Trông bà như đang ở rất xa xăm. “Mẹ biết xác người trông như thế nào.” Trôi ra xa hơn.
“Có lẽ con nên đi thì hơn.”
“Ở lại đi,” bà nói. Bà chạm vào cái ghế trống ở giữa chúng tôi. “Đi mà con.”
Tôi ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh bà, và dù tôi tự nhủ rằng mình chỉ là một điệp viên đang hoạt động bí mật, buộc phải tuân lệnh của thủ lĩnh, tôi vẫn cảm thấy mình là một đứa con trai đang an ủi người mẹ buồn đau.
Chúng tôi ngồi đó, vai chạm vai, hơi thở hòa cùng một nhịp, và không ai trong chúng tôi nói lời nào.