Chương 7 TRIS
CHRISTINA CỨ XOAY đi xoay lại một viên đá đen trong tay lúc chúng tôi đi bộ. Mất mấy giây tôi mới nhận ra đó thật ra là một hòn than, từ chiếc chậu Lễ Chọn của phái Dauntless.
“Mình không thật sự muốn nhắc tới chủ đề này, nhưng mình không ngừng suy nghĩ về nó được,” con nhỏ lên tiếng. “Trong mười đứa nhập môn nhảy phái ban đầu, giờ chỉ còn sống sáu đứa.”
Trước mặt chúng tôi là tòa Hancock, và trước đó nữa là đường Bờ Hồ, con đường thẳng tắp có vỉa hè nơi tôi từng bay qua như chim. Chúng tôi bước đi cạnh nhau trên con đường rạn nứt, quần áo lấm lem máu của Edward, giờ đã khô.
Nó vẫn chưa tác động đến tôi: việc Edward, đứa nhập môn nhảy phái tài giỏi nhất chúng tôi có, thằng con trai mà tôi từng lau máu của nó dưới sàn phòng ngủ chung, đã chết. Nó đã chết.
“Tích cực mà nói,” tôi đáp, “giờ chỉ còn bồ, mình, và…
Myra, có lẽ thế.”
Tôi chưa gặp lại Myra kể từ lúc nó cùng Edward rời khỏi khu Dauntless, ngay sau khi một con dao cắt bơ cắm vào mắt thằng này. Tôi biết tụi nó chia tay không lâu sau đó, nhưng tôi chưa từng biết con nhỏ đã biến đi đâu. Mà tôi cũng không nghĩ đã từng nói chuyện với nó nhiều hơn một, hai câu.
Một loạt cánh cửa dẫn vào tòa Hancock đã mở sẵn, dính toòng teng vào bản lề. Uriah nói nó sẽ sớm tới đây để bật máy phát điện, và chắc vì vậy nên khi tôi chạm vào nút thang máy, nó liền bật sáng bên dưới móng tay tôi.
“Bồ đến đây lần nào chưa?” Tôi hỏi khi chúng tôi bước vào thang máy.
“Chưa,” Christina đáp. “Ý mình là chưa vào trong.
Mình đâu có được chơi trò trượt dây cáp, nhớ chứ?”
“Đúng rồi.” Tôi dựa lên tường. “Bồ nên thử trò đó trước khi tụi mình ra đi mới được.”
“Ừ.” Con nhỏ thoa son màu đỏ. Nó làm tôi liên tưởng đến vết lem trên da mấy đứa con nít khi chúng ăn kẹo lem nhem. “Đôi lúc mình cũng hiểu được lý do của bà Evelyn.
Quá nhiều thứ kinh khủng đã xảy ra. Thỉnh thoảng nghĩ cũng tốt nếu ở lại đây và chỉ đơn thuần là… ráng dọn dẹp mọi thứ trước khi chúng ta lại đâm đầu vào những điều kinh khủng khác.” Con nhỏ thoáng cười. “Nhưng đương nhiên là mình sẽ không làm thế đâu,” nó bổ sung. “Thậm chí mình còn không chắc lý do tại sao. Chắc là do tò mò.”
“Bồ có nói chuyện này với ba mẹ bồ chưa?”
Đôi lúc tôi quên béng mất Christina không giống tôi, người không còn lòng trung thành với gia đình để gắn chặt với một nơi nào nữa. Con nhỏ có một bà mẹ và một đứa em gái, cả hai đều từng là Candor.
“Họ phải chăm sóc cho em gái mình,” nó nói. “Bọn họ không biết liệu ngoài kia có an toàn hay không; họ không muốn liều mạng với con bé.”
“Nhưng họ chấp nhận nếu bồ đi sao?”
“Họ đã chấp nhận khi mình gia nhập một phái khác.
Họ cũng sẽ chấp nhận chuyện này,” con nhỏ đáp. Nó nhìn xuống giày. “Họ chỉ muốn mình sống một cuộc sống chân thật, bồ hiểu không? Và ở đây thì mình không làm được.
Mình chỉ biết là không thể.”
Cửa thang máy mở ra, và gió lập tức thốc vô mặt chúng tôi, vẫn còn ấm nhưng đã se se một ít hơi lạnh của mùa đông. Tôi nghe thấy nhiều tiếng nói vọng từ tầng thượng, thế là tôi bèn leo lên thang để đến đó. Nó nẩy lên nẩy xuống theo mỗi bước chân của tôi, nhưng Christina giữ nó chắc cho tôi cho đến khi tôi leo lên tới nơi.
Uriah và anh Zeke đang ở đó, ném sỏi qua mái nhà và lắng nghe tiếng lách cách khi chúng đập trúng cửa kính.
Uriah cố hích cùi chỏ anh Zeke trước khi anh ấy ném để phá bĩnh, nhưng anh Zeke quá nhanh so với nó.
“Ê,” bọn họ đồng thanh kêu khi thấy Christina và tôi.
“Đợi đã, hai người có quan hệ dây mơ rễ má gì với nhau không đó?” Christina nhe răng cười. Bọn họ bật cười, nhưng Uriah nhìn hơi mơ mơ màng màng, như thể nó không liên quan gì đến thời điểm này hay nơi này cho lắm. Tôi nghĩ mất đi một người như cái cách nó mất Marlene khiến người ta thành ra như vậy, dù nó không khiến tôi như thế.
Không có cái dây đeo nào trên tầng thượng để chơi trượt dây, và đó cũng không phải lý do cả bọn đến đây.
Tôi không biết lý do của những người kia, nhưng tôi thì muốn ở trên cao – tôi muốn nhìn xa được hết mức có thể. Nhưng toàn bộ vùng đất phía Tây đều đen thui, như được phủ một tấm mền đen. Có một thoáng tôi tưởng mình nhìn được một tia sáng lóe lên nơi đường chân trời, nhưng vèo một cái lại không thấy đâu nữa, chỉ là trò lừa của đôi mắt thôi.
Những người khác cũng im lặng. Tôi tự hỏi không biết chúng tôi có phải đang có cùng suy nghĩ hay không.
“Mọi người nghĩ ngoài kia có gì?” Cuối cùng Uriah cũng lên tiếng.
Anh Zeke chỉ nhún vai, nhưng Christina đánh bạo đoán thử. “Nếu lỡ cũng tương tự như vầy nhưng còn hơn nữa thì sao? Chỉ có… thành phố nhiều đổ nát hơn, nhiều môn phái hơn, mọi thứ đều nhiều hơn thì sao?”
“Không thể như vậy được,” Uriah lắc đầu. “Phải có gì khác nữa chứ.”
“Hoặc không có gì,” anh Zeke nêu ý kiến. “Những kẻ đã bắt chúng ta ở trong này, bọn họ nhiều khi chết hết rồi.
Mọi thứ có thể trống trơn hết.”
Tôi rùng mình. Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện đó, nhưng anh ấy nói đúng – chúng tôi không biết có những chuyện gì đã xảy ra kể từ lúc họ đặt chúng tôi ở đây, hoặc bao nhiêu thế hệ đã sống và chết kể từ lúc đó. Chúng tôi có khả năng là những người cuối cùng còn sống sót.
“Không quan trọng,” tôi nói, lạnh lùng hơn ý định.
“Không quan trọng ngoài kia có gì, chính mắt chúng ta phải nhìn thấy. Mắt thấy tai nghe đã rồi tính sau.”
Chúng tôi đứng đó một lúc lâu nữa. Tôi đưa mắt lướt trên đường biên gập ghềnh của những tòa nhà đến khi tất cả những khu cửa sổ sáng đèn nhòe đi thành một đường thẳng. Sau đó Uriah hỏi han Christina về cuộc náo loạn, và giây phút tĩnh lặng của chúng tôi biến mất như bị gió thổi đi.
Hôm sau, bà Evelyn đứng giữa những mảnh vụn của tấm chân dung Jeanine Matthews trong tổng hành dinh Erudite và thông báo một bộ luật mới. Các cựu thành viên những môn phái cũ và những người vô môn phái tụ họp trong không gian đó và tràn cả ra đường để lắng nghe xem thủ lĩnh mới của chúng tôi nói gì, những tên lính vô môn phái đứng thành hàng quanh các bức tường, ngón tay đặt sẵn sàng trên cò súng. Giữ chúng tôi trong vòng kiểm soát.
“Sự kiện ngày hôm qua đã chứng tỏ rằng chúng ta không còn tin tưởng nhau được nữa,” bà ta nói. Bà ấy trông xám ngoét và kiệt sức. “Chúng tôi sẽ đưa nhiều phương thức hơn vào cuộc sống của mọi người cho đến khi tình hình ổn định hơn. Điều đầu tiên trong số những biện pháp này là lệnh giới nghiêm: Mọi người được yêu cầu phải trở về nơi ở được chỉ định của mình vào lúc chín giờ tối. Các vị sẽ không được rời khỏi nơi đó cho đến tám giờ sáng hôm sau. Lính gác sẽ đi tuần quanh đường phố mọi giờ trong ngày để canh cho chúng ta được an toàn.”
Tôi khịt mũi, ngụy trang nó bằng một tiếng ho. Christina thụi cùi chỏ vô sườn tôi và giơ một ngón tay lên miệng.
Tôi không biết sao nó lại để ý – đứng tuốt ở đây trong phòng thì bà Evelyn đâu thể nào mà nghe thấy tôi được.
Cô Tori, cựu thủ lĩnh phái Dauntless, bị chính bà Evelyn hất cẳng, đang đứng cách tôi vài mét, hai tay khoanh trước ngực, miệng giật giật thành một nụ cười khinh bỉ.
“Cũng đã đến lúc chuẩn bị cho cuộc sống mới, cuộc sống vô môn phái của chúng ta. Bắt đầu từ hôm nay, tất cả mọi người sẽ bắt đầu học làm những công việc mà những người vô môn phái đã làm từ bao lâu nay. Sau đó tất cả chúng ta sẽ lần lượt làm việc theo lịch phân công, bên cạnh các nghĩa vụ khác mà mỗi phái đã luôn thực hiện theo truyền thống. Bà Evelyn cười mà không thật sự mỉm cười. Tôi không biết sao bà ấy làm được như thế. “Tất cả chúng ta đều sẽ đóng góp một cách bình đẳng cho thành phố mới của mình, như nó nên thế. Các môn phái đã chia rẽ chúng ta, nhưng chúng ta đã đoàn kết lại. Bây giờ và mãi mãi về sau.”
Xung quanh tôi những người vô môn phái hò reo. Tôi chỉ thấy bứt rứt. Tôi không phải không đồng ý với bà ấy, chính xác là vậy, nhưng những thành viên môn phái đã nổi dậy chống lại Edward hôm qua cũng sẽ không ngồi yên sau chuyện này. Sức ảnh hưởng của bà Evelyn lên thành phố này không mạnh mẽ như bà ấy muốn.
Tôi không muốn vật lộn trong đám đông sau tuyên bố của bà Evelyn, thế nên tôi lượn xuyên qua mấy dãy hành lang để đến cầu thang đằng sau, cái cầu thang chúng tôi đã dùng để leo lên phòng thí nghiệm của mụ Jeanine không lâu trước đó. Lúc đó những bậc thang chật cứng xác người. Giờ thì chúng vô cùng sạch sẽ và mát rượi, như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Trong lúc băng qua tầng bốn, tôi nghe một tiếng la và tiếng ẩu đả. Tôi mở cửa và thấy một đám người – trẻ, trẻ hơn tôi – tất cả đều đeo băng tay vô môn phái – đang xúm xung quanh một thằng nhóc nằm dưới đất.
Không chỉ là một thằng nhóc – một Candor, mặc đồ đen trắng từ đầu đến chân.
Tôi chạy tới chỗ chúng, và khi tôi thấy một đứa con gái cao nhòng lấy đà chuẩn bị đá bồi thêm, tôi la lên, “Này!”
Vô tác dụng – cú đá giáng lên mạn sườn thằng bé Candor, nó rên lên và co rúm người lại để tránh.
“Này!” tôi lại la lên, lần này con bé kia quay lại. Nó cao hơn tôi – thật ra dễ phải đến mười lăm phân – nhưng tôi chỉ thấy tức giận chứ không sợ.
“Lùi lại,” tôi nói. “Tránh xa thằng bé ra.”
“Nó vi phạm quy tắc ăn mặc. Tôi hành xử theo quyền của tôi, và tôi không nhận lệnh của những kẻ chuộng môn phái,” nó nói, mắt dán chặt lên vết mực xăm bò trên xương đòn tôi.
“Beck,” một thằng nhóc vô môn phái đứng kế bên con nhỏ đó nói. “Đó là chị Prior video đó.”
Những đứa còn lại có vẻ bị ấn tượng, nhưng đứa con gái chỉ cười khinh miệt. “Thì sao?”
“Thì,” tôi nói, “tôi đã phải làm bị thương rất nhiều người để vượt qua kỳ nhập môn của phái Dauntless, và tôi cũng sẽ làm vậy với cô nếu buộc phải thế.”
Tôi tháo khóa chiếc áo nỉ màu xanh và ném nó cho thằng bé Candor, nó ngước nhìn tôi từ dưới đất, máu tuôn ra từ hai hàng lông mày. Nó gượng đứng dậy, một tay vẫn giữ chặt bên hông, và quấn cái áo quanh vai như một tấm mền.
“Đó,” tôi nói. “Giờ nó đâu có vi phạm quy tắc ăn mặc nữa.”
Đứa con gái thầm đánh giá tình hình, xác định coi nó có muốn đánh nhau với tôi hay không. Tôi hầu như có thể nghe ra nó nghĩ gì trong đầu – tôi nhỏ người, nên tôi là một mục tiêu ngon ăn, nhưng tôi lại là một Dauntless, nên tôi không dễ ăn sống nuốt tươi như thế. Có thể nó biết tôi đã từng giết người, hoặc có lẽ nó chỉ không muốn dính vào rắc rối, nhưng nó đang mất can đảm; nhìn cái miệng đang biểu thị sự phân vân của nó là biết.
“Cô khôn hồn thì cẩn thận đấy,” nó dọa.
“Đảm bảo với cô là tôi không cần đâu,” tôi đáp. “Giờ thì biến đi.”
Tôi ở lại đủ lâu để nhìn tụi nó tản đi rồi mới đi tiếp.
Thằng bé Candor gọi, “Đợi đã! Áo của chị nè.”
“Cứ giữ đi!” Tôi đáp với lại.
Tôi rẽ qua một góc tôi ngỡ là sẽ dẫn đến cái cầu thang tiếp theo, nhưng hóa ra lại là một hành lang trống trơn, giống như hành lang mới rồi. Tôi nghĩ mình nghe tiếng bước chân sau lưng, và tôi quay ngoắc lại, sẵn sàng choảng nhau với con bé vô môn phái kia, nhưng không có ai ở đó.
Chắc tôi bị hoang tưởng rồi.
Tôi mở một trong những cánh cửa trong hành lang chính, hy vọng tìm được một cái cửa sổ để tự định hướng lại, nhưng tôi chỉ thấy một phòng thí nghiệm đã bị xới tung lên, những cái cốc thí nghiệm và ống nghiệm vương vãi khắp tủ kệ. Những mảnh giấy bị xé nát vứt bừa bãi trên sàn, tôi đang cúi xuống lượm một mảnh lên thì đèn phụt tắt.
Tôi lao về phía cửa ra vào. Một bàn tay tóm chặt lấy cánh tay tôi và lôi ngược tôi vào trong. Ai đó chụp một cái bao bố lên đầu tôi trong khi một người khác nữa đẩy tôi vô tường. Tôi vùng vẫy để thoát khỏi gọng kìm của chúng, vật lộn với lớp vải đang che mặt tôi, và tất cả những gì tôi nghĩ trong đầu là, Đừng vậy nữa chứ đừng vậy nữa chứ đừng vậy nữa chứ. Tôi vặn được một cánh tay thoát ra khỏi gọng kìm và vung nắm đấm, trúng vào vai hay cằm gì đó của một người, tôi không phân biệt được.
“Ê này!” Một giọng nói cất lên. “Đau đó nha!”
“Chúng tôi xin lỗi đã làm cô sợ, Tris,” một giọng nói khác vang lên, “nhưng ẩn danh là yếu tố sống còn cho hoạt động của chúng tôi. Chúng tôi không định làm hại cô.”
“Vậy thì thả tôi ra!” Tôi gần như gầm lên. Tất cả những bàn tay đang giữ tôi buông ra.
“Các người là ai?” tôi hỏi.
“Chúng tôi là Allegiant – Những Kẻ Trung Kiên,” giọng nói trả lời. “Và chúng tôi gồm rất nhiều người, nhưng lại không là ai cả…”
Không nhịn được nữa: tôi phá ra cười. Có thể do sốc –
hoặc do sợ, nhịp tim như trống trận nãy giờ chậm dần lại, tay tôi vẫn đang run vì nhẹ nhõm.
Giọng nói đó tiếp tục, “Chúng tôi nghe nói rằng cô không trung thành với Evelyn Johnson và bè lũ vô môn phái của bà ta.”
“Chuyện này thật nực cười.”
“Không nực cười bằng việc tin tưởng tiết lộ danh tính cho một người khi không buộc phải làm thế.”
Tôi cố nhìn xuyên qua kẽ của bất kể cái quái gì đang trùm trên đầu tôi, nhưng chúng khít nhau quá và lại quá tối. Tôi cố giãn người dựa vào tường, nhưng không nhìn thấy đường để định hướng nên khó quá. Tôi đạp bể một cái cốc thí nghiệm dưới chân.
“Không, tôi không dâng hiến lòng trung thành cho bà ta,” tôi nói. “Tại sao điều đó lại quan trọng?”
“Bởi vì điều đó có nghĩa là cô muốn ra đi,” giọng nói đó đáp. Tôi cảm thấy bị kích thích. “Chúng tôi muốn nhờ cô giúp đỡ một việc, Tris Prior. Chúng tôi sẽ có một cuộc họp vào tối mai, lúc nửa đêm. Chúng tôi muốn cô đưa những người bạn Dauntless của cô đến.”
“Được rồi,” tôi trả lời. “Tôi hỏi các người điều này: nếu ngày mai tôi sẽ nhìn thấy mặt các người thì tại sao việc trùm cái thứ này trên đầu tôi lại quan trọng như thế?”
Việc này dường như tạm thời làm cho cái người tôi đang trò chuyện bị bối rối.
“Một ngày trời vẫn ẩn chứa nhiều nguy hiểm,” giọng nói đó đáp. “Chúng tôi sẽ gặp cô vào ngày mai, lúc nửa đêm, tại nơi cô thú nhận mọi tội lỗi.”
Cùng một lúc, cánh cửa bật mở, thổi cái bao dính sát vào mặt tôi, và tôi nghe tiếng bước chân chạy xa khỏi hành lang. Lúc tôi lột được cái bao khỏi đầu thì hành lang đã im phăng phắc. Tôi nhìn xuống cái bao – nó là một cái bao gối màu xanh sẫm với dòng chữ “Môn phái hơn máu mủ” được xịt sơn bên trên.
Mấy người đó dù là ai đi nữa thì cũng có năng khiếu gây kịch tính đấy.
Nơi cô thú nhận mọi tội lỗi.
Chỉ có một nơi như thế: tổng hành dinh Candor, nơi tôi đã đầu hàng chân dược huyết thanh.
Khi cuối cùng cũng về được phòng ngủ chung tối hôm đó, tôi thấy một mảnh giấy Tobias nhét dưới ly nước trên bàn cạnh giường tôi.
VI –
Phiên xử anh trai em sẽ diễn ra vào sáng mai, và sẽ được xử kín. Anh không thể dự được, nếu không sẽ bị nghi ngờ, nhưng anh sẽ cho em biết phán quyết sớm nhất có thể. Rồi chúng ta sẽ vạch ra một kế hoạch nào đó.
Bất kể thế nào thì chuyện này cũng sẽ sớm chấm dứt.
– IV