Chương 8 TRIS
BÂY GIỜ LÀ chín giờ. Ngay lúc này có thể họ đang tuyên án anh Caleb, trong lúc tôi cột dây giày, trong lúc tôi vuốt ga giường cho thẳng thớm lần thứ tư trong ngày. Tôi luồn tay vào tóc. Những người vô môn phái chỉ mở phiên xét xử kín khi họ cảm thấy phán quyết đã quá rõ ràng, và anh Caleb thì lại chính là cánh tay mặt của Jeanine Matthews trước khi mụ ta bị giết.
Tôi không nên lo lắng về bản án của anh. Nó đã được quyết định rồi. Tất cả bè lũ thân cận của Jeanine Matthews đều sẽ bị xử tử.
Mày quan tâm làm gì? Tôi chất vấn bản thân. Anh ta đã phản bội mày. Anh ta đâu có ngăn cuộc hành hình mày lại.
Tôi không quan tâm. Tôi có quan tâm. Tôi không biết nữa.
“Ê, Tris,” Christina gọi, gõ gõ mu bàn tay lên khung cửa. Uriah trốn sau lưng con nhỏ. Nó vẫn cười suốt ngày, nhưng giờ những nụ cười của nó như được làm bằng nước, sẵn sàng nhỏ khỏi gương mặt nó bất cứ lúc nào.
“Bồ có tin tức gì hả?” con nhỏ hỏi.
Tôi kiểm tra căn phòng lần nữa dù biết thừa nó trống trơn. Mọi người đi ăn sáng cả rồi, như lịch trình yêu cầu.
Tôi yêu cầu Uriah và Christina bỏ một bữa ăn để kể cho tụi nó nghe một chuyện. Chưa gì bụng tôi đã sôi sùng sục.
“Ừ,” tôi đáp.
Tụi nó ngồi xuống chiếc giường đối diện giường tôi, và tôi kể cho hai đứa nó nghe chuyện mình bị vây ở một trong những phòng thí nghiệm của phái Erudite tối hôm trước, về cái bao gối, nhóm Allegiant và cuộc họp.
“Mình ngạc nhiên là tất cả những gì cậu làm chỉ là đấm một người trong số chúng thôi đấy,” Uriah nhận xét.
“Chậc, mình bị áp đảo về số lượng mà,” tôi nói, cảm thấy cần phải đề phòng. Tôi đã không được Dauntless lắm khi tin bọn họ ngay tắp lự, nhưng giờ là thời buổi lạ lùng. Mà đằng nào thì tôi cũng không chắc mình Dauntless tới cỡ nào, nhất là giờ đây khi các môn phái đã không còn nữa.
Nghĩ đến đó tôi cảm thấy một cơn đau âm ỉ kì lạ, ngay chính giữa con tim. Có nhiều thứ không dễ gì buông bỏ được.
“Vậy bồ nghĩ họ muốn gì?” Christina hỏi. “Chỉ rời khỏi thành phố thôi sao?”
“Nghe thì có vẻ như vậy, nhưng mình không biết nữa,” tôi đáp.
“Làm sao bọn mình biết được đó không phải là người của bà Evelyn đang cố dụ chúng ta phản lại bà ta?”
“Chuyện đó mình cũng không biết luôn,” tôi nói.
“Nhưng sẽ không thể nào thoát ra ngoài thành phố mà không được giúp đỡ, và mình sẽ không chôn chân ở đây, học lái xe buýt và leo lên giường ngủ khi có lệnh đâu.”
Christina trao cho Uriah một cái nhìn lo lắng.
“Này,” tôi nói, “bồ không phải đi theo mình, nhưng mình cần phải ra khỏi đây. Mình cần phải biết Edith Prior là ai, và ai đang đợi chúng ta bên ngoài hàng rào, nếu có.
Mình không biết tại sao, nhưng mình cần phải biết.”
Tôi hít một hơi thật sâu. Tôi không biết chắc khát khao mãnh liệt đó từ đâu mà ra, nhưng giờ đây khi đã nhận thấy rồi thì tôi không thể nào lờ nó đi được, như thể có một sinh vật sống bên trong tôi đã tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài. Nó quằn quại trong bụng và cổ họng tôi. Tôi cần phải bỏ đi. Tôi cần sự thật.
Ít nhất một lần, nụ cười yếu ớt đeo trên miệng Uriah biến mất. “Mình cũng vậy,” nó nói.
“Được rồi,” Christina nói. Cặp mắt sẫm màu của nó vẫn còn bối rối, nhưng con nhỏ nhún vai. “Vậy thì tụi mình sẽ đến buổi họp.”
“Tốt. Một trong hai cậu nói với Tobias được không?
Mình phải giữ khoảng cách, vì tụi mình đã ‘chia tay’ rồi mà,” tôi nói. “Hãy gặp nhau ngoài con hẻm lúc mười một giờ rưỡi nhé.”
“Để mình nói cho. Mình nghĩ hôm nay mình cùng nhóm với anh ấy,” Uriah nói. “Học về những nhà máy. Thật nóng lòng quá đi.” Nó mỉa mai. “Mình nói với anh Zeke luôn được không? Hay anh ấy có đủ đáng tin không ta?”
“Cứ nói đi. Chỉ cần đảm bảo là anh ấy không đi rêu rao khắp nơi là được.”
Tôi kiểm tra đồng hồ một lần nữa. Chín giờ mười lăm phút. Bản án của Caleb bây giờ hẳn đã được phán; gần đến giờ mọi người phải đi học nghề nghiệp của người vô môn phái. Tôi có cảm giác như chỉ một sự việc tầm thường nhất bây giờ cũng đủ khiến tôi nhảy dựng lên. Hai đầu gối tôi vô thức run lên.
Christina đặt tay lên vai tôi, nhưng con nhỏ không hỏi tôi, và tôi thấy biết ơn vì điều đó. Tôi không biết phải nói gì.
Christina và tôi len lỏi theo một con đường phức tạp xuyên qua tổng hành dinh Erudite để ra cầu thang phía sau, né những tên vô môn phái đang đi tuần tra. Tôi thả tay áo xuống phủ cổ tay. Tôi đã vẽ một cái bản đồ trên cánh tay trước khi đi – từ đây tôi biết đường đến tổng hành dinh Candor, nhưng tôi không biết nhánh phố nào có thể tránh con mắt tọc mạch của những tên vô môn phái.
Uriah đang đợi chúng tôi ngay ngoài cửa. Cậu ấy mặc toàn đồ màu đen, nhưng tôi nhìn thấy được một mẩu màu xám Abnegation thò ra từ cổ chiếc áo nỉ. Hơi lạ lùng khi nhìn những đứa bạn Dauntless của tôi trong màu áo của Abnegation, như thể chúng nó đã ở bên cạnh tôi cả cuộc đời rồi vậy. Có lúc tôi cứ có cảm giác thế đấy.
“Mình nói với Số Bốn và anh Zeke rồi, nhưng họ sẽ gặp tụi mình ở đó luôn,” Uriah thông báo. “Đi thôi.”
Chúng tôi cùng chạy qua con hẻm hướng về đường Monroe. Tôi cưỡng lại thôi thúc muốn nhăn mặt theo mỗi bước chạy ầm ĩ của chúng tôi. Vào thời điểm này thì tốc độ quan trọng hơn sự im lặng. Chúng tôi rẽ qua đường Monroe, tôi ngó ra đằng sau kiểm tra xem có tên lính tuần vô môn phái nào không. Tôi thấy vài bóng đen đang tiến đến gần Đại lộ Michigan, nhưng chúng biến mất sau dãy nhà mà không dừng lại.
“Chị Cara đâu nhỉ?” Tôi thì thầm với Christina khi chúng tôi đang ở trên đường State và đủ xa khỏi tổng hành dinh Erudite để an toàn mà nói chuyện.
“Không biết nữa, mình không nghĩ chị ta được mời đâu,” Christina đáp. “Cũng kỳ lạ thật. Mình biết chị ta rất muốn…”
“Suỵt!” Uriah nhắc. “Chỗ rẽ tiếp theo là đường nào?”
Tôi rọi ánh sáng của chiếc đồng hồ lên mấy chữ viết trên cánh tay. “Đường Randolph.”
Chúng tôi phối hợp sao mà chạy cùng một nhịp, gót giày nện lên vỉa hè, hơi thở vào ra gần như đồng bộ. Mặc dù cơ bắp trên người tôi bủn rủn nhưng cảm giác được chạy vẫn thật tuyệt vời.
Lúc chúng tôi đến được chỗ cây cầu thì hai chân tôi đã đau nhừ, nhưng rồi tôi nhìn thấy Trung tâm Ác Ôn bên kia con sông lầy lội, hoang tàn và tối tăm, và mặc kệ cơn đau, tôi mỉm cười. Sải chân tôi chậm dần khi băng qua cây cầu, còn Uriah thì quăng một cánh tay quàng qua vai tôi.
“Và bây giờ,” nó nói, “chúng ta phải leo bộ một triệu bậc thang.”
“Biết đâu người ta bật thang máy lên rồi?”
“Nằm mơ cũng không có đâu.” Nó lắc đầu. “Mình cá mụ Evelyn đang kiểm soát tất tần tật điện đóm – cách tốt nhất để kiểm soát coi người ta có lén lút họp hành bí mật hay không.”
Tôi thở dài. Có thể tôi thích chạy, nhưng tôi không thích leo cầu thang.
Khi cuối cùng cũng bò lên được bậc thang cao nhất, chúng tôi thở không ra hơi nữa, còn năm phút nữa là đến nửa đêm. Hai đứa kia đi tiếp, còn tôi thì đứng lại chỗ bậc chờ thang máy để lấy lại hơi. Uriah nói đúng – không hề thấy bất kỳ một ánh đèn nào ngoại trừ những tấm biển chỉ lối ra. Chính nhờ ánh sáng xanh rực rỡ của chúng tôi mới thấy Tobias ló ra từ căn phòng thẩm vấn phía trước.
Từ cuộc hẹn của chúng tôi đến giờ, tôi chỉ mới nói chuyện với anh bằng những tin nhắn lén lút. Tôi phải chống lại thôi thúc muốn lao mình vào anh và lướt tay trên đường cong của đôi môi anh và nếp nhăn trên gò má anh khi anh cười cùng hàng lông mày và quai hàm cứng cáp của anh. Nhưng còn hai phút nữa là tới nửa đêm.
Chúng tôi không có thời gian.
Anh vòng tay quanh người tôi và ôm chặt tôi một lát.
Hơi thở của anh làm tai tôi nhồn nhột, rồi tôi nhắm nghiền mắt lại, dứt khoát tự cho phép mình thư giãn. Anh có mùi gió, mồ hôi và xà phòng, là mùi Tobias và mùi của an toàn.
“Chúng ta nên vào đi chứ nhỉ?” Anh lên tiếng. “Dù họ là ai thì có lẽ họ cũng sẽ đúng giờ đấy.”
“Vâng.” Đôi chân tôi run lẩy bẩy vì đã cố gắng quá sức –
tôi không thể tưởng tượng ra cảnh lát nữa phải leo xuống hết mấy bậc thang đó và chạy ngược lại về tổng hành dinh Erudite. “Anh biết được thông tin gì về anh Caleb chưa?”
Anh nhăn mặt. “Có lẽ chúng ta nên nói về chuyện đó sau em à.”
Bấy nhiêu đó cũng đủ là câu trả lời tôi cần rồi.
“Họ sẽ xử tử anh ấy, đúng không?” Tôi hỏi rất nhẹ nhàng.
Anh gật đầu, và nắm lấy tay tôi. Tôi không biết nên cảm thấy như thế nào nữa. Tôi cố gắng để không cảm thấy gì hết.
Chúng tôi cùng nhau bước vào căn phòng mà Tobias và tôi từng bị tra vấn dưới tác động của chân dược huyết thanh. Nơi cô thú nhận mọi tội lỗi.
Một vòng tròn toàn nến đã được thắp và được xếp sẵn trên sàn nhà bên trên hình một cái cân Candor được in lên gạch. Trong phòng là một sự pha trộn giữa những gương mặt quen thuộc và lạ lẫm: Susan và Robert đang đứng trò chuyện cạnh nhau; Peter đứng lẻ loi phía bên kia phòng, hai tay khoanh trước ngực; Uriah, anh Zeke, cô Tori và một vài Dauntless khác; Christina đang ở cạnh mẹ và em gái; còn trong góc là hai Erudite nom có vẻ bồn chồn. Những bộ cánh mới không thể xóa nhòa sự phân chia giữa chúng tôi; thâm căn cố đế rồi.
Christina vẫy tôi. “Đây là mẹ mình, Stephanie,” nó giới thiệu, chỉ một người phụ nữ tóc quăn sẫm màu đã lấm tấm bạc. “Và em gái mình, Rose. Mẹ, Rose, đây là Tris, bạn con, và người huấn luyện nhập môn của con, Số Bốn.”
“Rõ là thế rồi,” cô Stephanie nói. “Bọn mẹ đã chứng kiến cuộc thẩm vấn hai đứa vài tuần trước rồi, Christina.”
“Con biết chứ, nhưng chỉ tỏ ra lịch sự thôi mà…”
“Lịch sự là trò lường gạt…”
“Dạ, dạ, con biết rồi.” Christina đảo mắt.
Tôi để ý thấy mẹ và em gái nhỏ nhìn nhau đầy cảnh giác cũng có thể tức giận hay có khi cả hai. Rồi em nó quay qua tôi và nói, “Vậy là chị đã giết bạn trai của chị Christina đúng không?”
Những lời của cô bé làm tôi lạnh người, giống như một tia chớp xẻ người tôi ra làm hai mảnh. Tôi muốn trả lời, bào chữa cho mình, nhưng tôi không tìm được lời nào để nói.
“Rose!” Christina kêu lên, cau mày với cô bé. Bên cạnh tôi, Tobias thẳng lưng lên, cơ bắp se lại. Chuẩn bị chiến đấu, như mọi khi.
“Em chỉ nghĩ chúng ta nên nói thật hết mọi thứ ra ngoài,” Rose nói. “Như vậy đỡ tốn thời gian hơn.”
“Vậy mà em còn hỏi sao chị lại rời bỏ phái của mình,”
Christina đáp. “Thành thật không có nghĩa là em được nói bất cứ thứ gì em muốn, bất cứ khi nào em muốn. Nó có nghĩa là điều em chọn nói ra phải đúng sự thật.”
“Một lời nói dối do thiếu sót vẫn là một lời nói dối.”
“Em muốn sự thật chứ gì? Chị cảm thấy không thoải mái và không muốn ở đây bây giờ. Sẽ gặp hai người sau.”
Christina nắm lấy cánh tay tôi, kéo Tobias và tôi tránh xa khỏi gia đình nó, không ngừng lắc đầu. “Xin lỗi về chuyện đó nha. Bọn họ không thật sự là típ người dễ tha thứ.”
“Không sao,” tôi nói, dù không phải thế.
Tôi đã tưởng rằng khi được Christina tha thứ, nỗi khổ về cái chết của Will sẽ qua. Nhưng khi ta chính tay giết người mình yêu quý, nỗi khổ đó sẽ không bao giờ chấm dứt. Có chăng chỉ là dễ làm bản thân xao nhãng khỏi những việc mình đã gây ra hơn một chút mà thôi.
Đồng hồ tôi điểm mười hai giờ. Một cánh cửa bên kia căn phòng mở ra, liền sau đó hai bóng người bước vào.
Người đầu tiên là cô Johanna Reyes, người phát ngôn trước đây của phái Amity, có thể nhận ra nhờ vết sẹo ngang mặt và một mảnh màu vàng thòi ra bên dưới chiếc áo khoác đen của cô. Người thứ hai cũng là một người phụ nữ, nhưng tôi không thấy mặt cô ta, chỉ thấy cô ta mặc đồ màu xanh dương.
Đột nhiên tôi thấy hoảng kinh. Cô ta trông giống… mụ Jeanine.
Không, mình đã thấy mụ ta chết rồi mà. Mụ ta chết rồi.
Người phụ nữ đến gần hơn. Cô ta đẹp như một pho tượng và có mái tóc màu vàng, như Jeanine. Một cặp kính móc trên túi áo cô ta, tóc túm thành búi. Một Erudite từ đầu tới chân, nhưng không phải Jeanine Matthews.
Chị Cara.
Chị Cara và cô Johanna là thủ lĩnh của nhóm Allegiant ư?
“Xin chào,” Cara lên tiếng, và mọi cuộc trò chuyện ngưng bặt. Chị ấy mỉm cười, nhưng vẻ mặt trông như bị ép buộc, như thể mới tham gia vào một cuộc hội họp cộng đồng vậy. “Chúng ta không được phép có mặt ở đây, nên tôi sẽ họp nhanh. Vài người trong quý vị – Zeke, Tori – đã giúp đỡ chúng tôi trong mấy ngày qua.”
Tôi nhìn anh Zeke trừng trừng. Anh Zeke đã giúp đỡ chị Cara ư? Tôi đoán mình đã quên anh Zeke từng là một gián điệp của Dauntless. Có lẽ đó là lúc anh ấy chứng minh được lòng trung thành với chị Cara – anh ấy đã có một tình bạn kiểu nào đó với chị trước khi chị ấy bỏ đi khỏi tổng hành dinh Erudite không bao lâu trước.
Anh ấy nhìn tôi, nhướn nhướn lông mày rồi nhe răng cười.
Cô Johanna tiếp tục, “Vài người trong số các vị ở đây bởi vì chúng tôi muốn nhờ các vị giúp đỡ. Tất cả các vị ở đây vì các vị không tin tưởng giao cho Evelyn Johnson quyết định vận mệnh của thành phố này.”
Chị Cara chắp hai tay trước ngực. “Chúng tôi tin vào việc làm theo chỉ dẫn của những người sáng lập thành phố, lời chỉ dẫn được thể hiện theo hai cách: sự thành lập các môn phái và nhiệm vụ của pergent như bà Edith Prior đã nói, là đưa người ra ngoài hàng rào để giúp đỡ bất cứ ai ngoài đó ngay khi chúng ta có được số pergent đông đúc. Chúng tôi tin rằng ngay cả khi chúng ta chưa có được lượng pergent nhiều như thế thì tình hình trong thành phố cũng đã đủ khốc liệt để đưa người ra ngoài hàng rào.”
“Phù hợp với dự định của các nhà sáng lập thành phố, chúng tôi có hai mục tiêu: lật đổ Evelyn cùng những người vô môn phái để tái thiết lập các môn phái, và sau nữa là cử một số người trong chúng ta ra ngoài hàng rào để xem xét tình hình. Johanna sẽ chỉ huy nỗ lực đầu tiên, và tôi sẽ dẫn dắt nhiệm vụ thứ hai, là trọng tâm chủ yếu của chúng ta tối hôm nay.” Chị nhét một lọn tóc bung trở lại vào búi tóc. “Sẽ không có nhiều người chúng ta đi được, vì một đám người nhiều như vậy sẽ thu hút nhiều sự chú ý. Evelyn sẽ không để chúng ta đi mà không có một trận đánh nhau, cho nên tôi nghĩ tốt nhất là tuyển những người mà tôi biết có kinh nghiệm trong việc sống sót qua hiểm nguy.”
Tôi liếc nhìn Tobias. Hai chúng tôi đương nhiên là có kinh nghiệm với hiểm nguy.
“Christina, Tris, Tobias, Tori, Zeke và Peter là lựa chọn của tôi,” chị Cara nói. “Các bạn đều đã chứng minh kỹ năng của mình với tôi theo cách này hoặc cách khác, và vì lý do đó tôi muốn yêu cầu các bạn cùng tôi ra khỏi thành phố. Đương nhiên các bạn không bắt buộc phải đồng ý.”
“Peter? ” tôi thắc mắc mà không thèm suy nghĩ. Tôi không hình dung được Peter đã làm gì để “chứng tỏ kỹ năng” với Cara.
“Cậu ấy đã giúp em không bị phái Erudite lấy mạng,” chị Cara nhẹ nhàng trả lời.
“Em nghĩ ai đã cung cấp công nghệ làm giả cái chết của em cho cậu ta chứ?”
Tôi nhướn mày. Tôi chưa từng nghĩ tới chuyện đó – có quá nhiều chuyện xảy ra sau cuộc hành quyết bất thành của tôi nên tôi chưa đào sâu vào chi tiết cuộc giải thoát được. Nhưng dĩ nhiên, chị Cara là kẻ đào ngũ khỏi Erudite trứ danh duy nhất vào lúc đó, người duy nhất Peter biết để cầu viện. Còn ai giúp nó được nữa chứ? Còn ai biết cách giúp nữa chứ?
Tôi không phản đối gì. Tôi không muốn rời khỏi thành phố này với Peter, nhưng tôi quá khát khao được rời đi đến mức chẳng làm nhặng xị chuyện đó lên làm gì.
“Có nhiều Dauntless quá đó,” một đứa con gái đứng bên hông căn phòng lên tiếng, trông có vẻ nghi hoặc. Nó có hai hàng lông mày rậm mọc từ bên này qua bên kia, bít luôn khoảng trống ở giữa trán và làn da xanh xao. Khi nó quay đầu lại, tôi thấy dấu mực đen ngay phía sau tai nó.
Một kẻ nhảy phái từ Dauntless sang Erudite, không nghi ngờ gì nữa.
“Đúng thế,” chị Cara đáp. “Nhưng cái chúng ta cần bây giờ là những người với kỹ năng để lành lặn thoát ra khỏi thành phố, và tôi nghĩ sự huấn luyện của phái Dauntless khiến họ vô cùng đủ trình độ cho nhiệm vụ đó.”
“Tôi xin lỗi, nhưng tôi không nghĩ mình đi được,” anh Zeke nói. “Tôi không thể để Shauna lại đây. Nhất là sau khi em gái cô ấy mới vừa… chậc, mọi người biết đấy.”
“Em đi cho,” Uriah nói, tay vọt lên trời. “Em là Dauntless.
Em là một tay súng cừ. Và em còn làm vui mắt mọi người nữa chứ.”
Tôi bật cười. Chị Cara không có vẻ gì là thấy hài hước, nhưng chị cũng gật đầu. “Cảm ơn.”
“Cara, chị cần phải ra khỏi thành phố thật nhanh,” đứa con gái Dauntless-nhảy-qua-Erudite nói. “Có nghĩa là chị cần một người có thể vận hành đoàn tàu lửa.”
“Có lý,” chị Cara nói. “Có ai ở đây biết lái tàu lửa không?”
“Ồ, tôi biết nè,” đứa con gái đó nói. “Bộ ngụ ý vậy còn chưa rõ nữa sao?”
Những phần của kế hoạch dần ráp vào nhau. Cô Johanna gợi ý chúng tôi nên dùng những chiếc xe tải của phái Amity sau khi đi hết đường ray xe lửa để ra khỏi thành phố, và cô ấy xung phong cung cấp xe cho chúng tôi. Robert đề nghị được giúp đỡ cô. Cô Stephanie và Rose tình nguyện giám sát nhất cử nhất động của bà Evelyn vài giờ trước cuộc tẩu thoát và báo cáo bất kỳ hành vi bất thường nào về khu Amity bằng sóng vô tuyến hai chiều.
Những Dauntless đi cùng với cô Tori xung phong tìm cho chúng tôi vũ khí. Đứa con gái Erudite chỉ ra tất cả những điểm yếu nó thấy, và chị Cara cũng thế, và tất cả mau chóng tạo thành lớp thành lang, như thể chúng tôi mới vừa xây nên một cấu trúc vô cùng bền vững.
Chỉ còn lại một câu hỏi duy nhất. Chị Cara cất tiếng hỏi:
“Chúng ta nên đi khi nào?”
Và tôi xung phong trả lời:
“Tối mai.”