← Quay lại trang sách

Chương 9 TOBIAS

KHÔNG KHÍ BAN đêm luồn vào phổi tôi, và tôi có cảm giác như đó là một trong những hơi thở cuối cùng của mình. Ngày mai tôi sẽ bỏ nơi này để kiếm tìm một vùng đất khác.

Uriah, Zeke và Christina khởi hành trở về tổng hành dinh Erudite, tôi nắm tay Tris để giữ em lại.

“Chờ chút,” tôi gọi. “Mình đi đâu đó đi.”

“Đi đâu đó? Nhưng…”

“Một chút thôi mà.” Tôi đẩy em về phía góc tòa nhà.

Vào đêm tối, tôi gần như nhìn thấy được nước trông như thế nào khi nó ngập trong kênh đào, đen ngòm và được trang trí bởi những gợn sóng lăn tăn lấp lánh ánh trăng.

“Em đi với anh mà, nhớ không? Chúng không bắt em được đâu.”

Khóe miệng em hơi nhếch lên – gần như là một nụ cười.

Vòng qua góc bên kia rồi, em dựa lên tường và tôi đứng trước mặt em, con sông nằm sau lưng tôi. Em tô màu đen quanh mắt để làm nổi bật màu mắt mình, sáng và thu hút.

“Em không biết phải làm sao.” Tris áp tay lên má, ngón tay xoắn xoắn tóc. “Ý em là về chuyện của anh Caleb.”

“Em không biết ư?”

Em hé một tay qua bên để nhìn tôi.

“Tris.” Tôi chống hai tay lên tường hai bên người em và tì sát lại. “Em không muốn anh ấy chết. Anh biết em không muốn.”

“Vấn đề là…” Em nhắm mắt lại. “Em quá… giận dữ.

Em cố gắng không nghĩ đến anh ấy vì cứ nghĩ tới là em chỉ muốn…”

“Anh biết. Chúa ơi, anh biết.” Cả cuộc đời tôi, tôi đã mơ đến việc kết liễu lão Marcus. Có lần tôi còn quyết định sẽ làm điều đó như thế nào nữa – bằng một con dao, để tôi có thể cảm thấy hơi ấm đang rời bỏ ông ta, để tôi ở gần đủ để thấy ánh sáng tắt lịm trong mắt ông ta. Quyết định đó làm tôi kinh hoàng không kém gì những hành vi bạo ngược của ông ấy.

“Nhưng ba mẹ em sẽ muốn em cứu anh ấy.” Em mở mắt ra và ngước nhìn lên trời. “Họ sẽ nói thật là ích kỷ nếu để mặc cho ai đó chết chỉ vì họ đã không đối xử tốt với con.

Tha thứ, tha thứ, tha thứ.”

“Việc này không liên quan đến điều họ muốn, Tris.”

“Có, chính là nó!” Em thôi dựa vào tường. “Nó luôn luôn là điều họ muốn. Vì anh ấy thuộc về họ nhiều hơn là thuộc về em. Và em muốn ba mẹ tự hào về em. Đó là tất cả những gì em muốn.”

Đôi mắt mờ nhạt của em nhìn vào mắt tôi, cương nghị.

Tôi chưa từng có bậc cha mẹ làm những tấm gương tốt, bậc cha mẹ có những kỳ vọng xứng đáng để cố gắng, nhưng em thì có. Tôi có thể thấy họ trong em, lòng can đảm và vẻ đẹp họ in lên người em như dấu vân tay.

Tôi chạm lên má em, lùa tay vào trong tóc em. “Anh sẽ cứu cậu ấy ra.”

“Cái gì?”

“Anh sẽ cứu cậu ấy khỏi ngục. Ngày mai, trước khi chúng ta đi.” Tôi gật đầu. “Anh sẽ làm chuyện đó.”

“Thật không? Anh chắc chứ?”

“Dĩ nhiên anh chắc.”

“Em…” Tris nhíu mày nhìn tôi. “Cảm ơn anh. Anh… thật tuyệt vời.”

“Đừng nói như thế. Em vẫn chưa biết động cơ bên trong của anh mà.” Tôi nhe răng cười. “Em thấy đó, thật ra anh đâu có đưa em tới đây để nói chuyện Caleb đâu.”

“Ồ?”

Tôi đặt tay lên hông em và nhẹ nhàng đẩy em vào tường.

Em ngước nhìn tôi, đôi mắt trong veo đầy háo hức. Tôi áp người vào sát hơn để nếm được cả hơi thở của em, nhưng lùi lại khi em tựa vào tôi, đầy khiêu khích.

Tris móc tay vào con đỉa quần tôi và kéo tôi lại, và tôi phải chống bằng hai cẳng tay. Em cố hôn tôi nhưng tôi ngoẹo đầu tránh đi, rồi hôn vào ngay dưới tai em, sau đó là dọc theo quai hàm rồi đến cổ. Da em mềm mại và có mùi muối, mùi của cuốc chạy buổi tối.

“Giúp em một chuyện nhé,” em thì thầm vào tai tôi, “đừng bao giờ có động cơ trong sáng nữa.”

Em đặt tay lên người tôi, lướt trên tất cả những nơi có hình xăm, dọc xuống lưng và hai bên sườn. Đầu ngón tay em trượt xuống dướt thắt lưng và giữ tôi ép sát vào người em. Tôi thở hổn hển bên cổ em, không thể nhúc nhích.

Cuối cùng chúng tôi hôn nhau, và đó là một sự nhẹ nhõm. Em thở dài, và tôi thấy một nụ cười tinh quái đang nở trên mặt mình.

Tôi nhấc bổng Tris lên, để bức tường chịu phần lớn trọng lượng của em, và để chân em quấn quanh hông tôi. Em cười lớn rồi chuyển qua hôn tôi, và tôi thấy mình mạnh, nhưng em cũng vậy, ngón tay em siết chặt cánh tay tôi. Khí trời buổi tối tràn vào phổi tôi, và tôi cảm thấy như nó là một trong những hơi thở đầu tiên của mình.