← Quay lại trang sách

Chương 16 TOBIAS

MẶT TRỜI VẪN chưa lặn hoàn toàn lúc chúng tôi thiếp đi, nhưng vài tiếng sau tôi đã tỉnh dậy, lúc nửa đêm, đầu óc chẳng thể nào nghỉ ngơi được, ngụp lặn trong tâm trí là vô vàn những suy nghĩ, thắc mắc và nghi ngờ. Tris đã buông tay tôi ra, những ngón tay em giờ đang thòng xuống đất.

Em nằm dài uể oải trên nệm, tóc xòa xuống mắt.

Tôi xỏ chân vô giày và ra ngoài hành lang, để dây giày phết trên tấm thảm. Tôi đã quá quen thuộc với khu Dauntless nên vẫn chưa quen được tiếng sàn gỗ kêu kèn kẹt dưới chân – tôi đã quen với tiếng lạo xạo và tiếng vọng của đá, tiếng gầm và tiếng nước chảy dưới cái vực.

Tuần đầu tiên trong kỳ nhập môn của tôi, chú Amar – lo rằng tôi càng ngày càng bị cô lập và ám ảnh – đã rủ tôi tham gia cùng vài Dauntless lớn hơn trong một trò chơi Thách Thức. Tới lượt thách thức của tôi, chúng tôi đã quay lại Hố Bẫy để tôi xăm lên mình hình xăm đầu tiên, ngọn lửa Dauntless đang phủ kín xương sườn tôi. Rất đau.

Tôi đã thích thú từng giây từng phút trong lúc đó.

Tôi đến cuối một cái hành lang và thấy mình đang ở trong một hội trường, xung quanh ngập tràn mùi đất ướt.

Đâu cũng thấy cây cối được treo trong nước, giống như trong nhà kính của phái Amity. Ở trung tâm căn phòng là một cái cây nằm trong một cái bể nước khổng lồ, được nhấc lên cao khỏi sàn nên tôi có thể thấy đám rễ cây rối rắm bên dưới, giống những dây thần kinh của con người một cách kỳ lạ.

“Cậu không còn thận trọng như hồi xưa nữa rồi,” giọng chú Amar vang lên từ sau lưng tôi. “Theo cậu mãi từ sảnh khách sạn tới đây.”

“Chú muốn gì?” Tôi gõ gõ lên bể nước, làm làn nước dợn sóng lăn tăn.

“Ta nghĩ có thể cậu muốn nghe một lời giải thích về việc tại sao ta chưa chết,” ông ấy nói.

“Tôi đã nghĩ về việc đó,” tôi nói. “Bọn họ chưa bao giờ cho tôi xem thi thể của chú. Không khó giả mạo một cái chết nếu không phải trưng ra cái xác.”

“Có vẻ như cậu đã hiểu hết cả rồi.” Chú Amar vỗ hai tay vào nhau. “Chà, vậy thì ta đi đây, nếu cậu không tò mò…”

Tôi khoanh tay.

Chú Amar đưa một tay lên vuốt mái tóc đen của ông ấy, cột nó ra sau bằng một sợi thun. “Họ làm giả cái chết của ta vì ta là một pergent, mà Jeanine thì đang bắt đầu giết chóc những pergent. Tổ chức đã cố gắng cứu được càng nhiều người càng tốt trước khi cô ta sờ gáy họ, nhưng nó rất rắc rối, cậu biết đấy, vì cô ta luôn đi trước một bước.”

“Còn có những người khác nữa sao?” Tôi thắc mắc.

“Một số,” ông ấy đáp.

“Có cái tên Prior nào không?”

Amar lắc đầu. “Không, Natalie Prior không may đã chết thật rồi. Cô ấy chính là người đã giúp ta trốn thoát. Cô ấy cũng giúp một gã khác nữa… George Wu. Biết cậu ta không?

Giờ cậu ta đang đi tuần, nếu không thì đã cùng đi đón các cậu với ta rồi. Chị gái hắn vẫn còn ở trong thành phố.”

Cái tên khiến bụng tôi thót lại.

“Ôi trời,” tôi kêu lên và dựa lưng vào bể nước.

“Sao? Cậu biết hắn sao?”

Tôi lắc đầu.

Không thể tưởng tượng được. Mới chỉ có vài tiếng trôi qua từ lúc cô Tori chết đến lúc chúng tôi đến đây. Trong một ngày bình thường, một vài tiếng đồng hồ có thể là những giờ dài dằng dặc chỉ có liên tục kiểm tra đồng hồ, thời gian rảnh rỗi. Nhưng hôm qua, chỉ một vài giờ cũng đã dựng nên một rào chắn không thể xuyên thủng giữa Tori và em trai cô ấy.

“Tori là chị gái của cậu ấy,” tôi nói. “Cô ấy đã cố thoát khỏi thành phố chung với chúng tôi.”

“Đã cố,” Amar lặp lại. “A. Ôi. Thật là…”

Hai chúng tôi cùng rơi vào im lặng một lúc. George sẽ không bao giờ còn được đoàn tụ với chị gái của anh ấy nữa, và cô ấy đã chết mà vẫn nghĩ rằng anh đã bị mụ Jeanine giết hại. Không biết phải nói gì nữa – hay ít ra là không có gì giá trị để nói ra nữa.

Giờ khi mắt tôi đã quen với bóng tối, tôi có thể thấy những cây cối trong căn phòng này đã được chọn lọc theo vẻ đẹp chứ không phải công dụng – hoa và cây thường xuân và những cụm lá tím hoặc đỏ. Những bông hoa duy nhất tôi từng thấy trước đây là hoa dại, hay những bông hoa táo nở trong vườn cây ăn trái của phái Amity. Hoa ở đây lòe loẹt hơn, rực rỡ và phức tạp, cánh này chồng lên cánh kia. Dù nơi này có là đâu đi chăng nữa, nó cũng chưa cần phải thực tế như thành phố của chúng tôi.

“Cái người đã tìm thấy xác của chú,” tôi nói. “Bà ấy… đã nói dối sao?”

“Không thể thật sự trông mong con người ta biết nói dối một cách nhất quán được.” Ông ấy nhướn mày châm biếm. “Chưa bao giờ nghĩ ta sẽ nói ra từ này – nhưng dù gì nó vẫn đúng. Cô ấy đã được tái lập – ký ức được cải biến để thấy ta nhảy xuống từ tòa Pire, và cái xác được gài vào trong đó không phải là ta. Nhưng nó rối rắm tới mức chẳng ai buồn để ý nữa.”

“Cô ta được tái lập. Ý chú là bằng huyết thanh của Abnegation.”

“Bọn ta gọi nó là ‘ký ức huyết thanh'' vì cơ bản nó không thuộc về phái Abnegation, nhưng đúng thế. Chính là nó.”

Trước đây tôi rất giận ông ấy. Tôi không thật sự biết tại sao. Có lẽ tôi tức giận vì thế giới đã biến thành một nơi quá đỗi phức tạp, vì tôi chưa từng biết được một mảy may sự thật. Hay vì tôi đã đau buồn vì một người chưa từng thật sự chết, cũng y như cách tôi đau buồn vì mẹ tôi trong suốt những tháng năm tôi nghĩ bà ấy đã ra đi.

Gạt người khác phải buồn đau là một trong những trò lừa tàn nhẫn nhất một người có thể chơi, và tôi đã bị chơi tới hai lần.

Nhưng khi nhìn ông ấy, cơn giận của tôi liền xẹp mất, như thủy triều rút. Và thế chỗ cho sự giận dữ là người hướng dẫn nhập môn của tôi và bạn của tôi, còn sống.

Tôi nhoẻn miệng cười.

“Vậy là chú còn sống,” tôi nói.

“Quan trọng hơn,” ông ấy nói, chỉ vào tôi,” cậu không còn phải buồn vì chuyện đó nữa.”

Ông ấy nắm cánh tay tôi và kéo tôi vào lòng, một tay vỗ lên lưng tôi. Tôi có đáp trả lại sự nhiệt tình của ông ấy, nhưng nó không tự nhiên mà đến được – khi chúng tôi tách ra, mặt tôi nóng bừng. Và căn cứ trên việc ông ấy đã phá ra cười khằng khặc thì nó cũng đỏ lựng.

“Một khi đã là Cứng Đơ thì luôn luôn là Cứng Đơ,” ông ấy nói.

“Sao cũng được,” tôi đáp. “Vậy là chú thích ở đây à?”

Chú Amar nhún vai. “Ta không thật sự được lựa chọn, nhưng ừ, ta thích nó vừa phải. Ta làm việc ở bộ phận an ninh, rõ là thế rồi, vì đó là tất cả những gì ta được huấn luyện để làm. Bọn ta sẽ rất vui khi có cậu, nhưng có lẽ cậu quá giỏi cho công việc đó.”

“Tôi chưa định an phận mà ở lại đây đâu,” tôi nói.

“Nhưng dù gì cũng cảm ơn chú, tôi nghĩ thế.”

“Ngoài này không còn chỗ nào tốt hơn đâu,” ông ấy nói.

“Tất cả những thành phố khác – là nơi phần lớn đất nước này sinh sống, trong những khu đô thị rộng lớn, giống như thành phố của chúng ta – đều bẩn thỉu và nguy hiểm, trừ khi cậu quen biết đúng người. Ở đây ít nhất còn có nước sạch, thức ăn và sự an toàn.”

Tôi đổi chân trụ, cảm thấy không thoải mái. Tôi không muốn nghĩ tới việc sẽ ở lại đây, coi nơi này là nhà. Chưa gì tôi đã thấy luẩn quẩn trong nỗi thất vọng của chính mình rồi. Đây không phải là điều tôi đã hình dung khi tôi nghĩ tới việc trốn khỏi ba mẹ tôi và những kỷ niệm xấu xí mà họ đem lại cho tôi. Nhưng tôi không muốn phá tan không khí hòa hữu này với chú Amar khi giờ đây tôi cảm thấy người bạn của tôi đã trở lại, thế nên tôi chỉ nói, “Tôi sẽ suy nghĩ về lời khuyên đó.”

“Nghe này, còn một điều nữa cậu cần phải biết.”

“Cái gì ạ? Thêm vài vụ hồi sinh nữa ư?”

“Không hẳn là hồi sinh khi ta chưa bao giờ chết, phải không?” Amar lắc đầu. “Không, đó là về thành phố. Hôm nay có người đã nghe được từ phòng điều khiển – buổi xét xử Marcus đã được lên lịch vào sáng mai.”

Tôi biết nó sẽ đến – tôi biết mẹ Evelyn sẽ để dành ông ấy đến cuối cùng, sẽ nhấm nháp từng giây phút nhìn thấy ông ấy quằn quại dưới tác dụng của chân dược huyết thanh như thể ông ấy là bữa ăn cuối cùng của bà. Tôi chỉ không nhận ra là tôi có thể nhìn thấy việc đó, nếu tôi muốn. Tôi đã nghĩ cuối cùng mình cũng được tự do khỏi họ, cả hai người họ, mãi mãi.

“Ồ,” là tất cả những gì tôi nói được.

Tôi vẫn cảm thấy lạnh cứng người và bối rối khi trở về phòng ngủ sau đó và bò lại vào giường. Tôi không biết mình sẽ làm gì.