Chương 24 TRIS
PETER Ở BÊN kia phòng, đang xếp một đống sách lại thành chồng và nhét chúng vô một cái giỏ. Nó ngoạm một cây bút đỏ và xách cái giỏ ra khỏi phòng; tôi nghe tiếng đống sách đập vô chân nó khi nó đi trong hành lang. Tôi đợi đến khi không còn nghe thấy gì nữa mới quay sang Christina.
“Mình đã cố không hỏi bồ, nhưng mình đầu hàng,” tôi nói. “Bồ với Uriah đang có chuyện gì phải không?”
Christina đang nằm ườn trên giường, cái cẳng chân dài thoòng của nó đòng đưa cạnh giường, trừng mắt với tôi.
“Sao? Hai người đi kè kè với nhau suốt còn gì,” tôi nói.
“Suốt luôn.”
Hôm nay trời nắng, ánh nắng sáng lòa bên kia những bức màn trắng. Tôi không rõ làm thế nào, nhưng phòng ngủ chung có mùi như mùi ngái ngủ – như mùi quần áo mới giặt và giày và mồ hôi đêm và cà phê sáng. Vài cái giường đã được dọn dẹp, vài đống chăn nệm vẫn nhăn nhúm, dồn cục ở cuối hay cạnh giường. Hầu hết chúng tôi đến từ phái Dauntless, nhưng tôi ngạc nhiên trước sự khác nhau giữa chúng tôi. Thói quen khác nhau, tính khí khác nhau, cách nhìn thế giới khác nhau.
“Bồ có thể không tin mình, nhưng không phải vậy đâu.”
Christina nhổm dậy chống cằm. “Cậu ấy đang đau khổ.
Hai tụi mình đều buồn chán. Vả lại, cậu ấy là Uriah mà.”
“Vậy thì sao? Nó bảnh mà.”
“Bảnh, nhưng cậu ấy không có nổi một cuộc nói chuyện nghiêm túc cho ra hồn nữa kìa.” Christina lắc đầu. “Đừng hiểu sai ý mình, mình thích cười, nhưng mình cũng muốn một mối quan hệ phải có ý nghĩa gì đó, bồ hiểu chứ?”
Tôi gật đầu. Tôi biết – rõ hơn phần lớn những người khác, có lẽ thế, vì Tobias và tôi không thật sự là típ người thích đùa giỡn.
“Với lại,” con nhỏ nói tiếp, “không phải tình bạn nào cũng chuyển thành tình yêu. Mình chưa có thử hôn bồ mà.”
Tôi phá ra cười. “Ờ ha.”
“Gần đây bồ hay đi đâu vậy?” Christina hỏi. Nó nhướn nhướn mày. “Với Số Bốn hả? Làm một chút… phép cộng?
Hay phép nhân hả?”
Tôi che mặt bằng hai tay. “Đó là câu đùa dở nhất mình từng nghe đó.”
“Đừng có đánh trống lảng.”
“Tụi này không có ‘phép cộng’ nào đâu,” tôi nói. “Chưa có. Anh ấy bận lo lắng về cái vụ ‘gen hỏng’ kia.”
“A. Cái đó.” Con nhỏ ngồi thẳng dậy.
“Bồ nghĩ sao về chuyện đó,” tôi hỏi.
“Mình không biết. Mình đoán nó khiến mình tức khủng khiếp.” Nó cau mày. “Chẳng ai thích bị nói mình bị không ổn cả, nhất là về một thứ như bộ gen, thứ mà họ chẳng thể thay đổi được.”
“Bồ thật sự nghĩ bồ có gì đó không ổn hả?”
“Mình đoán vậy. Nó giống một căn bệnh vậy, đúng không? Họ có thể nhìn thấy nó trong gen của chúng ta.
Thật sự đâu thể bàn cãi được chuyện đó, đúng không?”
“Mình không nói gen của bồ không khác biệt,” tôi nói.
“Mình chỉ nói là điều đó không có nghĩa là bộ này thì bị hỏng còn bộ kia thì không. Những gen quyết định mắt xanh và mắt nâu cũng khác nhau vậy, nhưng những người mắt xanh có bị ‘hỏng’ không? Cứ như bọn họ tùy tiện quyết định rằng loại DNA này thì xấu, còn loại kia thì tốt vậy.”
“Dựa trên bằng chứng rằng hành vi của GH suy đồi hơn đó,” Christina chỉ ra.
“Chúng có thể bắt nguồn từ nhiều nguyên nhân,” tôi vặn lại.
“Không biết sao mình lại đi tranh cãi với bồ khi mình rất muốn bồ nói đúng cơ chứ,” Christina nói, bật cười.
“Nhưng bồ không nghĩ là một đám người thông thái như những nhà khoa học ở Cục này không xác định được nguyên nhân của những hành vi suy đồi sao?”
“Chắc là được,” tôi nói. “Nhưng mình nghĩ dù có thông thái tới đâu đi nữa thì con người ta vẫn thường nhìn thấy cái gì mà người ta tìm kiếm thôi, vậy đó.”
“Có lẽ bồ cũng có thành kiến nốt,” con nhỏ nói. “Vì bồ có bạn bè – và một anh bạn trai – có vấn đề về gen.”
“Có thể.” Tôi biết mình đang cố lóng ngóng tìm một lời giải thích, một lời mà ngay cả tôi cũng không thật sự tin, nhưng tôi vẫn nói, “Mình đoán mình không thấy lý do gì để tin vào việc hỏng gen cả. Việc đó có khiến mình đối xử với người khác tốt hơn không? Không. Có lẽ còn ngược lại nữa kìa.”
Và thêm nữa, tôi đã thấy nó đang hành hạ Tobias như thế nào, khiến anh nghi ngờ chính bản thân mình như thế nào, và tôi không hiểu sao lại có cái gì tốt đẹp từ đó mà ra được.
“Bồ tin vào mọi thứ không phải vì chúng khiến cuộc sống của bồ tốt đẹp hơn, bồ tin chúng vì chúng là sự thật,” con nhỏ chỉ ra.
“Nhưng…” tôi nói chậm rãi trong lúc ngẫm nghĩ, “không phải cứ nhìn vào kết quả của niềm tin đó là một cách tốt để đánh giá xem nó có đúng hay không sao?”
“Nghe cứ như cách suy nghĩ của một Cứng Đơ vậy.”
Con nhỏ ngừng lại. “Mình đoán còn cách của mình thì sặc Candor. Chúa ơi, chúng ta thật sự không thể thoát khỏi các môn phái dù có chạy tới đâu đi nữa, phải không?”
Tôi nhún vai. “Có lẽ trốn thoát được chúng cũng không quan trọng tới vậy.”
Tobias đi vào phòng chung, nhìn tái mét và mệt mỏi, như mọi ngày gần đây. Một bên tóc anh dựng ngược lên vì nằm úp trên gối, và anh vẫn đang mặc những thứ anh mặc từ hôm qua. Từ lúc chúng tôi đến Cục tới giờ anh luôn đi ngủ với đầy đủ quần áo trên người.
Christina đứng dậy. “Được rồi. Mình đi đây. Và để hai người… chiếm toàn bộ chỗ này. Một mình.” Con nhỏ ra hiệu về tất cả các giường trống rồi nháy mắt với tôi một cách lộ liễu khi ra khỏi phòng.
Tobias khẽ mỉm cười, nhưng không đủ để khiến tôi tin rằng anh vui thật. Và thay vì ngồi xuống cạnh tôi, anh lại chần chừ ở cuối giường, tay mân mê vạt áo.
“Có chuyện này anh muốn nói với em,” anh nói.
“Được thôi,” tôi nói, và tôi thấy ngực nhói lên vì sợ, như một chuyển động đột ngột của máy điện tâm đồ.
“Anh muốn em hứa sẽ không nổi điên,” anh nói, “nhưng…”
“Nhưng anh biết em sẽ không hứa hẹn điều gì vớ vẩn mà,” tôi nói, cổ họng thắt lại.
“Đúng thế.” Rồi anh ngồi xuống, trên chỗ cái mền chưa xếp còn đang nằm nhăn nhúm trên giường anh. Anh tránh ánh mắt tôi. “Nita đã để lại một mẩu giấy nhắn dưới gối anh, nói anh đến gặp cô ta tối hôm qua. Và anh đã đi.”
Tôi ngồi thẳng dậy, và tôi cảm thấy cả người nóng dần lên vì giận dữ khi tôi hình dung ra gương mặt xinh đẹp của Nita. Đôi chân duyên dáng của cô ta, đang tiến về phía bạn trai của tôi.
“Một cô gái xinh đẹp kêu anh đi gặp cô ta lúc nửa đêm, và anh đi?” Tôi hỏi gặng. “Vậy mà anh không muốn em nổi điên sao?”
“Chuyện không phải về Nita và anh. Không hề,” anh vội vàng nói, cuối cùng cũng chịu nhìn tôi. “Cô ta chỉ muốn chỉ cho anh xem một thứ. Cô ta không tin vào chuyện hỏng gen như cô ta dẫn dắt cho anh tin lúc trước. Cô ta có một kế hoạch để tước đi một số quyền lực của Cục, để giúp những GH được bình đẳng hơn. Bọn anh đã đến khu giáp ranh.”
Anh kể cho tôi nghe về đường hầm ngầm dẫn ra ngoài, về khu phố đổ nát ngoài khu giáp ranh, và về cuộc nói chuyện với ông Rafi và bà Mary. Anh giải thích về cuộc chiến tranh mà chính phủ đã giấu nhẹm để không ai biết được rằng những người “lành lặn về gen” lại có khả năng gây ra những hành động bạo lực kinh hoàng, và cách những GH sống trong những khu đô thị mà chính phủ vẫn nắm quyền thật sự.
Trong lúc anh nói, tôi cảm thấy một mối nghi ngờ ngày càng tăng dành cho chị Nita, nhưng tôi không biết nó đến từ đâu – từ bản năng tôi thường tin tưởng hay là sự ghen tuông. Khi anh kết thúc, anh nhìn tôi chờ đợi, và tôi mím môi, cố gắng quyết định.
“Làm sao anh biết cô ta nói thật với anh?” Tôi hỏi.
“Anh không biết,” anh trả lời. “Cô ta hứa sẽ cho anh xem chứng cứ. Tối nay.” Anh nắm tay tôi. “Anh muốn em đi cùng.”
“Và Nita sẽ đồng ý chuyện đó chứ?”
“Anh không quan tâm lắm.” Ngón tay anh đan vào tay tôi. “Nếu cô ta thật sự cần anh giúp, cô ta sẽ phải học cách chấp nhận nó.”
Tôi nhìn vào những ngón tay đang đan nhau của chúng tôi, vào cái gấu áo bung chỉ màu xám và cái đầu gối quần jeans đã sờn anh đang mặc. Tôi không muốn có mặt khi có cả Nita và Tobias, biết rằng những tổn hại gen được cho là có ở cô ta khiến cô ta và Tobias có cùng một điểm chung mà tôi sẽ không bao giờ có. Nhưng chuyện này quan trọng với anh và tôi cũng muốn biết bằng chứng về những hành vi sai trái của Cục nhiều như anh.
“Được rồi,” tôi nói. “Em sẽ đi. Nhưng đừng nghĩ, dù chỉ một giây, rằng em thật sự tin cô ta chỉ hứng thú với mã gen của anh mà không có chút hứng thú nào với anh đấy.”
“Chà,” anh nói. “Đừng nghĩ, dù chỉ một giây, rằng anh hứng thú với bất cứ ai ngoài em.”
Anh đặt tay sau gáy tôi và kéo môi tôi lại gần môi anh.
Nụ hôn và lời anh nói đều làm tôi khuây khỏa, nhưng cảm giác khó chịu không hoàn toàn biến mất.