← Quay lại trang sách

Chương 25 TOBIAS

TRIS VÀ TÔI gặp Nita ở sảnh khách sạn sau nửa đêm, giữa những chậu cây với những bông hoa đang trổ nụ, một sự hoang dã đã được thuần hóa. Khi Nita nhìn thấy Tris đứng cạnh tôi, mặt cô ta cau lại như vừa ăn phải thứ gì đó đắng nghét.

“Anh đã hứa sẽ không nói với cô ấy,” cô ta nói, chỉ tôi.

“Điều gì đã xảy ra với việc bảo vệ cô ấy rồi?”

“Tôi đã đổi ý,” tôi đáp.

Tris bật cười cay nghiệt. “Hóa ra đó là điều chị nói với anh ấy sao, rằng anh ấy sẽ bảo vệ tôi ư? Quả là một cách thao túng khéo léo đấy. Giỏi lắm.”

Tôi nhướn mày nhìn em. Tôi chưa từng nghĩ đó là một sự thao túng, và điều đó khiến tôi hơi sợ. Tôi vẫn thường xuyên có thể tin tưởng bản thân trong việc nhìn ra một lý do bất thành văn của một người, hay tự nghĩ ra trong đầu, nhưng tôi cũng từng quá quen với mong muốn bảo vệ Tris, nhất là sau khi suýt nữa thì mất em, nên tôi đã không suy nghĩ cho thấu đáo.

Hoặc tôi từng quá quen với việc nói dối thay vì nói ra những sự thật khó khăn nên tôi đã hăm hở chào đón cơ hội để dối gạt em.

“Đó không phải là thao túng, đó là sự thật.” Nita trông không còn giận dữ nữa mà chỉ mệt mỏi, tay cô ta vuốt ngược tóc ra sau. Cô ta không thủ thế, nghĩa là có thể cô ta nói thật. “Cô có thể bị bắt giữ chỉ vì biết những điều cô biết mà không báo cáo lên. Tôi nghĩ tốt hơn là nên tránh chuyện đó.”

“Chà, đã quá trễ rồi,” tôi nói. “Tris sẽ đi cùng. Có vấn đề gì không?”

“Tôi thà có hai người các bạn còn hơn không có ai trong hai, và tôi chắc chắn đó là một tối hậu thư ngầm thì phải,”

Nita nói, đảo mắt. “Đi thôi.”

Tris, Nita và tôi lội ngược trở lại đặc khu im lìm, vắng lặng để đến chỗ những phòng thí nghiệm nơi Nita làm việc.

Không ai trong chúng tôi nói chuyện, và tôi nghe thấy từng tiếng rin rít của đôi giày tôi, từng giọng nói vẳng lại từ đằng xa, từng tiếng cửa đóng sập. Tôi có cảm giác như chúng tôi đang làm một điều bị cấm đoán, dù về cơ bản thì không phải. Dù gì cũng chưa.

Nita dừng lại chỗ cánh cửa dẫn vào các phòng thí nghiệm và quét thẻ. Chúng tôi theo chân cô ta băng qua căn phòng trị liệu gen nơi tôi đã thấy bản đồ mã gen của chính tôi, vào sâu trong trung tâm của đặc khu nhất trong những lần tôi đến đây. Trong này tối om và đáng sợ, những đám bụi nhảy nhót trên sàn khi chúng tôi đi ngang qua.

Nita đẩy vai mở một cánh cửa nữa, và chúng tôi bước vào trong một phòng lưu trữ. Những ngăn kéo bằng kim loại xỉn màu che kín những bức tường, được dán nhãn với những con số bằng giấy, mực đã phai theo thời gian.

Chính giữa phòng là một cái bàn thí nghiệm cùng với một chiếc máy tính và một cái kính hiển vi, và một thanh niên với mái tóc màu vàng vuốt ngược ra sau.

“Tobias, Tris, đây là bạn tôi Reggie,” Nita nói. “Cậu ấy cũng là một GH.”

“Rất vui được gặp hai người,” Reggie mỉm cười. Cậu ta bắt tay Tris, rồi tới tôi, nắm tay rất chắc chắn.

“Cho họ xem mấy cái slide(*) trước đi,” Nita nói.

Reggie gõ lên màn hình máy tính và ra hiệu cho chúng tôi lại gần. “Nó không cắn đâu.”

Tris và tôi nhìn nhau, rồi tới bàn, đứng sau lưng Reggie để nhìn màn hình. Những bức hình bắt đầu nháng lên trên đó, hết cái này tới cái kia. Chúng được chụp trắng đen, nhìn hơi bị nhiễu và méo mó – hẳn phải cũ lắm rồi.

* Slide: nội dung trình chiếu trên máy tính, xem theo dạng trượt từ hình này qua hình khác.

Mất mấy giây tôi mới nhận ra đó là những tấm hình về sự chịu đựng: những đứa trẻ ốm nhách, quắt queo với đôi mắt khổng lồ, những cái hố đầy xác người, những chồng giấy khổng lồ cháy rừng rực.

Những tấm hình chuyển động quá nhanh, như những trang sách bị lật tung trong gió, thành ra tất cả những gì gây ấn tượng với tôi là nỗi kinh hoàng. Tôi quay mặt đi, không thể nhìn lâu hơn nữa. Tôi cảm thấy một sự trầm lặng đang lớn dần bên trong tôi.

Thoạt tiên, khi tôi nhìn qua Tris, biểu cảm của em như một làn nước tĩnh lặng – như thể những hình ảnh chúng tôi mới xem không hề gây ra một gợn sóng nào, nhưng rồi môi em run lên, và em mím chặt môi để che giấu nó.

“Hãy nhìn những vũ khí này.” Reggie mở một tấm hình một người mặc đồng phục đang cầm súng và chỉ. “Loại súng đó cũ tới mức không thể tin được. Những loại súng dùng trong Cuộc Thuần Chiến hiện đại hơn thế nhiều.

Ngay cả Cục cũng phải đồng ý với chuyện đó. Nó phải là của một cuộc xung đột rất xưa rồi. Cuộc xung đột đó phải do chính những người gen lành tiến hành, vì lúc đó vẫn chưa có vụ điều chỉnh gen mà.”

“Làm sao anh có thể giấu nhẹm một cuộc chiến được cơ chứ?” Tôi nói.

“Người ta bị cách ly, bị chết đói,” Nita lặng lẽ đáp. “Họ chỉ biết những gì được dạy, họ chỉ thấy những thông tin họ được biết. Và ai là người điều khiển tất cả những thứ đó? Chính phủ.”

“Được rồi.” Tris gục gặc đầu, và em nói liến thoắng, lo lắng. “Vậy là họ đang nói dối về lịch sử của các người – của chúng ta. Điều đó không có nghĩa họ là kẻ thù, nó chỉ có nghĩa họ là những người bị sai hướng và đang cố gắng…

làm thế giới tốt đẹp hơn. Bằng một cách vụng về.”

Nita và Reggie liếc nhìn nhau.

“Đó chính là vấn đề,” Nita nói. “Bọn họ đang tổn hại người khác.”

Cô ta chống tay lên kệ và rướn tới trước, về phía chúng tôi, và một lần nữa, tôi lại nhìn thấy một sức mạnh đang ngày càng nổi loạn trong con người cô ta, lấn át cả phần là một cô gái trẻ, một GH và một nhân viên phòng thí nghiệm.

“Khi phái Abnegation muốn tiết lộ sự thật vĩ đại về thế giới của họ sớm hơn hạn định,” cô ta chậm rãi nói, “và Jeanine muốn bịt miệng họ… Cục đã rất vui vẻ cung cấp cho mụ ta một loại huyết thanh mô phỏng tân tiến không ngờ – loại mô phỏng tấn công đã nô dịch đầu óc của những Dauntless, đã dẫn tới sự hủy diệt của phái Abnegation.”

Tôi mất một giây để tiêu hóa thông tin đó.

“Không thể thế được,” tôi nói. “Mụ Jeanine nói với tôi rằng tỉ lệ pergent – những gen lành – cao nhất nằm trong phái Abnegation. Các người đã nói là Cục trân trọng những người gen lành nhiều đủ để phái người vào trong để cứu họ; sao Cục lại giúp Jeanine giết họ được chứ?”

“Mụ Jeanine đã sai lầm,” Tris nói xa xăm. “Bà Evelyn đã nói thế. Tỉ lệ pergent cao nhất nằm trong những người vô môn phái, không phải Abnegation.”

Tôi quay sang Nita.

“Tôi vẫn không hiểu sao họ lại chịu liều để mất nhiều pergent đến vậy,” tôi nói. “Tôi cần bằng chứng.”

“Chứ anh nghĩ chúng ta đến đây làm gì?” Nita mở thêm một loạt đèn chiếu sáng những cái ngăn kéo, và bước dọc theo bức tường bên trái. “Phải mất rất lâu tôi mới được phép vào đây,” cô ta nói. “Còn lâu hơn để thu thập đủ kiến thức để hiểu những gì tôi nhìn thấy. Thật ra là tôi đã được giúp đỡ bởi một GL. Một người ủng hộ.”

Cô ta dò tìm trên những cái kệ ở dưới thấp. Từ đó cô ta rút ra một cái lọ nhỏ đựng chất lỏng màu cam.

“Nhìn quen không?” Cô ta hỏi tôi.

Tôi cố nhớ lại mũi tiêm bọn chúng đã tiêm cho tôi trước khi cuộc tấn công mô phỏng bắt đầu, ngay trước vòng nhập môn cuối cùng của Tris. Max đã làm, đâm kim vào một bên cổ tôi như tôi đã tự làm cả tá lần trước đó.

Ngay trước khi hắn động tay, cái lọ thủy tinh bắt sáng, và nó có màu cam, y như thứ Nita đang cầm.

“Màu sắc giống,” tôi nói. “Thì sao?”

Nita mang cái lọ đến chỗ cái kính hiển vi. Reggie lấy một bản kính từ cái khay gần cái máy tính, rồi dùng một cái ống nhỏ hai giọt chất lỏng màu cam kia lên chính giữa và đặt một bản kính thứ hai lên trên để cố định mẫu. Khi cậu ta đặt nó lên cái kính hiển vi, những ngón tay cậu ta hết sức thận trọng nhưng dứt khoát; đó là động tác của một người đã thực hành cả nghìn lần rồi.

Reggie gõ lên màn hình máy tính mấy cái, mở một chương trình tên “MicroScan.”

“Thông tin này miễn phí và dành cho bất cứ ai biết dùng thiết bị này và có mật khẩu hệ thống, thứ mà người ủng hộ GL kia đã tốt bụng cho tôi,” Nita nói. “Nói cách khác, không quá khó để truy cập, nhưng không ai nghĩ sẽ kiểm tra nó kỹ càng. Và những GH không có mật khẩu hệ thống, thế nên không có vẻ gì là chúng ta sẽ biết về nó. Căn phòng lưu trữ này được dành để chứa những thí nghiệm không còn dùng được nữa – những thất bại hoặc những nghiên cứu quá hạn, hoặc những thứ vô dụng.”

Cô ta nhìn vô cái kính hiển vi, dùng một cái núm vặn ở bên hông để điều chỉnh tiêu điểm.

“Làm đi,” cô ta nói.

Reggie nhấn một cái nút trên màn hình, và những đoạn chữ hiện ra bên dưới thanh “MicroScan” phía trên màn hình. Cậu ta chỉ một đoạn giữa trang, và tôi đọc to lên.

“‘Huyết thanh Mô phỏng V4.2. Điều phối một số lượng mục tiêu lớn. Truyền tín hiệu từ những khoảng cách lớn.

Không bao gồm ma túy gây ảo giác từ công thức gốc –

thực tại được mô phỏng theo quyết định của chủ nhân chương trình. ’”

Chính là nó.

Chính là thứ huyết thanh mô phỏng tấn công đó.

“Và bây giờ tại sao Cục lại có nó trừ khi chính họ đã chế ra nó?” Nita nói. “Chính họ là những người đã đưa các huyết thanh vào những cuộc thí nghiệm, nhưng họ thường để mặc các huyết thanh, để cư dân thành phố tự phát triển nó xa hơn. Nếu Jeanine là người đã chế ra nó thì họ đã không lấy cắp nó từ bà ta. Nếu nó ở đây tức là vì họ đã chế tạo ra nó.”

Tôi nhìn chằm chằm vào cái bản kính được chiếu sáng trên cái kính hiển vi, vào giọt nước màu cam đang bơi lội trong thị kính, và run run thở ra.

Tris lên tiếng, hụt hơi, “Tại sao?”

“Phái Abnegation sắp sửa hé lộ sự thật với toàn thể dân cư trong thành phố. Và các bạn đã thấy chuyện gì xảy ra khi thành phố biết được sự thật rồi đó: Evelyn biến thành một nhà độc tài quyền lực, những người vô môn phái đang đàn áp các thành viên môn phái, và tôi chắc là các môn phái không sớm thì muộn cũng sẽ nổi dậy chống lại họ. Rất nhiều người sẽ bỏ mạng. Nói ra sự thật de dọa tới sự an toàn của cuộc thí nghiệm, không nghi ngờ gì nữa,”

Nita nói. “Nên mấy tháng trước, khi phái Abnegation đang trên bờ gây ra sự hủy diệt và bất ổn đó bằng cách công bố đoạn băng của Edith Prior cho thành phố của các bạn, Cục có lẽ đã nghĩ tốt hơn hết là phái Abnegation nên chịu một sự tổn thất lớn – hy sinh vài pergent – thay vì cả thành phố phải chịu tổn thất lớn. Chấm dứt cuộc sống của những Abnegation tốt hơn là mạo hiểm cả cuộc thí nghiệm. Thế là họ bắt tay với một người họ biết sẽ đồng ý với họ. Jeanine Matthews.”

Những lời của cô ta vây lấy tôi và thấm vào người tôi.

Tôi chống tay lên bàn thí nghiệm, mặc cho nó làm bàn tay tôi lạnh đi, và nhìn vào hình phản chiếu méo mó của mình trong tấm kim loại trầy xước. Có thể tôi đã chán ghét ba mình trong phần lớn cuộc đời, nhưng tôi chưa từng ghét môn phái của ông ta. Phái Abnegation rất lặng lẽ, cộng đồng của họ, lề thói hàng ngày của họ, tôi thấy tất cả đều tốt. Và giờ thì phần lớn những người tử tế, vị tha đó đều đã chết. Bị giết hại, bởi bàn tay của phái Dauntless, bởi sự thao túng của mụ Jeanine, với quyền lực của Cục chống đỡ sau lưng mụ ta.

Mẹ và ba của Tris cũng nằm trong số đó.

Tris lặng người, tay đung đưa yếu ớt, máu dồn lên mặt đỏ lựng.

“Đây là vấn đề trong cam kết mù quáng của họ với những cuộc thí nghiệm này,” giọng Nita vang lên cạnh chúng tôi, như thể đang đưa từng từ từng chữ trượt vào những khoảng trống trong tâm trí của chúng tôi. “Cục coi trọng giá trị của các cuộc thí nghiệm hơn mạng sống của những GH. Điều đó rất rõ ràng. Và bây giờ, mọi thứ có thể trở nên tệ hơn nữa.”

“Tệ hơn?” Tôi hỏi. “Tệ hơn việc giết chết gần hết những Abnegation ư? Làm thế nào mới được?”

“Chính phủ đã dọa sẽ đóng cửa các cuộc thí nghiệm hơn một năm nay rồi,” Nita nói. “Những cuộc thí nghiệm cứ liên tiếp rệu rã vì những cộng đồng đó không thể sống hòa bình được, còn ông David thì cứ tìm được cách khôi phục hòa bình ở thời khắc mâu thuẫn đạt đỉnh điểm.

Và nếu ở Chicago có gì không ổn nữa thì ông ta cũng sẽ làm tương tự vậy. Ông ta có thể tái lập tất cả các cuộc thí nghiệm bất cứ lúc nào.”

“Tái lập chúng ư?”

“Với huyết thanh ký ức của phái Abnegation,” Reggie nói. “Thì, thật ra nó là huyết thanh ký ức của Cục. Mọi đàn ông, đàn bà và trẻ con đều phải bắt đầu lại từ đầu.”

Nita trả lời súc tích, “Toàn bộ cuộc đời của họ sẽ bị xóa đi, ngược lại với mong muốn của họ, để phục vụ cho mục đích giải quyết vấn đề ‘hỏng gen’ không thật sự tồn tại.

Những người này có sức mạnh để làm điều đó. Và không ai nên sở hữu sức mạnh đó.”

Tôi nhớ lại suy nghĩ trước đây của tôi, sau khi cô Johanna nói cho tôi biết về việc phái Amity cấp huyết thanh ký ức cho lính tuần tra Dauntless – về việc khi anh lấy đi ký ức của một người, anh thay đổi cả bản thân người đó.

Đột nhiên tôi không quan tâm cái kế hoạch Nita đang lên là gì, miễn là nó đánh thật mạnh vào Cục này. Những gì tôi biết được trong mấy ngày qua khiến tôi có cảm giác chẳng có gì ở nơi này đáng để cứu vớt cả.

“Kế hoạch là gì?” Tris nói, giọng em ngang phè, gần giống cái máy.

“Tôi sẽ để các bạn của tôi từ vùng giáp ranh thâm nhập vào đây qua đường hầm,” Nita đáp. “Tobias, anh sẽ vô hiệu hóa hệ thống an ninh trong lúc đóđể chúng ta không bị tóm – nó gần giống kỹ thuật anh đã làm việc trong phòng điều khiển của phái Dauntless; với anh thì sẽ dễ thôi. Rồi ông Rafi, bà Mary và tôi sẽ đột nhập vào Phòng Vũ Khí và cướp huyết thanh ký ức để Cục không dùng nó được.

Reggie đã trợ giúp phần hậu trường, nhưng cậu ấy sẽ mở đường hầm cho chúng ta vào ngày tấn công.”

“Cô sẽ làm gì với đống huyết thanh ký ức đó?” Tôi hỏi.

“Phá hủy nó,” Nita lật bài ngửa.

Tôi có cảm giác lạ lùng, trống rỗng như một cái bong bóng bị xì. Tôi không biết trong đầu mình có gì khi Nita nói về kế hoạch của cô ta nhưng không phải là cảm giác này – cảm giác quá nhỏ bé, quá bị động với tư cách một hành động trả đũa những người chịu trách nhiệm cho cuộc tấn công mô phỏng, những người đã nói với tôi rằng tôi có gì đó rất không ổn từ trong lõi, trong mã gen của tôi.

“Đó là tất cả những gì chị định làm,” Tris nói, cuối cùng cũng rời mắt khỏi cái kính hiển vi. Em nheo mắt nhìn Nita. “Chị biết rằng Cục chịu trách nhiệm cho việc sát hại hàng trăm con người, và kế hoạch của chị là… lấy cái huyết thanh ký ức của bọn họ đi?”

“Tôi không nhớ có mời cô phê bình về kế hoạch của tôi.”

“Tôi không phê bình kế hoạch của chị,” Tris nói. “Tôi đang nói rằng tôi không tin chị. Chị căm ghét những người này. Tôi biết chắc như thế từ cách chị nói về bọn họ. Dù chị đang âm mưu làm gì, tôi nghĩ nó còn hơn việc trộm vài lọ huyết thanh rất nhiều.”

“Huyết thanh ký ức là cái họ dùng để giữ cho các cuộc thí nghiệm hoạt động. Nó là nguồn lực lớn nhất kiểm soát thành phố của các người, và tôi muốn lấy nó đi. Tôi nói đó là cú đánh mạnh nhất lúc này.” Giọng Nita nhẹ nhàng, như thể cô ta đang giải thích điều gì đó cho một đứa con nít. “Tôi chưa từng nói đó là tất cả những gì tôi định làm.

Không phải lúc nào cũng khôn ngoan nếu chưa gì đã tung hết sức ngay từ lần thử đầu tiên. Đây là một cuộc đua dài hơi chứ không phải đua nước rút.”

Tris chỉ lắc đầu.

“Tobias, anh có tham gia không?” Nita hỏi.

Tôi nhìn từ Tris, với dáng đứng cứng đơ căng thẳng, sang Nita đang thoải mái, sẵn sàng. Tôi không nhìn thấy cái Tris đang thấy, hay nghe. Và khi tôi nghĩ tới chuyện nói không, tôi có cảm giác như cả người tôi sẽ sụm mất.

Tôi phải làm điều gì đó. Dù nó có vẻ nhỏ bé đi nữa thì tôi vẫn phải làm điều gì đó, và tôi không hiểu tại sao Tris không cảm thấy khao khát như vậy giống tôi.

“Có,” tôi nói. Tris quay qua nhìn tôi, mắt em mở lớn, không tin được. Tôi lờ em đi. “Tôi có thể vô hiệu hóa hệ thống an ninh. Tôi sẽ cần một số huyết thanh hòa bình của của Amity, các người có tiếp cận được không?”

“Tôi được,” Nita khẽ mỉm cười. “Tôi sẽ gửi cho anh một tin nhắn với giờ giấc chính xác. Đi thôi, Reggie. Hãy để hai người họ… nói chuyện.”

Reggie gật đầu chào tôi, rồi Tris, rồi cậu ta và Nita rời khỏi phòng, khẽ khàng khép cửa lại để nó không gây ồn ào.

Tris quay sang tôi, hai tay khoanh lại như hai thanh gỗ bắt ngang qua người, không cho tôi tới gần.

“Em không tin nổi anh,” em nói. “Chị ta nói dối. Sao anh lại không thấy được cơ chứ?”

“Vì không phải vậy, ” tôi nói. “Anh biết được khi ai đó đang nói dối cũng giỏi giống em vậy. Và trong trường hợp này, anh nghĩ đánh giá của em có thể bị cái gì đó khác làm mờ mắt rồi. Ghen tuông chẳng hạn.”

“Em không ghen!” Tris nói, cau mày với tôi. “Em đang rất sáng suốt. Cô ta có kế hoạch nào đó lớn hơn, và nếu em là anh, em sẽ cao chạy xa bay khỏi bất cứ ai nói dối với em về cái mà họ muốn em tham gia.”

“Chà, em không phải là anh.” Tôi lắc đầu. “Chúa ơi, Tris. Những người này đã giết ba mẹ em, và em sẽ không làm gì sao?”

“Em chưa từng nói em sẽ không làm gì,” em nói cộc lốc.

“Nhưng em cũng không có thời gian nhảy bổ vào cái kế hoạch đầu tiên mình nghe thấy.”

“Biết sao không, anh đưa em tới đây vì anh muốn thành thật với em, không phải để em có thể phán xét bất chợt về người ta và bảo anh phải làm gì!”

“Nhớ lần cuối cùng anh không tin vào những ‘phán xét bất chợt’ của em chứ?” Tris lạnh lùng nói. “Anh đã phát hiện ra rằng em nói đúng. Em đã đúng về việc đoạn băng của Edith Prior thay đổi mọi việc, và em đã đúng về bà Evelyn, và em đúng về chuyện này.”

“Ừ. Em lúc nào cũng đúng,” tôi nói. “Em có đúng về việc chạy bổ vào những tình huống nguy hiểm mà không có vũ khí không? Em có đúng khi nói dối anh và dấn thân vào chỗ chết ở tổng hành dinh Erudite vào lúc nửa đêm không? Hay về Peter, em có đúng về cậu ta không?”

“Đừng có ném mấy cái thứ đó vào mặt em.” Em chỉ tay vào mặt tôi, và tôi cảm thấy giống một đứa con nít đang bị ba mẹ thuyết giảng. “Em chưa từng nói em hoàn hảo, nhưng anh – anh còn không thể nhìn qua được những khao khát của chính anh kìa. Anh đã về hùa với bà Evelyn vì anh khao khát có ba mẹ, và giờ anh về hùa với chuyện này vì anh khao khát mình không bị hỏng…”

Từ đó đâm xuyên qua người tôi.

“Anh không bị hỏng,” tôi lặng lẽ nói. “Anh không thể tin rằng em có quá ít niềm tin vào anh đến mức nói với anh đừng tin bản thân mình.” Tôi lắc đầu. “Và anh không cần em cho phép.”

Tôi hướng ra cửa, và khi tay tôi nắm nắm đấm cửa, Tris nói, “Bỏ đi để có thể là người cất tiếng nói cuối cùng, thật là chín chắn làm sao!”

“Nghi ngờ động cơ của người khác chỉ vì người đó xinh đẹp cũng vậy,” tôi nói. “Anh nghĩ chúng ta huề nhau.”

Tôi rời khỏi phòng.

Tôi không phải là một đứa con nít tuyệt vọng, bất ổn ưa vung vãi lòng tin khắp nơi. Tôi không bị hỏng.