Chương 26 TRIS
TÔI TÌ TRÁN lên thị kính của cái kính hiển vi. Huyết thanh bơi lội trước mắt tôi, màu nâu cam.
Tôi đã quá bận rộn lùng tìm những dối trá của Nita nên gần như không ghi nhận sự thật: Để có được huyết thanh này, Cục đã phải nghiên cứu phát triển nó, và bằng cách nào đó tuồn cho mụ Jeanine sử dụng. Tôi lùi lại. Tại sao Jeanine lại làm việc với Cục trong khi mụ ta rất muốn ở trong thành phố, tránh xa khỏi họ?
Nhưng tôi đoán Cục và Jeanine cùng có chung một mục đích. Cả hai đều muốn cuộc thí nghiệm tiếp tục. Cả hai đều sợ hãi những chuyện sẽ xảy ra nếu nó không đi tiếp.
Cả hai đều sẵn lòng hy sinh những sinh mạng vô tội vì nó.
Tôi đã nghĩ nơi này có thể là nhà. Nhưng ở Cục toàn những kẻ sát nhân. Tôi lùi lại trên hai gót chân như bị đẩy bởi một lực vô hình, rồi bước ra khỏi phòng, tim đập thình thịch.
Tôi làm lơ những người đang đi vẩn vơ trong hành lang phía trước tôi. Tôi chỉ đi càng lúc càng sâu vào trong đặc khu của Cục, sâu hơn và sâu hơn vào trong bụng của con quái vật.
Có lẽ nơi này có thể là nhà, tôi nghe thấy tiếng mình nói với Christina.
Những người này đã giết ba mẹ em, lời nói của Tobias văng vẳng trong đầu tôi.
Tôi không biết mình đang đi đâu ngoại trừ việc tôi cần không gian, và không khí. Tôi siết chặt tấm thẻ chứng minh trong tay tôi và nửa đi nửa chạy qua rào chắn an ninh để về phía bức tượng. Giờ không có ánh đèn nào chiếu vào trong bể nước, dù nước vẫn còn chảy ra từ đó, mỗi giây một giọt. Tôi đứng đó một lúc lâu, quan sát nó.
Và rồi, từ bên kia phiến đá, tôi nhìn thấy anh trai tôi.
“Em ổn chứ?” Anh ngập ngừng hỏi.
Tôi không ổn. Tôi đang chuẩn bị cảm thấy cuối cùng cũng tìm được một nơi để ở lại, một nơi không quá bất ổn hay mục nát hay chuyên quyền để tôi có thể thật sự thuộc về. Bạn sẽ nghĩ rằng giờ thì tôi đã học được rồi – rằng một nơi như vậy không tồn tại.
“Không,” tôi trả lời.
Anh ấy bắt đầu đi vòng qua tảng đá, về phía tôi. “Chuyện gì vậy?”
“Chuyện gì vậy.” Tôi bật cười. “Để tôi nói thế này nhé: tôi vừa mới phát hiện ra anh không phải là con người kinh khủng nhất tôi biết đấy.”
Tôi cúi gập người xuống và vò đầu. Tôi thấy tê liệt và kinh sợ sự tê liệt của chính mình. Cục chịu trách nhiệm cho cái chết của ba mẹ tôi. Tại sao tôi phải nhắc đi nhắc lại điều đó để tin nó kia chứ? Tôi bị làm sao vậy?
“Ồ,” anh ấy nói. “Anh… rất tiếc?”
Tất cả những gì tôi nói được là khẽ lầm bầm.
“Biết có lần Mẹ đã nói gì với anh không?” Anh nói, và cái cách anh ấy nói Mẹ, cứ như anh ấy đã không phản bội bà, khiến tôi nghiến răng. “Mẹ nói ai cũng có một chút độc ác trong người, và bước đầu tiên để yêu thương bất kỳ ai là nhận ra sự độc ác đó trong bản thân mình, để chúng ta có thể tha thứ cho họ.”
“Đó là cái anh muốn tôi làm ư?” Tôi nói đều đều trong lúc đứng dậy. “Có thể tôi đã làm những điều xấu, Caleb, nhưng tôi sẽ không bao giờ dâng anh cho bản án tử hình của chính anh.”
“Em không nói vậy được đâu,” anh ấy nói, và nghe như thể anh ấy đang cầu xin tôi, năn nỉ tôi nói rằng tôi cũng giống anh ấy, không tốt đẹp gì hơn. “Em không biết cô Jeanine đã thuyết phục đến mức nào…”
Có gì đó trong tôi bật tung lên như một sợi dây cao su giòn.
Tôi đấm vào mặt anh ấy.
Tất cả những gì tôi nghĩ tới là cách phái Erudite đã lột đồng hồ và giày của tôi, dẫn tôi tới cái bàn trống nơi chúng sẽ đoạt mạng tôi. Một cái bàn biết đâu chừng do chính anh Caleb sắp xếp.
Tôi đã nghĩ mình đã vượt qua được sự giận dữ tới mức này rồi, nhưng khi anh ấy nhảy lùi lại với hai tay che mặt, tôi đuổi theo, nắm áo và giộng anh ấy vào bức tượng đá và gào lên rằng anh ấy là một thằng hèn và một tên phản bội và tôi sẽ giết anh ấy, sẽ giết anh ấy.
Một tên lính chạy đến chỗ tôi, và tất cả những gì cô ta phải làm là đặt tay lên cánh tay tôi và câu thần chú liền bị phá bỏ. Tôi buông áo Caleb ra. Tôi lắc lắc bàn tay đang đau rần. Tôi quay người bỏ đi.
Có một cái áo len màu be vắt trên chiếc ghế trống trong phòng thí nghiệm của Matthew, tay áo thòng xuống sàn.
Tôi chưa gặp người giám sát của anh ta. Tôi bắt đầu ngờ rằng Matthew là người làm tất tần tật công việc thật.
Tôi ngồi lên trên cái áo len và kiểm tra khớp ngón tay.
Một số bị rách da vì đã đấm Caleb, và lấm tấm vết bầm.
Có vẻ hợp lý rằng cú đấm đã để lại dấu vết trên cả hai chúng tôi. Đó là cách thế giới diễn ra.
Tối hôm qua, khi tôi trở về phòng chung, Tobias không có ở đó, và tôi giận tới mức không ngủ được. Trong những giờ tôi nằm trằn trọc, nhìn chằm chằm lên trần nhà, tôi đã quyết định rằng dù tôi không tham gia vào kế hoạch của Nita, tôi cũng sẽ không ngăn nó lại. Sự thật về cuộc tấn công mô phỏng đã nung nấu một sự căm ghét dành cho Cục bên trong tôi, và tôi muốn nhìn thấy nó sụp đổ từ bên trong.
Matthew đang nói huyên thuyên về khoa học. Tôi có vấn đề với việc tập trung. “… đang thực hiện những phân tích gen, cũng ổn thôi, nhưng trước đó, chúng tôi đã nghiên cứu một cách khiến hợp chất ký ức hành động như một loại virus,” anh ta nói.
“Với cùng một sự tái tạo nhanh chóng, cùng khả năng phát tán trong không khí. Rồi chúng tôi nghiên cứu một loại vắc-xin cho nó. Một loại tạm thời thôi, chỉ có hiệu lực trong bốn mươi tám tiếng, nhưng vẫn có tác dụng.”
Tôi gật đầu. “Vậy là… các anh đã chế ra nó để có thể thiết lập các cuộc thí nghiệm thành phố cho hiệu quả hơn, phải không?” Tôi hỏi. “Đâu có cần tiêm huyết thanh ký ức vô người ta khi anh có thể đơn giản thả nó ra và để nó tự phát tán.”
“Chính xác!” Anh ta có vẻ hào hứng vì tôi thật sự hứng thú với những điều anh ta nói. “Và nó là một hình mẫu xịn hơn nếu được chọn lọc từ những thành viên đặc biệt trong dân cư – cô tiêm cho họ, virus phán tán trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ, và nó không gây ra tác dụng gì với họ.”
Tôi lại gật đầu.
“Cô không sao chứ?” Matthew hỏi, tách cà phê lơ lửng gần miệng anh ta. Anh ta đặt nó xuống. “Tôi nghe nói hồi tối lính gác phải lôi cô ra khỏi người nào đó.”
“Là anh trai tôi. Caleb.”
“À.” Matthew nhướn một bên mày. “Lần này cậu ta lại làm gì nữa?”
“Thật ra thì không có gì.” Tôi vặn cái tay áo lên giữa mấy ngón tay, viền áo đã tưa chỉ và sờn vì cũ. “Lúc đó tôi đang cơn tức nước vỡ bờ mà; anh ấy chỉ vô tình chắn ngang đường thôi.”
Tôi đã biết, nhìn anh ta là thấy, câu hỏi anh ta định hỏi, và tôi muốn giải thích tất cả với anh ta, tất cả những gì chị Nita kia đã cho tôi coi và nói cho tôi nghe. Tôi tự hỏi không biết có tin được anh ta không.
“Hôm qua tôi có nghe vài chuyện,” tôi nói, thử tình hình. “Về Cục. Về thành phố của tôi và về những cuộc mô phỏng.”
Anh ta thẳng người dậy và trao cho tôi một cái nhìn kì lạ.
“Sao?” Tôi hỏi.
“Có phải cô nghe vài chuyện đó từ Nita không?” Anh ta hỏi.
“Đúng thế. Sao anh biết?”
“Tôi có giúp cô ấy vài lần,” anh ta nói. “Tôi để cô ấy vào phòng lưu trữ. Cô ấy còn nói gì khác với cô không?”
Matthew là người cung cấp tin tức của Nita? Tôi nhìn anh ta chằm chằm. Tôi chưa từng nghĩ rằng Matthew, người nhiệt tình chỉ cho tôi sự khác nhau giữa gen “lành” của tôi và gen “hỏng” của Tobias, lại có thể giúp Nita.
“Cái gì đó về một kế hoạch,” tôi chậm rãi nói.
Anh ta đứng dậy và tiến về phía tôi, căng thẳng một cách bất thường. Tôi lùi lại theo bản năng.
“Nó đang xảy ra rồi sao?” Anh ta hỏi. “Cô có biết khi nào không?”
“Chuyện gì đang diễn ra vậy?” Tôi nói. “Tại sao anh lại giúp Nita?”
“Vì tất cả những thứ vô nghĩ về ‘hỏng gen’ này thật vớ vẩn,” anh ta đáp. “Việc cô trả lời câu hỏi của tôi rất quan trọng.”
“Nó đang xảy ra. Và tôi không biết khi nào, nhưng tôi nghĩ sắp rồi.”
“Cứt thật.” Matthew úp hai tay lên mặt. “Chuyện này rồi sẽ không dẫn đến điều gì tốt được đâu.”
“Nếu anh không thôi nói những thứ khó hiểu thì tôi sẽ cho anh một bạt tai đó,” tôi nói, đứng dậy.
“Tôi đã giúp Nita đến khi cô ấy nói cho tôi hay những gì cô ta và những người ở khu giáp ranh muốn làm,”
Matthew kể. “Họ muốn đến Phòng Vũ Khí và…” “… chôm huyết thanh ký ức, ừ, tôi có nghe.”
“Không.” Anh ta lắc đầu. “Không, họ không muốn huyết thanh ký ức, họ muốn tử huyết thanh. Tương tự như thứ phái Erudite có – cái thứ mà đáng lẽ ra cô đã bị tiêm vô người khi suýt nữa thì bị hành quyết ấy. Họ sẽ dùng nó để ám sát, rất nhiều người. Dùng một cái bình xịt, và dễ như ăn bánh, tưởng tượng ra chứ? Hãy đưa nó cho đúng người, và thế là cô có ngay một vụ nổ lớn đầy hỗn loạn và bạo lực, là thứ chính xác mà những kẻ ở vùng giáp ranh mong muốn.”
Tôi thấy rồi. Tôi thấy cái lọ nghiêng qua một bên, cái nút trên bình xịt ấn xuống gấp gáp. Tôi thấy xác những Abnegation và Erudite la liệt trên đường phố và bậc thang.
Tôi thấy những mẩu nhỏ của cái thế giới chúng tôi đang cố bám víu này bùng cháy.
“Tôi đã nghĩ mình đang giúp cô ấy với cái gì đó khôn ngoan hơn,” Matthew nói. “Nếu tôi mà biết mình đang giúp cô ta châm ngòi cho một cuộc chiến nữa thì tôi đã không làm. Chúng ta phải làm gì đó về chuyện này thôi.”
“Đã nói với anh ấy rồi mà,” tôi nói khẽ, nhưng không phải với Matthew mà là với tôi. “Đã nói với anh ấy rằng cô ta nói dối mà.”
“Chúng ta có thể có vấn đề với cách đối xử với những GH ở đất nước này, nhưng chuyện đó sẽ không được giải quyết bằng cách giết một nhóm người,” anh ta nói. “Giờ thì đi thôi, chúng ta sẽ tới văn phòng của ông David.”
Tôi không biết cái gì đúng cái gì sai. Tôi không biết tí ti gì về đất nước này hay cách nó hoạt động hay nó cần gì để thay đổi. Nhưng tôi biết một số lượng đáng kể tử huyết thanh trong tay Nita và một số người từ vùng giáp ranh thì không khá gì hơn số lượng tử huyết thanh trong Phòng Vũ Khí của Cục. Thế nên tôi đuổi theo Matthew ra hành lang bên ngoài. Chúng tôi bước nhanh về hướng cửa trước, nơi tôi lần đầu tiên đi vào đặc khu này.
Khi chúng tôi đi ngang qua chốt an ninh, tôi nhìn thấy Uriah ở gần bức tượng. Cậu ấy giơ tay vẫy tôi, miệng toét ra thành một đường có thể là một nụ cười nếu nó cố gắng hơn. Trên đầu Uriah, ánh sáng khúc xạ xuyên qua bể nước, biểu tượng của cuộc đấu tranh chậm chạp, vô nghĩa của đặc khu.
Tôi mới đi qua chốt an ninh thì bức tường kế bên Uriah phát nổ.
Giống như lửa nở bung ra từ một cái nụ. Vô số mảnh kiếng và kim loại bắn ra từ trung tâm vụ nổ, và thân thể của Uriah nằm giữa chúng, như một viên đạn mềm rũ. Một tiếng ầm ầm xuyên qua người tôi như một cơn chấn động. Miệng tôi há to; và tôi gào lên gọi tên nó, nhưng tôi không nghe được tiếng của mình qua tiếng kêu leng keng trong lỗ tai.
Xung quanh tôi, người ta hụp xuống, tay vòng che đầu.
Nhưng tôi thì đứng như trời trồng, nhìn lỗ thủng trên tường đặc khu. Không có ai đi qua đó.
Vài giây sau, tất cả mọi người xung quanh tôi bắt đầu chạy nháo nhào khỏi vụ nổ, và tôi lao ngược lại hướng họ, vai hích người ta ra, về phía Uriah. Một cái cùi chỏ phang vào tôi từ bên hông, và tôi té, mặt đập lên cái gì đó cứng và làm bằng kim loại – cạnh bàn. Tôi loạng choạng đứng dậy, lấy ống tay áo chùi máu trên chân mày. Miếng vải trượt trên tay tôi, và tay chân, tóc tai cùng những đôi mắt trợn ngược là tất cả những gì tôi nhìn thấy, trừ một tấm biển trên đầu họ đề chữ LỐI RA KHỎI ĐẶC KHU.
“Bấm chuông báo động đi!” Một tên lính gác ở chốt an ninh la lên. Tôi hụp xuống dưới một cánh tay và bị hụt chân nghiêng qua một bên.
“Tôi làm rồi!” Một tên lính gác khác hét. “Chúng không hoạt động!”
Matthew chụp vai tôi và hét vô tai. “Cô đang làm gì vậy?
Đừng có đi về phía…”
Tôi di chuyển nhanh hơn, tìm được một đường trống không có người nào cản đường tôi. Matthew chạy theo tôi.
“Chúng ta không nên đến chỗ nổ bom – kẻ kích nổ nó cũng vào trong tòa nhà rồi,” anh ta nói. “Phòng Vũ Khí, ngay bây giờ! Đi thôi!”
Phòng Vũ Khí. Những từ thần thánh.
Tôi nghĩ tới Uriah đang nằm trên sàn giữa đống kính và kim loại bể vụn. Cả người tôi căng lên muốn lao về phía cậu ấy, đến từng thớ thịt, nhưng tôi biết ngay bây giờ tôi không thể làm gì cho cậu ấy. Thứ quan trọng hơn tôi cần làm là dùng kiến thức của tôi về sự hỗn loạn, về những cuộc tấn công để ngăn không cho Nita và bè đảng của cô ta cướp được tử huyết thanh.
Matthew đã đúng. Chuyện này sẽ chẳng dẫn đến điều gì tốt đẹp.
Matthew dẫn đầu, lao vào đám đông như thể nó là một hồ nước. Tôi cố gắng chỉ nhìn gáy anh ta để không bị mất dấu, nhưng những gương mặt cứ lao ra làm tôi phân tâm, những gương mặt và ánh mắt cứng lại vì kinh hoàng. Tôi mất dấu anh ta mấy giây rồi lại tìm lại được, phía trước vài mét, rẽ phải ở hành lang tiếp theo.
“Matthew!” tôi gọi, và xô qua một nhóm người nữa để lấy đường đi. Cuối cùng tôi cũng đuổi kịp, chụp lấy vạt sau áo anh ta. Anh ta quay lại và nắm tay tôi.
“Cô có sao không?” Anh ta hỏi, nhìn lên ngay phía trên chân mày tôi. Trong lúc vội vã tôi gần như quên béng vết thương. Tôi ấn tay áo lên, và nó đỏ chót ngay tắp lự, nhưng tôi vẫn gật đầu.
“Tôi ổn! Đi thôi!”
Chúng tôi chạy nước rút cạnh nhau xuyên qua hành lang – cái này không đông bằng những cái khác, nhưng tôi có thể thấy rằng người nào thâm nhập vào tòa nhà đã ở đây rồi. Có những lính gác nằm dưới sàn, vài người còn sống, vài người không. Tôi nhìn thấy một khẩu súng trên sàn, gần vòi nước uống và nhoài về phía đó, buông tay Matthew ra.
Tôi chụp khẩu súng và đưa cho Matthew. Anh ta lắc đầu. “Tôi chưa từng bóp cò lần nào.”
“Ôi, vì Chúa.” Ngón tay tôi đặt lên cò súng. Nó khác với những khẩu súng chúng tôi có trong thành phố – nó không có nòng súng nhích qua một bên, hay có cùng một sự căng cứng ở cò súng, hay thậm chí cùng một sự phân bổ trọng lượng. Kết quả là nó dễ cầm hơn, vì nó không khơi dậy một ký ức quen nào.
Matthew đang thở hổn hển. Tôi cũng vậy, có điều tôi không để ý, vì tôi đã chạy nước rút qua sự hỗn loạn này quá nhiều lần rồi. Hành lang tiếp theo mà anh ta dẫn chúng tôi đến vắng ngắt, ngoại trừ một người lính đã bị hạ. Cô ta không nhúc nhích.
“Không còn xa nữa đâu,” anh ta nói, và tôi đặt một ngón tay lên môi, ra hiệu cho anh ta giữ im lặng.
Chúng tôi bước chậm lại, và tôi siết chặt khẩu súng, mồ hôi làm nó trơn tuột. Tôi không biết ở trong có bao nhiêu đạn, cũng không biết cách kiểm tra. Khi chúng tôi đi ngang qua người lính, tôi dừng lại lục trên người cô ta tìm vũ khí. Tôi tìm thấy một khẩu súng nhét dưới hông, cô ta té chống cổ tay xuống đất. Matthew nhìn trừng trừng vào cô ta, không chớp mắt, trong lúc tôi lấy vũ khí.
“Này,” tôi khẽ gọi. “Đi tiếp đi. Đi đã, suy nghĩ sau.”
Tôi hích anh ta và dẫn đường đi dọc hành lang. Hành lang ở đây tối mù, trên trần chằng chịt xà ngang và ống nước. Tôi có thể nghe thấy tiếng người phía trước và không cần Matthew thì thầm chỉ đường mới tìm được họ.
Khi chúng tôi tới chỗ mà chúng tôi định rẽ, tôi áp sát vào tường và nhìn qua khúc cua, thận trọng giấu kín đôi mắt mình hết mức có thể.
Có một loạt cửa kính hai lớp nhìn nặng không kém gì cửa kim loại, nhưng chúng đang mở toang. Bên kia là một hành lang hẹp, trống trơn, ngoại trừ ba người mặc đồ đen.
Họ mặc bộ đồ nặng nề và mang những khẩu súng rất lớn.
Tôi không chắc mình có nhấc nổi một khẩu không. Mặt chúng được che bằng những tấm vải màu đen, che kín hết ngoại trừ đôi mắt.
Đang quỳ trước cánh cửa đôi là ông David, đang bị một nòng súng dí vào thái dương máu chảy xuống cằm ông ta.
Và đứng giữa những kẻ đột nhập, mang một cái mặt nạ giống những tên khác, là một người con gái với mái tóc đuôi ngựa sẫm màu.
Nita.