← Quay lại trang sách

Chương 38 TOBIAS

TÔI GÁC GIÀY lên thành giường Tris rồi cột dây giày.

Qua những ô cửa sổ rộng, tôi thấy ánh sáng ban chiều lấp lánh trên những tấm pa-nô bên hông những chiếc máy bay đang đậu trên đường băng. Những GH trong bộ đồng phục màu xanh lá cây bước ngang qua cánh máy bay và chui xuống bên dưới mũi máy bay, kiểm tra trước khi chúng cất cánh.

“Bài tập của cô và Matthew tới đâu rồi?” Tôi hỏi Cara, cô ấy đang ngồi cách tôi hai giường. Sáng nay Tris để Cara, Caleb và Matthew thử nghiệm loại chân dược huyết thanh mới của họ, nhưng từ đó tới bây giờ tôi vẫn chưa gặp lại em.

Cara đang dùng lược chải đầu. Cô ta liếc khắp phòng để chắc chắn trong phòng không còn ai khác trước khi trả lời. “Không tốt lắm. Tới hiện tại Tris miễn nhiễm với phiên bản mới của thứ huyết thanh chúng tôi đã chế ra –

nó chẳng có tí tác dụng nào. Quả thật lạ lùng hết biết khi bộ gen của một người lại có thể khiến họ bền bỉ kháng cự lại mọi cách thao túng trí óc như vậy.”

“Có lẽ không phải do gen của cô ấy,” tôi nhún vai. Tôi đổi chân. “Có thể là do sự bướng bỉnh vượt mức người bình thường cũng nên.”

“Ồ, chúng ta đến phần sỉ nhục nhau của cuộc chia tay rồi sao?” Cô ta nói. “Vì tôi đã thực hành vụ này rất nhiều sau những gì xảy ra với Wil. Tôi có vài câu chọn lọc để nói về cái mũi của cô bé đấy.”

“Chúng tôi đâu có chia tay,” tôi nhe răng cười. “Nhưng thật vui khi biết cô có những tình cảm thật nồng hậu dành cho bạn gái của tôi.”

“Tôi xin lỗi, chẳng biết tại sao tôi lại kết luận như vậy nữa.” Hai má Cara đỏ ửng lên. “Cảm xúc của tôi dành cho cô bé rất lẫn lộn, đúng vậy, nhưng chủ yếu tôi rất tôn trọng cô bé.”

“Tôi biết. Tôi chỉ đùa thôi mà. Thỉnh thoảng thấy cô lúng túng cũng vui.”

Cara liếc xéo tôi.

“Hơn nữa,” tôi nói, “mũi của cô ấy thì sao?”

Cánh cửa vào phòng chung bật mở, và Tris bước vào, đầu tóc em rối bù và ánh mắt thì cuồng dại. Nhìn thấy em kích động như vậy làm tôi bất an, như thể mặt đất tôi đang đứng không còn cứng nữa. Tôi đứng dậy và lấy tay vuốt tóc em để giúp nó vào nếp. “Chuyện gì vậy em?” Tôi hỏi, tay đặt lên vai em.

“Buổi họp hội đồng,” Tris đáp. Em đặt tay lên tay tôi, nhanh chóng, rồi ngồi xuống một cái giường, tay buông thõng giữa hai đầu gối.

“Chị ghét phải nói leo,” Cara nói, “nhưng… chuyện gì vậy?”

Tris lắc đầu như đang cố lắc cho văng bụi đất đi. “Hội đồng đã lên những kế hoạch. Những kế hoạch lớn.”

Em kể cho chúng tôi nghe, chữ được chữ mất, về kế hoạch tái lập các cuộc thí nghiệm của hội đồng. Vừa kể, em vừa nhét tay xuống dưới đùi và ép tới trước cho đến khi hai cổ tay em đỏ lên.

Khi em kết thúc câu chuyện, tôi đến ngồi cạnh Tris, quàng tay qua vai em. Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, vào những chiếc máy bay đậu trên đường băng, sáng lấp lánh và sẵn sàng cất cánh. Chưa đầy hai ngày nữa, những chiếc máy bay đó có thể sẽ thả những con virus huyết thanh ký ức đó xuống đầu những cuộc thí nghiệm.

Cara nói với Tris, “Em định làm gì với vụ này bây giờ?”

“Em không biết nữa,” Tris nói. “Em có cảm giác như em không biết cái gì là đúng đắn nữa.”

Bọn họ giống nhau, Cara và Tris, hai người phụ nữ được rèn giũa bởi mất mát. Điểm khác biệt là nỗi đau của Cara khiến cô ta chắc chắn về mọi thứ, còn Tris thì canh chừng sự lưỡng lự của mình, bảo vệ nó, mặc cho tất cả những gì em đã trải qua. Em vẫn tiếp cận mọi thứ với một câu hỏi thay vì câu trả lời. Đó là điều tôi thán phục em –

điều có lẽ tôi nên thán phục hơn nữa.

Chúng tôi giữ im lặng đến mức ngột ngạt mất một lúc, và tôi tuân theo dòng chảy suy nghĩ của mình khi chúng cứ chuyển từ hết cái này đến cái khác.

“Họ không thể làm thế,” tôi nói. “Họ không thể tẩy xóa mọi người được. Họ không nên có sức mạnh để làm việc đó.” Tôi dừng lại. “Tất cả những gì tôi nghĩ được là chuyện này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều nếu chúng ta phải đối mặt với một đám người hoàn toàn khác, những người có thể thật sự nhìn thấu lý do. Lúc đó có thể chúng ta sẽ tìm được một biện pháp cân bằng giữa việc bảo vệ các cuộc thí nghiệm và mở chúng ra theo các chiều hướng khác.”

“Có lẽ chúng ta nên thu nhận một nhóm nhà khoa học mới,” Cara thở dài. “Và bỏ những người cũ đi.”

Mặt Tris nhăn lại, và em đặt một tay lên trán, như thể đang chà xát ra một ít nỗi đau ngắn và không dễ chịu.

“Không,” em lên tiếng. “Thậm chí chúng ta không cần phải làm thế đâu.”

Em ngước nhìn tôi, đôi mắt sáng bừng của em giữ tôi ngồi im.

“Huyết thanh ký ức,” em nói. “Alan và Matthew đã nghĩ ra một cách để khiến các huyết thanh hoạt động như virus, để chúng có thể phát tán tới toàn bộ dân chúng mà không phải tiêm chích gì họ. Đó là cách họ định sẽ tái lập các cuộc thí nghiệm. Nhưng chúng ta có thể tái lập họ. ”

Em nói càng lúc càng nhanh khi ý tưởng thành hình trong đầu em, và sự hào hứng của em lây lan; nó nổ lốp bốp trong người tôi cứ như ý tưởng đó là của tôi chứ không phải của em. Nhưng với tôi nó không có vẻ như em đang đề nghị một giải pháp cho một rắc rối. Nó có vẻ như em đang đề nghị gây ra thêm một rắc rối khác. “Tái lập Cục, và lập trình lại để họ không có cái tư tưởng đó nữa, không có sự khinh thị những GH nữa. Vậy là họ sẽ không bao giờ mạo hiểm với ký ức của những người trong cuộc thí nghiệm nữa. Mối đe dọa sẽ biến mất mãi mãi.”

Cara nhướn mày. “Không phải xóa ký ức của họ sẽ xóa luôn những kiến thức họ có sao? Như thế là biến họ thành người vô dụng à?”

“Em không biết. Em nghĩ có cách để xác định những ký ức, tùy vào việc kiến thức được lưu trữ ở vùng nào của bộ não, nếu không thì những thành viên môn phái đầu tiên đã không biết cách nói chuyện hay cột dây giày hay bất cứ thứ gì.” Tris đứng dậy. “Chúng ta nên hỏi Matthew. Anh ta biết cách nó hoạt động rõ hơn em.”

Tôi cũng đứng dậy và đi theo em. Những vệt nắng phản chiếu trên cánh máy bay làm lóa mắt tôi khiến tôi không nhìn thấy gương mặt em.

“Tris,” tôi nói. “Đợi đã. Em thật sự muốn xóa đi ký ức của toàn thể một bộ phận dân cư mà không có sự đồng ý của họ sao? Đó là điều tương tự như điều họ đang định làm với bạn bè và gia đình chúng ta đó.”

Tôi che mắt để khỏi bị chói và nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của em – biểu cảm mà tôi thấy trong đầu ngay cả trước khi tôi nhìn em. Tôi chưa từng thấy em trông già dặn như vậy, mỗi lúc một thêm nghiêm khắc và cứng rắn và mệt mỏi. Tôi cũng cảm thấy như vậy.

“Những người này chẳng màng đến tính mạng con người,” em nói. “Họ đang chuẩn bị quét sạch trí nhớ của toàn bộ bạn bè và hàng xóm của chúng ta. Họ chịu trách nhiệm cho sự ra đi của một phần lớn phái cũ của chúng ta.” Em bước qua một bên tôi và hướng ra cửa. “Em nghĩ họ may mắn vì em sẽ không giết họ.”