← Quay lại trang sách

Chương 39 TRIS

MATTHEW VỖ HAI tay anh ta sau lưng.

“Không, không, huyết thanh không xóa hết tất cả kiến thức của người ta,” anh ta nói. “Mấy người nghĩ tụi này sẽ chế ra một loại huyết thanh làm người ta quên béng mất cách nói chuyện hay đi đứng sao?” Anh ta lắc đầu. “Nó nhắm tới những ký ức rõ ràng như họ tên, nơi lớn lên, tên giáo viên đầu tiên và chừa lại nguyên vẹn những ký ức ẩn – như cách nói chuyện hay cột dây giày hay đi xe đạp.”

“Hay đấy,” chị Cara nói. “Nó thật sự có tác dụng sao?”

Tobias và tôi nhìn nhau. Chẳng có gì giống một cuộc trò chuyện giữa một Erudite và một người cũng chẳng khác gì Erudite. Chị Cara và Matthew đang đứng quá gần nhau, và nói càng lâu, tay chân họ càng khua loạn xạ.

“Chắc chắn là một số ký ức quan trọng sẽ biến mất,”

Matthew nói. “Nhưng nếu chúng ta có lưu lại những khám phá khoa học hay lịch sử của người ta thì họ có thể học lại chúng trong giai đoạn lờ mờ sau khi ký ức bị xóa.

Lúc đó con người rất dễ uốn nắn.”

Tôi dựa vào tường.

“Đợi đã,” tôi lên tiếng. “Nếu Cục định đưa virus huyết thanh ký ức đó lên tất cả những cái máy bay kia để tái lập các cuộc thí nghiệm thì liệu còn chút huyết thanh nào để xài cho đặc khu không?”

“Chúng ta phải chôm nó trước,” Matthew đáp. “Trong chưa đầy bốn mươi tám tiếng nữa.”

Chị Cara không có vẻ gì là nghe thấy tôi. “Sau khi cậu xóa ký ức của họ, cậu có phải lập trình ký ức mới cho họ không? Làm như thế nào?”

“Chúng tôi chỉ phải dạy lại cho họ. Như tôi đã nói, người ta có chiều hướng mất phương hướng trong vài ngày sau khi được tái thiết lập, có nghĩa là dễ điều khiển họ hơn.” Matthew ngồi xuống và xoay người trên ghế.

“Chúng ta có thể dạy họ một lớp lịch sử mới. Một lớp học truyền đạt những kiến thức thực tiễn chứ không phải dạy về tư tưởng.”

“Chúng ta có thể dùng mấy cái trang hình của vùng giáp ranh để bổ trợ cho bài học lịch sử căn bản,” tôi nói. “Họ có hình chụp của một cuộc chiến gây ra bởi những GL.”

“Tuyệt.” Matthew gật đầu. “Nhưng có rắc rối lớn đó.

Virus huyết thanh nằm trong Phòng Vũ Khí. Căn phòng mà Nita vừa thử đột nhập – và thất bại. ”

“Christina và tôi đáng ra phải nói chuyện với Reggie,”

Tobias nói, “nhưng tôi nghĩ xét trên kế hoạch mới này thì thay vì vậy chúng tôi nên nói chuyện với Nita thì hơn.”

“Em nghĩ anh nói đúng,” tôi nói. “Hãy đi tìm hiểu xem cô ta làm sai ở điểm nào nhé.”

Lần đầu tiên đến đây, tôi cảm thấy đặc khu thật khổng lồ và không thể nào biết hết được. Còn bây giờ tôi thậm chí còn không cần phải tham khảo những tấm biển để đến được bệnh viện, và Tobias – sải bước cạnh tôi nãy giờ – cũng vậy. Thật lạ lùng làm sao cái cách mà thời gian khiến một nơi chốn co rút lại, làm sự xa lạ của nó trở nên bình thường.

Chúng tôi không nói gì với nhau, dù tôi có thể cảm thấy một cuộc trò chuyện đang được ấp ủ giữa hai chúng tôi.

Cuối cùng, tôi quyết định mở miệng hỏi.

“Sao vậy?” Tôi nói. “Anh gần như không nói năng gì trong suốt cuộc họp.”

“Anh chỉ…” Anh lắc đầu. “Anh không chắc đây là việc làm đúng đắn. Bọn họ muốn xóa đi ký ức của bạn bè chúng ta, thế nên chúng ta quyết định sẽ xóa ký ức của họ ư?”

Tôi quay sang và nhẹ nhàng chạm vào vai anh. “Tobias, chúng ta có bốn mươi tám tiếng đồng hồ để ngăn chặn họ. Nếu anh có thể nghĩ ra bất cứ ý tưởng nào khác, bất cứ thứ gì có thể giúp cứu thành phố của chúng ta, em sẵn sàng làm theo.”

“Anh không thể.” Đôi mắt xanh thẫm của anh trông cam chịu, buồn rầu. “Nhưng chúng ta đang hành xử một cách tuyệt vọng để cứu một thứ quan trọng với chúng ta – cũng giống như Cục đang làm. Vậy thì điểm khác nhau là gì?”

“Điểm khác nhau là, cái gì là đúng,” tôi nói cứng.

“Những người trong thành phố, nhìn chung, đều vô tội.

Những người trong Cục, những người đã cung cấp cuộc tấn công mô phỏng cho mụ Jeanine, thì không vô tội.”

Miệng anh cau lại, và tôi có thể thấy anh không hoàn toàn bị thuyết phục.

Tôi thở dài. “Nó không phải là một tình huống hoàn hảo. Nhưng khi anh buộc phải chọn giữa hai lựa chọn tồi, anh chọn cái sẽ cứu những người anh yêu quý và là cái anh tin tưởng nhất. Chỉ vậy thôi. Được không?”

Anh với tay nắm tay tôi, bàn tay anh ấm áp và mạnh mẽ. “Được.”

“Tris!” Christina vượt qua mấy cánh cửa xoay dẫn vào bệnh viện và đi nhanh tới chỗ chúng tôi. Peter bám theo con nhỏ sát gót, mái tóc đen của nó chải mướt qua một bên.

Thoạt tiên tôi nghĩ con nhỏ đang vui, và tôi thấy trồi lên hy vọng – biết đâu Uriah đã tỉnh lại?

Nhưng con nhỏ càng đến gần thì càng rõ rành rành là nó không hề vui. Nó đang phát điên. Peter nấn ná sau lưng nó, hai tay khoanh lại.

“Mình mới nói chuyện với một trong số mấy bác sĩ,” con nhỏ nói, hổn hà hổn hển. “Ông bác sĩ đó nói Uriah sẽ không tỉnh lại. Cái gì đó về việc… không có sóng não.”

Vai tôi đột ngột trĩu nặng. Tôi đã biết, dĩ nhiên, rằng Uriah có thể không bao giờ tỉnh lại nữa. Nhưng niềm hy vọng giữa nỗi đau chênh vênh đang nhỏ lại dần, đang trượt đi theo mỗi từ con nhỏ nói ra.

“Họ sắp sửa gỡ các thiết bị trợ sinh của cậu ấy đi nhưng mình đã năn nỉ họ.” Nó lấy mu bàn tay chùi một mắt, quẹt khô nước mắt trước khi nó rơi xuống. “Cuối cùng ông bác sĩ nói sẽ cho mình bốn ngày. Để mình có thể thông báo với gia đình của cậu ấy.”

Gia đình của cậu ấy. Anh Zeke vẫn đang ở trong thành phố, và người mẹ Dauntless của họ cũng vậy. Trước đây tôi chưa từng nghĩ tới việc họ không biết chuyện đã xảy ra với cậu ấy, và chúng tôi đã không nói với họ, vì tất cả chúng tôi đều quá tập trung vào…

“Bọn họ sẽ tái lập thành phố trong vòng bốn mươi tám tiếng tới,” tôi đột ngột nói, và tôi chụp tay Tobias. Anh trông sững sờ. “Nếu chúng ta không ngăn họ lại được thì có nghĩa là anh Zeke và mẹ cậu ấy sẽ quên cậu ấy.”

Họ sẽ quên Uriah trước khi có cơ hội chào tạm biệt cậu ấy. Sẽ như cậu ấy chưa từng tồn tại trên đời.

“Cái gì?” Christina hỏi, mắt nó trợn mở lớn. “Gia đình mình đang ở trong đó. Họ không thể tái lập tất cả mọi người được! Sao họ có thể làm thế được?”

“Thật ra là khá dễ,” Peter lên tiếng. Tôi quên mất nó có mặt ở đó.

“Cậu đang làm gì ở đây?” Tôi hỏi.

“Tôi đến gặp Uriah,” nó nói. “Có luật cấm chuyện đó sao?”

“Cậu thậm chí còn không quan tâm đến nó,” tôi lớn tiếng. “Cậu có quyền gì mà…”

“Tris.” Christina lắc đầu. “Không phải bây giờ, được chứ?”

Tobias ngập ngừng, miệng anh hé mở như lời lẽ đang chực chờ trên lưỡi anh.

“Chúng ta phải vào trong,” anh nói. “Matthew nói chúng ta có thể tiêm phòng huyết thanh ký ức cho người khác mà, đúng không? Vậy chúng ta sẽ vào trong, tiêm phòng cho gia đình Uriah để đề phòng, và đưa họ quay ngược lại đặc khu để nói lời tạm biệt cậu ấy. Chúng ta phải làm chuyện đó vào ngày mai, nếu không sẽ quá trễ.” Anh dừng lại. “Và em có thể tiêm phòng cho gia đình mình luôn, Christina. Tôi nên là người thông báo cho Zeke và cô Hana.”

Christina gật đầu. Tôi siết tay con nhỏ, cố gắng an ủi nó.

“Tôi cũng đi,” Peter nói. “Trừ khi mấy người muốn tôi tố cáo với ông David mấy người định làm gì.”

Chúng tôi đều ngưng lại để nhìn nó. Tôi không biết Peter muốn gì ở một chuyến đi vào thành phố, nhưng không thể là chuyện tốt được. Cùng lúc đó, chúng tôi không thể để ông David biết chúng tôi đang làm gì, không phải bây giờ, khi thời gian không còn nữa.

“Tốt thôi,” Tobias nói. “Nhưng nếu cậu gây ra rắc rối gì, tôi có quyền đánh cậu bất tỉnh và nhốt cậu lại trong một ngôi nhà bỏ hoang ở đâu đó.”

Peter đảo mắt.

“Làm sao chúng ta tới đó đây?” Christina hỏi. “Đâu phải họ cứ thế mà cho người ta mượn xe đâu.”

“Mình cá là có thể nhờ ông Amar chở mấy bồ đi,” tôi nói. “Hôm nay ông ấy nói với mình là ông ấy luôn xung phong đi tuần. Thế nên ông ấy quen biết tất cả những người xài được. Và mình chắc ông ấy sẽ đồng ý giúp Uriah và gia đình cậu ấy.”

“Anh sẽ đi hỏi chú ấy ngay bây giờ. Và ai đó có lẽ nên ngồi lại với Uriah... đảm bảo tay bác sĩ đó không nuốt lời. Christina, không phải Peter.” Tobias chà chà lên gáy, xoa hình xăm Dauntless như thể anh muốn xé nó ra khỏi người. “Rồi sau đó anh nên nghĩ cách làm sao để nói với gia đình Uriah rằng cậu ấy bị giết khi anh đáng lẽ ra phải trông chừng cậu ấy.”

“Tobias…” tôi nói, nhưng anh giơ một tay lên để ngăn tôi.

Anh dợm bước đi. “Mà họ chắc cũng không cho anh gặp Nita đâu.”

Thỉnh thoảng thật khó biết cách chăm sóc người ta. Khi tôi nhìn Peter và Tobias bước đi – giữ khoảng cách với nhau – tôi nghĩ có thể Tobias cần ai đó chạy theo anh, vì người ta đã để anh bỏ đi, để anh rút lui, suốt cả đời anh.

Nhưng anh nói đúng: Anh cần phải làm điều này vì anh Zeke, và tôi cần phải nói chuyện với Nita.

“Đi thôi,” Christina gọi. “Giờ thăm bệnh sắp hết rồi.

Mình quay lại với Uriah đây.”

Trước khi tôi đến phòng chị Nita – dễ nhận ra nhờ những tên lính gác ngồi ngoài cửa – tôi ghé qua phòng Uriah với Christina. Nó ngồi xuống cái ghế đã tạo nên vết hằn trên chân nó, kế bên giường.

Đã lâu rồi tôi không trò chuyện với con nhỏ như bạn bè, rất lâu chúng tôi không cười với nhau. Tôi bị lạc trong đám sương mù của Cục, trong những hứa hẹn hòa nhập.

Tôi đứng cạnh Christina và nhìn cậu bạn mình. Cậu ấy thật sự không còn giống bị thương nữa – có vài vết bầm tím, vài vết cắt, nhưng không có gì nghiêm trọng đủ để giết cậu ấy. Tôi nghiêng đầu để nhìn hình xăm con rắn ôm lấy tai Uriah. Tôi biết đó là cậu ấy, nhưng nó nhìn không giống Uriah lắm khi thiếu vắng nụ cười toe toét trên mặt và đôi mắt đen sáng bừng, lanh lợi.

“Cậu ấy và mình thậm chí còn chưa thân thiết đến mức đó,” con nhỏ nói. “Chỉ ở... cuối con đường. Vì cậu ấy đã mất một người, và mình cũng vậy...”

“Mình biết,” tôi nói. “Bồ thật sự đã giúp cậu ấy.”

Tôi kéo một cái ghế qua để ngồi xuống cạnh nó. Nó cầm chặt tay Uriah, bàn tay mềm rũ trên giường.

“Thỉnh thoảng mình có cảm giác như mình đã mất hết bạn bè rồi vậy,” con nhỏ nói.

“Bồ chưa mất Cara,” tôi nói. “Hay Tobias. Và Christina, bồ chưa mất mình. Bồ sẽ không bao giờ mất mình.”

Con nhỏ quay sang tôi, và đâu đó trong nỗi đau đớn phủ mờ, chúng tôi choàng tay ôm nhau, cũng tuyệt vọng như khi chúng tôi ôm nhau lúc nó nói đã tha thứ cho tôi tội giết chết Wil. Tình bạn của chúng tôi đã trụ dưới một sức nặng không tưởng, sức nặng của việc tôi đã nã đạn vào người nó yêu, sức nặng của quá nhiều mất mát. Những mối gắn kết khác đáng lẽ ra đã đứt lìa. Vì nhiều lý do, cái này thì chưa.

Chúng tôi cứ ôm nhau như thế một lúc lâu, cho đến khi sự tuyệt vọng tan dần đi.

“Cảm ơn bồ,” nó nói, “bồ cũng sẽ không mất mình đâu.”

“Mình khá chắc là nếu mình chuẩn bị mất thì mình đã mất rồi.” Tôi mỉm cười. “Nghe này, mình có chuyện này muốn cập nhật với bồ.”

Tôi kể cho con nhỏ nghe về kế hoạch của chúng tôi nhằm ngăn chặn Cục tái lập các cuộc thí nghiệm. Vừa nói, tôi vừa nghĩ tới những người nó có thể sẽ mất – ba và mẹ nó, em gái nó – tất cả những mối liên hệ đó, sẽ mãi mãi thay đổi và bị vứt bỏ, dưới danh nghĩa của sự thuần gen.

“Mình xin lỗi,” tôi nói khi kể xong. “Mình biết bồ có lẽ muốn giúp tụi mình, nhưng...”

“Đừng xin lỗi.” Nó nhìn Uriah. “Mình vẫn mừng là mình sẽ vào thành phố.” Con nhỏ gật đầu mấy cái. “Bồ sẽ ngăn được bọn họ không tái lập cuộc thí nghiệm. Mình biết bồ sẽ làm được mà.”

Tôi hy vọng nó nói đúng.

Tôi chỉ còn mười phút trước khi hết giờ thăm bệnh khi tôi tới phòng chị Nita. Tên lính canh ngẩng lên khỏi cuốn sách đang cầm và nhướn mắt nhìn tôi.

“Tôi vào được không?” Tôi hỏi.

“Tôi không thật sự được phép để ai vô trong,” hắn ta đáp.

“Tôi là người đã bắn cô ta,” tôi nói. “Chuyện đó có giá trị gì chăng?”

“Chà.” Hắn nhún vai. “Miễn là cô hứa không bắn cô ta lần nữa. Và đi ra sau mười phút nữa.”

“Thỏa thuận vậy đi.”

Hắn bắt tôi cởi áo khoác ngoài ra để chứng minh tôi không mang theo vũ khí, rồi hắn để tôi vào phòng. Chị Nita giật mình để ý – cũng là hết mức có thể. Nửa người chị ta bị bao trong thạch cao, một bàn tay bị còng vô giường, như thể chị ta có thể trốn thoát nếu muốn. Tóc chị ta bù xù, rối mù, nhưng dĩ nhiên, chị ta vẫn xinh đẹp.

“Cô làm gì ở đây?” Nita hỏi.

Tôi không trả lời – tôi nhìn mấy góc phòng kiểm tra coi có máy quay hay không, và có một cái đối diện tôi, chĩa vào giường bệnh của Nita.

“Không có micro đâu,” chị ta nói. “Họ không thật sự làm vậy ở đây.”

“Tốt.” Tôi kéo một chiếc ghế và ngồi xuống cạnh chị ta.

“Tôi đến đây vì tôi cần một thông tin quan trọng từ chị.”

“Tôi đã nói với họ mọi thứ tôi muốn nói.” Chị ta trừng mắt nhìn tôi. “Tôi không còn gì để nói. Nhất là với người đã bắn tôi.”

“Nếu tôi không bắn chị, tôi đã không trở thành người được ông David chiếu cố, và tôi đã không biết được những chuyện tôi đang biết.” Tôi liếc nhìn ra cửa, do tưởng tượng hơn là thật sự lo có ai đang nghe. “Chúng tôi có một kế hoạch mới. Matthew và tôi. Và Tobias. Và nó đòi hỏi phải vào được trong Phòng Vũ Khí.”

“Và cô nghĩ tôi có thể giúp các người vụ đó sao?” Cô ta lắc đầu. “Ngay từ đầu tôi đâu có vô trong được, nhớ chứ?”

“Tôi cần biết biện pháp bảo vệ kia là như thế nào. Có phải ông David là người duy nhất biết mật mã không?”

“Không phải là... người duy nhất từ trước đến nay,” cô ta nói. “Nói thì có vẻ ngu. Người giám sát của ông ta biết, nhưng ông ta là người duy nhất trong đặc khu, đúng vậy.”

“Ok, vậy biện pháp an ninh dự phòng là gì? Biện pháp sẽ được kích hoạt nếu cho nổ cánh cửa ấy?”

Chị Nita ta mím môi lại, thành ra cặp môi gần như biến mất, và nhìn cái khuôn bột đang bọc cả nửa người chị.

“Đó là tử huyết thanh,” chị ta nói. “Dưới dạng sương lơ lửng trong không khí, về cơ bản là không thể ngăn chặn.

Ngay cả nếu cô có mặc đồ bảo hộ hay gì đi nữa thì cuối cùng nó cũng tìm được đường chui vô. Chỉ là như vậy thì tốn thêm chút đỉnh thời gian thôi. Đó là những gì các báo cáo trong phòng thí nghiệm nói.”

“Vậy là họ tự động giết bất cứ người nào vào căn phòng đó mà không có mật mã sao?” Tôi hỏi.

“Điều đó làm cô ngạc nhiên à?”

“Tôi đoán là không.” Tôi chống hai khuỷu tay lên đầu gối. “Và không có bất cứ đường vào nào khác trừ khi có mật mã của ông David.”

“Là cái mà, như cô đã khám phá ra, ông ta hoàn toàn không sẵn sàng chia sẻ,” chị ta nói.

“Không có cơ may nào một GL có thể kháng lại tử huyết thanh sao?” Tôi hỏi.

“Không. Hoàn toàn không.”

“Hầu hết các GL cũng đâu thể kháng được chân dược huyết thanh,” tôi nói. “Nhưng tôi có thể.”

“Nếu cô muốn đùa bỡn với thần chết thì xin mời.” Chị ta dựa lên gối. “Giờ tôi không dính líu gì tới chuyện đó nữa.”

“Một câu hỏi nữa thôi,” tôi nói. “Cứ cho là tôi muốn đùa bỡn với thần chết. Tôi lấy thuốc nổ ở đâu để phá cửa?”

“Làm như tôi sẽ nói với cô chắc.”

“Tôi không nghĩ chị hiểu,” tôi nói. “Nếu kế hoạch này thành công, chị sẽ không bị tù chung thân nữa. Chị sẽ phục hồi và được tự do. Thế nên tốt nhất là chị nên giúp tôi.”

Chị Nita nhìn tôi chằm chằm như đang cân đo đong đếm tôi. Cổ tay chị ta giật mạnh trong cái còng tay, vừa đủ để lớp kim loại cắt một đường lên da.

“Reggie có thuốc nổ,” chị ta nói. “Cậu ấy có thể bày cho cô cách xài, nhưng cậu ấy không giỏi thực hành, vậy nên vì Chúa, đừng có đem cậu ta theo trừ khi cô muốn làm người trông trẻ.”

“Ghi nhận,” tôi nói.

“Nói với cậy ấy sẽ cần gấp hai lần hỏa lực so với những cửa khác để vượt qua được những cánh cửa đó. Chúng cực kỳ chắc chắn.”

Tôi gật đầu. Đồng hồ tôi kêu bíp bíp, báo hiệu đã hết giờ. Tôi đứng dậy và xếp cái ghế lại vào góc phòng nơi tôi lấy nó.

“Cảm ơn vì đã giúp đỡ,” tôi nói.

“Kế hoạch là gì?” Chị ta hỏi. “Nếu cô không ngại nói cho tôi biết.”

Tôi ngưng bặt, chần chừ.

“Chà,” cuối cùng tôi cũng đành nói. “Hãy nói là nó sẽ xóa cụm từ ‘hỏng gen’ khỏi vốn từ vựng của tất cả mọi người.”

Tên lính canh mở cửa, có lẽ để la lối tôi vì đã ở lại quá thời gian cho phép, nhưng tôi đã đang trên đường đi ra rồi. Tôi ngoái nhìn lại sau lưng chỉ một lần trước khi đi, và tôi thấy chị Nita khẽ mỉm cười.