Chương 40 TOBIAS
CHÚ AMAR ĐỒNG ý giúp chúng tôi vào thành phố mà không đòi hỏi nhiều công sức thuyết phục, háo hức cho một chuyến phiêu lưu, y như tôi nghĩ. Chúng tôi đồng ý sẽ gặp nhau trong bữa tối đó để bàn qua kế hoạch với Christina, Peter và anh George – người sẽ giúp chúng tôi kiếm một cái xe.
Sau khi nói chuyện với chú Amar, tôi quay về phòng chung và nằm úp gối lên mặt một lúc lâu, lượt qua một kịch bản những gì sẽ nói với Zeke khi tôi gặp cậu ấy. Tôi xin lỗi, tôi đã làm điều tôi nghĩ tôi phải làm, còn tất cả những người khác mới là người chăm sóc Uriah, và tôi không nghĩ…
Nhiều người đi vô phòng rồi đi ra, hơi nóng phả lên và bốc qua lỗ thông hơi rồi lại bốc đi hướng khác, và suốt lúc đó tôi chỉ nghĩ về cái kịch bản đó, dựng lên những lý do bào chữa rồi gạt nó đi, chọn lựa ngữ điệu thích hợp, cử chỉ thích hợp. Cuối cùng tôi phát bực và lôi cái gối xuống khỏi mặt rồi quăng nó vào bức tường đối diện. Cara đang vuốt áo cho thẳng xuống hông, nhảy dựng ra sau.
“Tôi tưởng cậu ngủ chứ,” cô ta nói.
“Xin lỗi.”
Cô ta vuốt tóc, đảm bảo rằng mỗi cọng đều đã vào nếp đâu ra đó. Cô ta quá cẩn trọng trong từng cử động, quá tỉ mỉ – nó khiến tôi nhớ tới những nhạc công Amity đang gảy những dây đàn banjo.
“Tôi có một câu hỏi.” Tôi ngồi dậy. “Hơi riêng tư một chút.”
“Ok.” Cô ta ngồi xuống đối diện tôi, trên giường Tris.
“Hỏi đi.”
“Làm sao cô tha thứ cho Tris được, sau những gì cô ấy làm với em trai cô?” Tôi hỏi. “Giả sử cô đã tha thứ rồi đi.”
“Hmm.” Cara vòng hai tay ôm chặt người mình. “Đôi lúc tôi nghĩ tôi đã tha thứ cho cô bé. Đôi lúc tôi không chắc.
Tôi không biết bằng cách nào – nó giống như hỏi cậu rằng làm sao cậu sống tiếp được sau khi ai đó chết đi. Cậu chỉ cứ vậy mà làm thôi, và ngày hôm sau cậu lại tiếp tục làm nữa.”
“Có… cách nào cô ấy đáng lẽ có thể khiến nó dễ dàng hơn cho cô không? Hay có cách nào cô ấy đã làm không?”
“Tại sao cậu lại hỏi chuyện này?” Cô ta đặt tay lên đầu gối tôi. “Có phải vì Uriah không?”
“Đúng vậy,” tôi nói cứng, và dịch chân ra một chút xíu để tay cô ta trượt ra. Tôi không cần ai vỗ về hay an ủi, như một đứa con nít. Tôi không cần cặp lông mày nhướn lên của cô ta, giọng nói dịu dàng của cô ta để dỗ dành một cảm xúc mà tôi muốn giữ trong người hơn.
“Được rồi.” Cô ta thẳng lưng lên, và khi mở miệng ra nói tiếp, giọng cô ta trở lại bình thường, như lâu giờ vẫn thế. “Tôi nghĩ điều cốt yếu nhất mà cô bé ấy đã làm–phải thừa nhận là không có chủ ý – là thú nhận. Có một sự khác biệt giữa thừa nhận và thú nhận. Thừa nhận bao gồm cả nói nhẹ bớt, viện lý do cho những thứ không thể bào chữa được; thú nhận là chỉ kể ra tội trạng với tất cả tính nghiêm trọng của nó. Đó là điều tôi cần.”
Tôi gật đầu.
“Và sau khi cậu đã thú nhận với Zeke,” cô ta nói, “tôi nghĩ sẽ có ích nếu cậu để cậu ta một mình tới chừng nào cậu ta còn muốn được một mình. Đó là tất cả những gì cậu có thể làm.”
Tôi lại gật đầu.
“Nhưng Số Bốn này,” cô ta bổ sung, “cậu không giết Uriah. Cậu không cho nổ quả bom đã làm cậu bé bị thương.
Cậu không lập ra cái kế hoạch đã dẫn tới vụ nổ đó.”
“Nhưng tôi có tham gia vào kế hoạch đó.”
“Trời ơi, cậu im miệng đi được không?” Cô ta dịu dàng nói, mỉm cười với tôi. “Chuyện đã xảy ra. Nó thật kinh khủng. Cậu không hoàn hảo. Tất cả là thế. Đừng có lẫn lộn nỗi đau của cậu với cảm giác tội lỗi.”
Chúng tôi ngồi trong im lặng và trong sự cô đơn của cái phòng chung theo một ý nghĩa khác thêm vài phút nữa, và tôi cố để cho những lời của cô ta thấm vào người tôi.
Tôi ăn tối với chú Amar, anh George, Christina và Peter trong căn tin, giữa quầy đồ uống và một hàng toàn thùng rác. Chén súp trước mặt tôi nguội lạnh trước khi tôi kịp ăn hết, và những miếng bánh quy vẫn còn lõm bõm trong nước súp.
Chú Amar nói với chúng tôi thời gian và địa điểm gặp mặt, rồi chúng tôi đi đến hành lang gần nhà bếp để không ai nhìn thấy, rồi chú ấy lấy ra một cái hộp màu đen nhỏ, trong có mấy cái ống tiêm. Chú ấy đưa một cái cho Christina, Peter và tôi, cùng với một bộ bông sát khuẩn được đóng gói, thứ mà tôi ngờ chỉ có chú Amar mới bận tâm xài đến.
“Cái gì đây?” Christina hỏi. “Tôi sẽ không tiêm nó vô người mà không biết nó là cái quái gì đâu.”
“Được thôi.” Chú Amar khoanh tay lại. “Có khả năng chúng ta sẽ vẫn đang kẹt trong thành phố khi virus huyết thanh ký ức được phát tán. Các cô cậu cần phải tiêm phòng nó trừ khi cô cậu muốn quên hết tất thảy những thứ các cô cậu vẫn đang nhớ. Nó cũng chính là thứ các cô cậu sẽ tiêm vào tay của các thành viên gia đình mình, thế nên đừng có lo.”
Christina ngửa tay lên và vỗ vỗ phần bên trong cùi chỏ tới khi nổi ven lên. Theo thói quen, tôi đâm cây kim vào một bên cổ, giống như cách tôi làm mỗi lần tôi đi vào bối cảnh kinh hoàng của mình – hồi đó một tuần tới mấy lần, ở cùng một chỗ. Chú Amar cũng làm tương tự.
Tuy nhiên, tôi để ý là Peter chỉ giả vờ tự tiêm – khi cậu ta bóp cái bơm xuống, chất lỏng chảy xuống cổ, và cậu ta vội dùng tay áo quẹt đi.
Tôi tự hỏi cảm giác tự nguyện quên đi mọi thứ sẽ như thế nào.
Sau bữa tối, Christina đến chỗ tôi và nói, “Chúng ta cần nói chuyện.”
Chúng tôi bước xuống một đợt cầu thang dài dẫn đến không gian của GH dưới lòng đất, đầu gối chúng tôi bật lên đều nhau theo mỗi bước đi, và dọc theo một hành lang nhiều màu. Cuối cùng, Christina khoanh tay lại, ánh đèn màu tím nhạt chiếu lên mũi và miệng cô ấy.
“Ông Amar không biết chúng ta sẽ cố gắng ngăn chặn vụ tái lập đúng không?” Cô ấy hỏi.
“Không,” tôi đáp. “Chú ấy trung thành với Cục. Tôi không muốn liên luỵ tới chú ấy.”
“Anh biết đấy, thành phố vẫn đang trên bờ cách mạng,”
cô ấy nói, ánh đèn chuyển qua màu xanh. “Toàn bộ lý do mà Cục muốn tái thiết lập bạn bè và gia đình của chúng ta là để ngăn họ không giết lẫn nhau. Nếu chúng ta ngăn cuộc tái lập lại, những Allegiant sẽ tấn công bà Evelyn, Evelyn sẽ phóng thích tử huyết thanh, và một đống người sẽ chết. Có thể tôi vẫn đang giận anh vô cùng, nhưng tôi không nghĩ anh muốn có nhiều người trong thành phố của chúng ta bỏ mạng như vậy. Nhất là ba mẹ anh.”
Tôi thở dài. “Nói thật nhé? Tôi không thật sự quan tâm đến họ lắm đâu.”
“Anh nói chơi rồi,” cô ấy nói, cau mày. “Họ là ba mẹ anh đấy.”
“Thật ra là tôi có thể cũng lo đấy,” tôi nói. “Tôi muốn nói với Zeke và mẹ cậu ấy tôi đã gây ra chuyện gì với Uriah. Ngoài chuyện đó ra, tôi thật sự không quan tâm đến chuyện xảy ra với bà Evelyn và lão Marcus.”
“Có thể anh không quan tâm đến cái gia đình vĩnh viễn lộn xộn của anh, nhưng anh nên quan tâm đến tất cả những người khác chứ!” Cô ấy nói. Christina bấu mạnh vào cánh tay tôi và giật mạnh để tôi phải nhìn cô ấy. “Số Bốn, em gái tôi đang ở trong đó. Nếu bà Evelyn và những Allegiant đánh nhau, con bé có thể bị thương, và tôi sẽ không có mặt ở đó để bảo vệ nó.”
Tôi đã nhìn thấy Christina và gia đình của cô bé trong Ngày Thăm Viếng, khi cô ấy vẫn là một con bé Candor to mồm với tôi. Tôi đã nhìn mẹ Christina sửa cổ áo cho cô ấy với một nụ cười tự hào. Nếu virus huyết thanh ký ức được rải đi, ký ức đó sẽ bị xóa khỏi trí óc của mẹ cô ấy. Nếu không, gia đình cô ấy sẽ bị mắc kẹt giữa một trận chiến giành quyền kiểm soát toàn thành phố khác.
Tôi nói, “Vậy em có ý kiến chúng ta nên làm gì không?”
Cô ấy buông tôi ra. “Phải có một cách để ngăn chặn một cuộc bùng phát khủng khiếp mà không cần phải bắt buộc xóa bỏ ký ức của mọi người.”
“Có lẽ,” tôi công nhận. Tôi đã không nghĩ về chuyện đó vì nó đã dường như không cần thiết. Nhưng nó cần thiết, dĩ nhiên là cần thiết. “Em có cách nào dừng nó lại chưa?”
“Về cơ bản là ba mẹ anh, người này đang chống lại người kia,” Christina nói. “Không có gì anh nói với họ sẽ khiến họ thôi không cố lấy mạng nhau được sao?”
“Cái gì đó tôi có thể nói với họ sao?” Tôi nói. “Em có đùa không? Họ không chịu nghe nhau. Họ không làm gì mà không mang lại lợi ích trực tiếp cho họ cả.”
“Vậy là anh không làm được gì. Anh sẽ đơn giản để thành phố bị xé thành từng mảnh.”
Tôi nhìn xuống chân, chúng tắm mình trong ánh sáng màu xanh lá cây, ngẫm nghĩ. Nếu tôi có những bậc cha mẹ khác – nếu tôi có những bậc cha mẹ biết lẽ phải, không bị dẫn đường bởi nỗi đau và sự giận dữ và khao khát trả thù – thì nó có thể có tác dụng. Họ có thể miễn cưỡng lắng nghe con trai họ. Nhưng bất hạnh thay, tôi không có những bậc cha mẹ khác.
Nhưng tôi có thể. Tôi có thể nếu tôi muốn họ. Chỉ một giọt huyết thanh ký ức vào tách cà phê sáng hay ly nước buổi tối của họ, và họ sẽ trở thành những con người khác, cuộc đời được làm lại, lịch sử không còn tì vết. Để khởi đầu họ sẽ phải được dạy rằng thậm chí họ còn có một đứa con trai; họ sẽ cần phải học để biết lại tên tôi.
Cùng một kỹ thuật chúng tôi sắp sửa dùng để chữa cho đặc khu này. Tôi có thể dùng nó để phục hồi cho họ.
Tôi ngước lên nhìn Christina.
“Hãy lấy cho tôi một ít huyết thanh ký ức,” tôi nói.
“Trong lúc em, chú Amar và Peter đang đi tìm gia đình mình và gia đình Uriah, tôi sẽ lo chuyện đó. Có thể tôi sẽ không có đủ thời gian để đến được chỗ của cả ba và mẹ tôi, nhưng một người cũng được rồi.”
“Làm sao anh tách khỏi đám còn lại chúng tôi được?”
“Tôi cần... Tôi không biết, chúng ta cần bổ sung thêm một tình huống biến trở nữa. Cái gì đó cần một người phải rời khỏi cả bầy ấy.”
“Một vụ xẹp lốp xe thì sao?” Christina đề nghị. “Chúng ta lên đường vào buổi tối đúng không? Tôi có thể nói với ông Amar dừng lại để tôi đi vệ sinh hay gì đó, xì bánh xe, vậy là chúng ta sẽ phải tách ra, rồi anh có thể kiếm một cái xe tải khác.”
Tôi cân nhắc khả năng này một thoáng. Tôi có thể nói với chú Amar điều đang thật sự diễn ra, nhưng như vậy đòi hỏi phải gỡ bỏ được một cái nút thắt chặt gồm toàn tư tưởng và những lời dối trá mà Cục đã cột vào đầu chú ấy. Cứ cho là tôi làm được đi thì chúng tôi cũng không có thời gian.
Nhưng chúng tôi có thời gian cho một lời nói xạo trơn tru. Chú Amar biết ba tôi đã dạy tôi cách khởi động một cái xe mà chỉ dùng dây điện lúc tôi còn nhỏ. Chú ấy sẽ không đặt câu hỏi lúc tôi xung phong đi tìm một chiếc xe khác.
“Vậy sẽ có tác dụng đấy,” tôi nói.
“Tốt.” Cô ấy nghiêng đầu. “Vậy là anh thật sự sẽ xóa ký ức của một trong hai phụ huynh của anh hả?”
“Em sẽ làm gì khi cả ba và mẹ em đều là những kẻ xấu xa?” Tôi hỏi. “Kiếm một phụ huynh mới. Nếu một trong hai người họ không kè kè những hành lý họ đang mang, có thể hai người họ có thể thương thảo về một hiệp ước hòa bình hay gì đó.”
Cô ấy nhíu mày nhìn tôi mấy giây như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng, cô ấy chỉ gật đầu.