Chương 41 TRIS
MÙI THUỐC TẨY xộc vào mũi tôi. Tôi đang đứng cạnh một cái giẻ lau trong phòng chứa đồ ở tầng hầm; tôi đang đứng trong sự nhận thức về những gì tôi mới vừa nói với mọi người, rằng bất kỳ ai đột nhập vào Phòng Vũ Khí đều sẽ là nhận một nhiệm vụ tự sát. Không thể ngăn chặn được tử huyết thanh.
“Câu hỏi là,” Matthew lên tiếng, “đây có phải là điều mà vì nó chúng ta sẵn sàng hy sinh một mạng sống không?”
Đây là căn phòng nơi Matthew, anh Caleb và chị Cara đã đang nghiên cứu loại huyết thanh mới, trước khi kế hoạch thay đổi. Lọ thủy tinh, chén tống và những cuốn sổ chi chít chữ nằm rải khắp cái bàn trước mặt Matthew.
Sợi dây anh ta quàng quanh cổ giờ đang nằm trong miệng anh ta, và anh ta đang lơ đễnh nhai nó.
Tobias dựa lên tường, hai tay anh khoanh lại. Tôi nhớ suốt giai đoạn nhập môn anh đều đứng như thế, trong lúc anh quan sát chúng tôi đánh nhau, cao lớn và mạnh mẽ đến mức tôi chưa từng mơ anh sẽ trao cho tôi nhiều hơn một cái nhìn lướt qua.
“Nó không phải chỉ vì trả thù,” tôi nói. “Nó không phải về việc họ đã gây ra những gì với phái Abnegation. Nó là về việc ngăn họ lại trước khi họ gây ra những chuyện tệ hại tương tự với những người trong tất cả các cuộc thí nghiệm – về việc lấy đi quyền kiểm soát hàng ngàn nhân mạng của họ.”
“Đáng để làm vậy,” Cara nói. “Một cái chết, để cứu hàng ngàn người khỏi một số phận đau khổ? Và cắt bỏ quyền lực của Cục đến tận gốc? Còn phải thắc mắc nữa sao?”
Tôi biết chị ấy đang làm gì – so sánh một mạng sống duy nhất với nhiều cuộc đời và ký ức đến thế, kéo về một kết luận rõ ràng từ cán cân. Đó là cách một cái đầu Erudite làm việc, và cách một cái đầu Abnegation làm việc, nhưng tôi không chắc liệu chúng là những cái đầu chúng tôi cần lúc này. Một mạng sống so với hàng ngàn ký ức, đương nhiên câu trả lời là dễ dàng, nhưng có phải nhất thiết là mạng sống của một trong số chúng tôi không? Chúng tôi có phải là những người phải hành động không?
Nhưng vì tôi biết câu trả lời của tôi cho câu hỏi đó sẽ là gì rồi nên suy nghĩ của tôi xoay qua một câu hỏi khác.
Nếu phải là một trong chúng tôi thì đó sẽ là ai?
Mắt tôi nhìn từ Matthew sang chị Cara, đang đứng sau bàn, tới Tobias, tới Christina, tay con nhỏ gác lên một cái cán chổi, và dừng lại trên anh Caleb.
Anh ta.
Một tích tắc sau, tôi thấy bệnh với chính mình.
“Ôi nói ra phứt đi cho rồi,” anh Caleb nói, đưa mắt nhìn vào mắt tôi. “Em muốn anh làm chứ gì. Tất cả các người đều muốn.”
“Đâu có ai nói vậy đâu,” Matthew nói, nhổ cái vòng dây ra.
“Ai cũng nhìn tôi chằm chặp còn gì,” Caleb nói. “Đừng nghĩ tôi không biết. Tôi là người đã chọn sai phái, người đã làm việc cho Jeanine Matthews; tôi là người mà không ai trong các người quan tâm đến, thế nên tôi là người nên chết.”
“Chớ tại sao anh nghĩ Tobias lại đề nghị đưa anh ra khỏi thành phố trước khi họ xử tử anh?” Giọng tôi vang lên lạnh lùng, lặng ngắt. Mùi thuốc tẩy cứ chờn vờn trước mũi tôi. “Vì tôi không quan tâm anh sống hay chết ư? Vì tôi không hề quan tâm tới anh ư?”
Anh ta nên là người phải chết, một phần trong tôi nghĩ.
Mình không muốn mất anh ấy, một phần khác cãi lại.
Tôi không biết phải tín nhiệm vào phần nào, tin tưởng phần nào.
“Em nghĩ anh không nhận ra sự căm ghét khi thấy nó sao?” Caleb lắc đầu. “Anh nhìn thấy nó mỗi lần em nhìn anh. Vào những lúc hiếm hoi em chịu nhìn anh.”
Mắt anh ấy ngấn lệ. Đó là lần đầu tiên sau cuộc tử hình sít sao của tôi mà tôi thấy anh ấy hối hận chứ không đề phòng hay ngập tràn những lý do biện hộ. Đó cũng có thể là lần đầu tiên kể từ lúc đó mà tôi nhìn anh ấy như là anh trai tôi thay vì là một tên hèn hạ đã bán đứng tôi cho mụ Jeanine Matthews. Đột nhiên tôi không nuốt được.
“Nếu anh làm điều này...” anh ấy nói.
Tôi lắc đầu, nhưng anh đã giơ một tay lên.
“Thôi đi,” anh nói. “Beatrice, nếu anh làm điều này... em sẽ tha thứ cho anh chứ?”
Đối với tôi, khi ai đó làm điều sai trái với bạn, bạn phải cùng chia sẻ và chịu trách nhiệm về hành động sai trái đó – nỗi đau của nó chất lên vai của cả hai người. Lúc đó, sự tha thứ có nghĩa là chọn cách tự mình gánh toàn bộ gánh nặng. Sự phản bội của anh Caleb là thứ cả hai chúng tôi đều mang nặng trong lòng, và kể từ lúc anh làm điều đó, tất cả những gì tôi muốn là anh gỡ bỏ cái gánh nặng đó đi giùm tôi. Tôi không chắc mình có thể gánh nó trên vai một mình – không chắc rằng mình đủ mạnh mẽ, hay đủ tốt đẹp.
Nhưng tôi nhìn thấy anh ấy cứng rắn chống lại số mệnh này, và tôi biết rằng tôi phải đủ mạnh mẽ, và đủ tốt đẹp, nếu anh sắp sửa hy sinh tính mạng vì tất cả chúng tôi.
Tôi gật đầu. “Vâng,” tôi nghẹn giọng. “Nhưng đó chẳng phải là một lý do hay ho để làm việc này.”
“Anh có cả đống lý do,” anh Caleb nói. “Anh sẽ làm. Dĩ nhiên anh sẽ làm.”
Tôi không chắc cái gì vừa mới xảy ra.
Matthew và anh Caleb ở lại để chỉnh bộ đồ bảo hộ cho vừa với anh Caleb – bộ đồ sẽ giúp anh ấy ở trong Phòng Vũ Khí đủ lâu để khởi động virus huyết thanh ký ức. Tôi chờ cho đến khi những người khác đi hết rồi mới đi. Tôi muốn trở về phòng chung chỉ với những suy nghĩ của tôi làm bạn đồng hành.
Mấy tuần trước, có khi tôi đã tự mình xung phong lãnh lấy cái nhiệm vụ tự sát kia – và tôi đã làm thế rồi. Tôi đã tình nguyện dấn thân vào tổng hành dinh Erudite, biết rằng tử thần đang chờ tôi ở đó. Nhưng lúc đó không phải vì tôi vô kỷ hay vì tôi dũng cảm. Nó là vì tôi có tội và một phần trong tôi muốn buông hết tất cả; một phần đau buồn, yếu ớt của tôi đã muốn chết. Đó có phải là động lực của anh Caleb hiện giờ không? Tôi thật sự có nên để anh chết để anh cảm thấy cái chết của anh sẽ trả hết nợ nần cho tôi không?
Tôi đi ngang qua hành lang rực rỡ ánh sáng cầu vồng và lên lầu. Tôi thậm chí không thể nghĩ ra một lựa chọn khác – liệu tôi có sẵn sàng hơn để mất đi Christina, hay chị Cara, hay Matthew không? Không. Sự thật là tôi còn ít bằng lòng mất họ hơn nữa kìa, vì họ đã luôn là những người bạn tốt của tôi, còn Caleb thì đã không vậy trong một khoảng thời gian rất, rất dài rồi. Ngay cả trước khi anh ấy phản bội tôi, anh ấy đã bỏ tôi để sang phái Erudite mà không thèm ngoái nhìn lại. Tôi là đứa đã đến thăm anh trong kỳ nhập môn, và anh ấy đã dành suốt thời gian đó để thắc mắc tại sao tôi lại ở đó.
Và tôi không còn muốn chết nữa. Tôi sẵn sàng đối diện với thách thức phải gánh chịu cảm giác tội lỗi và đau đớn, sẵn sàng đối mặt với những khó khăn làm cuộc đời đã mang đến đặt trên con đường tôi đi. Có nhiều ngày khó khăn hơn những ngày khác, nhưng tôi sẵn sàng sống hết từng ngày một. Tôi không thể hy sinh thân mình, lần này.
Trong những phần thành thật nhất trong tôi, tôi có thể thừa nhận rằng nghe anh Caleb tình nguyện là cả một sự nhẹ nhõm.
Đột nhiên tôi không thể nghĩ thêm về điều đó nữa. Tôi đã đến trước lối vào khách sạn và bước về phòng chung, hy vọng có thể nằm phịch xuống giường rồi ngủ, nhưng Tobias đang đứng đợi tôi trên hành lang.
“Em có sao không?” Anh hỏi.
“Không sao,” tôi trả lời. “Nhưng em không nên như thế mới phải.” Tôi chạm nhanh một bàn tay lên trán. “Em có cảm giác như chưa gì em đã than khóc cho anh ấy rồi. Rằng anh ấy đã chết ngay cái giây phút em nhìn thấy anh ấy trong tổng hành dinh Eruditekhi em đến đó. Anh hiểu không?”
Tôi đã thú nhận với Tobias, ngay sau đó, rằng tôi đã mất toàn bộ gia đình mình. Và anh đã an ủi tôi rằng giờ anh chính là gia đình của tôi.
Cảm giác là như vậy đó. Như thể mọi thứ giữa chúng tôi đều xoắn vào nhau, tình bạn và tình yêu và gia đình, thành ra tôi không thể phân biệt chúng được.
“Phái Abnegation có những bài giảng về chuyện này, em biết đấy,” anh nói. “Về việc khi nào em để người khác hy sinh vì em, ngay cả khi như thế là ích kỷ. Chúng nói rằng khi hy sinh là cách tốt nhất để người đó chứng tỏ rằng họ yêu quý em thì em nên để họ làm thế.” Anh dựa một vai lên tường. “Trong trường hợp đó, đó là món quà tuyệt vời nhất mà em có thể trao cho họ. Cũng như lúc ba mẹ em chết vì em vậy.”
“Dù vậy, em không chắc tình yêu là thứ thúc đẩy anh ấy làm thế.” Tôi nhắm mắt lại. “Cảm giác tội lỗi thì đúng hơn.”
“Có lẽ,” Tobias thừa nhận. “Nhưng tại sao cậu ấy lại thấy tội lỗi vì đã phản bội em nếu cậu ấy không yêu quý em?”
Tôi gật đầu. Tôi biết anh Caleb yêu thương tôi, luôn là vậy, ngay cả khi anh ấy làm tôi tổn thương. Tôi biết tôi cũng yêu thương anh. Nhưng vẫn thấy không phải sao đó.
Dù vậy, tạm thời tôi cũng được xoa dịu, biết rằng đây là một điều ba mẹ tôi có thể thấu hiểu được nếu họ có ở đây.
“Có thể bây giờ không phải lúc,” anh nói, “nhưng có điều này anh muốn nói với em.”
Tôi lập tức căng thẳng, sợ rằng anh sắp sửa kể tên một vài tội trạng của tôi mà tôi không biết, hay một lời thú tội đang ăn mòn anh, hay thứ gì đó khó khăn tương tự vậy.
Vẻ mặt anh khó mà đoán được.
“Anh chỉ muốn cảm ơn em,” anh nói, hạ giọng. “Một nhóm nhà khoa học nói với em rằng gen của anh bị hỏng, rằng anh có gì đó không ổn – họ đã trưng cho em xem kết quả kiểm tra để chứng minh. Và ngay cả anh cũng bắt đầu tin lời họ.”
Anh chạm vào mặt tôi, ngón tay cái mân mê xương gò má tôi, và mắt anh dán chặt vào mắt tôi, nồng nhiệt và thiết tha.
“Em chưa từng tin vào điều đó,” anh nói. “Dù chỉ một giây. Em luôn nhất quyết rằng anh... anh không biết, toàn vẹn.”
Tôi ôm lấy tay anh bằng tay tôi. “Anh đúng là vậy mà.”
“Chưa có ai từng nói với anh như thế,” anh nhẹ nhàng nói.
“Anh xứng đáng được nghe điều đó,” tôi quả quyết, mắt tôi mờ đi vì nước mắt. “Rằng anh toàn vẹn, rằng anh đáng để yêu, rằng anh là người tốt nhất mà em từng biết.”
Ngay khi từ cuối cùng vừa thoát ra khỏi miệng tôi, anh hôn tôi.
Tôi hôn anh lại dữ dội đến phát đau, và xoắn ngón tay vào áo anh. Tôi đẩy anh dọc hành lang và qua cánh cửa vào một căn phòng bày biện thưa thớt gần phòng chung.
Tôi lấy gót chân đá cho cánh cửa đóng lại.
Những ngón tay anh lùa vào trong tóc tôi và co lại. Hai tay tôi run rẩy, nhưng tôi không quan tâm anh có để ý hay không, tôi không quan tâm liệu anh có quan tâm rằng tôi cảm thấy sợ cảm giác mãnh liệt lúc này. Tôi kéo áo anh lại trong nắm tay tôi, kéo anh đến gần và thì thào tên anh ngay trên môi anh.
Tôi quên mất rằng anh là một người khác; thay vì vậy, có cảm giác như anh là một phần khác của tôi, một phần không thể thiếu như trái tim hay con mắt hay cánh tay.
Tôi kéo áo anh qua khỏi đầu. Tôi lướt tay trên làn da tôi đã lột trần ra như thể nó là của tôi.
Tay anh bám lấy áo tôi, và tôi cởi nó ra, rồi tôi nhớ, tôi nhớ ra rằng tôi nhỏ bé, ngực thì phẳng lì và xanh xao như muốn bệnh, thế là tôi lùi lại.
Anh nhìn tôi, không phải như đang chờ một lời giải thích mà như tôi là thứ duy nhất trong phòng đáng để mắt tới.
Tôi cũng nhìn anh, nhưng những gì tôi nhìn thấy còn khiến tôi thấy khổ hơn – anh quá tuấn tú, và ngay cả vết mực xăm màu đen ôm trên da anh cũng khiến anh trông như một tác phẩm nghệ thuật. Mới một phút trước tôi còn tin chúng tôi hoàn toàn tương xứng, và có lẽ vẫn như vậy – nhưng chỉ khi còn mặc đồ trên người thôi.
Nhưng anh vẫn nhìn tôi như thế.
Anh mỉm cười, một nụ cười mỉm, ngượng ngùng. Rồi anh đặt tay lên eo tôi và kéo tôi lại gần anh. Anh cúi người xuống và hôn vào giữa những ngón tay anh và thì thầm “đẹp quá” trên bụng tôi.
Và tôi tin anh.
Anh đứng dậy và áp môi mình lên môi tôi, miệng hé ra, tay đặt trên vòng eo trần, ngón tay cái trượt xuống bên dưới cạp quần tôi. Tôi chạm vào ngực anh, dựa sát vào anh, cảm nhận tiếng thở dài của anh trên xương tôi.
“Em yêu anh, anh biết không,” tôi nói.
“Anh biết,” anh trả lời.
Với một cái nhướn mày tinh quái, anh cúi người xuống và ôm một tay quanh hai chân tôi, xốc tôi lên vai. Một tiếng cười bật ra từ miệng tôi, nửa vui nửa lo, rồi anh vác ngang tôi qua phòng, thả xuống ghế một cách không khách sáo.
Anh nằm xuống cạnh tôi, và tôi lướt ngón tay trên ngọn lửa bọc quanh xương sườn anh. Anh cứng cáp, dẻo dai và chắc nịch.
Và anh thuộc về tôi.
Tôi khóa môi mình với môi anh.
Tôi đã rất sợ rằng chúng tôi sẽ cứ xung đột với nhau hết lần này đến lần khác nếu chúng tôi ở cạnh nhau, và rằng cuối cùng, sự va chạm mạnh đó sẽ làm tôi tan nát. Nhưng giờ thì tôi đã biết, tôi giống như một lưỡi dao, còn anh giống một hòn đá mài.
Tôi quá cứng cỏi để không thể dễ dàng tan nát như vậy, và tôi trở nên tốt hơn, sắc hơn, mỗi lần tôi chạm vào anh.