Chương 42 TOBIAS
ĐIỀU ĐẦU TIÊN tôi nhìn thấy sau khi tỉnh giấc, vẫn nằm trên chiếc ghế bành trong phòng khách sạn, là những con chim sải cánh trên xương đòn của em. Áo em, được nhặt lên khỏi sàn lúc nửa đêm vì trời lạnh, phủ xuống một bên người.
Trước đây chúng tôi đã từng nằm ngủ cạnh nhau, nhưng lần này cảm giác rất khác. Những lần trước chúng tôi nằm đó để an ủi nhau, hay bảo vệ nhau; lần này chúng tôi nằm đó chỉ vì chúng tôi muốn – và vì chúng tôi đã ngủ thiếp đi trước khi có thể quay về phòng chung.
Tôi duỗi tay ra và chạm đầu ngón tay lên hình xăm của em, và em mở mắt ra.
Em choàng một tay quanh người tôi rồi kéo người qua khỏi mấy cái gối đệm để nằm đối mặt với tôi, ấm áp, mềm mại và ngoan ngoãn.
“Chào buổi sáng,” tôi nói.
“Suỵt,” em nói. “Nếu anh không cảm nhận nó, có thể nó sẽ đi mất đấy.”
Tôi kéo em vào lòng, đặt tay lên hông em. Đôi mắt em mở to, lanh lợi dù chỉ mới vừa mở ra. Tôi hôn lên má em, rồi lên quai hàm, rồi cổ em, nấn ná ở đó mấy giây. Tay em siết lại quanh eo tôi, và em thở vào tai tôi.
Sự tự chủ của tôi chuẩn bị biến mất sau năm, bốn, ba…
“Tobias,” em thì thầm, “em ghét phải nói điều này nhưng em nghĩ chúng ta có một ít việc phải làm hôm nay.”
“Chúng chờ được mà,” tôi nói trên vai em, và tôi hôn hình xăm đầu tiên của em, chậm rãi.
“Không, không được!” Tris nói.
Tôi nằm phịch lên mấy tấm đệm, và tôi thấy lạnh khi cơ thể em không nằm sóng đôi với cơ thể tôi nữa. “Ừ. Về chuyện đó – anh đang nghĩ anh trai em có thể tập vài bài tập nhắm bắn. Để đề phòng.”
“Đó có thể là ý hay đấy,” em khẽ nói. “Anh ấy chỉ mới bắn súng được… bao nhiêu nhỉ, một lần? Hai lần?”
“Anh có thể dạy cậu ấy,” tôi nói. “Nếu có thứ gì đó anh giỏi làm thì đó là việc nhắm bắn. Và nó có thể giúp cậu ấy cảm thấy khá hơn để làm điều gì đó.”
“Cảm ơn anh,” Tris nói. Em ngồi dậy và cào tay vào tóc. Trong ánh nắng ban sớm, nó nhìn sáng hơn, như thể được dệt bằng chỉ vàng. “Em biết anh không ưa anh ấy, nhưng…”
“Nhưng nếu em định tha thứ cho những gì cậu ấy đã làm,” tôi nói, nắm lấy tay em, “thì anh cũng sẽ cố gắng làm tương tự.”
Em nhoẻn miệng cười và hôn lên má tôi.
Tôi dùng lòng bàn tay vuốt những giọt nước còn sót lại khỏi gáy sau khi tắm. Tris, Caleb, Christina và tôi đang ở trong phòng huấn luyện trong khu vực GH dưới lòng đất – ở đây lạnh và sáng lờ mờ và đầy dụng cụ, vũ khí huấn luyện và đệm và mũ bảo hiểm và bia tập bắn, mọi thứ chúng tôi cần. Tôi chọn đúng khẩu súng tập, khẩu nhỏ tầm bằng một khẩu súng lục nhưng cồng kềnh hơn, rồi đưa nó cho Caleb.
Những ngón tay của Tris đan vào tay tôi. Sáng nay mọi thứ đều thật dễ chịu, mọi nụ cười và mọi tiếng cười lớn, mọi lời nói và mọi cảm xúc.
Nếu chúng tôi thành công với những thứ chúng tôi cố gắng làm tối nay, ngày mai Chicago sẽ được an toàn, Cục sẽ thay đổi mãi mãi, còn Tris và tôi sẽ có thể xây dựng một cuộc sống mới cho chính chúng tôi ở đâu đó. Có lẽ nó sẽ là một nơi mà tôi đổi súng và dao để lấy những dụng cụ sản xuất tốt hơn, tuốc-nơ-vít, đinh ốc và xẻng. Sáng nay tôi cảm thấy mình có thể rất may mắn. Tôi có thể.
“Nó không bắn ra đạn thật,” tôi nói, “nhưng dường như họ đã thiết kế nó sao cho nó giống nhất có thể với khẩu súng mà cậu sẽ xài. Đằng nào thì nó cũng đem đến cảm giác rất thật.”
Caleb cầm khẩu súng chỉ bằng đầu ngón tay, như thể sợ nó bể vụn trên tay cậu ta vậy.
Tôi bật cười. “Bài học đầu tiên: Đừng sợ nó. Cầm chặt nó. Cậu đã từng cầm một khẩu trước đây rồi, nhớ chứ?
Cậu đã giúp chúng tôi thoát khỏi khu Amity với phát súng đóđấy thôi.”
“Chó ngáp phải ruồi thôi,” Caleb nói, xoay xoay khẩu súng để xem xét nó ở mọi góc độ. Lưỡi cậu ta đẩy trong má như thể cậu ta đang giải quyết một vấn đề. “Có phải kết quả của kỹ năng điêu luyện đâu.”
“Chó ngáp phải ruồi còn hơn ngáp không được gì cả,”
tôi nói. “Chúng ta có thể luyện tập kỹ năng ngay bây giờ.”
Tôi liếc nhìn Tris. Em nhe răng cười với tôi rồi nghiêng qua thì thầm gì đó với Christina.
“Em tới đây để giúp hay sao hả Cứng Đơ?” Tôi nói. Tôi nghe mình nói với cái giọng mà tôi đã trau dồi để làm một người hướng dẫn nhập môn, nhưng lần này tôi dùng nó để đùa cợt. “Em có thể thực hành một ít với cánh tay phải đó, nếu tôi nhớ không lầm. Em cũng vậy, Christina.”
Tris nhăn mặt trêu tôi, sau đó em và Christina băng qua bên kia phòng để lấy vũ khí cho mình.
“Được rồi. Bây giờ hãy đối mặt với tấm bia và mở chốt an toàn,” tôi nói. Bên kia phòng có một tấm bia, phức tạp hơn tấm bia bằng gỗ trong những phòng huấn luyện của phái Dauntless. Nó có ba vòng tròn màu khác nhau, xanh lá, vàng và đỏ, vậy nên dễ nhìn thấy đạn bắn trúng chỗ nào hơn. “Cho tôi xem tài năng bắn súng bẩm sinh của cậu như thế nào nào.”
Cậu ta nâng súng lên bằng một tay, chân và vai thủ thế, hướng tới tấm bia như sắp sửa phải nâng vật gì nặng lắm, và bóp cò. Khẩu súng giật ra sau và nảy lên, viên đạn bắn véo lên gần trúng trần nhà. Tôi lấy tay che miệng để giấu một nụ cười.
“Không cần phải khúc khích vậy đâu,” Caleb quạu đeo.
“Học vẹt trong sách đâu có dạy anh mọi thứ đâu đúng không?” Christina hỏi. “Anh phải cầm nó bằng hai tay.
Nhìn thì không ngầu bằng, nhưng tấn công cái trần nhà cũng đâu có ngầu đâu.”
“Tôi đâu có cố tỏ ra ngầu.”
Christina đứng thẳng dậy, chân dạng ra hơi không đều, và giơ cả hai cánh tay lên. Cô bé chăm chú nhìn tấm bia một giây, rồi nổ súng. Viên đạn tập chạm trúng cái vòng tròn ngoài cùng rồi văng ra ngoài, lăn tròn trên sàn nhà.
Nó để lại một vệt tròn sáng trên tấm bia, đánh dấu chỗ va chạm. Tôi ước mình đã có công nghệ này trong giai đoạn nhập môn.
“Ồ, khá đấy,” tôi nhận xét. “Em đã bắn trúng không khí xung quanh người của đối tượng. Thật có ích làm sao.”
“Hơi lụt nghề một chút thôi mà,” Christina thừa nhận, nhe răng cười.
“Tôi nghĩ cách tốt nhất để cậu học là bắt chước theo tôi đây,” tôi nói với Caleb. Tôi đứng theo cách tôi luôn đứng, thoải mái, tự nhiên, và giơ hai tay lên, một tay siết chặt khẩu súng, tay còn lại giữ nó không rung.
Caleb cố bắt chước theo tôi, bắt đầu với hai chân rồi mới tới dần những phần còn lại. Dù Christina có khoái chọc cậu ta như thế nào thì chính khả năng phân tích của cậu ta là thứ khiến cậu ta thành công – tôi có thể thấy cậu tay thay đổi góc độ và khoảng cách và áp lực và cách thả lỏng trong lúc quan sát tôi, cố gắng làm đúng mọi thứ.
“Tốt,” tôi nói khi cậu ta làm xong. “Giờ thì hãy tập trung vào mục tiêu mà cậu đang cố gắng bắn trúng, không nghĩ tới gì khác nữa.”
Tôi nhìn chằm chằm vào tâm của tấm bia và để nó nuốt chửng tôi. Khoảng cách không làm tôi băn khoăn – viên đạn sẽ bay thẳng một đường, cũng giống như lúc tôi đứng gần. Tôi hít vào và chuẩn bị, thở ra và bắn, và viên đạn bay thẳng tới chỗ tôi muốn nó găm vào: trong vòng tròn đỏ, hồng tâm của tấm bia.
Tôi lùi lại để quan sát Caleb bắn thử. Cậu ta đứng đúng cách, cầm súng đúng kiểu, nhưng cậu ta cứng ngắc tại đó, một bức tượng với một khẩu súng trong tay. Caleb hít một hơi thật sâu và nín thở khi nã đạn. Lần này, lực đẩy ngược không làm cậu ta giật mình nhiều như trước, và viên đạn sượt qua phía trên tấm bia.
“Khá lắm,” tôi nói lại. “Tôi nghĩ chủ yếu cậu cần phải thấy thoải mái với nó. Cậu rất căng thẳng.”
“Trách tôi được sao?” Caleb nói. Giọng cậu ta run run, nhưng chỉ ở cuối câu. Cậu ta có cái vẻ của một người đang giữ nỗi kinh hoàng bên trong. Tôi đã nhìn hai lớp đầy những kẻ khai tâm có cái biểu cảm đó, nhưng không ai trong số họ phải đối mặt với thứ mà Caleb đang đối mặt.”
Tôi lắc đầu và khẽ nói, “Dĩ nhiên là không. Nhưng cậu phải nhận ra là nếu tối nay cậu không thể thoát được sự căng thẳng đó thì có thể cậu sẽ không đến được Phòng Vũ Khí, và như vậy thì có lợi lộc gì cho ai?”
Cậu ta thở dài.
“Kỹ thuật của cơ thể quan trọng,” tôi nói. “Nhưng vụ này chủ yếu là một trò chơi cân não, cũng là điều may cho cậu, vì cậu biết cách chơi những trò chơi như thế. Cậu không chỉ tập luyện phần bắn súng, cậu còn tập luyện phần giữ tập trung. Và sau đó, khi cậu rơi vào một tình huống buộc phải chiến đấu để sống còn thì sự tập trung đã ăn sâu vào người tới mức nó sẽ diễn ra một cách tự nhiên thôi.”
“Tôi không biết rằng những Dauntless lại hứng thú với việc huấn luyện bộ não như vậy đấy,” Caleb nói. “Anh nhìn em làm thử được không Tris? Anh không nghĩ đã từng thấy em bắn thứ gì khi không có vết đạn bắn trên vai.”
Tris khẽ mỉm cười và đối mặt với tấm bia. Lần đầu tiên thấy em tập bắn trong lớp huấn luyện ở phòng huấn luyện của phái Dauntless, trông em vô cùng lóng ngóng, như chim ấy. Nhưng hình dáng mảnh mai, mong manh của em đã trở nên thanh mảnh nhưng cơ bắp, và khi em cầm súng, trông thật dễ dàng. Em khẽ nheo một mắt, đổi trọng tâm, và bắn. Viên đạn của em trượt khỏi tâm, nhưng có vài mi-li-mét. Rõ ràng là bị ấn tượng, Caleb nhướn mày.
“Đừng ngạc nhiên vậy chứ!” Tris nói.
“Xin lỗi,” cậu ta nói. “Anh chỉ... em từng vụng về như gì, nhớ không? Anh không biết sao lại lỡ mất việc em không còn giống vậy nữa rồi.”
Tris nhún vai, nhưng khi em nhìn đi chỗ khác, mặt em đỏ ửng lên và nhìn em rất hài lòng. Christina bắn lại lần nữa, và lần này trúng gần tâm tấm bia hơn.
Tôi lùi lại để Caleb tập, và quan sát Tris bắn tiếp, ngắm dáng đứng thẳng băng của em khi em nâng súng lên, và cách em đứng rất vững khi súng nổ. Tôi chạm vào vai em và nghiêng người thì thầm vào tai em. “Nhớ lúc còn huấn luyện, khẩu súng suýt nữa đập vô mặt em như thế nào không?”
Em gật đầu, nhếch mép cười chế giễu.
“Nhớ lúc còn huấn luyện, khi em làm thế này không?”
tôi nói, và tôi vòng tay qua người em để nhấn tay vô bụng em. Em hít vào một hơi.
“Đó không phải là chuyện có thể quên nhanh đâu,” em lầm bầm.
Em quay ngoắt người lại và kéo mặt tôi lại gần mặt em, ngón tay em đặt trên cằm tôi. Chúng tôi hôn nhau, và tôi nghe tiếng Christina nói gì đó, nhưng lần đầu tiên, tôi chẳng thèm quan tâm.
Sau buổi tập luyện bắn bia thì chẳng có gì nhiều nhặn để làm ngoài chờ đợi. Tris và Christina lấy thuốc nổ từ chỗ Reggie và dạy Caleb cách xài. Sau đó Matthew và Cara miệt mài nghiền ngẫm một tấm bản đồ, xem xét các lộ trình khác nhau để đi xuyên đặc khu để đến Phòng Vũ Khí. Christina và tôi đi gặp chú Amar, anh George, và Peter để duyệt lại lộ trình chúng tôi sẽ đi trong thành phố tối đó. Tris bị gọi đến một cuộc họp hội đồng vào phút chót. Matthew tiêm phòng huyết thanh ký ức cho mọi người cả ngày, Cara và Caleb và Tris và Nita và Reggie và chính cậu ta.
Không có đủ thời gian để nghĩ về sự đặc biệt của những việc chúng tôi sắp sửa làm: ngăn chặn một cuộc cách mạng, cứu các cuộc thí nghiệm, thay đổi Cục vĩnh viễn.
Trong lúc Tris đi, tôi đến bệnh viện để gặp Uriah lần cuối trước khi tôi đưa gia đình cậu ta về đây với cậu ta.
Khi tôi đến đó, tôi không thể vào trong. Từ đây, qua lớp kính, tôi có thể giả vờ cậu ta chỉ đang ngủ mà thôi, và rằng nếu tôi đụng vào cậu ta, cậu ta sẽ tỉnh dậy và cười và nói một hai câu đùa. Trong đó, tôi sẽ thấy được cậu ta không có sự sống như thế nào, thấy được cú sốc lên não đã cướp đi những phần cuối cùng của Uriah như thế nào.
Tôi siết tay thành nắm đấm để giấu đi cơn run rẩy.
Matthew từ cuối hành lang đến gần tôi, hai tay xỏ trong chiếc túi của bộ đồng phục màu xanh dương đậm. Dáng đi cậu ta thong thả, bước chân thì nặng nề. “Chào.”
“Chào,” tôi đáp.
“Tôi mới vừa tiêm cho Nita xong,” cậu ta nói. “Hôm nay tinh thần cô ấy có khá hơn rồi.”
“Tốt.”
Matthew gõ lên màn hình. “Vậy là anh sẽ đi đón gia đình của cậu ấy đúng không? Tris nói với tôi vậy.”
Tôi gật đầu. “Anh trai và mẹ của cậu ấy.”
Tôi đã gặp Zeke và mẹ cậu ấy trước đây. Bà ấy là một người phụ nữ nhỏ nhắn so với khả năng mà bà ấy mang trong người, và là một trong những Dauntless hiếm hoi xử lý mọi việc lặng lẽ, không có nghi thức kiểu cách gì. Tôi vừa mến, cũng vừa sợ bà ấy.
“Không có cha sao?” Matthew hỏi.
“Qua đời từ khi họ còn nhỏ. Không ngạc nhiên lắm, Dauntless mà.”
“Đúng rồi ha.”
Chúng tôi đứng lặng thinh một lúc, và tôi biết ơn vì sự hiện diện của cậu ta, nó giữ tôi không bị ngột ngạt vì đau đớn. Tôi biết hôm qua Cara nói đúng khi cho rằng tôi đã không giết Uriah, không thật sự thế, nhưng vẫn có cảm giác như tôi đã làm vậy, và có lẽ sẽ luôn luôn có cảm giác là vậy.
“Tôi đã định hỏi cậu,” tôi nói sau một lúc. “Tại sao cậu lại giúp chúng tôi? Dường như nó là một sự mạo hiểm rất lớn với một người không được nhìn nhận với tư cách cá nhân.”
“Có đó,” Matthew nói. “Đó là một câu chuyện đại loại hơi dài.”
Cậu ta khoanh tay lại rồi kéo mạnh sợi dây đeo trên cổ bằng ngón tay cái.
“Có một cô gái,” cậu ta kể. “Cô ấy bị hỏng gen, và vậy có nghĩa là tôi đáng lý không được hẹn hò với cô ấy, đúng chứ? Chúng tôi được cho là phải bảo đảm mình kết đôi với một đối tác ‘tối ưu’ để chúng tôi sản sinh ra những mầm non cao cấp về gen. Chà, tôi đã cảm thấy muốn nổi loạn vô cùng, và chuyện sự vụ bị cấm cảm có cái gì đó thật hấp dẫn, thế là cô ấy và tôi bắt đầu hẹn hò. Tôi chưa từng có ý định để nó thành chuyện gì nghiêm túc, nhưng mà...”
“Nhưng nó đã thành,” tôi tiếp lời.
Cậu ta gật đầu. “Nó đã thành. Cô ấy, hơn bất cứ thứ gì khác, đã thuyết phục tôi rằng lập trường của đặc khu về việc hỏng gen đã bị lệch lạc rồi. Cô ấy là một người tốt đẹp hơn tôi, và sau này sẽ vẫn vậy. Và rồi cô ấy bị tấn công. Một đám người GL đã đánh cô ấy. Cô ấy nói năng rất thông minh, cô ấy chưa bao giờ bằng lòng ở nguyên vị trí cô ấy đang ở – tôi nghĩ việc đó có liên quan, hoặc có thể chẳng có gì, có thể người ta gây ra những chuyện như thế chẳng vì cái gì, rồi cố tìm một lý do ghép vào để vô hiệu hóa khả năng nhìn nhận sự việc mà thôi.”
Tôi nhìn kỹ hơn vào sợi dây mà cậu ta đang nghịch. Tôi luôn tưởng nó màu đen, nhưng khi nhìn kỹ hơn, tôi thấy thật ra nó màu xanh lá cây – màu đồng phục của các nhân viên hỗ trợ.
“Kiểu gì thì cô ấy cũng bị thương rất nặng, nhưng một trong những GL đó là con của một ủy viên hội đồng. Gã quy lý do của cuộc tấn công là do bị khiêu khích, và đó là cái cớ bọn họ đã dùng khi thả gã và những tên GL khác ra với một ít việc lao động công ích, nhưng tôi biết nhiều hơn.” Cậu ta bắt đầu gật gù theo những câu nói của mình.
“Tôi biết họ thả chúng ra vì họ nghĩ về cô ấy như một thứ hạ đẳng hơn chúng. Như thể tụi GL đã đánh nhừ tử một con thú vậy.”
Một cơn rùng mình lan từ chóp xương sườn xuống lưng tôi. “Điều gì...”
“Điều gì đã xảy ra với cô ấy ư?” Matthew liếc sang tôi.
“Cô ấy qua đời một năm sau đó, trong một cuộc phẫu thuật để chữa một vài thương tật. Một con sán gan – bị nhiễm trùng.” Cậu ta buông thõng hai tay. “Ngày cô ấy chết là ngày tôi bắt đầu giúp đỡ Nita. Nhưng tôi không nghĩ kế hoạch gần đây của cô ta là một kế hoạch hay, đó là lý do tại sao tôi đã không giúp các vị. Nhưng mà tôi cũng không ra sức ngăn chặn cô ta nốt.”
Tôi điểm qua một loạt những thứ phải nói trong những lúc như thế này, những biện giải và lời bày tỏ sự thông cảm, và tôi không tìm thấy một cụm từ nào tả đúng suy nghĩ của tôi. Thay vì vậy, tôi chỉ để sự im lặng lan tỏa giữa hai chúng tôi. Đó là câu trả lời chính xác duy nhất với những gì cậu ta vừa mới kể cho tôi nghe, thứ duy nhất thực thi sự công bằng đầy bi kịch chứ không phải vội vàng giải quyết cho qua rồi đi tiếp.
“Tôi biết nghe thì không giống,” Matthew nói, “nhưng tôi căm ghét họ.”
Cơ bắp trên quai hàm cậu ta siết lại. Cậu ta chưa bao giờ gây ấn tượng với tôi là một người thân thiện, nhưng cậu ta cũng chưa bao giờ lạnh lùng. Đó là cậu ta của hiện tại, một người đàn ông trong băng đá, ánh mắt nghiêm nghị và giọng nói như hơi thở bị đóng băng.
“Và tôi đáng ra có thể tình nguyện chết chứ không phải Caleb... nếu không phải vì tôi thật sự rất muốn nhìn thấy họ bị gậy ông đập lưng ông. Tôi muốn nhìn thấy họ lóng ngóng lần mò dưới tác dụng của huyết thanh ký ức, không còn biết mình là ai, vì đó là điều đã xảy ra với tôi khi cô ấy chết.”
“Đó là một hình phạt thích đáng,” tôi nói.
“Thích đáng hơn việc lấy mạng họ,” Matthew nói. “Và hơn nữa, tôi không phải là một tên giết người.”
Tôi cảm thấy khó chịu. Không phải lúc nào bạn cũng đối diện với một con người thật đằng sau lớp mặt nạ bản chất tốt, những phần đen tối nhất của một người. Lúc đó chẳng dễ chịu tí nào.
“Tôi rất tiếc vì chuyện xảy ra với Uriah,” Matthew nói.
“Tôi sẽ để anh ở lại với cậu ta.”
Cậu ta đút tay trở lại vào trong túi áo và đi tiếp dọc hành lang, chu môi huýt sáo.