Chương 48 TOBIAS
TỔNG HÀNH DINH của cư dân vô môn phái – nhưng tòa nhà này sẽ luôn là tổng hành dinh Erudite với tôi, dù có chuyện gì xảy ra đi nữa – sừng sững im lìm trong tuyết, không có gì ngoại trừ những ô cửa sổ sáng đèn cho thấy có người ở trong. Tôi dừng chân trước cửa và phát ra một âm thanh cáu kỉnh trong cổ họng.
“Sao vậy?” Peter hỏi.
“Tôi ghét chỗ này,” tôi đáp.
Cậu ta gạt tóc, đã ướt nhẹp tuyết, khỏi vướng mắt. “Vậy anh sẽ làm gì, phá cửa sổ? Tìm cửa hậu?”
“Tôi sẽ chỉ đi vào thôi,” tôi nói. “Tôi là con trai của bà ấy.”
“Anh cũng đã phản lại bà ta và rời khỏi thành phố khi bà ta cấm tất cả mọi người làm thế,” cậu ta nói, “và bà ta đã cử người đuổi theo để ngăn anh lại. Người có súng.”
“Cậu có thể ở lại đây nếu muốn,” tôi nói.
“Huyết thanh đi đến đâu tôi đi đến đó,” cậu ta nói.
“Nhưng nếu anh có bị bắn thì tôi sẽ cầm nó và bỏ chạy.”
“Tôi chẳng trông mong gì hơn.”
Cậu ta là một thể loại người lạ lùng.
Tôi bước vào trong sảnh lớn, nơi người ta đã ráp lại bức chân dung của Jeanine Matthews, nhưng họ đã vẽ hai dấu X lên hai mắt của mụ ta bằng sơn đỏ và viết “Cặn bã môn phái” ở phía dưới.
Vài người đeo băng tay vô môn phái tiến đến chỗ chúng tôi, súng giơ cao. Có vài người trong số đó tôi nhận ra từ những buổi cắm trại trong nhà kho của những người vô môn phái, hay từ khoảng thời gian tôi còn đi theo mẹ Evelyn với tư cách một thủ lĩnh Dauntless. Những người còn lại thì lạ hoắc, khiến tôi nhớ ra rằng dân số vô môn phái đông hơn rất nhiều so với chúng tôi mong đợi.
Tôi giơ hai tay lên trời. “Tôi đến để gặp bà Evelyn.”
“Chắc rồi,” một người trong số họ nói. “Vì ai muốn gặp bà ấy chúng tôi cũng cho vào mà.”
“Tôi có một tin nhắn từ những người ở bên ngoài,” tôi nói. “Một tin nhắn mà tôi chắc chắn bà ấy sẽ muốn nghe.”
“Tobias?” một người phụ nữ vô môn phái gọi. Tôi nhận ra bà ta, nhưng không phải từ nhà kho của người vô môn phái mà là từ khu Abnegation. Bà ta là hàng xóm của tôi.
Grace là tên bà ta.
“Xin chào cô Grace,” tôi nói. “Tôi chỉ muốn nói chuyện với mẹ tôi thôi.”
Bà ta cắn má trong và cân nhắc nhìn tôi. Tay cầm súng lục lỏng ra. “Chà, chúng tôi vẫn không được để bất cứ ai vào trong.”
“Vì Chúa,” Peter lên tiếng. “Thì cứ đi báo với bà ta rằng chúng tôi đang ở đây để coi bà ta nói gì! Chúng tôi có thể đợi.”
Bà Grace lùi lại vào trong đám đông đã hình thành trong lúc chúng tôi nói chuyện, rồi hạ súng xuống và đi về một cái hành lang gần đó.
Chúng tôi đứng yên đó lâu thật lâu, tới khi vai tôi mỏi nhừ vì đỡ cánh tay tôi. Sau đó bà Grace quay lại và vẫy tay ra hiệu cho chúng tôi. Tôi hạ tay xuống trong khi những người kia hạ súng xuống, và bước vào tiền sảnh, xuyên qua tâm đám đông như một sợi chỉ xuyên qua lỗ kim. Bà ra dẫn chúng tôi tới một cái thang máy.
“Cô đang làm gì mà phải cầm súng vậy, cô Grace?” tôi hỏi.
Tôi chưa từng biết một Abnegation nào lại cầm vũ khí cả.
“Bây giờ không còn tập quán môn phái nữa,” bà ấy nói.
“Tôi phải bảo vệ bản thân. Tôi phải có ý thức tự sinh tồn.”
“Tốt,” tôi nói và thật tình nghĩ vậy. Phái Abnegation cũng suy bại như những môn phái khác, nhưng những cái xấu của nó không rõ ràng bằng, được khoác chiếc áo như đội lốt sự vô kỷ. Nhưng đòi người ta phải biến mất, phải nhạt nhòa hòa vào hậu cảnh bất cứ nơi nào họ đặt chân đến cũng chẳng khá gì hơn khuyến khích họ đấm vô mặt nhau.
Chúng tôi lên tầng có căn phòng điều hành của Jeanine Matthews – nhưng đó không phải là nơi bà Grace đang dẫn chúng tôi tới. Thay vì vậy, bà ta dẫn chúng tôi tới một phòng họp lớn với nào bàn, nào ghế, nào trường kỷ, được xếp đặt vô cùng ngay ngắn. Những ô cửa sổ khổng lồ trên bức tường phía sau để ánh sáng rọi qua. Mẹ tôi đang ngồi ở một cái bàn bên tay phải, chăm chú nhìn ra cửa sổ.
“Cô có thể lui ra, Grace,” bà nói. “Con có tin gì cho mẹ sao, Tobias?”
Bà không nhìn tôi. Mái tóc dày của bà cột lại thành một búi, và bà đang mặc một cái áo sơ-mi màu xám đeo băng tay vô môn phái. Trông bà kiệt sức.
“Có phiền ra ngoài hành lang đợi không?” Tôi nói với Peter, và trước sự ngạc nhiên của tôi, cậu ta không phản đối. Peter chỉ đi ra, đóng cửa lại sau lưng.
Mẹ tôi và tôi còn lại một mình.
“Những người bên ngoài không có tin nhắn nào cho chúng ta,” tôi nói, tiến đến gần bà ấy hơn. “Họ muốn tước đi ký ức của tất cả mọi người trong thành phố. Họ tin không cần nói lý lẽ gì với chúng ta, không có gì để mong đợi vào bản chất tốt đẹp hơn của chúng ta. Họ đã quyết định tẩy não sẽ dễ dàng hơn nói chuyện với chúng ta.”
“Có thể họ nói đúng.” Cuối cùng bà cũng quay sang tôi, tựa gò má lên bàn tay siết chặt. Bà ấy xăm một đường tròn rỗng quanh một ngón tay như một chiếc nhẫn cưới. “Vậy thì con tới đây để làm gì?”
Tôi ngập ngừng, tay đặt lên cái lọ trong túi áo. Tôi nhìn bà ấy, và tôi có thể thấy cách thời gian giày vò bà như một miếng giẻ cũ, những sợi vải bung xơ và sờn rách. Và tôi cũng có thể nhìn thấy người phụ nữ tôi biết lúc còn nhỏ, cái miệng từng giãn ra thành một nụ cười, đôi mắt lấp lánh niềm vui. Nhưng nhìn bà ấy càng lâu, tôi càng tin rằng người phụ nữ vui vẻ ấy không còn tồn tại nữa. Người phụ nữ đó chỉ là một phiên bản xanh xao của người mẹ thật của tôi, được nhìn qua đôi mắt tự cho mình là trung tâm của một đứa trẻ.
Tôi ngồi xuống bàn đối diện bà ấy và đặt lọ huyết thanh ký ức ra giữa hai chúng tôi.
“Con đến để đưa mẹ uống cái này,” tôi nói.
Bà ấy nhìn cái lọ, và tôi nghĩ tôi nhìn thấy nước mắt dâng lên trong mắt bà, nhưng cũng có thể chỉ tại ánh đèn thôi.
“Con nghĩ đó là cách duy nhất để ngăn chặn sự sụp đổ hoàn toàn,” tôi nói. “Con biết ba Marcus và cô Johanna và người của họ đang chuẩn bị tấn công, và con biết mẹ sẽ làm mọi cách để chặn đứng họ, kể cả việc dùng tối đa lượng tử huyết thanh mà mẹ đang có.” Tôi nghiêng đầu.
“Con có nói sai không?”
“Không,” bà ấy nói. “Những môn phái là quỷ dữ. Không thể để chúng phục hồi lại được. Mẹ thà nhìn thấy tất cả chúng ta bị hủy diệt còn hơn.”
Tay bà ấy siết chặt cạnh bàn, mấy đốt tay trắng bệch.
“Lý do các môn phái là quỷ dữ là vì ngoài chúng ra không còn cách nào khác nữa,” tôi nói. “Chúng cho chúng ta những ảo tưởng về sự lựa chọn mà không thật sự cho chúng ta quyền chọn lựa. Đó cũng chính là điều mà mẹ đang làm ở đây, bằng cách thủ tiêu chúng. Mẹ nói với họ hãy lựa chọn đi. Nhưng hãy nhớ đừng có chọn môn phái, nếu không tôi sẽ nghiền nát các người!”
“Nếu con nghĩ như vậy thì tại sao không nói với mẹ?”
bà nói, lớn giọng hơn và tránh ánh mắt tôi, tránh tôi. “Nói với mẹ, thay vì phản bội mẹ.”
“Vì con sợ mẹ!” Những từ đó tự nhiên tuôn ào ra, và tôi hối tiếc đã nói nhưng cũng mừng là chúng đã thoát ra, mừng là trước khi tôi yêu cầu bà ấy từ bỏ con người mình, ít ra tôi cũng có thể thành thật với bà ấy. “Mẹ… mẹ làm con nhớ tới ông ta!”
“Sao con dám.” Bà ấy siết hai tay thành nắm đấm và gần như phun vào mặt tôi. “Sao con dám.”
“Con không quan tâm mẹ có muốn nghe vậy hay không,” tôi nói, đứng lên. “Ông ta là một nhà độc tài trong nhà của chúng ta và bây giờ mẹ là một nhà độc tài trong thành phố này, và mẹ còn không thấy được chúng y như nhau cả thôi!”
“Vậy ra đó là lý do con mang theo cái này,” bà ấy nói, và vòng tay quanh cái lọ, giơ nó lên để nhìn. “Vì con nghĩ đây là cách duy nhất để sửa chữa mọi thứ.”
“Con…” tôi định nói đó là cách dễ nhất, cách tốt nhất, có thể là cách duy nhất để tôi có thể tin tưởng bà ấy.
Nếu tôi xóa trí nhớ của bà ấy, tôi có thể tạo cho mình một người mẹ mới, nhưng...
Nhưng bà ấy không chỉ là mẹ tôi. Bà ấy là một con người có đầy đủ quyền hành với chính mình, và bà ấy không thuộc về tôi.
Tôi không thể chọn bà ấy sẽ trở thành người thế nào chỉ vì tôi không thể đối diện được với con người bà ấy hiện tại.
“Không,” tôi nói. “Không, con đến để đem cho mẹ một lựa chọn.”
Đột nhiên tôi thấy sợ hãi vô cùng, tay tôi lạnh cóng, tim tôi đập thình thịch…
“Con đã nghĩ đến việc đi gặp ông Marcus tối nay, nhưng con đã không đi.” Tôi cực khổ nuốt nước bọt. “Thay vào đó con đến gặp mẹ vì… vì con nghĩ giữa chúng ta còn hy vọng hòa giải. Không phải bây giờ, không phải trong tương lai gần, nhưng sẽ là một ngày nào đó. Còn với ông ấy thì không có hy vọng nào hết, không có khả năng hòa giải nào hết.”
Bà ấy nhìn tôi, ánh mắt dữ tợn nhưng đang ngấn nước mắt.
“Con đưa cho mẹ sự chọn lựa này là không công bằng,” tôi nói. “Nhưng con buộc phải làm. Mẹ có thể lãnh đạo những người vô môn phái, mẹ có thể đánh lại những Allegiant, nhưng mẹ sẽ phải làm điều đó mà không có con, mãi mãi. Hay mẹ có thể để chiến dịch này qua đi, và… và mẹ sẽ có lại đứa con trai của mẹ.”
Nó là một lời đề nghị yếu ớt và tôi biết vậy, đó là lý do tôi e sợ – sợ rằng bà ấy sẽ từ chối chọn lựa, rằng bà ấy sẽ chọn quyền lực chứ không phải tôi, rằng bà ấy sẽ gọi tôi là đứa trẻ ngu ngốc, vốn tôi là như thế. Tôi là một đứa trẻ dài có nửa mét và đang hỏi mẹ tôi bà yêu tôi tới nhường nào.
Cặp mắt của mẹ Evelyn, sẫm màu như đất ướt, nhìn vào mắt tôi một lúc lâu.
Rồi bà ấy với qua bàn và kéo mạnh tôi vào lòng, tạo thành một cái lồng bằng thép xung quanh tôi, mạnh mẽ đến kinh ngạc.
“Cứ để họ có thành phố và mọi thứ trong đó đi,” mẹ nói trên tóc tôi.
Tôi không thể nhúc nhích, tôi không thể nói. Bà ấy đã chọn tôi. Bà ấy đã chọn tôi.