← Quay lại trang sách

Chương 49 TRIS

TỬ HUYẾT THANH có mùi như khói và gia vị, và phổi tôi từ chối nó ngay hơi đầu tiên tôi hít phải. Tôi ho sù sụ và thở hắt ra liên tục, rồi tôi bị bóng tối nuốt chửng.

Tôi sụm xuống hai đầu gối. Cả người tôi như bị ai đó thay máu bằng mật đường, và thay xương tôi bằng chì.

Một sợi dây vô hình kéo tôi vào giấc ngủ, nhưng tôi muốn thức. Việc tôi muốn thức rất quan trọng. Tôi hình dung ra ước muốn đó, khao khát đó đang cháy bỏng trong lồng ngực như một ngọn lửa.

Sợi dây kéo mạnh hơn, và tôi châm thêm vào ngọn lửa đó những cái tên. Tobias. Caleb. Christina. Matthew.

Cara. Zeke. Uriah.

Nhưng tôi không chịu nổi sức nặng của huyết thanh.

Người tôi ngã xuống một bên, cánh tay bị thương của tôi áp xuống đất lạnh. Tôi đang trôi đi…

Được trôi đi thì tốt biết bao, một giọng nói trong đầu tôi vang lên. Để nhìn thấy mình sẽ đến đâu…

Nhưng ngọn lửa, ngọn lửa.

Khao khát được sống.

Tôi chưa xong việc mà, tôi chưa.

Tôi có cảm giác như tôi đang đào sâu vào ý nghĩa của mình. Thật khó để nhớ ra tại sao tôi lại tới đây và tại sao tôi lại quan tâm đến việc dỡ bỏ cái gánh nặng tuyệt vời này khỏi người. Nhưng rồi bàn tay đang bới tìm của tôi tìm thấy nó, ký ức về gương mặt của mẹ tôi, và tay chân bà bẻ ngoặt thành những góc kì lạ trên vệ đường, và dòng máu đang rỉ ra từ xác của ba tôi.

Nhưng họ chết rồi, một giọng nói vang lên. Cô có thể gặp lại họ.

Họ chết vì tôi, tôi trả lời. Và giờ đây tôi có việc phải làm để đáp lại điều đó. Tôi phải ngăn những người khác khỏi mất đi mọi thứ. Tôi phải cứu thành phố và những người mà mẹ và ba tôi yêu quý.

Nếu tôi đi gặp ba mẹ tôi, tôi muốn đem theo một lý do chính đáng, không phải cái này – sự gục ngã vô nghĩa ngay ngưỡng cửa này.

Ngọn lửa, ngọn lửa. Nó bùng lên dữ dội từ bên trong, một đám lửa trại rồi tới một ngọn lửa địa ngục, và cả người tôi là nhiên liệu của nó. Tôi có cảm giác nó đang thiêu đốt khắp người tôi, ăn luôn cả cái sức nặng kia. Bây giờ không có gì có thể giết chết được tôi; tôi tràn đầy sức mạnh và bất khả chiến bại và bất diệt.

Tôi cảm nhận được huyết thanh dính trên người tôi như dầu, nhưng bóng tối đang rút đi. Tôi đập một bàn tay nặng trịch lên sàn và đẩy người đứng dậy.

Oằn người, tôi tông vai vào cánh cửa đôi, và chúng kêu kèn kẹt trên sàn trong lúc dấu niêm phong bị phá. Tôi hít vào không khí trong lành và đứng dậy thẳng hơn. Tôi tới rồi, tôi tới rồi.

Nhưng tôi không chỉ có một mình.

“Cấm nhúc nhích,” ông David nói, giương súng lên.