Chương 50 TRIS
LÀM SAO CÔ tự tiêm phòng tử huyết thanh được thế?”
Ông ta hỏi tôi. Ông ta vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng bạn không cần phải đi được mới nổ súng được.
Tôi chớp chớp mắt, vẫn còn choáng váng.
“Tôi không hề tiêm phòng,” tôi nói.
“Đừng nói vớ vẩn,” ông David nói. “Cô không thể sống sót qua tử huyết thanh mà không được tiêm phòng, và ta là người duy nhất trong đặc khu này sở hữu thứ thuốc đó.”
Tôi chỉ nhìn ông ta chằm chằm, không chắc phải nói gì.
Tôi đâu có tiêm phòng cho mình. Việc tôi vẫn đang đứng thẳng đây là không thể nào. Không còn gì để nói thêm.
“Tôi cho rằng nó không phải là vấn đề nữa,” ông ta nói.
“Giờ chúng ta đã ở đây rồi.”
“Ông làm gì ở đây?” Tôi lầm bầm. Đôi môi tôi dường như lớn một cách kì cục, khó mà nói chuyện được. Tôi vẫn cảm thấy sức nặng nhơn nhớt như dầu đó trên da tôi, cứ như cái chết vẫn đang bám lấy tôi dù tôi đã đánh bại nó.
Tôi lờ mờ nhận ra mình đã để quên khẩu súng ngoài hành lang phía sau, đã chắc chắn rằng đến được tới đây rồi thì không cần nó nữa.
“Ta biết có chuyện gì đó đang diễn ra mà,” ông David nói. “Cô đã cặp kè với những kẻ hỏng gen cả tuần nay, Tris, cô nghĩ ta sẽ không để ý sao?” Ông ta lắc đầu. “Rồi cô bạn Cara của cô bị bắt quả tang đang cố gắng điều khiển những cái đèn, nhưng cô ta rất khôn ngoan, tự hạ mình bất tỉnh trước khi có thể nói với bọn ta điều gì. Thế nên ta đến đây, để đề phòng. Ta rất buồn phải nói là ta không ngạc nhiên khi thấy cô.”
“Ông đến đây một mình sao?” Tôi hỏi. “Không được khôn ngoan lắm, phải không?”
Đôi mắt sáng quắc của ông ta hơi nheo lại. “Chà, cô thấy đó, ta có thuốc kháng tử huyết thanh và vũ khí, và cô không có cách nào để đánh lại ta. Không có cách nào cô có thể cướp được bốn dụng cụ chứa virus khi đang nằm trong tầm súng của ta. Ta e rằng cô đã vượt qua một đoạn đường gian khổ như thế đến đây chẳng vì cái gì cả, và cô sẽ phải trả giá bằng mạng sống của mình. Tử huyết thanh có lẽ đã không giết được cô, nhưng ta sẽ làm. Ta chắc cô hiểu – bọn ta không cho phép tử hình chính thức, nhưng ta không thể để cô sống sót mà ra khỏi đây.”
Ông ta nghĩ tôi đến đây để cướp những vũ khí để tái lập các thí nghiệm, không phải để phát tán một trong số chúng. Dĩ nhiên là ông ta nghĩ vậy rồi.
Tôi cố kiểm soát vẻ mặt mình, dù tôi chắc rằng nó vẫn còn chậm chạp vô cùng. Tôi quét mắt nhìn khắp phòng, tìm thiết bị sẽ phán tán virus huyết thanh ký ức. Tôi đã có mặt khi Matthew mô tả nó cho Caleb thật chi tiết lúc trước: một cái hộp đen với bàn phím bằng bạc, được đánh dấu bằng một mẩu băng keo màu xanh dương, bên trên có viết một số model. Nó là một trong những vật ít ỏi nằm trên kệ tường bên trái, cách tôi chỉ vài mét. Nhưng tôi không thể cử động, nếu không ông ta sẽ giết tôi.
Tôi phải chờ cho thời cơ chín muồi, và làm nhanh.
“Tôi biết những gì ông đã làm,” tôi nói. Tôi bắt đầu lùi lại, hy vọng rằng lời buộc tội sẽ làm ông ta xao nhãng. “Tôi biết chính ông đã chế tạo ra trình mô phỏng tấn công. Tôi biết ông chịu trách nhiệm cho cái chết của ba mẹ tôi – cho cái chết của mẹ tôi. Tôi biết.”
“Ta không chịu trách nhiệm cho cái chết của cô ấy!”, ông David nói, từ ngữ bật ra khỏi miệng quá lớn, quá đột ngột. “Ta đã nói với cô ấy cái gì sắp đến ngay trước khi cuộc tấn công bắt đầu, để cô ấy có thời gian hộ tống những người thân yêu của cô ấy đến một ngôi nhà an toàn. Nếu cô ấy làm theo thì cô ấy đã sống. Nhưng cô ấy là một người đàn bà điên rồ không biết cách hy sinh vì lợi ích lớn lao hơn, và nó đã giết cô ấy!”
Tôi cau mày nhìn ông ta. Có cái gì đó trong phản ứng của ông ta – trong đôi mắt long lanh vì nước của ông ta – cái gì đó ông ta lẩm bẩm trong miệng khi chị Nita tiêm huyết thanh kinh hoàng vào người ông ta – cái gì đó về bà ấy.
“Ông yêu bà ấy phải không?” Tôi hỏi. “Suốt những năm bà ấy đã gửi thư từ cho ông… lý do ông chưa bao giờ muốn bà ấy ở đó – lý do ông nói với bà ấy ông không thể đọc những báo cáo của bà ấy nữa, sau khi bà ấy kết hôn ba tôi…”
Ông David ngồi chết lặng, như một bức tượng, như với một người bằng đá.
“Đúng thế,” ông ta nói. “Nhưng thời gian đó qua rồi.”
Đó chắc chắn là lý do ông ta chào đón tôi vào trong vòng tin tưởng của ông ta, là lý do ông ta trao cho tôi quá nhiều cơ hội như vậy. Vì tôi là một phần của bà ấy, có mái tóc của bà ấy và nói giọng nói của bà ấy. Vì ông ta đã dành cả đời níu kéo bà ấy và không được gì.
Tôi nghe tiếng bước chân trên hành lang bên ngoài.
Binh lính đang tới. Tốt – tôi cần họ. Tôi cần họ để lộ ra loại huyết thanh sẽ được chở bằng đường hàng không, để mang nó ra khỏi đặc khu. Tôi hy vọng họ sẽ đợi cho đến khi không khí hết sạch tử huyết thanh.
“Mẹ tôi không phải là một người điên khùng,” tôi nói.
“Bà ấy chỉ hiểu một điều ông không hiểu. Rằng đó không phải là hy sinh nếu ông thí mạng sống của một người khác, đó đơn giản là điều xấu xa.”
Tôi bước lùi một bước nữa và nói, “Bà ấy đã dạy tôi mọi thứ về sự hy sinh thật sự. Rằng nó nên bắt nguồn từ tình yêu, không phải từ sự ghê tởm đặt sai chỗ vào bộ gen của một người. Rằng nó nên bắt nguồn từ sự cần thiết, không phải khi chưa dùng cạn kiệt những lựa chọn khác. Rằng nó nên xảy ra vì những người cần đến sức mạnh của ông vì chính bản thân họ không có đủ. Đó là lý do tại sao tôi cần ngăn ông ‘hy sinh’ tất cả những con người kia và ký ức của họ. Tại sao tôi cần tống khứ ông khỏi thế giới một lần và mãi mãi.”
Tôi lắc đầu.
“Tôi không phải đến đây để cướp đi cái gì cả, ông David.”
Tôi xoay người và lao về phía cái thiết bị. Súng nổ và cơn đau xuyên qua người tôi. Thậm chí tôi còn không biết viên đạn bắn trúng tôi ở đâu.
Tôi vẫn có thể nghe thấy anh Caleb lặp lại cái mã cho Matthew nghe. Với một bàn tay run lẩy bẩy, tôi gõ những con số đó lên bàn phím.
Lại thêm một tiếng súng nổ.
Đau nhiều hơn, màu đen phủ quanh mắt tôi nhiều hơn, nhưng tôi lại nghe tiếng anh Caleb. Cái nút màu xanh lá cây.
Đau quá.
Nhưng sao lại vậy, khi người tôi tê liệt thế này?
Tôi bắt đầu ngã xuống, và đập tay vào bàn phím trên đường ngã xuống. Một cái đèn bật lên đằng sau cái nút màu xanh.
Tôi nghe một tiếp bíp, và một âm thanh rì rì.
Tôi trượt xuống sàn. Tôi cảm thấy cái gì âm ấm trên cổ, và dưới cằm. Màu đỏ. Máu có màu rất lạ. Tối.
Trong khóe mắt, tôi thấy ông David rũ người trên ghế.
Và mẹ tôi đang bước ra từ phía sau ông ta.
Bà ấy mặc cùng bộ đồ đã mặc lần cuối tôi nhìn thấy bà, màu xám Abnegation, lấm máu của chính mình, đôi tay trần để lộ hình xăm. Trên áo bà vẫn còn những lỗ thủng do đạn bắn; qua đó tôi nhìn được phần da bị thương của mẹ, đỏ ửng nhưng không còn chảy máu, như thể bà bị thời gian đóng băng. Mái tóc vàng xỉn túm thành một búi đằng sau, nhưng một vài cọng lơ thơ như vàng ôm lấy gương mặt bà.
Tôi biết bà không thể nào còn sống được, nhưng tôi không biết liệu có phải tôi đang nhìn thấy mẹ vì mê sảng do mất máu hay tử huyết thanh đã làm đầu óc tôi lú lẫn hay bà ấy ở đây thật bằng cách nào đó.
Mẹ quỳ xuống bên tôi và chạm bàn tay mát lạnh của bà lên má tôi.
“Chào con, Beatrice,” bà nói, và mỉm cười.
“Con làm xong chưa mẹ?” Tôi hỏi, và tôi không chắc tôi thật sự nói vậy hay chỉ là tôi nghĩ vậy và mẹ nghe được.
“Rồi,” bà nói, mắt sáng lấp lánh vì lệ. “Con yêu của mẹ, con đã làm rất tốt.”
“Còn những người khác thì sao?” Tôi nấc lên khi hình ảnh Tobias hiện lên trong đầu tôi, đôi mắt anh sẫm màu và trầm tĩnh đến thế, tay anh mạnh mẽ và ấm áp đến thế, khi lần đầu tiên chúng tôi đứng đối mặt với nhau. “Tobias, anh Caleb, các bạn con?”
“Họ sẽ chăm sóc cho nhau,” bà nói. “Đó là điều người ta vẫn làm mà.”
Tôi mỉm cười và nhắm mắt lại.
Tôi lại cảm thấy một sợi dây đang kéo tôi, nhưng lần này tôi biết không phải thế lực đen tối nào đang kéo tôi về phía tử thần.
Lần này tôi biết đó là bàn tay của mẹ tôi, đang kéo tôi vào trong vòng tay mẹ.
Và tôi vui mừng đến với cái ôm của bà.
Tôi có thể được tha thứ vì những gì tôi đã gây ra để đến đây không?
Tôi muốn thế.
Tôi có thể.
Tôi tin như thế.