← Quay lại trang sách

Chương 52 & 53 & 54 TOBIAS

KHI NGƯỜI EM lần đầu tiên chạm xuống tấm lưới, tất cả những gì tôi ghi nhớ là một cái bóng nhòe màu xám. Tôi đã kéo em đứng dậy và tay em nhỏ xíu, nhưng ấm, và rồi em đứng trước mặt tôi, thấp, gầy và nhạt nhòa với tất cả những điểm nhạt nhòa nhất – ngoại trừ việc em là người nhảy xuống đầu tiên. Cứng Đơ đã nhảy xuống đầu tiên.

Ngay cả tôi cũng không nhảy xuống đầu tiên.

Ánh mắt em đã vô cùng nghiêm túc, vô cùng quyết tâm.

Xinh đẹp.

. Chương 53

TOBIAS.

NHƯNG ĐÓ KHÔNG phải là lần đầu tiên tôi nhìn thấy em. Tôi đã thấy em trong hành lang ở trường, trong đám tang giả của mẹ tôi, và thấy em đang đi bộ trên vỉa hè của khu Abnegation. Tôi đã nhìn em, nhưng tôi đã không thấy em; không ai thấy em đúng như con người thật của em cho đến khi em nhảy xuống đầu tiên.

Tôi cho rằng một ngọn lửa cháy sáng đến thế không được sinh ra để tồn tại lâu dài.

Chương 54

TOBIAS

TÔI ĐI NHÌN thi thể của em… lúc nào đó. Tôi không biết đã bao nhiêu thời gian trôi qua từ lúc Cara kể với tôi chuyện đã xảy ra. Christina và tôi đi cạnh nhau; chúng tôi bước theo gót Cara. Tôi không thật sự nhớ đoạn đường từ lối vào đến nhà xác, chỉ một vài hình ảnh nhạt nhòa và thứ âm thanh gì đó vượt qua được rào chắn đã dựng lên trong đầu tôi.

Em nằm trên bàn, và trong khoảnh khắc, tôi nghĩ rằng em chỉ đang ngủ thôi, và khi tôi chạm vào em, em sẽ tỉnh dậy và cười với tôi và hôn lên môi tôi. Nhưng khi tôi chạm vào em, em lạnh ngắt, người em cứng đờ.

Christina sụt sịt rồi khóc nấc lên. Tôi siết chặt tay Tris, cầu nguyện rằng mình siết đủ chặt, tôi sẽ gửi sự sống lại vào cơ thể em, và rồi em sẽ lại hồng hào lên và tỉnh dậy.

Tôi không biết mất bao lâu tôi mới nhận ra điều đó sẽ không xảy ra, rằng em đi rồi. Nhưng khi nhận ra rồi, mọi sức mạnh trong tôi đều biến mất, và tôi đổ sụp xuống gối, bên cạnh cái bàn, và tôi nghĩ sau đó tôi khóc, hay ít ra tôi muốn vậy, và toàn bộ con người tôi thét gào đòi một nụ hôn nữa, một từ nữa, một cái nhìn nữa, một cái nữa.