Chương 55
NHỮNG NGÀY SAU đó, chính sự hoạt động, không phải sự yên tĩnh, đã giúp tôi tránh xa nỗi đớn đau, thế nên tôi đi khắp những hội trường trong đặc khu mà không ngủ.
Tôi nhìn mọi người phục hồi từ thứ huyết thanh ký ức đã thay đổi họ vĩnh viễn như thể đang quan sát từ một khoảng cách rất xa.
Những người bị lạc trong sự mơ hồ ký ức được tập hợp lại thành nhóm và được nói cho nghe sự thật: rằng bản chất con người rất phức tạp, rằng tất cả những gen của chúng ta đều khác nhau, nhưng chẳng có gen nào hỏng và cũng không có gen nào lành. Họ cũng được nghe những lời nói dối: rằng ký ức của họ bị xóa vì một tai nạn kỳ quặc, rằng trước đó họ đã sắp thực hiện vận động hành lang với chính phủ để đòi quyền bình đẳng cho những GH.
Tôi cứ thấy mình ngột ngạt khi có những người khác xung quanh và bị tê liệt bởi sự cô đơn khi họ rời khỏi tôi.
Tôi sợ hãi mà tôi còn không biết vì cái gì, vì tôi đã mất tất cả rồi. Tay tôi run rẩy khi tôi ghé qua phòng điều khiển để nhìn thành phố qua những màn hình. Cô Johanna đang sắp xếp phương tiện đi lại cho những ai muốn rời thành phố. Họ sẽ đến đây để tìm hiểu sự thật. Tôi không biết chuyện gì sẽ xảy ra với những người ở lại Chicago, và tôi không chắc mình có quan tâm.
Tôi đút hai tay vô túi và xem thêm vài phút nữa, rồi lại bỏ đi, cố bước chân đều theo nhịp tim, hay cố tránh những vết nứt giữa những viên gạch. Khi đi ngang qua lối vào, tôi nhìn thấy một nhóm người nhỏ đang vây quanh bức tượng bằng đá, một trong số đó ngồi trên xe lăn – Nita.
Tôi đi ngang qua thanh chắn an ninh vô dụng và đứng lại ở cách một đoạn, nhìn họ. Reggie bước lên phiến đá và mở một cái van bên dưới bể nước. Những giọt nước biến thành một suối nước, và nước nhanh chóng phun ra khỏi bể nước, bắn tung tóe khắp phiến đá, làm phần ống quần Reggie ướt nhẹp.
“Tobias?”
Tôi hơi giật mình. Là Caleb. Tôi quay mặt khỏi giọng nói đó, tìm kiếm một đường thoát.
“Đợi đã. Làm ơn,” cậu ta nói.
Tôi không muốn nhìn cậu ta, để đo xem cậu ta buồn thương vì em nhiều hay ít như thế nào. Và tôi không muốn nghĩ về chuyện em đã chết vì một tên hèn nhát như thế ra sao, về chuyện cậu ta không xứng đáng với mạng sống của em ra sao.
Dù vậy, tôi vẫn nhìn cậu ta, băn khoăn không biết có nhìn được vài nét của em trên mặt cậu ta, vẫn khao khát có em dù bây giờ tôi biết em đã ra đi.
Đầu tóc cậu ta không gội và rối bù, đôi mắt xanh lục thâm quầng, miệng trễ xuống.
Cậu ta không giống em.
“Tôi không có ý làm phiền cậu,” cậu ta nói. “Nhưng tôi có chuyện này muốn nói với cậu. Chuyện này… em ấy đã bảo tôi nói với cậu, trước khi…”
“Cứ nói thẳng đi,” tôi nói, trước khi Caleb kết thúc câu.
“Nó bảo tôi rằng nếu nó không sống được, tôi nên nói với cậu…” Caleb nghẹn lời, rồi cố gồng người để không khóc. “Rằng nó không muốn bỏ cậu lại một mình.”
Tôi nên cảm thấy gì đó, nghe những lời cuối cùng của em dành cho tôi, phải không? Tôi chẳng cảm thấy gì. Tôi cảm thấy trôi đi xa hơn bất cứ lúc nào.
“Vậy sao?” Tôi cay nghiệt hỏi lại. “Vậy tại sao cô ấy lại làm thế? Tại sao cô ấy không để cậu chết đi?”
“Cậu nghĩ tôi không tự hỏi mình câu hỏi đó sao?” Caleb nói. “Beatrice yêu thương tôi. Đủ nhiều để chĩa súng vào tôi, để nó được chết thay cho tôi. Tôi không biết tại sao, nhưng chuyện là thế đấy.”
Cậu ta bỏ đi mà không đợi tôi đáp lời, và có lẽ vậy tốt hơn, vì tôi không nghĩ ra được điều gì tương xứng với sự giận dữ của tôi để nói. Tôi nuốt nước mắt và ngồi xuống đất, ngay chính giữa sảnh chờ.
Tôi biết tại sao em muốn nói với tôi rằng em không muốn bỏ tôi lại một mình. Em muốn tôi biết rằng đây không phải là tổng hành dinh Erudite nữa, không phải là một lời nói dối nói ra để tôi đi ngủ trong lúc em đi đến chỗ tử thần, không phải là một hành động hy sinh bản thân không cần thiết. Tôi quẹt mu bàn tay vào mắt như thể tôi có thể đẩy ngược nước mắt lại vào trong. Không khóc lóc, tôi trừng phạt mình. Nếu tôi để thoát một tí ti cảm xúc này ra ngoài, toàn bộ nó sẽ trào ra, và nó sẽ không bao giờ chấm dứt.
Một lúc nào đó sau đó, tôi nghe những giọng nói vang lên rất gần – Cara và Peter.
“Bức tượng này là một biểu tượng của sự thay đổi,” cô ấy nói với cậu ta. “Thay đổi dần dần, nhưng họ sắp dỡ bỏ nó rồi.”
“Ồ vậy sao?” Peter nghe có vẻ háo hức. “Tại sao vậy?”
“Ừm… tôi sẽ giải thích sau, nếu được,” Cara nói. “Cậu nhớ đường về phòng chung không?”
“Có.”
“Vậy… cứ về đó một lúc đi. Sẽ có người tới đó giúp cậu.”
Cara tiến đến chỗ tôi, và tôi co người lại đợi cô ta lên tiếng. Nhưng tất cả những gì cô ta làm là ngồi xuống đất bên cạnh tôi, tay khoanh lại trong lòng, lưng thẳng. Cảnh giác nhưng thoải mái, cô ta nhìn bức tượng nơi Reggie đang đứng bên dưới dòng nước ào ạt.
“Cô không phải ở đây đâu,” tôi lên tiếng.
“Tôi không còn chỗ nào khác để đi,” cô ta trả lời. “Và sự im lặng cũng tốt mà.”
Vậy là chúng tôi ngồi đó, cạnh nhau, chăm chú nhìn dòng nước, trong im lặng.
“Hai người đây rồi,” Christina nói, vừa đi vừa chạy về phía chúng tôi. Mặt cô ấy sưng vù còn giọng nói thì yếu ớt, bơ phờ, như một tiếng thở dài sườn sượt. “Đi thôi, đến giờ rồi. Họ sắp tháo máy móc của cậu ấy rồi.”
Tôi rùng mình khi nghe thấy từ đó, nhưng vẫn ép mình đứng lên. Cô Hana và Zeke đã quanh quẩn bên Uriah suốt từ lúc chúng tôi trở về, những ngón tay của họ đan vào tay cậu ấy, mắt họ kiếm tìm dấu hiệu của sự sống. Nhưng chẳng còn sự sống nào ở lại, chỉ còn tiếng máy móc đang đập thay nhịp tim cậu ta.
Cara đi sau Christina và tôi khi chúng tôi hướng về bệnh viện. Nhiều ngày rồi tôi không ngủ, nhưng tôi không thấy mệt, không phải theo cách tôi thường thấy, dù người tôi đau nhức trong lúc bước đi. Christina và tôi không nói chuyện, nhưng tôi biết suy nghĩ của chúng tôi tương đồng, về Uriah, về những hơi thở cuối cùng của cậu ấy.
Chúng tôi đến chỗ ô cửa sổ quan sát bên ngoài phòng của Uriah, và mẹ tôi cũng có ở đó – chú Amar đã thay tôi đón bà vài ngày trước. Bà ấy cố chạm vào vai tôi nhưng tôi giằng ra, không muốn được an ủi.
Trong phòng, Zeke và cô Hana đang đứng hai bên giường Uriah. Cô Hana nắm một tay cậu ấy, và Zeke nắm tay còn lại. Một bác sĩ đang đứng gần cái máy đo nhịp tim. Một tấm bìa kẹp hồ sơ giơ ra, chìa cho không phải cô Hana hay Zeke mà là cho ông David. Đang ngồi trong xe lăn. Co ro và mê mụ, như tất cả những người bị mất ký ức khác.
“Ông ta làm gì ở đây?” Tôi cảm thấy tất cả các cơ bắp và xương cốt và dây thần kinh đang cháy phừng phừng.
“Về cơ bản ông ta vẫn là lãnh đạo của Cục, ít ra là cho đến khi họ thay thế ông ta,” Cara nói vọng lên từ sau lưng tôi. “Tobias, ông ta không nhớ gì hết. Người cậu biết không còn tồn tại nữa; ông ta như người chết rồi thôi.
Người đàn ông đó không nhớ đã giết…”
“Im đi!” Tôi nạt. Ông David ký lên cái bìa kẹp hồ sơ và xoay người lại, đẩy xe ra cửa. Cửa mở, và tôi không thể kìm được – tôi lao vào ông ta, và chỉ có thân người rắn chắc của mẹ Evelyn mới ngăn không cho tôi bóp cổ ông ta được. Ông ta bắn cho tôi một cái nhìn kỳ lạ rồi lăn ra hành lang trong lúc tôi đẩy người qua cánh tay của mẹ tôi, cánh tay như một rào chắn chắn ngang vai tôi.
“Tobias,” mẹ tôi nói. “Bình. Tĩnh. Lại.”
“Sao không ai nhốt lão ta lại?” Tôi quát hỏi, và mắt tôi mờ đi đến nỗi không thấy gì.
“Vì ông ta vẫn là người của chính phủ,” Cara nói. “Chỉ vì họ đã tuyên bố nó là một tai nạn không may không có nghĩa là họ sa thải tất cả mọi người. Và chính phủ sẽ không bỏ tù ông ta chỉ vì ông ta đã giết chết một kẻ nổi loạn do bị cưỡng ép.”
“Một kẻ nổi loạn,” tôi lặp lại. “Vậy ra bây giờ cô ấy là như thế sao?”
“Đã từng,” Cara nhẹ nhàng nói. “Và không, đương nhiên là không phải, nhưng đó là thứ chính phủ nhìn nhận về cô ấy.”
Tôi định phản đối, nhưng Christina đã cắt ngang. “Mọi người, họ đang làm kìa.”
Trong phòng Uriah, Zeke và cô Hana siết tay nhau bằng hai bàn tay còn trống bên trên người Uriah. Tôi nhìn thấy môi cô Hana cử động, nhưng tôi không nhìn ra cô ấy đang nói gì – phái Dauntless có lời cầu nguyện nào cho cái chết không? Phái Abnegation phản ứng với cái chết bằng sự im lặng và phục vụ, không phải bằng lời. Tôi cảm thấy cơn giận của mình xẹp xuống, và tôi lại chìm trong nỗi đau đớn không lời, lần này không chỉ vì Tris, mà còn vì Uriah, cậu bé có nụ cười khắc sâu trong tâm trí tôi. Em trai của bạn tôi, và cũng là bạn tôi, dù vẫn chưa đủ lâu để tính khí hài hước của cậu ấy ghi dấu trong lòng tôi, chưa đủ lâu.
Viên bác sĩ đẩy vài cái công tắc, tấm bìa kẹp hồ sơ giữ chặt vào người, và những chiếc máy thôi thở thay cho Uriah. Vai Zeke run lên, và cô Hana siết chặt tay cậu ấy, đến khi mấy đốt tay cô trắng bệch.
Rồi cô nói gì đó, rồi tay cô buông ra, và cô lùi lại khỏi thi thể của Uriah. Để cậu ấy đi.
Tôi lùi khỏi ô cửa sổ, ban đầu bước đi, rồi sau đó là chạy, lao đầu qua hành lang, bất cần, mù quáng, trống rỗng.