← Quay lại trang sách

Chương 56

NGÀY HÔM SAU, tôi lái một cái xe tải ra khỏi đặc khu.

Những người ở đó vẫn đang trong quá trình phục hồi sau khi mất ký ức, thành ra không có ai ngăn tôi. Tôi lái băng qua đường ray xe lửa hướng về thành phố, mắt tôi dõi về phía đường chân trời nhưng không thật sự nhìn thấy nó.

Khi tôi tới những cánh đồng ngăn giữa thành phố và thế giới bên ngoài, tôi nhấn ga. Bánh xe nghiến lên cỏ khô và tuyết, và chẳng mấy chốc mặt đất đã chuyển thành vỉa hè trong khu Abnegation, và tôi hầu như không để ý đến thời gian đã trôi qua. Đường phố vẫn y như cũ, nhưng tay và chân tôi biết phải đi đâu, dù đầu óc tôi không còn buồn chỉ đường cho chúng nữa. Tôi đậu lại trước căn nhà gần biển báo dừng, với đường đi vào nhà nứt nẻ.

Nhà của tôi.

Tôi bước vào cửa trước và lên lầu, trong tai vẫn còn cái cảm giác lùng bùng đó, như thể tôi đang trôi xa khỏi thế giới. Người ta nói về sự đau đớn của nỗi đau thương, nhưng tôi không biết họ muốn nói gì. Với tôi, đau thương là một tình trạng tê liệt mang tính hủy hoại, mọi giác quan đều lờ mờ.

Tôi ấn tay lên tấm pa-nô che cái gương trên trên lầu, và trượt nó qua một bên. Dù ánh mặt trời buổi chiều tàn đang ánh lên vàng ươm, đang tràn khắp sàn phòng và chiếu sáng mặt tôi từ bên dưới, tôi vẫn chưa bao giờ nhợt nhạt đến như vậy; những quầng thâm dưới mắt tôi chưa bao giờ đậm hơn. Những ngày vừa qua tôi đã ở đâu đó giữa ngủ và thức, không làm trọn vẹn được cái nào.

Tôi cắm cái tông-đơ vào ổ cắm điện gần tấm gương.

Cái nắp chắn đã ở đúng chỗ, nên tất cả những gì tôi phải làm là xén nó vào tóc, cụp tai xuống để không bị lưỡi dao cắt trúng, quay đầu ra sau để nhìn xem có bỏ sót chỗ nào không. Những sợi tóc bị xén rơi lả tả trên giày và vai tôi, đâm vào da chỗ chúng rơi xuống. Tôi sờ lên đầu để chắc nó được cắt đều, nhưng tôi không cần phải kiểm tra, không thật sự cần. Từ lúc còn nhỏ tôi đã học cách làm chuyện này rồi.

Tôi dành kha khá thời gian để phủi tóc khỏi vai và chân, rồi quét nó vào dụng cụ hốt rác. Làm xong, tôi lại đứng trước gương, và tôi có thể nhìn thấy một chỏm của hình xăm trên người tôi, ngọn lửa Dauntless.

Tôi lấy lọ huyết thanh ký ức trong túi ra. Tôi biết một cái lọ đó thôi sẽ xóa đi gần hết cuộc đời tôi, nhưng nó sẽ nhắm tới những ký ức, chứ không phải sự thật hiển nhiên. Tôi vẫn sẽ biết viết, biết nói, biết ráp máy tính, vì những dữ liệu đó được lưu trong một phần khác của não tôi. Nhưng tôi sẽ không nhớ gì khác nữa hết.

Cuộc thí nghiệm chấm dứt rồi. Cô Johanna đã thương thảo thành công với chính phủ – cấp trên của ông David – để những thành viên cũ của các môn phái được ở lại trong thành phố, với điều kiện họ phải tự cung tự cấp, phục tùng chính quyền của chính phủ, và cho phép người ngoài đến và gia nhập với họ, biến Chicago thành một khu đô thị như bao khu đô thị khác, ví dụ như Milwaukee. Cục, vốn từng chịu trách nhiệm về cuộc thí nghiệm, giờ đây sẽ giữ gìn trật tự trong phạm vi Chicago.

Nó sẽ là khu đô thị duy nhất trong cả nước được cai quản bằng những người không tin vào việc hỏng gen. Một dạng thiên đường. Matthew nói tôi cậu ta hy vọng những người ở vùng giáp ranh sẽ từ từ vào lấp đầy những không gian trống, và tìm thấy một cuộc sống thịnh vượng hơn cuộc sống mà họ đã bỏ lại.

Tất cả những gì tôi muốn là trở thành một người khác.

Trong trường hợp này là Tobias Johnson, con của Evelyn Johnson. Tobias Johnson có thể sống một cuộc đời khù khờ và trống rỗng, nhưng ít ra hắn sẽ là một con người toàn vẹn, không phải là một mảnh của con người tôi hiện giờ, bị nỗi đau tàn phá tới mức sẽ chẳng thể có tác dụng gì nữa.

“Matthew nói với tôi anh đã chôm một ít huyết thanh ký ức và một chiếc xe tải,” một giọng nói vang lên từ cuối hành lang. Là giọng Christina. “Tôi phải nói là tôi đã không thật sự tin anh ấy.”

Chắc hẳn tôi đã không nghe thấy tiếng cô ấy vào nhà qua âm thanh lùng bùng trong tai. Thậm chí giọng cô ấy còn nghe giống như đang xuyên qua làn nước để đến được tai tôi, và phải mất mấy giây sau tôi mới hiểu được cô ấy đang nói gì. Hiểu rồi, tôi nhìn cô ấy và nói, “Vậy thì tại sao em lại tới, nếu em không tin cậu ta?”

“Đề phòng thôi,” cô ấy nói, bắt đầu bước về phía tôi.

“Với lại tôi muốn nhìn thấy thành phố lần cuối trước khi tất cả thay đổi. Đưa tôi cái lọ đó, Tobias.”

“Không.” Tôi nắm ngón tay lại để bảo vệ.” Đây là quyết định của tôi, không phải em.”

Đôi mắt sẫm màu của cô ấy mở to, khuôn mặt sáng rực lên vì ánh nắng. Nó khiến từng sợi của mái tóc đen, dày của cô ấy cam rực lên không khác gì đang cháy.

“Đây không phải quyết định của anh,” cô ấy nói. “Đây là quyết định của một kẻ hèn nhát, và anh là rất nhiều thứ, Số Bốn, nhưng không phải là một kẻ hèn nhát. Chưa bao giờ.”

“Có thể bây giờ tôi là thế đấy,” tôi thờ ơ trả lời. “Nhiều thứ đã thay đổi. Và thế này với tôi chẳng sao cả.”

“Không, anh có sao.”

Tôi cảm thấy kiệt sức tới nỗi chỉ có thể đảo mắt.

“Anh không thể trở thành một người mà cô ấy ghét được,” Christina nói, lần này rất khẽ khàng. “Và cô ấy sẽ ghét điều này.”

Một cơn giận dữ đột ngột dâng trào trong người tôi, nóng bừng và nguy hiểm, và cảm giác lùng bùng trong tai bay mất, khiến ngay cả con đường Abnegation im ắng này cũng ồn ào quá đỗi. Tôi rùng mình với cái lực đó.

“Im đi!” Tôi gào lên. “Im đi! Em không biết cô ấy sẽ ghét cái gì; em không biết cô ấy, cô…”

“Tôi biết đủ nhiều!” Christina nạt lại. “Tôi biết cô ấy sẽ không muốn anh xóa cô ấy khỏi trí nhớ của anh như thể cô ấy không quan trọng gì với anh hết.”

Tôi nhào tới cô ta, găm vai cô ta vào tường và dí tới sát mặt cô ta.

“Nếu em dám nói lại,” tôi nói, “tôi sẽ…”

“Sẽ làm gì?” Christina xô tôi ra, mạnh. “Đánh tôi ư?

Biết sao không, có một từ để miêu tả những gã to lớn, khỏe như voi mà đi tấn công phụ nữ, và từ đó là hèn.”

Tôi nhớ những tiếng la hét của ba tôi vang khắp nhà, và bàn tay ông tay siết quanh cổ họng mẹ tôi, đập bà ấy vào tường và cửa. Tôi nhớ đã chứng kiến điều đó từ cửa phòng tôi, tay tôi nắm chặt khung cửa. Và tôi nhớ đã nghe tiếng nấc lặng lẽ của mẹ qua cửa phòng bà, và bà đã đóng cửa phòng để tôi không vào được ra sao.

Tôi lùi lại và khuỵu xuống, để cả người đổ sập xuống tường.

“Tôi xin lỗi,” tôi nói.

“Tôi biết,” cô ấy trả lời.

Chúng tôi cứ đứng yên đó vài giây, chỉ nhìn nhau. Tôi nhớ mình đã ghét cô ấy lúc lần đầu tiên gặp, vì cô ấy là một Candor, và lời lẽ cứ vọt khỏi miệng cô ấy không cân nhắc, cẩu thả. Nhưng dần dần cô ấy đã chứng tỏ với tôi cô ấy thật sự là ai, một người bạn bao dung, thủy chung với sự thật, đủ can đảm để hành động. Tôi không thể không quý cô ấy, không thể không nhìn thấy những gì Tris đã nhìn thấy trong cô ấy.

“Tôi biết cảm giác muốn quên hết mọi thứ là như thế nào,” cô ấy nói. “Tôi cũng biết cảm giác khi người anh thương yêu bị giết chẳng vì lý do gì, và khi muốn đánh đổi mọi ký ức về họ chỉ để lấy một giây phút bình yên.”

Cô ấy nắm tay tôi, bàn tay đang siết chặt cái lọ.

“Tôi chưa quen Will lâu dài,” cô ấy nói, “nhưng cậu ấy đã thay đổi cuộc đời tôi. Cậu ấy đã thay đổi tôi. Và tôi biết Tris đã thay đổi anh còn nhiều hơn thế.”

Vẻ mặt nghiêm khắc mới phút trước của cô ấy đã tan đi mất, và cô ấy chạm vào vai tôi, nhẹ nhàng.

“Con người anh đã trở thành khi ở bên cậu ấy rất xứng đáng tồn tại,” cô ấy nói. “Nếu anh nuốt lọ huyết thanh đó, anh sẽ chẳng bao giờ quay lại được với anh ta nữa.”

Nước mắt lại dâng lên, như lúc tôi nhìn thấy xác Tris, và lần này, nỗi đau đớn đi cùng nó, nóng ran và sắc nhọn trong lồng ngực tôi. Tôi siết chặt cái lọ trong nắm tay, tuyệt vọng muốn nắm lấy sự giải thoát mà nó sẽ mang đến, sự bảo vệ khỏi những nỗi đau đang cào xé trong tôi như một con thú.

Christina quàng tay qua vai tôi, và cái ôm của cô ấy còn làm tôi đau hơn vạn lần, vì nó khiến tôi nhớ đến tất cả những lần cánh tay mảnh khảnh của Tris vòng quanh người tôi, thoạt tiên ngập ngừng, nhưng rồi sau đó lại mạnh mẽ hơn, tự tin hơn, chắc chắn về cô ấy và về tôi hơn. Nó khiến tôi nhớ sẽ không còn cái ôm nào đem lại cảm giác như thế nữa, vì sẽ không bao giờ còn có ai như em nữa, vì em đi rồi.

Em đi rồi, và khóc lóc có vẻ quá vô ích, quá ngu ngốc, nhưng đó lại là tất cả những gì tôi có thể làm. Christina đỡ tôi đứng thẳng và không nói gì suốt một lúc lâu.

Cuối cùng tôi cũng buông ra, nhưng hai tay cô ấy vẫn đặt trên vai tôi, ấm và hơi thô ráp vì những phần bị chai.

Có lẽ cũng giống như da trên một bàn tay trở nên chai lì hơn sau những cơn đau cứ liên tục lặp đi lặp lại, một con người cũng vậy. Nhưng tôi không muốn trở thành một con người chai sạn.

Còn có nhiều loại người khác trên đời này. Có người giống như Tris, em là một người sau những chịu đựng và phản bội vẫn có thể tìm thấy đủ yêu thương để hy sinh mạng sống của mình thay cho anh trai em. Hay người như Cara, vẫn có thể tha thứ cho kẻ đã nã súng vào đầu em trai cô ta. Hay Christina, cứ mất hết người bạn này đến người bạn khác nhưng vẫn quyết định mở lòng, để có những người bạn mới. Hiện ra trước mặt tôi là một lựa chọn nữa, sáng sủa hơn và mạnh mẽ hơn những lựa chọn mà tôi trao cho mình.

Tôi đã mở mắt rồi, tôi đưa cho cô ấy cái lọ. Cô ấy cầm và bỏ vào túi.

“Tôi biết Zeke vẫn đang khá kì quặc khi ở gần anh,” cô ấy nói, khoác một tay lên vai tôi. “Nhưng trong lúc đó tôi có thể làm bạn anh. Chúng ta có thể trao đổi vòng tay nếu anh muốn như mấy đứa con gái Amity từng làm ấy.”

“Tôi không nghĩ cần phải vậy đâu.”

Chúng tôi cùng nhau đi xuống cầu thang và bước ra đường. Mặt trời đã khuất sau những tòa nhà của Chicago, và từ xa xa, tôi nghe thấy tiếng con tàu đang lăn bánh trên đường ray, nhưng chúng tôi đang đi xa khỏi nơi này và tất cả những điều đã từng có ý nghĩa với chúng tôi, và như vậy vẫn ổn.

Có rất nhiều cách để can đảm trong thế giới này. Đôi lúc can đảm là hy sinh mạng sống của mình vì một điều lớn lao hơn chính bản thân, hay vì một người nào khác. Đôi lúc can đảm là từ bỏ hết tất cả những gì mình từng biết, hay tất cả những người mình từng yêu thương, vì lợi ích lớn lao hơn.

Nhưng đôi lúc không phải là thế.

Đôi lúc nó chẳng hơn gì việc nghiến răng chịu đựng cơn đau, chịu đựng những công việc hàng ngày, từ từ tiến bước đến một cuộc sống tốt đẹp hơn.

Đó là kiểu can đảm mà tôi phải vận vào mình lúc này.