← Quay lại trang sách

Chương VIII

Tôi thức giấc rất sớm. Suốt đêm, hầu như cứ độ nửa giờ tôi lại tỉnh dậy, ghé đến gần người khách tội nghiệp của tôi và chăm chú nhìn nó. Nó vẫn sốt và hơi mê sảng. Nhưng gần sáng thì nó ngủ rất say. Dấu hiệu tốt lành, tôi nghĩ bụng, song lẽ buổi sáng thức dậy tôi vẫn quyết định trong lúc con bé đang ngủ phải khẩn trương chạy đi mời bác sĩ. Tôi có biết một ông bác sĩ, một ông già sống độc thân và tốt bụng, trước đây vẫn ngụ ở phố Vlađimirxeaia với một bà nội trợ người Đức. Tôi quyết định đến tìm ông. Ông hứa với tôi mười giờ sẽ tới nhà. Tôi tới ông lúc tám giờ. Trên đường đi, tôi sốt ruột ghé vào chỗ Maxlôbôep, nhưng tôi nghĩ chắc anh ta còn ngủ sau sự việc hôm qua, hơn nữa, con bé Elena có thể thức dậy và nếu vắng tôi chắc nó sẽ hoảng sợ vì thấy đang nằm trong phòng tôi. Vì tình trạng ốm đau rất có thể nó không còn nhớ được: tại sao, khi nào và bằng cách nào mà nó lại rơi vào nhà tôi.

Đúng lúc tôi bước vào phòng thì con bé cũng tỉnh dậy. Tôi lại gần nó và thận trọng hỏi: em thấy trong người thế nào? Con bé không trả lời nhưng cứ đăm đăm nhìn tôi rất lâu bằng đôi mắt đen rất giàu tình cảm. Qua ánh mắt của nó, tôi cảm thấy nó đã hiểu ra tất cả và đã hoàn toàn tỉnh táo. Nó không trả lời tôi có thể chỉ vì thói quen lâu nay của mình. Cả hôm qua, cả hôm kia, khi tới chỗ tôi, để đáp lại những câu hỏi của tôi, con bé đều không hé răng nói nửa lời, và chỉ bất chợt nhìn vào mắt tôi bằng một cái nhìn rất lâu và chăm chú, vừa ngạc nhiên và tò mò một cách kỳ quặc, vừa ẩn giấu một nét gì đó kiêu hãnh thật lạ lùng. Lúc này tôi vẫn nhận thấy trong ánh mắt của nó nét nghiêm khắc và thậm chí như là nghi ngờ ấy. Tôi đặt tay lên trán nó để xem nó còn sốt không, nhưng con bé lặng lẽ và khẽ khàng đưa bàn tay bé bỏng gạt tay tôi ra và quay mặt vào tường. Tôi đi ra để khỏi làm cho nó lo ngại.

Tôi có một chiếc ấm lớn bằng đồng. Từ lâu rồi vốn dùng nó thay ấm xamôva và đun nước sôi trong đó. Tôi cũng có sẵn củi, người quét sân cứ năm ngày một lần lại mang củi đến cho tôi. Tôi nhóm lò, đi lấy nước và bắc ấm lên bếp. Tất cả ấm bếp đều bày trên bàn. Elena quay lại nhìn mọi việc tôi làm một cách tò mò. Tôi hỏi xem nó có thích gì không? Nhưng nó lại quay đi và không đáp một lời.

“Nó giận gì mình ấy nhỉ? – Tôi nghĩ, – con bé kỳ cục thật!”.

Ông bác sĩ già, như lời hứa, đến nhà tôi đúng mười giờ. Ông ta xem xét bệnh nhân một cách kỹ lưỡng theo kiểu người Đức và ông đã làm cho tôi hoàn toàn yên tâm khi nói rằng dù có hiện tượng sốt nhưng cũng không có gì đặc biệt nguy hiểm. Ông còn cho biết thêm là con bé có thể còn bị một căn bệnh mãn tính khác kiểu như bệnh loạn nhịp tim. “Nhưng bệnh này đòi hỏi sự theo dõi đặc biệt, còn lúc này thì nó không có gì nguy hiểm”. Ông ta ghi đơn cho con bé uống mấy thứ thuốc nước và thuốc bột vì thói quen hơn vì cần thiết, và ông liền bắt đầu lục vấn tôi: bằng cách nào mà con bé lại đến với tôi? Đồng thời ông cứ ngạc nhiên quan sát căn phòng của tôi. Đúng là một ông già lắm lời kinh khủng.

Elena đã làm cho ông ta ngạc nhiên, nó đã rút tay ra không cho ông bắt mạch và không chịu thè lưỡi cho ông xem. Nó không hé môi trả lời những câu hỏi của ông, nhưng suốt thời gian ấy nó chỉ dán mắt vào chiếc tượng thánh Xtanhixiap to đùng lúc lắc trên cổ ông ta. “Chắc là con bé đau đầu lắm, – ông già nhận xét, – nhưng có điều nó nhìn mới ghê chứ!”. Tôi thấy không cần thiết kể cho ông già nghe về Elena, và tránh không đả động đến câu chuyện dài dòng ấy.

– Lúc nào cần, báo cho tôi biết, – ông nói lúc ra về, – còn bây giờ thì không có gì nguy hiểm.

Tôi quyết định ở lại bên Elena suốt ngày, và nếu có thể cho đến tận khi nó khỏe hẳn và ở nhà một mình được. Nhưng biết rằng Natasha và Anna Andreyevna có thể sẽ khắc khoải chờ mình một cách vô ích, tôi liền gửi qua đường bưu điện thành phố một bức thư cho Natasha báo tin hôm nay tôi không đến được. Còn viết cho Anna Andreyevna thì không thể được. Chính bà đã từng yêu cầu tôi đừng bao giờ gửi thư cho bà, sau một bận tôi gửi thư báo tin Natasha bị ốm. “Ông già cau mặt nhìn thấy thư cháu, – bà nói, – tin tức thì ông ấy muốn biết, nóng lòng nóng ruột nữa, mà trong thứ thì không thể đòi hỏi, chẳng giải đáp được gì, vẻn vẹn mười dòng! Ông ấy muốn biết thật cụ thể, mà cháu thì mất mặt!”. Vì thế tôi chỉ viết cho một mình Natasha, và khi mang đơn đến hiệu mua thuốc, tôi cũng bỏ thư cả thể.

Thỉnh thoảng Elena lại thiếp đi. Trong giấc ngủ nó vẫn rên rỉ và rùng mình. Ông bác sĩ đoán đúng: con bé đau đầu dữ dội. Lúc lúc nó lại khẽ kêu lên và giật mình tỉnh dậy. Nó nhìn tôi giận dữ, dường như nó hết sức khó chịu vì sự chú ý của tôi. Thú thật là điều ấy khiến tôi rất đau khổ.

Đến mười một giờ thì Maxlôbôep tới. Anh ta tỏ ra lo lắng và dường như băn khoăn; anh ta chỉ ghé đến một phút và rất vội đi đâu đấy.

– Này anh bạn, tớ vẫn đoán là cậu sống khốn khổ, – anh ta nhìn quanh, nhận xét, – nhưng quả thật tớ không ngờ cậu lại rúc vào cái hộp thế này. Bởi vì đây đúng là cái hộp, chứ nào có ra căn phòng. Nhưng thôi, kệ nó, cứ coi như không sao cả, tai họa chính là ở chỗ tất cả những công việc nhảm nhí cha vơ chú váo này cứ kéo cậu ra khỏi công việc. Hôm qua, lúc chúng mình đến nhà mụ Bupnôva, tớ đã nghĩ tới điều ấy. Còn tớ, anh bạn ạ, theo bản tính và hoàn cảnh xã hội của tớ, tớ thuộc số người tự mình chẳng làm nên trò trống gì, mà chỉ đi hỗ trợ cho người khác làm mà thôi. Bây giờ hãy nghe đây: có thể ngày mai hoặc ngày kia tớ sẽ ghé đến cậu, còn cậu thì sáng chủ nhật dứt khoát phải ở nhà tớ. Đến hôm ấy tớ hy vọng là việc con bé này sẽ hoàn toàn kết thúc, lúc ấy tớ sẽ bàn bạc với cậu một cách nghiêm túc, bởi vì đã đến lúc làm việc với cậu một cách nghiêm túc rồi. Không thể sống thế này được nữa, hôm qua tớ mới chỉ nói xa nói gần với cậu còn bây giờ thì sẽ lý giải đâu ra đấy. Bởi vì, rốt cuộc, cậu hãy cho biết: cậu coi việc vay tiền tớ là sỉ nhục phải không?...

– Thôi đừng cãi nhau nữa! – tôi ngắt lời anh ta, – tốt hơn là cậu hãy cho biết hôm qua ở chỗ cậu cuối cùng kết thúc như thế nào?

– Thế nào à? Kết thúc một cách lý tưởng nhất, và mọi mục đích đã đạt được, cậu hiểu chứ? Và bây giờ tớ đang bận. Tớ chỉ ghé lại một phút để thông báo là tớ bận và không đến cậu được, nhân tiện cũng xem xem: cậu để con bé ấy ở đâu, hay giữ lại ở chỗ cậu? Bởi lẽ việc này cũng cần phải suy tính và giải quyết.

– Việc này tớ còn chưa biết chắc, và thú thật, tớ cũng chờ cậu để bàn bạc. Nếu như, giả dự tớ giữ nó ở lại với tớ thì sao?

– Ồ, làm quái gì, dù để làm con hầu đi nữa...

Cậu nói khẽ một tí. Nó dù đang ốm nhưng hoàn toàn tỉnh táo, và chỉ thoạt nhìn thấy cậu, tớ thấy hình như nó đã run lên. Tức là nó vẫn nhớ chuyện hôm qua.

Tôi liền kể cho anh ta nghe về tính nết con bé, về tất cả những gì mà tôi phát hiện ra ở nó. Câu chuyện của tôi lôi cuốn Maxlôbôep. Tôi nói thêm rằng, có thể, tôi sẽ xin cho nó vào một gia đình, và kể sơ qua về các cụ trong gia đình tôi. Thật ngạc nhiên, anh ta đã biết phần nào câu chuyện của Natasha và trả lời câu hỏi của tôi: do đâu mà anh ta biết?

– Dạo ấy, lâu rồi, tớ có loáng thoáng nghe thấy một câu chuyện. Chả là tớ đã nói chuyện với cậu, tớ biết công tước Valkovsky. Cậu định gửi con bé cho các cụ đàng ấy là rất tốt đấy. Nó chỉ làm cho cậu bận bịu. Và còn một việc nữa: phải sắm cho nó bộ cánh. Thôi đừng lo chuyện ấy, tớ sẽ liệu. Tạm biệt, ghé lại tớ luôn nhé. Con bé ấy thế nào, đang ngủ à?

– Có lẽ, – tôi đáp.

Nhưng anh ta vừa đi ra. Elena đã lập tức gọi tôi.

– Ai thế? – Nó hỏi. Giọng nó run run, nó nhìn tôi chằm chằm và ánh mắt dường như đầy cao ngạo thách thức. Tôi không thể diễn đạt khác hơn.

Tôi nói với nó họ của Maxlôbôep và nói thêm là nhờ có ông ấy mà tôi giải thoát được cho nó khỏi nhà Bupnôva, và mụ Bupnôva rất sợ ông ta. Má nó chợt đỏ bừng lên như lửa, chắc vì nó nhớ lại chuyện cũ.

– Từ nay bà ấy không bao giờ tới đây chứ? Elena tò mò nhìn tôi hỏi.

Tôi vội vàng an ủi cho nó yên tâm. Con bé lặng lẽ xiết chặt lấy tay tôi bằng những ngón tay bé nhỏ nóng bỏng, nhưng như chợt nhớ, nó lại bỏ ra. “Không thể để con bé cứ giữ mãi cảm giác ghê sợ với mình như vậy”, – tôi nghĩ. Đấy là cung cách của nó, hay là... hay chẳng qua nó là con bé khốn cùng đã gặp quá nhiều đau khổ đến nỗi không tin ai trên đời này nữa.

Đến giờ tôi chạy đi mua thuốc, đồng thời ghé vào một quán cơm quen, nơi tôi vẫn thường ăn trưa và họ vẫn cho tôi ăn chịu. Lần này ra khỏi nhà tôi mang theo chiếc cặp lồng và vào quán mua một đĩa xúp thịt gà về cho Elena. Nhưng con bé không buồn đụng đến đĩa xúp vẫn nằm mãi trên bếp lò.

Cho con bé uống thuốc xong, tôi ngồi vào bàn làm việc. Tôi cứ tưởng là nó ngủ, nhưng tình cờ quay lại nhìn nó tôi chợt thấy nó đang nghển đầu và chăm chú quan sát tôi viết. Tôi làm như không nhận thấy nó.

Cuối cùng nó lăn ra ngủ thật và tôi hết sức vui mừng vì thấy nó ngủ rất ngon, không một chút mê sảng hay rên rỉ. Tôi bắt đầu băn khoăn lo lắng. Natasha không những có thể đang giận tôi vì không biết nguyên cớ gì mà hôm nay tôi không đến chỗ cô ấy, mà hơn nữa, tôi nghĩ, chắc cô sẽ rất buồn vì sự bàng quan của tôi vào đúng lúc mà có lẽ cô cần đến tôi nhất. Thậm chí rất có thể ở chỗ cô đang xảy ra những chuyện rắc rối, những việc này nọ rất cần đến tôi, ấy thế mà tôi lại dường như cứ cố tình mất hút.

Còn mọi chuyện ở chỗ Anna Andreyevna, thì cứ sau khi kiếm cớ rút lui ngày hôm qua, tôi hoàn toàn không biết gì cả. Tôi cứ nghĩ tới nghĩ lui và đột ngột quyết định là phải chạy đến cả hai nơi. Tôi chỉ vắng nhà có lẽ chỉ vẻn vẹn độ hai giờ. Elena đang ngủ và không biết tôi đi. Tôi bật dậy, khoác áo bành tô, vớ lấy mũ cát két, nhưng vừa định bước đi thì bất chợt Elena đã gọi giật tôi lại. Tôi ngạc nhiên: phải chăng con bé chỉ giả vờ ngủ?

Nhân tiện nói thêm: dù Elena cứ làm ra vẻ như không muốn trò chuyện với tôi, nhưng những tiếng gọi tôi khá liên tục, ý muốn được tôi giải đáp tất cả những băn khoăn thắc mắc, đã nói lên một điều ngược lại, và tôi phải thú thật là điều ấy làm cho tôi rất vui.

– Ông định trao em cho ai? – con bé hỏi, lúc tôi lại gần nó. Nói chung nó luôn đột ngột đặt cho tôi những câu hỏi khiến tôi hoàn toàn bị bất ngờ. Lần này thậm chí tôi cũng không hiểu được ngay là nó muốn nói gì.

– Ban nãy ông vừa nói với ông người quen của ông là ông muốn đưa em đến cho nhà nào đó. Em không đi đâu hết.

Tôi cúi xuống bên nó: con bé lại đang sốt, nó lại lên cơn sốt nóng. Tôi bắt đầu an ủi, động viên nó, tôi quả quyết với nó rằng nếu nó muốn ở lại với tôi, thì tôi sẽ không đưa nó đi đâu hết. Vừa nói điều ấy tôi vừa bỏ áo khoác và mũ ra. Tôi không dám bỏ nó một mình trong tình trạng như vậy.

– Không, ông cứ đi đi! Con bé nói, nó đoán ngay ra là tôi định ở lại. – Em buồn ngủ, em sẽ ngủ ngay bây giờ.

– Nhưng em ở nhà một mình được sao? – Tôi băn khoăn nói. – Thật ra chỉ sau hai giờ là tôi sẽ về...

– Vâng, ông cứ đi đi. Chả lẽ nếu em ốm suốt năm, thì suốt năm ông cũng không ra khỏi nhà, – con bé nói khẽ, mỉm cười nhìn tới một cách lạ lùng, dường như nó đang đấu tranh với một tình cảm tốt đẹp nào đó đang dấy lên trong tim nó. Con bé đáng thương! Trái tim đôn hậu, dịu hiền của nó vẫn không sao giấu nổi, bất chấp tất cả sự phẫn nộ khôn nguôi và thói quen ưa cô độc.

Thoạt đầu tôi chạy đến chỗ Anna Andreyevna. Bà chờ tôi đến phát sốt phát rét và đón tôi bằng hàng tràng trách móc, còn chính bà thì đang lo sốt vó: sau bữa cơm trưa, ông già Nikolai Sergueych liền bỏ đi khỏi nhà mà đi đâu thì không rõ. Tôi đoán chừng là bà cụ đã không nén nổi và đem kể hết mọi chuyện cho ông, có điều là vẫn theo thói quen của bà là bằng cách nói bóng gió. Quả nhiên, bà hầu như đã tự thú thật như vậy, khi nói rằng bà không chịu nổi nếu không chia xẻ với ông cái tin vui như thế, tuy nhiên Nikolai Sergueych. theo như cách mô tả của bà; bằng tối sắm hơn mây đen, chẳng nói chẳng rằng, “cứ ngậm tăm đến không buồn trả lời những câu hỏi của bác”, và bỗng nhiên sau bữa cơm trưa, ông lão cứ xắm nắm và rồi làm thế đấy. Vừa kể, Anna Andreyevna vừa suýt run bắn lên vì sợ, bà khẩn khoản yêu cầu tôi ở lại cùng bà đề chờ ông già Nikolai Sergueych. Tôi lựa lời từ chối và nói với bà gần như thẳng thừng rằng có thể ngày mai tôi cũng không thể tới được và chính vì thế mà lúc này tôi chạy đến đây để báo cho bà biết. Chỉ suýt nữa là chúng tôi nổ ra va chạm. Bà bắt đầu khóc lóc dấm dứt, trách móc tôi một cách gay gắt và cay đẳng, cho mãi đến khi tôi bước ra khỏi cửa, bà mới đột ngột ôm quàng lấy có tôi, bà ghì chặt tôi bằng cả hai tay và cầu xin tôi đùng giân ba, con người “côi cút”, đừng chấp nhặt những lời bà nói trong cơn nóng giận.

Ngược lại với dự đoán, tôi bắt gặp Natasha vẫn đang ở một mình và đáng ngạc nhiên là tôi thấy cô tỏ ra chẳng mừng rỡ gì khi tôi xuất hiện, không như hôm qua và nói chung là mọi bận khác. Hình như tôi còn quấy rầy hoặc làm cô bực mình vì một lý do nào đó. Đề trả lời câu hỏi: Hôm nay Aliôsa có tới không?– Cô đáp: – Dĩ nhiên là có, tuy không lâu. Anh ấy hứa tối nay sẽ lại, – cô nói tiếp, vẻ băn khoăn.

– Thế tối qua có tới không?

– Không. Người ta giữ chân anh ấy, – cô nói thêm rất nhanh, – Thế nào anh Vanya, công việc của anh ra sao?

Tôi thấy cô chỉ muốn nói cho qua chuyện để quay sang chuyện khác. Tôi quan sát cô kỹ hơn: rõ ràng cô tỏ ra bơ phờ mệt mỏi. Thêm nữa, khi nhận thấy tôi đang theo dõi chăm chú và quan sát cô, cô chợt liếc nhìn tôi rất nhanh và tức giận, dữ dội đến nỗi cử như cô muốn thiêu tôi ra tro bằng cái nhìn ấy. “Cô ấy lại đang khốn khổ rồi”, – tôi nghĩ thầm, chỉ có điều cô không muốn nói với tôi,

Trả lời câu hỏi của cô về công việc của tôi, tôi kể lại tất cả câu chuyện về con bé Elena, không bỏ qua chi tiết nào, Câu chuyện của tôi đã làm cho cô hết sức thích thú và thậm chỉ sửng sốt.

– Lạy chúa tôi! Thế mà anh lại có thể bỏ con bé Elena ấy ở nhà một mình! – Cô kêu lên.

Tỏi cho cô biết là hôm nay tôi đã định hoàn toàn không đến với cô, nhưng lại sợ cô giận tôi và có điều gì cần đến tôi chăng.

– Cần chứ,– cô lầm bầm một mình, vẻ nghĩ ngợi, – cần chứ, có thể cần đến anh. Vanya, nhưng thôi tốt hơn hãy để lúc khác. Anh vừa ở chỗ các cụ phải không.

Tôi thuật lại chuyện cho cô nghe.

– Phải, có trời mà biết ông cụ tiếp nhận tất cả những tin tức này như thế nào, Vả lại, tiếp nhận thế nào thì cũng...

– Tiếp nhận thế nào? – tôi hỏi, – tình thể thay đổi kỳ lạ thật!

– Đúng thế đấy… Ông cụ lại đi đâu vậy? Lần trước thì anh cho là ông cụ đi đến chỗ em. Anh Vanya, nếu có thể, mai anh ghé lại đây nhé, Có thể em sẽ nói với anh điều này... Em thật xấu hổ đã làm anh lo lắng, còn bây giờ thì anh về nhà với vị khách của mình đi. Dễ thường anh đã rời nhà được hai giờ rồi chăng?

– Đến đây. Tạm biệt, Natasha. Nhưng hôm nay Aiôsa đối với em như thế nào?

– Aliôsa ấy à, không có gì... Em rất ngạc nhiên về sự thắc mắc của anh.

– Tạm biệt, cô bạn.

– Tạm biệt, – Cô uể oải chìa tay cho tôi và tránh ánh mắt nhìn cuối cùng của tôi, Tôi rời cô mà hơi ngạc nhiên. “Chắc cô đang có điều gì nghĩ ngợi – tôi nghĩ bụng, Không phải chuyện vớ vẩn, ngày mai chắc cô sẽ kể cho mình thôi.”

Tôi buồn rầu trở về nhà, và thoạt bước vào cửa đã ngạc nhiên sửng sốt. Nhà cửa tối mò. Tôi nhìn thấy Elena đang ngồi trên đivăng, đầu cúi gằm trước ngực hình như nghĩ gì lung lắm. Nó cũng không thèm nhìn tôi, cứ như là đang mơ ngủ. Tôi lại gần, nó như đang lẩm bẩm gì một mình, “Nó mê sảng chăng?” – Tôi nghĩ.

– Elena, cô bạn nhỏ, em làm sao thế?– Tôi hỏi, ngồi xuống bên và cầm lấy tay nó.

– Em muốn đi khỏi đây... Tốt nhất là em muốn trở về với bà ấy, – con bé không ngẩng đầu nhìn tôi, nói khẽ

– Đi đâu? Đến ai cơ? – Tôi ngạc nhiên hỏi.

–– Đến bà ấy, bà Bupnôva. Bà ấy luôn miệng nói rắng em nợ bà ấy nhiều tiền, bà ấy đã bỏ tiền chôn cất mẹ em... Em không muốn đề bà ấy chửi mẹ... Em muốn làm việc cho bà ấy, làm ra tiền trả hết cho bà ấy... Sau đó tự em sẽ ra đi. Còn bây giờ em sẽ trở lại với bà ấy.

– Bình tĩnh lại, Elena, không thể trở về với bà ấy đâu, – tôi nói, – bà ấy sẽ hành hạ em, sẽ giết chết em...

– Cho bà ấy giết, cho bà ấy hành bạ, – Elena nóng nảy ngắt lời, – em chẳng phải là người đầu tiên, còn bao nhiêu người khác, cả những người tốt hơn em cũng bị hành hạ I Một bà ăn mày đẩ nói với em như vậy ở ngoài phố. Em nghèo hèn và muốn cứ sống nghèo hèn. Suốt đời em sẽ vẫn nghèo hèn. Mẹ em đã ra lệnh cho em như vậy khi mẹ em mãt. Em muốn làm việc... Em không muốn khoác cải áo dài này...

– Ngày mai tôi sẽ Iấy cho em cái áo khác. Tôi cũng sẽ mang những cuốn sách của em về cho em Em cứ sống ở đây với tôi. Tôi sẽ không trao em cho một ai, nếu chính em không muốn, em đừng lo...

– Em sẽ đi làm thuê...

–Được, được! Chỉ có điều cứ yên tâm, nằm ngủ đi.

Nhưng con bé tội nghiệp đã ràn rụa nước mắt. Dần dần nó khóc lên nức nở, nước mắt đầm đìa. Tôi chẳng biết làm gì với nó, chỉ biết mang nước đến và đắp ướt thái dương và đầu cho nó. Cuối cùng nó nằm vật ra đivăng, hoàn toàn kiệt sức và lại bắt đầu lên cơn sốt nóng. Tôi tìm được thứ gì là quấn cho nó thứ nấy và nó thiếp đi, nhưng luôn trăn trở, bất chợt lại rùng mình và thức giấc. Mặc dù ngày hôm ấy tôi không đi đâu nhiều, nhưng tôi vẫn mệt kinh khủng và quyết định càng đi nằm sớm cảng tát Bao nhiên lo lắng day dứt cứ ngổn ngang trong đầu tôi. Tôi linh cảm

thấy rằng tôi sẽ còn chịu lắm gian nan với con bé này. Nhưng điều tôi lo lắng nhất vẫn là Natasha và công việc của cô. Nói chung, bây giờ tôi vẫn còn nhớ lại trong tình trạng tâm thần nặng nề như vậy. Tôi đã thiếp đi chập chờn suốt cái đêm bất hạnh ấy...