Chương VII
Tôi hối hả trở về nhà: những lời của Maxlôbôep khiến tôi vô cùng kinh ngạc. Có trời mà biết được điều gì đang xảy ra trong đầu tôi… Như có sự xếp đặt, một sự kiện có sức chấn động mạnh mẽ như sét đánh đang chờ tôi ở nhà.
Đối diện trước cổng ngôi nhà tôi ở có treo một chiếc đèn lồng. Tôi vừa bước đến dưới cửa, thì đột nhiên từ chính phía chiếc đèn lồng ấy một bóng người lạ lao lại phía tôi, đến nỗi tôi định kêu lên, một con người thật, đang run rẩy, sợ hãi, gần như mất trí vừa kêu lên vừa ghì chặt tôi, rồi ôm riết lấy tôi. Đó chính là Nenli!
– Nenli! Em làm sao thế? – Tôi kêu lên. – Em lạ thật!
– Ở trên kia… ông ta đang ngồi… trong phòng mình…
– Ai thế? Lên đây, lên đây với tôi.
– Em không muốn, không muốn đâu! Em đợi ở đây cho đến khi nào ông ấy đi ra… ở phòng ngoài… em không muốn.
Tôi bước lên phòng mình với một linh cảm lạ lùng, và mở cửa – trước mặt tôi là ông công tước. Ông ta ngồi bên bàn và đang đọc cuốn tiểu thuyết. Ít nhất thì cuốn sách cũng đang mở trước mặt ông.
– Ivan Petrovich! – Ông ta vui mừng kêu lên – Tôi rất mừng vì rốt cuộc ông cũng đã về. Tôi vừa mới định ra về. Tôi đã chờ ông hơn một tiếng. Theo lời yêu cầu hết sức tha thiết và khẩn khoản của bà bá tước, hôm nay tôi đã hứa là sẽ cùng với ông tới thăm bà ấy vào tối nay. Bà ta rất mong mỏi, rất muốn được làm quen với ông! Bởi vì ông đã có hứa với tôi, cho nên tôi quyết định ghé đến thăm ông trước khi ông chưa kịp đi đâu và mời ông đi cùng với tôi. Ông thử tưởng tượng, tôi đã buồn biết bao khi tới đây: con hầu của ông cho biết ông vắng nhà. Làm gì bây giờ? Tôi đã chót hứa sẽ đến cùng với ông, và vì thế tôi đã ngồi chờ ông, định chỉ chờ mười lăm phút. Thế rồi bao nhiêu lần mười lăm phút: tôi mở cuốn tiểu thuyết của ông ra và bắt đầu đọc. Ivan Petrovich! Đấy cũng là một tác phẩm hoàn hảo! Ông không biết được điều gì đã xảy ra sau đó đâu! Ông làm cho tôi phải tuôn bao nhiêu là nước mắt. Vì tôi đã khóc, mà tôi thì chằng mấy khi khóc…
– Thế ngài muốn tôi đi với ngài ạ? Thú thật với ngài, lúc này… mặc dù tôi hoàn toàn nhất trí, song lẽ…
– Vì chúa, chúng ta đi thôi! Ông định xử với tôi thế nào vậy? Thì tôi đã chờ ông cả một tiếng rưỡi đồng hồ!… Tôi cần, rất cần nói với ông như vậy. – ông hiểu thế nào chứ? Tất cả điều này ông biết rõ hơn tôi.. Có thể chúng ta còn có chuyện để bàn, ông nghĩ xem! Vì Chúa, xin đừng từ chối.
Tôi nghĩ rằng sớm hay muộn thì rồi cũng phải đi. Cứ cho là Natasha hiện đang một mình và rất cần đến tôi, nhưng chính cô ấy lại giao cho tôi tìm hiều về Cachia càng sớm càng tốt. Hơn nữa, cũng có thể Aliôsa đang ở đây… Tôi biết rằng Natasha sẽ không yên tâm chừng nào tôi còn chưa mang đến cho cô tin tức về Cachia, và vì vậy tôi quyết định đi. Nhưng tôi cũng đang lo lắng về con bé Nenli.
– Ngài làm ơn chờ cho một chút. – tôi nói với ông công tước và chạy ra cầu thang. Nenli đang đứng trong đó, trong một góc tối om.
– Tại sao em không muốn vào. Nenli? Ông ta làm gì em thế? Ông ta đã nói gì với em?
– Chẳng có gì… Nhưng em không muốn, không muốn… – Con bé nhắc lại, – em sợ…
Tôi cũng không van nài nó – vô ích. Tôi chỉ bảo nó lúc tôi và ông công tước đi ra thì nó phải vào ngay trong phòng và đóng cửa lại.
– Và không được cho bất cứ ai vào, Nenli nhé, dù họ có van nài đi nữa.
– Thế ông đi với ông ta à?
– Với ông ta.
Con bé rùng mình và níu chặt lấy tay tôi, ý như muốn yêu cầu tôi đừng đi, nhưng vẫn không nói gì. Tôi định bụng ngày mai sẽ hỏi nó kỹ càng.
Tôi trở lại xin lỗi ông công tước và vào mặc áo. Ông ta liền thuyết phục tôi là tới đó không cần phải ăn mặc và trang điểm gì đặc biệt. “Như thế lại càng có vẻ thú vị hơn! – ông ta nói thêm, ngắm nhìn tôi từ đầu đến chân như phán xét, – ông biết đấy, tuy thế những thành kiến xã hội ấy… cũng chưa thể hoàn toàn dứt bỏ được đâu. Còn lâu ông mới tìm nổi một sự hoàn thiện ấy trong xã hội chúng ta”, – ông ta kết luận, lấy làm hài lòng vì thấy tôi diện một chiếc áo đuôi tôm.
Chúng tôi đi ra, nhưng đến cầu thang (tôi bảo ông ta dừng lại, còn tôi quay vào phòng, nơi Nenli vừa lẻn vào, để chia tay với nó một lần nữa. Nó có vẻ hết sức xúc động. Mặt nó tái xanh tái xám. Tôi rất sợ cho nó và cảm thấy lo lắng phải để nó ở nhà một mình.
– Ông có con hầu thật kỳ quặc, – ông công tước nói với tôi lúc xuống cầu thang. – Bởi vì con bé con ấy chính là con hầu của ông phải không?
– Không… nó đang… sống tạm với tôi thôi.
– Con bé kỳ quặc. Tôi cứ đinh ninh là nó mất trí. Ông hãy tưởng tượng xem, thoạt đầu nó trả lời tôi tử tế, nhưng sau đó, khi đã nhìn kỹ tôi, nó liền lao về phía tôi, nó kêu lên, run rẩy và ghì chặt lấy tôi… hình như nó muốn nói điều gì đó mà không nói được. Thú thật là tôi đâm sợ và muốn chạy trốn nó, nhưng ơn chúa, chính nó lại chạy trốn tôi. Tôi thật sửng sốt. Ông quen sống như thế rồi sao?
– Nó mắc bệnh động kinh, – tôi đáp.
– À ra thế! Thế thì không có gì đáng ngạc nhiên… nếu như nó đang lên cơn.
Trước mắt tôi đang hiện ra một điều: cuộc đến thăm hôm qua của Maxlôbôep khi anh ta biết rằng tôi không có nhà, cuộc viếng thăm hôm qua của tôi đến nhà Maxlôbôep và câu chuyện mà anh ta vô tình kể lại trong lúc làm ra vẻ say rượu, rồi thì mời tôi đến nhà vào lúc bảy giờ hôm nay với việc anh ta khăng khăng thuyết phục tôi đừng tin anh ta có giở trò ma mãnh và cuối cùng là việc ông công tước ngồi chờ tôi suốt một tiếng rưỡi mà rất có thề ông ta biết tôi đang ở nhà Maxlôbôep, cũng như việc Nenli vùng chạy trốn ông ta ra ngoài phố – tất cả những điều ấy ít nhiều tỏ ra có liên hệ với nhau. Phải nghiền ngẫm tới một điều gì đấy.
Chiếc xe ngựa đang chờ ông ta ngoài cổng. Chúng tôi ngồi vào xe và khởi hành.