← Quay lại trang sách

PHẦN THỨ TƯ Chương I

Tôi sẽ không mô tả lại cơn phẫn nộ của tôi. Mặc dù có thể đã chờ đón mọi điều, tôi vẫn hoàn toàn sửng sốt. Dường như lão ta đã phơi bày tất cả dã tâm của mình với tôi một cách hết sức tình cờ. Vả lại, tôi còn nhớ là bấy giờ cảm giác của tôi thật hỗn độn: dường như tôi vừa bị một cái gì đó xiết lấy, như thể vừa bị một đòn trọng thương, và một nỗi buồn da diết mỗi lúc một khiến tim tôi se lại. Tôi sợ cho Natasha. Tôi linh cảm thấy bao nhiêu đau khổ đang chờ cô ở phía trước và hoang mang lo lắng không biết làm cách nào để thoát ra, để làm dịu bớt những giây phút cuối cùng trước khi mọi chuyện sẽ hoàn toàn chấm dứt. Sự chấm dứt thì hiển nhiên, không còn nghi ngờ gì nữa. Cô đã tiến gần nó, nhưng chưa hề nhận biết, rồi ra cô sẽ thế nào!

Tôi cũng không nhớ là mình đã về đến nhà, mặc dù mưa ướt đầm đìa suốt đường đi. Đã ba giờ sáng. Tôi chưa kịp gõ cửa, mà chỉ thoạt nghe tiếng bước chân thì cánh cửa đã vội vàng mở tung, cứ như là Nenli không hề chợp mắt và suốt đêm vẫn thức chờ tôi ở ngay bên bậc cửa. Cây nến vẫn cháy. Tôi nhìn gương mặt Nenli và phát hoảng: gương mặt nó biến sắc. Mắt nó bừng bừng như đang lên cơn sốt, cứ nhìn trân trân ngơ ngác như không nhận ra tôi. Con bé đang lên cơn sốt dữ dội.

– Nenli, em làm sao thế, em ốm ư? – Tôi hỏi, cúi xuống và ôm lấy nó.

Con bé run rẩy và ghì chặt lấy tôi, hình như có điều gì sợ hãi, nó lẩm bẩm câu gì rất nhanh và rời rạc, cứ như nó chỉ đợi tôi về để nó nói ngay việc ấy. Nhưng những lời nó nói lộn xộn và kỳ cục khiến tôi chẳng hiểu gì hết. Rõ ràng nó đang lên cơn mê sảng.

Tôi vội vàng dìu nó lại giường. Nhưng con bé vẫn lăn xả vào tôi và ghì chặt như hoảng sợ, như cầu xin che chở cho nó khỏi một kẻ nào đó, và đến lúc nằm vào giường, nó vẫn bíu chặt lấy tay tôi như sợ rằng tôi lại bỏ nó mà đi. Nhìn nó tôi quá xúc động và thần kinh hoảng loạn đến nỗi phát khóc. Chính tôi cũng đang ốm. Trông thấy những giọt nước mắt của tôi, con bé cứ đăm đăm và bất động nhìn tôi, với một vẻ chú mục gắng gượng và căng thẳng như thể nó đang cố sức nghĩ ngợi và suy tính một điều gì. Rõ ràng nó làm việc đó với một cố gắng rất lớn. Sau rốt, một thoáng gì đó tựa như suy nghĩ hiện lên trên gương mặt của nó. Sau một đợt lên cơn nặng, nó phải mất một thời gian không thể kiểm soát được ý nghĩ và nói năng mạch lạc được như bình thường. Lúc này cũng vậy: nó cố hết sức để nói với tôi điều gì đó và biết là tôi không hiểu, nên nó đưa bàn tay bé nhỏ và lau nước mắt cho tôi, đoạn nó ôm choàng cổ tôi, ghì chặt lấy tôi và hôn.

Rõ ràng là lúc tôi vắng nhà nó đã lên cơn và sự việc xảy ra đúng vào lúc nó đang đứng bên cửa. Qua phút lên cơn, hiển nhiên là rất lâu nó vẫn chưa tỉnh hẳn. Trong phút nửa thực nửa mê chắc nó đã tưởng tượng ra những gì khủng khiếp, đáng sợ. Cũng trong phút đó, nó hình dung lộn xộn thấy tôi đang về và sắp gõ cửa, vì vậy nó nằm phệt xuống nền nhà ngay bên bậu cửa, chăm chú đợi tôi về và lập tức chồm dậy khi nghe tiếng gõ cửa đầu tiên của tôi.

“Nhưng tại sao con bé lại vừa vặn có mặt ngay ở cửa?”– tôi nghĩ bụng và chợt ngạc nhiên thấy con bé vẫn khoác chiếc áo măng tô lông (mà tôi vừa mua cho nó ở một bà buôn quen biết thường ghé đến phòng tôi và đôi lúc vẫn cho tôi mua chịu), tếh nghĩa là nó đã chuẩn bị để đi đâu đó, nhưng vừa mở cửa thì hiển nhiên là nó đột ngột lên cơn động kinh. Nó định đi đâu thế nhỉ? Lúc ấy liệu nó đã mê sảng chưa?

Trong lúc này cơn sốt vẫn chưa lui, và nó lập tức lại rơi vào mê sảng và bất tỉnh. Ở với tôi, nó đã hai lần lên cơn nhưng kết thúc đều qua khỏi, và bây giờ nó lại lên cơn sốt nóng. Ngồi trông nó chừng nửa giờ, tôi kéo mấy chiếc ghế lại gần đi văng và nằm xuống bên cạnh nó, vẫn mặc nguyên áo quần để tỉnh cho nhanh nếu nó có gọi. Tôi không tắt nến. Tôi còn nhìn nó nhiều lần trước khi thiếp đi. Trông nó thật xanh xao, cặp môi mím chặt trong cơn sốt và bật máu chắc là vì ngã. Gương mặt nó vẫn không trút bỏ được vẻ sợ hãi và một nỗi buồn u uất mà ngay trong khi ngủ vẫn còn hiện rõ. Tôi định bụng sáng mai phải đến mời bác sĩ thật sớm, nếu như tình hình của nó xấu đi. Tôi sợ rằng đấy không phải là cơn sốt thật sự.

“Chính lão công tước đã làm cho nó sợ!”– Tôi suy nghĩ và rùng mình nhớ lại câu chuyện của lão về người đàn bà đã ném tiền vào giữa mặt lão.