Chương 5 ❀ 1 ❀
Phim hoạt hình của Miyazaki Hayao nổi tiếng khắp thế giới, hình thành một phong cách riêng biệt nhờ vào kỹ xảo điêu luyện và nội dung cảm động, thu hút vô số người hâm mộ. Tác phẩm hoạt hình của ông thường đề cập tới quan hệ giữa con người và thiên nhiên, hoà bình và nữ quyền. Disney gọi ông là “Kurosawa1 của giới hoạt hình Nhật Bản.”
Có lần trong khi chuyện phiếm với một người bạn, tôi nói mình đặc biệt say mê những tác phẩm của Miyazaki Hayao, đặc biệt là Cuộc phiêu lưu của Chihiro đến vùng đất linh bồn và Hàng xóm của tôi là Totoro. Cô bạn dửng dưng quăng ra một câu: “Cứ làm như mình cậu thích Miyazaki Hayao không bằng, cả thế giới đều thích cơ mà!”
Tôi im lặng... Vì tôi không thể nói cho cô ấy, tôi thích phim hoạt hình của ông bởi một nguyên do đặc biệt. Nguyên do đó, liên quan tới loài mèo!
Con mèo được loài người thuần hóa từ xưa, sống trong nhà chúng ta như những quý tộc lười biếng, tạo nhã, thần bí và cao ngạo.
Ở Ai Cập cổ, mèo được coi là hoá thân của thần mặt trăng Bastet, trên bia mộ và tư liệu hiện tồn về Ai Cập cổ đại có rất nhiều hình vẽ và nội dung ghi chép về mèo.
Thời xưa, con mèo lúc thì được yêu, lúc thì bị ghét. Hồi châu Âu Trung Cổ điên cuồng tiêu diệt ma thuật, loài mèo do là vật nuôi được các phù thuỷ yêu thích cũng bị vạ lây, bị tàn sát hàng loạt. Cho tới tận khi loài chuột gieo rắc dịch tả và dịch hạch giết chết không biết bao nhiêu người châu Âu, loài mèo mới được phép sinh tồn.
Ở Nhật Bản có rất nhiều truyền thuyết liên quan tới loài mèo. Ví dụ như Name-onna, người đàn bà mèo với cái lưỡi ram ráp gai thích liếm láp đàn ông, linh miêu Akiko biến thành ma mèo báo thù người chồng đã hãm hại cô chủ; con mèo ân nghĩa Shimakawa đánh đổi linh hồn cho ma quỷ để giúp chủ nhân sống phú quý cả đời...
Nếu như hôm nào đó đến trường lớp, công ty, đột nhiên phát hiện ra bạn bè, đồng nghiệp biến thành con mèo nhảy ra chào hỏi, bạn có hãi hùng không?
❀ 1 ❀7giờ 40 phút sáng.
Kobe, quảng trường nghỉ dưỡng Mosaic, khách sạn Linh Hồn Chiba.
Sakurai Yukina bước ra khỏi bồn tắm, vừa ngắm nghía thân hình mỹ miều của mình trong gương, vừa bật máy sấy sấy mái tóc ướt.
Từng giọt nước lấp lánh ánh đèn đọng trên làn da trắng ngần như tuyết, tràn trề vẻ đẹp thanh xuân. Yukina chau mày, bôi sáp tẩy lông lên trên đùi, khẽ khàng lột đi những sợi lông mới mọc.
Thật đáng ghét! Sao lông lại mọc nhanh thế nhỉ! Ngày nào cũng phải wax!
Giải quyết xong xuôi, trang điểm đẹp đẽ rồi, Yukina cong đôi môi đỏ chót, hài lòng hôn lên mặt gương, tiện tay đưa điện thoại di động che của bộ ngực chụp một kiểu ảnh tự sướng, post lên Twitter.
Chẳng bao lâu sau, comment và yêu cầu kết bạn đã vượt quá một trăm.
Yukina nhìn lướt qua, không có tin nhắn riêng, hơi thất vọng, nhưng lại nhanh chóng mỉm cười, bắt đầu mặc quần áo.
Váy Loewe, áo ren Diesel, túi xách LV, giày Christian Loubotin, mặc từng chiếc lên người, cơ thể quyến rũ bị che khuất, nhưng lại hiện lên vẻ xa hoa kiêu kỳ.
Cô bực bội liếc nhìn người đàn ông to béo vẫn ngủ tít trên giường, đưa tay vợ đại xấp tiền lộn xộn trên bàn, nhét vào túi xách rồi đi thẳng ra khỏi phòng.
Một nhân viên công sở quèn, nếu muốn sở hữu những món hàng hiệu đắt đỏ, kiểu gì cũng phải đánh đổi bằng thân xác.
Ra khỏi khách sạn, nheo mắt nhìn ánh nắng, cô lười nhác vươn vai, lại thấy vui tươi trở lại.
“Meo...” Một con mèo đen già khọm, xấu xí nhảy từ trên cây xuống, chạy tới bên cô, cọ mình vào cẳng chân thon thả của cô.
Yukina nhăn mày, đá phắt một cú, con mèo bay vèo đi. Gót giày nhọn hoắt đâm vào cái bụng trụi lông của con mèo chảy cả máu. Con mèo “ngoạo” lên thảm thiết, đôi mắt xanh lét trợn trùng, nhưng đã không chạy trốn thì chớ, lại còn nem nép lết tới bên cạnh Yukina.
“Khốn kiếp!” Yukina không nhịn nổi nữa, vừa đạp vừa đá con mèo điên cuồng, cho tới khi nó nằm vật dưới đất, máu me bê bết, tiếng kêu khản đặc.
“Sao chị lại hành hạ con mèo thế?” Mấy học sinh tiểu học lưng đeo cặp sách đi ngang qua, thấy vậy thì chạy tới vây quanh con mèo, một cô bé còn lấy khăn tay áp lên các vết thương trên người nó, bế nó vào lòng, xót xa như muốn oà khóc.
Yukina nổi khùng, quát ầm lên: “Chúng mày có biết không? Con mèo này đã bám theo tao suốt mười chín năm rồi! Mười chín năm!
Từ khi tạo còn bé xíu, lúc nào nó cũng bám lẵng nhẵng theo tao!
Chúng mày nghĩ xem nếu buổi tối đang ngủ, tự dưng có một thứ lông lá bờm xùm liếm vào mặt mày, mày mở mắt ra thấy hai con mắt mèo sáng quắc, thì mày có chết khiếp không? Chúng mày đang gội đầu, vừa mở mắt ra đã thấy nó ngồi thù lù bên ngoài cửa sổ nhìn vào, thì mày có ghê sợ không? Chúng mày đang ăn cơm với bạn trai, tự dưng nó nhảy phắt lên bàn, giẫm đạp đồ ăn be bét, thì mày có kinh tởm không? Nó không phải mèo, nó là ác quỷ thì có!”
“Lỡ đầu nó muốn bảo vệ chị thì sao.” Cô bé mắt ngấn lệ. “Kiểu gì thì chị đánh mèo cũng là không đúng!”
Yukina giận dữ giơ tay vẫy một chiếc taxi, leo lên xe, hậm hực rút giấy lau vệt máu mèo bám trên gót giày.
“Cố làm gái bao thêm một năm nữa, gom đủ tiền rồi, mình sẽ mở một tiệm hoa!” Đi vào cổng công ty, Yukina thầm nghĩ.
“Yukina hôm nay đẹp quá!” Một đồng nghiệp nam mắt hau háu nhìn vào khe ngực nửa kín nửa hở trong chiếc áo cổ chữ V khoét sâu của cô.
“Ôi chao, Yukina! Chị đã thay chiếc túi LV mẫu mới nhất rồi đấy à? Chắc đắt lắm nhỉ? Chúng tôi chỉ có nước nhìn mà thèm thôi.” Một đồng nghiệp nữ cạnh khoé.
Yukina mỉm một nụ cười chuyên nghiệp, hơi khom lưng cất giọng khiêm tốn: “Vâng! Cảm ơn chị quan tâm! Chúc một ngày làm việc tốt lành.”
Nhưng trong lòng cô tràn đầy khinh bỉ: “Một gã nhân viên quèn mà cũng dám tán tỉnh? Còn cô, sáng ra không thử soi gương xem mình thế nào à? Người thế mà cũng dám mơ đến đồ hiệu đắt tiền!”
Có lẽ tại con mèo nên cô vẫn chưa hết bực, cũng có lẽ là do tối qua giao chiến dữ dội quá, khi thang máy lên tới tầng công ty, Yukina bỗng cảm thấy mệt mỏi rã rời, khắp người ngứa ran.
Chắc chắn là bọ chét từ con mèo nhảy lên người cô rồi. Không thể chịu được nữa! Lần này mà nó không chết, lần sau cô phải cho nó ăn đồ hộp có thuốc độc.
Công ty mới lèo tèo mấy người, Yukina nhìn sang một bàn khác theo thói quen.
“Chào anh Seiwa!” Seiwa đang đọc tài liệu. Anh ta là mẫu người mà cô thích, tuy đã kết hôn nhưng cô rất sẵn lòng có tình một đêm với anh ta.
Người cô càng lúc càng ngứa ngáy, giống như có rất nhiều sợi lông nhỏ đâm vào da. Yukina bắt đầu lo sợ, hay lão già tối qua có bệnh truyền nhiễm?
Seiwa ngẩng đầu lên đáp lời cô, nhưng anh ta bỗng giật thót như nhìn thấy ma, chỉ vào Yukina, miệng lắp bắp không thành tiếng, chỉ ú a ú ớ.
“Anh Seiwa, anh làm sao thế?” Yukina ngơ ngác, đang nghĩ hay vừa nãy bị máu mèo bắn lên người, vừa định cúi xuống nhìn thì một đám đồng nghiệp kéo nhau đi vào, đang nói cười rộn ràng, bỗng nhiên hét lên cả lượt.
“Đuôi... cái đuôi...”
Đuôi? Yukina giật mình, và cũng nhận ra hình như có vật gì đó đang ngoe nguẩy trên mông. Cô vội ngoái đầu nhìn lại, thấy từ trong váy thò ra ba cái đuôi dài ngoằng đang ve vẩy, giống hệt đuôi mèo.
Yukina giật nảy mình, cũng rú lên thất thanh, vô thức đưa tay ra muốn giật cái đuôi xuống, nào ngờ lại thấy tay mình đã biến thành một cái cẳng chân mèo to tướng lông lá, mang theo móng vuốt sắc nhọn.
Hai chân cô cũng bắt đầu biến đổi...
Cảm giác ngứa ngáy trên da lại càng thêm khủng khiếp. Và cô đã nhìn thấy những sợi lông tơ đâm xuyên qua da mọc lên vùn vụt, nhanh chóng phủ kín đôi chân tùng thẳng tắp mỹ miều. Bàn chân nhanh chóng thu nhỏ lại, xương cốt co quắp, teo tóp như nhựa cháy, có thành một đám tròn xoe, những móng chân uốn cong chòi ra khỏi đầu ngón chân.
Yukina kinh hoàng hét lên thật lớn, nhưng nghe thấy trong tại cô chỉ là những tiếng “ngoao.... ngoạo”.
Thảm thiết, kinh hoàng, tuyệt vọng!
Giống như con mèo đen bị cô ngược đãi hồi sáng.
Seiwa lăn ra chết ngất. Trong tiếng gào thét định tại của các đồng nghiệp, Yukina hoảng loạn chạy nháo nhào khắp văn phòng.
Cơ thể cô chưa bao giờ nhẹ nhàng linh hoạt đến thế, sắp sửa đâm sầm vào tường đến nơi, vặn mình một cái đã tránh ngay được.
Giống hệt một con mèo!
Cho tới tận khi lao đến trước vách kính, cô mới nhìn rõ bộ dạng của mình.
Một con mèo trắng muốt như tuyết, mặc quần áo của con người, đang ngoác miệng đến tận mang tai gào lên “ngoao... ngoào...”, để lộ cái lưỡi đỏ hồng gai tua tủa.
“Choang!” Vách tường kính bị đâm vỡ toang, một cái bóng màu trắng từ tầng bảy rơi xuống, thân mình vặn vẹo giữa không trung rơi thẳng xuống đất.
Một tiếng va đập dữ dội.
Trong vũng máu, thi thể hoàn toàn biến dạng, xương vỡ vụn, những đầu xương nhọn sắc đâm toạc da thịt lòi ra như chông...
“Meo!” Con mèo đen trong lòng bé gái quẫy đạp cật lực, nhảy xuống đất, tập tễnh chạy đi, để lại những vệt máu nhem nhuốc trên đường.
“Lạ thật đấy!” Cô bé nghiêng đầu hỏi bạn. “Cậu có nghe thấy không? Tiếng con mèo kêu cứ như đang gọi Yukina ấy.”
Đám bạn cười rộ lên: “Wakako, cậu giàu trí tưởng tượng thật đấy! Mèo thì làm sao biết nói tiếng người? Tại cậu yêu mèo quá đấy mà. Ôm về nhà bao nhiêu là mèo hoang, trên người lúc nào cũng đầy lông mèo.”
“Có phải lông mèo đâu! Lông tơ của tớ đấy chứ!”
❀ 2 ❀“Nguyệt công công, Nhật Bản chỗ nào cũng đông nghịt những người, biết đi đâu tìm Jack bây giờ?” Tôi hớp một ngụm rượu sake, nhăn nhó hỏi. “Tay nghề thôi miên của hắn bá đạo như thế, lỡ bị đánh lén thì chẳng biết đâu mà lần.”
“Mày bớt lời đi một tí được không?” Nguyệt Bính bực bội gập sách lại. “Không nói có ai bảo mày câm đầu? Thích nói đi tìm Tsukino mà nói!”
Tôi mở cửa sổ, ngắm nhìn phong cảnh của Miyajima. Đúng là non xanh nước biếc, gió biển thổi lồng lộng sảng khoái vô cùng.
Phía xa, cổng Otorii đỏ thẫm nổi bật trên nền xanh nước biển.
“Mày đọc sách gì thế?” Ngắm cảnh một lúc thấy nhàm, tôi quay sang nhìn Nguyệt Bính, thấy nó vẫn cầm cuốn sách nát ấy giờ qua giờ lại cả nửa buổi chiều chẳng nói năng gì, tôi bực bội quăng ra một câu. “Không tĩnh dưỡng tinh thần cho tử tế để chuẩn bị đối phó với Jack, cứ cắm đầu vào quyển sách làm gì thế?”
Nguyệt Bính bị tôi quấy nhiễu, bực bội quẳng toẹt cuốn sách tới trước mặt tôi. Tôi đón lấy xem - Nhật Bản yêu quái đại toàn.
“Chuyện viết trong đây mà mày cũng tin được?” Tôi dở khóc dở cười. “Đem kinh nghiệm của tao với mày viết thành truyện còn hấp dẫn hơn nhiều.”
Nguyệt Bính nằm dài trên giường, nói: “Cũng nên chuẩn bị cho chu đáo. Một vài nội dung trong sách có lẽ không phải là giả đầu.
Tao đang đọc về yêu quái mèo Bakeneko, kể về một gia thần của gia tộc Nabeshima nổi tiếng tại phiên quốc Saga, tên là Komori Hantayu. Ông ta thường xuyên đánh đập dã man một con mèo, khiến con mèo này oán hận, ăn thịt người thiếp yêu của ông ta rồi biến thành hình dạng ái thiếp để báo thù. Quá trình biến hình của Bakeneko được miêu tả vô cùng sinh động. Mày đã nghe thấy chuyện bà lão mặt mèo bao giờ chưa?”
Vừa nghe bốn chữ “bà lão mặt mèo” tôi đã lạnh người. Đó là câu chuyện quái dị xảy ra khi tôi còn chưa chào đời. Tại một thành phố lạnh giá, vừa sáng sớm, người đi làm phát hiện ra một người chết cóng trên đường, nằm úp mặt xuống đất, nhìn vào mái tóc dài trắng xoá và thân hình già nua, biết là một bà lão.
Lúc bác sĩ pháp y tới hiện trường, định lật bà lão lên mới nhận ra mặt bà ta đã đông cứng dính chặt xuống mặt đường, nên phải dùng cần làm tan băng từng chút một. Lật được thi thể lên, có lẽ do da, cơ bị đông cứng nên có rúm, biến dạng, tụ máu trông như một bộ mặt mèo.
Sau đó một thời gian, rộ lên tin đồn rằng có mấy học sinh đi học về muộn nhìn thấy một bà lão mang bộ mặt mèo lang thang trên phố, luôn miệng lảm nhảm: “Quay về đi... quay về đi...” Nhưng sau đó không lâu, tin đồn dần dần lắng xuống, cũng không nghe nói có ai nhìn thấy bà ta nữa.
“Là tin đồn nhảm phải không?” Tôi lau mồ hôi lạnh.
Nguyệt Bính nhướng mày: “Tin đồn chưa hẳn đã là giả đâu. Tao nghe Duang kể, bà lão mặt mèo đã bị bắt.”
Tôi chau mày. Chẳng lẽ Duang bắt bà ta về để luyện cổ? Thói tò mò của tôi lại trỗi dậy: “Thế mày có hỏi thêm gì nữa không?”
“Mày tưởng tạo không muốn hả? Nhưng tao hỏi thế nào Duang cũng không chịu nói! Hắn bảo việc đó vượt quá sức chịu đựng của tao.”
Tôi nghe mà nhức đầu.
Người Nhật Bản thích ăn hải sản sống. Thi thoảng Kuroba lại tự tay bắt về ít cá, tôm, sò để Tsukino chế biến. Hải sản sống cứ thế chấm với mù tạt ăn, mù tạt cay xộc lên tận óc khiến tôi nước mắt nước mũi đầm đìa. Tôi còn hơi dị ứng hải sản, ăn vào nổi mề đay khắp người.
Nhưng Nguyệt Bính đe tôi: “Bí Ngô, vì tình yêu, đừng nói là bị dị ứng, dù mất mạng mày cũng phải ăn.” Thế là tôi đành bấm bụng ăn hết suất sushi hải sản, rồi cười tít mắt cảm ơn Tsukino rối rít.
Đến tận nửa đêm, đoán rằng Tsukino đã ngủ, tôi mới len lén nấu mì ăn liền. Vừa lùa được một nửa, cánh cửa đã bị đẩy sang một bên, Tsukino xông vào. Thật khác xa với phong cách lịch sự gõ cửa ba lần mới vào thường ngày, chắc chắn đã xảy ra chuyện bất thường.
“Kobe có chuyện rồi, xin hãy hỗ trợ tôi.” Tsukino nói vắn tắt. “Hai anh hãy thu dọn đồ đạc, lập tức xuất phát, trên đường tôi sẽ trao đổi với các anh.”
Tôi cứ như có thần giao cách cảm: “Có liên quan tới mèo phải không?”
Tsukino trợn mắt kinh ngạc hỏi: “Sao anh biết?”
Tôi cũng không giải thích được tại sao, hình như vừa nhìn thấy Tsukino, tôi đã biết cô ấy đang nghĩ gì. Qua mấy ngày tiếp xúc, tôi phát hiện giữa hai chúng tôi cứ như cảm ứng được lòng nhau vậy.
Liệu đó có phải là duyên phận?
“Kuroba đâu?” Nguyệt Bính vừa sắp xếp đồ đạc vừa hỏi. “Sao cô chỉ nói là hỗ trợ cô?”
Tsukino có phần ngại ngùng, mặt hồng lên: “Kuroba không nghe tôi khuyên, đã xuất phát trước rồi.”
Nguyệt Bính chỉ cười khẩy rồi nói: “Anh ta đi một mình liệu có gặp nguy hiểm gì không?”
“Cho nên tôi hy vọng chúng ta có thể xuất phát sớm một chút.”
Sắc mặt Tsukino tràn đầy lo lắng. “Tôi về thu dọn đồ đạc, chuẩn bị tài liệu, hẹn gặp ở dưới tầng!”
Trong lòng tôi lại chua chát vô hạn. Tôi cố tình dềnh dàng hồi lâu mới miễn cưỡng đi ra khỏi phòng.
❀ 3 ❀Kobe là một thành phố cảng sầm uất, thủ phủ của huyện Hyogo, nằm ở phía tây nam của đảo Honshu - đảo lớn nhất trong bốn hòn đảo chính của Nhật Bản, phía tây gối đầu lên núi Rokko, mặt hướng về vịnh Osaka, đã có ngàn năm lịch sử, được mệnh danh là thành phố cảng đẹp nhất, hiện đại nhất Nhật Bản.
Xét về mặt phong thuỷ, Kobe nằm giữa công viên quốc gia núi Rokko xanh mướt và biển nội địa Seto cuồn cuộn sóng biếc, tựa núi nhìn biển, là mảnh đất “đằng long tiềm thuỷ” tốt đẹp bậc nhất.
Kobe và Miyajima đều nằm trong biển nội địa Seto, khoảng cách không xa, phương tiện giao thông vẫn là tàu cao tốc hiện đại, tốc độ đương nhiên miễn bàn. Chẳng mấy chốc, chúng tôi đã xuyên qua công trình kiến trúc tiêu biểu của Kobe - cây cầu lớn ở eo biển Akashi.
“Thành phố và bến cảng của Kobe đã bị phá hủy nghiêm trọng trong chiến tranh thế giới thứ hai. Cảnh tượng phồn vinh các anh nhìn thấy ngày nay đều là nhờ công cuộc tái thiết. Đảo Rokko là đảo nhân tạo, xây dựng từ năm 1966 cho tới tận năm 1981 mới hoàn thiện.” Tsukino đứng trước mũi tàu, gió biển phần phật thổi quần áo dính chặt vào cơ thể, nổi bật những đường cong hoàn mỹ.
“Đảo Rokko là đảo nhân tạo?” Nguyệt Bính lại chú ý đến điểm khác. “Kiến trúc sư là ai?”
“Ogawa Ichiro.” Tsukino trả lời ngay. “Một thầy âm dương, đã qua đời. Sau chiến tranh, Kobe có quá nhiều người chết, để ngăn chặn ác ma quấy nhiễu người dân, ông đã kiến nghị cho xây dựng hòn đảo nhân tạo này làm vật trấn. Nghe nói đảo Rokko còn chôn giấu một khúc xương cánh tay của thầy âm dương Abe Seimei để áp chế ác ma.”
“Bí Ngô, mày xem nếu không có đảo Rokko, phong thuỷ nơi này sẽ thế nào?” Nguyệt Bính đứng dậy, quay trở vào khoang thuyền.
“Gió lớn quá, tao đi chỗ khác hút điếu thuốc.”
Tôi rất cảm kích vì biết Nguyệt Bính muốn cho tôi một cơ hội thể hiện sở trường trước mặt Tsukino.
“Phong thuỷ?” Tsukino tò mò hỏi.
Tôi cố ra bộ thản nhiên như muốn nói “chỉ là chuyện vặt”, rồi cất giọng đĩnh đạc: “Kiến thức phong thuỷ có cội nguồn hết sức sâu xa.
Phong thuỷ bắt nguồn từ Đạo giáo, và thuỷ tổ của Đạo giáo là Lão Tử...”
“Xin hãy đi thẳng vào trọng tâm.” Tsukino sốt ruột cắt ngang.
“Thời gian của chúng ta không nhiều.”
Tôi hẫng một cái không phải nhẹ, rồi nuốt cục nghẹn trong cổ, nói tiếp: “Nếu không có đảo Rokko, Kobe trước và sau đều là Thuỷ, về mặt phong thuỷ là thế “nước yếu mồ côi”, là thế đất hung chỉ đứng sau thứ đất huyết sát. Còn giờ thì đã thành cách cục đằng long tiềm thuỷ, xem ra Ogawa Ichiro rất am hiểu về phong thuỷ.”
Tsukino nghe rất chăm chú: “Theo như anh nói, thế nước yếu mồ côi sẽ mang tới hậu quả gì?”
“Mộ côi thì âm khí không tan, nước yếu thì dương khí không vào được, ở trong kiểu cách cục phong thuỷ này, nếu có người chết dễ thành các biến, yêu biến.”
“Xác biến? Giống như cương thi phải không, tôi hiểu. Thế còn yêu biến là cái gì?” Tsukino thắc mắc.
Tôi đột nhiên nghĩ ra một việc, toàn thân lạnh toát: “Tsukino!
Thầy âm dương các cô dựa vào cái gì để thi triển pháp thuật?”
“Có vấn đề gì sao?” Tsukino có vẻ ngần ngại không muốn trả lời.
“Anh hỏi như vậy hơi bất lịch sự đấy.”
Nguyệt Bính từng kể với tôi về thầy âm dương. Thầy âm dương của Nhật Bản lợi dụng khí tự nhiên, tức khí của môi trường xung quanh như động vật, thực vật để nâng cao năng lực tự thân, tức là một dạng vay mượn, khiến pháp thuật lớn mạnh nhanh chóng, rất hiệu quả và thực dụng.
“Cô có liên lạc với Kuroba được không?” Tôi lo lắng hỏi. Tsukino ngạc nhiên lắc đầu: “Không liên lạc được, anh ấy độc lại độc vãng quen rồi.”
Đoạn băng ghi hình Yukina hoá mèo, chúng tôi đã xem ở trên tàu, bàn bạc rất lâu mà vẫn không hiểu nổi.
Nếu giống như bà lão mặt mèo, thành mà vẫn giữ nguyên bộ mặt mèo lúc chết thì còn có thể chấp nhận được. Đằng này một người sống sờ sờ biến thành con mèo, đúng là chưa từng thấy bao giờ.
Yukina là một cô nhi, là nhân viên công sở bình thường nhưng lại ngấm ngầm đi khách kiếm tiền. Cảnh sát đã hỏi cung khách mua dâm cuối cùng là Ishii. Lý lịch và quan hệ xã hội của Ishii không có bất cứ vấn đề gì, ông ta khai nhìn thấy ảnh selfie của Yukina trên Twitter, sau đó giao dịch qua tin nhắn. Theo trí nhớ của Ishii, lưỡi của Yukina rất ráp, tiếng la hét nghe rất giống tiếng mèo kêu.
Nguyệt Bính thậm chí còn suy đoán Yukina đã trúng cổ, giống như Prasong trúng phải cổ sói nên biến thành người sói theo lời kể của lão sư phụ chùa Wat Chiang Man, Thái Lan. Rồi từ đó liên hệ với Jack, cho rằng là do Jack ra tay thao túng.
Nhưng qua mấy câu nói ngẫu nhiên vừa rồi, tôi đã là mờ đoán được nguyên nhân.
Vùng đất nước yếu mồ côi, cho dù đã được cải tạo phong thuỷ biến thành các địa, nhưng nếu như phong thuỷ đó bị phá hoại, khí hung sát bị trấn áp sẽ lọt ra, ảnh hưởng tới người dương thế, gây ra yêu biến.
Cây cầu treo Akashi Kaikyo nối liền hai bờ biển - cây cầu treo có nhịp dài nhất thế giới - vừa hay ứng với thế cục xà nhà vắt ngang, cắt đứt bố cục đăng long tiềm thuỷ, khiến cát địa biến thành hung địa.
Kobe còn có một tên gọi khác - thành phố mèo. Mèo xuất hiện khắp mọi nơi trong thành phố này. Tương truyền mèo là loài vật dễ nhiễm phải âm khí nhất, có thuyết còn nói rằng mèo có chín cái mạng.
Loài mèo thích hoạt động về đêm. Trong bóng tối, mắt chúng tròn xoe, lóe lên ánh sáng màu xanh lét. Ban ngày, con người chúng thu hẹp lại như một đường kẻ chỉ, chúng lười nhác phơi nắng nằm ngủ say sưa.
Đây là cách mèo hấp thu âm khí giúp con người. Ánh sáng của mắt mèo thu hút hồn ma lang thang trong dương gian, mỗi một con mèo buổi tối chỉ có thể nạp được chín vong hồn. Ban ngày, đồng tử -
cánh cửa tương thông với ma quỷ đóng lại, lợi dụng dương khí của mặt trời để tiêu hoá hồn ma trong cơ thể.
Nếu đi đường ban đêm, thình lình gặp một con mèo mở to đôi mắt sáng rực nhìn bạn, hoặc tiến lại gần bạn, bạn tuyệt đối không nên sợ hãi, cũng đừng xua đuổi nó. Con mèo đang thanh tẩy cơ thể cho bạn đấy.
Nhưng nếu ai đó mang âm khí quá nặng, cộng thêm tâm tư tà ác, lại tiếp xúc với con mèo vẫn chưa tiêu hoá sạch hồn ma, sẽ bị ảnh hưởng bởi âm khí trong cơ thể con mèo mà trúng tà, phát cuồng, bị ma nhập, thậm chí biến thành người mèo.
Đây là một kiếp nạn khủng khiếp không thể cứu vãn. Và thầy âm dương Kuroba hoàn toàn dựa vào khí của tự nhiên, càng dễ hấp thụ âm khí trên người con mèo và biến thành người mèo nhanh chóng nhất.
❀ 4 ❀Khi tới Kobe, đã hơn tám giờ tối.
Tsukino nghe tôi nói vậy, tuy vẫn bán tín bán nghi, nhưng tố chất nghề nghiệp không cho phép cô ấy coi nhẹ, liền lập tức gọi điện thoại, yêu cầu giám sát bằng camera toàn diện đối với tất cả các đường phố, nếu phát hiện ra Bakeneko, lập tức khống chế. Qua sự việc này, tôi đã nhận ra quyền uy của Okawa, Tsukino, Kuroba, bắt đầu thấy hơi ngưỡng mộ.
Bầu không khí bắt đầu trở nên cấp bách.
Nguyệt Bính vỗ vai tôi: “Tao đi tìm Kuroba, hai người tới nhà Yukina điều tra.”
Lần này thì tuyệt đối chẳng phải tạo cơ hội cho tôi và Tsukino.
Nếu Kuroba đã biến thành mèo thật, chỉ có Nguyệt Bính có thể khống chế được. Yukina là người đầu tiến hoá mèo, cần phải điều tra nhà cô ta. Tôi tuy là kẻ bất tài, nhưng về trận pháp phong thuỷ cũng tạm coi là tinh thông, hẳn là có thể phát hiện được một vài manh mối.
Nhưng Nguyệt Bính đã nhận phần việc nguy hiểm nhất về mình.
“Mày cẩn thận đấy nhé.” Tôi căn dặn.
“Tao không chết nổi đâu.” Nguyệt Bính bật cười, rồi căn cứ vào thông tin do phòng dữ liệu CCTV cung cấp, chạy về con phố trung tâm Sannomiya ni Kuroba xuất hiện lần cuối cùng.
Đó là một trong những con phố cực kỳ sầm uất của Kobe, nếu Kuroba hóa thành mèo ở đó, hậu quả không thể tưởng tượng.
“Anh có một người bạn rất tốt.” Tsukino nhận xét. “Chắc hẳn anh ấy là người tình trong mộng của vô số thiếu nữ.”
Tôi lấy làm lạ, giờ là lúc nào rồi mà Tsukino còn tâm trạng để tán gẫu chuyện này, lẽ nào cô ấy có ý tứ gì với Nguyệt Bính? Nhìn lại hai người họ, đúng là trời sinh một cặp, đâu có giống như tôi. Nhưng thấy thằng bạn thân được người ta khen ngợi, tôi cũng tự hào.
“Nhưng hoàn hảo quá thì lại không thật.” Tsukino cười nói.
“Chẳng cô gái nào hy vọng bạn trai mình giống như thần thánh cả.
Bí Ngô, lát lũa chúng ta phải toàn lực hợp tác đấy.”
“Tất nhiên rồi!” Tôi nghiêm túc gật đầu.
"Nếu trong lúc lợi dụng khí tự nhiên, chẳng may tôi biến thành người mèo giống như anh nói, anh cứ giết tôi đi.” Tsukino vén tóc lên, lộ ra cần cổ trắng ngần. “Mỗi một thầy âm dương đều có một gót chân Asin, điểm yếu của tôi nằm ngay trên cổ, phía dưới dái tai trái hai phân, tôi sẽ cố gắng giữ lại chút lý trí cuối cùng, cho anh có đủ thời gian. Xin đừng nương tay. Tôi không muốn biến thành yêu quái, làm hại người vô tội. Anh có thể hứa với tôi không?”
Tôi do dự...
“Thôi bỏ đi! Anh đàn ông đàn ang, sao lại yếu đuối như đàn bà thế?” Tsukino chui vào trong xe. “Lên xe đi!”
Tsukino phóng nhanh như gió, tôi bám chặt lấy tay nắm cửa, không nói năng gì.
Tôi lén nhìn Tsukino đang chăm chú lái xe. Chóp mũi xinh xắn hơi hơi hếch lên, khiến khuôn mặt nhìn nghiêng trông càng thêm kiều diễm. Tôi thầm nhủ: “Tsukino, dù anh có chết cũng không để em gặp nguy hiểm.”
Mây mù dày đặc theo gió cuốn tới, che phủ bầu trời Kobe, nặng nề như tâm trạng của tôi lúc này.
Điện thoại đổ chuông, Tsukino vừa nghe được mấy câu, sắc mặt sa sầm: “Anh nói cái gì? Thi thể người mèo của Yukina đã biến mất?”
❀ 5 ❀Còn cách nhà Yukina mấy chục mét, Tsukino đã dừng xe, tỏ ý sẽ đi bộ tới đó. Lúc này chính là thời gian ăn cơm tối, những ô cửa sổ của các hộ gia đình đều hắt ra ánh sáng ấm cúng bình yên, duy chỉ có ngôi nhà nhỏ của Yukina là không một tia sáng.
Chúng tôi trèo tường vào trong, rón rén chân tay đẩy cửa bước vào. Đây là một căn nhà bình thường, bố cục phong thuỷ không hề có vấn đề gì, cũng không nhận ra dấu hiệu của trận pháp phong ấn.
Nhưng bàn tay cầm đèn pin của tôi cứ rịn mồ hôi, tim đập thình thịch, cảm giác hết sức bất an.
Phòng khách có ghế sofa, ti vi và một bàn trà nhỏ xíu.
Tsukino quan sát tỉ mỉ từng đồ vật suốt hơn chục phút đồng hồ.
Hoàn toàn không có dấu hiệu gì bất thường, tôi khẽ thở phào, lại bắt đầu lo lắng cho Nguyệt Bính.
Tsukino đẩy cánh cửa khung gỗ dán giấy sang một bên, đi sang phòng khác. Hai ánh đèn thẳng tắp lia qua lia lại trong hành lang chật hẹp.
Tới phòng ngủ, tôi tranh lên trước, đẩy cửa ra. Đèn pin vừa chiếu vào, thấy lúc nhúc một đống mèo nằm ngay ngắn trên giường, tay tôi run lên, đèn pin rơi thẳng xuống đất lăn long lóc, ánh đèn hỗn loạn quét khắp phòng. Chỗ nào cũng thấy toàn mèo là mèo, lớn bé đủ kiểu.
Mắt mèo phản chiếu ánh đèn, long lên xanh lét, dày đặc trong bóng tối.
Tôi vội vàng giật lùi lại, gót chân và phải bậu cửa, hai tay vội dang ra tì vào hai bên tường, vô tình ấn trúng công tắc, “tách” một cái, đèn phòng ngủ bật sáng.
Lúc này, tôi mới nhìn rõ tình hình trong phòng.
Trong phòng ngủ của Yukina phải bày ít nhất hơn năm chục con mèo bông.
“Đổi lại là tôi cũng phải sợ thôi.” Tsukino an ủi.
Tôi gượng gạo mim một nụ cười tự giễu, băn khoăn tự hỏi tại sao Yukina lại có nhiều mèo bông thế này. Những con mèo giống y như thật, tuy trong phòng lặng phắc như tờ, nhưng tôi cảm tưởng như đang nghe thấy tiếng “meo meo” đâu đây.
Lẽ nào Yukina hoá mèo không phải là do bị âm khí tấn công, mà là hoá hình?
Hoá hình là một thứ hiện tượng đặc biệt, chúng ta thường nhận thấy nhiều cặp vợ chồng sống cùng nhau lâu ngày, khuôn mặt dần hao hao như nhau, phong cách cũng tương tự nhau. Hoặc nếu quá yêu thích một thứ gì đó, ví dụ như mèo, chó, sống chung lâu ngày, phong thái, cũng sẽ hao hao như chó, mèo. Người nuôi mèo lâu năm buổi tối không quen ngủ sớm, ban ngày thích ngủ nướng, tính tình biếng nhác, thong thả. Người thích nuôi chó thường có tính cảnh giác cao, trung thành với bạn bè, mũi cực thính, cũng là những minh chứng dễ nhận.
Còn có một loại người cố chấp cực độ, đến nỗi trong tiềm thức tự coi mình là chó mèo, kiểu ý thức này tương tự như thôi miên bản thân, gần với nhân cách phân liệt, ngoại hình sẽ biến đổi nhanh chóng đến đáng sợ. Trường hợp này cũng tương tự như những trẻ nhỏ được thú hoang nuôi dưỡng, không những mất đi tính người, mà ngoại hình cũng biến đổi theo hướng giống thú.
Kết luận của Nguyệt Bính là: “Bởi vì chịu ảnh hưởng của khí”.
Những kiểu biến dạng đột ngột và thần tốc như Yukina là không có khả năng.
“Anh Bí Ngô.” Tsukino lấy ra chiếc máy ảnh Leica. “Hồi chiều cảnh sát đã tới đây, tôi nhớ rằng trong ảnh tư liệu chụp phòng ngủ của Yukina hình như không có lũ mèo đồ chơi này.
Nghe cô nói vậy, tôi mới sực nhớ ra. Vừa nãy bị một cú kinh tâm táng đởm, tôi quên biến đi mất. Đúng là trong bức ảnh ấy không hề có mèo.
Vậy thì lũ mèo đồ chơi này ở đâu ra? Có liên quan gì tới việc Yukina biến thành mèo không?
Tôi tiện tay cầm một con mèo lên quan sát. Bộ lông trơn mượt, mềm mại, bóng loáng, hình dáng sống động, cái mũi nhỏ màu hồng mềm mại, đôi mắt bị ánh đèn chiếu vào, đồng tử đang tròn xoe từ từ thu hẹp lại thành một đường thẳng.
“Meo!” Con mèo chợt há miệng, kêu lên một tiếng. “Meo!” “Meo!”
“Meo!” Đầy một nhà mèo đồng thanh kêu lên.
“Á!” Tsukino kinh hãi kêu rú lên, túm chặt lấy tôi.
Vô số mắt mèo rọi ra những tia sáng xanh lét, tập trung trên bức tường trống bên phải phòng ngủ, hợp thành một bức màn xanh.
Hai chúng tôi trợn trừng mắt nhìn...
❀ 6 ❀Nó như một màn hình đèn chiếu với vô số hình ảnh lướt qua, dài đến năm, sáu phút. Trong quãng thời gian đó, chúng tôi gần như ngừng thở, hai mắt trợn trừng, người run lẩy bẩy không tài nào kiểm soát.
Tới khi hình ảnh cuối cùng kết thúc, ánh sáng mắt mèo mờ dần rồi tắt hẳn, lũ mèo lại biến thành hàng loạt những con mèo đồ chơi vô hồn như cũ.
Tsukino bịt miệng chạy ra ngoài, từ trong nhà vệ sinh vọng ra tiếng nôn oẹ ầm ĩ. Nếu không phải đã được tôi luyện qua vô số sự việc rùng rợn ở Thái Lan, chắc tôi cũng không khá hơn cô ấy.
Đó là hàng loạt những hình ảnh ngược đãi mèo tàn tệ. Đánh đập, băm vằm, mổ xẻ, té nước sôi, đóng đinh vào đầu... Tôi không muốn mô tả thêm gì về những hình ảnh tàn bạo đó.
Con mèo, loài động vật đáng yêu, đêm đêm canh gác thu hút âm khí giúp con người, lại bị giày vò ngược đãi bằng đủ kiểu cách biến thái nhất.
Và kẻ ngược đãi mèo lại là một người mèo màu trắng!
Yukina!
Thứ tâm lý biến thái gì khiến cho cô ta căm hận mèo tới vậy? Tại sao đã biến thành người mèo mà cô ta lại đối xử tàn nhẫn đến thế với đồng loại của mình? Và nhìn vào hình ảnh, có vẻ như cô ta hoàn toàn không biết mình đã biến thành một con mèo, trên mặt cô ta còn thường trực một nụ cười tàn nhẫn.
Một luồng ánh sáng lóe qua, tất cả những con mèo đồ chơi đều bốc lên ngọn lửa màu trắng, nhảy nhót vui vẻ, tụ thành một luồng sáng khổng lồ, bốc lên từ chính giữa căn phòng, dần dần hoà tan vào trong trần nhà.
Chính giữa quầng sáng, tôi lờ mờ trông thấy một con mèo mọc cánh.
Phải chăng đó chính là hình dạng của thiên thần.
“Tư liệu điều tra cho thấy, khi Yukina đi ra khỏi khách sạn, đã đánh đập một con mèo.” Tsukino quay lại, mắt ngấn lệ. “Rốt cuộc thì Yukina là mèo hay là người?”
“Con người còn dùng đủ mọi kiểu cách biến thái để tàn sát lẫn nhau, có khác gì Yukina biến thành mèo ngược đãi đồng loại đâu?”
Tôi khụt khịt mũi, ngực buốt nhói.
Chúng tôi im lặng.
Khi con người kéo con chó run cầm cập trong lồng ra, treo lên móc, chọc tiết mổ bụng để làm một bữa đại bổ. Khi con người đánh đập tàn nhẫn mèo hoang chỉ vì nghịch mắt. Hoặc chẳng vì lý do nào cả, chỉ hành hạ cho vui. Con người có bao giờ nghĩ tới, chó mèo chính là người bạn chân thành nhất của con người. Và dù bị ngược đãi ra sao, chúng vẫn luôn trung thành tuyệt đối với người nuôi chúng.
Con người rốt cuộc đang làm gì vậy? Bất kể một sinh vật nào cũng không có quyền tuỳ tiện cướp đoạt tính mạng của những sinh vật khác.
Trong tôi trỗi dậy một nỗi thất vọng sâu sắc đối với con người.
“Bịch... bịch...” Sân sau vọng lại những tiếng đào đất nặng nề, đưa tôi và Tsukino trở về với hiện thực.
Nhìn qua cửa sổ phía sau, trong màn đêm âm u lạnh lẽo, một ông lão lưng gù đang vung xẻng đào đất. Bên cạnh ông ta là một khối gì trắng xóa, to gần bằng một con người.
Đó là thi thể hoá mèo của Yukina.
Tôi và Tsukino lom khom đi tới trước cửa sổ, hé mắt nhìn ra bên ngoài.
Lưng ông lão cong gập như cánh cung, động tác vung xẻng rất khó nhọc. Cuối cùng, ông ta quăng xẻng đi, hai tay điên cuồng bới đất, gào khóc thật lớn: “Yukina, quay về đi.”
Vụn đất bắn lên rào rào. Tiếng gào của ông lão mỗi lúc càng thêm thể thiết, càng giống tiếng mèo kêu đêm. Thê lương, bất lực, sợ hãi, tràn đầy cảnh giác và ngờ vực với thế giới.
Mây đen đã tan hết, dưới ánh trăng, tôi nhìn thấy cái bóng ông lão hắt xuống mặt đất...
Trên bả vai là mấy sợi râu mọc ngang, cái tai nhọn hoắt, khuôn mặt lông lá tròn xoe, mũi miệng nối liền, nhô ra phía trước.
“Nhìn bóng ông ta kìa...” Tôi thì thầm với Tsukino. Sau cơn kinh hãi, Tsukino đã đánh mất vẻ điềm tĩnh thường ngày, vừa nhìn rõ cái bóng của ông lão, cô buột miệng “á” lên một tiếng.
“Ai?” Ông lão quay vụt lại. Một con mèo đen khổng lồ. Trên bụng chằng chịt những vết thương bết máu, chân sau bên trái gập về phía trước như bị gãy xương.
“Cuối cùng đã bắt được người rồi!” Bỗng một người đàn ông tóc đen nhảy vọt lên đầu tường, lạnh lùng quát lên. “Yêu quái chết đi!”
Kuroba!
Người mèo “ngao” lên một tiếng, uốn cong lưng, bộ lông đen dựng đứng, chui ra từ trong bộ quần áo, giận dữ quắc mắt nhìn Kuroba.
Kuroba rút ra một tờ giấy, vừa huýt sáo vừa gấp, tôi nhìn thấy dòng khí quanh người anh ta tuôn trào cuồn cuộn chảy vào cơ thể.
Tôi giật thót, chưa kịp phản ứng thì, Tsukino đã xông lên:
“Kuroba, không được dùng thuật âm dương!”
Người mèo giật lùi về bên cạnh thi thể Yukina: “Các người có thể giết ta, nhưng xin hãy tha cho thi thể của Yukina.”
“Meo...” Kuroba bỗng kêu lên một tiếng.
Sự việc xảy ra quá chóng vánh, tôi chỉ chú ý tới người mèo mà quên bẵng mất Kuroba đã sử dụng thuật âm dương, hấp thu oan khí của những linh hồn mèo gần đó, nháy mắt đã biến thành mèo.
❀ 7 ❀Một con mèo khổng lồ ngồi chồm hổm trên tường, cất tiếng kêu lạnh lẽo, rồi nhảy nhóc xuống đánh nhau với người mèo. Cả hai đều mang bộ lông đen tuyền, không thể phân biệt ai là Kuroba, ai là người mèo.
Cảnh tượng hai con mèo to lớn đánh nhau kịch liệt bên một cái xác mèo dưới ánh trăng quả thực rùng rợn không thể tả. Tôi nhìn thấy mà toàn thân toát mồ hôi lạnh, cảm giác này không còn có thể dùng từ “sợ hãi” để hình dung được nữa.
“Ông ấy không phải là người xấu.” Tsukino hít sâu một hơi. “Bí Ngô, đừng quên lời tôi nói!”
Rõ ràng cô muốn nói đến ông lão kia, còn gọi ông là “người”, hẳn là tận đáy lòng cô không coi ông là yêu quái. Những câu nói thứ hai của cô lại khiến tôi khó hiểu:
“Câu nói nào?”
Tsukino cười cười, nhảy vọt ra khỏi cửa sổ: “Tai trái của tôi!”
Tôi hiểu cô định làm gì, cô muốn bất chấp nguy cơ biến thành người mèo, quyết sử dụng thuật âm dương để ngăn hai người kia lại.
Cô tiết lộ nhược điểm trí mạng với tôi, chứng tỏ cô hoàn toàn tin tưởng tôi.
Tồi máu nóng sôi sục, lập tức nhảy theo cô ra ngoài cửa sổ:
“Tsukino, tránh ra! Chỗ này không cần cô, để tôi xử lý!”
“Cả tôi nữa!” Nguyệt Bính nhô lên trên đầu tường.
“Mỗi người một tên.” Chẳng biết dũng khí ở đâu ra, tôi xông ngay về phía một con mèo. Còn phải làm thế nào để giải quyết nó, tôi vẫn chưa nghĩ ra.
Thầy kệ! Một đời có mấy cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân?
Nguyệt Bính khom lưng nhảy vọt vào giữa chiến trường, hai tay giơ lên đỡ lấy hai bộ vuốt bổ xuống, quật ngã người mèo rồi đè xuống đất.
Người mèo trước mặt tôi gầm lên “grừ grừ”, bộ vuốt khổng lồ tát về phía tôi. Tôi bắt chước Nguyệt Bính, chộp lấy chi trước, cũng định quật ngã hắn rồi đè xuống sân, kết quả...
Không lật nổi...
Con mèo này lông dài rũ rượi, lông đầu rủ xuống che kín mắt trái.
Xui xẻo cho tôi, vừa nãy tôi đã cố xông về phía ông lão, kết quả sao lại là Kuroba?
Tôi gắng hết sức xô đẩy, nhưng Kuroba đúng là khỏe kinh người, ngoạc miệng cắn xuống yết hầu tôi. Tôi vội nghiêng đầu tránh được, khiến hắn cạp một miệng bùn.
Trong cơn hoảng loạn, tôi chẳng đếm xỉa đến thể diện nữa, gào lên cầu cứu: “Nguyệt Bính, khó nhằn quá!”
“Tao không rảnh!” Phía Nguyệt Bính cũng vọng lại tiếng vật lộn huỳnh huỵch.
“Mắt trái, nhược điểm của Kuroba là mắt trái.” Tsukino hét lên.
Tôi thầm nhủ dù nhược điểm của hắn là mắt trái cũng phải cho tôi cơ hội để thò tay ra chứ! Kuroba lại ngóc cái đầu mèo lên, ngoác miệng cắn tôi, tôi liều mình húc đầu vào miệng hắn.
“Rắc” một tiếng, khéo răng hắn bị tôi húc gãy rồi cũng nên, đầu tôi nóng giãy, không biết là máu của hắn hay là máu của tôi. Nghe thấy hắn “ngoạo” lên một tiếng thảm thiết, tôi chớp thời cơ, mắm môi mắm lợi húc thẳng vào mắt trái hắn.
Cú húc cực mạnh. Nghe đánh “bọn” một tiếng, không biết hắn đã lòi mắt hay chưa, nhưng tôi cảm thấy cái vuốt mèo đang giằng co kịch liệt trong tay tôi đã nhũn xuống. Tôi thừa thế đè cùng hắn xuống đất, lại nhắm vào mắt trái Kuroba đánh thêm cái nữa.
Tsukino hét toáng lên: “Đừng đánh nữa!”
Tôi thở hồng hộc lẫn người sang một bên.
Nhìn sang Nguyệt Bính, tôi lại trông thấy một cảnh tượng không thể hiểu nổi.
Con mèo đen đang nằm im trong lòng Nguyệt Bính. Nguyệt Bính hai mắt ngấn lệ, vuốt ve bộ lông xơ xác.
“Ông ấy chết rồi!” Giọng Nguyệt Bính nghẹn lại.
“Vùa nãy tao bỗng loáng thoáng nghe hiểu tiếng kêu của ông ấy, ông ấy nói mình tên là Nitta Naruchi.
❀ 8 ❀Dưới đây là lời kể của Nguyệt Bính về những thông tin mà ông lão vừa truyền lại cho nó. Để tiện theo dõi, tôi sẽ lùi lại về ngôi nhân xưng thứ ba.
“Nitta, bao giờ thì chúng ta mới biến thành người đây?” Yukina ngẩng lên khỏi đống rác, bộ lông trắng bẩn thỉu nhem nhuốc. “Tối nào cũng phải đi hút hồn ma, ban ngày lại phải bận rộn tiêu hoá, làm mèo vất vả quá đi.”
Nitta vẫn cắm đầu cào bới trong đống rác, cuối cùng cũng lôi ra được một con cá thiu đặt dưới chân Yukina: “Cá thu đao đấy, Yukina, ăn đi, ngon lắm!”
Yukina tức giận nhảy sang một bên: “Anh thì ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn! Lẽ nào anh chưa bao giờ nghĩ tới việc biến thành người?”
“Bảo vệ con người là sứ mệnh của loài mèo chúng ta.” Nitta ngoạm con cá mang lại gần Yukina. “Tại sao cứ nhất định phải biến thành người mới được?”
Yukina nhìn Nitta với ánh mắt chán ghét: “Nếu biến thành người, ngày ngày sẽ được ăn cá tươi và nhiều thứ ngon lành hơn nữa, mặc quần áo đẹp, xức nước hoa thơm phúc, mọi người ai cũng phải khen tôi đẹp.”
Nitta nhảy lên đầu tường: “Yukina, anh thấy em làm mèo vẫn cứ đẹp hơn. Em xem, loài người yếu đuối quá, đến hồn ma cũng không chống lại nổi, ngày nào cũng phải làm việc quần quật nếu không sẽ chết đói. Đâu có được nhàn nhã phơi nắng như chúng ta.”
“Tôi muốn làm con người, tôi căm ghét cái bộ dạng mèo!” Yukina “ngoan” lên một tiếng rồi lao vụt đi.
Nitta lắc đầu, ngoạm con cá thu lên đuổi theo.
❀ 9 ❀“Nitta, em đã quyết định rồi. Đời này dù chỉ được làm người một ngày, em cũng không hối tiếc.” Yukina ngồi trên cây, liếm vuốt rửa mặt, chiếc đuôi dài quất qua quất lại giữa không trung.
Nitta chui ra từ trong tán lá, đưa một con ve sầu cho Yukina:
“Nhưng chúng ta buộc phải sống đủ mười chín năm mới hóa thành người được.
“Nhưng nếu anh giúp em thì sao?” Yukina dụi đầu vào cổ Nitta.
Nitta nhắm mắt lại: “Đương nhiên là anh sẵn lòng giúp em.
Nhưng em thực sự khát khao làm người đến thế sao?”
“Em không cần biết, em chỉ muốn làm người thôi. Nếu anh đồng ý chia mấy năm tuổi thọ của anh cho em, em sẽ biến thành người ngay được.” Yukina thủ thỉ.
“Thế thì anh sẽ lập tức biến thành lão mèo già.” Nitta giật nảy mình. “Và không còn sống thêm được bao lâu nữa. Còn em, sau khi biến thành người sẽ quên đi ký ức của mèo, em cũng sẽ quên mất anh.”
“Nitta, em căm ghét cái thân xác mèo này. Em mà biến thành người, em sẽ chăm sóc cho anh tử tế, đợi đến ngày anh cũng biến thành người, thật đấy!” Giọng nói của Yukina tràn đầy mê hoặc.
“Chúng ta sẽ kết hôn, sẽ mua nhà, sẽ mở một tiệm hoa, sinh con đẻ cái. Ngày ngày em sẽ làm món sushi cá thu đao cho anh.”
Dưới ánh sao rực rỡ, khi loài người vẫn phải buồn phiền lao lực vì cuộc sống ngày mai, lại có một con mèo vô ưu vô lo muốn vứt bỏ mọi thứ để được làm người.
“Anh có yêu em không? Yêu em thì giúp em được không?”
Trước vẻ do dự của Nitta, Yukina dịu dàng hỏi.
“Em vẫn sẽ nhớ anh thật chứ?” Nitta bắt đầu dao động.
“Em có thể quên đi tất cả, nhưng làm sao em quên được anh, Nitta! Anh đã bảo vệ em, bầu bạn với em từ bé đến lớn.” Yukina dựa vào trong lòng Nitta. “Em cũng yêu anh.”
“Yukina, san sẻ tuổi thọ cho em rồi, anh sẽ vừa già vừa xấu.”
“Em vẫn sẽ yêu anh, em sẽ đợi anh tới tận ngày anh biến thành người.”
“Thế thì anh hứa với em, nhưng em hãy nhớ, sau khi em biến thành người, nhất thiết không được làm hại mèo, nếu không sẽ xảy ra tai hoạ đấy.”
❀ 10 ❀Nguyệt Bính kể xong, Tsukino bật khóc thút thít.
Tôi cũng thấy sống mũi cay cay, hổ thẹn nâng Kuroba vẫn đang hôn mê lên. Kuroba đã biến trở lại hình người.
“Thế tại sao Yukina lại phản bội Nitta?” Tsukino ngước đôi mắt đỏ hoe lên hỏi. Đằng đông đã lờ mờ một vệt trắng bạc, một ngày mới lại bắt đầu.
“Bởi vì từ tận trong tâm thức, cô ta đã khinh bỉ thân xác của một con mèo.” Tôi biết sự thực này rất ư tàn nhẫn. “Cô ta đã quên đi tình yêu của Nitta đối với cô ta kiếp trước, nhưng lại giữ nguyên ký ức căm hận loài mèo, nên hành hạ, giết hại mèo không ghê tay. Cô ta đã quên đi mọi lời hứa, trong khi Nitta vẫn luôn bảo vệ cô ta, vẫn yêu cô ta. Khốn khổ chịu đựng được mười chín năm đằng đẵng, cuối cùng đã biến thành một ông lão già nua xấu xí, nhưng vẫn giữ nguyên ký ức về tình yêu kiếp trước, lấy trộm thi thể của Yukina, tìm cách giúp cô ta sống lại.”
Chúng tôi đều im lặng.
Nếu hận, có thể hận từ kiếp này sang kiếp khác ư? Nếu yêu, có thể yêu đến bất chấp tất cả ư?
Mặt trời đã ló rạng, ánh màu kim dát vàng lên khuôn mặt xinh đẹp của Tsukino, giống hệt như một chú mèo con xinh đẹp thánh thiện.
Nếu tôi là Nitta, Tsukino là Yukina, tôi có làm được như ông ấy không? Tôi thầm tự hỏi.
Nguyệt Bính kiểm tra vết thương của Kuroba: “Kuroba không có gì đáng ngại, chúng ta chôn cất hai người họ trước đã.”
❀ 11 ❀Chôn cất Nitta và Yukina xong xuôi, Nguyệt Bính cố tình cõng Kuroba đi ra trước, tôi và Tsukino sóng vai nhau theo sau.
Ra khỏi nhà, trước mặt tôi là dòng người trên phố, tràn đầy phấn chấn của một ngày mới, đôi mắt bừng lên ánh sáng hy vọng và ước mơ. Vài chú mèo con lững thững tìm chỗ nằm kềnh phơi nắng.
Mấy học sinh tiểu học đeo cặp sách đang tung tăng bước đi, trò chuyện vui vẻ...
“Wakako, con mèo đen cậu cứu hôm qua thế nào rồi?” “Không biết nữa, sau đó nó nhảy khỏi tay tớ chạy mất tiêu, tớ lo cho nó quá!” Cô bé buồn bã nói.
“Thế con mèo hoang cậu mang về nuôi mấy hôm trước thì sao?”
“Ồ, đáng yêu lắm cơ, tớ vừa nhìn thấy nó đã thích mê, cứ như đã quen nhau từ kiếp trước ấy.”
“Thế thì kiếp trước chắc chắn cậu là mèo rồi!”
“Được vậy thì tốt quá. Làm mèo thì không phải đi học, không phải làm bài tập, quá vui.”
“Anh Bí Ngô!” Tsukino mỉm cười nhìn theo đám học sinh đang đi xa dần. “Tôi rất muốn nói với anh rằng, cảm ơn anh!”
“Cảm ơn gì cơ?” Tôi ngượng nghịu. “Cô lại khách sáo gì thế?”
Thực ra trong lòng tôi muốn nói: Anh chỉ mong làm một con mèo bên cạnh em.
Hơn nữa, tôi đã nghĩ thông một việc: phong thuỷ của Kobe không hề bị phá hoại. Khúc xương cánh thầy âm dương Abe Seimei trong truyền thuyết vẫn luôn bảo vệ thành phố xinh đẹp này.
Nhìn xa xa, cây cầu treo Akashi Kaikyo chẳng phải giống như một khúc xương cánh tay hay sao?
Vạn vật đều có tính linh!