Chương 6 ❀ 1 ❀
Tôi vươn dài cổ, để miếng thịt bò trôi vào thực quản, hào hứng gọi: “Ông chủ, cho thêm nửa cân nữa!”
Tsukino khẽ đằng hắng: “Thịt bò Kobe tính bằng gram đấy.”
“Thế thì cho thêm năm trăm gram nữa!” Tôi hiếm khi có thể chuyển đổi đơn vị thần tốc thế này.
Tôi sảng khoái xoa bụng, uống một hơi cạn sạch ly rượu vang, quay sang Nguyệt Bính: “Thêm một ly nữa nhé!” Rồi tôi thuận tay rót đầy ly.
“Bí Ngô, biết đây là rượu gì không?” Nguyệt Bính lắc chiếc ly chân cao, động tác tao nhã hệt như một quý ông châu Âu. “Đây là Romanée Conti giá ít nhất cũng phải nghìn đô, thuộc dòng vang đỏ Burgundy. Mày ngửi thử xem, có mùi thơm của bơ, hương hoa và vị cam thảo không? Nhìn màu của nó có giống như hồng ngọc không?
Cậu uống như voi uống nước thế, đúng là phí của giời.”
“Không ngờ anh lại am hiểu rượu vang đến vậy.”
Tsukino tỏ ra hào hứng.
Tôi chửi thầm cái thằng kia thường ngày chỉ biết nấc rượu trắng, từ khi nào lại biến thành “đẳng cấp” thế? Nếu không phải là ăn nhiều thịt bò Kobe khát nước thì tôi chẳng thèm uống cái thứ rượu vang chua chẳng ra chua ngọt chẳng ra ngọt này. Chẳng biết là ai quy định ăn bò bít tết nhất định phải uống rượu vang đỏ kia chứ?
Cánh cửa kéo khẽ đẩy ra, cô phục vụ mặc kimono hai tay nâng cao khay gỗ đựng thịt bò bước vào, quỳ xuống trước bàn, thận trọng khom lưng đặt khay gỗ xuống, hai tay chắp lại đặt trên đầu gối, lại khom người thật thấp cái nữa: “Làm phiền quý khách phải đợi lâu, xin mời thưởng thức.” Rồi bước lui ra ngoài, cúi rạp người khép cửa.
Đợi toàn bộ nghi lễ rườm rà này hoàn chỉnh, bụng tôi từ đã réo ầm lên như trống, dãi dớt chảy đầy miệng tới mức đủ để đánh được rằng.
Nghe nói những con bò dùng để chế biến món bít tết bò Kobe từ nhỏ đã được uống bia để thúc đẩy tuần hoàn máu, ngủ đệm massage, khiến cho thớ thịt nạc mỡ đan xen đẹp như đá hoa cương, ăn vào không xác không ngấy, cứ như tan ra trong miệng, hương vị tuyệt hảo khiến người ta không thể nào quên.
Tôi càng kinh ngạc hơn nữa khi nghe Tsukino nói rằng những con bò này hàng ngày đều được nghe nhạc cổ điển. Xem ra câu thành ngữ “đàn gảy tai trâu” đã sai toét Nhật Bản.
Nháy mắt, khay thịt bò trên bàn đã vơi quá nửa. Lúc này, Nguyệt Bính cũng không giả bộ quý tộc nữa, ăn uống nhồm nhoàm, khóe miệng bóng nhẫy.
Có lẽ là bộ dạng ăn uống chết đói của chúng tôi trông khó coi quá nên Tsukino cầm khăn chấm lên khoé miệng, nói khéo: “Trong hai anh ăn ngon lành quá.”
“Ăn tự nhiên thì mới ngon chứ! Cô có thử không?”
Tsukino vội xua tay: “Không, tôi ra ngoài một lát.” Thấy cô đi khuất, tôi bèn thì thầm hỏi Nguyệt Bính: “Này, mày học đầu được kiến thức về rượu vang thế?”
Nguyệt Bính gắp một miếng tướng nhét vào miệng: “Tao có rỗi hơi đâu mà tìm hiểu về cái này. Vừa rồi thấy Tsukino bảo uống rượu vang, sợ chúng ta chẳng biết mô tê gì thì mất mặt nên tao mới âm thầm google tên rượu một cái để bổ sung kiến thức đấy.”
Tôi nghe mà méo mặt: “Nguyệt Bính, mày cũng thâm hiểm thật đấy!” Rồi tôi thở hắt ra. “Chúng ta ở đây ăn thịt uống rượu, còn Kuroba ở trong bệnh viện truyền nước. Chậc, đúng là thiên đường địa ngục cách nhau một ý niệm.”
Sau khi giải quyết xong sự kiện người mèo, chúng tôi đưa thẳng Kuroba vào bệnh viện. Bác sĩ vô cùng kinh ngạc, truy hỏi rốt cục bị bao nhiêu người đánh mới thành ra bộ dạng này. Cho tới khi Tsukino trung thẻ sĩ quan cảnh sát ra, bác sĩ lập tức im lặng một cách chuyên nghiệp.
Kuroba thương tích không nhẹ, Tsukino bèn liên hệ với mấy cảnh sát tới chăm sóc, rồi đặt phòng ở khách sạn New Oriental ở gần Shin-Kobe cho chúng tôi nghỉ ngơi, còn mời chúng tôi đi ăn thịt bò Kobe để cảm ơn.
Xong bữa ăn sang chảnh, ba người chúng tôi đi dạo phố đêm Kobe. Có người đẹp làm hướng dẫn viên, đúng là thú vị không gì bằng. Kobe là một thành phố hiện đại nhưng cũng rất đẹp, phong cách Đông Tây kết hợp hài hoà, nhà cửa xen kẽ với núi non. Khác với những thành thị của nước tôi, nhà cửa ở thành phố này tuy dày đặc nhưng ít nhà cao tầng, trông rất hài hoà đẹp mắt.
Khác với cảnh tượng dòng người đông đúc hối hả trong những thước phim về cảnh đô thị Nhật Bản, đường phố ở đây trông khá yên tĩnh, người đi lại trên đường trông vẫn giữ được vài phần nhàn tản. Hầu như các hộ gia đình đều trồng hoa tươi ở góc nhà, đường phố cũng sống động màu hoa cỏ. Cho nên, cuộc sống lý tưởng theo quan niệm của người Nhật Bản là: khởi nghiệp ở Tokyo, kiếm tiền ở Osaka, cư trú ở Kobe.
Vừa đi vừa nghe Tsukino giới thiệu đủ điều thú vị về thành phố này, tôi chỉ bực một nỗi sao thằng Nguyệt Bính kia lại cứ ở đây làm kỳ đà cản mũi.
“Ngày mai, mời các anh tới núi Rokko tắm suối nước nóng nhé.”
Khi đưa chúng tôi về phòng, Tsukino đề nghị. Suối nước nóng?
Tôi đóng cửa lại, ba con chữ kia vẫn không ngừng văng vẳng trong đầu.
“Nguyệt... Nguyệt Bính! Cô... cô ấy nói suối nước nóng... phải không?” Tôi lắp ba lắp bắp hỏi.
Nguyệt Bính đổ người xuống giường: “Tao nghe thấy rồi, có tới mức phấn khích đến vậy không?”
Tôi toát cả mồ hôi, không biết là căng thẳng hay là phấn khích:
“Nghe nói suối nước nóng ở Nhật Bản đều là nam nữ tắm chung đấy!”
“Ờ!” Nguyệt Bính thờ ơ tìm điện thoại di động sạc pin. “Nam nữ tắm chung đấy!” Tôi nhấn mạnh.
“Thì tao đang sạc pin điện thoại đây!” Nguyệt Bính nhìn tôi bó tay. “Chứ lỡ mai điện thoại hết pin, muốn chụp trộm Tsukino cũng khó!”
Lúc này tôi mới bừng tỉnh. Vừa nãy hưng phấn quá độ không nghĩ tới chuyện này, té ra không phải hai chúng tôi tắm riêng, mà còn có cả con kỳ đà Nguyệt Bính nữa. Và tôi lại nhớ ra một vấn đề hết sức nghiêm túc: còn có rất nhiều người lạ cũng tắm chung với chúng tôi! Ôi trời ơi, thế thì nữ thần của tôi sẽ tha hồ bị nhìn miễn phí!
Mang theo tâm trạng mâu thuẫn này, tôi thấp thỏm cả đêm không ngon giấc. Nên tới hôm sau ngồi trên chiếc Toyota của Tsukino, tôi lại ngủ gà ngủ gật suốt.
“Ngủ không ngon à?” Tsukino hỏi. Hôm nay, cô ấy mặc kimono (người Nhật Bản coi tắm suối nước nóng là một nghi thức rất linh thiêng, nên đều mặc kimono để tỏ ý long trọng), mái tóc dài kết thành búi sau đầu, toát lên một phong cách khác hẳn.
“Chắc tại hôm qua ăn no quá đấy mà.” Nguyệt Bính nửa đùa nửa thật nhìn tôi.
❀ 2 ❀Núi Rokko nằm ở phía bắc Kobe, từ đông sang tây kéo dài hơn ba chục cây số. Từ xa nhìn lại, thế núi không cao, thảm thực vật xanh xanh đỏ đỏ như tấm thảm gấm rực rỡ sắc màu phủ trên triền núi. Lưng núi vài đám mây trắng lững lờ, khiến phong cảnh càng thêm tuyệt mỹ.
Xe xịn người đẹp, phong cảnh thần tiên, đương nhiên là tôi rất hào hứng, cơn buồn ngủ đã biến mất tăm mất tích. Nhưng thật đáng ghét, Tsukino và Nguyệt Bính suốt dọc đường cứ luôn miệng bàn bạc về Jack. Nguyệt Bính kể lại tường tận mọi việc xảy ra ở Thái Lan cho cô ấy nghe, đến cả việc theo Duang học cổ thuật từ nhỏ, làm vệ sĩ âm thầm bảo vệ tên giá mắt đỏ bất tài là tôi, và hình xăm phượng hoàng trên người nó, nói chung là dốc sạch sành sanh, không coi Tsukino là người ngoài nữa.
Tsukino chăm chú lắng nghe. Đến đoạn tôi bị gieo cổ biến thành người mắt đỏ, cô nghiêng đầu nhìn tôi cười: “Không ngờ thân thế của anh lại phức tạp như vậy đấy.”
Tôi nghe mà ỉu xìu, không nói năng gì, quay sang ngắm cảnh ngoài cửa sổ.
Tsukino có lẽ cảm thấy mình lỡ lời, bèn đổi đề tài: “Thế theo các anh, tại sao Jack lại làm như vậy?”
Vấn đề này tôi đã suy nghĩ rất nhiều lần, chỉ có thể kết luận đây là một tên biến thái. Những câu trả lời chắc chắn sẽ không đơn giản như tôi tưởng tượng. Nguyệt Bính gõ khẽ vào cửa kính, nói: “Hắn đang thu thập dương khí.”
Tsukino gật gù: “Ở Thái Lan, hắn lợi dụng cửa hàng nail thu thập móng tay dương bạch. Sang Nhật Bản, hắn mở trung tâm thẩm mỹ thu thập dương dịch, anh Nguyệt phân tích như vậy cũng có lý.”
Tôi thầm tự hỏi, Jack thu thập bao nhiêu dương khí như thế để làm gì? Để hồi sinh một cánh quân cương thi đang chôn giấu ở một nơi nào đó để thống trị địa cầu? Nhưng cái tình tiết kiểu phim Mỹ này chỉ có thể là tưởng tượng của các nhà biên kịch, không thể tin được.
Đột nhiên, trong đầu tôi nảy ra một ý nghĩ. Khi xảy ra sự kiện bộ da người trên cột điện ở Miyajima, Tsukino khẳng định chắc nịch là do Jack làm. Thế nhưng những cột đèn ở đó dùng để hút âm khí, khi âm khí bị hút hết thì Miyajima sẽ chỉ còn lại khí dương. Đó chẳng phải là điều Jack cần sao? Hơn nữa, tại sao Tsukino và người đàn bà bị rạch miệng trông lại giống nhau đến vậy?
Tôi lén đưa mắt nhìn Tsukino, càng nghĩ càng cảm thấy sự xuất hiện của người đàn bà bị rạch miệng không ngẫu nhiên như thế.
Nhưng bảo tôi dựa vào những manh mối này để suy luận thì rất xin lỗi, tôi không phải Conan.
Chân tướng của chuyện này, chắc phải đợi đến khi tìm được Jack mới biết được. Nhưng cổ thuật của Jack đã mất hết, chỉ còn sót lại khả năng thôi miên, cho dù tài thôi miên của hắn có ghê gớm đến đâu chăng nữa, tôi không tin hắn có thể điều khiển được tinh thần của tôi.
“Núi này tên là núi Rokko.” Tsukino chợt lên tiếng. “Các anh có biết truyền thuyết về ngọn núi này không?”
Tôi nhìn sang Nguyệt Bính, mấp máy: “Mau google!” Nguyệt Bính lắc đầu, mấp máy môi đáp lại: “Không có sóng.”
“Các anh không biết cũng là dễ hiểu, dù sao thì các anh cũng không phải người Nhật Bản.” Tsukino xoay vô lăng tránh một hòn đá núi to bằng nắm tay. “Rokko chữ Hán là Lục Giáp. Lục Giáp tượng trưng cho cái gì?”
Cái này thì tôi biết, nên cướp quyền trả lời: “Là sáu cặp can chi bắt đầu bằng thiên can Giáp, tức Giáp Tý, Giáp Dần, Giáp Thìn, Giáp Ngọ, Giáp Thân, Giáp Tuất. Tương truyền đó là những ngày phụ nữ dễ thụ thai nhất, nên phụ nữ có thai được gọi là thân mang lục giáp.”
Tsukino gật đầu nói: “Đây cũng là nguồn gốc của núi Rokko.
Truyền thuyết kể rằng xưa kia, nơi đây là biển khơi bất tận, chỉ có một đỉnh núi cô độc lẻ loi, hàng ngày được mặt trời hun đúc mà có được sinh mệnh. Cuối cùng đến một ngày, nó phun ra ngọn lửa rừng rực, tung những sinh mệnh đã hoài thai trong cơ thể ra biển lớn, hình thành bốn hòn đảo lớn kích thước khác nhau, được gọi là bốn vị thần. Bốn vị thần kế thừa chí nguyện của người mẹ, lại sinh ra rất nhiều rất nhiều những hòn đảo lớn nhỏ khác nhau, và người Nhật Bản chúng tôi sinh ra trên những hòn đảo này. Dân tộc Đại Hoà là con của thần mặt trời, núi Rokko là núi mẹ của toàn Nhật Bản.”
Hai chúng tôi đều gật gù lắng nghe lời kể của người đẹp.
Tsukino lại chỉ vào đỉnh núi đằng xa, nói: “Các anh có nhìn thấy những đám khói kia không? Truyền thuyết nói rằng, tất cả sinh linh của Nhật Bản chúng tôi, bao gồm đảo Nhật Bản, đều là do khói trên núi Rokko sinh ra. Cho nên ở đây tuyệt đối không được hút thuốc. Vì khói mù ở đây là khói linh thiêng, nếu nơi này xuất hiện khói của trần gian, sẽ khơi dậy sự căm ghét của người canh giữ khói là Ma Khói, và kẻ đốt khói sẽ bị huỷ diệt.
Tôi chẳng tin vào mấy loại thần thoại nhát ma kiểu này, đang cố nặn óc định bóp ra một câu trả lời ba phải, bỗng “bùm” một tiếng vang động, nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy có người đang đốt pháo hoa.
❀ 3 ❀Một chiếc xe AE86 đã được độ lại, màu sắc loè loẹt lao vụt qua bên cạnh chúng tôi, từ cửa sổ xe chốc chốc lại thò ra mấy ống pháo hoa, phun “bùm bùm” lên trời. Mấy cô cậu choai choai ăn vận hoa hoè hoa sói, tóc nhuộm cầu vồng đang điên cuồng hò hét, nhảy nhót trong xe, còn thò nửa người ra ngoài cửa sổ huýt sáo với chúng tôi.
Nguyệt Bính chau mày: “Đúng là một lũ dị hợm.”
Tsukino kêu khẽ: “Gay rồi! Họ đang hút thuốc.”
Khói thuốc bay ra phì phèo qua khe cửa sổ, lập tức bị gió thổi tan. Trong xe lại có ai ném một tờ giấy ăn ra ngoài rồi đóng cửa lại, tờ giấy vẫn dính vào mép của, gió thổi bay phần phật giống như là đang đập của đời vào.
Hiện tượng này có thể giải thích từ góc độ khoa học, do trong và ngoài xe có luồng không khí đối lưu do tốc độ gây nên, tạo nên sức ép lên toàn bộ thân xe. Giữa không khí và thân xe luôn có một khe hở hình thành do sự ma sát giữa trạng thái tĩnh và trạng thái động, độ dày của tờ giấy vừa hay vừa khít với độ rộng của khe khí, mép giấy không bị gió của tầng đối lưu thốc lên, nên bị kẹp giữa không khí và thân xe, dính chặt lên trên xe.
“Có nhìn thấy tờ giấy kia không?” Tsukino đạp mạnh đuổi theo chiếc AE86. “Giấy ném từ trong xe ra đã dính phải khói ở trong xe, nó cảm nhận được sự căm ghét của Ma Khói nên tìm cách trốn vào trong xe đấy.” chân ga, “Tsukino, tôi rất tôn trọng tín ngưỡng dân tộc của các cô, thế nhưng...” Nguyệt Bính tỏ ra không thể tin nổi.
“Các anh không thể hiểu nổi sự tôn trọng của thầy âm dương đối với giấy, cũng không thể hiểu nổi Ma Khói đáng sợ như thế nào đâu!” Tsukino hiếm khi tỏ ra giận dữ như vậy, lại đạp mạnh chân ga.
Xe tăng tốc thình lình khiến tôi bật ngửa, cổ đập vào thành ghế, còn chưa hết choáng váng, trước mặt tôi đã xuất hiện một cảnh tượng dị thường.
Từ trong núi tuôn ra một đụn khói trắng toát, chớp mắt đã phủ kín chiếc AE86 đang lao vùn vụt. Vài tảng đá lớn lăn lông lốc xuống trước mũi xe tầm ba, bốn mét. Tiếng phanh xe cháy đường. Tôi và Nguyệt Bính vận mặt vào ghế trước tối tăm mặt mũi, lúc ngẩng đầu lên đã thấy chiếc AE86 đâm sầm vào tảng đá.
“Rầm” một tiếng chát chúa, đuôi xe chống ngược, đầu xe cắm vào tảng đá, lõm sâu vào trong. Đá vụn, kính vỡ, mảnh vụn kim loại bay tơi bời. Cả chiếc xe hơi dựng lên thẳng đứng, khựng lại chốc lát, lắc lư vài cái rồi lật nhào qua tảng đá lớn, nóc xe đập mạnh xuống dưới.
Tất cả chỉ diễn ra trong khoảnh khắc Tsukino đạp phanh. Cũng có nghĩa là xe của chúng tôi vẫn đang lao theo họ, nếu không phanh kịp, kết cục cũng sẽ tương tự. Nhìn thấy tảng đá khổng lồ như đang lao nhanh vào trước mũi, tôi kinh hãi túm chặt tay nắm cửa, ra sức ngửa người về phía sau, màng nhĩ đau buốt vì tiếng ma sát của lốp xe xuống mặt đường chói gắt. Tsukino xoay mạnh vô lăng, chân phanh chân ga liên tục thay đổi, vụt cái, đầu xe xoay đi chín mươi độ, thân xe quay ngang ra chính giữa đường, nhưng vẫn văng về phía tảng đá.
Điểm va vừa hay đúng vào vị trí tôi ngồi. Tôi lúc này đầu óc trống rỗng, chẳng còn lý trí đầu để sợ nữa. Tiếng ma sát của lốp xe càng thêm rùng rợn, trong xe sặc sụa mùi cao su cháy khét lẹt, tốc độ xe giảm dần, ơn trời cuối cùng đã dùng lại khi chỉ còn cách tảng đá tầm một mét.
Tôi như nghe thấy tiếng đứt lựt phạt của các sợi thần kinh, toàn thân mồ hôi ướt sũng. Lúc này tôi mới nhận ra Nguyệt Bính không biết từ lúc nào đã vươn của người sang chặn bên cạnh tôi, mặt mũi trắng bệch. Rõ ràng là nó định dùng chính cơ thể mình để đỡ đòn giúp tôi.
“Xin lỗi, các anh ổn chứ.” Tsukino vội vàng xin lỗi rồi bước xuống xe. Vì đi guốc mộc, mặc kimono nên đi lại không được thuận tiện, cô bèn đá văng đôi guốc mộc, xốc cao kimono để lộ cặp đùi tròn lẳn, trèo qua tảng đá lớn.
“Mày không sao chứ?” Nguyệt Bính quăng lại một câu rồi cũng xuống xe trèo qua tảng đá. Tôi gắng trấn tĩnh, vội vã bám theo.
Vừa nãy ở trong xe, bị tảng đá lớn cản mất tầm nhìn, không thấy tình hình của chiếc xe kia. Sau khi trèo qua tảng đá to kềnh, tôi mới hít ngược một hơi.
Trong phạm vi mười mét xung quanh chiếc xe, máu me bắn tung toé cứ như có một trận mưa máu vừa đổ xuống con đường màu xanh đen. Chiếc AE86 đã tan tành như một đống gạch vụn, nhìn qua những mảng vỡ, có thể trông thấy những thi thể bị chèn ép nát bét, tứ chi đứt lìa, không còn phân biệt được ai với ai. Gió thổi mạnh, cuốn mùi máu tanh bay lên sặc sụa.
Tsukino chắp tay, lầm rầm một hồi như niệm thần chú, hồi lâu mới mở mắt ra, cúi rạp người trước dãy núi. “Phải cẩn thận, chúng ta đã bị nguyền rủa!” Tsukino khẽ cắn môi. “Khói của cõi phàm đã chọc giận Ma Khói, Ma Khói đã bắt đầu hành động rồi.”
Giờ thì tôi không thể không tin nữa. Ngẩng đầu nhìn lên đỉnh núi ở đằng xa, từng đám hơi nước nghi ngút bốc lên từ suối nước nóng, tụ trong không trung, trông giống như cái miệng khổng lồ há ngoác lởm chởm răng nanh, hốc mắt trống rỗng âm hiểm nhìn về phía chúng tôi...
Tôi dụi mắt. Đun khói lại bị gió cuốn tản mát, biến mất không còn tăm tích.
“Chúng ta có tạo ra khói đâu, tại sao phải cẩn thận?” Tôi quay đi, không muốn nhìn thảm cảnh trong xe.
Nguyệt Bính chỉ vào chiếc xe của chúng tôi, trên đường núi còn in hằn một vệt phanh xe cháy đen dài ít nhất hơn ba chục mét, lốp xe vẫn đang bốc khói vì ma sát: “Cái này là do chúng ta tạo ra.”
Lẽ nào truyền thuyết về Ma Khói là có thật?
Đúng lúc đó, tôi cảm thấy cổ chân bị nắm chặt. Vội cái nhìn xuống, thấy từ trong bụi cỏ rậm rạp thò ra một bàn tay da thịt nát tươm túm chặt cứng lấy chân tôi. Rồi sau đó lại thò ra một khuôn mặt ám khói xăng đen sì, môi rách tét lộ ra hàm răng đẫm máu chỉ còn sót lại vài chiếc.
❀ 4 ❀Bệnh viện Kobe, của phòng cấp cứu, Tsukino, tôi.
Lúc xảy ra tai nạn, có một thanh niên may mắn bị hất văng ra ngoài xe, đâm sầm vào vách đá, rơi vào trong có rậm. Lúc bị anh ta chộp lấy cổ chân, tôi đã nhảy dựng lên vì kinh hãi. Đến khi hoàn hồn, nhận ra đây là người may mắn sống sót trong vụ tai nạn, chúng tôi chẳng còn hồn vía đầu mà tắm suối nước nóng nữa, tay nắm tay mười khiêng anh ta lên xe, phóng thẳng tới bệnh viện Kobe.
Trên xe, tôi và Nguyệt Bính không rảnh tay chốc nào, có bao nhiêu cách cấp cứu dốc ra bằng hết, cầm máu, băng bó, cố định xương gãy, hồi sức cấp cứu đủ kiểu, cho tới khi nạn nhân thình lình bật ho sặc sụa, thổ ra một cục máu đen sì, chúng tôi mới yên tâm là anh ta còn sống.
Tôi thở phào, Nguyệt Bính chùi hai tay đầy máu vào quần, móc thuốc lá ra theo thói quen nhưng lại lập tức nhét vào trong túi.
Tsukino mặt mũi căng thẳng, chốc chốc lại ngoái đầu nhìn tôi, rồi lại nhìn làn khói mù mịt trên ngọn núi đằng xa, sắc mặt vô cùng quái lạ.
Nguyệt Bính hỏi mấy câu, cô cũng chỉ ậm ừ, không biết đang nghĩ gì. Có mấy lần còn như mất hồn suýt tông xe vào vách núi, may mà Tsukino phản ứng nhanh, tay lái điêu luyện. Nhưng dù sao cũng khiến chúng tôi trải nghiệm được thế nào là “Fast and Furious”.
Trên đường quay về, làn khói phàm trần do bánh xe gây ra không khiến chúng tôi gặp nguy hiểm gì, nên tôi bán tín bán nghi, khéo vụ tai nạn kinh hoàng kia chỉ là ngẫu nhiên cũng nên. Núi có suối nước nóng, mạch núi bị đứt gãy gây lở đá cũng không phải chuyện hiếm gặp. Huống hồ tôi nghĩ, nếu đúng như lời Tsukino nói, thế thì khí thải của xe hơi cũng được tính là khói, vậy thì đáng lẽ ai lái xe lên núi cũng sẽ bị Ma Khói giết sạch mới đúng.
Vừa đến bệnh viện, chẳng đợi chúng tôi phải làm thủ tục, nhân viên trực ban lập tức đẩy giường cứu thương lại, bác sĩ, y tá, nhân viên cứu hộ nhanh chóng tập hợp, cấp tốc truyền dịch, tiêm thuốc chống sốc, chụp mặt nạ dưỡng khí rồi đấy ngay nạn nhân vào phòng cấp cứu đã được chuẩn bị sẵn sàng.
“Chuyên nghiệp thật đấy!” Nguyệt Bính tấm tắc rồi chạy đi rửa tay, còn nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi hiểu nó muốn tạo cơ hội cho tôi tiếp cận với Tsukino.
Tôi ngồi xuống bên cô, nhưng nghĩ mãi không ra lời nào để nói.
Tsukino chau mày, mấy lần ngập ngừng như muốn nói gì, nhưng rồi lại thôi. Cứ thế ngồi sượng bên nhau hồi lâu, cô mới bật ra một câu:
“Anh Bí, anh có thấy khó chịu chỗ nào không?”
Tôi không hiểu cô muốn hỏi gì, nhưng vẫn tỏ ra cảm kích trả lời:
“Cảm ơn cô quan tâm, tôi rất ổn”.
Tsukino có vẻ như không tin lắm, đưa mắt quét khắp người tôi giống như chổi quét nhà, cho tới tận khi nhìn thấy dấu tay máu trên cổ chân tôi, cô mới khẽ kêu lên một tiếng kinh ngạc rồi đứng bật dậy, vội vàng bỏ đi.
Tôi ngỡ ngàng, chẳng lẽ nhìn thấy người tôi lem nhem máu me nên cô ấy thấy khó chịu? Tôi cúi xuống, thấy dấu tay ấy rõ nét lạ lùng, tới cả vân tay và chỉ tay đều rõ mồn một, phủ kín quanh cổ chân tôi. Trông nó giống như một loại huyết chú hay bàn tay quỷ.
Tôi đang loay hoay tìm cách lau nó đi thì Tsukino xăm xăm chạy về, ngồi xuống trước mặt tôi, đặt xuống đất một lọ cồn và một nắm bông y tế.
Tsukino dùng bông chấm cồn, ấn vào chân tôi: “Anh Bí, ngồi yên.” Sau đó lau gột thật tỉ mỉ.
Sự quan tâm bất ngờ này khiến tôi hạnh phúc ngất ngây, nhưng lại nghĩ sao nỡ lòng nào để một cô gái như thế phải lau chân giúp tôi, liền luôn miệng từ chối. Nhưng Tsukino nhất quyết đòi lau cho tôi bằng được. Tôi đành ngồi đờ như phỗng, hết sức áy náy và bối rối, đành ngước mắt nhìn lên trần nhà. Tsukino lau rất kỹ lưỡng, cảm giác da tôi đã ngứa rát vì cồn. Nhưng Tsukino vẫn tiếp tục lau, càng lau càng nhanh càng mạnh, khiến da tôi bỏng rát như sắp tuột ra đến nơi.
Lúc này tôi mới cảm thấy hơi bất thường, vội vàng nhúc nhắc cái chân ý bảo cô dừng lại. Nhưng Tsukino giữ chặt lấy chân tôi, ngẩng đầu nhìn tôi cất giọng gấp gáp: “Anh Bí, bây giờ không có thời gian giải thích, vừa nãy tôi sơ suất quá, nhưng có lẽ vẫn kịp cứu vãn.”
Câu nói này khiến đầu tôi ù đặc. Chẳng lẽ tôi đã trúng phải huyết chú thật? Vậy thì người bị thương kia là ai? Sao lại yểm chú tôi?
Tsukino cứ như làm ảo thuật, trên tay vụt cái hiện ra một con búp bê giấy. “Phụt” một tiếng, ngọn lửa xanh lét bùng lên đốt con búp bê ra tro, mấy mảng xam xám mỏng tang bay lên phơ phất.
Kỳ lạ là tôi không hề cảm thấy cái rát bỏng của lửa đốt, mà ngược lại, hình như có một luồng khí mát lạnh từ trong cơ thể tuôn ra. Tôi trấn tĩnh lại, hỏi: “Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy?”
Tsukino nghiêm túc đáp: “Hy vọng con búp bê giấy có thể trục xuất được lời nguyền ra khỏi cơ thể anh.”
Lời nguyền? Tôi đang định hỏi tiếp, bỗng thấy cổ chân đau rát đến tận xương, kèm theo tiếng xèo xèo như nướng thịt, dấu tay giống như mỏ hàn, bốc khói xám mờ mịt, hằn sâu vào trong thịt, thất nghiến lấy cổ chân như muốn siết gãy xương tôi. Bàn chân tôi tím bầm vì thiếu máu.
Tội nghiến răng chống chọi với cơn đau đớn, đầu đau như búa bổ khiến tôi thở không ra hơi, mồ hôi lạnh tủa ra ướt sũng mình mẩy.
Máu huyết trong người như chạy dồn xuống cổ chân, dấu tay từ màu đỏ chuyển sang đen, nhanh chóng căng phồng lên nhưng vẫn thít chặt, cảm tưởng đã chạm tới tận xương, ngả màu tím bầm ma quái.
Tôi đau tới mức mặt mũi tái dại. Tsukino ấn mạnh xuống vai tôi:
“Anh Bí, bình tĩnh! Không được để lời nguyền của Ma Khói xâm nhập vào trong phổi! Hít sâu vào rồi nôn ra ngay!”
Nỗi đau đớn kịch liệt khiến tôi gần như mất hết lý trí, không tài nào bình tĩnh được, chỉ còn có thể gồng cứng hai tay vật lộn với cơn đau.
Nguyệt Bính tóc tai ướt sũng quay trở lại, thấy vậy thì chết sững:
“Bí Ngô, mày sao thế?”
Tôi không nói được lời nào. Nguyệt Bính xông đến bên cạnh Tsukino, quát lên: “Cô làm gì bạn tôi thế?”
Tsukino quay sang, và phải lọ cồn dưới đất khiến nó đổ lênh láng: “Không phải tôi, mà là Ma Khói!” Tsukino nhìn về phía phòng cấp cứu. “Kết quả sẽ có ngay thôi.”
Nguyệt Bính giờ mới nhận ra sự dị thường ở cổ chân tôi, vội vàng móc ra con dao găm Thuỵ Sĩ, rạch thẳng vào dấu tay. Một dòng máu đen kịt phun ra tung toé, bắn cả lên mặt nó. Nhưng thật kỳ lạ, tuy da thịt bị rạch đứt, những dấu tay vẫn nằm nguyên trên cổ chân tôi. Có lẽ nó rất trừu tượng, nhưng đích xác là vậy: nhìn vào trong vết rạch toang hoác, tôi vẫn thấy dấu tay in hằn trong đó, cứ như nó mọc ra từ trong cơ thể tôi.
“Huyết chú?” Nguyệt Bính thọc mũi dao vào trong vết rạch, khều vào dấu tay. Tôi toàn thân run rẩy, 0ẹ một cái nôn ra một bọng khí ô trọc ứ đọng trong lồng ngực.
Nguyệt Bính cứ như đã nhìn thấy thứ gì, ngoáy mũi dao vào trong vết thương của tôi, đùn ra một đống gì trắng xóa. Tôi nhìn mà ghê rợn, chỉ muốn chết ngất, vô thức giật cái chân lại. Tôi bỗng phát hiện ra, cái chân vừa nãy không thể cử động được giờ đã cử động bình thường, cảm giác siết chặt quanh cổ chân cũng đã biến mất.
“Không!” Tsukino rú lên ngắn Nguyệt Bính lại, nhưng đã muộn rồi.
Tôi chưa kịp nhìn rõ cái đống trắng lốp kia là gì, đã nghe thấy nó phát ra tiếng xì xì, biến thành một đụn khói xám xịt, lờ mờ như bộ mặt người, chui tọt vào lỗ mũi tôi.
Cảm giác buốt nhói, tanh tưới luôn theo khoang mũi chui thẳng vào phế quản, ngay lập tức, phổi tôi bỏng rát. Như thể có một bàn tay đang nắn bóp lá phổi tôi, nhưng không hề đau đớn, mà ngược lại còn rất dễ chịu.
“Muộn rồi...” Tsukino giậm chân hét lên. “Lời nguyền của Ma Khói đã bắt đầu rồi.”
Cửa phòng cấp cứu bỗng mở ra, bác sĩ tháo khẩu trang xuống, sắc mặt tràn đầy kinh ngạc: “Mời mọi người vào đây xem.” Nói xong quay người đi vào luôn.
Tsukino lại ngồi xuống ghế, bộ kimono đã bị xé rách không đủ che kín thân hình gợi cảm của cô, thu hút ánh mắt của không ít người. Tsukino cắn môi: “Tôi biết đó là cái gì rồi, tôi không xem đâu.
Hai anh cứ vào đi, tôi muốn yên tĩnh một chút, thời gian không còn nhiều nữa.”
Tôi vuốt ngực, ngoài cảm giác lá phổi bị nắn bóp ra, không có gì khác thường. Nguyệt Bính đã đoán ra hành động lỗ mãng của mình đã gây hoạ cho tôi: “Tsukino, chúng tôi cần lời giải thích của cô.”
Tsukino lắc đầu, mái tóc dài rũ xuống che kín nửa bên mặt: “Các anh cứ vào xem trước đi đã.”
Kể từ khi quen biết Tsukino, tôi chưa bao giờ thấy cô ấy ủ rũ tuyệt vọng đến vậy. Trong lòng tôi dấy lên một nỗi bất an, nhưng rõ ràng tôi thấy rất dễ chịu kia mà.
Bước vào phòng cấp cứu, cảm tưởng như các bác sĩ và y tá đều đã hoá đá, đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính. Đó là hình ảnh siêu âm phổi của nạn nhân. Trên lá phổi đen kịt khói thuốc hiện lên một khuôn mặt người trắng nhờ nhợ.
Tôi cứ ngỡ mình loá mắt, dụi vài cái nhìn lại, bộ mặt người vẫn ở đấy, in trên nền lá phổi lỗ chỗ, trông như bộ mặt bà lão nhăn nheo với đôi mắt nhắm hờ. Cứ như nhận ra tôi, hai con mắt bỗng mở choàng, con ngươi trắng đục trống rỗng, cái miệng toét ra một nụ cười. Nạn nhân bỗng bật ho dữ dội, phổi co rúm lại rồi lập tức trường phồng lên, từ trong miệng sùi ra từng đám bọt máu.
Dường như tôi đã nghe thấy tiếng bà lão cười khè khè, trong ngực tôi cũng vang lên tiếng rọt rẹt kỳ quái. “Ma Khói!” Không biết ai hét lên đầu tiên, tất cả mọi người trong phòng cấp cứu giống như bị trúng tà, đồng loạt bịt mũi lại, cắm đầu cắm cổ chạy ra ngoài, chỉ còn trơ lại tôi và Nguyệt Bính trợn mắt đứng nhìn nạn nhân chằng chịt đủ loại dây nhợ đang nằm trên giường.
“Đi thôi, trên đường giải thích sau.” Tsukino đã đứng trước cửa.
“Anh Nguyệt, vì anh mà anh Bí đã bị trúng lời nguyền của Ma Khói rồi đấy. Trong vòng mười hai tiếng phải tới được suối nước nóng Xương Trắng ở núi Rokko, có lẽ còn cứu được.”
❀ 5 ❀“Nguyệt Bính, tao không chết nhanh thế đâu mà lo!” Trên xe, tôi vỗ vai Nguyệt Bính an ủi, nhưng lại ho một trận dữ dội. Hé bàn tay ra, thấy một vệt máu đen, không muốn để Nguyệt Bính nhìn thấy, tôi vội vàng lau đi.
“Tao thấy cổ chân mày có một làn khí màu xám cuốn quanh, tạo lại cứ tưởng mày bị âm khí nhập vào người...” Nguyệt Bính vò đầu bứt tóc.
Tôi đã cảm thấy trong phổi bắt đầu mọc ra thứ gì cũng ngắc, bóp chặt lấy phổi tôi, khiến động tác hít thở trở nên đau đớn, nhưng tôi cố nhịn vì không muốn Nguyệt Bính phải ăn năn thêm nữa. Cảm giác buốt xé mỗi lúc một dữ dội, trên trán tôi đã rịn đầy mồ hôi.
Tsukino nhìn trong gương chiếu hậu thấy vậy thì thở dài: “Anh Nguyệt, cũng không trách anh được. Anh Bí trúng phải lời nguyền của Ma Khói là sơ suất của tôi. Trong truyền thuyết, khói sinh mệnh trên núi Rokko chia thành hai loại là khói xám và khói đen, lần lượt đại diện cho Ma Khói và Bà Khói. Chính họ đã sinh thành ra các đảo của Nhật Bản và sinh linh trên đảo. Truyền thuyết nói rằng, trong lúc Bà Khói bận rộn sinh nở, Ma Khói không chịu nổi cô đơn nên đã đi du ngoạn, đến vùng quê Izumo thì gặp nàng Kushi-inada-hime. Say đắm trước sắc đẹp của nàng, Ma Khói liền hoá thành một võ sĩ anh tuấn theo đuổi nàng. Nhưng Kushi-inada-hime đã có ý trung nhân, lúc đó đang vẫn du luyện phép, nên nàng không hề động lòng trước Ma Khói.
Nào ngờ Ma Khói lại quá si tình, dựng lều sống ngay bên cạnh nhà Kushi-inadahime. Mỗi sáng sớm, vòi nước nhà Kushi-inada-hime đều ăm ắp nước suối trong lành, đồng ruộng được cày bừa tinh tươm. Cứ như vậy nửa năm, ý trung nhân của Kushiinada-hime vẫn chưa trở về. Tất cả mọi người trong làng, gồm cả cha mẹ của Kushi-
inada-hime, đều khuyên nàng lấy võ sĩ si tình. Nhưng Kushi-inadahime chỉ cười lắc đầu, nói rằng nếu ý trung nhân không trở về, nàng sẽ ở vậy cả đời không lấy chồng.”
“Có lẽ thời gian chờ đợi đã mài mòn nhiệt huyết của Ma Khói, có lẽ sự lạnh lùng của Kushi-inada-hime đã dập tắt ngọn lửa tình yêu, vào một đêm mưa gió, ông ta đã âm thầm bỏ đi.”
“Nhưng sau khi ông ta bỏ đi, Izumo mưa lớn liên miên nhiều tháng, nhà cửa bị phá huỷ, dân làng phải chạy lên núi, săn bắn hái lượm sống qua ngày. Có người nói rằng sự cố chấp của Kushiinada-hime đã làm tổn thương trái tim võ sĩ, nên ông trời mới giáng mưa lớn để trừng phạt.”
“Một sớm, khi dân làng đang đội mưa hái quả dại trên núi, chợt nhìn thấy dòng lũ dưới khe có chuyện lạ thường. Một con mãng xà thoắt ẩn thoắt hiện trong dòng nước, chốc chốc ngoi lên rồi lại rơi tõm xuống, dậy sóng tận trời. Dân làng đang cho là Long Vương hiển linh, bỗng thấy mãng xà há miệng, hút hết toàn bộ nước lũ vào trong bụng, và hình hài của mãng xà cũng được phô ra.
“Mắt nó đỏ rực, to như đèn lồng, có tám cái đầu, tám cái đuôi, mình mọc đầy rêu xanh, cây bách và cây tuyết tùng, cơ thể khổng lồ có thể lấp đầy tám thung lũng và tám quả núi. Nhưng cái bụng nó đầm đìa những máu, giống như đã bị thối rữa, khi nó bò đi, máu thịt dây khắp thung lũng. Cho tới hiện nay, nước suối trên núi ở vùng Izumo vẫn mang màu đỏ, ở đây cũng có nhiều đá đỏ, mọi người nói rằng đó là máu thịt của mãng xà khi xưa.”
“Yamata no Orochi?” Tôi và Nguyệt Bính đồng thanh kêu lên.
Tsukino lấy làm lạ: “Sao các anh lại biết thế?”
Nguyệt Bính ậm ừ không nói năng gì, tôi thầm nghĩ hồi xưa ở ký túc xá ngày nào chúng tôi chẳng cày game The King of Fighters, đương nhiên là quá rành con rắn tám đầu Orochi rồi.
“Khi dân làng đang xì xụp vái lạy, Yamata no Orochi liền mở miệng nói tiếng người, nếu muốn trừ hoạ lũ lụt, mỗi năm phải hiến tế một cô gái. Dân làng hoảng sợ, đương nhiên răm rắp nghe theo.
Vốn dĩ đã bất mãn với Kushi-inada-hime, họ liền đưa cô ra làm vật hiến tế.”
“Vào ngày hiến tế, Kushi-inada-hime cất tiếng hát bị thương, hát khúc Hoa anh đào, dõi mắt về nơi xa mong mỏi ý trung nhân kịp về cứu mình. Cứ hát mãi cho tới khi nước mắt nàng đỏ như máu, rơi lên hoa anh đào. Từ đó về sau, hoa anh đào của Izumo đều mang màu đỏ.”
“Cho tới khi Orochi hiện ra, chuẩn bị ăn thịt cô gái thì Ma Khói hoá thân thành võ sĩ xuất hiện, giao đấu ba ngày ba đêm với Orochi, cuối cùng chém chết mãng xà, tìm ra thanh kiếm Ama-no-Murakumo-no-Tsurugi. Ma Khói cũng bị trọng thương. Nàng Kushi-inada-hime cuối cùng đã rung động, chăm sóc cho võ sĩ hơn nửa năm cho tới khi hồi phục, rồi nhận lời cầu hôn của võ sĩ.”
“Tiệc cưới rất thịnh soạn. Võ sĩ uống tới say mèm, được dân làng dìu vào động phòng. Có đám trẻ con nghịch ngợm trốn dưới cửa sổ nghe lén, thấy trong phòng vọng ra tiếng kêu la thảm thiết.
Khi dân làng chạy tới, đạp cửa xông vào, đều sững sờ trước cảnh tượng kinh hoàng.”
“Trong phòng loang lổ máu. Trên giường là một cái xác đàn ông không đầu, một cái đầu quỷ hai sừng bất động trong vũng máu.
Kushi-inada-hime treo cổ trên xà nhà. Thanh kiếm Kusanagi2 đẫm máu rơi ở góc giường.”
“Dân làng chôn cất Kushi-inada-hime rồi mời nhà sư tới tụng kinh, hoả táng ác quỷ, rắc tro cốt vào thung lũng để vĩnh viễn không được siêu sinh.”
Tsukino ngừng lại một chốc, đánh tay lái vòng qua một khúc cua:
“Các anh có biết tại sao lại như thế không?”
Tôi nghe mê mải đến quên cả đau, đáp: “Orochi biến thành ác quỷ tới báo thù?”
Tsukino không nói gì, lại nhìn sang Nguyệt Bính.
“Đây chính là nguồn gốc của lời nguyền Ma Khói?” Nguyệt Bính nhướng mày. “Chân thân của Orochi chính là ý trung nhân của Kushi-inada-hime, đã bị Ma Khói tìm ra, yểm bùa biến thành con quái vật hung tàn chuyên ăn thịt thiếu nữ. Một chút tình quyến luyến đối với quê cũ và Kushi-inada-hime còn sót lại trong tim đã khiến anh quay trở về Izumo, nhưng lại đã quên đi mọi chuyện trước đây.
Ma khói thừa cơ biến thành võ sĩ, giở chiêu anh hùng cứu mỹ nhân, vừa giết chết được tình địch, vừa chiếm được tình yêu của Kushiinada-hime?”
Tôi trợn tròn mắt, thầm nghĩ cái thằng Nguyệt Bính này không đi viết tiểu thuyết thì đúng là lãng phí trí tưởng tượng biến thái. Nhưng Tsukino lại hào hứng giục: “Anh nói tiếp đi.”
“Nhưng Ma Khói không ngờ oán niệm cuối cùng của mãng xà Orichi đã hoá thành thanh kiếm Kusanagi, giết chết Ma Khói trong đêm tân hôn, khiến Ma Khói phải hiện nguyên hình. Kushi-inadahime nhận ra chồng mình là quỷ, không biết có phải đã nhận ra được nguyên nhân hay không, nên đã tự sát vì xấu hổ và tức giận.”
“Thế còn lời nguyền Ma Khói ở đâu?” Tôi vặn vẹo.
“Rất đơn giản, tro cốt của Ma Khói ở trong thung lũng, phân tán khắp nơi, dân làng hít phải liền sinh ra oán niệm. Tôi đoán thế thôi chứ không biết có đúng không.” Nguyệt Bính bỗng vỗ đùi kêu lên.
“Tôi nghĩ ra rồi!”
“Nghĩ ra gì cơ?” Tsukino mỉm một nụ cười hiếm hoi. Nguyệt Bính nhìn về phía ngọn núi Rokko khói tỏa nghi ngút: “Tôi đã quên mất một người phải không?”
“Anh thật thông minh.” Tsukino tán thưởng.
Tôi nghe mà đầu óc rối mù, chẳng hiểu gì cả...
❀ 6 ❀“Bà Khói phát hiện ra Ma Khói mất tích, lại biết được chồng mình bỏ mạng vì một cô gái phàm trần, vừa ghen tuông vừa oán hận, đi khắp nơi tìm Ma Khói báo thù. Tro cốt của Ma Khói bị hít vào trong cơ thể dân làng, mang theo oán niệm trước khi chết nên vẫn thấy hổ thẹn với Bà Khói. Nên con cháu của người dân trong làng đời đời kiếp kiếp căn dặn nhau không được phép bén mảng đến núi Rokko, càng không được đốt khói trong núi. Vì làm như vậy, oán niệm của Ma Khói trong phổi sẽ theo khói bay vào trong núi, đánh thức Bà Khói, gây nguy hiểm tới tính mạng.”
Tsukino kể xong, tôi mới nhận ra sắc trời đã ngả tối. Chiếc xe đã chạy vào trong rừng, xóc nảy trên mặt đường mấp mô. Phổi tôi lại đau đớn dữ dội, tôi đành phải dựa vào thành ghế, há miệng thở dốc.
“Tôi vẫn còn vài vấn đề chưa hiểu.” Nguyệt Bính chau mày. “Thứ nhất, nếu nạn nhân vừa nãy là hậu duệ của dân làng, tại sao còn dám lên núi Rokko? Thứ hai, tại sao lúc sắp chết, anh ta lại chụp lấy Bí Ngô? Thứ ba, lời nguyền đó là gì? Thứ tư, suối nước nóng Xương Trắng là gì? Thứ năm, tại sao trong phổi của nạn nhân lại xuất hiện bộ mặt bà lão?”
Tsukino thình lình đạp phanh xe, đầu tôi vập thẳng vào lưng ghế trước, may sao ghế bọc da nên không đau mấy. Những câu hỏi của Nguyệt Bính cũng là điều tôi thắc mắc.
“Đi về phía trước khoảng chừng trăm mét, rẽ trái đi hơn ba trăm mét, sẽ nhìn thấy suối nước nóng Xương Trắng.” Tsukino tắt máy xuống xe, giúp tôi mở cửa xe. “Tôi sẽ cố gắng kể thật ngắn gọn.
Nhiều đời qua đi, dân làng không còn tin vào điều kiêng kỵ nữa, nhiều người muốn tới núi Rokko để chứng minh đây chỉ là lời đồn nhảm. Thế nhưng, oán niệm của Ma Khói không bao giờ chết. Khi một người mang lời nguyền của Ma Khói sắp sửa chết đi, sẽ chụp lấy cổ chân của một người bất kỳ bên cạnh, dùng máu của mình truyền lại lời nguyền oán hận cho người tiếp theo. Ở trong bệnh viện, tôi đã dùng búp bê giấy hút lấy lời nguyền oán hận của Ma Khói, nhưng tự dưng anh lại xông vào, lùa nó ra khỏi cơ thể anh Bí, biến thành khói đi vào trong phổi, thế là anh Bí biến thành người bị nguyền rủa tiếp theo. Suối nước nóng Xương Trắng hình thành từ nước mắt thất vọng của Bà Khói, quanh năm sương mù bao phủ, nghe nói sương mù đó cũng là nỗi oán hận của Bà Khói. Những người bị yếm lời nguyền của Ma Khói đều phải tìm tới suối nước nóng Xương Trắng. Nghe nói chỉ cần được Bà Khói tha thứ, sẽ giải trừ được lời nguyền, không thì chỉ có nước chết. Nạn nhân kia đã truyền lại lời nguyền sang người anh Bí, bây giờ sống chết cùng một thể với anh Bí. Nếu anh Bí không tự giải trừ được lời nguyền, thế thì khi nạn nhân chết, anh Bí cũng phải chết theo. Còn tại sao trên phổi lại xuất hiện bộ mặt bà già, tương truyền bởi vì đến khi Ma Khói chết đi mới nhận ra người mình yêu sâu sắc vẫn là Bà Khói, lại cộng thêm lòng hối lỗi ăn năn, nên oán niệm tích tụ trong phổi tự nhiên cũng hoá thành khuôn mặt Bà Khói.
Tôi thầm nghĩ, khi tôi hút khói thuốc vào trong phổi, tình yêu của tôi đã đủ để biến làn khói thuốc thành khuôn mặt cô trong lá phổi tôi chưa?
“Giờ chúng ta phải làm gì đây?” Nguyệt Bính xắn quần. “Sai lầm là do tôi gây ra, tôi nhất định sẽ bù đắp.”
“Chúng ta?” Tsukino lắc đầu. “Chỉ có người mang oán niệm của Ma Khói mới vào suối nước nóng Xương Trắng được. Anh Nguyệt và tôi sẽ phải ngồi ngoài đợi.”
Cứ ngỡ có hai người này hộ giá nên tôi tạm yên tâm, giờ nghe Tsukino nói vậy, tôi thấy người mình lạnh ngắt.
“Nhưng tôi không thể để bạn tôi một mình đi vào suối Xương Trắng được.” Nguyệt Bính vẫn ngoan cố..
Tsukino chỉ vào rừng cây phía trước: “Vô ích, chỉ có anh Bí mới nghe thấy tiếng gọi trong đó, phải không?”
Tôi nghiêng tai lắng nghe, từ trong rừng cây vang ra tiếng gọi cực kỳ mê hoặc: “Khương Nam... Khương Nam... Mau tới đây, ta đợi ngươi lâu lắm rồi.”
Tôi nhận ra hai người kia không có phản ứng gì, chẳng lẽ đây chính là tiếng gọi là Tsukino nhắc tới?
Trước mặt tôi cỏ dại um tùm, sương mù bảng lảng, bị tán cây ngọn cỏ cắt thành vô số sợi mảnh, lúc tan lúc tụ, lờ mờ kết thành hình một người đàn bà, vẫy tay với tôi, sau đó lại tan vào trong rừng.
“Nguyệt Bính, mày có nhìn thấy gì không?” Tôi không biết thứ tôi nhìn thấy liệu có phải là ảo giác.”
“Nhìn thấy gì cơ?” Nguyệt Bính cảnh giác nhìn vào trong rừng.
Tsukino tiến lại trước mặt tôi, nhìn tôi một chốc, rồi bỗng vòng tay ôm lấy tôi: “Anh Bí, xin lỗi, là sơ suất của tôi. Giờ báo hại anh phải chịu trận một mình. Thế nhưng, để sống sót, chỉ còn cách này thôi!”
Cái ôm đột ngột khiến tôi bay bổng trong hạnh phúc tràn trề, toàn thân bằng bừng như phát sốt, hào khí hùng hực, thầm nghĩ: “Ít nhất cũng phải 36C!” Vì cái ôm này, có chết tôi cũng chẳng sợ.
“Nguyệt Bính!” Tôi đứng thẳng dậy, khẽ đẩy Tsukino ra. “Yên tâm, kiểu gì tao cũng phải quay lại tìm mày!”
Nguyệt Bính cố nặn ra một nụ cười, vỗ vai tôi nói: “Cẩn thận. Lỡ gặp chuyện gì nguy hiểm, cứ chạy cho nhanh nhé.”
Tôi nghe mà dở khóc dở cười.
Bên tai tôi lại nghe thấy tiếng gọi văng vẳng. Những giọt sương mù li ti trắng xoá bám trên lá cỏ, ngưng đọng thành những giọt nước trong suốt tựa pha lê. Tôi hít sâu làn hương thơm thanh khiết của cỏ dại, trịnh trọng cất bước tiến vào lãnh địa của suối nước nóng Xương Trắng. Quay đầu nhìn lại lần nữa, sương mù giăng kín, không còn nhìn thấy hai người kia đâu, đành phải tiếp tục tiến vào rừng theo như lời mô tả của Tsukino.
Tuy không nhìn thấy, nhưng vì khoảng cách gần nên tôi vẫn nghe loáng thoáng có tiếng thì thào: “Tsukino, suối nước nóng Xương Trắng trông như thế nào?”
“Tôi không biết. Bởi vì tôi chưa gặp ai trở ra cả.” Suýt chút nữa thì tôi ngã lộn cổ vào bụi cỏ.
❀ 7 ❀Chân tôi khựng lại, thầm nghĩ sao tôi phải mạo hiểm thế này.
Nếu cái gã bị thương kia được cứu sống thì tự nhiên tôi cũng sống ngon lành thôi. Nhưng nghĩ lại, về sau ngộ nhỡ hắn bị chết đuối, hoả hoạn, xe tông, chẳng phải tôi cũng ngỏm củ tỏi theo? Tính mạng phụ thuộc vào kẻ khác, cảm giác ấy thực không dễ chịu chút nào. Thôi kệ, cứ liều một phen.
Lúc này, tôi nhận ra màn sương đã dày đặc hơn nhiều, gần như lặng phắc, đi trong sương, cảm tưởng như bơi trong biển sữa.
Ngoài sương mù ra, tôi chẳng nhìn thấy gì hết. Bàn chân giẫm vào trong bụi cỏ, nghe có tiếng vụn vỡ vang lên, cảm giác như ngói mục, nhưng tôi lại mường tượng mình đang bước đi trên một vạt xương người.
Tôi ngồi xuống, đưa tay sờ lần, nhặt lên một mảnh tròn tròn dài dài, vừa bóp khẽ đã vỡ vụn, mùi vôi bốc lên khiến tôi hắt hơi ầm ĩ.
Chắc chắn là một khúc xương. Nghĩ tới dưới chân là một thảm xương người, tôi rợn cả tóc gáy, không dám bước tiếp nữa.
Đúng lúc ấy, tôi bỗng nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp. “Anh Bí.” Sâu trong sương mù hiện lên một cái bóng lờ mờ, Tsukino chạy tới. Tôi thở phào, nhìn về phía sau cô ấy, không thấy Nguyệt Bính đâu.
“Người nào tới đây, lõa thể xuống suối, tâm ác thì chết, tấm thiện thì sống.”
❀ 8 ❀Tôi ngẩn người. Câu nói này tôi hiểu, nhưng thế nào là tâm ác, thế nào là tâm thiện?
Đúng lúc đó, tôi nghe thấy tiếng quần áo sột soạt, tôi nhìn sang thì thấy Tsukino đã trút bỏ bộ kimono, để lộ trọn vẹn thân hình thanh xuân quyến rũ không bút nào tả xiết, rồi bước từng bước xuống suối nước nóng.
“Tới đây ai cũng phải tắm, tôi cũng vậy.” Tsukino khẽ chạm bàn chân xuống nước, rồi bước hẳn xuống suối. “Nước hơi nóng một chút.”
Bắp chân thon thả, cặp đùi tròn trịa, cặp mông căng mẩy, vòng eo lượn cong hoàn mỹ, mái tóc dài nổi bập bềnh trên mặt nước. Cô nằm dưới suối, giơ tay vẫy tôi, bộ ngực căng tròn trắng mịn thoắt ẩn thoắt hiện dưới làn nước mờ mịt khói.
“Anh Bí, xuống đây đi!”
Hình ảnh quá ư nóng bỏng khiến tôi như phát sốt, nhưng tôi vẫn đứng đực ra tại chỗ không nhúc nhích.
“Anh ngại cởi quần áo trước mặt người khác phải không? Thế thì tôi quay lưng lại nhé.” Tsukino để người về phía trước, bơi đi như một nàng tiên cá sang bờ đối diện, quay lưng lại phía tôi.
Tôi đang tần ngần thì lồng ngực bỗng đau buốt như bị bóp nghẹt, dường như có thứ gì đó bứt ra khỏi phối, lao về phía dòng nước suối. Tôi ôm ngực vì đau, nhưng lại sờ thấy lồi lên một cục.
Vội vàng phanh áo ra nhìn, thấy trên lồng ngực tôi nhô lên một khối trông như bộ mặt người, đang há miệng cười toét, rồi lại lặn vào trong.
Nỗi sợ hãi vì cơ thể biến dị khiến tôi quên cả xấu hổ, luống cuống cởi quần áo, dù Tsukino không nhìn thấy tôi nhưng tôi vẫn lúng túng che chỗ cần che, rồi ngồi xuống dòng suối cách cô ấy thật xa. Tsukino khẽ khẽ khoả nước. Dòng nước bắn tung, men theo cần cổ mảnh dẻ chảy vào trong suối, làn da trắng ngần mờ khói, ửng lên sắc hồng nhàn nhạt.
Rồi cô bỗng đứng bật dậy, để lộ nửa thân mình, rung rinh một sự quyến rũ chết người. Tôi thực sự không dám nhìn tiếp, ngồi im thin thít, đôi mắt không biết để vào đâu, chỉ biết cắm đầu nhìn xuống suối. Dòng nước màu đen không thể cản trở ánh nhìn của tôi, và tôi đã nhìn thấy cảnh tượng dưới đáy suối.
Giờ thì tôi đã hiểu tại sao lại gọi là suối Xương Trắng. Dưới lòng suối dát đầy những cái đầu lâu trắng hết vẫn còn nguyên vẹn, miệng há ngoác trong một góc độ gần như phá vỡ cực hạn của khớp hàm, chứng tỏ trước khi chết phải chịu đựng nỗi đau đớn vô cùng khủng khiếp.
Tôi lại nghĩ ra một chuyện, máu thịt bám trên những cái sọ người kia hẳn đã tan vào trong dòng suối nóng ngùn ngụt này. Tức là tôi lúc này khác gì đang ngâm mình trong một nồi canh... thịt người.
Cảm giác ghê tởm khiến tôi khiếp đảm, tôi cuống cuồng bò vội lên bờ. Dòng suối cũng đã bắt đầu biến đổi. Từ kẽ hở giữa những sọ người, bọt nước sủi lên ào ào, vỡ bòm bọp trên mặt suối, nước nhanh chóng nóng lên, bỏng rát không thể chịu đựng nổi. Tôi bám vào hòn đá ven bờ, đang định nhảy lên, mới sực nhớ ra Tsukino vẫn đang ở dưới suối.
Dòng suối bốc khói ngùn ngụt, réo lên thể thiết như thể những cái đầu lâu đang đồng thanh rên rỉ, tôi không nhìn thấy Tsukino đâu nữa.
“Tsukino!” Tôi lo lắng gọi to. Dòng nước nóng bỏng khiến người tôi đau rát, tưởng sắp tuột da đến nơi. Đang lúc luống cuống, cổ chân tôi bỗng bị chộp lấy rồi lôi thẳng xuống nước.
Sức kéo rất mạnh, tôi suýt chìm nghỉm, sặc liền mấy ngụm nước. Nước đã nóng đến không chịu nổi, tôi chỉ còn biết liều mạng giãy giụa để toài người lên trên.
Lúc này, tôi đã nhìn thấy, kẻ đang kéo chân tôi là một người toàn thân nát bấy, da trầy trợt từng mảng như bỏng nước sôi, không nhìn rõ hình thù, nhưng mái tóc dài kia, và cái nốt ruồi nhỏ xíu trên mảng da lành lặn còn sót lại dưới cổ khiến tôi lập tức nhận ra đây là ai.
Tôi đạp mạnh xuống đáy suối, giẫm nát mấy cái sọ người, bàn chân đau rát vì bị mảnh xương cứa phải, nhưng nhờ đà của cú đạp, tôi ngoi mình lên được mặt nước, há miệng thở dốc, bám lấy tảng đá ven bờ cố gắng trèo lên, toàn thân đỏ lừ, rát bỏng. Còn thân hình nát bấy kia đã nằm lại dưới đáy suối.
“Tsukino!” Tôi gào lên như điên dại, chạy qua chạy lại không biết phải làm thế nào.
“Ừm!” Nước bắn tung toé, Tsukino đứng bật dậy, bộ da đã tuột sạch khỏi cơ thể, lộ ra lớp cơ thịt đẫm máu và những bó gân chằng chịt như giun, khuôn mặt gần như chỉ còn là một cái đầu lâu bám vài mảng thịt đỏ lòm.
“Anh có yêu em không?” Cô chậm chạp bước lại gần tôi, nước lẫn máu nhễu ròng ròng trên cơ thể, hốc mắt cũng ứa ra hai dòng nước máu. “Nếu yêu em, hãy cùng em ở lại nơi đây, được chứ?” Cô tiến lại trước mặt tôi. “Chúng ta sẽ giống như họ, thoát khỏi giới hạn sinh mệnh, vĩnh viễn bên nhau, anh có muốn vậy không?”
Tuy cảnh tượng vô cùng rùng rợn, nhưng giọng nói của Tsukino vẫn dịu dàng mê hoặc đến khó cưỡng. Có lẽ, chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng. Tôi khẽ gật đầu, giọng khàn đặc: “Anh sẵn lòng!”
“Vậy thì xuống đây với em, mau lên!” Con người đẫm máu vẫy tay với tôi, bàn tay vằn lên từng bó dây chằng trắng hếu.
Tôi như bị thôi miên, bước từng bước lại gần, nhảy ùm xuống suối nước nóng sùng sục.
Nhưng thật kỳ lạ, lần này tôi chẳng hề thấy nóng, mà trái lại, dòng nước lạnh ngắt khiến tôi sởn da gà.
Con người máu kia có vẻ kinh ngạc trước hành động của tôi, đứng đờ ra giữa suối lẩm bẩm: “Trên đời này quả thực có người sẵn lòng cùng chết với người mình yêu sao? Thế thì tại sao chàng lại ruồng bỏ ta, thà lẩn trốn sâu trong lá phổi của con người, nhất quyết không muốn nhìn mặt ta?”
Tôi rùng mình choàng tỉnh, cảnh tượng trước mắt bỗng hiện rõ mồn một. Đứng trước mặt tôi nào phải là Tsukino, cũng chẳng phải con người máu rùng rợn, mà là một bà lão già khọm, tóc đã rụng trại, khuôn mặt chằng chịt nếp nhăn.
Lưng bà ta còng gập, mặt gần như chạm vào dòng suối, miệng ho sù sụ phun ra từng luồng khói trắng, nhưng rồi lại bị bà ta hút vào.
“Ta đã tìm chàng bao nhiêu năm nay, cuối cùng đã sắp tìm đủ rồi. Chàng đừng hòng chạy trốn!” Bà lão bật cười, bộ y phục bằng vải thô trắng quấn chặt vào cơ thể, lồi lõm nổi lên vô số những mặt người.
Mỗi khuôn mặt một biểu cảm, có đau khổ cùng cực, có đau đớn kêu gào, có giãy giụa biến dạng, nhưng tôi đã nhận ra, đều là khuôn mặt của cùng một người.
Khuôn mặt của một bà lão.
Lồng ngực tôi lại đau dữ dội, lồng ngực căng cứng như có thứ gì lồng lộn muốn chui ra. Cúi đầu nhìn xuống, là một khuôn mặt giống y hệt với những khuôn mặt in trên người bà lão!
“Đây là cái cuối cùng.” Bà lão bật khóc: “Susa-no-O, cuối cùng chàng vẫn nhớ đến ta, cuối cùng chàng đã quay trở về! Ta sẽ giúp chàng hồi sinh, chúng ta đã hứa sẽ ở bên nhau vĩnh viễn.”
“Ta không muốn!” Bộ mặt người in trước ngực tôi đột ngột lên tiếng, giọng nói tràn đầy phẫn nộ.
Bà lão giận dữ trừng mắt nhìn tôi: “Chàng không thoát được đâu!
Chàng phải ở bên cạnh ta! Giống như chàng đã hứa trước đây, ở bên ta vĩnh viễn.” Dứt lời, bà lão há ngoác miệng, ra sức hút vào.
Không khí xung quanh giống như bị hút cả vào trong bụng bà lão.
Bụng bà lão nhanh chóng phình to như cái trống. Bộ mặt người trước ngực chợt thì thào với tôi: “Mau mang ta rời khỏi nơi này! Cứu ta với, ta có thể cho ngươi tất cả những gì người muốn, gồm cả cô gái ấy. Hãy để ta an toàn ẩn trong ngực ngươi cả đời. Bà ta già cả xấu xí thế này, không còn là người ta yêu năm xưa nữa. Ngươi cũng đã thấy rồi đấy, ngươi cũng không chịu nổi nếu phải sống bên một người già khọm và xấu xí phát ghê phải không?”
Tôi nghe mà căm ghét không để đầu cho hết: “Ông đã hứa với bà ấy, ông phải giữ lời, bất chấp sự tàn phá của thời gian.”
Cái mặt người thôi giãy giụa, nhô hẳn ra khỏi lồng ngực, nghiêm túc nhìn tôi: “Trái tim ngươi rất sạch sẽ.”
“Phụt!” Vô số tia khói mảnh như tơ tằm phụt ra từ các lỗ chân lông trước ngực tôi, bay vào miệng bà lão.
“Chàng đã trở về toàn bộ!” Bà lão reo lên, giọng cũng dịu lại.
“Chúng ta sẽ không bao giờ chia lìa nữa.”
Rồi vừa lặp đi lặp lại câu nói ấy, bà ta vừa bước lên khỏi dòng suối, sang bờ đối diện, dần dần biến mất trong rừng cây rậm rạp.
Gió lạnh từng cơn thổi tới khiến tôi toàn thân lạnh cứng, run cầm cập. Lúc này, khói mù đều đã tan hết. Bầu trời trong vắt lấp lánh ánh sao khiến cho màn đêm vô biên trở nên sinh động.
Nghe nói sau khi người ta chết đi, ký ức của kiếp trước sẽ biến thành một ngôi sao trên bầu trời, lặng lẽ dõi theo người mình yêu nhất. Không biết đâu là ngôi sao thuộc về tôi?
“Bí Ngô!” Tiếng Nguyệt Bính từ xa vọng lại.
“Anh Bí...” Giọng Tsukino nôn nóng.
Màn sương trắng xoá n