Chương 7
Từ Kichiku (quỷ súc) trong tiếng Nhật hiện nay thường dùng để chỉ những kẻ biến thái, tàn bạo, có xu hướng khổ dâm nghiêm trọng.
Nhưng ý nghĩa sâu xa hơn của từ này là chỉ ma quỷ và súc vật, tức tất cả những thứ ma quái tà ác trên đời. Nên những nhiếp ảnh gia có hứng thú đặc biệt với chuyện ma quái, chuyên săn ảnh linh dị thường được gọi là Bóng của quỷ súc.
Sang thế kỷ 21, trên thế giới chỉ còn một người được mệnh danh là Bóng của quỷ súc. Trong mười bức ảnh bí ẩn nhất thế giới trong vòng một thập kỷ lại đây, có đến bảy bức do người này chụp.
Có người nói, bản thân ông ta chính là quỷ súc; cũng có người nói, mắt ông ta có thể nhìn thấy quỷ súc; ý kiến ly kỳ hơn nữa cho rằng, ông ta sở hữu một chiếc máy ảnh độc nhất vô nhị có thể bắt được hình bóng của quỷ súc, bản thân ông ta là thầy âm dương.
Đó chính là nhiếp ảnh gia gây nhiều tranh cãi nhất Nhật Bản, Sajima Kazushi.
❀ 1 ❀Trước khi lên đường, chúng tôi quay về khách sạn thu dọn đồ đạc. Tôi tò mò gõ từ khóa “Sajima Kazushi” vào ô tìm kiếm, thật không ngờ có đến mấy triệu kết quả. Nhiếp ảnh gia này có rất đông người hâm mộ, được vô số chuyên gia nhiếp ảnh khen ngợi hết lời.
Sajima Kazushi si mê cơ thể phụ nữ tới mức biến thái, đây là chủ đề chính trong hầu hết các bức ảnh của ông ta.
“Sao Tsukino lại thần tượng loại người này cơ chứ?” Tồi giơ điện thoại lên nhìn tấm ảnh của Sajima Kazushi, cảm giác như đất trời đổ sập. “Một lão già chụp ảnh khiêu dâm mà lại nổi tiếng thế này, đúng là không hiểu nổi.”
Nguyệt Bính thò đầu sang nhìn rồi cười toáng lên: “Bí Ngô, mày đến Nhật Bản rồi yêu thầm con gái Nhật Bản cũng là bình thường, nhưng sao tình địch của mày cũng quái đản đến vậy? Lẽ nào mệnh của mày phạm phải Thiên Sát Cô Tinh?”
Tôi dở khóc dở cười. Trông ông ta cũng phải trên dưới năm mươi, bộ dạng hết sức dị hợm, mặc áo may ô không tay hoa hoè hoa sói, lấp la lấp lánh, cổ khoét chữ V sâu hoắm, đeo cặp kính kỳ khôi, trán rất cao, tóc chải hai nhúm hai bên như hai cái tai mèo. Sao Tsukino lại ngưỡng mộ cái bộ dạng này được nhỉ. Nghe nói có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ cái lão già mất nết này.
Tuy tôi không được đẹp trai lồng lộng như Nguyệt Bính, nhưng ít ra cũng còn giống con người, chứ cái lão Sajima Kazushi kia đúng là nửa người của ngợm. Chẳng lẽ những tấm ảnh sắc dục của lão lại giá trị hơn tất thảy? Ôi trời, cái thế giới gì thế này?
“Các anh đã xong chưa thế?” Tsukino đứng ngoài của thúc giục.
“Chúng ta phải xuất phát thật nhanh mới được. Muốn gặp Sajima Kazushi không dễ đâu! Kuroba, nhanh lên!”
Tôi miễn cưỡng thu dọn quần áo, tiện tay nhét một gói bột khổ sâm ăn vào là Tào Tháo đuổi trong ngăn ngoài cùng của ba lô, thầm nghĩ nếu lão già này dám gạ gẫm Tsukino, tôi sẽ thuốc cho lão cả ngày đi nhanh về chậm.
“Này!” Nguyệt Bính vẫn đang quệt điện thoại. “Lão Sajima kia vẫn có vài tấm ảnh đáng giá đấy. Chỉ riêng bức ảnh ma quái này, không những phải kiên nhẫn chờ đợi rất lâu, mà còn phải rất to gan nữa. Người này không đơn giản đâu.”
Tôi cầm lấy điện thoại xem ảnh: một bầu trời dày đặc mây đen, một vầng trăng khuyết le lói vài tia ánh sáng, trông hết sức thê lương lạnh lẽo. Một ngôi nhà cổ cũ nát của mở tung, một bên cánh cửa tuột bản lề để nghiêng. Trước nhà là một cái cây trụi lá, trên thân cây lờ mờ một khuôn mặt người, bên cạnh là chiếc ô rách nát trơ khung nằm lăn lóc bên cạnh giếng cổ. Trong ô cửa sổ tróc lở, một bé gái áo đỏ đứng đơn độc, mái tóc dài xõa rối trước ngực, khuôn mặt trắng bệch, đôi mắt sâu hoắm như đêm đen nặng nề tử khí, ôm trong tay một con búp bê cũ rích.
“Chắc chắn là Photoshop!” Tôi khinh khỉnh kết luận. “Đám hot girl thích tự sướng còn sửa ảnh điêu luyện hơn thế nhiều.”
Nguyệt Bính đẩy cửa bước ra ngoài: “Mày quên mất mấy năm trước người ta sốt xình xịch với một bộ phim kinh dị Nhật Bản đấy à? Hình ảnh này trông có quen không? Mày nhìn lại ngày tháng chụp đi.”
Nhà cổ, cây khô, giếng nước, cô bé, búp bê...
❀ 2 ❀Trên đường đi, Nguyệt Bính và Tsukino liên tục bàn luận về Sajima Kazushi. Tsukino rất hào hứng, nói mãi không hết chuyện.
Tôi và Kuroba chống cằm ngắm cảnh, không ai chen vào một lời.
Khi Tsukino nói tới câu “chỉ có người tráng kiện như ông Sajima mặc áo cổ chữ V mới chuẩn được đến thế, tôi và Kuroba đều lộ vẻ khinh miệt. Tồi chửi thầm, tráng kiện cái con khỉ, rõ cái đồ bụng ông đít beo!
Từ Kobe tới huyện Shizuoka phải băng qua bốn thành phố Osaka, Nara, Tsu, Nagoya, nghe thì có vẻ xa xôi, kỳ thực chưa đầy ba trăm cây số.
Nhưng cứ nghe người mình yêu hết lời ca ngợi một gã đàn ông khác đương nhiên chẳng vui vẻ gì, nên đường đi cứ như dài dằng dặc. Dọc đường phong cảnh tuy đẹp, tôi vẫn thấy chán, nhìn chốc lát liền gục đầu ngủ.
Không biết xe đã dừng lại lúc nào. Tôi mở mắt ra, thấy chẳng còn ai bên cạnh...
Tôi tỉnh ngủ hẳn, nhìn qua cửa sổ ra ngoài, thấy xe đang dùng bên một bụi cỏ dại cao đến nửa thân người, có bị rẽ nháo nhào sang hai bên, cành lá vẫn hơi rung rinh, cho thấy vừa mới có người đi qua. Sau bụi cỏ là một thân cây khô quắt khô queo, cành cây giống như nanh vuốt chọc lên bầu trời u tối. Gió lạnh hoàng hôn thổi lại, cành cây rung lên cọt kẹt. Một vệt nứt cháy xém do bị sét đánh chạy dọc từ ngọn cây xuống gốc. Một cái giếng cổ rêu xanh phủ kín bị cỏ dại che lấp một nửa, nằm cô độc bên cạnh ngôi nhà cổ.
Ngôi nhà không có sân vườn, của chính khép hờ, cửa số khuất trong bóng đổ của mái hiên, hun hút giống như đôi mắt quái thú, sâu hoắm và trống rỗng.
Cảnh tượng này trông rất quen, hình như tôi đã từng nhìn thấy ở đâu đó. Đột nhiên, tôi sực nhớ tới bức ảnh của Sajima Kazushi mà Nguyệt Bính đã cho tôi xem, chính là nơi này. Khi ấy xem ảnh chỉ thấy rùng rợn, nhưng giờ trông thấy cảnh thực, tôi mới nhận ra bố cục phong thuỷ ngũ hành của ngôi nhà này rất có vấn đề.
Phía đông có cây khô là Mộc, phía tây có giếng cổ là Thuỷ, chính giữa có ngôi nhà là Thổ, nếu là như vậy, thế thì chiếc ô trong bức ảnh nằm ở phía nam là Kim, và đứa bé gái mặc áo đỏ đứng ở phía bắc là Hoả. Đây là bố cục tụ âm, ngũ hành tương khắc, có tử mà không có sinh.
Đất tụ âm không những thu hút âm hồn, mà nếu ai sống ở đất này nhiều năm cũng rất dễ bị ma nhập hồn.
Dựa theo ấn tượng về bức ảnh, tôi đi tới vị trí của chiếc ô trơ gọng, trống trơn. Có lẽ đã bị chôn dưới đất rồi. Sao Tsukino lại đưa tôi tới nơi này? Tại sao lại bỏ tôi một mình trên xe? Chẳng lẽ họ đã xảy ra chuyện gì bất trắc?
Đang nghĩ ngợi, bỗng thấy đèn trong nhà thình lình bật sáng.
Ánh đèn vàng vọt hắt lên hai khung cửa sổ, đổ bóng dài ngoẵng trên mặt đất. Có bóng người in lên của số, “kẹt” một tiếng, cánh cửa sổ mở ra...
❀ 3 ❀“Mày ngủ dậy rồi đấy hả?” Nguyệt Bính bám lấy khung cửa sổ nhìn ngó khắp xung quanh. “Mày ngủ như lợn ấy, lại còn nói mớ nữa. Đừng có đúng đực ra đấy ngó nghiêng nữa, chắc mày cũng chẳng tìm ra cái khỉ gì đâu, mau vào thôi, còn đợi gì nữa?”
Tôi thấy Nguyệt Bính vẫn thản nhiên như không thì cũng vững tâm, liền bước vào trong nhà.
Khi sắp sửa đẩy cửa, tôi bỗng nhận ra, chỗ ánh đèn chiếu ra ngoài cửa sổ chính là vị trí của cái ô và bé gái trong bức ảnh. Liệu có quá trùng hợp hay không? Dương khí (ánh sáng) xuất hiện ở nơi nam Kim bắc Hoả, chỉ có một khả năng, đó chính là dưới đất còn có thứ gì nữa, hơn nữa không được để cho ai nhìn thấy, mà cần phải được nuôi dưỡng bằng dương khí.
Có lẽ Nguyệt Bính cũng đã nhận ra đây là cách cục tụ âm, nó mở cửa sổ không chỉ là để gọi tôi vào nhà, mà cũng là để quan sát phong thuỷ bên ngoài sau khi bật đèn. Tôi lờ mờ nhớ rằng cách cục tụ âm hình như có một điểm đặc biệt nào đó, nhưng nhất thời chưa nghĩ ra được. “Mời vào!” Tôi đang thần người trước cửa suy nghĩ, cánh cửa bỗng được đẩy sang một bên.
Người mở cửa là một gã đàn ông trung niên, tóc ngắn, da nâu sạm, mặt vuông, cằm rộng, mũi ngắn và thẳng, khóe mắt hơi trễ, có quầng đỏ nhàn nhạt bao quanh, khiến bộ mặt trống không có tinh thần, nhưng đôi mắt đào hoa hiếm có đã đem lại cho ông ta một vẻ quyến rũ khó tả.
“Sajima Kazushi.” Gã trung niên lịch sự chìa tay ra. “Ngủ say dưới chân núi Phú Sĩ thần thánh, hẳn phải là người rất giàu linh tính, nên chúng tôi không dám quấy nhiễu giấc mộng đẹp của anh. Ba người bạn của anh đang trong nhà thưởng trà, hân hạnh được đón tiếp tới tệ xá.”
Tôi nghe mà kinh ngạc. Nhìn trong ảnh rõ ràng là một lão già nửa người nửa ngợm, sao đột nhiên lại hoá thành một ông chú điềm tĩnh chín chắn thế này?
Sajima Kazushi khẽ mỉm cười: “Tôi là nhiếp ảnh gia, cần phải che giấu diện mạo thực sự, nếu không đi đến đâu cũng để người ta nhận ra thì không thể làm việc bình thường được. Cây lớn thì đón gió mà.”
Câu này thoạt nghe thì có vẻ khiêm nhường, nhưng thực chất thì hợm hĩnh không thể tả, khiến tôi nghe mà phản cảm, nhưng vẫn phải cố mà tươi cười, bắt tay qua loa: “Tôi đã được xem tác phẩm của ông, rất tuyệt vời! Nghe nói ông rất thân với cô Aoi Sora3?”
“Anh Bí, đây là ông Sajima Kazushi, Bóng của quỷ súc, xin anh nói năng lịch sự cho.” Tsukino từ trong nhà bực bội nói vọng ra.
“Ha ha!” Sajima Kazushi lại tỏ ra rất thân mật, siết chặt tay tôi.
“Tôi rất thích tính cách hài hước của anh Bí. Nói thật với anh, không những tôi rất thân với Aoi Sora, mà những cô nàng xinh đẹp như Yui Hatano, Hosho Garasu cũng đều là khách hàng lâu năm của tôi cả đấy.”
Tôi đành phải cười theo: “Ông Sajima Kazushi đúng là một người thành thực.” Nhưng lại chửi thầm trong bụng: “Liệu Taka Kato4 có phải do cái lão già cợt nhả này đóng giả không thế?”
Nghĩ tới đóng giả, tôi sực nhớ tới một người: Jack. Đóng giả chẳng phải cũng chính là sở trường của Jack sao?
Tôi lén quan sát Sajima, thấy các nếp nhăn trên mặt, cổ, tai, trán đều rất tự nhiên, không giống như đang đeo mặt nạ.
Sajima đi sang mé trái ngôi nhà: “Nước đun từ tuyết đọng trên núi Phú Sĩ, phải hết sức chú ý đến thời gian đun. Đun nóng năm phần thì thêm tuyết, đun nóng tới tám phần, lại thêm tuyết đun sôi hoàn toàn, rồi dùng nước đó pha trà xanh Shizuoka nổi tiếng nhất Nhật Bản.”
Tôi bực bội rủa thầm: “Đồ rởm đời!”
Tôi đi vào phòng bên phải, thấy Nguyệt Bính đang ngắm nghía mấy món đồ trên giá trưng bày, Kuroba chăm chú nhìn lên trần nhà, như lo sợ cái trần sắp sập xuống đầu, chỉ có Tsukino quỳ ngay ngắn giữa nhà, nghiêm túc lật giở cuốn sách ảnh, sắc mặt đầy vẻ sùng bái.
Điện thoại di động rung lên, tôi mở ra xem, một tin nhắn: “Có nhận ra không? Đất tụ âm!”
Là tin của Nguyệt Bính. Vẫn chưa đợi tôi nhắn trả lời, lại một tin nhắn nữa được gửi tới: “Chỉ có hai loại người có thể ở đất tụ âm, là người chết và người âm, hơn nữa nguồn âm khí còn đến từ việc nuôi dưỡng thi thể. Tao phải điều tra cho rõ ràng mới được.”
Tôi lúc này mới sực nhớ ra, đây chính là đặc trưng của đất tụ âm mà lúc nãy tôi không nhớ ra nổi.
Hiển nhiên là Sajima Kazushi không phải người chết, nhưng đúng là ông ta đã sống lâu dài tại đây. Thế thì ông ta chỉ có thể là người âm.
Người âm, chính là người sống lâu ở nơi có nhiều người chết, như nghĩa địa, lò hỏa táng, nhà xác, cơ thể nhiễm phải tử khí, thời gian lâu dần, dương khí trong cơ thể sẽ bị âm khí thay thế, thành ra sợ ánh sáng, đem đến hay giật mình, thường nhìn thấy ma quỷ.
Người bình thường tiếp xúc với họ sẽ cảm thấy toàn thân buốt lạnh, sợ hãi một cách khó hiểu.
Nếu đúng là như vậy, Sajima Kazushi có thể chụp được những bức ảnh ma quỷ cũng không có gì đáng ngạc nhiên, bởi vì ông ta có thể nhìn thấy họ.
Nhưng tại sao ông ta lại muốn biến mình thành người âm? Ông ta có biết đến điều này không?
“Nước xong rồi đấy.” Sajima Kazushi chợt hộ lên sau lưng tôi.
Tôi giật nảy mình ngoảnh đầu nhìn lại, thấy dưới ánh đèn vàng vọt, quá nửa khuôn mặt ông ta chìm trong bóng tối, khiến cho đôi mắt trông càng thêm ma mị...
Của gian phòng bên trái vẫn chưa khép, tôi lờ mờ nhìn thấy có một bóng hình nhỏ bé đang rạp người dưới đất, đưa tay với lấy cửa, một nửa khuôn mặt trái lộ ra trước mắt tôi, da mặt trắng bệch, hốc mắt tối đen.
“Cạch!” Cánh cửa tự động khép lại, tôi hãi hùng không biết đó là ảo giác hay là hiện thực, Sajima Kazushi vẫn mỉm cười: “Anh Bí, mời vào phòng dùng trà.”
Tôi vừa trả lời vừa đi vào trong nhà, quay đầu nhìn lại một lần nữa, cánh cửa phòng bên trái vẫn im lìm không có động tĩnh gì. Tôi đang định thở phào, bỗng thấy sau khe cửa có thứ gì đó đang động đậy.
Là một vạt tóc đang từ từ rút qua khe cửa vào trong, để lại những vệt ướt li ti như tơ nhện trên mặt đất.
“Nguyệt Bính!” Tôi gào lên lạc giọng, chụp lấy cổ Sajima Kazushi, ấn chặt ông ta vào tường.
“Choang!” Ấm trà trong tay Sajima Kazushi rơi xuống đất vỡ tan, nước nóng réo xèo xèo trên nền nhà lạnh giá.
Nguyệt Bính xông lại, thấy vậy thì hơi sững sờ, tôi không kịp giải thích: “Con bé áo đỏ ở trong kia!”
“Anh nhìn thấy được?” Sajima Kazushi không chống cự, sắc mặt vô cùng kinh ngạc. Thấy Nguyệt Bính vốc ra một nắm gạo nếp rắc lên của, ông ta mới ra sức giãy giụa, gào lên: “Xin hãy dừng tay!”
Tôi ấn mạnh tay, kẹp chặt lấy yết hầu ông ta. Ông ta không kêu được nữa, chỉ đưa ánh mắt khẩn cầu nhìn tôi.
Tsukino hoảng hốt chạy lại, giữ lấy tay Nguyệt Bính: “Anh Nguyệt, dùng tay!”
Nhưng mớ gạo nếp đã bay ra khỏi tay Nguyệt Bính. Cánh cửa gỗ mục nát cứ như một miếng nam châm, gạo nếp bị hút rào rào về phía đó. Nguyệt Bính lạnh lùng liếc nhìn Sajima Kazushi: “Đây là đất tụ âm, tôi nghĩ ông không thể không biết.”
Sajima Kazushi giật bắn mình như thể bị sét đánh trúng, tôi nới lỏng tay, ông ta mềm nhũn ngồi phịch xuống đất, đưa hai tay ôm lấy mặt: “Đây là nhà của tôi, làm sao tôi lại không biết kia chứ.”
Kuroba vẫn đứng im trong gian phòng bên phải, không bước ra, lạnh lùng nói: “Ông ta là Kichiku, đương nhiên là ông ta phải biết chứ.”
“Các người đều đã biết cả, tại sao lại không nói với chúng tôi?”
Nguyệt Bính trừng mắt nhìn Kuroba. Lúc này, gạo nếp trên cánh cửa bắt đầu tan chảy thành chất lỏng sền sệt, thấm vào trong cánh cửa.
Một lần nữa tôi lại có cảm giác bị lừa gạt, Tsukino và Kuroba luôn giấu giếm chúng tôi. Họ dẫn chúng tôi tới nhà của Sajima Kazushi, chỉ đơn giản là tìm hiểu hành tung của Jack?
Tsukino đang định lên tiếng, trong nhà bỗng vọng ra tiếng kêu rú thảm thiết. Không từ ngữ nào có thể hình dung được thứ âm thanh đau đớn ấy, giống như của một người đang phải chịu cực hình thảm khốc.
Đây chính là tà ma bị gạo nếp khắc chế. Tôi khẳng định bé gái trong nhà hoặc là bị ma ám, hoặc bản thân nó chính là tà ma, nhưng tiếng kêu thảm thiết vẫn cứ khiến tôi không tài nào chịu nổi.
Nguyệt Bính khẽ chau mày, trông nó có vẻ hối hận. Không ngờ gạo nếp lại có hiệu quả khủng khiếp đến vậy. “Yukiko!” Sajima Kazushi chật vật đứng lên, đẩy bật cửa ra.
“Các anh đã phạm phải sai lầm lớn rồi đấy!” Tsukino mắt đỏ hoe, sụt sịt nói. “Có lẽ tại tôi đã quá lo xa nên không thẳng thắn nói trước với các anh về chân tướng của Bóng của quỷ súc.”
Tôi đang định xem thử trong nhà có gì, Sajima Kazushi đã giận dữ sập cửa lại, nhưng qua khe của sắp sửa đóng kín, vẫn thấp thoáng thấy một vạt váy màu đỏ.
Nguyệt Bính cúi đầu nói: “Trong tình huống này, tôi rất khó phán đoán chính xác. Nếu là lỗi của tôi, tôi xin chịu trách nhiệm.”
“Anh không chịu trách nhiệm nổi đâu.” Kuroba lạnh lùng nói.
“Vào phòng trước đã?” Tsukino lần tay lên của phòng khép chặt, buồn bã nói. “Để ông ấy yên tĩnh một lát. Tôi sẽ kể cho các anh nghe, đây là một câu chuyện rất dài.”
❀ 4 ❀Tôi và Nguyệt Bính ngồi xuống bên nhau, giống như hai đứa trẻ mắc lỗi. Tuy chúng tôi không biết sai ở đâu, nhưng từ thái độ của Tsukino, chúng tôi đã biết mình phạm phải sai lầm rất lớn.
“Nhật Bản có một truyền thuyết cực kỳ đáng sợ về ma nữ Yuki Musume.”
Phòng bên cạnh vọng ra tiếng khóc của Sajima Kazushi. Tsukino im lặng chốc lát, bắt đầu kể chuyện cho chúng tôi nghe...
Vào thời Mạc Phủ Tokugawa, thuộc hạ của Tokugawa Ieyasu, đại tướng Araki Kawaryo có một cô con gái đáng yêu tên là Yukiko.
Araki Kawaryo không có con trai nên coi Yukiko như báu vật, yêu chiều hết mực. Mẹ của Yukiko là Yuki Musume, tuy không sinh được con trai nhưng cũng không bị chồng hắt hủi, nên càng cảm kích sự độ lượng của Araki, dốc lòng dạy dỗ Yukiko nên người.
Vào năm mười tuổi, Yukiko mắc phải căn bệnh quái lạ, đã mời khắp lượt danh y mà không chữa được, tính mạng ngày càng nguy kịch.
Nhìn Yukiko ngày càng tiều tuỵ và Araki Kawaryo đau buồn đến bạc trắng mái đầu, Yuki Musume ngày nào cũng nước mắt giàn giụa, sai người đi dò hỏi khắp nơi xem có phương thuốc dân gian nào có thể chữa bệnh cho con gái hay không. Nửa tháng sau, người nô bộc Hasegawa mang về một hoàn thuốc, kín đáo nói với Yuki Musume rằng anh ta xin được trong chùa, nhưng chỉ có thể giúp Yukiko sống thêm mười năm nữa. Nếu muốn chữa dứt bệnh, trong mười năm đó phải dùng gan tươi của thai phụ làm thuốc dẫn.
Thế nhưng trong thời chiến loạn khi ấy, các lãnh chúa Daimyo rất coi trọng nhân khẩu nên thai phụ luôn được chăm sóc chu đáo. Nếu ai sát hại thai phụ sẽ bị xử trảm cả nhà, muốn lấy được lá gan của thai phụ đâu có dễ dàng?
Yuki Musume hiểu rõ điều này, nhưng vì quá yêu con, bà vẫn mạo hiểm ra ngoài tìm gan của thai phụ. Bà đã đi khắp vùng đất phong của Araki, nhưng không tìm được Cơ hội nào để ra tay với thai phụ. Cuối cùng, bà dừng lại dưới chân núi Phú Sĩ, dựng một ngôi nhà gỗ nương thân. Vì sợ bị người khác nhận ra, bà tự rạch nát khuôn mặt xinh đẹp của mình, từ đó kiếm sống bằng nghề đan dép có. Bà bắc nồi cháo ở bên ngoài ngôi nhà gỗ, ngày ngày bố thí cháo người qua kẻ lại.
Cứ thế suốt bảy năm ròng, danh tiếng của Bồ tát xấu xí một đồn mười, mười đồn trăm, người qua đường thường xuyên ghé lại, ăn một bát cháo, để lại chút tiền rồi tiếp tục lên đường. Cho đến một đêm khuya, Yuki Musume đang nấu cháo, bỗng nghe thấy có người gõ cửa. Mở cửa ra nhìn, là một cặp vợ chồng trẻ, người vợ vừa hay đang mang thai.
Biết được hai người ra ngoài tìm người thân thất lạc, lỡ độ đường không tìm được chỗ trọ, Yuki Musume liền mời họ vào phòng khách, mang cho hai bát cháo.
Hai vợ chồng vô cùng cảm kích. Nhưng ăn cháo xong, cả hai đều ngã gục. Yuki Musume bước vào phòng, tay cầm kéo sắc, nghiến chặt hàm răng, rạch bụng thai phụ ra. Thai phụ đang hôn mê cũng phải choàng tỉnh trong Cơn đau đớn khủng khiếp, nhìn thấy Yuki Musume đang cầm lá gan nóng hổi của mình, khuôn mặt chằng chịt sẹo trông như ác quỷ.
Thai phụ gượng chút hơi tàn nói với Yuki Musume, mình tên là Yukiko, con gái của Araki Kawaryo, đang cùng chồng đi tìm mẹ ruột.
Trên cổ cô đeo tín vật của mẹ...
Yuki Musume giống như sét đánh ngang tai, lần xuống cổ áo cô gái, nhìn thấy một con chim én kết bằng dây đỏ, chính là bùa hộ thân bà tự tay bện cho con gái trước lúc ra đi.
Yuki Musume phát điên vì đau đớn. Trong cơn cuồng dại, bà thét lên một tiếng rùng rợn, đầm mũi kéo vào ngực con rể...
Đau đớn và hoảng loạn đã khiến bà biến thành ma nữ. Từ hôm đó, bồ tát xấu xí biến mất, ngôi nhà gỗ dần trở nên hoang tàn.
Nhưng có người kể rằng, đôi khi lúc nửa đêm vẫn thấy ngôi nhà sáng đèn, trên cửa sổ hiện ra một bóng đen tóc tai rũ rượi, tay cầm cây kéo chầm chậm cắt tóc.
❀ 5 ❀Hơn một năm sau, có một chàng trai tên gọi Abe Seimei đi ngang qua đây, sắc trời đã muộn, thấy dưới chân núi hoang có một ngôi nhà gỗ nhỏ còn sáng đèn.
Abe Seimei bèn gõ cửa xin tá túc. Cửa vừa mở, chàng giật thót mình khi thấy một bà lão đôi mắt xám xịt, tóc như cỏ khô, trong tay cầm một cây kéo gi set loang lổ.
Bà lão nhìn Abe Seimei từ đầu tới chân, Abe Seimei tuy sợ hãi, nhưng vẫn đánh bạo xin ở nhờ. Bà lão do dự một lát rồi đồng ý, chỉ yêu cầu Abe Seimei không được tới gian phòng bên trái.
Lúc này đang là giữa mùa hè, bên ngoài nóng nực khó chịu, nhưng vừa bước chân vào nhà, Abe Seimei đã thấy mát mẻ khác thường. Cửa sổ rõ ràng đóng kín, nhưng lại thấy gió lạnh từng cơn phả ra từ trong khe cửa gian phòng bên trái, khiến đèn dầu trên bàn lập loè muốn tắt.
Bà lão lặng lẽ bước ra khỏi gian phòng bên trái, bưng vào một bát canh thịt, đặt xuống bàn rồi cầm kéo đi ra khỏi nhà, mài xoèn xoẹt vào tảng đá.
Hành động kỳ quặc của bà lão khiến Abe Seimei sinh nghi. Một ngôi nhà cũ nát tốt trong núi hoang, bà già lọm khọm gần kề miệng lỗ, sao trong nhà lại có canh thịt được? Abe Seimei len lén nhìn qua song cửa, thấy bà lão đang hì hục mài kéo, vừa mài vừa lẩm bẩm:
“Chín mươi chín rồi, đến trăm, Yukiko sẽ được hồi sinh”.
Abe Seimei len sang đẩy mở của gian phòng bên trái, mùi hôi tanh nồng nặc xộc ra khiến chàng suýt chết ngất. Đến khi nhìn rõ, chàng run lên cầm cập.
Gian phòng chồng chất những bộ xương xám trắng và những thi thể thối rữa, dòi bọ nhung nhúc, ruồi nhặng vo ve. Góc phòng đặt chiếc nồi lớn đang sôi sùng sục.
Abe Seimei hồn vía rụng rời. Lùi ra tới cửa phòng, chàng mới phát hiện ra bà lão đã đứng đó tự bao giờ, trong tay lăm lăm cây kéo đã mài sắc.
“Đã đến rồi, đừng hòng đi!” Bà lão hung hãn rít lên, giơ kéo đâm về phía Abe Seimei.
Abe Seimei sực nghĩ ra một điều, tiện tay rút lấy tờ giấy ghi chép trên đường du ngoạn mang theo bên người, dán vào mặt bà lão, lập tức thịt da cháy khét, khói bốc đen đặc. Bà lão rú lên thảm thiết, ngã lăn ra đất, giãy giụa kịch liệt, cuối cùng biến thành một bộ xương trắng.
Abe Seimei vô cùng kinh hãi, còn đang thở dốc, chưa kịp định thần, từ gian phòng bên trái bỗng vang ra tiếng khóc oe oe. Chàng bước vào xem, thấy góc tường có một bé gái sơ sinh nhưng đã chết rất lâu rồi. Lạ lùng là thi thể của đứa bé vẫn còn nguyên vẹn, mềm mại hồng hào.
Abe Seimei vốn thông hiểu thuật âm dương nên đã dùng giấy gấp một người giấy kích cỡ tương đương, ấn lên người bé gái sơ sinh, khiến nó sống lại.
Đứa bé gái bò tới bên cạnh một bộ xương, khóc nức nở. Abe Seimei lại gấp một người giấy làm bộ xương sống lại, là một người đàn ông.
Người đàn ông tự xưng là cha của bé gái sơ sinh, kể lại câu chuyện về ma nữ Yuki Musume cho Abe Seimei nghe. Truyền thuyết này sau từ đó được Abe Seimei ghi chép vào trong tập Đại Hoà yêu quái lục.
Để giúp cho hai cha con giữ được tính mạng, Abe Seimei đã bố trí trận pháp ngũ hành xung quanh ngôi nhà. Để đền ơn Abe Seimei đã cứu sống con gái mình, người cha đã trở thành Kichiku đầu tiên của Nhật Bản, lùng tìm tà ma quỷ quái giúp Abe Seimei. Đầu tiên, ông dùng giấy bút vẽ lại, rồi nhờ bồ câu đưa thư gửi tới để Abe Seimei tiêu diệt. Cho đến ngày nay, đã chuyển sang dùng máy ảnh chụp lại tung lên mạng để các thầy âm dương ẩn mình biết được...
❀ 6 ❀Theo như giao kèo giữa ông và Abe Seimei, mỗi lần tìm được một yêu quái, con gái ông sẽ sống thêm được mười năm, và cơ thể sẽ lớn được một tháng. Tới khi cơ thể cô con gái trưởng thành đến mười tám tuổi, giao kèo này lập tức được xoá bỏ, người cha và cô con gái sẽ biến thành người bình thường.
Kể xong, Tsukino khẽ nhắm mắt lại: “Nghe xong rồi, các anh có nhận ra được gì không?”
Tôi và Nguyệt Bính đưa mắt nhìn nhau.
Sajima Kazushi rốt cuộc là ai? Một lão yêu quái người giấy đã sống cả ngàn năm? Đây là chân tướng Bóng của quỷ súc.
Kuroba cất giọng ngán ngẩm: “Tsukino, tôi đã nói lâu rồi, quỷ súc không nên giữ lại trên đời. Thầy âm dương phải dựa vào năng lực của chính mình, chứ không phải dựa vào thông tin mà quỷ súc cung cấp.”
“Anh Kuroba!” Tsukino khẽ đập xuống bàn thể hiện sự bất mãn.
“Anh không thấy rằng đây là tình yêu vô cùng vĩ đại của người cha sao? Huống hồ... huống hồ tôi rất hâm mộ môn nhiếp ảnh!”
“Tsukino, tôi vẫn thấy băn khoăn.” Nguyệt Bính ngập ngừng.
“Thế ông Sajima có quan hệ thế nào với cha của đứa bé gái?”
“Đương nhiên là...” Kuroba vừa định trả lời, lại bị Tsukino cắt ngang:
“Anh Nguyệt, anh Bí, không phải chúng tôi muốn giấu giếm các anh, nhưng do liên quan tới bí mật của thầy âm dương Nhật Bản nên có một số chuyện, chúng tôi không thể nói ra. Xin hãy tôn trọng nguyên tắc của chúng tôi.”
Nguyệt Bính không gặng hỏi, đưa tay lên gãi mũi: “Cũng tại chúng tôi không biết rõ đầu đuôi nên hiểu lầm, nếu có gì sai sót, mong hai người lượng thứ cho.”
“Không sao cả.” Cửa gian phòng bên trái bị đẩy mở, Sajima Kazushi bước ra. “Việc này không thể trách các anh được. May mà hậu quả cũng không quá nghiêm trọng.”
“Ông Sajima Kazushi.” Tsukino hết sức quan tâm. “Ông...”
Sajima Kazushi xua tay tỏ ý không muốn nói tiếp: “Tôi phát hiện ra Jack ở dưới chân núi Phú Sĩ. Sau đó, hắn đã một mình lên núi, và tôi lập tức gửi ảnh cho cô.”
Kuroba nhảy dựng dậy: “Ông nói hắn đã lên núi?”
“Phải!” Sajima Kazushi gật đầu.
“A!” Tsukino bụm miệng kêu lên khe khẽ. Ba người họ nhìn nhau, rồi lại nhìn lướt qua chúng tôi, không nói gì nữa.
Không khí vô cùng khó hiểu, có vẻ như họ không muốn nói với chúng tôi điều gì đó.
Nguyệt Bính bất mãn đứng bật dậy: “Bí Ngô, chúng ta đi thôi. Có vẻ nơi này không chào đón chúng ta.”
Tuy tôi cũng rất bực mình, nhưng lại không nỡ bỏ Tsukino mà đi nên vẫn ngần ngừ ngồi đó. Nguyệt Bính hùm một tiếng, đeo ba lô lên định đi luôn.
“Anh Nguyệt, xin chờ một chút.” Tsukino khẽ cắn môi gọi. “Mong các anh hãy giữ kín bí mật này cho.” Rồi cô đọc chậm rãi. “Anh đào nở rộ, cánh hoa tung bay vần vũ. Trong núi Phú Sĩ tươi đẹp, lửa ác quỷ lại cháy bùng. Futsu-no-mitama sẽ giáng trần, ma quỷ đều bừng tỉnh.”
Mấy câu nghe như thơ haiku Nhật Bản này khiến tôi nghe mà mù tịt. Nguyệt Bính thoáng sững sờ: “Ý cô muốn nói, thanh thần kiếm Futsu-no-mitama ở trong núi Phú Sĩ? Jack đang tìm nó?”
“Chúng ta phải tới trước Jack một bước, không được để hắn chiếm được thanh kiếm.” Tsukino vén mái tóc lên, buộc túm lại sau đầu.
Sajima Kazushi cúi rạp người: “Nhờ vào các vị cả! Xin đừng để sự việc đáng sợ này xảy ra. Đợi tôi pha ấm trà xanh Shizuoka tiễn các vị. Jack là yêu quái cuối cùng tôi tìm kiếm với tư cách là Bóng của quỷ súc, giao kèo đã được xóa bỏ, đã đến lúc tôi phải làm việc cần làm.”