← Quay lại trang sách

Chương 8 ❀ 1 ❀

Từ biệt Sajima Kazushi, bốn người chúng tôi lên xe. Không biết có phải do tự kỷ ám thị hay không mà tôi cứ cảm thấy cốc trà xanh Shizuoka có cái vị quai quái. Nhưng thấy đám Nguyệt Bính vẫn uống rất nhiệt tình, tôi đành dốc sạch cả cốc cho xong chuyện.

Còn về cô bé áo đỏ trong nhà của Sajima Kazushi, Tsukino và Kuroba có vẻ không muốn nói, tôi cũng không tiện hỏi nhiều.

Vẫn cứ là Nguyệt Bính thông minh: “Bí Ngô, con gà có trước hay là quả trứng có trước?”

Tôi: “Không biết.”

Nguyệt Bính: “Cho nên rất nhiều sự việc không cần phải truy hỏi tận gốc rễ. Nếu họ đã nói hành động của chúng ta chưa gây ra hậu quả không thể vãn hồi, thế thì thôi đừng có nghĩ nữa.”

Tôi thừa nhận lời Nguyệt Bính nói có lý, nhưng con người ta thường chết vì tò mò, càng không muốn nghĩ lại càng nghĩ nhiều.

Vì tôi ngủ gật suốt dọc đường nên không biết mình đang ở chỗ nào, cho tới khi Tsukino lái xe ra khỏi rừng cây, quay trở lại đường quốc lộ, tôi mới kinh ngạc nhận ra chúng tôi đã ở ngay dưới chân núi Phú Sĩ.

Phóng mắt nhìn ra xa, núi Phú Sĩ giống như một chiếc quạt xoè treo ngược giữa chừng không, nhô cao đến tận tầng mây, sườn núi một màu xanh ngắt, đỉnh núi tuyết phủ trắng xóa. Dưới chân núi, cây xanh biếc rợp như dải khăn quàng quấn quanh, nước hồ màu hổ phách phản chiếu hình bóng đảo ngược của toàn bộ trái núi, thật là một vẻ đẹp hoàn mỹ khiến người ta không khỏi thán phục bàn tay tài khéo của tạo hoá thiên nhiên. Thảo nào thi nhân Nhật Bản lại say mê ngọn núi này đến thế.

Nhưng nghĩ tới Jack tóc vàng đang ở trên ngọn núi Phú Sĩ xinh đẹp này, tôi bỗng thấy khắp người ớn lạnh. Tại sao hắn lại muốn tìm thần kiếm Futsu-no-mitama? Những lời giống như câu đố của Takeshi Miyamoto trước khi lâm chung có ý nghĩa gì?

Trước câu hỏi này, cả Tsukino và Kuroba đều thành thật trả lời rằng:

“Tôi không biết.”

Các thầy âm dương nói rằng, không một ai có thể lấy được Futsu-no-mitama ra khỏi núi Phú Sĩ. Và một khi Futsu-no-mitama trở lại nhân gian, sẽ xảy ra tai hoạ khủng khiếp.

Khi tôi hỏi Futsu-no-mitama ở đâu, Kuroba mim một nụ cười hiếm hoi, chỉ về một đỉnh núi cao nhất của Phú Sĩ ở đằng xa: “Thanh kiếm thần thánh nổi tiếng đương nhiên phải ở trên đỉnh núi cao nhất, định Tsurugi!”

Vì nguyên nhân thời tiết, trong một năm chỉ được phép leo núi Phú Sĩ vào một khoảng thời gian duy nhất vào mùa hè, thường thì “mở cửa núi”

vào ngày 1 tháng bảy và “đóng của núi” vào ngày 26 tháng tám hàng năm.

Lúc này đã qua thời gian “đóng của núi”, vì sự tôn trọng đối với núi Phú Sĩ, nên dù là những người đặc biệt như Tsukino cũng không được phép “xé rào”.

Tsukino buồn bực cúp điện thoại, đỗ xe trước của lên Fujinomiya, chỉ nói gọn lỏn: “Xuống xe, leo núi!”

Tôi và Nguyệt Bính nào có ngờ lại còn có chương trình leo núi nữa, đương nhiên chẳng chuẩn bị gì cả. Nhưng Tsukino cứ như đã tính toán sẵn sàng từ trước, mở cốp sau xe, trang bị không thiếu thứ gì, trang phục leo núi, lều dã ngoại hai tầng, đệm chống ẩm, túi ngủ, giầy leo núi có gai bám băng, thùng bảo hiểm, thiết bị nâng hạ, mũ giữ ấm, găng tay giữ ấm, bình nước giữ nhiệt, kính râm leo núi chống lóa tuyết, móc leo núi, gậy chống, hơn nữa, trông có vẻ không chỉ có bốn bộ.

Chia trang bị cho từng người xong, Tsukino mới giải thích: “Là thầy âm dương, lúc nào cũng phải sẵn sàng ứng phó với mọi tình huống, nên đồ nghề trang bị luôn phải sẵn sàng.”

Tôi nhìn cả đống túi lớn túi bé dưới đất, thắc mắc: “Cô Tsukino, chúng ta lên đỉnh Tsurugi là để tìm Jack chứ có phải chơi trò leo núi đâu, mang theo những thứ này làm gì?”

Tsukino khẽ lắc đầu: “Anh có biết định Tsurugi cao bao nhiêu so với mực nước biển không? 3.776 mét! Và hoàn toàn không có một con đường nào dẫn lên đỉnh núi, chỉ có thể dựa vào những thiết bị này để trèo lên thôi.”

Tim tôi âm thầm thót lại, hoá ra tìm cái tên Jack chết tiệt này còn phải chơi thể thao mạo hiểm nữa! Leo núi thong dong theo đường mòn vừa đi vừa ngắm cảnh còn được, chứ nếu leo trèo theo vách núi dựng đứng như vận động viên chuyên nghiệp, sểnh chân sểnh tay một tí là đi gặp sơn thần.

Trong lòng bấn loạn, tôi nhớn nhác nhìn về núi Phú Sĩ, rồi lại quay sang nhìn Nguyệt Bính. Nguyệt Bính cũng mặt nhăn như bị: “Bí Ngô, tao mắc chứng sợ độ cao. Tsukino đắn đo: “Kuroba, có cần liên hệ với anh ta không?”

“Quỷ Núi?” Kuroba cứ như nghe thấy chuyện gì nực cười lắm, bật cười. “Chẳng phải anh ta mới cưới vợ sao?”

❀ 2 ❀

Tôi ngồi chồm hỗm trong bụi bứt cỏ dại: “Người Nhật lạ thật đấy nhỉ, anh ta là kiện tướng leo núi Nhật Bản, sao lại lấy biệt hiệu là Quỷ Núi thế? Nghe ghê quá.”

Nguyệt Bính cẩn thận thả thòng lọng xuống: “Thì người Nhật Bản thích kiểu phát ngôn ấn tượng mà.”

Tôi quay sang nó cằn nhằn: “Này, mày có biết bắt thỏ hay không thế: Thả hơn chục cái thòng lọng rồi, chờ cả nửa ngày mà có thấy con thỏ nào đâu? Chả khác nào ôm cây đợi thỏ.”

Nguyệt Bính phủi đất trên tay, hài lòng nhìn cái thòng lọng vừa thả xuống: “Bí Ngô, mày đừng có trút giận lên đầu tao. Tao lại chẳng đi guốc trong bụng mày?

Tại Tsukino dựng lều với Kuroba, tao kéo mày đi săn thú nên mày mới hậm hực chứ gì?”

“Thế à?” Tôi nói cứng.

“Thế Bí Ngô, mày có biết dựng lều không?” Nguyệt Bính hỏi.

“Tao học y, có học dựng lều đâu mà biết!” Tôi cấm cảu.

Nguyệt Bính gãi mũi: “Nên nếu mày ở đấy lóng ngóng vướng chân vướng tay làm mất mặt tao là chuyện nhỏ, để Tsukino coi thường mày mới là lớn chuyện. Tao làm thế là cứu mày một bàn thua trông thấy đấy.

Tôi nghe nó nói thế cũng có lý. Bảo vệ hình tượng trước mặt cô gái mình yêu là cực kỳ quan trọng.

Đúng lúc ấy, nghe “phóc” một tiếng, bụi cây bụi rung lắc dữ dội.

“Bắt được rồi!” Nguyệt Bính hớn hở reo lên. “Tao đang lo là trên mạng dạy vớ dạy vẩn.”

Chúng tôi chạy lại xem, thấy trên sợi thòng lọng đang treo lơ lửng có một đám gì đỏ rực đang giãy túi bụi, kêu lên “chát chít”. Giãy một hồi, thòng lọng càng thít chặt, nó kiệt sức thõng người treo lủng lẳng tại đó.

Một con cáo màu đỏ.

Tôi chưa từng nhìn thấy một con cáo nào xinh đẹp đến vậy. Bộ lông đỏ rực rỡ như lửa cháy, bóng loáng mỡ màng. Từ ức đến bụng là một mảng lông hình thoi trắng muốt như tuyết trên đỉnh núi Phú Sĩ, đôi tai nhọn cụp xuống mềm mại, túm lông nhung mượt mà run rẩy, một cặp mắt tròn xoe sáng lấp lánh nhìn chúng tôi trông rất tội nghiệp. Chân phải của nó bị thòng lọng thít quá chặt đã trượt mất chút da và lông, máu ứa ra lấm tấm.

“Ơ, té ra là cáo à?” Nguyệt Bính ngẩn người. “Bí Ngô, hay là lột da làm khăn choàng cổ tặng cho Tsukino, cô ấy sẽ thích đấy!”

Tôi gật gù: “Ừm. Quấn một tấm da tươi nguyên trên cổ, cũng quyến rũ thật.”

Nguyệt Bính móc ra con dao găm Thuỵ Sĩ sắc lẹm. Tôi hết sức cẩn thận giữ lấy con cáo nâng lên, sợ Nguyệt Bính cắt đứt dây thừng làm nó rơi xuống trầy trụa mất bộ da đẹp: “Mày cẩn thận kẻo cứa phải người nó đấy.”

Nguyệt Bính nín thở, đưa dao còn thận trọng hơn cả cầm kim thêu hoa: “Im nào! Dây thừng chắc quá!”

Con cáo nhỏ đưa ánh mắt sợ sệt như trẻ thơ nhìn tôi, lòng bàn tay tôi cảm nhận được nhịp tim bấn loạn của nó.

Sợi dây đã bị cứa đứt, tôi khẽ khàng đặt con cáo xuống đất. Con cáo mở tròn mắt nhìn chúng tôi rồi lẩy bẩy đúng dậy, rụt rè bước đi hai bước, chân hơi tập tễnh nhưng có vẻ không đáng ngại. Nó kêu chít chít mấy tiếng, rồi vọt một cái phóng tuốt vào bụi cỏ.

“Chuyến đi săn thất bại!” Nguyệt Bính kết luận rồi đứng dậy bước đi.

“Mày đi đâu thế?” Tôi lấy làm lạ.

“Tao đi thu thòng lọng.” Nguyệt Bính ngoái lại nói. “Từ giờ tao chỉ ăn cỏ thôi. Mày có ăn cùng tao không?”

“Bố mày khó khăn lắm mới tiến hoá được thành người, không phải để lại quay về làm bò đâu nhé.” Tôi phản đối, nhưng vẫn đi thu thòng lọng cùng với nó.

❀ 3 ❀

Thu xong toàn bộ thòng lọng, chúng tôi tiện thể đi đào ít khoai dại, cũng coi như là có cái để ăn nói với Tsukino.

Nhìn điện thoại di động đã là 21 giờ 20 phút. Tsukino liên hệ với cái gã Quỷ Núi Minamino Hiroshi kia đã hơn hai tiếng đồng hồ, chắc cũng sắp tới rồi.

Hai chúng tôi vừa đi vừa tán chuyện phiếm. Nguyệt Bính kể cho tôi nghe mấy câu chuyện rùng rợn nghe được từ chỗ Duang, giữa cảnh núi rừng hoang vu tĩnh mịch, tôi nghe mà ớn lạnh từng cơn. Đúng lúc đó, Nguyệt Bính bỗng khựng lại. Tôi ngạc nhiên quay sang nhìn, thấy nó đang đứng thẳng đơ, mắt nhìn trùng trùng vào vạt rừng bên phải, tay thọc vào trong túi áo.

Tôi nhìn về phía ấy, chẳng thấy gì cả, bèn đập nó một cái: “Mày sao thế?”

Nguyệt Bính mặt đầy nghi hoặc: “Mày có nghe thấy gì không?”

Tôi dòng tai nghe, ngoài tiếng gió núi lay động có cây, chỉ thấy lác đác tiếng cú mèo kêu thảm thiết.

“Chẳng lẽ tao nghe nhầm?” Nguyệt Bính lắc đầu. “Tao cứ nghe thấy có tiếng con gái đang gọi tên tao.”

Dưới ánh trăng trắng bệch, gió núi thổi dữ dội khiến cỏ cây ngả nghiêng xao xác, cứ như có thứ gì đang rẽ có chui ra.

“Nguyệt... Nguyệt Bính...” Tôi cảm giác lưỡi mình cứng đờ. “Ma dọa người không chết, người doạ người mới chết. Mày làm ơn tha cho tao đi.”

“Không!” Nguyệt Bính mặt biến sắc, nghiêng đầu lắng nghe. “Đúng là có người gọi tao thật đấy!”

Tôi nghe mà nổi gai ốc. Đúng lúc ấy, Nguyệt Bính trợn trừng mắt chỉ thẳng vào tôi. Còn chưa hiểu mô tê gì, tôi bỗng thấy bên cạnh cái bóng đổ của tôi hiện ra một cái bóng khác, hoà vào cái bóng của tôi, rồi từ trên vai thò ra một mớ gì rối tung như có tạp.

Tôi quay vụt lại, nhìn thấy một khuôn mặt kề sát ngay trước mặt tôi đến mức mũi chạm mũi, mắt đối mắt.

❀ 4 ❀

“Sợ rồi à?” Khuôn mặt đó ngoác miệng cười, lộ ra hàm răng trắng ởn. “Có biết ta là ai không?”

Mùi hôi tanh phả vào mũi tôi lộn mửa, tôi giật lùi lại, vấp chân ngã nhào. Nguyệt Bính nhảy nhóc tới chặn trước mặt tôi: “Bí Ngô, chạy mau!”

Vẫn đứng nguyên trước mặt tôi là một bộ mặt già nua xấu xí đến ghê rợn. Đầy mặt nếp nhăn giống như quả táo thối rúm ró, mớ tóc trắng xin dài thướt dính đầy lá cây xoã tới thắt lưng, cứng đờ như thép, mặc cho gió núi thổi ào ào cũng không hề lay động. Cái miệng nhọn hoắt tựa mỏ chim, khi há miệng nói để lộ hàm răng bé xíu dày sin sít. Càng quái dị hơn nữa là trên người bà ta mặc một bộ váy đỏ rực rỡ như áo cưới.

“Không cần chạy, ta không làm hại các ngươi đâu.” Mụ ta cười, cái miệng nhọn ngoác ra như một vết thương há miệng trên bộ mặt nhàu nhĩ. “Ta không tìm các ngươi, mà là...”

Mụ khựng lại nửa chừng, gập lưng lại rúc vào bụi cỏ, vút lại một câu:

“Nếu có nguy hiểm, nhớ trèo lên cây.”

Lại một cơn gió núi thổi tới, bụi cỏ rung lên lào xào, không thấy mụ già đầu nữa.

Mụ đã biến mất.

Hai thằng tôi chết lặng mất một chốc, rồi Nguyệt Bính ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Bí Ngô, hôm nay là Trung thu đấy.”

Bốn mùa xuân hạ thu đông, từ xuân tới hạ là thời điểm dương khí trong trời đất sinh trưởng, âm khí thoái lui, vạn vật sinh sôi. Qua tháng sáu âm lịch, từ hè sang thu vào đông, dương khí trên thế gian lại suy dần, âm khí thịnh dần, vạn vật khô héo. Mùa xuân là dương khí mới sinh, vạn vật hồi sinh, nhưng vì âm khí của mùa đông nên còn yếu ớt. Mùa hè dương khí thịnh vượng nhất, nên cũng nóng bức nhất. Mùa thu, âm khí thịnh dần, bắt đầu tiêu điều. Còn mùa đông âm khí thịnh nhất, dương khí suy yếu nhất, vạn vật thu tàng.

Trăng mọc về đêm lặn về sáng, âm khí đương nhiên thịnh nhất. Khi thời tiết chuyển từ hạ sang thu, hai khí âm dương của trời đất giao hoán, khí âm của mặt trăng thịnh dần, vào độ trăng tròn của tháng mùa thu đầu tiên, chính là thời điểm âm khí mạnh nhất. Vào tối hôm ấy, các vật mang âm khí hồi sinh, tràn ngập đất trời. Và đó chính là lễ Vu Lan rằm tháng bảy âm lịch, tục gọi là tiết Cô hồn! Bà lão chúng tôi vừa gặp, chắc hẳn là yêu quái quỷ mị lang thang trong núi hoang.

“Mày có thấy bà ta trông rất giống cáo không?”

Nguyệt Bính thít chặt ba lô. “Về lều thôi, tối nay sẽ bất thường đấy.”

Chỗ gặp bà lão khá gần nơi hạ trại, còn cách mấy bụi cây, đã thấy lửa trại cháy bùng. Trong ánh lửa thấy hai người đang đi đi lại lại, hoa chân múa tay như đang tranh luận. Một người khác đang xoay một cây gỗ bắc ngang đống lửa, hình như đang nướng thứ gì đó.

Trên một giá chống của trại treo một tấm da khẽ phất phơ theo gió, trông cứ như tấm phướn chiêu hồn.

Tôi đã ngửi thấy mùi thơm của thịt nướng, xen lẫn mùi máu tanh tanh.

❀ 5 ❀

Mới chỉ đôi, ba tiếng đồng hồ, Tsukino và Kuroba đã dựng xong một khu lều khá ra dáng. Trong vòng mười mét vuông quanh lều rải một vòng lưu huỳnh ngay ngắn, trong lều sáng trưng ánh đèn. Bên cạnh đống lửa, một người đàn ông mặc áo gió đang xoay que xiên nướng thịt, chốc chốc lại cầm bàn chải quết mỡ. Ấm nước dã ngoại treo trên giá đã sôi ùng ục, chính giữa khu lều là một ngọn đèn chống gió treo trên giá ba chân.

Người đang nướng thịt có lẽ chính là Quỷ Núi Minamino Hiroshi, còn Kuroba và Tsukino vẫn đang tranh cãi kịch liệt.

“Cho dù anh không chấp nhận, cũng phải tuân theo mệnh lệnh của tôi!” Tsukino giận dữ nói.

“Thầy âm dương chúng ta dựa vào khí của tự nhiên, cái kiểu tổn hại tới tự nhiên thế kia, tôi không thể chấp nhận được!” Kuroba lạnh lùng trả lời, thu dọn đồ dùng leo núi. “Tôi không thể chấp nhận một kẻ tàn nhẫn lọt vào đội ngũ của chúng ta, dù có là kiện tướng leo núi Nhật Bản đi nữa. Không có hắn, tự tôi vẫn leo được lên định Tsurugi!”

“Kuroba!” Tsukino giậm chân, lại nhìn sang Minamino Hiroshi như mong hắn giáng hoà.

“Thịt cáo tuy ít người ta vì nó hôi, nhưng nếu quết thêm mù tạt, nêm thêm ít tương cá mực nữa thì vẫn ngon bá chấy.” Giọng Minamino Hiroshi khàn đặc. “Con cáo này cắn đứt được cả thòng lọng thợ săn cơ đấy, vừa hay tôi chụp được, đúng là của trời cho. Bộ da nó đẹp tuyệt vời, chắc vợ tôi thích lắm đây.”

Tim tôi bỗng như bị ai bóp nghẹt. Chẳng lẽ đó chính là con cáo nhỏ đã được chúng tôi phóng sinh? Và thứ đang nướng trên lửa kia chính là thi thể của nó?

Nguyệt Bính sầm mặt lại, nhảy nhóc đến trước lều, tôi chạy theo bén gót. Tsukino nhìn thấy chúng tôi, vội nói: “Anh Nguyệt, anh Bí, các anh hãy khuyên Kuroba giúp tôi đi!”

Tôi đã nhìn thấy, trên giá gỗ chống lều, một chiếc đinh thép đóng chặt vào chót đuôi đỏ rực, treo ngược tấm da còn ứa máu. Đó là một bộ da các nguyên vẹn với một đường rạch thẳng từ chót mũi tới tận đuôi, mặt trong vẫn còn rịn máu, chảy tụ về cái mõm cáo nhọn hoắt, nhỏ giọt thành vũng trên mặt đất. Cẳng chân phải nhỏ bé có một vệt trầy xước do bị dây thừng thít, đôi tai mềm mượt rũ xuống không còn sự sống.

“Rầm!” Nguyệt Bính đấm thẳng vào cây cột gỗ khiến nó gãy gập.

“Mẹ... mày... chết... đi!” Nguyệt Bính gầm lên, nhảy nhóc tới bên đống lửa, tung chân đá bay ấm nước.

Nước nóng bắn ra khỏi ấm, văng tung toé lên mặt Minamino Hiroshi, hắn ôm mặt rú lên thảm thiết. Nguyệt Bính lại bồi thêm một cú lên gối vào bụng, hắn lại rủ thêm tiếng nữa, người gập đôi, co rút, đầu ti xuống đất, ngã lăn ra rên rỉ.

“Anh Nguyệt, anh làm cái gì thế?” Tsukino ngỡ ngàng kinh ngạc, hết nhìn Kuroba lại nhìn Nguyệt Bính, cuối cùng dừng lại ở tôi cầu cứu.

Tấm da cáo đã rơi xuống, bộ lông tuyệt đẹp nhem nhuốc bụi đất xám xịt, trong hốc mắt trống rỗng lộ ra nỗi đau đớn tột cùng.

Kuroba đã thu dọn xong dụng cụ leo núi, lẳng lặng bỏ đi. Tsukino hét lên lạc giọng: “Kuroba!” Nhưng không ai đáp lại.

“Tsukino!” Chưa bao giờ tôi nghĩ rằng giọng nói của mình lại lạnh lùng đến vậy. “Lẽ nào cô chỉ biết có nhiệm vụ mà không hề xót thương sinh mệnh?”

“Chúng ta cũng đi thôi!” Nguyệt Bính khẽ khàng nhấc thi thể cháy xém của con cáo nhỏ ra khỏi đống lửa. Tôi khẽ gật đầu, cũng cắm cúi thu dọn.

Kiện tướng cái con khỉ, đúng chung hàng ngũ với cái thể loại tàn sát thủ hoang này, tôi cũng bị bẩn lây. Tôi thà tự mình leo lên định Tsurugi.

Minamino Hiroshi chợt phá lên cười, giọng nói càng thêm khàn đặc:

“Xót thương ấy à? Thường ngày anh không ăn thịt chắc? Giờ thì anh thương xót con cáo này, nhưng thịt lợn, thịt bò, thịt cừu vẫn chén tì tì, và cả các thứ rau cỏ nữa, có cái nào không phải là sinh mạng? Khi ăn uống ngon lành, anh có nghĩ rằng những món ăn đựng đầy trong đĩa đều là thi thể của các sinh linh đã bị mổ xẻ, băm, chặt, chiên, xào, hấp, rán? Con người sống được chính là nhờ ăn xác của các loài sinh vật khác!”

Nguyệt Bính có vẻ muốn phản bác, nhưng lại cứng họng không nói được gì. Những lời của Minamino Hiroshi, đích xác là không thể phủ nhận.

“Con người vì sinh tồn mà buộc phải tìm kiếm thức ăn từ các loài sinh vật khác, đây là điều tất yếu không thể tránh khỏi.” Nguyệt Bính lạnh lùng nói. “Thế nhưng không thể vì dục vọng của cái miệng hoặc vì khoái cảm biến thái mà hành hạ giết chóc sinh linh!”

“Hành hạ giết chóc?” Minamino Hiroshi lại bật cười. “Nếu như bắt buộc phải hành hạ giết chóc mới mong được sinh tồn thì sao?”

Tôi không hiểu hắn định nói gì, nhưng đã lờ mờ cảm giác được nỗi oán hận ẩn chứa trong đó.

“Anh Bí, anh Nguyệt.” Tsukino cắn môi. “Thầy âm dương không bao giờ cho phép hành hạ giết chóc sinh vật hoang dã, nhưng cách làm của anh Minamino đã được ngài Okawa Yuji cho phép. Tuy tôi không biết nguyên nhân, nhưng đúng là đã được ngài Okawa Yuji cho phép.”

“Ngoào...” Đúng lúc chúng tôi đang căng thẳng, từ trong rừng núi bỗng vọng lại một tiếng kêu thê thiết.

Trong gió núi loáng thoáng có mùi hôi kỳ lạ.

“Ngoao...”

“Ngoao...”

Tiếng kêu dội lên liên tiếp, dồn dập khắp bốn phương tám hướng, giống như có một đàn động vật đông đúc đang đổ dồn tới khu lều. Các lùm cây rung lên xào xạc, chim chóc kinh hãi bay lên tán loạn, lên đến lưng chừng trời thì tự dưng khựng lại, rơi thẳng xuống giống như con diều đứt dây.

Một cái bóng lao vọt ra khỏi lùm cây, bước chân loạng choạng, hét lớn: “Lửa! Mau đốt lửa lớn lên!”

Là Kuroba.

❀ 6 ❀

Kuroba lao vụt tới trước lều, mặt và cánh tay chằng chịt vết cành cây cào xước, giận dữ trừng mắt nhìn Minamino Hiroshi rồi xông vào trong lều, gõ ngọn đèn cồn treo bên trong xuống.

Lúc quay trở ra, anh ta một tay xách đèn cồn, một tay cầm một khúc gì dài hơn một mét, chạy ù tới bên đống lửa, đập thẳng ngọn đèn cồn vào trong đó.

“Phụt”, đống lửa bùng lên cao hơn ba mét, ngọn lửa xanh lét hắt lên khuôn mặt đầy kinh hãi của Kuroba.

“Ngoáo... Ngoáo...” Âm thanh mỗi lúc một gần, Kuroba hai tay nắm khúc gậy kia, quật mạnh một cái, văng ra một đoạn.

Lúc này tôi mới nhìn rõ, đó là một thanh kiếm katana sáng loáng, thứ vừa bị hất đi là bao kiếm.

“Tất cả tới gần đống lửa, tập trung lại!” Kuroba căng thẳng nhìn chằm chằm vào rừng.

“Đàn sói?” Nguyệt Bính cũng tái mặt.

Tuy tôi chưa trông thấy sói bao giờ, nhưng qua phim ảnh, tiểu thuyết, tôi đã biết chúng hung dữ và khát máu ra sao. Nếu bị đàn sói bao vây, chỉ còn biết hy vọng đống lửa này không bao giờ tắt, và trông chờ vào sức lực của hai thầy âm dương cộng thêm Nguyệt Bính.

Nhưng nhìn vào thần thái của Kuroba, có vẻ tình hình rất không lạc quan.

“Không phải sói.” Bàn tay nắm đốc kiếm của Kuroba hơi run lên, lưỡi kiếm lắc khẽ hắt ra một chớp sáng chói mắt. “Là cáo! Yêu cáo trong núi tới báo thù.”

Mùi hôi tanh trong gió càng thêm nồng nặc. Dưới ánh trăng nhợt nhạt, tôi đã nhìn thấy, từ bìa rừng tràn ra một đàn cáo đông nghịt tựa thuỷ triều, nhanh chóng bao vậy chúng tôi tầng tầng lớp lớp. Vô số những cặp mắt xanh len lét sáng quắc lên như đèn lồng, trông vô cùng rùng rợn.

“Quay lưng vào đống lửa, mỗi người một góc!” Tôi hoang mang làm theo lời Nguyệt Bính.

Đống lửa cháy ngùn ngụt, nóng tới mức sau lưng tôi bỏng rát, nhưng cảnh tượng trước mắt lại khiến toàn thân tối ớn lạnh.

Hàng trăm con cáo lớn nhỏ khác nhau nhảy thoăn thoắt lại gần, đến khi cách chúng tôi hơn ba chục mét thì dừng lại, bất động nhìn chúng tôi.

Cáo đỏ, cáo xám, cáo trắng... cùng ngồi chồm hổm dưới đất như chó. Có vài con cáo đỏ to cỡ con chó Husky, vươn cổ nhe nhanh, kêu lên chin chít, lông cổ dụng ngược lên tua tủa.

“Ngoao...” Phía sau đàn cáo vang lên một tiếng kêu thảm thiết. Lũ các dòng tai, nghếch mũi hít hít, nhích lên ba, bốn mét, rồi dừng lại.

Chân tôi đã mềm nhũn. Chỉ quen với hình ảnh con cáo nhỏ bé, thập thò, giảo hoạt trong phim ảnh, nhưng khi số lượng đông tới một mức độ nhất định, lại hình thành nên một khí thế khủng khiếp. Mùi hôi rình đặc trưng của loài cáo phả tới nồng nặc khiến tôi xây xẩm cả mặt mày.

“Bí Ngô, bình tĩnh, có tao đây.” Nguyệt Bính trấn an tôi.

Tôi dịch lại gần nó, gật đầu.

Một tiếng kêu nữa vang lên. Đàn cáo lại đồng loạt nhích về phía trước. Từ trong ánh mắt của chúng, tôi nhận ra chúng tôi lúc này không còn là đối thủ của chúng, mà chỉ là mấy món đồ chơi vô dụng.

Căng thẳng, khiếp sợ, hãi hùng, tôi thà chúng cứ xông vào lên hỗn chiến còn hơn. Bọn này đang dùng tâm lý chiến với chúng tôi ư? Vô số cặp mắt xanh lét nhấp nháy, mùi hôi tanh muốn lộn mua và những tiếng kêu ma quái khiến tôi toàn thân lạnh toát, run rẩy đến nghẹt thở, chẳng biết làm sao phải hét lên một tiếng thật lớn để giảm bớt cảm giác tức nghẹn trong lồng ngực.”

“Ồ? Không ngờ ý chí của anh cũng mạnh thật đấy.” Kuroba lăm lăm thanh kiếm katana chỉ về phía trước. “Lần này mà không chết, tôi sẽ mời anh uống rượu.”

Nguyệt Bính rút thắt lưng da, nhét xuôi con dao dọc theo khe hở, kẹp chặt lưỡi dao vào rồi thắt thêm một nút thắt, chế ra một con dao quăng đơn giản: “Cứ sống được đã rồi tính.”

Tsukino rút ra hai tờ giấy dài hẹp, gấp vài cái đã biến thành hai thanh kiếm giấy: “Trước khi chưa tìm được Jack, không một ai được phép chết!

Không chừng hắn đã tìm được Futsu-no-mitama rồi dùng để sai khiến yêu quái trong núi ngăn cản chúng ta cũng nên.”

Tôi thấy ba người họ đã vũ khí sẵn sàng, bèn nhặt đại một khúc củi bằng cổ tay từ đống lửa lên dùng tạm.

“Thế gã kia thì sao?” Kuroba chỉ mũi kiếm vào Minamino Hiroshi đang ngồi co ro dưới đất.

“Không thể để anh ta chết được.” Tsukino khẽ nói, “phải không?”

“Ừm. Tuy hắn tàn sát sinh linh, nhưng bản thân hắn cũng là sinh linh.”

Nguyệt Bính thở hắt ra. “Lời hắn ứng nghiệm rồi đấy. Giờ thì buộc phải tàn sát để sinh tồn.”

Tôi thấy tay rát rát, nhìn xuống mới biết khúc củi đã cháy mất nửa đoạn, chỉ sót lại một mẩu chừng một thước. Đàn cáo lại tiếp tục dịch chuyển, nhưng lần này không phải là di chuyển về phía trước, mà rẽ sang hai bên. Từ phía cuối đàn cáo, có một con cáo khổng lồ đi ra.

Nó đứng lại cách chúng tôi hai, ba mét, nhìn tôi chằm chằm.

Nếu không phải nhờ bộ lông đỏ rực như lửa, cặp mắt xanh lét riêng có của loài cáo, và cả cái đuôi bông xù sau lưng, tôi còn ngỡ nó là con ngựa.

Ba người còn lại liền dịch chuyển, xếp thành một hàng ngang với tôi, đối diện với con cáo.

Con cáo khổng lồ bỗng ngửa đầu, giơ chân trước lên, chỉ vào Minamino Hiroshi. Tôi nhìn thấy sau cổ nó có túm lông dài trắng muốt, mặt nó nhăn nheo già nua, cái mõm nhọn hoắt, bộ lông đỏ rực, càng nhìn càng thấy quen. Phải rồi, trông rất giống bà lão tôi gặp vừa nãy.

“Muốn tìm anh ta?” Tsukino khẽ hỏi.

Con cáo khổng lồ gật gật đầu, lại chỉ vào Minamino Hiroshi, rồi chỉ sang chúng tôi, hếch mõm về phía núi Phú Sĩ.

“Có được anh ta thì sẽ thả cho chúng tôi lên núi?” Tsukino phỏng đoán.

Con cáo khổng lồ lại gật đầu, hai mép nó nhếch lên như thể mỉm cười hài lòng với sự thông minh của Tsukino.

Tsukino quay sang hỏi chúng tôi: “Làm sao bây giờ?” Nguyệt Bính:

“Tôi không có ý kiến.”

Kuroba: “Tôi cũng không có ý kiến.”

Ba người nhìn sang tôi, từ trong ánh mắt của họ, tôi hiểu được ẩn ý trong đó.

“Tôi càng không có ý kiến.”

Tsukino: “Có đáng không?”

Nguyệt Bính: “Chẳng có gì đáng với không đáng! Chỉ có điều...”

Kuroba: “Anh ta là một con người đấy!”

“Thế thì đánh thôi!” Nguyệt Bính huơ con dao quắng. “Bí Ngô, đứng ra đằng sau tao, bảo vệ sau lưng cho tao.

Tôi chửi: “Tao là cái đuôi của mày bao giờ thế?”

“Chiến đi!” Nguyệt Bính nhảy tới trước mặt Minamino Hiroshi.

“Chiến!” Ba chúng tôi đồng thanh hét.

“Còn nữa!” Nguyệt Bính chỉ vào con cáo khổng lồ. “Ý tốt của bà tôi xin nhận, nhưng chúng tôi không thể bỏ đồng loại trốn lên cây được!”

Nguyệt Bính cũng đã biết con cáo khổng lồ là ai.

❀ 7 ❀

Bộ lông của con cáo khổng lồ dựng lên tua tủa, mắt lóe hung quang, nó ngửa mặt lên trời rít lên một tiếng dài, rồi từ từ lùi về phía sau đàn cáo.

Đàn cáo đã chuyển động.

Tất cả chúng đều nhe răng, gầm ghè một chốc rồi thình lình lao vọt về phía chúng tôi như tên bắn.

Tôi nhìn thấy rõ ràng một con cáo trắng há ngoác mõm lao thẳng về phía tôi. Trống ngực tôi đánh thăm thùm như trống. Tồi quật thẳng cây củi ra, gãy đôi, con cáo bị đánh trúng đầu, rơi phịch xuống, miệng phụt máu, giãy giụa. Con thứ hai lao tới, tôi chộp được cổ nó, hai tay bẻ mạnh, tiếng xương vỡ khùng khục, nó rũ xuống.

Con thứ ba nhảy nhóc lên vai tôi, vuốt sắc cắm sâu vào thịt, tôi nghiêng đầu tránh được cú táp từ hàm răng sắc nhọn, chụp lấy hai chân sau của nó giằng mạnh. Vuốt nó cào trên vai tôi rách toạc, tôi ném phăng nó đi.

Con thứ tư hình thù trông như yêu quái, nhảy vọt lên cao rồi hạ cánh xuống định đầu tôi. Tôi vừa giơ tay lên tóm thì hai bên trái phải lại có hai con nhảy tới, cắn phập vào ống tay áo tôi giằng xé.

“Toi rồi!” Tôi vừa nghĩ thì một con dao quăng bay đánh vào tới đỉnh đầu tôi, bập trúng đầu con cáo.

Nguyệt Bính giật dao về, lại giúp tôi hạ một con cáo khác vừa lao đến bên sườn.

Tôi đón đỡ tránh né túi bụi, chẳng còn tâm trí đầu mà nhìn sang người khác nữa. Máu cáo bắn tung toé khắp người tôi. Những vết cắn, cào mỗi lúc một dày đặc, tôi thở hồng hộc, đã sắp kiệt sức đến nơi. Bên tai tôi là tiếng vù vù, vun vút của dao kiếm, ba người kia có vẻ rất ổn.

Một luồng hào quang bỗng lao vụt tới trước mặt tôi. Kuroba một tay múa tít thanh kiếm, tay còn lại rũ rượi buông thõng, chắc đã bị thương không nhẹ. Xác cáo bắn tung toé theo những đường kiếm dày đặc, vòng hào quang lao vọt ra xa, biến mất trong rừng núi.

Kuroba đã bỏ trốn!

Tôi vô cùng phẫn nộ. Hiển nhiên, hai người kia cũng vậy. Chúng tôi tụ lại với nhau, kẻ đâm người chém trong tuyệt vọng. Minamino Hiroshi ngồi co ro giữa ba người chúng tôi, bình an vô sự. Tôi thấy chúng tôi thật ngu xuẩn, tự dưng phải liều mạng bảo vệ cho một kẻ mình căm ghét.

Từ trong rừng bỗng vọng lại một tiếng rú khủng khiếp, chúng tôi nhận ra là tiếng kêu của con cáo khổng lồ, chỉ có điều tiếng rú nghe vô cùng đau đớn, mỗi lúc một xa.

Đàn cáo bỗng khựng lại, ngừng tấn công, dòng tai lên nghe ngóng, rồi vùn vụt rút lui như thuỷ triều xuống.

Chớp mắt, bãi đất ngoài bìa rừng đã trống trơn, chỉ còn lại những xác cáo máu me và bốn người chúng tôi cũng máu me, kiệt sức.

Từ bìa rừng, có một bóng người chậm chạp bước ra. Mái tóc dài rối bù che rợp mắt trái, trong tay xách nửa khúc chân cáo, giơ lên trước mặt chúng tôi. Kuroba!

“Đánh rắn phải đánh giập đầu!” Nguyệt Bính ho sặc sụa, phun ra cả máu.

“Kuroba!” Thanh kiếm giấy trong tay Tsukino dính đầy máu mềm oặt, rơi xuống khỏi tay.

Kuroba dừng lại ở tít tận đằng xa, không tiến thêm nữa, cơ thể loạng choạng mấy cái rồi ngã ngửa xuống đất.

“Kuroba!” Cả ba chúng tôi đều hét lên, ráng hết sức tàn chạy tới!

❀ 8 ❀

“Anh ấy có sao không?” Tsukino ngồi trên có thắc thỏm hỏi.

Tôi bắt mạch cho Kuroba, đưa tay dò thử động mạch cổ, lật mở mí mắt lên nhìn rồi lắc đầu.

“Ôi!” Tsukino bụm miệng, nước mắt ứa ra lã chã.

Tôi vội vàng giải thích: “Ý tôi muốn nói là anh ấy không sao cả, chỉ là vết thương ngoài da thôi.”

“À...” Tsukino thở phào, rồi chợt ôm ngực nhăn nhó, quay sang phun ra một ngụm máu tươi, hiển nhiên cô ấy cũng đã bị nội thương không nhẹ.

Tôi thót tim: “Tsukino, cô làm sao thế?”

Tsukino mặt trắng bệch, xua tay: “Chắc tiêu hao tinh lực quá nhiều, không sao đâu.”

Tôi đưa mắt nhìn sang, thấy Minamino Hiroshi vẫn đang ngồi ủ rũ trong đống xác cáo. Tôi bỗng nổi giận đùng đùng, nhảy nhóc tới trước mặt hắn, cho hắn một đấm vào giữa mặt.

“Mẹ kiếp!” Tôi quát lên. “Nếu không phải tại mày, mọi chuyện đã không đến nỗi phải thế này. Sao bà già kia lại tìm đích danh mày? Lúc mày giết chết con cáo con, mày sung sướng lắm phải không? Mày có bao giờ nghĩ đến quả báo không? Mày nhìn xem, tất cả chúng tao thương tích đầy mình, bao nhiêu là cáo đã phải chết, chỉ riêng mày vẫn bình yên vô sự! Tao thật không muốn để cho mày sống!”

“Tôi đã mang con gái của bà ta đi.” Minamino Hiroshi đờ đẫn nhìn xung quanh, rồi bàng hoàng như vừa tỉnh mộng. “Sao mọi người lại bị thương đến nông nỗi này?” Tôi nghe mà tức nghẹn tới suýt tắc thở, lại định táng cho hắn một đấm nữa.

“Anh vừa nói gì?” Nguyệt Bính xông lại hỏi.

Kuroba không biết đã tỉnh lại lúc nào, vừa ôm ngực ho sù sự vừa cùng Tsukino đi tới.

Minamino Hiroshi lại cúi gục đầu: “Nếu tin tôi, hãy đi theo tôi. Ở nhà tôi nghỉ ngơi mấy ngày, rồi tôi sẽ dẫn mọi người leo lên đỉnh Tsurugi sau.”

“Cho chúng tôi một lý do để tin tưởng anh.” Nguyệt Bính vờn nghịch con dao găm Thuỵ Sĩ trên tay. “Anh vừa nói đã cướp đi con gái của ai?”

“Mọi người đã cứu tôi và Laura, tôi sẽ không làm hại mọi người đầu.

Hơn nữa, sự tin cậy của ngài Okawa Yuji vẫn không đủ để chứng minh sao?” Minamino Hiroshi bỗng quỳ nhỏm dậy, dập đầu phủ phục xuống đất. “Cảm ơn mọi người! Cảm ơn mọi người!”

Nguyệt Bính đưa ánh mắt ngờ vực sang Tsukino và Kuroba, hai người khẽ gật đầu. Tôi nhận ra qua cuộc chiến sinh tử này, khoảng cách giữa chúng tôi đã thu hẹp lại không ít.

❀ 9 ❀

“Nhà tôi ở ngay đỉnh núi bên kia.” Minamino Hiroshi ngồi thẳng dậy, chỉ vào ngọn núi cách đó không xa. “Laura đang ở đó đợi tôi.”

Trong tình trạng của hắn lúc này, tôi lo rằng hắn sắp lên cơn điên đến nơi.

Ngoài Minamino Hiroshi, bốn người chúng tôi ít nhiều đều đã bị thương, may mà đường núi vẫn tạm coi là bằng phẳng, đi cũng không tốn sức lắm. Vòng qua đỉnh núi, đã nhìn thấy một ngôi nhà gỗ hai tầng phía xa xa, tầng hai còn sáng đèn, lờ mờ nhìn thấy một bóng người hắt lên khung cửa sổ.

Minamino Hiroshi mắt sáng rõ: “Laura chưa ngủ. Tôi biết ngay mà, tôi chưa về thì cô ấy sẽ không ngủ được.”

“Anh Minamino Hiroshi.” Suốt dọc đường, Tsukino không nói một câu, sắc mặt trắng bệch như sáp, lúc này, cô đột nhiên hỏi. “Anh kết hôn được ba tháng rồi phải không? Nghe nói cô ấy là một người leo núi được anh cứu trong khi trèo lên đỉnh Tsurugi?”

Minamino Hiroshi cứ như bị điện giật, nhảy dựng lên, chỉ vào Tsukino, con người gần như rớt ra khỏi trọng: “Sao cô biết? Cô còn biết được gì nữa?”

Dọc đường, tôi đã bình tĩnh lại để suy nghĩ về câu nói của Minamino Hiroshi. Hắn nói: “Tôi đã mang con gái của bà ta đi.” “Bà ta” là ai? “Con gái” là ai? Lẽ nào trong những con cáo mà hắn đã tàn sát, có cả con gái của các khổng lồ? Sở dĩ cáo khổng lồ biến hình thành bà lão để nhắc nhở tôi và Nguyệt Bính, phải chăng bởi nó đã quyết định tìm Minamino Hiroshi báo thù? Thế thì con gái của nó chính là con cáo nhỏ đã bị Minamino Hiroshi lột da?

Vậy thì tại sao Minamino Hiroshi lại biết đó là con gái của cáo khổng lồ? Tôi băn khoăn mãi mà không thể hiểu nổi.

Nhưng lúc này, nhìn thấy phản ứng của hắn, tôi bỗng nhận ra: vấn đề có lẽ không phải là ở con cáo con, mà là ở Laura, cô vợ của Minamino Hiroshi.

“Có một truyền thuyết, nói rằng vào thời Edo, có con cáo đỏ hóa thành cô gái xinh đẹp.” Tsukino nói. “Một lần, cô gái được một người thợ săn cứu khỏi miệng gấu, nên đã lấy anh ta, sau đó sinh được một đứa con trai. Cậu bé về sau trở thành thầy âm dương nổi tiếng nhất Nhật Bản, được mệnh danh là “yêu hồ Kurama”. Đến thập niên 90 thế kỷ 20, một tác giả truyện tranh nổi tiếng Nhật Bản còn mượn ông làm nguyên mẫu cho một trong những nhân vật của mình, tôi nhớ tên là Minamino Shuichi?”

Khoé miệng Minamino Hiroshi giật giật: “Cô biết nhiều chuyện quá.

Tôi luôn tự hào vì gia tộc vinh quang của mình. Vào nhà đi, tôi sẽ kể hết đầu đuôi mọi chuyện cho mọi người nghe, giống như đã kể cho ngài Okiwa Yuji, coi như cảm ơn mọi người đã cứu tôi và Laura.”

❀ 10 ❀

“Laura, anh về rồi đây!” Minamino Hiroshi đẩy mở cửa, vuốt mạnh lên mặt, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười. “Hôm nay nhà chúng ta có khách nhé, họ đã bị thương trong khi leo núi, muốn nghỉ lại vài ngày. Xin lỗi, không báo trước cho em, mong em thứ lỗi!”

Người Nhật là vậy đấy, rất lịch sự với cả người nhà. Tôi đưa mắt nhìn quanh, trong khi Kuroba dìu Tsukino ngồi xuống đệm cói, Nguyệt Bính ôm cánh tay bị thương, chun mũi ngửi: “Sao trong nhà lại có mùi cáo thế?”

Minamino khom lưng chào chúng tôi rồi đi vào nhà trong. Tôi chỉ vào những tấm da cáo lớn nhỏ treo trên tường: “Có vẻ như hắn là một thợ săn xuất sắc đấy. Bao nhiêu da cáo thế này, có mùi là phải thôi.”

Nguyệt Bính nghi hoặc hết nhìn tường rồi lại nhìn tôi. Tôi lại nhìn sang Tsukino và Kuroba, sắc mặt họ rất bất thường. Ánh mắt họ nhìn tôi đầy ngỡ ngàng, ý như muốn nói: “Anh đang mê sảng à?” Tôi chột dạ, quay đầu lại nhìn, rõ ràng là trên tường vẫn treo đầy da cáo.

“Rõ ràng là do cáo mà!” Tôi kêu lên.

Nguyệt Bính bước lại gần bức tường, đưa tay sờ, tôi thấy rõ ràng nó đã sờ tay vào một tấm da cáo trắng muốt bông xù, nhưng nó lại nói: “Da cáo? Trên bức tường này ấy à? Tsukino, Kuroba, hai người có nhìn thấy không?”

Hai người họ đồng loạt lắc đầu.

Tồi dụi mắt, bước lại gần, nhấc một tấm da cáo ra khỏi tường: “Thế cái gì đây? Treo la liệt trên tường thế này mà mọi người không nhìn thấy à?”

Nguyệt Bính giơ tay ra, và tôi kinh ngạc khi bàn tay nó xuyên qua tấm da cáo cứ như xuyên qua không khí: “Tao không đùa với mày đâu nhé Bí Ngô.”

Tôi nghe mà khắp người lạnh toát, chẳng lẽ trải qua trận đại chiến người - cáo vừa nãy, tôi khủng hoảng quá độ nên bị hoang tưởng rồi?

Nhưng rõ ràng bàn tay tôi có cảm giác rất thực khi sờ vào tấm da, mùi hôi tanh còn bốc lên nhức mũi, sao ảo giác lại có thể chân thực đến vậy?”

“Nguyệt Bính, mày không tin tao à?” Tôi ném tấm da vào mặt nó. Tôi thấy rõ tấm da đã đập lên mặt nó, nhưng Nguyệt Bính vẫn tỉnh bơ như không.

Tấm da mắc lủng lẳng trên đầu nó. Trong mắt tôi, trông nó giống hệt như một con cáo khổng lồ. Nhưng trong mắt của Tsukino và Kuroba, tôi là một thằng điên.

Tôi hoang mang không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Laura!” Tiếng Minamino Hiroshi rú lên thảm thiết ở nhà trong.

“Không... không... tại sao lại thế này!”

❀ 11 ❀

Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau rồi người trước kẻ sau chạy vào nhà trong. Minamino Hiroshi co quắp ở góc tường, con ngươi giãn rộng, mặt méo xệch, vẫn đang kêu la thảm thiết. Chiếc giường sát cửa sổ buông kín màn, bên trong là một người đang ngồi xếp bằng ngay ngắn!

Cảnh tượng thật quá đáng sợ. Nguyệt Bính to gan hơn cả, xông lại vén màn ra. Người kia ngồi xây lưng lại với ánh trăng, không nhìn rõ mặt mũi, nhưng đã đủ khiến tôi suýt vỡ mật vì khiếp đảm.

Dưới ánh trăng lờ mờ, tôi nhìn thấy trên mặt cô ta lông lá xồm xoàm, dựng đứng, đâm ra tua tủa, giống như một bộ mặt người cắm đầy kim châm cứu.

Lạ lùng là người này ngồi im lìm như tượng, hình như đã chết...

“Tách”, Kuroba bật đèn lên, trong phòng lập tức sáng trung. Hình ảnh người kia đập vào mắt tôi, tôi bất giác rú lên một tiếng.

Một con cáo khổng lồ đang ngồi ngay ngắn trên giường, đôi tai nhọn hoắt nhô lên khỏi mái tóc đỏ dài thượt, mặt đầy lông lá, mũi nhô ra nhọn hoắt, miệng lộ răng nanh trắng vn, dưới chiếc cằm nhọn nhọn lơ thơ mấy cọng râu. Những phần cơ thể lộ ra bên ngoài quần áo phủ kín lớp lông đỏ rực, bàn tay đặt trên đầu gối rành rành là vuốt cáo. Một cái đuôi bông xù khổng lồ thò ra từ sau lưng, cuốn quanh eo, buông xuống đùi.

“Á!” Tsukino cũng rú lên kinh hãi, giật lùi trở lại, đâm sầm vào tủ quần áo. Cánh cửa bật ra, vài cọng xương chim rơi xuống lách cách.

“Sao người này lại biến thành... thành cáo thế?” Tôi lập cập hỏi, chợt nhớ tới chuyện người hoá mèo ở Kobe.

“Đây là cáo biến thành người,” Nguyệt Bính đưa tay ra sờ vào cổ con cáo, “đã chết rồi.”

“Chết rồi?” Minamino Hiroshi lẩm bẩm mấy lần, rồi bỗng gào lên xé họng. “Không! Không thể như thế được? Sao Laura có thể chết được?”

“Anh là người, hay là cáo?” Nguyệt Bính gằn giọng hỏi. “Tôi?”

Minamino Hiroshi giơ hai tay ra trước mắt nhìn chằm chằm. “Tôi là người! Sao tôi có thể là cáo được?”

Nhưng dưới ánh đèn, tôi đã nhìn thấy cơ thể anh ta đang biến đổi.

Lông tơ mọc ra tua tủa trên mặt, dài ra nhanh chóng, mũi từ từ đó lên, hai mắt dịch lại sát bên sống mũi, mũi dài ra, khóe miệng mở rộng sang hai bên. Tôi đang kinh sợ đến mất mật, thì chớp mắt một cái, anh ta lại khôi phục hình dạng của Minamino Hiroshi.

“Tôi? Tôi là Minamino Hiroshi.” Anh ta hoang mang nhìn xung quanh.

“Tôi là dòng dõi vinh quang của yêu hồ Kurama, tôi là con người.”

Nhưng mặt của anh ta vẫn tiếp tục biến đổi, chốc thì biến thành cáo, chốc lại biến thành người. Giọng nói cũng lúc thì khàn đặc, lúc thì the thé.

Điều đó khiến tôi lớn lạnh.

“Tôi biết rồi!” Tsukino bụm miệng kêu lên. “Họ là yêu hồ và Yama-uba!”

“Không được nói ra!” Kuroba vội vàng ngăn cô lại, nhưng đã muộn!

Minamino Hiroshi bỗng im bặt, quay người lại từ đầu vào tường: “Yêu hồ, Yama-uba? Yêu hồ, Yama-uba? Nghe quen quá! Chít chít... chít chít...”

Một cái đuôi đỏ bông xù từ từ thò ra khỏi thắt lưng anh ta. Hai chân uốn cong, móng vuốt cáo chọc thủng tất chui ra. Trên cổ, lông mọc ra vùn vụt như măng mọc sau mưa, tai nhô lên trên đỉnh đầu, mỗi lúc một nhọn...

Khi quay người lại, đứng trước mặt chúng tôi đã là một con người cáo.

“Cẩn thận!” Nguyệt Bính lách người đứng chắn trước mặt tôi.

“Không cần đâu, anh ấy sẽ không làm hại chúng ta.” Tsukino nói.

“Hoá ra, yêu hồ và Yama-uba là có thực.”

Nhưng cơ thể tôi đã không còn điều khiển được nữa, hai đầu gối va vào nhau lập cập, gai ốc sơn lên tua tủa.

Người cáo hoang mang nhìn chúng tôi, ánh mắt dùng lại ở chỗ Laura.

Anh ta nhấc chân muốn đi tới, nhưng lại loạng choạng ngã nhào xuống đất. Tiếp đó, anh ta dùng tứ chị đã biến thành chân cáo khó nhọc bò lại gần, khụt khịt mũi hít ngửi hồi lâu, chốc chốc lại dụi đầu vào xác Laura, từ trong họng phát ra những tiếng kêu thảm thiết.

Cuối cùng, có lẽ chắc chắn là Laura đã chết, người cáo hú lên thảm thiết, rồi cắn lấy sau gáy cái xác cáo, tứ chi cùng bật lên, lao vọt qua cửa sổ.

Chúng tôi chạy vội ra cửa nhìn, chỉ còn thấy một con cáo mặc quần áo tha theo xác của một con cáo khác, thất thểu lách rùng mà đi, từ từ biến mất sau những tán cây.

“Yêu hồ và Yama-uba.” Tsukino sụt sịt khóc. “Tình yêu ngàn năm, lời nguyền luân hồi mấy kiếp, đến kiếp này mới được giải thoát.”

“Đáng lẽ họ không nên yêu nhau.” Kuroba than thở. “Không có gì là nên với không nên. Chỉ có muốn và không muốn mà thôi. Cho dù là cái chết cũng không thể ngăn cản được sự gặp gỡ tại kiếp sau.” Tsukino lau nước mắt. “Anh Bí, anh Nguyệt, chắc các anh chưa biết câu chuyện này, các anh có muốn nghe không?”

❀ 12 ❀

Là con trai của yêu hồ và thợ săn, nhưng Minamino Shuichi không hề biết đến thân thế của mình. Ngoài người cha kiệm lời, bầu bạn với anh chỉ còn người mẹ xinh đẹp. Vì bẩm sinh đã mang mái tóc đỏ rực nên trẻ con trong làng đều xa lánh anh, coi anh là yêu quái.

Gió núi thổi tới, mái tóc đỏ rực rỡ bay tung, che rợp mắt anh, dãy núi xanh biếc cũng vì vậy mà nhuốm lên một tầng cô tịch tựa ánh chiều tà.

Người nông dân cày bừa dưới ruộng, quất roi đen đét, con trâu cắm cúi kéo cày, rẽ từng luống đất phì nhiêu đen nhức.

“Mẹ, sao họ phải vất vả thế?” Minamino Shuichi ngước lên hỏi, đôi mắt to nheo lại dưới ánh nắng chói chang.

“Shuichi, thần mặt trời Amaterasu ban tặng cho mỗi vật trên thế gian một tài năng khác nhau. Người bình thường chỉ có sức khoẻ yếu ớt, nên phải cày ruộng vất vả.

Đàn bà có được đôi tay khéo léo nên làm công việc đan lát, nấu nướng. Người giỏi bơi lội trở thành ngư dân, còn người dũng cảm và thông minh trở thành...” khuôn mặt xinh đẹp của người mẹ ủng hồng, bà đưa tay vuốt mái tóc dài đỏ rực, “trở thành thợ săn xuất sắc như cha con.”

“Ồ!” Shuichi nép vào lòng mẹ. “Thế con sẽ trở thành người như thế nào?”

Người mẹ xoa đầu Shuichi: “Con là đứa con đáng yêu của cha mẹ, như vậy đã đủ rồi.”

Shuichi bỗng bám vào thân cây lớn bên cạnh, thoăn thoắt trèo lên.

Người mẹ lo lắng: “Shuichi, cẩn thận đấy!”

“Mẹ ơi, tối hôm nay chúng ta ăn trứng chim nhé!” Shuichi đứng thẳng người trên ngọn cây, trong tay cầm mấy quả trứng chim.

“Shuichi! Chúng ta không được làm hại sinh linh! Mau đặt trứng chim trở lại chỗ cũ.” Người mẹ nổi giận. Shuichi ngơ ngác: “Nhưng cha ngày nào cũng đi bắt sinh linh đấy thôi?”

“Shuichi ngoan, xuống đây nào.” Người mẹ giang rộng cánh tay. “Vì sinh tồn, chúng ta bắt buộc phải ăn các sinh linh khác. Nhưng chúng ta không được làm hại chúng để tiêu khiển hoặc mua vui.”

Shuichi cẩn thận đặt những quả trứng chim lại trong tổ, rồi nhảy từ trên cây xuống: “Mẹ ơi, con biết con sẽ trở thành một người thế nào. Con muốn trở thành người bảo vệ sinh linh.”

“Shuichi giỏi quá!” Người mẹ ôm cậu bé vào lòng khen ngợi.

❀ 13 ❀

“Shuichi, Shuichi...” Một chiếc bánh nếp đập lên mặt Shuichi.

Shuichi biếng nhác gối đầu lên cánh tay: “Akiko, để anh ngủ thêm lát nữa.”

Akiko thò đầu vào cửa sổ, mắt long lanh, hai lúm đồng tiền xinh xắn xoáy sâu trên đôi má ngây thơ: “Đừng ngủ nữa. Hôm nay tế thần núi đấy, đi xem với em đi.”

“Anh không đi, anh trai em toàn chửi anh là yêu quái thôi, còn ném đá vào anh nữa.” Shuichi uể oải ngồi dậy, cầm cái bánh nếp lên ăn. “Bánh nếp của Akiko làm anh muốn khóc vì cảm động đấy.”

“Anh cứ ăn đi, em đợi anh.” Akiko chạy ra ngồi trên đống củi hát líu lo.

Shuichi buồn buồn nói: “Akiko, đúng là anh không muốn đi xem tế thần núi đầu. Ngoài em ra, ai cũng coi anh là yêu quái cả, còn mắng chửi mẹ anh nữa.”

“Anh có thể đánh họ mà.” Akiko ôm gối lắc lư. “Lần trước anh dẫn em vào trong núi gặp chó sói, anh còn đánh cho nó sợ bỏ chạy còn gì.”

Shuichi liền ưỡn ngực: “Anh muốn làm người bảo vệ sinh linh, làm sao có thể vì vài câu chửi rủa mà làm hại người khác được? Thôi đừng đi xem tế thần núi nữa, anh dẫn em lên đỉnh Tsurugi xem núi lửa phun nhé!”

“Hay quá!”

Hai người đứng từ xa, nhìn dòng nham thạch sôi sục trong miệng núi lửa, phả hơi nóng nghi ngút.

“Ôi! Đẹp quá. Shuichi, nếu không có anh, cả đời em cũng không thể nhìn thấy cảnh đẹp thế này.” Akiko cười rạng rỡ nắm tay Shuichi. Chẳng may hòn đá dưới chân cập kênh Akiko loạng choạng chục ngã.

Shuichi nắm tay Akiko kéo cô lại, ôm chặt vào lòng. “Shuichi, anh sẽ bảo vệ em cả đời phải không?” “Chắc chắn rồi! Anh sẽ dẫn em đi xem tất cả những phong cảnh đẹp nhất Nhật Bản.”

“Hay quá, em sẽ đợi đến ngày ấy!”

❀ 14 ❀

Trên đỉnh núi, hai con người trẻ trung ôm chặt lấy nhau, hai trái tim chân thành hoà cùng một nhịp.

“Thằng Minamino Ichiro chết tiệt lại lấy được cô vợ xinh đẹp thế kia!”

Ánh mắt hiểm độc loé lên bên vết sẹo chạy dài từ lông mày trái tới tận sống mũi. “Mái tóc nàng mới rực rỡ làm sao, thật khiến người ta mê đắm.”

“Này, nghe nói cô ta là hồ ly tinh. Ai có ý đồ xằng bậy đối với hồ tinh sẽ bị sơn thần giáng tội đấy.”

“Đương nhiên ta đã có cách.” Gã mặt sẹo cười nham hiểm. “Cho dù là hồ tinh thật thì cũng có nhược điểm. Sau khi chơi chán, ta sẽ bán cô ta tới Edo, kiểu gì cũng kiếm bộn.”

Đêm ấy, ánh sao lạnh lẽo. Dưới cội anh đào đã cùng trưởng thành với Shuichi, một thiếu niên anh tuấn và một thiếu nữ xinh đẹp ôm nhau đứng dưới gốc cây.

“Shuichi, cha em đã đồng ý với hôn sự của chúng ta rồi.” Khuôn mặt xinh đẹp của Akiko ửng lên hồng rực.

Shuichi chau mày: “Nhưng anh không muốn vào sống trong làng. Họ đều coi anh là quái vật, anh không muốn em cũng bị ức hiếp và chế giễu theo anh.”

“Nếu không chịu đựng được những điều này thì em đã không yêu anh.” Akiko cắn môi nói. “Cha em đã đồng ý cho em sống cùng anh trên núi, vợ theo chồng là hợp lý mà.”

“Ở trên núi khổ lắm. Không có gạo ngon, không có cá tươi, không có vải đẹp, chỉ có thịt thú rừng, rau dại và quần áo vải thô thôi.” Shuichi chỉ vào ngôi nhà gỗ nhỏ cách đó không xa. “Mẹ anh chỉ mong được ở bên cha anh cả đời, giờ tuy cha anh đã mất, mẹ vẫn lưu luyến không muốn chuyển đi...”

“Shuichi, bắt đầu từ hôm nay, em sẽ là vợ của anh.

Em sẽ yêu anh cả đời giống như mẹ anh yêu cha anh vậy.”

“Minamino Shuichi tôi xin thề với gốc cây này sẽ trọn đời yêu thương Akiko. Tôi sẽ dẫn nàng đi xem những phong cảnh tươi đẹp nhất, nấu cho nàng những món ăn ngon nhất, vĩnh viễn không bao giờ khiến nàng phải đau buồn. Nếu tôi không làm được, tôi sẽ phải chịu lời nguyền rủa, vĩnh viễn không có được tình yêu thực sự.

❀ 15 ❀

“Mẹ, con hồi hộp quá.” Shuichi xoa hai tay vào nhau, hồi hộp nhìn về phía bên kia núi. Đoàn rước dâu vẫn chưa thấy tới.

“Con đừng nôn nóng, trông chẳng giống chú rể gì cả.” Người mẹ mỉm cười. Thời gian không để lại chút xíu dấu ấn nào trên dung nhan, bà vẫn xinh đẹp như hồi hai mươi mấy tuổi. Đây có lẽ chính là điểm chung của hồ ly tinh.

“Nếu cha con nhìn thấy được ngày hôm nay thì hay biết mấy.” Người mẹ dõi mắt về phía rừng xa, nhớ lại những ngày tháng xưa cũ.

Tiếng nhạc hỷ đã réo rắt trên đường núi, đưa hai mẹ con quay trở về với hiện thực. Ông thông gia dẫn đầu đoàn người đông đảo, phục sức trang trọng, sắc mặt hồ hởi, phía sau là mấy người khiêng theo một vò rượu lớn.

“Akiko đâu?” Thấy trong đoàn rước dâu không có kiệu hoa, Shuichi ngạc nhiên hỏi mẹ.

Người mẹ cốc vào đầu anh: “Đồ ngốc, nhà thông gia mang rượu tới chúc mừng trước, cô dâu phải đến trưa mới được tới!”

Shuichi ngượng nghịu gãi đầu, mái tóc dài đỏ rực sáng lên lấp lánh.

Ngày vui đương nhiên không thể thiếu mỹ tửu. Người mẹ đã chuẩn bị sẵn mấy bàn tiệc ngon lành, mọi người ăn uống linh đình, chén nọ tiếp chén kia. Người mẹ chưa bao giờ uống rượu, trong ngày trọng đại này, cũng không nỡ từ chối thịnh tình của thông gia.

Shuichi thấy mắt mình cứ mờ dần, mờ dần, lưỡi cứng lại không thể nói năng, người lao đảo, đầu óc ù đặc, bồng bềnh như trong mộng.

Đột nhiên, anh nhìn thấy hai người anh trai của Akiko tung thòng lọng, tròng vào cổ anh, siết chặt anh vào ghế. Anh cứ ngỡ mình say quá sinh ảo giác, nhưng khi nhìn thấy cha và chú của Akiko tung lưới úp chụp lấy mẹ mình, kéo tới bên gốc cây, anh mới choàng tỉnh.

“Ha ha! Cho dù là hồ ly tinh cũng phải chịu phép trước rượu hùng hoàng đã được nhà sư yểm bùa!” Vết sẹo đỏ lừ trên mặt cha Akiko, khiến khuôn mặt vừa nãy còn hoan hỷ giờ đã trở nên hung hãn.

Minamino Shuichi giận dữ quát lên: “Các người làm gì vậy?”

Một cú đấm giáng thẳng vào mặt anh khiến anh choáng váng.

Anh trai Akiko xoa xoa mu bàn tay: “Hùm! Con trai của yêu quái mà cũng dám đòi lấy em gái tao!”

Shuichi ra sức giãy giụa, nhưng thòng lọng của thợ săn càng giãy lại càng thít chặt.

“Tôi không phải con trai của yêu quái! Akiko đâu?” Shuichi hét lên.

“Mày không phải?” Cha Akiko gằn giọng. “Vậy thì tao sẽ cho mày xem!”

Người mẹ lúc này đã bị quấn chặt trong lưới, treo lên cây, bà đã hoàn toàn bất tỉnh. Cha Akiko lấy ra một quả chuông gỗ, đeo vào cổ tay người mẹ.

Ánh sáng đỏ bỗng hắt lên chói mắt. Cơ thể người mẹ bỗng mọc ra lớp lông dày màu đỏ, biến thành người cáo.

“Sư thầy nói chỉ cần buộc chuông gỗ đào vào tứ chi, bà ta sẽ bị ta khống chế.” Cha Akiko phá lên cười khả ố. “Đúng là một con cáo! Chứ đàn bà trên thế gian đầu có thể trẻ mãi không già.”

Khi quả chuông gỗ thứ hai buộc xong, người mẹ choàng tỉnh. Nhận ra mình đã trở lại nguyên hình, bà kinh hãi kêu lên, muốn giây thoát khỏi tấm lưới, nhưng bị cha Akiko đánh một gậy trúng đầu ngất lịm...

Shuichi giận dữ quát lên: “Ta sẽ giết các người!” Tất cả mọi người đều phá lên cười khoái chá.

“Giết chúng ta? Đồ yêu quái, ngươi có bản lĩnh đó sao?” “Mẹ mày là yêu quái còn chẳng ăn thua nữa là mày!” “Cứ chọc mù mắt nó, cho nó làm con cáo mù đi!” “May quá nhờ có Akiko, không thì mọi chuyện đâu có dễ dàng thế?”

Cái gì? Akiko? Akiko đã biết trước việc này? Nàng lừa mình kết hôn để cha nàng thực thi gian kế: Mắt Shuichi đỏ bầm, thế giới trước mắt cũng biến thành màu đỏ máu.

“Phụt!” Một đám lửa lớn bốc cháy trên người Shuichi, đốt đứt dây thừng, đốt đứt quần áo của nhân gian. Từ trong ngọn lửa hiện ra một con cáo đỏ rực rỡ tuyệt đẹp.

“Ta sẽ...” con cáo lửa ngửa mặt rít lên, móng vuốt bắn toé hoa lửa chói chang, “giết các ngươi!”

“Shuichi, không được làm hại