Chương 9 ❀ 1 ❀
Bệnh viện Shizuoka.
Mất đi Minamino Hiroshi, không còn ai dẫn đường, cứ liều mạng leo bừa lên đỉnh Tsurugi hiển nhiên là không sáng suốt. Huống hồ trong cuộc chiến người - cáo, Kuroba tuy chưa bị thương đến xương cốt nhưng cũng đầy mình thương tích, da thịt bị cào rạch chằng chịt như mạng nhện, vô cùng thảm hại.
Tsukino và Nguyệt Bính cũng bị thương ở các mức độ khác nhau, đi lại bất tiện. Chúng tôi quyết định vào viện nghỉ ngơi dưỡng sức mấy hôm, tiếp tục bàn bạc về việc leo lên đỉnh Tsurugi. Thời gian có lẽ sẽ chậm trễ chút ít, nhưng hiện giờ đã tổn thương nguyên khí trầm trọng, làm liều thì cầm chắc thất bại.
Kết quả, tôi là người duy nhất trong bốn người không bị thương.
Thế là, tôi đương nhiên trở thành tay sai kiêm chân chạy, hàng ngày lượn như con thoi giữa bệnh viện, siêu thị, quán ăn, lo cơm nước, mua sắm vật dụng sinh hoạt cho họ.
Người Nhật Bản rất thích ăn mì, nên hôm nay tôi đi mua mì udon và mỳ kiều mạch cho họ. Ngồi bên cạnh chiếc bàn dài trước quầy, nhìn ông chủ quán lom khom trước nồi nước lèo nghi ngút khói với nguyên liệu đủ màu đang vui vẻ lộn nhào, tôi cũng phải ứa nước miếng.
“Tao bảo ăn nhanh lên cơ mà! Ăn xong còn về làng!”
Tiếng quát giận dữ của một người đàn ông trung niên bên cạnh đã thu hút sự chú ý của tôi.
❀ 2 ❀Lúc vừa mới vào quán, mấy người ăn vận kiểu công sở đã ăn xong ra về, chỉ còn lại hai cha con đang ăn mì.
Người đàn ông trung niên trên mặt nổi đầy vảy nến đỏ, đây là đặc trưng thường gặp của những người hứng gió biển quanh năm, bát mì trước mặt vẫn còn thừa già nữa, trông chẳng hề có vẻ muốn ăn.
Đứa bé ngồi đối diện chừng mười hai, mười ba tuổi, mặc bộ đồng phục học sinh lấm lem rách rưới, mái tóc rối bù dính bết, cặp mắt to tròn u ám, người gầy nhom, trông đúng là da bọc xương.
Thằng bé bưng bát mì còn to hơn cả mặt nó, uống sạch trơn không chừa một giọt rồi chép miệng đầy thoả mãn: “Bố ơi, con muốn ăn bánh nướng Takoyaki5 nữa.”
Ông bố bực bội xô bát mì còn già nua tới trước mặt thằng bé, khiến nước mì bắn tung toé khắp bàn, dúi đầu thằng bé xuống chửi:
“Ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn mà không biết làm gì ra tiền! Nuôi mày thật vô tích sự!”
Thằng bé bị bất ngờ, ụp mặt vào trong bát mì đầy canh nóng, tôi nhìn mà cũng phải nhăn mặt.
Thằng bé ngẩng đầu lên, trên mặt nhễ nhại nước mỡ, ngước đôi mắt tội nghiệp nhìn ông bố: “Từ sau khi mẹ chết, lâu lắm rồi con chưa được ăn ngon thế này. Bố ơi, cho con ăn bánh Takoyaki đi bố.”
Ông bố nổi giận: “Đừng có mơ! Húp hết nửa bát mì này đi rồi về nhà! Mày mà không đi mò tôm dưới cống ăn để hàng xóm nhìn thấy làm tao mất mặt thì tao cũng chẳng thèm dẫn mày tới đây ăn đâu!”
Thằng bé trề môi, trông như muốn khóc, mắt nhìn nửa bát mì chòng chọn một chốc rồi lại xì xụp ăn.
Tôi nhìn mà nóng mắt, nhưng lại không biết nên làm gì. Đánh thằng cha kia một trận? Chỉ có thể giúp tôi hả giận, chứ chẳng giúp được gì thằng bé, về tới nhà, hắn sẽ càng đánh đập hành hạ con mình dã man hơn.
Tôi móc tiền ra: “Cho thêm một suất bánh Takoyaki cho cậu bé kia.”
Ông lão đẩy tiền trở lại: “Không. Này anh Toriyama, đĩa bánh này coi như tôi tặng cho Ichiro.”
Gã Toriyama kia có như bị lăng nhục ghê gớm lắm, xách cổ cậu con trai Ichiro lên, đập vào sau gáy thằng bé: “Tốt nhất là quy đĩa bánh ra tiền rồi đưa cho tôi.”
Ichiro đang ăn ngấu nghiến, bị bố đập vào gáy phun cả mì vào trong bát, ho sặc sụa.
“Bố ơi, bát mì thế này không ăn được nữa rồi!” Ichiro ngẩng đầu lên, đôi mắt đờ đẫn đầy tử khí.
“Thế thì về!” Toriyama lại dúi đầu Ichiro một cái nữa, móc trong túi áo ra một nắm tiền lẻ sặc mùi cá tanh, chấm nước bọt đếm mấy tờ rồi ném lên mặt bàn.
Tôi nhìn theo hai bố con vén tấm rèm vải đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy chua xót.
“Chao ôi! Bữa ăn cuối cùng mà cũng không được ăn no, chết đi rồi thành ma đói mất thôi.” Ông chủ than thở, đổ mì vào trong hộp giấy.
“Của anh xong rồi đây.”
Tôi nhớ tới làn tử khí u ám trong mắt Ichiro, gặng hỏi: “Vừa rồi bác nói gì thế?”
“Ồ!” Ông lão như bừng tỉnh, vội vàng xua tay. “Không có gì, không có gì.”
Câu nói kỳ quặc của ông khiến tôi vô cùng nghi hoặc. Tôi xách túi thức ăn lên xe, vừa hay nhìn thấy hai cha con lên một chiếc xe chở cá nhỏ, chậm chạp lái đi.
Điện thoại di động tôi để quên ở phòng bệnh của Tsukino, tôi ước chừng thời gian rồi quyết định nhấn ga, bám theo chiếc xe chở hàng ra khỏi thành phố.
❀ 3 ❀Huyện Shizuoka phía đông giáp Thái Bình Dương, nguồn tài nguyên ngư nghiệp phong phú, không những chủng loại cá biển phong phú, mà còn là vùng sản xuất cá nước ngọt lớn nhất Nhật Bản.
Trong huyện Shizuoka có rất nhiều ngôi làng chuyên nghề đánh cá.
Bám theo chiếc xe chở hàng nhỏ không bao lâu thì tới một hồ nước ngọt. Tôi đỗ xe ở tận trong vạt cây rậm rạp, núp sau bụi cỏ nhìn vào.
Tôi thấy Toriyama kéo từ trong xe ra một tấm lưới lớn, mắng Ichiro mấy câu, cho thằng bé mấy cái bạt tai nữa rồi ra bờ sông, kéo con thuyền nhỏ cách bờ ba, bốn mét vào sát bờ rồi nhảy lên thuyền. Ichiro cũng theo Toriyama lên thuyền, lóng ngóng tháo lưới ra.
Tôi càng nhìn càng thấy bất thường. Từ xa nhìn lại, trông Ichiro rất đờ đẫn, động tác cứng nhắc, đầu cứ cúi thấp mãi xuống, trông như sắp ngã chúi vào trong lưới.
Có lẽ thấy Ichiro chậm chạp quá nên Toriyama nổi nóng chửi bới, còn đập mạnh lên đầu nó.
“Huỵch”, Ichiro ngã sụp xuống thuyền không đúng lên được nữa.
Không biết có phải hoa mắt không, nhưng hình như tôi nhìn thấy đầu của Ichiro tách rời khỏi cơ thể.
Toriyama thét lên kinh hãi, hai tay múa may loạn xạ, lùi lại phía sau, vấp chân ngã ngửa xuống khoang thuyền. Một đám gì đó đen sì vọt lên khỏi khoang thuyền, tràn về phía Toriyama vừa ngã. Tôi thấy Toriyama nhảy dựng dậy, ra sức giằng xé quần áo, lờ mờ nhìn thấy có thứ gì đang bò trườn trên da hắn. Trong lúc giãy giụa, tấm lưới tung ra, quấn lộn xộn quanh người hắn. Bỗng nhiên, hắn đời ra như khúc gỗ, ngã thẳng đứng xuống khoang thuyền.
Tôi chết sững mất một chốc mới bừng tỉnh lại, vội vàng băng qua bụi cỏ chạy về phía con thuyền. Khi đến gần, tôi lờ mờ nhìn thấy trong khoang có thứ gì đó đang nhảy nhót. Khi chạy đến bên bờ, nhìn rõ cảnh tượng trong thuyền, tôi lập tức ngã khuỵu xuống nôn thốc nôn tháo.
❀ 4 ❀Dạ dày co thắt dữ dội, tôi nên đến mật xanh mật vàng, thở hồng hộc một hồi, cố gắng trấn tĩnh lại rồi mới sợ hãi ngoảnh đầu nhìn vào khoang thuyền.
Cơ thể Ichiro nằm thẳng đơ dưới đáy thuyền, cái đầu lăn lóc trong tấm lưới, đã bị tấm lưới quấn chồng chéo sau cơn giãy giụa của Toriyama vừa rồi. Xuyên qua mắt lưới, cặp mắt xám xịt tử khí vẫn mở to, đờ đẫn nhìn lên bầu trời. Từ cái cổ đứt rời của cậu bé, địa và những loài ký sinh trùng không biết tên vẫn tuôn ra thành dòng nhớp nhúa, bò về phía xác Toriyama.
Sắc mặt Toriyama giữ nguyên vẻ kinh hoàng trước khi chết, tại mắt miệng tai mũi, lũ ký sinh trùng đang chen chúc nhau chui vào.
Một số khác đục khoét trên da, cắn thành vô số vết thương nham nhở, nhiều con đã chui vào được một nửa, cái đuôi nần nẫn còn quất đành đạch bên ngoài, sủi lên từng chùm bong bóng khí.
Tôi chống tay giật lùi lại, không dám nhìn tiếp cảnh tượng ghê rợn.
Đầu tôi ong ong như búa bổ. Sao Toriyama mới đập một cái mà đầu Ichiro lại rụng xuống được? Có phải là quả sung đâu? Tại sao trong cơ thể nó lại nhiều ký sinh trùng đến thế? Tùng ấy đĩa, bọ, đáng lẽ nó phải chết lâu rồi mới phải, sao vẫn còn sống mà ăn mì, kéo lưới?
Tôi chợt liên tưởng đến một chuyện - âm trùng mượn xác.
Những loài sinh vật ăn thịt thối, xác chết nhiều năm, trong cơ thể sẽ tích tụ nhiều âm khí. Bị khí này gặm nhấm, ký sinh trùng sống trong cơ thể sinh vật sẽ vì nhiễm quá nhiều âm khí mà biến thành âm trùng. Con người ăn những loại sinh vật đó lâu ngày, dương khí trong cơ thể sẽ bị âm trùng ăn mòn, đến khi âm khí nhiều hơn dương khí, tuy rằng vẫn còn sống đấy, nhưng da trắng bệch, mắt vô hồn, chân tay lạnh ngắt, ra ít mồ hôi, một năm bốn mùa chỉ uống nước lạnh, kỳ thực từ lâu đã biến thành xác sống.
Dù rằng phần lớn mọi người không biết điều này, nhưng những giống sinh vật đó thường toát ra tử khí, khiến con người nhìn vào sẽ cảm thấy sợ hãi mơ hồ, không dám bắt ăn. Ví dụ những loài quạ, diều, kền kền, dù người ta có đói xiu cũng chẳng bao giờ dám ăn thịt.
Nhưng một thằng bé như Ichiro không thể nào bắt được những giống chim dữ đó, vậy thì nó đã ăn thứ gì để khiến mình thành ra như vậy?
Tôi bỗng sực nhớ tới câu nói của Toriyama, “mày mà không đi mò tôm dưới cống ăn để hàng xóm nhìn thấy”, thì đã lờ mờ đoán ra.
Ichiro không bao giờ được ăn no nên xuống cống mò tôm ăn đỡ đói, chắc đã ăn nhầm giống tôm chuyên ăn xác.
Vừa nghĩ tới đây, tôi đã run rẩy.
Ở dưới cống thì lấy đâu ra xác thối?
Một cơn gió từ hồ nước thổi lại, quần áo ướt sũng mồ hôi dính chặt lên người, dưới ánh nắng giữa trưa, tôi vẫn thấy toàn thân lạnh ngắt.
Đột nhiên, tôi cảm thấy gấu quần bị giật mạnh một cái, đằng sau vang lên tiếng tí tách.
❀ 5 ❀Nếu đổi lại là tôi của một năm trước, có lẽ tôi đã nhảy dựng lên vì khiếp hãi. Nhưng trải qua bao nhiêu chuyện hãi hùng, lá gan tôi hẳn đã phình lên vài lạng. Tôi đoán, hẳn là tôi bị ma chết oan túm chân rồi. Tôi đã học được bản lĩnh để đối phó với tình huống này, mắt nhìn về phía trước, cắn mạnh đầu lưỡi, nuốt nước bọt ba lần, nhấc chân trái lên trước rồi nhấc chân phải sau, sẽ dễ dàng thoát ra được. Tôi làm đúng theo vậy, nhưng khi nhấc chân lên, vẫn thấy ống quần bị giữ chặt. Tiếng “lách tách” mỗi lúc một vang lớn, hình như có thêm một bàn tay khác bám lấy giày tôi.
Tôi hoảng hồn, cúi đầu nhìn xuống, và đã thấy “bàn tay” đang túm lấy quần tôi là cái càng to tướng của một con tôm hùm đỏ dài phải đến hai chục phân.
Cách tôi ba, bốn mét, cỏ dại mọc um tùm. Một bầy tôm hùm đỏ đang diễu binh từ trong đó ra, cặp râu ngọ nguậy, tiến về phía con thuyền. Giống tôm này thì tôi chẳng lạ gì, sông quê tôi đầy. Vào mùa, quán ăn vỉa hè bán la liệt. Những con tôm lớn chiên qua dầu, rắc hạt tiêu, chế thêm nước tương, hành, gừng, tỏi, bóng nhẫy cực kỳ hấp dẫn. Thế nhưng nhìn thấy chúng sống nhăn nhở nghênh ngang tiến về phía hai xác chết, thật khiến người ta ghê rợn.
Tôi nhấc chân lên, giận dữ đạp thẳng xuống con tôm. Lép bép mấy tiếng, nó đã biến thành một đống thịt nát nhừ lẫn vỏ. Tôi lại điên cuồng đạp vào lũ tôm, nhưng vẫn không thể ngăn nổi bầy tôm đông nghịt đang hăm hở trèo lên thuyền, tràn lên hai thi thể. Tôi không thể chịu đựng nổi cảnh tượng tôm ăn thịt người sờ sờ trước mặt, không kịp nghĩ nhiều, quay người chạy trở lại rặng cây, mở cốp sau xe xách ra can xăng dự phòng chạy lại, hắt lên con thuyền rồi châm lửa đốt.
Ngọn lửa bùng lên hừng hực, nuốt trọn cả hai bố con, cả con thuyền và cả bầy tôm.
Nghĩ tới từ lúc gặp hai bố con ở quán mì, đến giờ mới có hơn tiếng đồng hồ mà cả hai đã hoá thành tro bụi, chỉ mình tôi là người chứng kiến duy nhất, tôi vô cùng đau xót.
Tôi hắt nốt chút xăng còn lại vào bụi cỏ mà lũ tôm hùm đỏ đáng ghét vừa chui ra, định đốt cháy luôn hang ổ của chúng. Nhưng vừa định châm lửa, tôi lại phát hiện ra một sự việc không thể tưởng tượng nổi.
Trên những lá cỏ có tóc mọc ra.
❀ 6 ❀Đây là một vạt lau sậy rộng chừng hai mét vuông, rậm rạp khác thường, cành lá xanh um bóng mượt, nhưng từ những chót lá non, lại thấy mọc ra mấy sợi tóc. Tôi bẻ gãy một cây lau, nhìn thấy tóc mọc lẫn với các sợi xơ trong thân, vươn ra tận ngọn.
Hai khúc lau gãy rời vẫn dính lủng lẳng với nhau bởi Sợi tóc, trông thật ghê rợn. Tôi giật hẳn chúng ra, bật lửa đốt, thấy nổ lép bép, bốc mùi khét lẹt, sợi tóc xoăn tít lại.
Tôi nhìn nửa khúc thân lau, chợt phát hiện ra một điểm quái lạ, vội vàng chạy tới bụi lau ở bên cạnh so sánh.
Hai bụi lau rậm rạp như nhau, nhưng lại có một điểm khác hẳn nhau.
Tay tôi khẽ run lên, vì vừa nhớ tới một truyền thuyết đáng sợ mà Tsukino từng vui miệng kể cho tôi nghe:
Vào thời Edo, có một cô gái xinh đẹp tên là Shokoma.
Gần nhà cô có một chàng trai tên gọi Musashi rất ái mộ nhan sắc của cô, yêu cô nồng nhiệt, nhưng lại luôn bị Shokoma lạnh lùng cự tuyệt. Musashi ôm hận trong lòng, rình lúc Shokoma ra ngoài, anh ta đã giết chết Shokoma, ném xác xuống sông Shumida.
Từ đó về sau, bên bờ sông Shumida mọc lên những cây lau kỳ quái, lá của chúng chỉ mọc ở đúng một phía... Đây là truyền thuyết “Cây lau lá một bên” trong Bảy câu chuyện kỳ quái ở Honjo nổi tiếng.
Và bụi lau mọc tóc này chỉ mọc lá ở một bên...
Dưới bụi lau này rất có thể chôn một cái xác.
Vì có thi thể phân huỷ, bụi lau mới tươi tốt lạ lùng. Tóc không bị phân huỷ theo thi thể, có lẽ đã bị thân lau hút vào, chạy suốt trong thân lên đến tận ngọn. Xác thối cũng thu hút đông đảo tôm hùm đỏ kéo đến. Ichiro thấy chỗ này tụ tập nhiều tôm hùm đỏ nên đến bắt ăn, lâu dần tạo thành tấn thảm kịch vừa nãy.
Trong đầu tôi ong ong một câu hỏi: Đây là xác của ai? Tôi hoàn toàn có thể một mồi lửa thiêu cháy khóm lau. Thế nhưng mồi lửa sẽ không thiêu rụi được cái xác chôn dưới đất. Nó sẽ tiếp tục thu hút tôm hùm đỏ kéo đến, và rồi lại có thêm những đứa trẻ đáng thương như Ichiro, ăn nhầm phải tôm hùm đó mà biến thành xác sống.
❀ 7 ❀Bùn đất ven hồ ẩm ướt, dính bết, còn có thân lau đan cuốn, rất khó đào. Tôi cứ như bị ma nhập, ra sức vung cái móc leo núi để nhổ, cắt lau sậy.
Một hồi lâu sau, cả bụi lau đã bị tôi nhổ sạch, bùn đất văng lên tung toé, hết lớp màu đen liền đến lớp màu đỏ. Tôi bập cái móc xuống đất bùn, bùn nước bắn lên cũng đó quánh như máu. Tôi kinh hãi bật lùi lại thở dốc, cố gắng trấn tĩnh quan sát một chốc.
Lấy hố đất làm trung tâm, phía đông là hồ nước (Thuỷ), phía nam là bụi lau (Mộc), phía bắc là con đường đất quanh co (Thổ), phía tây là mặt trời (Hoả) treo giữa chừng không, trong phong thuỷ, đây là cách cục huyết sát cực kỳ hung hiểm có thể dẫn tới hiện tượng các biến.
Tôi cố gắng nén nỗi sợ hãi trong lòng, băn khoăn không biết có nên đào tiếp hay không. Đất huyết sát phải phối hợp với ngũ hành mới có thể kích thích xác biến, vừa hay cái móc sắt của tôi đã bổ sung phần Kim còn thiếu hụt, vậy thì nếu dưới đất có xác chết thật, nó sẽ biến thành cương thi rất nhanh. Tôi nắm chặt cái móc trong tay.
Nhưng nếu tôi không xử lý nó, thì chắc chỉ một canh giờ nữa, kiểu gì cũng xảy ra các biến.
Tôi nghiến răng, nắm chặt cái móc, dồn hết sức bình sinh lôi lên.
Giày tôi thật sâu xuống bùn, nước bùn dàn lên lênh láng. “Phựt, cái móc bị giật lên, kéo theo thứ gì đó bê bết bùn đất. Tôi mất thăng bằng ngã ngửa.
Đến khi nhìn rõ thứ vừa được lôi lên, tôi vô cùng kinh ngạc.
❀ 8 ❀Tôi cứ nghĩ tôi đã lôi lên một khúc xương mủn nát hay một bộ phận cơ thể phân huỷ, nhưng cái thứ nằm chình ình trước mắt đã hoàn toàn vượt ra khỏi phạm vi lý giải của tôi.
Thoạt trông nó giống như một khúc cánh tay của người trưởng thành, nhưng lớp da cứng rắn và đỏ au, gập thành ba khúc dài ngắn khác nhau, cái móc leo núi vừa hay cắm chắc vào khúc giữa, từ lỗ thủng ứa ra nước mỡ vàng khè nhầy nhụa. Khúc trên cùng cực ngắn, chia thành hai chạc có răng cưa, những chỗ khớp nối giữa các khúc mọc đầy lông cứng đỏ đen xen kẽ.
Đây không thể là xương của bất cứ bộ phận nào trên Cơ thể con người, mà tôi càng nhìn càng thấy nó giống như cái chân tôm hùm đỏ.
Lẽ nào, ở dưới đất là một con tôm hùm cỡ bự?
Tôi đang bàng hoàng kinh hãi, mặt đất bỗng dập dềnh như gợn sóng. Từ đầu bên kia của cái hố, bùn đất trào lên cuồn cuộn như nước suối. Bùn đen, nước đỏ, bong bóng trắng pha trộn vào nhau trông hết sức ghê rợn, và cuối cùng, hai sợi râu nhỏ xíu dài ngoẵng từ từ thò lên...
Lúc này tôi đã lăn lê bò toài chạy đi thật xa, rồi trợn mắt há miệng ngoảnh nhìn cảnh tượng kinh hoàng.
Dưới đất vang lên những tiếng leng keng như kim loại va đập, bùn đất cuộn trào càng khủng khiếp, mặt đất sùng sục như nồi nước đun sôi. Chính giữa hố đất, một cột bàn phun lên như suối tuôn, mỗi lúc một cao...
Cuối cùng, một con tôm hùm rẽ đất chui ra!
Từng có người dùng kỹ xảo đồ hoạ phóng to những loài động vật nhỏ lên gấp nhiều lần, hiệu ứng thị giác vô cùng ghê rợn. Giờ thì chẳng cần đến kỹ xảo, một con tôm hùm khổng lồ đang hiện hữu ngay trước mặt tôi, to bằng cả một thân người.
Bên sườn phải của con tôm hùm có một cẳng chân đã bị giật đất, vết thương đang ứa máu vàng khè, hẳn là cái cẳng chân đã bị móc leo núi của tôi giật đút. Hai cái càng răng cưa của nó to đến khiếp người, chỉ cần bập một nhát là chân tay tôi đứt tiện.
Tôi răng vập vào môi, gối trái đập vào gối phải, muốn chạy mà hai chân mềm nhũn chỉ chực khuỵu xuống, khiến tôi lẩy bẩy đứng đó không bước nổi một bước.
Con tôm đã bỏ hẳn lên khỏi miệng hố, hai sợi râu dài ngoẵng quét qua quét lại trên mặt tôi, phả ra mùi tanh nồng nặc. Hai con mắt giống như hai que diêm phóng đại gấp mấy chục lần xoay qua xoay lại nhìn tôi chằm chằm. Tôi nghĩ thôi mình đi đứt từ đây, trước kia cậy lớn ăn thịt không biết bao nhiêu tôm hùm, giờ thì quả báo nhãn tiền, sắp sửa bị tôm hùm khổng lồ ăn thịt.
“Cảm ơn chú!” Một giọng nói trẻ con trong trẻo vang lên khiến tôi ngỡ ngàng cứ nghĩ mình hoang tưởng.
“Cảm ơn anh!” Một giọng nói khác vang lên, nhưng phía sau một chút.
Tôi hoang mang mở tròn mắt, thấy con tôm hùm khổng lồ đang chầm chậm quay người đi. Và tôi nhìn thấy trên lưng nó cũng theo một bộ xương khô.
Con tôm hùm hơi vặn đầu lại nhìn tôi, và tôi lại nghe thấy rành rành một giọng nói: “Cảm ơn chú, cháu và mẹ cháu cuối cùng đã được tự do!”
Nói xong, nó tiến xuống bờ hồ, từ từ lặn vào trong nước. Mặt nước gợn lên những vấn sóng dài rộng, dềnh khắp mặt hồ như một mạng nhện khổng lồ.
Cuối cùng, mặt hồ đã yên tĩnh trở lại, phản chiếu ánh nắng vàng kim, chim hót, co thơm, côn trùng rả rích, giống như chưa hề xảy ra chuyện gì.
Đầu óc tôi bùng nhùng. Tôi đã không thể nào phán đoán cảnh tượng vừa rồi rốt cuộc là gì. Là sự thực, hay là sự việc kinh dị vừa nãy đã khiến tôi bị khùng mất rồi?
Nhưng cái chân tôm ngoại cỡ vẫn còn kia. Tôi bước lại gần, chạm cái móc vào. Là thật, không phải ảo giác. Và tôi nhìn thấy, trong bùn đất tung toé xung quanh, có một tấm ảnh nhô ra một nửa.
Tôi cầm tấm ảnh cũ kỹ, loang lổ, nhem nhuốc đất bùn lên, lờ mờ nhận ra đó là ảnh chụp một gia đình nhỏ, đã không còn nhận rõ mặt mũi, nhưng phía sau vẫn còn nguyên dòng chữ: “Toriyama Mura, Toriyama Anzu, Toriyama Ichiro - gia đình hạnh phúc”.
❀ 9 ❀Thay quần áo xong, trên đường lái xe về huyện Shizuoka, tôi cứ vắt óc suy nghĩ mãi về sự việc khủng khiếp vừa rồi.
Con tôm hùm khổng lồ kia sao lại biết nói tiếng người. Chẳng lẽ nó chính là cậu bé Toriyama Ichiro?
Vậy còn cậu bé Ichiro xác sống mà tôi đã nhìn thấy là ai?
Tôi sực nhớ tới một người, lập tức nhấn mạnh chân ga quay về.
Ông chủ quán mì!
Rõ ràng là ông ta biết được điều gì đó, nếu tìm được ông ta, có lẽ tôi sẽ hỏi ra được chân tướng.
Tôi quay lại quán mì bên cạnh siêu thị, theo trí nhớ nhưng những gì trông thấy lại một lần nữa khiến tôi sững sờ.
Nào thấy có quán mì, chỉ có một ngôi miếu nhỏ cũ kỹ.
Tôi xuống xe nhìn quanh, siêu thị thì đúng rồi, nhưng xung quanh hoàn toàn không có quán xá gì, và tôi khẳng định ngôi miếu nhỏ chính là vị trí của quán mì hồi sáng.
Đầu óc tôi tê dại. Chẳng lẽ tôi lại gặp phải ma?
Đánh bạo đi vào trong miếu, thấy có ban thờ nhỏ, bày dưa chuột và hương nến, trên nữa là một bức tranh kỳ dị.
Bên bờ hồ nước, có một con quái vật to cỡ đứa trẻ, mình mây xanh xanh đỏ đỏ, trên đầu đội một cái đĩa đựng đầy nước sông, miệng nhô ra nhờn nhọn như mỏ vịt, trên lưng là cái mai cứng, hai tay không có năm ngón mà toẽ làm đối giống như càng cua.
Bên phải bức tranh viết hai chữ: kappa.
Tôi phát hiện ra con kappa này trông rất giống con tôm hùm khổng lồ tôi nhìn thấy vừa nãy.
Ngẩn ngơ một lúc, tôi quay trở vào trong xe, bỗng nghe thấy tiếng sột soạt ở hàng ghế sau.
Ngoảnh đầu lại nhìn, thấy túi thức ăn mua từ quán mì đang nhúc nhích. Mở hộp ra, nào phải là mì udon với mì kiều mạch gì, mà chỉ toàn bùn nhão, rong rêu, giun dế và vài con tôm hùm đỏ...