Chương 10 ❀ 1 ❀
Khi tôi xách túi KFC về bệnh viện, đã hơn năm giờ chiều. Đi vào phòng bệnh, thấy Nguyệt Bính đang gối đầu lên cánh tay nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, Kuroba băng bó khắp người nằm im lìm như xác ướp. Vừa thấy tôi, Nguyệt Bính nhăn nhó gào lên: “Mày đi khách sạn với gái đấy à? Đi mua cơm trưa mà tới tối mới mò về, lại thay quần áo tinh tươm thế kia. Thằng chó, mày vừa đến đất nước tư bản đã học theo cái lối chơi bời của chủ nghĩa tư bản rồi đấy hả?”
Tôi ném cái túi vào người Nguyệt Bính: “Sao mày biết? Ba vòng cực chuẩn mà có ba ngàn yên, tội gì?”
“Mức giá rẻ nhất Nhật Bản cũng phải năm nghìn yên một tiếng, anh Bí vui vẻ cả buổi chiều mà tốn có ba nghìn yên, không biết là hàng ở đâu mà rẻ thế.” Kuroba tưng từng buông ra một câu. Mấy hôm nay Kuroba có vẻ đã nhiều lời hơn, không còn lạnh như tiền nữa, thi thoảng còn ném ra mấy câu đùa nhạt nhẽo không thể tả, nhưng cũng khiến bầu không khí thân mật hơn nhiều.
Nếu không phải vẫn nơm nớp với Jack, thì đây chính là khoảng thời gian vui vẻ nhất của chúng tôi sau khi tới Nhật Bản.
“Thế mày đi đâu suốt cả chiều thế?” Nguyệt Bính nhìn tôi ngờ vực.
Tôi không biết nói sao, tìm đại một cái cớ lấp liếm cho qua rồi chuồn.
Nguyệt Bính gọi toáng lên: “Bí Ngô, quay lại đây tao bảo!” Nhưng tôi không nghe, cứ chạy thẳng sang phòng Tsukino.
Tsukino bị thương nhẹ hơn cả, chỉ mấy vết thương ngoài da không đáng là bao, nhưng nguyên khí tổn hao trầm trọng, cần tĩnh dưỡng một thời gian.
Đẩy cửa phòng bệnh, thấy trên kệ đầu giường cắm bó hoa hồng đỏ, tăng thêm không ít sinh khí cho phòng bệnh trắng toát. Tsukino nằm nghiêng trên giường, quay ra cửa sổ, chắc là đang ngủ. Tôi đang định khép cửa lại, bỗng nghe thấy cô lên tiếng: “Anh về rồi đấy à?”
Tôi chưa bao giờ nghe thấy Tsukino nói năng dịu dàng đến vậy. Tim tôi đập lên thình thịch, cả người lâng lâng vì hạnh phúc nghẹn ngào, mặt đỏ lên đến tận tai.
Nhưng ngay sau cơn choáng váng, khi ánh mắt một lần nữa dừng trên bó hoa hồng, tôi đột nhiên phát giác ra, câu nói của Tsukino và sự dịu dàng của nàng không phải là dành cho tôi.
Trên kệ đầu giường, còn có một hộp thức ăn đã hết.
Tsukino chống tay xoay nghiêng người lại, mái tóc dài đổ xuống như thác, bóng lên nhấp nhánh, cả mái tóc và tư thế đều tuyệt mỹ biết bao nhiêu.
Tôi chua xót đúng ngày ở cửa, nhưng ánh mắt vẫn không thể rời khỏi cô.
Cô quay mặt lại. Và một nhát búa tạ giáng xuống lồng ngực tôi.
Khuôn mặt ấy, không phải là Tsukino Kiyoe!
❀ 2 ❀“Anh Bí, sao lại là anh?” Rõ ràng là giọng nói của Tsukino, nhưng khuôn mặt cô ấy sao ghê sợ quá. Ngoài đôi môi hồng tươi, toàn bộ khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy, cặp chân mày nhợt nhạt như không phải mọc ra từ da người, đường nét mắt mũi phẳng lì mờ nhạt.
Thấy bộ dạng kinh hãi của tôi, Tsukino bật cười, đưa tay lên bóc xuống một lớp “da” mỏng dính: “Tôi đang đắp mặt nạ mà quên đi mất.
Xin lỗi đã làm anh sợ.”
Tôi cũng phải phá lên cười. Gần đây thần kinh căng thẳng quá, cứ thần hồn nát thần tính như vậy đấy.
“Anh Bí, anh có mua giúp tôi không? Sao muộn thế này anh mới về?
Có chuyện gì không?” Tsukino rút khăn ướt lau mặt, hỏi liền mấy câu.
Tôi ngây ra một chốc mới sực nhớ ra cô ấy nhờ tôi mua băng vệ sinh, tôi để quên ở trong xe, thì vội vàng chạy đi lấy, vừa chạy vừa rủa mình vô dụng.
Xách cả túi tướng băng vệ sinh chạy trở lại bệnh viện, tôi leo thẳng một mạch đến trước của phòng bệnh của Tsukino. Đúng lúc đang định đẩy cửa, cách qua khung kính, tôi chợt nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước giường bệnh. Tsukino mỉm cười dịu dàng, tay cầm chiếc máy ảnh kỹ thuật số đang chăm chú bấm xem.
Người đàn ông khe khẽ nắm lấy bàn tay Tsukino, ghé sát tại cô thì thầm gì đó. Hai má Tsukino bỗng đỏ ửng, cô buông máy ảnh xuống, che miệng cười. Gã kia lại thì thầm thêm vài câu, Tsukino đôi mắt long lanh, người khuôn mặt xinh đẹp lên, đôi môi hé mở. Gã đàn ông đưa tay nâng cằm Tsukino lên, cúi xuống hôn lên môi cô. Thấy cảnh đó, tôi tưởng mình chết vì uất nghẹn đến nơi. Nhưng đâu chỉ có thế, gã còn đưa tay vuốt ve khuôn mặt cô, lùa tay vào mái tóc dài đen mướt, nhích về phía bộ ngực căng đầy.
Hắn nửa như cố ý nửa như vô tình quay mặt liếc sang phía tôi. Tay tôi buông thõng, băng vệ sinh, KFC rơi văng vãi đầy đất. Trong tim tôi, hình như có một thứ gì rạn vỡ...
Bóng của quỷ súc, Sajima Kazushi!
Tsukino nép mình vào lòng hắn, hai mắt khép hờ, khoé môi thấp thoáng một nụ cười hạnh phúc. Sajima Kazushi nháy mắt với tôi, dựng ngón tay trỏ lên trước miệng.
Trên kệ đầu giường là một bó hoa hồng xanh Magic lộng lẫy, và một hộp sushi cầu kỳ.
Không biết tôi đã quay trở về phòng bệnh của Nguyệt Bính và Kuroba bằng cách nào, trái tim trống rỗng, ý thức đã hoàn toàn ngừng vận động, mắt rõ ràng vẫn nhìn, nhưng lại như chẳng thấy bất cứ thứ gì.
Hoa hồng và băng vệ sinh. Sushi và KFC. Hy vinh và thực chất. Tôi đã thua rồi sao?
Tồi giống như một người đang chết, cảm nhận nỗi tuyệt vọng khi linh hồn từ từ rời khỏi thân thể.
“Bảo mày đừng có sang đó mà mày không nghe!”
Nguyệt Bính tập tễnh bước xuống giường bệnh, ngồi xuống cạnh tôi, vỗ vai an ủi.
“Anh Bí, thực tế một tí đi. Dù không có ông Sajima Kazushi thì Tsukino cũng không để mắt tới anh đâu.” Kuroba khó nhọc chống tay ngồi dậy. “Tsukino Kiyoe là cô nhi, có lẽ vì thiếu sự quan tâm yêu thương của cha mẹ nên cô ấy chỉ thích đàn ông trung niên chín chắn từng trải, mang lại cho cô ấy cảm giác an toàn. Hơn nữa, cô ấy ngưỡng mộ ông Sajima Kazushi đã lâu rồi. Anh thậm chí không lọt được vào vòng đề cử đâu.”
“Hai người biết khi nào vậy?” Giọng tôi gần như khản đặc vì chua xót.
“Trưa nay Sajima Kazushi tới thăm Tsukino.” Nguyệt Bính gãi mũi.
“Hơn một tiếng đồng hồ sau, Tsukino đã vịn tay ông ta sang đây thăm bọn tao, gọi điện cho mày mới phát hiện ra mày quên điện thoại trong phòng.”
Cổ họng tôi khô khốc, trái tim đau buốt.
“Thôi, tao thấy mày không có duyên với con gái Nhật Bản đâu, bỏ đi!”
“Mày biến đi!” Tôi đứng bật dậy, hằm hằm đi thẳng ra ngoài.
“Mày đi đâu đấy?” Nguyệt Bính định kéo tôi lại mà không kịp.
“Đi làm việc cần làm!” Tôi vuốt mặt cố nặn ra vẻ tươi tỉnh. Tôi đã nghĩ ra, Tsukino nhờ tôi mua băng vệ sinh, tức là cô ấy đang trong kỳ đèn đỏ. Nhân lúc gạo vẫn chưa nấu thành cơm, tôi quyết không bỏ qua cơ hội.
Vừa kéo mở cửa, Sajima Kazushi và Tsukino đã tay trong tay đi tới.
“Ông Sajima mời tôi đi xem kịch Kabuki.” Tsukino mỉm cười nói. “Các anh tự chăm sóc cho mình nhé!”
Tai tôi lùng bùng như sấm nổ bên tai. Đi xem kịch? Xong rồi còn làm gì nữa?
“Tsukino, tôi không đồng ý! Lỡ gặp chuyện gì nguy hiểm thì sao?
Nên nhớ Jack vẫn đang ẩn trong bóng tối đấy.” Không biết là Kuroba muốn giúp tôi hay là nghĩ như vậy thật, lập tức kiên quyết phản đối.
“Nhưng...” Tsukino do dự.
“Tiết mục biểu diễn tối nay là điệu múa niệm Phật do Izumo no Okuni thời Edo sáng tác đấy, là vở kịch Kabuki hàng đầu Nhật Bản, không dễ xem được đâu. Hơn nữa để mời được cô Kiyoe, tôi đã bao phòng riêng rồi, không đi thì hơi đáng tiếc.” Sajima Kazushi mỉm cười điềm tĩnh.
“Phải không, cô Kiyoe?”
Tsukino khẽ gật đầu, ánh mắt càng long lanh.
Tôi chỉ hận không thể táng ngay một đấm vào cái bản mặt nhơn nhơn ấy, nhồi sống mũi hắn vào tận trong họng, xem hắn còn cười nổi nữa không.
“Kuroba, anh đã đỡ nhiều chưa?” Nguyệt Bính nhún nhảy mấy bước.
“Tôi thì gần như ổn rồi đấy. Giờ mới nghĩ ra, tới Nhật Bản mà không xem kịch Kabuki kể cũng hơi đáng tiếc.”
Kuroba lập tức tháo bằng nhoay nhoáy: “Chỉ vài con cáo nhép, gì đến nỗi phải nằm lì lâu thế? Tôi khỏe như vậm rồi đây.”
Nhìn hai người họ mồ hôi đầy đầu, tôi vô cùng ái ngại. Họ chính là bạn tôi!
❀ 3 ❀Năm người chen lên một chiếc Toyota, ngượng nghịu đi tới nhà hát.
Tôi chả có tâm trí nào mà quan tâm đến kịch Kabuki. Ánh mắt Tsukino không rời khỏi Sajima Kazushi lấy một chốc, lòng tôi vò xé bởi ghen tuông.
Kuroba giới thiệu qua về nguồn gốc của kịch Kabuki. Hình thức biểu diễn này bắt nguồn từ thời Edo, do một cô gái trẻ tên là Okuni sáng lập.
Okuni là một miko (tức cô gái trẻ tuổi chưa kết hôn chuyên phục dịch trong đền thờ Shinto) ở Izumo huyện Shimane, Okuni đã biểu diễn kịch Kabuki khắp nơi để quyên tiền xây đền. Loại hình kịch này rất thông tục, hài hước nên nhanh chóng nổi tiếng và thịnh hành khắp Nhật Bản.
Giới thiệu xong, Kuroba bóp cánh tay vẫn chưa khỏi hẳn: “Thời Okuni, kịch Kabuki đều do phụ nữ biểu diễn, nhưng về sau lại đều do đàn ông đóng cả, lạ thật đấy!”
“Có gì lạ đầu. Kinh kịch của chúng tôi cũng không cho phép phụ nữ lên sân khấu, đều do đàn ông biểu diễn cả.” Nguyệt Bính bóp cằm. “Hay Okuni là đàn ông cải trang nhỉ?”
Tsukino phá lên cười: “Anh Nguyệt chỉ tài tưởng tượng.” Rồi cô chuyển đề tài: “Ngoài kịch Kabuki, sushi, mì ăn liền, ninja, kiếm katana, còn có một thứ nữa có nguồn gốc từ Nhật Bản hiện được phụ nữ khắp thế giới sử dụng, các anh đoán thử xem là gì?”
“Mặt nạ dưỡng da.” Tôi thuận miệng đáp bừa.
“Ồ, không ngờ anh Bí cũng am hiểu về Nhật Bản thật đấy.” Tsukino ngạc nhiên kêu lên, nhưng rồi chắc đoán ra nguyên nhân nên lại cười ngượng nghịu.
“Nguồn gốc của mặt nạ dưỡng da gắn liền với một câu chuyện kỳ quái.” Tsukino khẽ chớp mắt. Sajima Kazushi đang lái xe, bàn tay bỗng nảy lên một cái khiến chiếc xe suýt chút nữa quệt phải dải phân cách.
“Ông Sajima, sắc mặt ông hình như không ổn lắm thì phải.” Nguyệt Bính nheo mắt hỏi. “Mà con gái ông đâu rồi? Con bé nhỏ thế mà bỏ ở nhà một mình, ông yên tâm được à? Làm bố hẳn không nên đối xử với con mình như vậy chứ?”
Sajima Kazushi chau mày, bàn tay nắm chặt vô lăng đến mức các đốt ngón tay trắng bệch: “Yukiko phải đi học. Nghề nghiệp và thân phận của tôi tất nhiên không thể cho con bé một cuộc sống ổn định, nên tôi đã gửi nó cho cô tôi chăm sóc.”
“Việc gì thì cũng không quan trọng bằng ở bên con cái.” Nguyệt Bính tưng tửng.
“Anh Nguyệt, ông Sajima có trọng trách tìm kiếm quỷ súc, là đôi mắt của các thầy âm dương. Phải tiêu diệt hết toàn bộ quỷ súc thì con người mới có thể sống yên ổn. Hy sinh cuộc sống riêng tư vì sự nghiệp cao cả, đây là một hành động cao thượng, người bình thường không làm được đâu!” Tsukino vuốt tóc che giấu vẻ thẹn thùng. “Cũng chính vì vậy mà tôi rất khâm phục ông Sajima.”
Kuroba hùm một tiếng, khinh miệt ngoảnh đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Không khí trong xe bỗng trở nên gượng gạo. Tsukino chuyển chủ đề:
“Còn một lúc nữa mới tới nơi, tôi kể tiếp truyền thuyết về kịch Kabuki nhé.”
❀ 4 ❀Vào thời Edo, người ta rất sùng tín thần linh và ma quý, hễ gặp chuyện gì hệ trọng, họ sẽ thành kính tới đền thờ Shinto cầu khấn, hy vọng nhận được sự phù trợ của thần linh.
Trong rất nhiều đền thờ thần trong cả nước, đền lớn nhất chính là đền Izumo-taisha thuộc huyện Shimane. Tương truyền chỉ cần tới đây thành tâm khấn vái, sẽ được thần linh ban cho phúc lành.
Trụ trì Yasushi Negai của đền Izumo là vị tăng lữ joman đầu tiên của Nhật Bản hoàn thành một trăm ngày tu khổ hạnh, thành tựu phi phàm, khí chất thông tuệ, tâm Phật thành kính, được vô số tiểu thư nhà giàu có đem lòng ái mộ. Người ta truyền tụng rằng “gả cho Yasushi Negai khác nào gả cho thần linh.”
Thế nhưng Yasushi Negai một lòng hướng Phật, không hề dao động, sống cuộc đời thanh bần kham khổ, tương phản hoàn toàn với phong khí xa hoa của tầng lớp quý tộc, tăng lữ đương thời.
Cứ thế bảy năm trôi qua, một ngày nọ, mọi người nghe thấy có tiếng trẻ con khóc trong đền Izumo. Đây đương nhiên là chuyện chấn động một thời. Nên biết tuy Nhật Bản không cấm tăng lữ kết hôn, nhưng lại nghiêm cấm quan hệ vụng trộm với phụ nữ. Yasushi Negai không kết hôn, mà trong đền lại xuất hiện trẻ sơ sinh, đủ khiến cho danh tiếng của đền Izumo tan thành mây khói.
Các nữ tín đồ ngưỡng mộ Yasushi Negai biết được tin này đều vô cùng đau khổ, không còn tới đền thờ khấn vái nữa. Cứ thế một năm qua đi, đền Izumo hương hoả cực thịnh một thời giờ đìu hiu vắng vẻ, hương khách thưa thớt, đền miếu hoang tàn, quạ kêu xao xác, không chút sinh khí.
Chúng đệ tử không chịu nổi bần hàn, lũ lượt bỏ đi, đền Izumo-taisha chỉ còn lại Yasushi Negai và đứa bé sơ sinh vừa tròn một tuổi.
Yasushi Negai vẫn bình thản như không, hàng ngày mang theo đứa trẻ tới các xóm làng khất thực sống qua ngày. Dân làng ai cũng khinh bỉ ông. Những tăng lữ trước kia ghen tị với ông đã thừa cơ báo thù, vào một đêm đông giá lạnh, một mồi lửa thiêu rụi đền Izumo.
Yasushi Negai dựng một túp lều có ở bên cạnh đền thờ, tiếp tục nuôi nấng đứa bé.
Năm đó, đứa bé đã năm tuổi, trở thành một bé gái bụ bẫm xinh xắn.
Tuy thường bị trẻ con trong làng chửi bới, ném đá, nhưng cô bé vẫn sống vui vẻ, đặc biệt là rất giỏi hát múa.
❀ 5 ❀Thời gian thấm thoắt trôi đi. Khi lớp vỏ cây hoè già rạn nứt chằng chịt, con quạ trên cây đã biến thành một nắm đất vàng, Yasushi Negai cũng từ một nhà sư anh tuấn biến thành ông lão phơ phơ đầu bạc.
Chỉ có cô bé là đã khôn lớn thành một thiếu nữ mười tám xinh đẹp tuyệt trần, có cái tên rất lạ lùng: Okuni.
Tiếng hát và điệu múa của cô khiến cho tất cả vũ công giỏi nhất Kyoto phải hổ thẹn. Thời gian là phương thuốc tốt nhất để xóa mờ ký ức, dân làng cũng dần quên đi chuyện Yasushi Negai có con hoang, mỗi khi có việc hiếu hỷ, cúng tế, đều sẽ mời Okuni tới múa hát. Thời gian lâu dần, danh tiếng của Okuni ngày càng vang xa.
Trong lòng Okuni có một nguyện vọng ngày càng mãnh liệt.
Xây dựng lại đền thờ Izumo!
Thế nhưng, cô có một mối bận lòng...
Vào một đêm hè yên tĩnh, ngọn đèn dầu trong lều tranh thắp sáng cả đêm. Mấy chàng trai trẻ ngưỡng mộ Okuni chui vào bụi cỏ ngoài lều nhìn trộm, và họ đã nghe thấy những âm thanh quái lạ.
Hơi thở nặng nề của đàn ông xen lẫn tiếng rên rỉ đau đớn xen lẫn hưng phấn của đàn bà, kéo dài suốt cả đêm. Đến khi trời lờ mờ sáng, Okuni mệt mỏi bước ra khỏi lều, cúi rạp người một cái thật sâu rồi đeo hành lý lên, bắt đầu hành trình phiêu bạt biểu diễn kịch Kabuki.
Nhưng thật khó hiểu là từ đó trở đi, lúc nào Okuni cũng dùng vải sa che mặt. Những khi biểu diễn, cô còn đắp một lớp bột gạo nếp rất dày lên mặt, che đi dung mạo xinh đẹp, mỗi tô son đỏ chót, hai chân mày dùng tro đen vẽ hai chấm tròn xoe, trông như mặt quỷ.
Có người nói, Okuni lo sợ bị quan lại quý tộc nảy sinh ý dâm tà với mình nên cố tình bôi vẽ cho mặt xấu đi. Cũng có người nói, Okuni diễn kịch cũng là để kén chồng, nếu gặp được người đàn ông khiến cô rung động, cô mới chịu trút bỏ lớp hóa trang, chứ không muốn dùng nhan sắc trời cho để chinh phục người đàn ông đó.
Còn cái đêm trước khi ra đi, cô và Yasushi Negai đã làm gì trong lều cỏ, người ta chỉ có thể đoán già đoán non...
❀ 6 ❀Tài múa hát và những vở kịch đặc sắc khiến danh tiếng của Okuni nha chóng lừng lẫy khắp Nhật Bản, việc che giấu diện mạo càng khiến cô trở nên thần bí. Vào nghề mới hai năm rưỡi, Okuni đã trở thành nghệ nhân nổi tiếng nhất Nhật Bản, những nhân vật danh tiếng, tướng quân, võ sĩ khắp nơi đều tranh nhau mời Okuni đến biểu diễn.
Trong đó, có một lãnh chúa nổi tiếng nhất Kyoto, tên gọi Yano Shigezo.
Nói ra cũng nực cười, Yano Shigezo mời Okuni đến biểu diễn lại là vì vợ mình, Momoko.
Vợ ông ta vốn là ca kỹ nổi tiếng nhất Nhật Bản, xuất thân bần tiện nhưng nhờ vào nhan sắc mà lấy được chồng giàu sang. Khi nghe nói danh tiếng của Okuni đã vượt xa mình mười mấy năm trước, lòng đố kỵ xen lẫn tò mò nổi lên, bà ta mới khẩn cầu Yano Shigezo mời Okuni tới nhà biểu diễn.
Okuni nhận lời mời của Yano Shigezo, khắp Kyoto đều chấn động.
Sân khấu dựng trong hoa viên nhà Yano Shigezo, biểu diễn kéo dài suốt ba ngày.
Những màn ca múa tuyệt vời của Okuni không những nức tiếng khắp Kyoto, mà còn khiến hoàng cung dậy sóng. Thiên hoàng hạ chiếu, tuyên bố nửa tháng sau sẽ tới phủ Nano Shigezo xem kịch Kabuki của Okuni, nhưng kèm theo một yêu cầu khắc nghiệt: tất cả những tiết mục Kabuki đã từng biểu diễn đều không được phép xuất hiện, bằng không chính là bất kính với thiên hoàng. Nếu màn kịch Kabuki mới không được thiên hoàng yêu thích, Okuni và toàn bộ gia tộc Yano Shigezo sẽ bị xử tử.
Nhận được chiếu chi, Yano Shigezo chết sững. Vốn chỉ vì muốn chiều lòng vợ và phô trương sự giàu có xa hoa, kết quả là cả nhà phải đối mặt với nguy cơ vong mạng. Rõ ràng là thiên hoàng kiếm cớ gây khó dễ muốn tịch biên gia sản của ông.
Chỉ vẻn vẹn nửa tháng, tập luyện một màn kịch Kabuki hoàn toàn mới và phải hay là chuyện quá ư hoang đường. Nhưng sau khi biết tin, Okuni lại điềm tĩnh nói rằng vừa hay mình đã dàn dựng xong một màn Kabuki mới, nhưng cần có một người tinh thông ca vũ nữa trợ giúp, và ra điều kiện nếu lần này may mắn thoát nạn, Yano phải giúp cô xây lại đền thờ Izumo-taisha.
Xây đền, với Yano chỉ là chuyện vặt, nhưng tìm đâu ra một người tinh thông ca vũ ngang tài ngang sức với Okuni đây?
Khi ông than ngắn thở dài về tới nhà, Momoko hỏi rõ đầu đuôi, rồi cười nói, người tinh thông ca vũ ở ngay trước mắt, hà tất phải tìm kiếm xa xôi?
❀ 7 ❀Nửa tháng sau, thiên hoàng giá lâm xem kịch, nhưng ông ta chẳng hề hứng thú với màn kịch Kabuki sắp mở màn, mà thứ thực sự khiến ông ta thèm thuồng chính là gia sản kếch xù của Yano Shigezo.
Tiếng nhạc đã vang lên, Okuni và Momoko vẫn chẳng thấy hiện diện trên sân khấu.
Vì giữ bí mật đến thời khắc cuối cùng, Momoko lâu nay đến ở hẳn chỗ Okuni, hai người họ tập luyện rất kín đáo, Yano hoàn toàn không biết nội dung vở kịch ra sao, nên cứ nhấp nhổm không yên.
Các nhạc sự vừa tấu nhạc vừa toát mồ hôi lạnh, thầm nghĩ hay Okuni âm thầm bỏ trốn mất rồi? Nhìn thiên hoàng mặt sắt lại, Yano rụng rời tay chân, biết mình sắp chết đến nơi.
Đúng vào lúc này, từ hai bên sân khấu, Okuni và Momoko lần lượt xuất hiện, màn Kabuki đặc sắc Điệu múa niệm Phật bắt đầu.
Hơn một canh giờ, tất cả mọi người có mặt đều bị hút hồn vào màn biểu diễn không tiền khoáng hậu. Cho tới tận khi hai người cúi chào kết thúc, người xem vẫn im phăng phắc. Sau khi định thần, tiếng vỗ tay vang lên như sấm dậy. Tới cả thiên hoàng đầy toan tính cũng phải vỗ tay khen hay không ngớt.
Momoko và Okuni mỉm cười, quỳ xuống cao giọng hộ: “Đội ơn thiên hoàng khen ngợi!”
Thiên hoàng biết âm mưu của mình không thể thực hiện, đành phải thuận nước đầy thuyền, đề hai chữ “vô song” rồi hồi cung.
Giữ được tính mạng và tài sản, vợ lại được thiên hoàng khen tặng, Yano đương nhiên vui sướng phát cuồng, tối hôm đó mở tiệc lớn khoản đãi khách khứa bằng hữu. Trong tiệc, Okuni vẫn che kín mặt, không đụng đến một giọt rượu. Giờ được thiên hoàng ngự bút khen thưởng, Okuni đã không còn là cô gái phong trần tầm thường, nên cũng không ai dám ép cô.
Còn Momoko uống đến say khướt, Okuni phải dìu về nơi tập luyện ở hậu hoa viên, đợi hôm sau tỉnh rượu tiếp tục cải biến điệu múa.
Khách khứa trong tiệc vẫn say sưa chúc tụng. Đúng lúc mọi người đều đã tuý luý, bỗng nghe thấy một tiếng rú hãi hùng vọng lại từ hậu viện.
❀ 8 ❀“Các anh đoán xem, đã xảy ra chuyện gì?” Tsukino dừng lại nửa chừng hỏi chúng tôi.
Nhìn vào thái độ của Kuroba và Sajima Kazushi, chắc chắn họ đều đã biết cả, tôi và Nguyệt Bính nhìn nhau, chẳng ai đoán ra.
“Có người trà trộn vào hậu viện chòng ghẹo hai người họ?” Tôi đoán mò.
“Tôi vẫn cứ cảm thấy Okuni là đàn ông, Nguyệt Bính gãi mũi, “cho nên...”
Tôi thật không chịu nổi cái logic quái thai của Nguyệt Bính: “Này, đầu óc mày ngày càng bệnh hoạn đấy, làm sao có thể như thế được?”
“Xem xong buổi biểu diễn tối nay, các anh sẽ có đáp án ngay thôi.”
Tsukino chỉ vào một tòa kiến trúc cổ kính cách đó không xa.” Tới nơi rồi.
“Tsukino!” Tôi bất mãn. “Sao cô lại có cái kiểu kể chuyện lấp lửng thế nhỉ, định trêu ngươi chúng tôi chắc?”
“Vì buổi diễn sắp bắt đầu rồi.” Sajima Kazushi dùng xe. “Chỉ có khán giả chờ diễn viên kịch Kabuki, chứ tuyệt đối không có diễn viên kịch Kabuki đợi khán giả. Và dù không có một khán giả nào, buổi biểu diễn vẫn sẽ bắt đầu đúng giờ, đây là nguyên tắc của diễn viên kịch Kabuki Nhật Bản.”
Tôi vốn là kẻ tò mò đại hạng, câu chuyện dở dang ngay đoạn gay cấn nhất khiến tôi bứt rứt không yên. Tôi quay sang Kuroba cười cầu hòa, nhưng anh ta cũng xuống xe theo Sajima Kazushi và Tsukino đi thẳng vào nhà hát.
Tôi và Nguyệt Bính đành phải đi theo. Nguyệt Bính chợt thì thào với tôi: “Tao cứ cảm thấy Sajima Kazushi không bình thường, tình cảm của hắn với Tsukino phát triển quá nhanh.”
Tôi khựng lại. Cho tới khi Nguyệt Bính khuất sau cánh cổng đen sì, tôi vẫn đứng ngay tại chỗ. Từ trong cửa, một tấm thảm trải sàn đỏ rực rộng nửa mét chạy thẳng ra ngoài, giống như cái lưỡi thò ra từ miệng quái vật, đang chờ tôi chui vào họng nó.
Nhà hát rộng thênh thang đã được bao trọn, trống trải đến mức có phần âm u, mỗi một bước chân, lại nghe thấy tiếng gót giày cọ vào thảm trải sàn sột soạt. Đèn trần đã tắt hết toàn bộ khiến ánh sáng trên sân khấu trở nên chói chang, hắt xuống từng dãy ghế chìm trong bóng tối, khiến tôi có cảm giác đó là những dãy bia mộ im lìm.
Mấy người kia đã ngồi vào vị trí chính giữa, ánh sáng nhuộm lên trên đầu họ một đường viền trắng lóa, nhìn từ xa trông như bức chân dung khảm trên bia mộ.
Tôi lại gần, ngồi xuống bên cạnh Nguyệt Bính. Không thấy Sajima Kazushi đấu. Tôi đang định hỏi, tiếng nhạc đã chậm rãi vang lên. Rất khó hình dung cái cảm giác mà thú âm nhạc này mang lại cho tôi, chỉ biết nó toát lên một vẻ âm u không thể mô tả bằng lời.
Đột nhiên, tiếng nhạc trở nên gấp gáp. Hai diễn viên phục sức lộng lẫy chậm rãi tiến ra từ hai bên cánh gà, trên mặt trát một lớp phấn dày cộm, trắng toát, đứng đối diện nhau, kéo dài giọng hát một khúc nỉ non mà tôi không tài nào hiểu được.
Hồi còn ở nhà, mỗi khi ti vi diễn tuồng cổ, vừa nhìn thấy bộ mặt phấn vẽ vời và tiếng hát í éo, tôi đều vội vã chuyển kênh. Nếu không phải vì Tsukino, đánh chết tôi cũng không bao giờ xem cái thứ kịch phát gớm này.
Nghiêng đầu nhìn sang, thấy Tsukino và Kuroba xem rất say sưa, còn gõ nhịp theo điệu hát. Nhìn sang Nguyệt Bính thấy nó cũng đang rất chăm chú thưởng thức. Thằng này tới Kinh kịch còn chả bao giờ liếc mắt, giờ lại ngồi yên xem kịch Kabuki, thật không thể hiểu nổi.
“Cô gái trên sân khấu là Sajima Kazushi đấy.” Nguyệt Bính thì thào với tôi. “Hắn nói sẽ tặng cho Tsukino một niềm vui bất ngờ.”
Giờ tôi mới ngã ngửa. Té ra Sajima Kazushi không những giỏi chụp ảnh mà còn hát hay múa giỏi nữa, đến tôi cũng phải kinh ngạc.
“Lũ làm nghệ thuật chẳng ai tử tế cả!” Tôi lầm bầm.
“Lúc mày chưa vào, Tsukino nói với tao, vở này kết thúc hơi thê thảm, còn liên quan tới câu chuyện của Okuni, xem cho kỹ nhé.” Nguyệt Bính nheo mắt chăm chú nhìn lên sân khấu. “Tao thấy diễn viên còn lại trông rất quên, tao ngờ là...”
Chưa dứt lời, điệu hát của hai diễn viên bỗng nhiên cao vút, giống như đang tranh cãi. Sajima Kazushi trong vai cô gái hất tay áo, quay ra phía khán đài. Diễn viên đóng vai nam rút từ thắt lưng ra một cây kéo, vung tay bổ thẳng xuống, rạch trên khuôn mặt trắng bệch của Sajima Kazushi một vệt đỏ bầm, máu tươi phun ra, trộn lẫn với lớp phấn trắng dày cộp thành một đống hỗn độn trông rất ghê rợn. Nguyệt Bính đứng bật dậy, nhưng Tsukino và Kuroba vẫn ngồi nguyên tại chỗ chăm chú xem.
“Diễn chân thực thật đấy!” Tsukino thì thào với Kuroba.
“Anh Nguyệt, anh Bí, đừng sợ, đây chỉ là kỹ xảo đặc biệt của kịch Kabuki thôi. Ai xem kịch Kabuki lần đầu cũng có phản ứng thế này cả.”
Nguyệt Bính bán tín bán nghi ngồi xuống, nhưng tôi đã loáng thoáng ngửi thấy mùi máu tanh, thật không thể tin được đây chỉ là kỹ xảo. Ngay sau đó, một cảnh tượng ghê rợn hơn nữa đã xảy ra.
Nam diễn viên tiếp tục vung cây kéo, rạch một đường men theo khuôn mặt của Sajima Kazushi, hai tay giật mạnh, nguyên một tấm da mặt bị lột phăng khỏi khuôn mặt đẫm máu. Anh ta ngua cổ phá lên cười sằng sặc, rồi giơ kéo lên, đâm thẳng vào cổ họng. Cứ như không biết đau đớn, anh ta một tay túm tóc, một tay siết mạnh lưỡi kéo, cắt phăng cái đầu khỏi cổ. Rồi anh ta tay xách cái đầu của chính mình, đứng sừng sững trên sân khấu, mặc cho máu tươi từ cổ trào ra đầm đìa, chốc sau mới đổ rầm xuống đất...
Ôi trời, kỹ xảo gì mà lại ghê gớm thế này?
Tsukino và Kuroba phấn khởi đứng bật dậy, vỗ tay lầm ĩ.
“Không ngờ ông Sajima Kazushi diễn kịch Kabuki giói thế!” Tsukino hào hứng reo lên. “Anh Nguyệt, anh Bí, đây chính là đoạn kết của câu chuyện mà tôi đang kể dở dang trên xe. Đáng ra chốc nữa sẽ có người kể chuyện lên sân khấu kể, nhưng giờ chúng ta đã bao trọn buổi diễn, thế thì để tôi kể luôn vậy.”
❀ 10 ❀Yano và khách khứa xông vào hậu viện. Gian mật thất mà Momoko và Okuni tập luyện hàng ngày vẫn lờ mờ ánh đèn, nhưng trên sóng của hộ giấy thấy máu văng tung toé.
Mọi người xông vào, thấy hai người đàn bà lõa thể toàn thân đẫm máu đang quấn chặt lấy nhau trên giường, chăn đệm thấm đẫm những máu. Trên ngực trái của Momoko thủng một lỗ sâu hoắm, máu vẫn ứa ra ầng ậc, cánh tay trắng ngần vằn vện những dòng máu, chảy xuôi theo cổ tay tới đầu mũi kéo vẫn nắm chặt trong tay, nhỏ tí tách xuống mặt đất.
Nhiều vị khách kinh hãi rú lên, ngã dúi dụi. Trong sang thi thể của Okuni, lại càng thêm hãi hùng. Cái cổ thon dài đã bị cắt đứt nham nhở bởi lưỡi kéo, bọt máu vẫn sủi lên òng ọc, cái đầu lăn lóc một bên, nguyên lớp da mặt đã bị bóc khỏi khuôn mặt, để lộ mớ thịt gân đỏ bầm và hàm răng phơi hẳn ra ngoài. Vừa nhìn sang, nhiều người đã lăn ra chết ngất.
Nhưng càng quái dị hơn nữa là giữa hai chân của Okuni lại mọc ra dương vật của đàn ông.
Té ra, Okuni là một người nửa nam nửa nữ.
Trên cổ hai người đeo hai miếng ngọc giống hệt nhau. Một mồi lửa rừng rực thiêu rụi gian mật thất, cũng thiêu rụi luôn thi thể của Okuni và Momoko, dường như cũng đã thiêu rụi toàn bộ bí mật.
Nhưng lại không thể bưng bít được lời kể của những vị khách đã chứng kiến.
Không bao lâu sau, Yano liền bị tịch biên gia sản với tội danh “nuôi quái vật mê hoặc thiên hoàng”, toàn bộ gia tộc, đàn ông bị chém đầu, đàn bà bị bắt làm kỹ nữ.
Yasushi Negai ở đền thờ Izumo xa xôi nghe được tin này, ngửa mặt lên trời cười dài ba tiếng, thản nhiên đi tới dưới gốc cây hoè già, chỉ nói một câu: “Kiếp chính là báo, báo chính là giải, giải thoát giải thoát”. Sau đó thanh thản viên tịch.
❀ 11 ❀Từ khi còn là đứa bé, Yasushi Negai đã nhận ra mình hoàn toàn không có hứng thú với đàn bà mà chỉ thích thân cận với đàn ông. Điều này kiến ông vô cùng sợ hãi, sau đó quyết định xuất gia làm hòa thượng, hy vọng có thể nương theo sự chỉ dẫn của Phật Tổ, bài trừ tâm ma.
Thế nhưng, thời gian thấm thoát trôi qua, đứa bé năm xưa đã trở thành một hòa thượng tuấn tú, được vô số phụ nữ ái mộ, nhưng bản tính vẫn không thể thay đổi. Bí mật đáng hổ thẹn này khiến ông ngày càng khủng hoảng và tuyệt vọng. Rồi vào một đêm mưa gió, ông đã nghiến răng vung kiếm chém xuống hạ bộ mình.
Hành động này dù sao cũng tạm thời đoạn trừ được Cơn dằn vặt đau khổ. Ông chuyên chú tu hành, vẫn là một hòa thượng được người đời kính ngưỡng. Cho tới một lần ra ngoài vẫn du, khi xuống suối lấy nước, ông thấy một cái chậu gỗ từ phía xa trôi lại.
Bên trong là một bé trai chừng vài tháng tuổi.
Với tấm lòng từ bi của người xuất gia, ông đã mang đứa bé về nuôi.
Ông không quan tâm đến những lời dè bỉu của thế gian và luôn tâm niệm rằng đây là món quà Phật Tổ ban tặng. Ông đặt tên cho đứa bé là Okuni.
Nhưng khi Okuni dần dần trưởng thành, ông đã phát hiện ra một điểm bất thường khiến ông vô cùng sợ hãi.
Okuni lại là một bé gái! Cậu bé có hạ bộ của đàn ông, nhưng lại có khuôn mặt, giọng nói và bộ ngực đàn bà.
Một quái thai bán nam bán nữ!
Ông nghĩ tới phần thân thể đã cắt bỏ của bản thân, tự hỏi lẽ nào Okuni xuất hiện là một sự trừng phạt, khiến ông phải tiếp tục chịu đựng giày vò.
Okuni cũng biết cơ thể mình không giống với những đứa trẻ khác, cũng nghĩ bản thân là quái vật, mấy lần muốn tự tận nhưng đều được Yasushi Negai cứu sống. Qua những trắc trở đó, Okuni lại càng biết ơn và gắn bó với Yasushi Negai hơn.
Khi Okuni quyết định rời khỏi lều cỏ, mang mạng che mặt lên đường, không biết khuôn mặt thực của Okuni vẫn còn, hay là đã bị lột xuống từ khi đó.
Làm như vậy, rốt cuộc là để làm gì?
Không ai biết.
❀ 12 ❀Ngược dòng thời gian vài chục năm trước đó, tại Kyoto, Momoko buồn bã nhìn mặt dây chuyền ngọc trước ngực. Cô là ca kỹ nổi tiếng nhất Kyoto. Ca kỹ thời ấy, ngoài việc bán nghề, còn bán cả nhan sắc để nuôi thân. Nhưng trước nay cô vẫn dứt khoát “bán nghề không bán thân”, mặc cho cuộc sống kham khổ.
Cho tới tối qua, sau khi uống mấy chén rượu cùng khách, cô bỗng ngủ mê mệt.
Sáng nay, tỉnh lại trong nhà một vị khách, cảm giác đau xé bên trong cơ thể, chiếu chăn bừa bãi, cùng vô số vết cào cắn trên người, khiến cô hiểu ra tất cả...
Hơn mười tháng sau, cô bỏ đứa bé đã lén lút sinh ra vào trong chậu gỗ, đeo lên cổ nó một sợi dây chuyền ngọc giống hệt của mình, thả trôi theo dòng suối.
Không bao lâu sau, Momoko nhận lời làm vợ Yano, kẻ đã ngưỡng mộ và theo đuổi cô rất nhiều năm.
Nhưng nỗi ám ảnh của cái đêm bị cưỡng bức ấy khiến cô ghê tởm đàn ông, chỉ thích thân cận với đàn bà.
Nửa tháng tập luyện cùng Okuni, Momoko ngày càng yêu mến cô gái trẻ. Từ những tư thế uyển chuyển của Okuni, Momoko như lại nhìn thấy hình dáng thanh xuân của mình, lại càng thêm thân thiết. Đã rất nhiều lần Momoko đòi Okuni cởi mạng che mặt, nhưng luôn bị khước từ.
Okuni cũng phát giác ra Momoko có tình cảm bất thường với mình, nên ngoài những lúc luyện tập, cô luôn tìm cách trốn tránh Momoko, lại càng khiến Momoko khao khát.
Một nỗi khao khát vô cùng khó hiểu.
Cuối cùng, khát khao đã biến thành dục vọng không thể kìm nén. Tối hôm đó, Momoko vờ say, bảo Okuni dìu mình về nhà sau. Trong tách trà, đã bỏ thuốc mê...
Sự việc còn lại hẳn đã rõ ràng.
Những gì Momoko nhìn thấy, là một bộ mặt người đã bị lột da, nửa người trên của đàn bà, nửa người dưới của đàn ông, và mặt dây chuyền ngọc đeo trên cổ Okuni giống hệt của mình.
Thế là, Momoko đã phát điên!
Thế là, chết chóc giáng xuống!
❀ 13 ❀Nghe xong câu chuyện kinh hồn táng đởm này, tôi và Nguyệt Bính đưa mắt nhìn nhau. Ai mà ngờ được đằng sau một màn kịch Kabuki lại có một câu chuyện ly kỳ đến vậy?
Sajima Kazushi và diễn viên kia vẫn tiếp tục tận tuỵ diễn vai thi thể.
Không khí trong nhà hát trở nên nặng nề khác thường.
“Ông Sajima Kazushi, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ của người kể chuyện, mọi người hãy đứng dậy chào hạ màn thôi chứ!” Tsukino cung kính cúi rạp người về phía sân khấu. “Cảm ơn vở kịch Kabuki vô cùng đặc sắc.”
Nhưng trên sân khấu, hai người kia vẫn nằm bất động, mùi máu tanh đã bắt đầu phả tới chỗ chúng tôi. Bên dưới cơ thể họ, máu tươi đã âm thầm đọng thành một vũng lớn.
“Cô chắc chắn đây là kỹ xảo chứ?” Nguyệt Bính không thể nhẫn nhịn được nữa, chạy phăm phăm lên sân khấu. Nó cúi xuống quan sát, rồi ngã phịch mông xuống sân khấu, lập bập kêu lên: “Chết rồi!”
“Không thể nào, đây là kỹ xảo!” Khoé miệng Tsukino giật lên khiến giọng nói của cô méo xệch. “Họ không thể chết được, ý nghĩa sâu xa của kịch Kabuki chính là lấy cái chết để hạ màn.”
“Tsukino?” Tôi nghe mà trong lòng ớn lạnh, vội quay sang nhìn, và thấy đôi mắt của Tsukino đã trở nên khác lạ. Con ngươi màu đen mở rộng xoay tròn như xoáy nước, từ từ nuốt mất trong trắng, cả con mắt biến thành một màu đen đặc.
“Anh Bí, sao thế? Anh không thấy như thế rất đẹp sao?” Tsukino nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt đen kịt một màu. Khoé miệng cô giật lên mỗi lúc một mạnh, giống như bị một sợi dây vô hình kéo căng sang hai bên, trông như đã sắp sửa rách toác.
Khuôn mặt trông rất quen, khiến tôi thình lình nghĩ tới một người.
Người đàn bà bị rạch miệng!
Người đàn bà bị rạch miệng có khuôn mặt rất giống Tsukino!
“Không phải ngạc nhiên, thế giới này vốn đã đầy rẫy niềm khoái lạc chết chóc.” Kuroba cũng đã đứng lên, thẳng đuột, cứng nhắc giơ cánh tay lên, khớp xương phát ra những tiếng răng rắc, vén mái tóc lợn cợp ra sau tai.
Trong hốc mắt không hề có con mắt. Mí mắt khô đét lõm sâu vào hốc mắt, teo lại thành vài mảng da đỏ thẫm.
“Các người...” Đầu tôi kêu lên ong ong, tôi giật lùi lại, đùi và mạnh vào tay vịn ghế ngồi.
Hai người bật cười, nặng nề ngồi xuống, Tsukino khẽ nói: “Tiếp theo còn nhiều màn biểu diễn đặc sắc nữa, im lặng xem đi.”
Tồi hét tên hai người họ, nhưng không ai đếm xỉa tới tôi, khuôn mặt vô cảm phản chiếu ánh đèn sân khấu, giống như đang đeo mặt nạ.
Tôi vội nhìn về phía sân khấu, và hành động của Nguyệt Bính càng khiến tôi mất vía, ngã ngồi xuống ghế.
Nguyệt Bính đang xách cái đầu người bị cắt đứt, chấm máu chảy ra từ thi thể bôi lên bộ mặt trắng toát.
Chẳng lẽ ngoài tôi ra, họ đã điên cả rồi sao? Hay là, kẻ điên chính là tôi?
“Sinh mệnh tựa đoá hoa xuân, nở rộ hồi ức héo tàn, cuối cùng chẳng biết về đâu.” Từ trên khán đài tầng hai vọng xuống một giọng nói quen thuộc. “Màn hạ màn hấp dẫn chính là màn mở màn thực sự, không ai có thể đồng thời sở hữu quyền lực của cả cái chết và sự sống, giống như tôi đã đợi các người rất lâu rồi, nhưng lại chỉ đợi được sự phản kháng xuẩn ngốc.”
Nguyệt Bính xách cái đầu người trên tay, gãi gãi mũi, mặt tèm lem máu: “Tao nghi ngờ là mày, nên mới chấm máu tươi xoá đi phấn trắng trên khuôn mặt để xem thử bộ mặt thật của ông ta. Cuối cùng thì mày đã tới!”
Tôi ngoảnh lại ngửa mặt nhìn lên, thấy một người mang mái tóc vàng kim đứng trên lan can tầng hai, hai tay giơ cao, con ngươi xanh lam gần như ngả trắng, vừa tràn đầy hiếu kỳ lại vừa hoang mang.
Jack!
❀ 14 ❀“Nguyệt Bính, Bí Ngô, lâu rồi không gặp!” Jack một tay đặt trước ngự tay chắp sau lưng, cúi chào theo kiểu quý tộc châu Âu. “Nơi này yên tĩnh vắng vẻ, đủ chỗ để chiến một trận đấy.”
Vừa nhìn thấy Jack, tôi đã nhận ra hắn đã khác trước, cái vẻ tàn bạo, tham lam, thú tính trước kia đã hoàn toàn biến mất, lúc này, tôi chỉ cảm nhận được sự yên tĩnh, giống như mặt biển trước cơn giông bão.
“Mày đã làm gì họ?” Tôi siết chặt nắm đấm, nghiến răng hỏi.
Nguyệt Bính nhảy xuống khỏi sân khấu, ngẩng đầu nhìn Jack, bước từng bước tới bên cạnh tôi.
Còn Tsukino và Kuroba vẫn đang đờ đẫn nhìn lên sân khấu, cứ như vẫn đang chăm chú xem kịch Kabuki.
“Mày đã làm gì vậy?” Nguyệt Bính móc ra con dao găm Thuỵ Sĩ, lạnh lùng hỏi.
Jack búng tay đánh tách, cười uể oải: “Bọn mày quên là tao biết thôi miên rồi à?”
“Ồ?” Nguyệt Bính cũng cười. “Thôi miên? Không tiếp xúc thì làm sao có thể thôi miên được?”
“Chúng ta là cùng một loại người!” Jack bỗng thở dài. “Tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện giết hai người cả.” Rồi hắn nói tiếp. “Từ khi tôi còn rất nhỏ, Duang và Okawa Yuji đã tìm đến tôi. Mục đích của họ là không cho phép loại người như chúng ta sống ở trên đời. Vì đó là sự uy hiếp cực lớn đối với họ. Một khi chúng ta phát hiện ra năng lực của bản thân, sẽ bị dục vọng sai khiến, làm hại người bình thường. Và chức trách của họ chính là tiêu diệt chúng ta. Loại người như chúng ta bị họ gọi là dị tộc. Mỗi chúng ta sở hữu một dị năng khác nhau, bình thường có lẽ không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng khi gặp nguy cấp, năng lượng sẽ bùng phát.”
“Họ không ngừng tìm kiếm kiểu người như chúng ta, sau đó sẽ giết hại tất cả người thân của chúng ta, biến chúng ta thành cô nhi. Thế là họ có thể đường hoàng thu nhận, dạy dỗ chúng ta, biến chúng ta thành công cụ trong tay họ. Kỳ thực, chúng ta đều bị lợi dụng cả. Nhưng trong quá trình bị họ bắt giữ, tôi đã may mắn trốn thoát, và đã ghi nhớ thật kỹ diện mạo của hai người họ. Thù hận đã khiến dị năng của tôi bùng phát, càng luyện tập lại càng thuần thục, khi thời cơ chín muồi, tôi đã tìm được Duang, lợi dụng dã tâm của hắn để giành được sự tin tưởng của hắn, tới Thái Lan. Sự việc còn lại gần giống với những gì hai người đã suy đoán, điểm khác duy nhất là tôi đã tìm được một bản tài liệu tuyệt mật ở chỗ Duang, rất thú vị, có muốn xem không? Đây cũng chính là lý do tôi tới Nhật Bản.”
Những lời của Jack đã khuấy động trong lòng tôi một cơn sóng gió.
Nếu đúng theo Jack nói, vậy thì bố mẹ của tôi và Nguyệt Bính đều đã bị Duang và Okawa Yuji sát hại? Bởi vì chúng tôi sở hữu năng lực khác người, nên đã bị họ lợi dụng làm công cụ?
Jack lại búng tay một cái, từ ô cửa nhỏ chiếu phim đằng sau nhà hát rọi thẳng ra một cột sáng trắng lóa. Trên sân khấu vang lên những tiếng cọt kẹt, một màn bạc rộng lớn hạ xuống. Cột sáng chiếu lên màn bạc, từ từ phóng to. Hình ảnh liên tục thay đổi, là những tấm ảnh.
Người trong ảnh, phần lớn tôi không quen biết, nhưng bên dưới đều có chú thích chi tiết. Cũng có mấy tấm ảnh của người quen, nhưng lại khiến tôi rùng mình ớn lạnh.
Họ, đều là những người rất nổi tiếng, trên nhiều lĩnh vực khác nhau.
Cuối cùng, màn hình dừng lại ở một người phụ nữ Nhật Bản.
Tấm áo gió màu xám, mái tóc dài che nửa mặt, khăn quàng màu ngà, khuôn mặt thanh tú, thân hình cao ráo, hai bên khoé miệng rách toạc tới tận mang tai, con người bé xíu, như hai chấm đen bên trong tròng trắng.
Đây rõ ràng là người đàn bà bị rạch miệng tôi đã gặp Miyajima!
Đường nét khuôn mặt của bà ta rất giống Tsukino Kiyoe.
Đoạn chú thích viết rằng: “Tsukino Mayumi, người đàn bà bị rạch miệng, bị bắt giết vào ngày 18 tháng 8 năm 1988 tại sông Hida huyện Gifu. Con gái Tsukino Kiyoe mới một tuổi, có tố chất của thầy âm dương.”
Tiếp theo là bức chân dung một người đàn ông điển trai, chú thích rằng: “Kuroba Minamoto, năm 1988 đi trên con tàu du lịch đẳng cấp 5
sao, lên cơn điên cuồng, sát hại nữ tác giả truyện tranh nổi tiếng, bị tiêu diệt ngay trên tàu. Sau đó, thi thể được đưa vào quan tài đặt trên tàu để làm gương ma. Em trai là Kuroba Sho, có tố chất của thầy âm dương.”
Tim tôi như bị tay ai bóp nghẹt. Sự thật là như vậy sao? Tôi, Nguyệt Bính và tất cả mọi người chỉ là quân cờ? Từ khi còn bé xíu. Và bố mẹ của chúng tôi...
“Còn hai người, rất lạ!” Jack lại búng tay đánh tách, hình ảnh biến mất, màn bạc từ từ kéo lên đỉnh sân khấu.
“Tôi không tìm được bất cứ dữ liệu nào về hai người, cứ như là từ trên trời rơi xuống.”
❀ 15 ❀“Tsukino, Kuroba, hai người xem có hiểu không?” Jack uể oải hỏi hai người kia.
Tsukino và Kuroba vẫn lạnh lùng vô cảm nhìn chăm chăm lên sân khấu, nhưng đôi mắt họ đã ướt đẫm.
“Nói cho tao biết,” Nguyệt Bính siết chặt lưỡi dao, “con gái của Sajima Kazushi đầu rồi!”
“Mày cũng thông minh đấy!” Jack cười khẩy. “Tao cố tình để cho Sajima Kazushi chụp được tạo đấy. Ha ha! Bóng của quỷ súc chẳng qua là đạo cụ bị thầy âm dương lợi dụng mà thôi, từ lâu hắn đã căm hận tận xương tuỷ lời nguyền mà thầy âm dương đã yểm cho gia tộc mình rồi.
Đáng tiếc, khả năng của hắn không đủ để thu hút tao, nên tao đã thủ tiêu hắn. Còn con gái hắn ấy à, mày biết cũng chẳng để làm gì. Tao không thích qua lại với người chết.”
“Tao cố tình lộ diện ở Tokyo để dụ chúng mày tới Nhật Bản thôi.
Đáng tiếc là thời gian quá gấp gáp, chưa kịp kiếm đủ công cụ, nên tao đành phải thôi miên Tsukino và Kuroba trước.” Jack rút từ trong túi quần ra hai chiếc lọ thuỷ tinh bé xíu còn lắng chút chất lỏng màu trắng đặc quánh. “Mặt nạ làm từ thứ này có hiệu quả thôi miên cực mạnh.”
“Kịch Kabuki đã sáng tạo ra một thứ, đó chính là mặt nạ. Ban đầu, do Okuni muốn che giấu khuôn mặt không có da nên đã dùng gạo nếp khuấy thành hồ bôi lên mặt, sau đó, phụ nữ bắt chước làm theo để dưỡng da, trang điểm, đây chính là hình thức ban đầu của mặt nạ.” Jack ném cái lọ về phía sân khấu.
“Nhưng họ không biết, nếu cho thêm thứ này vào trong mặt nạ, hiệu quả thôi miên sẽ mạnh hơn nhiều. Còn trong lọ là cái gì, tao nghĩ chúng mày đã đoán ra. Đây chính là nguy nhân tại sao đàn ông khi làm chuyện đó thích bôi thứ này lên mặt đàn bà.”
Tôi sực nghĩ tới cái mặt nạ mà Tsukino đã đắp hôm qua mà ghê sợ, nhưng ngay sau đó, tôi lại nghĩ, hắn đã làm thế nào để thôi miên Kuroba?
“Khi tao lau đi lớp phấn dày trên mặt hai người họ, tao đã lập tức phát hiện ra đó không phải là Sajima Kazushi, tao biết ngay là mày giở trò.” Nguyệt Bính vặn vẹo bả vai. “Có lẽ tại mày lâu quá rồi không xuất hiện nên chúng tao đã lơ là cảnh giác. Bởi vậy, khi mày xuất hiện với diện mạo của Sajima Kazushi, chúng tao đã không nhận ra.”
“Nhận ra cũng vô ích.” Jack vẫy tay với Tsukino và Kuroba. “Ngay từ khi chúng mày đến suối nước nóng, tạo đã vào bệnh viện đóng giả bác sĩ ra ám thị thôi miên với Kuroba rồi. Màn cuối cùng của vở Kabuki này sẽ khiến cho thôi miên phát huy tác dụng. Buổi trưa ở trong bệnh viện, tao cũng đã ra ám thị với Tsukino. Bí Ngô, còn nhớ là tao đã cô ta xem máy ảnh vào trưa hôm đó chứ?”
Kuroba và Tsukino đờ đẫn đi tới bên cạnh Jack, đứng hai bên trái, phải.
“Tsukino!” Tôi đau đớn hét lên thật lớn.
“Hai người này giờ đã là đồng bọn của tao.” Jack đưa tay vuốt tóc Tsukino. “Làm một vụ giao dịch nhé. Chúng ta đều là những kẻ bị ruồng bỏ, tại sao lại không bắt tay với nhau, đối chọi lại với những kẻ đã giết hại bố mę chúng ta? Với khả năng của tao, chẳng bao lâu nữa, cả thế giới này sẽ hoàn toàn thuộc về chúng ta. Bí Ngô, tao có thể thôi miên Tsukino, khiến cô ta yêu mày như điếu đổ cả đời. Còn Nguyệt Bính, mày sẽ có được tất cả những gì mày muốn. Thế nào?”
Tôi liếc nhìn Nguyệt Bính, thấy sắc mặt nó có vẻ hơi do dự. Lại liếc sang Tsukino, tuy vẻ mặt đờ đẫn nhưng vẫn xinh đẹp tuyệt vời. Bỗng nhiên, tôi thấy ít nhiều ngưỡng mộ khả năng thôi miên của Jack, có thể điều khiển cả tư tưởng của người ta, thật khó tưởng tượng.
“Bí Ngô, còn nhớ chúng ta quen nhau thế nào không?” Nguyệt Bính gãi mũi hỏi tôi.
Tôi cười: “Nhớ chứ. Hồi ấy mày kiêu căng đến phát ghét, còn tao thì có đôi mắt đỏ, chẳng ai thèm chơi với chúng ta cả.”
“Cho nên...” Nguyệt Bính cười.
“Cho nên hai chúng ta đã là những kẻ bị ruồng bỏ từ lâu rồi.” Tôi thản nhiên đáp.
“Nói thật đi, mày có muốn cưới Tsukino không?”
“Thế mà cũng phải hỏi! Cũng giống như mày khao khát có được thứ mày muốn thôi!”
Jack nghe chúng tôi đối thoại mà sốt ruột: “Nghĩa là chúng mày đã đồng ý?”
“Phải, đồng ý!” Chúng tôi cùng gật gù.
“Tao yêu Tsukino, chứ không phải là một pho tượng bị điều khiển.”
Tôi thình lình hét lên.
“Tao thì chỉ muốn một thứ.” Nguyệt Bính cợt nhả. “Đó là cái mạng của mày!”
“Tại sao?” Jack kinh ngạc.
“Bởi vì, chúng tao có lòng tự trọng!” Tôi và Nguyệt Bính đồng thanh đáp rồi cùng xông về phía Jack.
❀ 16 ❀Jack vung mạnh hai tay. Và chặn trước mặt chúng tôi là Tsukino và Kuroba. Chúng tôi đều khựng lại.
“Được! Trận chiến này sẽ hấp dẫn lắm đây! Đáng xem đấy!” Jack lùi lại trước ghế ngồi, ngả lưng ngồi phịch xuống thật thoải mái. “Để tao xem chúng mày tự trọng với bạn bè ra sao.”
Nắm tay tôi bắt đầu run rẩy. Tsukino và Kuroba ngay trước mặt tôi, sắc mặt vô hồn, đôi mắt đen kịt dường như chẳng nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng lại cứ hướng thẳng vào tôi.
Tôi – không - thể - ra - tay - được!
“Giết tôi đi!”
Là lời của Tsukino.
Nhưng cô ấy không hề lên tiếng.
“Anh Bí, tôi biết anh ở trước mặt tôi, tôi có thể cảm nhận được hơi thở của anh. Đây là chút ý thức cuối cùng còn sót lại của tôi, trước khi bị thôi miên hoàn toàn, xin hãy giết tôi đi. Còn nhớ tôi đã từng nói với anh nhược điểm của tôi ở đâu không? Xin đừng do dự, không còn thời gian nữa! Tôi sắp mất hẳn ý thức rồi!”
Tiếng nói của Tsukino một lần nữa vang lên. Ngoài tôi ra, hình như không còn ai nghe thấy. Cơ thể của Tsukino giống như bị một sợi dây vô hình khống chế, gắng gượng dừng lại. Chút ý thức còn sót lại của cô ấy đang chống chọi với thuật thôi miên của Jack.
Kuroba cũng có động tác tương tự, thậm chí còn mạnh mẽ hơn, anh ta đang dốc hết sức vặn người, giấy giụa, tuy động tác cực kỳ chậm chạp, nhưng do vận lực quá độ nên cơ thể chao đảo ngả nghiêng.
“Ý chí của thầy âm dương Nhật Bản kiên định thật đấy.” Jack huýt sáo rồi bắt đầu rì rầm một tràng những câu từ không thể hiểu nổi với giọng trầm khàn mê hoặc.
Đôi mắt của Tsukino và Kuroba đen kịt lại như mực, cuối cùng, họ đã từ bỏ phản kháng, lao về phía chúng tôi.
Tôi vội vàng né tránh, móng tay Tsukino vạch lên má tôi một vết rớm máu. Trong lúc cuống quýt tránh đòn, tôi nhìn thấy hai dòng lệ máu ứa ra khỏi mắt cô.
Huyết lệ!
Linh hồn cô đang khóc.
Chỉ khựng lại một thoáng, Tsukino đã chộp lấy cổ tôi, bóp chặt. Tôi hoàn toàn có thể đánh bật cô ấy ra, nhưng tôi thực sự không thể ra tay.
Hơn nữa, Tsukino lúc này khoẻ đến kinh người.
“Bí Ngô! Còn nhớ không?” Nguyệt Bính cũng không khả quan hơn tôi là mấy, bị Kuroba đè ngã, tù đầu gối xuống ngực, nó đang ráng sức đẩy hai bàn tay Kuroba đang chực siết lấy cổ mình.
“Cái gì?” Tôi bị Tsukino chẹt chặt lấy cổ, khó khăn lắm mới nặn ra được hai chữ.
“Thứ mày học được ở Thái Lan, trò sở trường nhất của mày ấy!”
Nguyệt Bính bỏ một cánh tay ra, Kuroba thừa cơ đẩy ngửa quai hàm nó lên.
Tôi bắt đầu xây xẩm vì tức thở. Tôi hiểu Nguyệt Bính bảo tôi làm gì, nhưng bản thân tôi vẫn không dám chắc.
“Mau lên!” Nguyệt Bính nói không ra hơi, Kuroba sắp sửa vặn gãy cổ nó đến nơi rồi.
Bàn tay còn lại của Nguyệt Bính lần sờ dưới đất, quơ lấy một thứ gì đó ráng sức ném về phía tôi. Là một con dao găm Thuỵ Sĩ, trong mắt tôi, nó đang lừ lừ bay lại, ngay tới trước đầu gối. Tồi trợn trừng hai mắt nhìn rõ hướng đi của nó, rồi tung chân đá thật lực vào cán dao.
Con dao găm sắc lẹm rít gió bay thẳng về phía Jack, cắm ngập lút vào mắt trái hắn.
Chỉ còn một mẩu cán dao rung lên bần bật.
Cú siết trên cổ tôi thình lình nới lỏng, Tsukino giống như con rối đứt dây, tròng mắt đen kịt nhanh chóng thu nhỏ, trở lại bình thường, nhưng ánh mắt mờ mịt, cơ thể mềm nhũn ngã nhào vào lòng tôi.
❀ 17 ❀“Nguyệt Bính, sao mày lại tin tưởng tao thế, tạo còn không dám tin tao có thể đá con dao đâm trúng mắt Jack.” Tôi ngả người vào tường, băn khoăn hỏi.
“Tao có dám tin mày đâu, nhưng còn cách nào khác? Đành phải liều thôi.” Nguyệt Bính sờ cằm nhăn nhó. “Cái thằng cha Kuroba khoẻ như voi vật, suýt chút nữa thì bẻ rời cằm tạo ra rồi.”
“Đúng là thời gian bỏ ra cho câu lạc bộ cầu mây Thái Lan không hề uổng phí.” Tôi nuốt nước bọt, cổ họng vẫn đau rát bởi đòn bóp cổ của Tsukino.
Kuroba và Tsukino nằm dài trên hai chiếc giường khách sạn, tôi và Nguyệt Bính ngồi cạnh nhau ngoài ban công trò chuyện.
Jack đã chết, chết một cách cực kỳ đơn giản sau khi bị con dao găm xuyên thấu mắt trái đâm thẳng vào não.
Chúng tôi đã kiểm tra kỹ lưỡng rất lâu, xác định hắn đã chết thật.
Chúng tôi đành đưa chuyên viên chiếu phim đã bị Jack thôi miên từ phòng chiếu ra ngoài, rồi nhân lúc trời tối, cõng Kuroba, Tsukino đang hôn mê lên xe.
Giờ đã sang ngày thứ ba mà hai người họ vẫn chưa tỉnh dậy. Tôi không biết khả năng thôi miên của Jack ghê gớm tới đâu, nhưng thấy họ hôn mê lâu quá, tôi càng lúc càng thấp thỏm không yên. Cứ hôn mê kéo dài, sợ rằng sẽ ảnh hưởng đến sự phục hồi của não bộ.
Tôi vừa nảy ra ý định dùng kim bạc chữa thử, Nguyệt Bính đã gạt phắt đi. Nó nói, đây là tổn thương ý thức đơn thuần chứ không phải tổn thương vật lý, dùng kim châm cũng vô dụng, chỉ biết trông cậy vào sức mạnh ý chí của hai người họ mà thôi.
Đang bàn cãi, bỗng thấy ngón tay Kuroba nhúc nhích, chúng tôi bèn xúm cả lại, nín thở nhìn anh ta.
Mí mắt Kuroba giật giật hồi lâu, mãi rồi cũng mở ra được, ánh mắt trống rỗng, hoang mang liếc một vòng xung quanh rồi nhìn thẳng vào chúng tôi: “Đây là đâu?” Tôi thở phào một hơi, Kuroba đã tỉnh, ít nhất đã có một tin tốt lành.
Trong hơn nửa giờ đồng hồ tiếp theo, Nguyệt Bính kể lại tường tận sự việc đã xảy ra cho Kuroba nghe, chỉ là cố tình bỏ qua không nhắc tới chuyện anh trai anh ta bị sát hại. Kuroba kiên nhẫn lắng nghe đến hết, mỉm một nụ cười hiếm hoi: “Cảm ơn!”
“Kanata, anh đâu rồi?” Giọng Tsukino bỗng vang lên. Nãy giờ mải kể chuyện, chúng tôi quên bẵng mất Tsukino, cô ấy tỉnh dậy khi nào cũng không biết.
Tôi vui sướng quay phắt lại, thấy Tsukino đã ngồi dậy trên giường, sợ hãi nhìn quanh.
“Các người là ai? Tôi đang ở đâu? Tanaka... Tanaka đâu?” Tsukino hốt hoảng co rúm vào góc giường, nắm chặt mép chăn, run run hỏi.
“Tsu... Tsukino, là chúng tôi đây.” Tôi hạ giọng nói, tiến lại gần cô ấy.
Nhưng Tsukino lập tức đứng bật dậy, chỉ vào tôi quát lên: “Không được l?