← Quay lại trang sách

❀ 1 ❀ CHƯƠNG 11:

Nhật Bản là một đất nước có rất nhiều cấm kỵ. Ví dụ như dán kín tranh ảnh trên bốn bức tường dễ bị bóng đè, bởi vong hồn không thể đi ra khỏi phòng. Trước khi ngủ nhìn bốn góc của căn phòng cũng sẽ bị bóng đè. Ba người cùng chụp ảnh, người ở chính giữa sẽ chết sớm.

Bốn góc của trần nhà tắm là nơi vong hồn tụ tập, nghe nói chúng sẽ nhận lúc người ta gội đầu, tóc rũ che khuất mặt, mắt không mở ra được, sẽ nhập hồn để giết người.

Điều cấm kỵ đáng sợ nhất chính là vào hai giờ đêm, tuyệt đối không được soi hai chiếc gương phản chiếu lẫn nhau trong phòng tắm, vì rất có thể bạn sẽ nhìn thấy rất nhiều khuôn mặt, trong đó khuôn mặt thứ mười ba chính là diện mạo của bản thân sau khi chết...

❀ 1 ❀

Ngày 5 tháng 8 năm 1988,7 giờ 30 phút sáng, huyện Gifu, dân công sở đang tụ tập ở các bến chờ xe bus.

Phía nam huyện Gifu gần kề sông Rhine, hơi mát từ dòng sông thấm đẫm bầu không khí buổi sáng, nhưng vẫn không thể khiến Tanaka Nobunaga cảm thấy sảng khoái hơn. Tối hôm qua, sau “cuộc chiến” với cô vợ Mayumi, lúc vào nhà vệ sinh tắm rửa qua loa, anh đã nhìn thấy một cảnh tượng quái dị, tới giờ vẫn không dám khẳng định có phải là ảo giác hay không.

Vốn định kể lại với vợ, nhưng khi quay về phòng ngủ, Mayumi đã ngủ say từ lâu, anh đành một mình trần trọc cả đêm với những giấc mơ kỳ quái. Sáng sớm nay, anh choàng tỉnh bởi cơn ác mộng, mở bằng mắt ra, thấy Mayumi không còn nằm bên cạnh nữa.

Ngửi thấy mùi thức ăn bay ra từ nhà bếp, anh mới bình tâm trở lại...

Chen lên xe bus, ngồi xuống bên cửa sổ, cửa kính phản chiếu một khuôn mặt lờ mờ, vừa giống lại vừa không giống anh.

Lại khiến anh nhớ tới sự việc xảy ra tối qua...

Xả vòi sen xuống tóc, dòng nước ấm và bọt dầu gội khiến anh nhắm mắt lại. Đột nhiên, anh cảm thấy hình như có ai đó sờ lên bả vai anh.

“Mayumi, đừng đùa anh!” Anh vừa xả tóc vừa kêu lên. Mayumi vẫn thích lẻn vào nhà tắm chọc anh như vậy, anh cũng quen rồi..

Nhưng lần này, anh lại không nghe thấy tiếng cười khúc khích của Mayumi như mọi bận. Trong nhà tắm chỉ có tiếng xối nước ào ào. Anh thấy hơi lạ, bèn vuốt mặt, mở mắt ra nhìn, thấy chỉ có một mình anh.

Anh cho rằng đó là ảo giác. Cũng tại gần đây áp lực công việc lớn quá, lại thêm làn sóng sa thải nhân viên khiến anh vô cùng căng thẳng.

Đúng lúc anh tạm quên đi ảo giác vừa nãy, lại chợt liếc thấy một cảnh tượng quái dị trong gương.

Không biết từ bao giờ, Mayumi đã treo thêm một tấm gương nữa trên bức tường đối diện với tấm gương vốn có. Nên nhìn vào gương, anh thấy hình bóng mình trong tấm gương đối diện, và tầng tầng lớp lớp những hình ảnh khúc xạ qua lại.

Những hình ảnh chồng chéo lên nhau khiến anh thấy ghê ghê, liền vội vàng đánh răng, lau mặt, thầm nghĩ tối về anh sẽ tháo bỏ tấm gương dư thừa kia đi.

Đang nghĩ, anh vô thức liếc nhìn vào gương, bỗng thấy người trong gương là lạ.

Trong gương, mỗi một cái bóng phản chiếu lại khác nhau một chút.

Khuôn mặt mỉm cười, khuôn mặt tức giận, khuôn mặt hồ nghi, khuôn mặt hoang mang... các lớp hình bóng cá nhỏ dần, nhưng anh vẫn nhìn thấy rõ ràng một khuôn mặt sợ hãi.

Trên mặt đầy những mụn nước phồng rộp, chi chít trên da, có nốt đã vỡ toác, rỉ nước, lộ thịt đỏ lòm, trông vô cùng ghê sợ.

Hiện tượng kỳ quái này khiến ánh mắt anh chết lặng. Anh đếm thử, khuôn mặt đáng sợ ấy nằm trong lớp hình ảnh phản chiếu thứ mười ba.

Đột nhiên, Tanaka sực nhớ tới một truyền thuyết anh được nghe hồi bé, bỗng thấy toàn thân ớn lạnh, chẳng kịp lau người, vội vàng chạy về phòng ngủ.

Phòng ngủ dán đầy poster của các minh tinh, trong Cơn sợ hãi, anh dường như nhìn thấy những người đó đều đang sống, đang toét miệng cười, chuẩn bị nhảy ra khỏi mặt giấy.

Chắc mai cũng phải gỡ hết chúng xuống thôi! Tanaka tự nhủ rồi nhắm mắt lại, cố gắng gạt hết những thứ quái dị ra khỏi đầu óc.

Mayumi đang ngủ say, hơi thở đều đều, khiến anh cũng bình tâm trở lại. Nhưng đúng lúc đó, anh nhìn thấy hai con người lõa thể đang nằm trên giường.

Chiếc giường quen thuộc, cơ thể quen thuộc, rõ ràng chính là anh và Mayumi. Nhưng lúc này, anh lại đang từ trên trần nhà nhìn xuống.

Vậy ai đang nằm trên giường? Còn ai đang ở trên trần nhà?

Mayumi đang khẽ mỉm cười trong mộng đẹp. Còn anh nằm co trên giường, giống như con tôm luộc chín. Đột nhiên, anh thấy khoé miệng Mayumi cứ ngoác mãi ra rồi rách toạc tới tận mang tai, lộ ra cả hai hàm răng khảm trong lợi đỏ thẫm.

Anh kinh hãi hét toáng lên, mới phát hiện ra không thể cất lên thành tiếng. Trong bốn góc phòng có bốn cái bóng trắng đang đứng im lìm...

Ngực tức nghẹt, dường như bị thứ gì đè cứng, khiến anh không thở nổi, và anh cũng không thể nhúc nhích.

Đúng vào lúc này, anh choàng tỉnh dậy.

❀ 2 ❀

“Chắc là ác mộng thôi!” Xuống xe bus, đứng trước cổng công ty cúi chào các đồng nghiệp, Tanaka tự trấn an mình.

'Ò oe... ò oe...” Một chiếc xe chở linh cữu hú còi chạy qua, rải lại mùi chết chóc trong không khí.

“Anh Tanaka, nhìn thấy xe chở linh cữu thì phải giấu ngón tay cái vào trong lòng bàn tay đấy, không thì người thân dễ gặp nạn.”

Tanaka quay sang, thấy cô đồng nghiệp mới Sakurai đang nhìn xuống tay anh.

“Ồ, cô Sakurai, xin chào!” Tanaka vốn rất có cảm tình với cô gái này, những lời nói vừa nãy của cô ta khiến anh khó chịu.

Sakurai nhìn Tanaka lom lom: “Anh Tanaka tối qua không ngủ ngon phải không? Mắt anh thâm quầng rồi kìa. Dưới quê tôi thường nói, người nhìn thấy ma thì quầng mắt sẽ thâm đen.”

“Cô Sakurai, xin cô hãy chú ý tới lời nói.” Tanaka gắng gượng kìm nén cơn bực bội.

Sakurai xua tay: “Xin lỗi vì đã làm anh mất vui, anh Tanaka. Nhưng vừa nãy đúng là anh đã không giấu ngón cái vào trong lòng bàn tay. Về nhà, anh nhớ chọc ngón tay cái vào trong gạo nếp để trừ tà, rồi ném một nắm gạo nếp vào bồn cầu xả nước đi đấy nhé.”

“Đủ rồi đấy, cô Sakurai. Cô mà là đàn ông thì tôi sẽ không khách sáo với cô nữa đâu!” Tanaka nổi đoá.

Sakurai le lưỡi: “Tôi muốn tốt cho anh nên mới nói thôi, sự thật mất lòng mà!” Nói rồi tung tăng trên đôi giày cao gót bước vào tòa nhà văn phòng.

Tanaka hậm hực nhìn theo cặp mông ngúng nguẩy của Sakurai, móc thuốc lá ra định châm, nhưng nhìn đồng hồ, lại cất thuốc lá đi rồi bước về phía cổng.

“Rầm” một tiếng động trời, anh giật thót mình quay đầu lại nhìn, một chậu hoa to tướng vỡ tung toé ngay chỗ anh vừa đứng. Anh vội ngẩng đầu lên, cửa sổ phòng vệ sinh nữ tầng anh làm việc vừa mới đóng lại.

Những người xung quanh đều lắc đầu trách móc.

Vừa nãy mà anh chị nán lại thêm một giây nữa, đầu anh đã nát bét.

Tanaka rùng mình ớn lạnh.

Trùng hợp ngẫu nhiên, hay là tai nạn?

❀ 3 ❀

Những việc quái dị liên tiếp xảy ra khiến Tanaka tâm trí bất an, nên công việc phạm phải rất nhiều sai sót. Cuối giờ, người quản lý gặp anh cảnh cáo, công ty đang muốn cắt giảm nhân viên, nếu anh cứ cái đà này thì...

Tanaka liên tục cúi gập lưng xin lỗi. Dự án anh phụ trách hiện có ba người, nghe nói chỉ được giữ lại hai. Sakurai tuy nghiệp vụ kém hơn cả, nhưng lại có quan hệ ám muội với người quản lý, nên chỉ có thể hoặc là anh, hoặc là Togashi.

Rời rã về tới nhà, không thấy Mayumi mở cửa chờ sẵn giống như mọi ngày, gọi mấy tiếng cũng không thấy thưa, chắc là ra ngoài rồi.

Tanaka hơi lấy làm lạ, vì trước nay Mayumi không đi vắng vào giờ này bao giờ. Vào nhà, việc đầu tiên là Tanaka tìm lấy cái kìm, định bụng tháo tấm gương trong phòng tắm xuống. Nhưng mở cửa nhà tắm ra, anh lại chẳng thấy tấm gương nào hết. Gạch ốp tường nguyên vẹn, tới cả lỗ đinh cũng không có.

Không thể nào như vậy được. Tanaka sờ lên chỗ tối qua nhìn thấy chiếc gương, thậm chí còn gõ thử vài cái.

Lớp gạch men sáng bóng phản chiếu lờ mờ khuôn mặt anh, đôi mắt thâm quầng, cằm lởm chởm chân rấu, mái tóc rối bù. Anh cảm tưởng mình sắp phát khùng đến nơi, chỉ muốn đập phá một thứ gì đó.

“Em về muộn quá, xin lỗi anh!” Mayumi xuất hiện trước cửa phòng tắm, cất giọng áy náy.

“Em đi đâu đấy! Sao giờ này mới về?” Tanaka tìm được chỗ trút giận, bực bội vung chiếc kìm quát lên. “Em... em...” Mayumi ấp úng lùi lại.

Lúc này, Tanaka mới nhận ra Mayumi đầu tóc rối tung, hai má hồng ủng, và trên người còn loáng thoáng mùi thuốc lá.

Anh chụp lấy cổ áo Mayumi, tay còn lại vung vẩy cái kìm chĩa vào mặt cô: “Cô đã đi đâu? Sao trên người lại có mùi thuốc lá!”

“Em... em...” Mayumi né tránh ánh mắt của Tanaka. “Em sang nhà cô Yubi hàng xóm học nấu món ăn mới định làm cho anh. Máy hút mùi nhà họ bị hỏng, cho nên... cho nên...”

Tanaka nhìn trùng trùng vào gò má căng mịn đẹp như men sứ của Mayumi một hồi lâu, rồi mới “hùm” một tiếng, đi ra phòng khách gọi điện sang nhà hàng xóm.

Giọng Yubi vẫn điệu đàng thỏ thẻ như những hôm anh sang nhà sửa điện giúp khi chồng cô ta đi vắng, nhưng anh chẳng có tâm tư nào mà nghe. Khẳng định Mayumi đúng là vừa mới từ nhà Yubi về thật, anh mới bỏ điện thoại ngồi phịch xuống ghế sofa.

Sực nhớ ra một việc, anh xông vào phòng ngủ, định xé bỏ những tờ poster trên tường.

Thế nhưng, anh lại sững sờ.

Bức tường màu hồng trống trơn, chẳng có tờ poster nào cả.

“Hôm nay trong anh mệt mỏi quá, chắc tại áp lực công việc phải không?” Mayumi bừng khay cơm lên, mấy món ăn tinh tế, một bình rượu sake đã hâm sẵn, và bốn nắm cơm gạo nếp.

“Poster đâu rồi?” Đầu óc Tanaka bùng nhùng.

“Anh... anh nói gì cơ?” Mayumi mở to đôi mắt xinh đẹp nhìn Tanaka. “Làm gì có poster nào ở đây? Anh sao thế?”

Tanaka thở dốc: “Ý anh muốn hỏi mấy tấm poster trong phòng ngủ đâu rồi? Poster của mấy diễn viên Takakura Ken, Yamaguchi Momoe vẫn dán trên tường ấy? Còn nữa, tấm gương treo trên tường gạch men nhà tắm đâu?”

Tay Mayumi bắt đầu run rẩy: “Em có dán poster trong phòng ngủ bao giờ đâu? Cũng chẳng treo cái gương nào trên tường cả.”

Tanaka muốn hoá điên, vừa đi loanh quanh trong phòng ngủ vừa giật tóc rít lên: “Sao lại thế? Sao lại thế?”

“Anh nghỉ ngơi đi.” Mayumi ôm lấy anh từ sau lưng, dịu dàng nói.

“Chắc tại áp lực công việc lớn quá đấy mà!”

“Cô im đi!” Tanaka bực bội xô Mayumi ra. “Đừng có nói đến áp lực công việc với tôi, tôi không sao hết. Tôi...”

Nói tới đây, Tanaka đột nhiên sực nhớ ra một chuyện, vội vã xông vào phòng bếp, đẩy mở cửa sau, nhìn thấy thứ kia vẫn treo trên cây, anh mới bình tĩnh lại chút ít.

“Lẽ nào đã gặp phải nó”?” Mayumi đi theo ra cửa, khẽ hỏi.

Tanaka hít một hơi thật sâu: “Ừ, có lẽ là vậy. Chắc là tối nay phải làm vài việc đấy.”

“Vâng!” Mayumi gật đầu.

“Về ăn cơm thôi.” Tanaka miễn cưỡng nặn ra một nụ cười, đang định quay vào nhà, bỗng sau lưng vang lên tiếng mèo kêu.

Con mèo đen anh gặp phải trên đường đi làm về đang ngồi chồm hổm trên đầu tường, bên cạnh có thêm một con mèo màu trắng xoá như tuyết, con mắt xanh lét như lửa ma trơi, đang kêu thảm thiết.

❀ 4 ❀

Quay trở vào, thức ăn đã hơi nguội, Mayumi quay vào nhà bếp hâm lại thức ăn. Ngồi một mình trong phòng khách, Tanaka cảm thấy hơi hối hận.

Đúng là không nên tham rẻ mua căn nhà này. Nửa năm trước, bà cụ sống độc thân ở đây bị con cái bỏ bê đã chết đói ngay trên giường.

Xử lý xong hậu sự của bà cụ, đám con cái vớ được một khoản bồi thường không nhỏ từ công ty bảo hiểm, liền rao bán căn nhà này với giá rẻ bất ngờ.

Vì từng có người chết nên mãi chẳng ma nào thèm mua, vừa hay gặp vợ chồng Tanaka mới chuyển công tác tới huyện Gifu. Tanaka tuy biết chuyện, nhưng do tiền không nhiều, nơi này lại cách quê Mayumi không xa, có thể thường xuyên qua lại, nên mới đánh liều mua.

Trước khi vào ở, anh đã mời nhà sư đến cúng tế vong hồn, nhưng pháp sự tiến hành tới ngày thứ hai, ngôi nhà tự dưng mất điện, vòi hoa sen phun nước đó loè gỉ sắt, bếp lò bật tắt liên hồi. Đệ tử của nhà sư đang rắc giấy trong phòng ngủ bỗng bò lê bò càng chạy ra, nói là nhìn thấy một bà cụ ngồi trên giường ăn nến.

Pháp sư làm tới ngày thứ ba, mèo ở đâu bỗng kéo đến đầy tường, kêu điếc tai. Nhà sư lúc này mới yên tâm, nói với Tanaka rằng lũ mèo đã mang hết linh hồn tà ác trong ngôi nhà đi rồi, có thể yên tâm vào ở.

Tuy rằng rất sợ, nhưng lỡ mua rồi không bán đi được, Tanaka đành phải miễn cưỡng cùng Mayumi dọn về. Một hai tháng đầu, không có gì bất thường, anh bắt đầu yên tâm, nào ngờ vừa tới mùa hè, ngôi nhà bắt đầu nảy sinh chuyện quái gở.

Đầu tiên, cứ sáng sớm thức dậy lại phát hiện trong nhà in đầy những vết chân gầy guộc, trên sofa hằn vết người ngồi, dưới đất có tóc bạc rơi rụng, thức ăn thừa trong nhà bếp cũng không cánh mà bay, cô con gái Kiyoe hơn một tuổi thường xuyên nửa đêm giật mình tỉnh giấc, chỉ ra ngoài cửa sổ khóc toáng lên. Tuy những sự việc quái dị này không gây ảnh hưởng gì đến gia đình họ, nhưng Mayumi kiên quyết không muốn tiếp tục sống ở đây nữa, Tanaka đành phải tới chùa tìm nhà sự giúp đỡ.

Nhà sư đã dạy Tanaka một cách, đó là khâu cái răng sữa đã rụng của trẻ con vào trong con búp bê vải, treo trên cành cây sau nhà. Rồi lại khâu một cái răng sữa nữa vào trong con búp bê vải khác, treo lên cành cây ở ngôi nhà cũ dưới quê, sẽ hoá giải được.

Kiyoe mới hơn một tuổi, vừa mới mọc vài cái răng sữa, biết đến bao giờ mới rụng? Biết tìm răng ở đâu đây? Mayumi mắt vụt sáng, kéo cả nhà về quê, lấy từ trên xà nhà hai chiếc răng sữa, nói rằng đây là răng sữa của mình hồi nhỏ, bố cô đã bắc thang bỏ lên trên đó.

Để đề phòng chuyện không may, hai người quyết định để con lại nhà bố mẹ Mayumi một thời gian, sau đó làm hai con búp bê vải theo chỉ dẫn của nhà sư, lần lượt treo lên cành cây ở quê và trong nhà.

Phương pháp này thực hữu dụng, hơn ba tháng tiếp theo, trong nhà không còn xảy ra chuyện quái gở, công việc của Tanaka cũng thuận buồm xuôi gió, liên tiếp thăng chức. Hai người vừa định về quê đón con, thì lại xảy ra chuyện ma quái.

Tanaka bỗng sực nhớ tới chiếc xe chở linh cữu hồi sáng, câu nói của Sakurai và chậu hoa sém chút đập trúng đầu mình.

Chẳng lẽ đây là một lời nguyền?

❀ 5 ❀

Khi Mayumi bừng khay thức ăn quay lại phòng ăn, Tanaka đang chọc hai ngón tay cái vào trong hai nắm cơm gạo nếp. Tuy bên ngoài đã nguội bớt, nhưng trong ruột nắm cơm vẫn nóng khiến Kiyoto xuýt xoa luôn miệng.

“Không sao!” Tanaka rút ngón tay ra, thổi phù phù. “Ăn cơm thôi.

Lát nữa còn phải làm việc đó.”

Ăn cơm xong, Tanaka quay vào phòng ngủ, còn Mayumi đi tắm.

Hơn mười phút sau, Tanaka mặc đồ ngủ, cầm một cái lọ đi ra cổng sau, đổ ít chất lỏng sền sệt bôi lên đầu con búp bê. Con mèo đen vẫn ngồi chồm hổm trên tường bỗng gào lên như phải bỏng, chạy mất hút.

Tanaka thở phào nhẹ nhõm. Đây là chiêu cuối cùng mà nhà sư đã mách nước, nếu vẫn thất bại, thì đành phải chuyển nhà.

Cứ thế lại hơn một tuần lễ nữa trôi qua, trong nhà bình yên vô sự.

Tuy trong lòng vẫn nơm nớp, nhưng áp lực cuộc sống vẫn luôn chân thực hơn và đáng sợ hơn so với nhà có ma.

May mà công việc rất thuận lợi, người quản lý cũng hài lòng với phương án mới mà Tanaka đề xuất, và anh không lo bị rơi vào danh sách nhân viên bị cắt giảm nữa. Cô nàng Sakurai vừa nhìn đã ghét bỗng trở nên quyến rũ hơn nhiều.

Tâm tư nhẹ nhõm, ý nghĩ ám muội lại manh nha xuất hiện, Tanaka bèn nhấc điện thoại lên quay một chuỗi số. Dập điện thoại rồi, anh lại bấm số điện thoại nhà: “Mayumi, công ty tối nay có tiệc, anh không về nhà ăn cơm được. Em chịu khó ăn cơm một mình nhé.”

Đặt điện thoại xuống, Tanaka cười mãn nguyện. Mayumi đúng là một người phụ nữ ngoan ngoãn, ngốc nghếch đến đáng yêu, anh cưới cô cũng vì lẽ đó.

Đương nhiên, Mayumi vĩnh viễn không thể biết được, Tanaka không muốn chuyển nhà còn vì một nguyên nhân khác...

❀ 6 ❀

Về tới nhà, đã là hơn mười hai giờ đêm, Tanaka không vào phòng ng mà vào thẳng phòng tắm. Làm việc khuất tất thì dễ chột dạ, anh quay đầu nhìn kỹ bức tường ốp gạch men, không có tấm gương nào cả. Lúc này anh mới yên tâm vặn vòi hoa sen, vừa vui vẻ tắm gội vừa ngâm nga hát.

Trên đường về, qua chỗ góc tường tự dưng lại bị một thằng bé đội đèn lồng nhảy xổ ra hù doạ khiến anh suýt đứng tim.

Xối hết bọt xà phòng trên tóc, anh bỗng liếc thấy Mayumi mặc áo ngủ đúng ngay sau lưng. Trong nhà tắm hơi nước nghi ngút, anh chỉ thấy lờ mờ bóng dáng của Mayumi: “Vợ, cọ lưng hộ anh!”

Mayumi liền cầm lấy miếng bọt, nhẹ nhàng cọ lưng cho anh.

Tanaka thoải mái tận hưởng sự chăm sóc mà không nhận ra nước từ vòi sen mỗi lúc một nóng.

“Mayumi, nhẹ tay thôi, tuột da anh mất!” Tanaka thấy Mayumi mỗi lúc một mạnh tay khiến lưng anh bỏng rát thì vội kêu lên.

“Vậy sao?” Mayumi dịu dàng hỏi. “Mạnh tay hơn cô Yubi cơ à?”

Tuy nước vòi sen đã nóng giãy, nhưng Tanaka bỗng toàn thân lạnh ngắt: “Em... em, nói gì vậy?”

“Đi đêm lắm có ngày gặp ma thôi.” Mayumi càng mạnh tay hơn, còn Tanaka kinh ngạc phát hiện ra mình không thể nhúc nhích được nữa.

“Anh đã dan díu với cô Yubi nhiều năm rồi, phải không? Cho nên mới cố tình chuyển đến ngôi nhà này dù là bị ma ám, anh chỉ muốn ở gần cô ta để an ủi trái tim cô đơn do chồng cô ta đi công tác liên miên, phải không?”

“Mayumi, dừng lại!” Tanaka không còn nghe thấy Mayumi nói gì nữa, lưng anh đau rát như bị lột da, lại thêm nước nóng xối vào, đau đớn không thể chịu nổi.

“Em rất tin tưởng anh, Tanaka. Bố mẹ không đồng ý cho em lấy anh, nhưng em bất chấp, vì anh rất tốt với em. Lần đầu tiên tới thăm bố mẹ, bố mẹ đã nói với em rằng trong mắt anh có làn khí tà dâm, nhưng em vẫn cứ mù quáng tin anh. Đó là trực giác của người già.

Đáng lẽ em nên nghe lời bố mẹ mới đúng!”

Vòi hoa sen bốc hơi nóng hầm hập, nhiệt độ đã sắp tới điểm sôi.

Tanaka đau đớn ra sức giãy giụa, nhưng vẫn không thể nào cựa quậy.

Lúc này, anh chợt nhìn thấy trên bức tường ốp gạch men trước mắt hiện ra một tấm gương, phản chiếu hai cái bóng trắng lờ mờ trong góc nhà tắm.

“Bố mẹ vẫn không yên tâm nên bảo em gái em tới thành phố này, yểm bùa vào ngôi nhà của chúng ta.”

Trong tấm gương, Tanaka nhìn thấy mái tóc Mayumi ướt sũng che khuất cả khuôn mặt, bàn tay cô vẫn ra sức chà cọ trên lưng anh đến rứt da rút thịt.

“Căn bản chẳng có tà ma quỷ quái gì hết, đều là do bùa chú gây ra.

Nếu như tâm hồn trong sạch, sẽ không thể xảy ra ảo giác. Ngược lại, nếu nảy sinh ảo giác, thế thì chắc chắn anh đã làm việc có lỗi với vợ.

Anh cứ liên tục sinh ảo giác, em biết ngay là anh đã làm việc không phải với em. Nhưng em muốn tha thứ cho anh, bởi vì chúng ta đã có con, thế là em đã âm thầm đến gặp nhà sư kia để nhờ ông ta mách nước với anh phương pháp răng sữa trấn tà. Thực chất, đây chính là phương pháp phá giải bùa chú. Nếu như anh không tiếp tục phạm lỗi, chúng ta vẫn có thể sống hạnh phúc. Nhưng anh đã không làm được.”

“Em rất thất vọng vì anh. Còn nữa, quên không nói với anh, cô Yubi đã chết rồi. Chính em gái em đã giết cô ta đấy. Hôm ấy em tới nhà cô Yubi khuyên can, nhưng đã muộn. Em gái em kể sáng sớm hôm ấy trông thấy anh suýt chút nữa bị bồn hoa mê tình nó trồng rơi trúng đầu, em biết ngay là anh đã phản bội em. Người ăn nằm với anh tối nay chỉ là cái xác của cô Yubi thôi.”

Hai tai của Tanaka đã rát bỏng, ù đặc, gần như không nghe thấy Mayumi nói gì nữa. Đau đớn, sợ hãi, choáng váng khiến anh sắp sốc ngất đến nơi.

“Anh sợ hãi, chột dạ, nên mới tin lời của em gái em, cắm hai ngón tay cái vào trong nắm cơm, nhưng anh không biết, làm vậy chính là tự yểm huyết chú cho mình. Nên người ngợm anh giờ mới ra nông nỗi này.

Tanaka không thể quay cổ hay cúi đầu, nhưng vẫn nhìn thấy khắp người mình rập đầy mụn nước, làn da đỏ loét từng mảng như những bàn tay đỏ máu.

“Em đã từng tin tưởng, tin tưởng thực sự rằng đàn ông vẫn có tình yêu đích thực, nên mới yên tâm làm vợ của anh. Giờ thì... anh có biết không, đây chính là vết tay mà tình nhân của anh từng in trên cơ thể anh. Em không ngờ rằng nó lại nhiều đến thế!” Mayumi bật cười lạnh lẽo, từ từ ngẩng đầu lên.

Tanaka nhìn thấy bản thân trong gương: trên mặt đầy mụn nước phồng rộp, có nốt đã vỡ toác, rỉ nước, lộ thịt đỏ làm, trông vô cùng ghê sợ.

Cảnh tượng cuối cùng trước khi nhắm mắt, chính là diện mạo của Mayumi: mái tóc ướt sũng buông rủ xuống hai bên má, và khoé miệng rách toạc tới tận mang tai, giống như bị cắt bởi kéo cùn.

Cái miệng rách toạc ấy dường như đang mấp máy: “Em có đẹp không?”

Trước cửa nhà tắm còn có một cô gái đang đứng, trong mắt sôi sục hận thù.

❀ 7 ❀

Kể xong câu chuyện này, Tsukino lại nằm xuống giường ngủ mê mệt. Ba người chúng tôi ngồi bất động quanh giường.

Câu chuyện này là ký ức kiếp trước của Tsukino?

Mayumi và Tanaka là bố mẹ của Tsukino? Tanaka ngoại tình nên bị trừng trị bởi huyết chú, nhưng tại sao Mayumi lại biến thành người đàn bà bị rạch miệng?

Còn em gái của Mayumi là ai? Sakurai, đồng nghiệp của Tanaka?

Chuyện đã nghe xong, nhưng khúc mắc vẫn còn đó.

Tsukino vẫn ngủ mê mệt, tôi nhìn mà trong lòng đau đớn. Nếu đây là câu chuyện của bố mẹ cô, vậy thì cuộc đời quả là quá tàn nhẫn với cô. Không biết nếu Tsukino khôi phục ký ức của kiếp này, liệu cô có quên được ký ức của kiếp trước hay không? Nếu không, làm sao cô ấy chịu đựng nổi?

“Có một cách, có lẽ sẽ giúp được Tsukino khôi phục trí nhớ.”

Kuroba vừa bóp đầu vừa nói. “Răng sữa của Tsukino, chỉ cần tìm được rằng sữa của Tsukino, tôi sẽ có cách.”

“Biết đi đâu tìm bây giờ?” Tôi hấp tấp hỏi.

“Huyện Gifu, quê của Tsukino.” Nguyệt Bính gãi mũi. “Kuroba, anh có tư liệu của Tsukino không?”