← Quay lại trang sách

Chương 7 TRÒ QUỶ TRONG LỄ HỘI

Cho đến nay, tại một trường đại học nổi tiếng ở Ấn Độ vẫn bí mật lưu hành một trò chơi đáng sợ: Ba ngày trước lễ hội Ánh sáng Diwali truyền thống, năm sinh viên gồm ha nam hai nữ sẽ tới góc cầu thang trên tầng năm của khu nhà thí nghiệm, ngồi theo hình ngôi sao năm cánh, bày nến trắng thành vòng tròn. Đợi đến khi tất cả các ngọn nến cháy hết, chỉ còn một cục sáp, họ sẽ cắm cái lưỡi dê đã chuẩn bị trước vào giữa cục sáp, sau đó đốt một tờ giấy vệ sinh rồi để vào trong đó. Đến khi tờ giấy cháy hết, có thể nhìn vào trạng thái tan chảy của cục sáp để đoán xem ước nguyện thầm kín của họ có thực kiện được hay không.

Nghe nói, trong lễ hội Ánh sáng Diwali cách đây mười chín năm về trước, một nam sinh ở ký túc xá đã thắt cổ chết trên tầng năm. Sau cái chết ly kỳ đó, trò chơi đáng sợ này đã âm thầm xuất kiện, lan truyền nhanh chóng...

Chẳng mấy chốc đã đến ngày cá tháng tư. Tôi vốn không thích những ngày lễ không truyền thống thế này, với lại mấy hôm nay trời mưa phùn suốt, đúng là dịp để cuốn chăn ngủ nướng, thế là tắt điện thoại, nằm lì trong phòng cả ngày.

Mấy hôm nay, Nguyệt Bính ngày nào cũng đi bặt từ sáng sớm đến tối khuya, hành tung rất bí ẩn, cũng không mang ô, hôm nào về cũng ướt như chuột lột.

“Mấy hôm nay mày bận gì thế?” Tôi ngồi trên giường tò mò hỏi.

Nguyệt Bính với lấy khăn bông lau đầu, thay quần áo: “Sắp đến Thanh minh rồi, tao đi loanh quanh xem có thứ gì ma quái lởn vởn không, giở vài chiêu, tránh để người đi cúng bái bị ma quỷ quấy rầy.”

“Tiết Thanh minh có phải tính theo lịch âm đâu, sao mày phải lo bò trắng răng thế?” Đúng vậy, tết Thanh minh tuy là lễ truyền thống, nhưng lại được tính theo lịch dương, tôi cũng không hiểu rõ nguyên do, nhưng theo quan niệm của tôi thì chỉ có những ngày lễ tính theo lịch âm như rằm tháng 7 mới dễ xảy ra chuyện ma quỷ.

“Thế mày có biết tại sao tết Thanh minh lại được tính theo lịch dương không?” Nguyệt Bính hỏi. “Bởi vì tiết Thanh minh thực sự trong lịch âm còn đáng sợ hơn cả rằm tháng 7. Vào tết cô hồn, ma quỷ chỉ đi lại tự do vào ban đêm. Còn các vong hồn được cúng vào tiết Thanh minh có thể lang thang cả ngày lẫn đêm, nên chuyển sang tính theo lịch dương để né tránh cái ngày hung sát nhất, khiến người cúng bái tránh gặp chuyện bất trắc. Mày cứ ngẫm mà xem, có phải cứ trước sau tiết Thanh minh là trời lại âm u, mưa dầm dề hay không?”

Tôi nghĩ thấy cũng đúng, nhưng trong lòng vẫn bán tín bán nghi.

Nguyệt Bính lại giở giọng văn chương: “Mày có nhớ bài Thanh minh của nhà thơ Đỗ Mục thời Đường không?”

Tôi đọc ngay như học sinh trả bài: ‘Tiết Thanh minh mưa rơi lất phất, người đi đường như mất cả hồn. Xin hỏi... Mà này, người đi đường trong tiết Thanh minh là người hay ma nhỉ? Ngày Thanh minh không đi tảo mộ tổ tiên, lại đi mua rượu uống, con với chả cháu!”

“Khéo lại bị ma ngáng chân cũng nên.” Nguyệt Bính nằm dài xuống giường, “Ở Ấn Độ có một lễ hội gọi là lễ hội Ánh sáng Diwali, cũng giống như Tết âm lịch của chúng ta. Nhưng lễ hội này còn có một cái tên rất kỳ quái, là lễ hội hàng ma.”

❀ 1 ❀

“Ardra, dậy đi học thôi!” Tiếng mẹ đập cửa phòng ầm ầm. “Sắp đến lễ hội Ánh sáng rồi, con cứ lười biếng như vậy thì coi chừng không được thần linh phù hộ đâu.”

Ardra choàng tỉnh, vội nhảy phắt xuống giường, luống cuống nhặt vài cục giấy vệ sinh vứt vào trong thùng rác, rồi lại vo viên vài tờ giấy vụn đậy lên, sau đó mới vội vàng mặc quần áo, đáp: “Con dậy rồi đây!”

Mẹ đứng chờ một lúc ngoài cửa, vẫn không thấy Ardra bước ra liền bỏ xuống dưới nhà: “Cơm ở trên bàn, con tự ăn nhé, mẹ với bà Neha đi mua nến cúng lễ hội Ánh sáng đây.”

Ardra lắng tai nghe tiếng bước chân của mẹ xa hơn mới nhặt một cục giấy vệ sinh trong thùng rác lên, nhét vào ba lô rồi mặc quần áo đi xuống dưới nhà.

Trên bàn dọn sẵn món cơm rang cà ri quen thuộc. Ardra nhăn nhớ một lúc rồi bưng đĩa cơm rang trút cả vào bồn cầu. Dòng nước xoáy tít cuốn món cà ri đỏ rực chui tọt xuống cống. Ardra thấy buồn nôn, vội vàng chạy ra ngoài.

Từ rất lâu, Ardra đã nói với mẹ là mình rất rất không thích ăn món cà ri, vì trông nó rất kinh. Mẹ vừa xem phim vừa gật đầu lia lịa, kết quả ngày nào cũng vẫn là cơm cà ri.

Đến khi Ardra hét ầm lên phản đối, thì mẹ lại tỏ ra bất mãn: “Mẹ chăm chút cho con đến tận cái ăn cái mặc, con còn đòi hỏi gì nữa?”

“Con cần được tôn trọng và thấu hiểu!” Ardra gào lên.

“Chẳng lẽ mẹ không hiểu, không tôn trọng con sao? Không có mẹ con có lớn được chừng này không? Con có biết mỗi năm mẹ phải đóng cho con bao nhiêu tiền học phí không? Mua cho con bao nhiêu tiền quần áo không? Cho con...” Mẹ luôn cho rằng sự tôn trọng tỉ lệ thuận với số tiền mình đã bỏ ra.

Ardra bế tắc toàn tập. Bố làm thuỷ thủ mỗi năm về được vài lần, mỗi lần về đều dúi tiền vào tay mẹ, sau đó ở lại vài hôm lại đi.

Trên đường đến trường, Ardra vẫn còn ấm ức vì món cơm rang cà ri. Cậu nghĩ: “Mình sẽ tích cóp một khoản tiền rồi bỏ nhà ra đi, sống tự do một mình.”

“Lajja, chị nói đi mua nến cơ mà? Sao còn kéo tôi vào cửa hàng đồ thể thao làm gì?” Bà Neha ngạc nhiên hỏi.

“Tôi mua cho Ardra đôi giày mới. Hai hôm trước thằng bé xem NBA, nó cứ xem mãi quảng cáo giày Nike.” Lajja cười đáp.

“Có chồng làm thuỷ thủ sướng thật đấy, không phải lo lắng chuyện tiền bạc. Chao ôi, đúng là chị biết chọn người, tốt nghiệp trung học xong lấy chồng thuỷ thủ luôn, trong khi tôi vẫn mải mê theo đuổi tình yêu lãng mạn. Đến khi hiểu ra tình yêu mà không có tiền thì cạp đất mà ăn, chuyện đã muộn rồi. Vớ phải ông chồng đến nhà xí cũng không có.” Neha than thở.

Lajja chỉ cười không nói gì.

❀ 2 ❀

Suốt buổi sáng, không một chữ nào của ông thầy lọt được vào tai Ardra. Cậu lén ngắm nghía mái tóc dài của Malasri ngồi ở bàn trên mà tim đập thình thịch.

Ardra sờ lần cục giấy vệ sinh trong ba lô, nghĩ đến trò Gorakh noi hôm qua, cậu vẫn thấy hơi sợ. Nhưng để thu hút sự chú ý của Malasri, cậu đành phải miễn cưỡng tham gia,

Chẳng mấy chốc đã tới giờ ăn ở căng tin. Ardra cố tình bưng đồ ăn chạy qua chạy lại trước bàn Malasri hai lượt, nhưng Malasri vẫn mãi chuyện trò với Rasesh, chẳng thèm để ý tới cậu. Ardra hơi thất vọng, hậm hực ngồi ở bàn bên cạnh, ăn như nhai rơm, chốc chốc lại đưa mắt nhìn trộm Malasri.

Không biết Rasesh kể chuyện gì mà khiến Malasri đỏ bừng cả mặt cười khúc khích. Cơn ghen khiến Ardra thấy cổ họng nghẹn tức.

“Ồ, Ardra, cậu có dám tham gia trò chơi tối nay không thế?” Rasesh vờ như lúc này mới nhìn thấy Ardra, lên giọng khiêu khích hỏi.

Nhìn thấy Ardra. Malasri bỗng bật cười. Ardra lập tức đỏ bừng mặt, ấp a ấp úng: “ Tất... tất nhiên, chắc... chắc chắn... tớ sẽ tham gia”

“Ha ha ha. Ardra đáng yêu quá.” Vẻ lúng túng của Ardra khiến Malasri bật cười “Ồ. tự dưng tớ lại thèm trà sữa.”

Ardra lập tức đứng bật dậy: “Để tớ mua cho!” Rồi vội vàng chạy đến quầy đồ uống mua hai cốc trà sữa.

“Sao lại không mua cho cậu thế?” Malasri cầm hai cốc đưa cho Rasesh một cốc.

Ardra đang hí hửng chợt tiu nghỉu, chỉ muốn đấm vào mặt của Rasesh, Matasri chớp hàng mi cong vút “Ardra đúng là người bạn tốt lại hào phóng ai như Rasesh keo kiệt muốn chết.”

“Ồ, cậu có vẻ rất thích Ardra thì phải, thế thì từ sau cứ đi ăn với cậu ta nhé.” Rasesh dửng dưng. “Bố cậu ấy là thuỷ thủ mà, thiếu gì tiền.”

“Cậu nói đấy nhé!” Malasri bực dọc. “Ardra, từ mai cậu hãy đi ăn cùng tớ nhé, được không?”

Hạnh phúc bất ngờ khiến Ardra líu lưỡi, chỉ biết gật đầu lia lịa.

“Trò chơi tối nay cậu cũng phải tham gia đấy, tớ sẽ đợi cậu.” Malasri cười tươi rói.

Ardra vui sướng ngất ngây.

❀ 3 ❀

Nghe điện thoại của con trai, Lajja hơi thất vọng. Bà cất đôi giày Nike mẫu mới nhất vào trong tủ bếp, đây chính là món quà mừng lễ hội cho con trai.

Nghĩ đến tính khí của con trai, Lajja lại thấy buồn. Hồi nhỏ, Ardra rất hiếu động, nhưng từ năm lên năm, cậu bé bỗng trở nên lầm lì ít nói, càng lớn lại càng kiệm lời, đôi khi ngồi thẫn thờ tới vài tiếng đồng hồ. Lajja thậm chí còn lo Ardra mắc chứng tự kỷ nên đã đưa cậu bé đi khám. Bác sĩ kết luận, chỉ số thông minh và chỉ số cảm xúc của Ardra đều rất bình thường. Cậu không thích nói chuyện, có lẽ là đã từng phải chịu cú sốc nào đó, hoặc từ nhỏ đã ít được giao lưu trò chuyện với cha mẹ nên không có nhu cầu giao tiếp.

Chồng đi bằn bặt, Ardra thiếu thốn tình thương của người cha, nhưng vì cuộc sống nên cũng chẳng biết làm thế nào. Lajja đáp ứng đầy đủ mọi nhu cầu về vật chất cho con trai, nhưng bà lại nhận ra, càng làm như vậy thì con trai lại càng ghét mình hơn.

Lajja không biết phải làm thế nào nữa. Hồi còn bé, ước mơ lớn nhất của bà là một ngôi nhà có nhà vệ sinh và có kẹo ăn trong lễ hội Ánh sáng. Bây giờ Ardra đã có tất cả, nhưng tại sao lúc nào nó cũng không vui?

Nghĩ lại những câu nói ấp úng trong điện thoại của Ardra vừa nãy, bà lại thấy vui vui. Linh cảm của người mẹ khiến bà nhận ra, con trai mình đã yêu rồi.

Lajja lại nhớ tới mối tình đầu hồi trung học, hôm nào hai người cũng gọi một suất cơm rang cà ri cùng ăn, nên bà rất thích làm món cơm này. Mỗi khi chế biến, bà lại nhớ tới những dư vị ngọt ngào của tình yêu, nên hương cà ri bao giờ cũng nồng đậm hơn hẳn. Nhưng cậu con trai lại không thích ăn. Chắc phải đổi sang món khác thôi.

“Sắp đến lễ hội Ánh sáng rồi.” Lajja nâng cây nến trắng đưa qua đưa lại. “Cầu xin thần linh phù hộ cho con trai con được bình an.”

Màn đêm đã phủ kín đất trời, trên đường phố tối tăm, rất nhiều nhà đã bày nến trắng ngoài cửa, lần lượt thắp sáng. Từ xa nhìn lại, những ngọn nến leo lắt hắt ra từng quầng sáng âm u, khiến cho con phố vàng vọt như con đường dẫn tới suối vàng.

❀ 4 ❀

Ardra ôm ba lô lẻn vào khu nhà thí nghiệm bỏ hoang. Theo luật của trò chơi, mỗi người tham gia đều phải đi một mình lên tầng năm của tòa nhà, nếu không thì coi như tự động bỏ cuộc.

Sở dĩ có quy tắc này là do khu nhà thí nghiệm xảy ra rất nhiều chuyện ma quái. Từ lúc xây dựng, đã có nhiều công nhân bị tai nạn chết. Có người nói là do tòa nhà xây trên bãi tha ma nên đã mạo phạm đến oan hồn trú ngụ nơi này. Ngày hoàn công, một công nhân đang thu dọn phế liệu trên nóc toà nhà tự dưng ngã xuống, rơi đúng đống sắt vụn, cơ thể bị sắt đâm nát, anh ta giãy giụa trong đống sắt vụn hồi lâu mới chết hẳn.

Mặc dù phía nhà trường luôn nói những chuyện này là tai nạn ngoài ý muốn, nhưng vẫn rộ lên tin đồn tòa nhà thí nghiệm bị oan hồn nguyền rủa. Nhiều sinh viên kể lại, khi đi trong hành lang, thấy ánh đèn hắt lên tường toàn những bóng người treo cổ. Hoặc đi trong tòa nhà ban đêm, tự dưng nghe phía sau vọng lại tiếng sột soạt và tiếng rên rỉ.

Vào ngày lễ hội Ánh sáng của mười chín năm về trước, một nam sinh ở ký túc xá đã thắt cổ tự tử trong cầu thang tầng năm của khu nhà thí nghiệm. Cái xác treo lơ lửng giữa hai nhịp cầu thang, sợi dây thừng buộc vào lan can của đoạn cầu thang phía trên thắt chặt vào cổ anh ta, hàm dưới hoàn toàn trật khớp, một nửa cái lưỡi nằm giữa vòng sáp nến màu trắng ngay bên dưới thi thể.

Theo phân tích của pháp y, nạn nhân buộc thòng lọng vào cổ trước, sau đó nhảy thẳng từ đoạn cầu thang phía trên xuống dưới. Lực siết của sợi dây khiến cho lưỡi bị đẩy ra khỏi miệng, hàm trên và hàm dưới bập vào nhau cắn đứt lưỡi, sau đó lại bị sợi dây thắt gãy xương cổ khiến cho hàm dưới trật khớp.

Còn về sáp nến dưới mặt đất, theo phong tục truyền thống, vào ngày lễ hội Ánh sáng phải thắp nến trắng để cúng thần linh. Thế nhưng một người muốn tự tử thì còn phải cầu xin bình an làm gì nữa? Khúc lưỡi lại rơi ngay giữa vòng sáp nến, khó lòng trùng hợp như vậy được. Sau khi hay tin, một giáo viên lớn tuổi nhất trong trường đã xông thẳng tối phòng hiệu trưởng. Sau một cuộc tranh cãi kịch liệt, cuối cùng thầy hiệu trưởng ra lệnh: Đóng của khu nhà thí nghiệm.

Đóng cửa chưa đầy nửa tháng, một giáo viên giàu kinh nghiệm trong một lần làm thí nghiệm, đèn cồn tự dưng bị nổ, một mảnh thuỷ tinh bắn xuyên qua tròng mắt vào tận trong não, chết ngay tại chỗ, cồn văng vãi cháy xém cả mặt.

Tin đồn ngày càng rùng rợn, cộng thêm một loạt cái chết thần bí khiến cho khu nhà thí nghiệm trở thành cấm địa bị nguyền rủa. Thế nhưng không khí kinh dị nơi đây lại ngấm ngầm hình thành nên một trò chơi ma quái cho đám sinh viên bạo gan.

Nghe nói môn yoga ban đầu được sáng tạo để làm phong phú tư thế yêu, nâng cao thời gian và cường độ yêu. Thần Shiva được người Ấn Độ tôn thờ chính là vị thần nổi tiếng về khả năng tình dục, mỗi lần giao cấu với nữ thần Parvati có thể kéo dài tới tận mấy trăm ngàn năm. Vạn vật, ao hồ sông núi ở Ấn Độ đều là tinh dịch của thần Shiva chảy xuống khi giao cấu biến thành.

Nhưng sau khi trò chơi rùng rợn này được lưu truyền, lại chưa bao giờ nghe nói có ai đã từng tham gia. Hay nói cách khác, trò chơi này luôn được giữ bí mật tuyệt đối.

Còn về nguồn gốc của trò chơi này lại càng ma quái hơn nữa. Số là cứ sau lễ hội Ánh sáng hàng năm, các sinh viên đều phát hiện ra chỗ nam sinh năm xưa tự sát có một đống sáp nến, bên trên cắm một cái lưỡi dê, còn có cả tro giấy đã cháy hết.

❀ 5 ❀

Nhìn về phía khu nhà thí nghiệm bỏ hoang, Ardra không khỏi rùng mình ớn lạnh. Cậu bỗng nhớ tới nguồn gốc của lễ hội Ánh sáng theo lời mẹ kể.

Sau khi đế quốc Maurya bị huỷ diệt, Ấn Độ chìm trong chiến tranh liên miên, thành thị đổ nát, làng mạc tiêu điều, người chết như ngả rạ.

Dòng họ Dikshan tuy thuộc dòng Kshatriya cao quý, nhưng trong thời loạn lạc, dòng dõi càng cao quý thì càng thiếu năng lực sinh tồn, ngoài bán tài sản lấy tiền, chẳng còn cách nào khác để sống sót.

Mấy hôm trước, vợ Dikshan mang bức tượng Phật bằng gỗ tử đàn đến chùa đổi đồ ăn rồi bặt vô âm tín, không biết là đã bỏ trốn hay là bị quân binh bắt đi rồi. Anh không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ tới chuyện đó, ngày nào cũng mượn rượu giải sầu, sống vất vưởng qua ngày, chỉ mong có vị thủ lĩnh hùng mạnh nào đó mau chóng kết thúc chiến tranh, để quay trở lại với cuộc sống sung sướng trước đây.

Hôm đó là ngày lễ hội Ánh sáng. Tuy gia cảnh lụn bại nhưng Dikshan vẫn theo lệ cũ, thắp hai dãy nến trắng ngoài cửa.

Dikshan đang ngồi thẫn thờ trước cửa nhà, bỗng ngửi thấy một mùi thơm đặc biệt không biết từ đâu bay tới, rất giống mùi thơm của gỗ đàn trong đền chùa. Anh nhìn xung quanh, thấy ở đầu phố có một bé gái chừng mười tuổi mặc bộ sari màu vàng nhạt, tay cầm một cây nến đang chạy về phía anh. Đằng sau cô bé là một thiếu nữ đôi mươi vô cùng xinh đẹp, khiến trái tim héo hon của Dikshan bất chợt xốn xang.

Thiếu nữ bước lại gần Dikshan. Hai người nhìn nhau hồi lâu, rồi Dikshan lên tiếng: “Bây giờ đang là thời loạn lạc, mời cô vào nhà tôi nghỉ tạm cho an toàn.”

Thiếu nữ vui vẻ nhận lời. Dikshan rất vui, nhưng khổ nỗi chẳng có gì để khoán đãi người đẹp. Đúng lúc này, cô bé cầm nến nói: “Rượu và thức ăn đã chuẩn bị xong xuôi, xin mời dùng.” Dikshan kinh ngạc khi nhìn thấy trên bàn nhà mình đã bày đầy ắp đồ ăn, tuy trong lòng ngờ vực, nhưng trước sắc đẹp quyến rũ của thiếu nữ, anh cũng không để tâm đến.

Sau vài chén rượu, hai bên bắt đầu kể cho nhau nghe thân thế của mình. Cô gái tên là Jayani, cũng thuộc dòng họ Kshatriya, cũng lụn bại vì chiến tranh loạn lạc, cha và anh trai mắc bệnh dịch mà chết, chỉ còn lại một mình cô và đứa đầy tớ gái. Cô định mang nốt số tiền còn lại tới ngôi chùa gần đó để lánh tạm. Nghe chuyện của cô, Dikshan vô cùng thương xót. Hai người càng trò chuyện càng cảm thấy tâm đầu ý hợp. Tối hôm đó, Jayani đã ở lại nhà Dikshan.

Hơn một tháng trôi qua, ngày nào Jayani cũng tới nhà Dikshan. Hai người chuyện trò vui vẻ suốt đêm, nhưng trời chưa sáng Jayani đã dứt khoát ra về. Điều này khiến ông lão hàng xóm của Dikshan sinh nghi. Ông lão phát hiện ra sắc mặt Dikshan ngày càng nhợt nhạt, hai mắt trũng sâu, trên trán thấy có khí xám lờ mờ, rõ ràng là tướng suy kiệt.

Ông lão bèn lén đục một cái lỗ trên bức tường ngăn giữa hai nhà. Lúc nửa đêm, ông nghe thấy bên nhà Dikshan có tiếng nói vọng sang, liền nhìn qua cái lỗ, cảnh tượng trước mắt khiến ông hồn vía lên mây.

Jayani ngồi trong lòng Dikshan, tóc tai rũ rượi như cỏ mục, cơ thể lõa lồ phơi ra làn da trắng bệch không có lấy một chút huyết sắc. Theo động tác nhún nhảy của cơ thể, những miếng thịt vụn rơi xuống lả tả, cứ như thịt không dính vào xương, chẳng khác nào những mảnh vỏ cây đắp tạm. Mắt mũi mồm miệng cũng không thấy đâu nữa, chỉ còn lại những cái hốc đen ngòm rùng rợn. Đứa đầy tớ gái cầm khăn đứng hầu cạnh giường cũng vậy.

Đó là hai cái xác đã thối rữa.

Ông lão bụm miệng cố không kêu lên, bỏ ra ngoài tụng kinh suốt đêm. Sáng hôm sau, ông chạy sang nhà Dikshan, thấy Dikshan vẫn đang mê man trên giường. Ông lão đánh thức anh dậy, kể lại cảnh tượng ông đã chứng kiến đêm qua cho anh nghe, nhưng anh dứt khoát không chịu tin thiếu nữ tuyệt đẹp hằng đêm ân ái với mình lại là một cái xác thối.

Ông lão quay về nhà, mang sang một cái gương đồng vô cùng quý hiếm có từ thời đế quốc Maurya. Dikshan nhìn vào gương, lập tức suýt ngất vì sợ hãi. Trong gương, khuôn mặt cứa anh xám xịt như chì, chỉ còn trơ da bọc xương, không khác gì một cái đầu lâu.

Sợ quá, lúc ấy, anh mới tin lời ông lão là thực, bèn kể hết đâu đuôi mọi chuyện về Jayani cho ông lão nghe. Khi kế đến chuyện Jayani trú tạm trong ngôi chùa gần đó, ông lão vô cùng kinh hãi: “Ngôi chùa đó đã bỏ hoang nhiều năm nay rồi, làm sao còn ở được?”

Giờ thì Dikshan chắc chắn mình đã gặp ma, vội theo ông lão đến ngôi chùa, nhưng chỉ nhìn thấy những bức tường đổ nát và cỏ dại um tùm. Vì là ban ngày nên hai người đánh bạo chui vào bên trong. Tìm kiếm một hồi, thấy sau chùa có một ngôi mộ đổ nát, trên bia mộ đề tên Jayani. Dikshan càng hãi hùng hơn nữa khi nhìn thấy bên cạnh ngôi mộ còn có một mô đất nhỏ, bên trên cắm một cây nến đã cháy quá nửa, đó chính là cây nến mà ngày nào cô bé đầy tớ cũng cầm trên tay.

Dikshan kinh hoàng đến bủn rủn chân tay. Ông lão trầm ngâm một lát rồi nói: “Cứ đà này, ma nữ kiểu gì cũng phải hút kiệt tinh khí của anh. Trong nhà tôi có một lá bùa do cao tăng vẽ ra, anh đem nó về dán lên cửa. Tối đến, dù ma nữ có gọi cửa cầu xin thế nào, anh cũng không được lên tiếng, càng không được mở cửa. Ba mươi ngày sau, tự nhiên anh sẽ hoàn hồn.”

Về nhà, Dikshan dán ngay lá bùa lên cửa. Tối hôm đó Jayani và đây tớ gái lại đến, đứng bên ngoài gõ cửa gọi liên hồi. Dikshan run rẩy, cắn răng không lên tiếng, chịu đựng đến hết đêm. Mấy tối tiếp theo, hôm nào Jayani và đầy tớ gái cũng tới gọi cửa. Người đi đường nhìn thấy hai cái xác rữa đập cửa nhà Dikshan, sợ quá bỏ chạy tháo thân. Hôm sau, nghe mọi người kể lại, Dikshan càng không dám mở cửa. Vài tối nữa, có vẻ yên ắng dần, không còn nghe tiếng đập của hay kêu gọi nữa.

Cứ thế, hai mươi ngày đã trôi qua. Hôm ấy, Dikshan ra ngoài có việc, đến xế chiều trở về, đi qua ngôi chùa ấy, bỗng thấy quyến luyến nhớ nhung những phút giây ân ái cùng Jayani. Thấy mặt trời chưa lặn, định vào thăm mộ cô. Nào ngờ vừa vào tới cổng chùa đã thấy đứa đầy tớ gái cầm nến bước ra trách: “Anh đúng là phường bạc bẽo!”

Đúng lúc này, Jayani từ trong bụi cỏ rậm bước ra: “Khi vợ anh đem bức tượng Phật bằng gỗ tử đàn tới chùa đổi đồ ăn đã bị binh lính bắt đi, cưỡng hiếp rồi giết chết chị ấy ở đây. Chị ấy không nỡ rời xa anh nên đã mang theo oán khí xuống mồ. Tôi thấy cảm động nên tự nguyện gánh lấy trách nhiệm chăm lo cuộc sống cho anh, đã dùng cây nến để hút lấy dương khí trên trần gian, chỉ cần thêm mười ngày nữa là tôi sống lại, thay chị ấy chăm sóc cho anh. Không ngờ anh lại nghe theo lời xúi bậy của người ta, tuyệt tình ruồng bỏ tôi. Giờ anh đã tới đây, tôi sẽ không cho anh đi nữa, tôi sẽ chăm sóc anh mãi mãi.”

Nói dứt lời, Jayani và đầy tớ gái lập tức biến thành hai cái xác, cùng kéo Dikshan xuống mộ. “Uỳnh” một tiếng, cửa mộ đóng sập lại.

Từ đó về sau, cứ vào ban đêm hoặc những ngày trời âm u, người dân trong thành Maurya đều nhìn thấy Dikshan và Jayani dắt tay nhau xuất hiện trên đường phố, phía trước vẫn là đứa đầy tớ gái cầm nến dẫn đường. Những ai gặp phải ba oan hồn này, hầu hết đều lâm bệnh nặng.

Để cầu bình an, vào ngày lễ hội Ánh sáng, người ta đều thắp hai dãy nến ngoài cửa. Từ đó trở đi, không còn nhìn thấy ba oan hồn ấy nữa.

Thời gian trôi qua, người ta đã quên hẳn cầu chuyện này, chỉ giữ lại phong tục thắp nến trong ngày lễ hội Ánh sáng. Cũng vì truyền thuyết ấy mà lễ hội Ánh sáng còn được gọi là lễ hội hàng ma.

❀ 6 ❀

Nhớ lại truyền thuyết đó, Ardra lại càng thấy sợ. Khu nhà thí nghiệm hoang tàn lúc nửa đêm trông lại càng ma quái. Nghe nói anh sinh viên treo cổ tự tử trước kia là vì thất tình. Đang phân vân, cậu lại nhớ đến tiếng cười chế nhạo của Rasesh và ánh mắt tràn đầy trông đợi của Malasri. Thế là lấy hết can đảm, cậu nghiến răng trèo qua cửa sổ phía sau vào trong khu nhà thí nghiệm. Hành lang tối om nồng nặc mùi bụi bặm và ẩm ướt. Ardra chỉ muốn run lên, nhưng nghĩ đến Malasri chắc đã tới tầng năm, còn Rasesh đang đứng đó chế nhạo mình chết nhát, cậu lại cắn răng miễn cưỡng bước lên cầu thang.

Cầu thang xi măng cũ mục, rạn nứt chằng chịt như mạng nhện, mỗi bước chân đặt xuống, bụi bặm lại thốc lên mù mịt, dưới ánh đèn pin điện thoại yếu ớt, trông như những linh hồn đang lẩn quất bên chân.

Gió đêm đập cành cạch vào cửa sổ, ánh trăng nhợt nhạt lọt qua lớp kính phủ bụi, như có như không. Đèn trần trong hành lang đung đưa phản chiếu ánh sáng đèn pin trông như Những đốm lân tinh bay lơ lửng, hắt lên tường trông như những cái đầu treo vắt vẻo trên dây.

Ardra toát mồ hôi lạnh, hít thở khó nhọc, bước chân chậm dần. Cậu đã bắt đầu có ý định rút lui.

Bỗng nhiên, từ trên tầng năm có tiếng người vọng xuống, cả nam cả nữ, chốc chốc lại có tiếng cười phá lên.

“Rasesh, liệu Ardra có tới không nhỉ?”

“Cái thằng chết nhát ấy chắc chưa lên đến tầng năm đã tè ra quần rồi.”

“Tiếc quá, nếu thiếu cậu ấy thì trò chơi làm sao có thể tiếp tục được?”

“Biết làm thế nào, nhát gan thì muôn đời vẫn cứ nhát gan thôi.”

Những lời trao đổi tuy không rõ lắm, nhưng dù sao nghe thấy tiếng bạn bè, Ardra cũng vững tâm hơn phần nào. Họ đã lên đến tầng năm chứng tỏ không có chuyện gì xảy ra. Huống hồ, thái độ khinh thường của Rasesh khiến Ardra càng muốn chứng tỏ bản lĩnh cho Malasri thấy. Thế là cậu vội vã chạy thẳng lên tầng năm, trong hành lang vọng lên những tiếng bước chân dồn dập... Đã thấy ánh nến vàng vọt từ trên tầng năm hắt xuống.

❀ 7 ❀

Lajja bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, nhận ra mình đang nằm trên ghế sofa ngoài phòng khách. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, đã hai giờ sáng. Lúc nãy nằm trên sofa xem phim truyền hình đợi con trai về rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết.

Chương trình tivi đã hết từ lâu, chỉ còn những tiếng “rè rè” chói tai phát ra từ màn hình xám xịt. Tắt tivi, Lajja vẫn chưa hoàn hồn sau cơn ác mộng. Giấc mộng này đã đeo đẳng bà suốt nhiều năm, đó là một bí mật mà bà luôn giấu kỹ trong lòng.

“Ardra.” Lajja gọi vọng lên lầu, lo lắng sao con trai về muộn thế. Nhưng nhìn thấy đôi giày Ardra đi hôm nay đã cất trong tủ giày, bà liền yên tâm trở lại.

Từ trong bếp vọng ra tiếng nấu nướng và hương thơm cay nồng của món cà ri. Lajja đang ngạc nhiên thì thấy Ardra bưng đĩa cơm rang cà ri ra phòng khách.

“Đây là món cơm rang cà ri mà mẹ thích nhất đấy.” Ardra đưa tay nhúm lấy một vốc cơm đưa lại bên miệng Lajja.

Lajja càng ngạc nhiên hơn nữa, nhưng bà vẫn há miệng ăn. Ardra lại nhúm lấy một ít cho vào miệng mình: “Có ngon không mẹ?”

Lajja gật đầu, đôi mắt ướt đẫm.

“Mấy năm nay con luôn cáu gắt với mẹ, không nghe lời mẹ, thực ra là con muốn mẹ chú ý đến con hơn. Bởi vì con muốn nhận được tình yêu thương của mẹ, là tình yêu thực thụ chứ không phải là vật chất.” Ardra cúi đầu chậm rãi ăn, hai hàng nước mắt nhỏ xuống đĩa cơm.

Lajja vô cùng xúc động, nhưng lại thấy lo lắng bất an. Lẽ nào con trai bà đã bị thất tình?

“Mẹ xin lỗi. Trước đây mẹ không để ý đến cảm nhận của con, mẹ cứ nghĩ cho con ăn ngon mặc đẹp là yêu con, nhưng lại không để ý xem con muốn gì. Từ giờ mẹ sẽ làm bạn của con nhé!” Lajja dịu dàng nói.

Ardra ngẩng đầu, đôi mắt đỏ hoe: “Từ giờ ngày nào con cũng sẽ ăn món cơm rang cà ri với mẹ.”

Lajja nghe mà thương xót. Bà xoa mái tóc bù xù của Ardra: “Con mệt chưa, mau về phòng nghỉ đi. Mai là lễ hội Ánh sáng rồi, nghỉ học xong thì về nhà với mẹ.”

Ardra im lặng một lát rồi gật đầu, lê từng bước chân nặng trịch lên cầu thang. Lajja nhìn theo, chợt cảm thấy con trai mình đã trưởng thành hơn nhiều.

Lajja gượng cười. Thất tình là chất xúc tác tốt nhất khiến cho con người ta trưởng thành hơn, con trai bà đã lớn thật rồi.

❀ 8 ❀

Trong căng tin của trường, Rasesh và Malasri đang ngồi ăn cùng nhau, nói cười vui vẻ. Ardra bưng đĩa cơm tới bàn bên cạnh, hai người liếc mắt nhìn cậu.

Ardra cúi đầu ăn chậm rãi. Malasri bỗng cảm thấy Ardra có gì khang khác, nhưng nhất thời chưa nhận ra.

“Ardra, sao tối qua cậu không tới? Chúng tớ đợi mãi không thấy cậu đâu.” Rasesh thăm dò.

Ardra ngừng nhai, ánh mắt sầm xuống. Cậu từ từ ngoái đầu lại nhìn Rasesh: “Thế à? tớ cũng đợi mãi chẳng thấy các cậu. Lạ thật đấy.” Rồi bật cười.

Rasesh ngạc nhiên trước phản ứng của Ardra, nhưng lại bình thản lại ngay: “Chắc cậu tới trước rồi sợ quá chạy về mất phải không? Thảo nào lúc bọn tớ tới thì chẳng thấy cậu đâu cả.”

Malasri thấy bất an, vả lại cô cũng nghĩ đùa như vậy với Ardra là hơi quá đáng, bèn kín đáo giẫm vào chân Rasesh.

Tối hôm đó, Rasesh và Malasri không có mặt trên tầng năm tòa nhà thí nghiệm như đã hẹn, mà họ nấp trong bụi cỏ bên cạnh toà nhà chờ Ardra tới. Đó là một trò đùa ác không hơn không kém. Trước khi Ardra tới khu nhà thí nghiệm, Rasesh đã đốt sẵn nến, cắm lưỡi dê, ghi âm cuộc trò chuyện, giấu máy ghi âm trong góc cầu thang rồi cho phát đi phát lại. Khi Ardra tới nơi, nhìn thấy nến, lưỡi dê, nghe thấy tiếng nhưng không thấy người đâu, chắc chắn sẽ sợ vỡ mật.

Rasesh ngay từ đầu đã có ác cảm nặng nề với Ardra. Vì Rasesh là con nhà nghèo, từ nhỏ đã phải chịu rất nhiều sự kỳ thị và đau khổ. Nghe nói cậu ta còn có anh trai, nhưng đúng vào năm cậu ta sinh ra, người anh trai đã ốm chết. Malasri cũng không hiểu rõ tình cảm mình dành cho Rasesh là yêu hay thương hại, nhưng cô luôn đồng cảm với Rasesh. Bởi vậy, lần này, cô miễn cưỡng đồng mưu với Rasesh để dọa Ardra một vố.

Nhưng lúc này, Rasesh lại trừng mắt với cô rồi thản nhiên nói: “Có tiền thì sao chứ? Có tiền cũng chẳng mua được lòng dũng cảm, chẳng mua nổi tình yêu. Những kẻ sống sung túc từ nhỏ cứ nghĩ rằng có tiền là mua được tất cả, chúng đều là lũ vô dụng.”

“Rasesh, cậu nói quá rồi đấy!” Malasri phản ứng. Cô biết Ardra thích cô, đã làm rất nhiều điều cho cô, tuy cô không thích Ardra, nhưng cũng không thích nghe người khác hạ nhục cậu.

“Cậu thích thằng ngốc này vì tiền của nó phải không?” Rasesh bực bội vặc lại. “Tớ biết là cậu chê tớ nghèo khổ, chê tớ không có tiền đồ.”

Rasesh lớn tiếng khiến nhiều người trong căng tin đều quay sang tò mò theo dõi cuộc cãi vã.

Ardra đứng bật dậy, từ từ bước tới trước mặt Rasesh, cái bóng cao lớn che trùm lên Rasesh. Rasesh không ngờ rằng khi Ardra đứng thẳng lại cao lớn đến vậy. Trên người Rasesh bừng lên một trường khí lạ lùng, khiến Rasesh bắt đầu thấy sợ.

“Có lẽ, mày là con nhà nghèo nên tín ngưỡng cũng nghèo nàn nốt.” Hai tay Ardra ấn chặt xuống hai vai Rasesh. Rasesh bỗng thấy tức ngực khó thở, mặt đỏ gay.

Malasri đang định can ngăn thì Ardra lừ mắt nhìn cô. Ánh mắt nhu nhược thường ngày của Ardra bỗng trở nên hung hãn như mãnh thú, khiến Malasri sợ hãi không dám nói gì.

“Cậu... cậu muốn gì?” Rasesh vịn bàn đứng dậy, nhưng lại bị Ardra ấn ngã nhào xuống đất, cái bàn đổ nghiêng, thức ăn văng tung toé xuống người.

“Tao thì muốn gì được?” Ardra bật cười. “Kiểu gì thì mấy người cũng sẽ chết hết.”

“Cậu nói gì?” Điệu cười kỳ dị của Ardra khiến Rasesh rợn người.

“Mày sẽ phải cầu xin những kẻ ăn xin buông tha cho mày như một con chó. Còn cậu, cậu sẽ bị hiếp dâm tập thể. Cuối cùng, các người sẽ biến thành những người khác và cả món cà ri nữa.”

“Thằng điên! Mày điên rồi!” Rasesh hét toáng lên.

“Tất cả những kẻ đang yêu đều điên cả.” Ardra cười phá lên rồi bước ra khỏi căng tin.

❀ 9 ❀

Vào ngày lễ hội Ánh sáng, Rasesh và Malasri đi chơi đến tận chập tối, hoàn toàn quên bẵng lời dự báo đáng sợ của Ardra.

“Malasri, tối nay anh ở lại nhà em nhé!” Rasesh ghé sát vào đôi môi căng mọng đầy quyến rũ của Malasri.

Malasri ngả vào lòng Rasesh: “Vậy thì về sớm nhé, về muộn không an toàn đâu.”

“Có anh ở đây, sao em phải sợ?” Rasesh nói cứng.

Hai người gọi một chiếc xe ba bánh quay về. Trên xe, mải ôm hôn nhau, họ không phát hiện ra chiếc xe đà thình lình rẽ vào một ngõ cụt.

Trong lúc đó...

Nhìn thấy Ardra đang bận rộn trong bếp, Lajja thở dài. Tháng năm thấm thoắt, vụt cái con trai đã thành thanh niên rồi. Hôm nay, Lajja thắp nến đón lễ hội Ánh sáng xong, đang định làm cơm thì Ardra chủ động vào bếp cho mẹ nghỉ ngơi.

Thấy từng đĩa đồ ăn được bưng lên bàn, trong lòng Lajja vô cùng ấm áp. Bao nhiêu năm qua, chưa bao giờ có ai nấu cho bà một bữa cơm. Mỗi lần chồng về nhà cũng chỉ vội vàng dúi tiền vào tay bà rồi kéo bà vào phòng ngủ. Bà cũng biết như vậy sẽ làm tổn thương đến tâm lý của con trai, nhưng lại không thể không làm như vậy.

Tới khi đĩa cơm rang cà ri cuối cùng được bưng lên bàn, Ardra mở chai rượu vang rót vào hai chiếc ly chân cao trong suốt.

“Từ giờ con sẽ chăm sóc mẹ chu đáo.” Ardra nâng ly rượu mỉm cười nói.

Lajja hạnh phúc cầm ly rượu cụng khẽ với con trai. “Những món con nấu, mẹ có thích không?” Ardra tươi cười hỏi.

Lúc này, Lajja mới nhận ra, tất cả các món ăn bày trên bàn đều là món ăn bà thích. Nhưng ngay cả chồng bà cũng không biết điều này, tại sao Ardra lại biết?

“Mẹ không thích à?” Ardra chau mày hỏi.

“Không... Mẹ thích chứ...” Lajja hoang mang đáp. “Mẹ rất vui, mẹ thực sự rất vui.”

Ardra bật cười, vươn vai: “Giống như năm xưa sinh nhật em, anh bỏ hết số tiền gom góp suốt một học kỳ để làm cơm đãi em, nhưng em lại nói muốn chia tay anh, phải không?”

Lajja vừa nghe, bỗng toàn thân lạnh toát, miếng thịt gà trên tay rơi luôn xuống đất.

“Sao em lãng phí vậy?” Ardra nhặt miếng thịt gà lên, thối bụi rồi bỏ vào miệng Lajja. “Nhà anh nghèo lắm, anh không thích lãng phí thức ăn đâu.”

Lajja bỗng thấy miệng mình đắng chát, cổ họng tắc nghẹn, câu chuyện đã vùi sâu chôn chặt suốt mười chín năm lại hiện ra trước mắt.

“Em ăn đi! Ăn đi chứ!” sắc mặt của Ardra trở nên vô cùng hung hãn. Ardra bóp má Lajja cho bà há miệng ra, ép bà nhai nuốt miếng thịt gà. Lajja sợ hãi tới mức toàn thân run bắn, nước mắt ứa ra. Ardra điên cuồng banh miệng bà ra, thấy miếng thịt gà vẫn còn nguyên đó, liền thò ngón tay vào thọc xuống tận họng Lajja.

Lajja bị nghẹn, hai mắt trợn trắng, ú ớ trong cổ họng: “Anh là Rijul?”

Ardra phá lên cười sằng sặc rồi buông tay ra, đi đi lại lại trong phòng khách, đôi mắt đỏ sọng, khuôn mặt méo xệch, giật lên rùng rùng, biến thành một khuôn mặt dữ dằn đầy thù hận: “Cuối cùng thì em cũng nhớ ra rồi đấy? Anh tưởng em đã quên bẵng anh từ lâu rồi. Mà không, tiền bạc đã khiến em quên anh từ lâu rồi, đúng không? Cuối cùng thì anh cũng được gặp lại em! Một con người bội bạc!”

Lajja rướn cổ gắng nuốt miếng thịt gà rồi quỳ thụp xuống đất: “Rijul, hãy tha thứ cho em! Anh cũng biết chuyện của chúng ta chẳng thể có kết quả, chia tay là giải pháp tốt nhất cho cả hai chúng ta.”

“Không có kết quả ư?” Ardra hùng hổ tóm lấy tóc Lajja. “Là em không muốn chờ! Vì em muốn nhanh chóng được hưởng cuộc sống an nhàn nên đã vội vàng chạy theo một gã thuỷ thủ bẩn thỉu và hôi hám, bởi hắn có thể mua cho em một ngôi nhà đàng hoàng có toilet hẳn hoi! Em không tin anh sẽ có tiền đồ!”

‘Em... em sai rồi...” Lajja nức nở. “Bao nhiêu năm qua, em cũng dằn vặt đủ rồi. Lễ hội Ánh sáng năm nào em cũng lẻn về trường, tìm đến nơi anh tự sát, thắp cho anh ngọn nến, cầu nguyện cho linh hồn anh siêu thoát.”

“Ha ha! Cảm động ghê nhỉ!” Ardra túm tóc Lajja, kéo bà vào trong toilet.

❀ 10 ❀

“Em thích toilet đến thế, anh sẽ cho em ở trong toilet cả đời!” Ardra xô Lajja ngã xuống sàn toilet. “Em không ngờ phải không? Mười chín năm qua, oan hồn của anh vẫn quanh quẩn trong khu nhà thí nghiệm. Cho đến hôm đó, thằng con trai ngốc nghếch của em đã mò lên đúng tầng năm, đốt tờ giấy vệ sinh và cầu nguyện muốn lấy Malasri. Nó đâu có ngờ, chính cách ấy đã đánh thức oan hồn của anh, anh đã bay theo làn khói từ tờ giấy nhập vào trong cơ thể của nó! Ha ha, đúng là quả báo!”

Lajja kinh hãi ngẩng đầu lên, mái tóc ướt rượt dính bết vào khuôn mặt: “Rijul, hãy tha cho con trai em, nó vô tội mà.”

Ardra ngồi xuống trước mặt Lajja, nắm tóc Lajja. “Được chết trong tay con trai yêu quý của mình cũng là một điều tuyệt vời phải không?”

“Không! Anh không được làm như vậy. Cơ thể của anh chính là con trai của em!” Lajja ra sức giãy giụa.

Adra túm tóc Lajja lôi thẳng đến bồn cầu, ấn đầu bà xuống đó.

“Rijul...” Lajja kêu gào thảm thiết. “Không, Ardra chính là con trai anh!”

Ardra khựng lại.

“Em đã mang thai Ardra, nhưng em biết anh không đủ khả năng để nuôi nó.” Rijul thều thào trong tiếng nức nở và hơi thở hổn hển. “Em cũng không đành lòng bỏ cái thai, nên đành phải chia tay anh, vội vã nhận lời ông thuỷ thủ kia, để còn yên ổn sinh con.” Lajja đã giãy ra khỏi tay Ardra, ngồi bệt xuống nền gạch lạnh toát. “Em cũng hy vọng cú sốc thất tình sẽ giúp anh có động lực phục thù, quyết chí làm nên sự nghiệp. Nào ngờ anh lại tự sát. Anh có biết trong lòng em, từ bấy đến nay, vẫn chỉ yêu một mình anh không?”

“Không thể nào!” Ardra thét lên, khuôn mặt méo xệch, chốc lát sau đã quay trở lại với diện mạo cũ. Ardra vò đầu bứt tóc, gào thét điên cuồng một hồi cho đến khi ngất lịm.

Lajja ôm lấy Ardra, gào khóc đau đớn, rồi run rẩy hôn khẽ lên trán cậu: “Rijul, Ardra, xin lỗi hai người!”

Khóc một hồi lâu, Lajja run rẩy vịn tường đứng dậy, lần mở tủ tường, lấy ra con dao cạo râu của chồng rồi tháo lấy dao cạo, đưa mắt nhìn Ardra hồi lâu rồi từ từ ấn con dao xuống cổ tay.

“Tôi đến muộn mất rồi!” Ngoài cửa nhà vệ sinh bỗng vọng vào một tiếng thở dài.

“Anh là ai?” Tay Lajja run bắn, lưỡi dao cạo rót xuống bồn cầu. Ánh điện ngoài hành lang khiến bà chói mắt, lò mò nhìn thấy một người đứng ngoài cửa, dáng vẻ cao gầy, giọng nói nghe còn rất trẻ.

“Tôi không biết chị, chị cũng không biết tôi.” Anh thanh niên mảnh khảnh chậm rãi nói. “Nhưng chị có muốn bỏ ra năm năm tuổi thọ của mình để quên đi chuyện này không?”

“Tôi... tôi muốn.” Chẳng hiểu sao, Lajja lập tức thấy tin tưởng anh ta, vội vàng đáp lại.

“Nếu con trai của chị muốn quên đi chuyện này cũng phải mất năm năm tuổi thọ.”

“Hãy trút hết tội lỗi của nó lên người tôi đi.”

“Được!”

❀ 11 ❀

Lễ hội Ánh sáng là lễ tết chung của người Ấn Độ, nhà nhà đều thắp đèn nến sáng trưng, quây quần bên bữa cơm gia đình, cầu mong một năm mới bình an.

Trên đường phố vắng vẻ, một anh chàng người Á Đông tóc dài lợp cọp chậm rãi đi về phía ngôi trường. Ngày nghỉ lễ, trong trường không một bóng người, vắng vẻ và lạnh lẽo.

Anh chàng dùng lại trước tòa giảng đường bở hoang, lặng lẽ quan sát một hồi, sau đó bám lấy bục cửa sổ nhảy tót vào trong.

Trong khu giảng đường bỗng vọng ra hàng tràng âm thanh kỳ quái. Sau hơn nửa tiếng đồng hồ, anh chàng mệt mỏi nhảy ra, lẫn vào bóng tối: “Tại sao nước nào cũng xây trường học ở nơi oán khí dày đặc thế nhi? Cho dù có dựa vào dương khí trong trẻo của đông đảo sinh viên để áp đảo oán khí, thì rồi cũng có người gặp hoạ. Đúng là coi thường tính mạng con người.”

“Mẹ ơi, mẹ có thích những món con nấu không?” Ardra vui vẻ nhìn mẹ.

Lajja mỉm cười gật đầu: “Ardra của mẹ đã trưởng thành rồi, đã biết chăm sóc mẹ. Mẹ thật đáng trách vì những năm qua đã không quan tâm nhiều đến con.”

“Mẹ đừng nói như vậy, mẹ vẫn chăm lo cho con, là tại con không cảm nhận được tình yêu của mẹ thôi. Bố đi làm xa nhà, một mình mẹ nuôi con thật không dễ dàng.” Ardra thấy cay cay trong mũi.

“Đôi giày Nike mẹ mới mua cho con, con có thích không?” Lajja nghẹn ngào hỏi.

“Con thích, nhưng điều đó không quan trọng.” Ardra cười. “Vì con đã hiểu ra một chuyện.”

“Chuyện gì thế?”

“Con không muốn nói. Nhưng mẹ, lần sau bố về, con sẽ nấu cơm đãi bố mẹ nhé!”

“Hay quá. Nào, mẹ con ta cùng ăn cơm thôi!”