← Quay lại trang sách

Chương 8 HỌC VIÊN MẤT TÍCH

Một trong những “đặc sản nổi tiếng nhất của Ấn Độ chính là môn yoga, ở đây, các học viện yoga nhiều vô kể, trong đó nổi tiếng nhất là học viện yoga Kundalini gần bãi biển Dumas. Trung tâm này có bốn nội quy kỳ quặc. Thứ nhất, khi luyện tập không được tự tiện ăn uống. Thứ hai, sau khi luyện tập, trong vòng một tiếng không được tắm. Thứ hai, trong khi luyện tập không được soi gương. Thứ tư, trong ngày luyện tập không được quan hệ tình dục.

Chính ứng học viên kiên trì luyện tập không phạm nội quy mới đủ tư cách tiếp nhận tầng thứ sâu xa nhất của yoga siêu việt nhất - Kundalini. Kỳ lạ hơn nữa là số lượng học viên trong mỗi học kỳ học không bao giờ được vượt quá năm người, và phải do học viên tốt nghiệp khóa trước đích thân tuyển chọn và giới thiệu.

❀ 1 ❀

Mấy hôm nay cứ nằm lì trong phòng nghe Nguyệt Bính kể chuyện Ấn Độ, lương thực mì ăn liền cuối cùng cũng đã cạn, hai thằng lười đùn đẩy nhau, cuối cùng phải bốc thăm để quyết định xem ai phải đi mua đồ, kết quả người đi không phải là Nguyệt Bính...

Xách túi đồ nặng trịch quay về, tôi vẫn ngờ vực rằng Nguyệt Bính đã giở trò gian lận trong lúc bốc thăm. Vừa đẩy cửa bước vào phòng, tôi giật nảy cả mình.

Người Nguyệt Bính uốn cong như cánh cung ngược, đầu ngả hết cỡ ra sau, hai mắt nhắm tịt, cứ như có sợi dây vô hình đang nối đầu với chân rồi kéo căng ra vậy.

Tôi sợ quá quăng luôn túi đồ, nhảy phắt tới trước giường Nguyệt Bính, còn chưa kịp giải cứu, nó đã mở mắt kêu ầm lên: “Mày làm gì thế, tao đang tập yoga mà!”

Tôi suýt chút nữa thì thổ huyết.

“Mày xê ra đừng có quấy rầy tao, tập yoga phải tĩnh tâm.” Nguyệt Bính từ từ hạ chân xuống, nửa thân trên ngóc cao như con rắn hổ mang.

Tôi quay về giường, hai mắt lom lom nhìn Nguyệt Bính vặn vẹo co kéo đủ mọi tư thế kỳ quặc dị hợm. Cuối cùng, nó ngồi xếp bằng trên giường, hít vào thở ra một hồi như luyện công rồi từ từ mở mắt.

“Mày có phải là đàn bà đâu, cú vặn bẻ lôi kéo thế không sợ bị đứt gân, đứt ruột à?” Tôi thử uốn éo cánh tay bắt chước những động tác vừa rồi của Nguyệt Bính, nhưng chỉ thấy xương cốt kêu răng rắc, suýt thì trật gân.

“Mày có biết nguồn gốc của yoga không?” Nguyệt Bính thả lỏng, vỗ bì bạch vào tay chân. “Yoga bắt nguồn từ Ấn Độ, nhưng đầu tiên không phải là để rèn luyện sức khoẻ đâu. Nghe đồn thần Shiva đã phát minh ra tám trăm bốn mươi vạn tư thế yoga để làm phong phú thêm tư thế yêu, nâng cao bí quyết yêu đấy...”

“Tám trăm bốn mươi vạn? Thần Shiva là diễn viên của gánh xiếc à?” Tôi không tài nào tin nổi. “Thần thoại thì tin thế quái nào được. Tám trăm bốn mươi vạn tư thế, cho dù mỗi tư thế chỉ kéo dài một phút thì cũng phải mất đến...” Tôi bắt đầu bấm ngón tay nhẩm tính mỗi ngày có bao nhiêu phút.

Nguyệt Bính chẳng thèm đếm xỉa đến tôi, kể tiếp: “Thần Shiva đã truyền dạy tất cả các tư thế yoga cho nữ thần Parvati...”

Tôi vặc lại: “Hồi trước mày bảo tao vợ thần Shiva là nữ thần núi Umapati, sao giờ lại

biến thành Parvati thế?”

Nguyệt Bính cau có: “Sao mày cứ ngắt lời tao thế nhỉ? Hai bà ấy là một, hiểu chưa? với lại một ông thần vĩ đại như Shiva muốn có bao nhiêu vợ chẳng được!”

Tôi ngáp dài: “Nhưng mà tao chả khoái môn yoga. Mày bảo tập cái trò này để nâng cao bí quyết yêu cũng chẳng đáng tin. Có ai làm chuyện ấy mà như diễn xiếc bao giờ? Chẳng may trượt chân trượt tay lại gãy hết súng đạn thì tèo.”

Nguyệt Bính chẳng thèm giải thích, mở máy tính bảng ra tra tìm một hồi. Tôi lại thì thầm hỏi: “Mà này, thằng kia, tự dưng mày tập yoga làm gì thế? Đừng nói mày muốn luyện tám trăm bốn mươi vạn tư thế yêu để sử dụng cho em nào nhé!”

“Ồ, đã bị Nam thiếu hiệp đi guốc trong bụng rồi.” Nguyệt Bính quay màn hình máy tính về phía tôi.

Một người phụ nữ thân hình nóng bỏng cuộn tròn trên ghế sofa như một con rắn, hai tay ôm ngực trần, trên người chỉ có một cái quần chẳng rộng hơn sợi dây là bao, bên phải bức ảnh có mấy chữ: “Victoria’s Secret”.

Tôi phá lên cười sằng sặc: “Mày có vấn đề gì về giới tính không đấy? Hết tập yoga lại đi nghiên cứu đồ lót đàn bà.”

“Thế mày không thấy tư thế uốn éo của cô ta trông rất phi lý à?” Nguyệt Bính nghiêm túc hỏi.

Tôi nhìn lại nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường. Quảng cáo nội y lúc nào chẳng thế, người mẫu uốn éo đủ các tư thế lạ lùng để khoe ra bằng hết đường cong gợi cảm. Nhưng nhìn kỹ, tư thế của người mẫu trông rất tự nhiên, cơ thể cực kỳ mềm dẻo, có vẻ như có thể uốn éo tuỳ ý cứ như con rắn, hoàn toàn không nhận thấy có gì khiên cưỡng.

“Mày có biết người mẫu bao nhiêu tuổi không?”

“Ít nhất cũng phải ba mươi, nếu không sẽ không thể có ánh mắt từng trải quyến rũ như vậy được.”

“Năm mươi tám!”

“Cái gì!” Cằm tôi suýt rớt xuống đất.

“Bà ấy tên là Randi, nữ thần không tuổi của Ấn Độ. Mày cứ xem những bức ảnh phía trước của bà ấy mà xem.”

Tôi tiện tay mở vài bức ảnh ra xem, ảnh trước và ảnh sau khác nhau một trời một vực. Tôi kinh ngạc kêu lên: “Bà ấy đi Hàn phẫu thuật thẩm mỹ à?”

“Không phải! Bà ấy đã tu luyện tới cảnh giới Kundalini cao nhất đấy.” Nguyệt Bính giải thích. “Hồi ở Ấn Độ tao có nghe được một câu chuyện ly kỳ về bà ấy, mày có muốn nghe không?”

Những tòa nhà cao tầng kiểu mới và kiểu cũ chen chúc nhau trên bò biển uốn cong như hình trăng khuyết. Rặng núi xanh đen đằng xa bao bọc lấy khu đô thị hiện đại xa hoa. Mặt biển đêm xanh biếc phản chiếu ánh đèn rực rỡ của phố thị, từ xa nhìn lại, tựa như muôn vàn ánh sao sa. Bãi biển mênh mông và vườn hoa tuyệt đẹp khiến cho Mumbai, vốn được mệnh danh là “chuỗi ngọc hoàng hậu”, càng trở nên lộng lẫy.

Một anh thanh niên Á Đông lưng khoác ba lô đi lững thững trên phố rộng thênh thang.

“Chỉ 50 ruble cho tiết mục Kundalini do Madhura biểu diễn, có thích không?” Khi đi qua trước một cửa hiệu trông rất đỗi bình thường, một nhân viên đứng ngoài cửa liền tiến lại bắt chuyện với anh ta.

Anh ta lắc đầu, nhưng đi được vài bước thì cứ như sực nhớ ra điều gì, liền quay lại nhìn cửa hiệu với ánh mắt đầy nghi hoặc. Lát sau, anh ta nhét tiền vào tay anh nhân viên rồi bước thẳng vào trong.

Đi qua hành lang hẹp mà dài, đẩy cánh cửa nhỏ bước vào, tiếng nhạc ầm ầm đập thẳng vào trước mặt. Anh chàng khẽ giật mình, không nghĩ rằng trong cái quán tầm thường này lại có một không gian náo nhiệt thế này. Đèn chiếu đủ màu trên trần nhà xoay tít, hắt những đốm màu sặc sỡ nhấp nháy khắp khoảng không gian hơn nghìn mét vuông, nhìn mà hoa mắt. Trai gái tay ly tay chai lắc lư trong tiếng nhạc, không khí sặc mùi khói thuốc. Trên sàn nhảy ở chính giữa là một nhóm người đang nhảy nhót cuồng loạn. Một cái lồng sắt treo lơ lửng trên cao, trong đó là một người phụ nữ gần như lõa thể đang uốn éo cơ mình quanh cây cột sắt với những động tác không tưởng, vượt quá khả năng của cơ thể con người.

Khi người phụ nữ uốn cong cơ thể đến 360 độ, vươn đầu qua giữa hai chân, tất cả mọi người đều hò reo ầm ì: “Madhura, Kundalini!”

Madhura hãnh diện vươn cao cái cổ thon dài nhìn khắp lượt vũ trường, ngạo nghễ tựa nữ hoàng, trông cô ta chẳng khác gì con rắn đang săn mồi.

Anh chàng Á Đông kia nheo mắt quan sát rồi mỉm cười, dường như đã hiểu ra điều gì đó, liền lách qua đám đông, lẻn vào phòng nghi trong hậu trường...

Lát sau, Madhura tiến vào phòng nghỉ, uống nước lạnh, châm thuốc hít một hơi thật sâu. Nhìn trong gương, người phụ nữ son phấn lộng lẫy ấy trông vừa lạ lẫm lại vừa quen thuộc. Cô ta nhếch mép cười, bắt đầu tẩy trang.

“Cơ thể con người dù khổ luyện cách mấy cũng không thể làm được những động tác như cô vừa rồi.” Anh chàng Á Đông bước ra khỏi bóng tối, thình lình lên tiếng.

“Nhưng tôi tu luyện Kundalini.” Madhura vừa đáp vừa ti mẩn lau lớp trang điểm mắt cầu kỳ.

“Nhưng trên cơ thể cô không có hơi hướng của con người.” Anh chàng thò tay vào ba lô móc ra hai que gỗ đào. “Tấm da người này còn dùng được bao lâu nữa? Dù hoá trang kỹ lưỡng đến mấy cũng không che giấu được những vết nứt nẻ của một bộ da chết đâu.”

“Anh tới từ bãi biển Dumas phải không?” Tay Madhura khẽ run lên. “Tôi ngửi thấy mùi của biển trên người anh. Anh đừng vội. Tôi sẽ kể cho anh nghe một câu chuyện, anh có muốn nghe không?”

Anh thanh niên bình thản kéo ghế ngồi xuống: “Có lẽ tôi là thính giả cuối cùng của cô đấy.”

❀ 3 ❀

Gần đây, Satha rất buồn, vốn là một phóng viên nối tiếng, nhưng không hiểu vì sao dạo này tổng biên tập tòa soạn cứ ngó lơ với cô, có tin tức nào giá trị, ông ta đều cử Nandi, cô phóng viên non choẹt đi săn tin. Mà Nandi hoàn toàn không có độ nhạy bén nghề nghiệp, tin rõ hay mà viết nhạt như nước ốc, văn vẻ cực kém, tin bài chẳng khác gì bản tập làm văn của học sinh cấp một.

Nhưng tổng biên tập vẫn cứ một mực tin tưởng Nandi, không những không phê bình mà còn tiếp tục giao những tin bài quan trọng hơn cho cô ta. Càng khiến Satha không thể chịu đựng được là có mấy tin bài do cô khai thác, sau khi báo cáo với tổng biên tập, ông ta chẳng thèm ừ hử một câu đã đưa ngay cho Nandi xử lý.

Ngày ngày đến văn phòng, thấy Nandi mặc váy siêu ngắn nhún nhảy trên đôi giày cao gót vênh vang đắc chí, Satha vô cùng bực bội, chỉ muốn hất thẳng cốc cà phê vào mặt cô ta.

“Satha, đừng buồn.” Trưởng phòng thông tin Kadamb cố tình áp sát vào cô. “Cô không thấy tổng biên tập cứ thấy Nandi là mắt sáng lên hay sao? Nếu tôi là tổng biên tập, đương nhiên cũng sẽ dành nhiều cơ hội hơn cho các cô gái trẻ đẹp, như vậy mới... hề hề...”

Satha hằm hằm nhìn Kadamb, lạnh lùng nói: “Anh nghĩ ai cũng bẩn thỉu như anh chắc.”

Kadamb sầm mặt xuống, trả đũa: “Cô nghĩ cô viết được mấy bài báo là giỏi lắm sao? Sao cô không soi gương mà xem lại cái bộ dạng của mình, trông như thằng đực rựa, chẳng trách hơn ba chục tuổi đầu rồi mà chẳng ma nào thèm nhìn đến.”

Câu nói cay nghiệt của Kadamb khiến Satha tức nghẹn thở, tay cầm cốc cà phê cũng run lên bần bật.

Quay về bàn làm việc, Satha vô thức soi mình trong gương, nhìn thấy khuôn mặt phờ phạc của mình mà bực bội. Rõ ràng cô mới hai mươi tám tuổi, thế mà đã bị coi là ngoài ba mươi. Một cô gái một mình tự lực cánh sinh là vô cùng vất vả. Cô là người tính cách mạnh mẽ, hết lòng với sự nghiệp đến quên cả yêu đương, cũng quên luôn việc chăm chút ngoại hình, chứ thực ra, cô đã từng là một cô gái xinh đẹp và gợi cảm.

Điện thoại đổ chuông, Satha uể oải nghe máy. Là người bạn thời trung học tên là Kunti. Kunti nói với cô rằng, Cindy tổ chức buổi gặp mặt bạn bè trung học, tối nay cô nhất định phải tham gia.

Vừa nghe đến cái tên Cindy, Satha đã cảm thấy khó chịu. Ánh mặt trời ấm áp chiếu chênh chếch vào phòng làm việc, hắt sáng từng cột bụi mỏng, làm sống lại trong cô những câu chuyện cũ...

Satha sinh ra trong gia đình có điều kiện, vốn là hoa khôi của trường, thành tích học tập xuất sắc, những ai biết đến cô đều than thở ông trời ăn ở bất công, sao có thể ban hết những thứ tốt đẹp nhất cho cùng một người? Không những thông minh, xinh đẹp, quyến rũ, Satha còn là một cô gái hiền hậu, lịch lãm, khiêm tốn, ngay cả người ghét cô nhất cũng không thể tìm ra lý do nào để gièm pha.

Tuy nhiên, những kẻ ghen ghét luôn tìm ra được kẽ hở để tấn công. Đó chính là Cindy, người bạn thân nhất của Satha.

Không một câu ví von nào có thể diễn tả hết sự chênh lệch quá lớn giữa hai người. Cindy sinh ra ở khu ổ chuột, quanh năm suốt tháng chỉ biết mặc những thứ quần áo không rõ màu gì, tóc tai bù xù, gương mặt đen nhẻm đầy vết sẹo rỗ do trứng cá, nói năng thô lỗ, đặc biệt là rất háu ăn, ăn uống cũng rất tùy tiện chẳng biết ý tứ là gì.

Điều duy nhất có thể sánh ngang với Satha có lẽ là chiều cao gần mét tám của cô, nhưng cân nặng lại đến hơn bảy chục cân, gần như gấp rưỡi Satha.

Nhưng chẳng hiểu sao hai người lại rất thân nhau, lúc nào cũng dính lấy nhau như hình với bóng. Những người theo đuổi Satha cũng thấy bất bình khi một cô gái như Cindy lại có thể cùng ăn cùng chơi, cùng học cùng nghỉ với nữ thần.

Có vài cô bạn khá thân từng gặng hỏi nguyên do, nhưng Satha chỉ mỉm cười rồi lặp lại một câu: “Các cậu không hiểu được đâu.”

Thế là tin đồn ác bắt đầu lan truyền - Satha và Cindy là một cặp đồng tính, thậm chí có kẻ còn khẳng định rằng đã nhìn thấy hai người ôm hôn thắm thiết trong lớp học. Nhưng tình bạn giữa những cô gái rất khó lý giải, cho dù tin đồn thất thiệt đã lan khắp toàn trường, nhưng hai người vẫn coi như không biết.

Sự cố bất ngờ xảy ra trước khi kỳ thi tốt nghiệp. Satha nhận được một bức thư, vừa mở phong bì, mặt cô đã tái mét. Cô vội nhét thư vào ba lô rồi chạy ra khỏi lớp học, suýt đâm sầm phải Cindy.

“Cậu... cậu là đồ trơ trẽn!” Satha từ nhỏ đã được giáo dục kỹ lưỡng trong môi trường quý tộc nên không biết đến những lời chửi bới thô tục. Mặt cô tái nhợt, ánh mắt tràn đầy vẻ thất vọng khủng khiếp của người bị lừa dối.

Cindy ngơ ngác nhìn Satha: “Sao thế?”

“Cậu... cậu...” Ngực Satha phập phồng dữ dội. “Cậu nghĩ cậu là ai? Tôi chơi với cậu, chỉ vì thương cậu thôi, chỉ vì thương hại, cậu có hiểu không? Loại người như cậu cả đời này chỉ có thể chết rấp trong khu ổ chuột, không có tư cách để được học lên cao, có chen chân ra ngoài cũng chi là cặn bã xã hội mà thôi!”

Mấy người bạn tò mò chạy ra xem đều trợn mắt kinh ngạc, không thể tin được Satha lại có thể nói ra những lời này.

Thân hình cao lớn của Cindy run rẩy: “Satha, cậu đang nói gì vậy?”

Satha cười khẩy: “Đừng có vờ vịt nữa. Tôi thật không ngờ cậu lại có thể bỉ ổi như vậy! Tôi không có cái thể loại bạn bè như cậu!”

Cindy choáng váng, khoé miệng giật giật, hai mắt đỏ hoe. Cô khịt mũi rồi ngẩng cao đầu: “Rồi có ngày cậu sẽ phải hối hận vì Những câu nói hôm nay.”

Đến tận khi tốt nghiệp, Cindy cũng không bao giờ trở lại trường nữa.

Thấm thoắt đã mười năm trôi qua, Satha gần như đã quên hẳn con người này, không ngờ hôm nay, cô ta lại xuất hiện.

Vết thương trong lòng vốn đã chữa lành, lúc này lại bắt đầu nhói đau.

Mãi đến lúc hết giờ làm, Satha mới quyết định tham gia buổi gặp mặt.

❀ 4 ❀

Địa điểm gặp mặt là khách sạn Taj, khách sạn nổi tiếng thứ bảy ở New Delhi. Chỉ có bốn bạn gái xuất hiện, đều đã có gia đình, bộ sari truyền thống lùng thùng vẫn không che được thân hình đẫy đà do sinh nở.

Ngồi giữa họ, Satha bỗng thấy sợ hãi: chẳng lẽ rồi cô cũng sẽ giống như họ? Hôn nhân thực sự là nấm mồ của mọi phụ nữ sao?

“Satha vẫn trẻ đẹp như ngày nào.” Kunti cất giọng ngưỡng mộ: “Đâu có như chúng tớ.”

Satha khiêm tốn gật đầu mỉm cười. Bỗng dưng, cô chợt nhớ tới Nandi mới nói và cả câu nói cay nghiệt của Kadamb. Cô lén sờ lên khuôn mặt đã mất đi vẻ thanh xuân, cảm thấy thời gian thật quá tàn nhẫn với phụ nữ.

“Từ sau khi tốt nghiệp, có ai gặp Cindy không nhi?” Dharti lên tiếng hỏi, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt vào Satha.

Satha hơi bối rối: “Sau khi tốt nghiệp, chúng tớ cũng không liên lạc với nhau. Tớ... tớ không biết.”

Các bạn học dường như cố tình quên đi xung đột giữa Satha với Cindy trước đây, Dharti bĩu môi: “Chẳng lẽ con bé xấu xí ấy lại bất ngờ trúng số độc đắc? Nếu không phải vì địa điểm hẹn gặp hôm nay quá tuyệt thì tớ sẽ chẳng thèm tới đâu.”

“Đúng vậy, Cindy phải kể cả đống chuyện từ thời trung học, tớ mới nhớ ra nó đấy.” Yagati phá lên cười.

Kunti lôi hộp đồ trang điểm ra tút tát lại, lớp phấn dày cộp không che giấu được làn da xệ mỡ: “Vịt con xấu xí năm xưa mà cũng có thể mời chúng ta đi ăn ở nơi sang chảnh thế này kia đấy.”

Cứ thế người nọ một câu, người kia một câu, tuy ai cũng dè bỉu, nhưng vẫn không giấu được vẻ ganh tị.

“Tớ vào nhà vệ sinh một lát.” Satha cảm thấy trong lòng buồn bực, liền kiếm cớ xách túi bỏ đi.

Nhìn mình trong gương, Satha mường tượng đến nét mặt khô héo già nua của mấy người bạn học mà rùng mình. Cô không thể giống như họ được!

Cánh cửa chợt mở ra. Một cô gái trẻ đẹp uyển chuyển bước vào, cúi đầu lấy thỏi son trong túi xách, đang soi gương định tô lại son thì phát hiện ra sự có mặt của Satha.

Là Nandi.

“Nandi, sao khéo thế?” Vừa thấy cô đồng nghiệp xinh đẹp, Satha đã hết sức khó chịu, nhưng vẫn cố gượng cười chào cho phải phép.

“Ù, tôi có hẹn.” Nandi thậm chí chẳng buồn hỏi tại sao Satha cũng có mặt ở khách sạn Taj, mà coi cô như không khí, điềm nhiên tô son dặm phấn. Satha thấy bực bội, đang định quay ra thì Nandi khẽ mím đôi môi đỏ cười khẩy: “Bà già ngoài ba mươi mà cũng dám đặt chân vào khách sạn này à?”

“Xin cô nói năng tôn trọng người khác một chút!” Satha dùng ngay lại, cảnh cáo.

“Tôn trọng ư?” Nandi châm thuốc, nhả một làn khói trắng đục vào mặt gương.

Satha giận dữ bước ra khỏi nhà vệ sinh, quay về phòng chờ Cindy tới.

Đến khi cánh cửa mở ra, tất cả những người có mặt đều vô cùng kinh ngạc. Cô gái bước vào phòng thân hình dong dỏng, đường cong quyến rũ, làn da mịn màng, trên người toàn đồ hiệu đắt tiền, lịch lãm sang trọng, chính là Nandi.

Satha hoàn toàn không dám tin vào mắt mình nữa.

Cindy xấu xí thô kệch năm xưa đã hoàn toàn lột xác.

Satha cứ ngỡ mình đang ở trong cơn ác mộng.

❀ 5 ❀

Đang là nhân vật chính của bữa tiệc, Satha lại bị gạt sang một bên. Mấy cô bạn vây quanh Nandi, nói cười giả lả lấy lòng. Mỗi khi Nandi nhắc đến giá tiền của những món đồ trang sức, họ đều rú lên một cách khoa trương.

Satha ngồi đó mà đầu óc quay cuồng. Lẽ nào Nandi đến tòa soạn báo là để dìm cô xuống đáy? Cô ta đã đi phẫu thuật thẩm mỹ? Cô ta lấy đâu ra từng ấy tiền?

Satha chợt nhớ tới câu nói cuối cùng mà Nandi đã nói với cô: “Rồi có ngày cậu sẽ phải hối hận vì Những câu nói hôm nay.”

Mấy cô bạn kia có vẻ như đã nhớ lại chuyện cũ nên tỏ ra lạnh nhạt với Satha, thậm chí còn chê bai Satha này nọ. Nandi chỉ mỉm cười, coi như không nhìn thấy Satha.

Thái độ khinh khinh này còn khó chịu hơn nhiều so với châm chọc, chửi bới. Satha muốn tìm cớ bỏ đi, nhưng như vậy càng chứng tỏ mình tự ti, nên đành phải gồng mình ngồi trơ ra đó chịu đựng.

“Tớ đã tập yoga rất tích cực nên mới có được thân hình như ngày hôm nay đấy.” Một câu nói của Nandi bỗng lọt vào tai Satha.

“Thế à? Thế mà tớ tưởng học yoga chỉ để cải thiện quan hệ vợ chồng.” Yagati bật lên một tiếng cười lẳng lơ.

“Ồ, đó chỉ là yoga bình thường, còn tớ tập Kundalini cơ. Kundalini giống như hóa thân của mãng xà, không chỉ thay đổi được phong cách, hình thể, mà còn có thể thay đổi cả diện mạo cơ đấy. Bất kỳ ai cũng có thể thay đổi.” Nandi ngồi thẳng dậy, nhạt nhẽo liếc nhìn Satha.

Ánh mắt sắc như dao, chọc sâu vào đáy lòng Satha.

“Tớ thấy không khỏe, tớ phải về nhà trước đây, xin lỗi nhé!” Satha không chịu nổi nữa, đứng dậy định về.

“Không khoẻ thì đi viện luôn đi chứ về nhà làm gì. Tớ có một cuộc hẹn, các cậu cứ trò chuyện tiếp đi nhé, khi nào có cơ hội lại tụ tập sau.” Nandi để lại một tấm danh thiếp. “Đây là địa chỉ nơi tập Kundalini, các cậu có nhã hứng có thể tới đó tập thử xem sao. Chỉ bảy ngày thôi là có thể lột xác hoàn toàn.”

Trong phòng chỉ còn lại bốn người. Họ ngồi im lặng nhìn tấm danh thiếp mà trong lòng tràn đầy kích động.

“Hừm! Tớ chả tin đâu. Kundalini cái gì, đi giải phẫu thẩm mỹ thì có! Từ trên xuống dưới đều là đồ giả hết!” Kunti lắc lư cơ thể núng nính trong bộ sari, hằn học nói.

“Đúng đấy! Ma nó thèm tin!” Dharti lúng búng một miệng đồ ăn.

“Satha của chúng ta vẫn xinh đẹp nhất, vẻ đẹp dao kéo sao có thể sánh với vẻ đẹp tự nhiên được. Đẽo gọt bơm vá chỉ là để dụ dỗ đàn ông thôi. Ai mà biết được nó đã phải qua đêm với bao nhiêu gã đàn ông để đánh đổi lấy cái thân hình đó kia chứ?” Yagati vuốt ve chiếc vòng đồi mồi đeo trên cổ tay, nãy giờ choáng ngợp trước Nandi, thậm chí cô ta còn không dám chìa ra khoe.

Nhìn mấy cô bạn vừa nãy còn luôn miệng nịnh bợ giờ đã quay ngoắt sang dè bỉu, Satha thấy lòng nặng trĩu.

“Từ giờ nó có mời mọc gì cũng đừng có đến nhé!” Ba người kia bảo nhau.

Trên đường lái xe về nhà, Satha cố gắng nhớ lại địa chỉ nơi tập Kundalini in trên tấm danh thiếp mà bốn người họ cố tình bỏ lại.

Suốt đêm ấy, Satha không tài nào chợp mắt. Số điện thoại của Nandi cú giữ nguyên trên màn hình, nhưng cô ngập ngừng mãi không dám nhấn phím gọi. Biết nói gì đây? Chủ động gọi điện chẳng phải là hạ mình nịnh nọt cô ta? Liệu cô ta có xem thường mình không? Lòng tự trọng khiến cô không thể vô liêm sỉ như mấy người bạn học kia được.

Trằn trọc mãi đến khi trời sáng, cô mới hạ quyết tâm bấm số.

❀ 6 ❀

Chạy xe gần năm tiếng đồng hồ khiến bắp chân Satha hơi nhức mỏi, cả đêm không ngủ càng khiến cô mệt lừ, đến mức suýt nữa thì đụng phải chiếc xe chạy ngược chiều trên con đường núi. Sự xuất hiện bất ngờ của Nandi đã làm xáo trộn cuộc sống vốn yên bình của cô. Và về vụ tập Kundalini, cô đã phải xin tổng biên tập tòa soạn báo cho nghỉ một tháng rồi lần theo địa chỉ trên tấm danh thiếp, tới một ngọn núi cách bãi biển Dumas không xa.

Một khu nhà cũ nát không biết xây dựng từ thời đại nào nằm khuất nẻo dưới chân núi, nhìn từ xa trông như một ngôi đền. Mái hiên uốn lượn trông như một con mãng xà. Cửa gỗ đỏ rực đã bong tróc từng mảng, những khe nứt chạy từ trên xuống dưới tựa như sét đánh, kêu lên kẽo kẹt trong gió núi.

Chẳng lẽ đây chính là nơi tu luyện Kundalini? Satha thoáng lưỡng lự, cảm thấy hối hận vì đã có quyết định nông nổi.

Một người phụ nữ tóc dài ra mở cửa, chiếc áo chẽn và quần ống rộng cạp trễ để lộ vòng eo hoàn mỹ, nước da màu đồng tươi sáng đầy quyến rũ. Khi cô ta chắp tay cúi rạp người xuống chào, khe ngực sâu hun hút khiến Satha nhìn cũng phải bỏng mắt.

“Chào cô, tôi là Riya. Cô tới học Kudalini phải không?” Giọng Riya hơi khàn khàn, nghe rất quyến rũ.

Satha gật đầu, chắp tay chào lại.

“Tập luyện dài hạn trong một năm giá năm mươi nghìn ruble. Trong thời gian đó không được ra ngoài, không được tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Chuyện ăn ở, chúng tôi sẽ lo liệu.” Riya luôn giữ vẻ mặt tươi cười, dường như đó là vẻ mặt duy nhất của chị ta.

Sự xuất hiện của Riya đã mang lại niềm tin cho Satha, nhưng vừa nghe nói đến điều kiện tập luyện, cô đã định bỏ cuộc. Không phải vì tiếc tiền, để có được thân hình và diện mạo thu hút, đừng nói là năm mươi nghìn ruble, có mất cả triệu cô cũng sẵn sàng, cho dù phải vay mượn.

Nhưng một năm sống cách biệt với thế giới bên ngoài thì có không thể chịu nổi.

Thấy Satha có vẻ băn khoăn, Riya nói: “Ngoài ra còn có khóa tập luyện ngắn hạn bảy ngày, giá ba mươi nghìn ruble. Nhưng quá trình rèn luyện cực kỳ khắc khổ, nếu bỏ dở giữa chừng sẽ không được hoàn tiền. Hơn nữa...”

“Tôi chọn khoá ngắn hạn.” Satha lập tức quyết định. “Quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”

“Không cần. Tiền có thể trả góp trong vòng một năm sau khi kết thúc khoá học.” Riya chìa tay về phía cửa. “Nếu giới thiệu bạn bè tới học, còn được trích hoa hồng.”

Satha lập tức cảnh giác: “Sao lại hời thế được?”

“Tập yoga là để rèn luyện cái tâm. Khi nào hoàn thành khóa học, cô sẽ hiểu.” Trong vẻ tươi cười của Riya có một niềm tin khiến người ta không thể phản đối. “Phải rồi, cô là người ở đâu?”

“New Delhi.”

“Ồ, Nandi cũng ở đó đấy. Cô ấy đã giới thiệu cô tới đây phải không? Cô ấy là học viên chịu khó nhất mà tôi từng gặp. Đã có ba người gọi điện cho tôi, đều là do cô ấy giới thiệu cả, chắc là cũng sắp tới rồi. Họ đều chọn khóa học ngắn hạn. Để tôi đưa cô vào trong.”

Satha đà lò mò đoán ra tại sao Nandi lại có nhiều tiền đến vậy. Bản thân cô ta chính là mẫu quảng cáo sống động và hữu hiệu nhất cho cái học viện yoga nằm ở chốn khỉ ho cò gáy này. Phụ nữ ai chẳng thích làm đẹp, và đó chính là mỏ vàng dồi dào của cô ta.

Ngồi trên nệm tập yoga trong phòng, Satha thầm thắc mắc ba người còn lại là ai.

Khi Riya đưa ba người kia vào phòng, Satha giật nảy cả người. Ba người kia cũng tỏ ra luống cuống, cười ngượng nghịu.

Đó là Kunti, Dharti và Yagati.

Yagati cười giả lả: “Yêu cái đẹp là quyền lợi của phụ nữ, có gì đáng để xấu hổ cơ chứ.”

Câu nói đã xóa tan khoảng cách giữa bốn người. Satha nhớ tới lời thề thốt tối qua của họ mà chỉ muốn bật cười.

“Các cô quen nhau à? Thế thì tốt quá.” Riya vỗ tay. “Bây giờ tôi sẽ nói qua về những điều kiêng kỵ trong quá trình tập luyện.”

“Thứ nhất, khi tập luyện không được tuỳ tiện ăn uống. Thứ hai, sau khi tập luyện, trong vòng một tiếng không được tắm. Thứ ba, trong khi tập luyện không được soi gương. Thứ tư, trong ngày tập luyện không được quan hệ tình dục.”

“Ha ha, chúng tôi chi có mấy người đàn bà thì quan hệ tình dục với ai được?” Yagati phá lên cười.

“Chưa nói chắc được đâu.” Riya chớp mắt. “Còn nữa, hãy đưa hết điện thoại di động cho tôi. Khi nào kết thúc khoá học, tôi sẽ trả lại cho các cô.”

Sau khi thu hết điện thoại, Riya bắt đầu đốt hương xông: “Bây giờ sẽ bắt đầu ngày tập luyện đầu tiên - mặc tưởng. Trong vòng hai tiếng, hãy thả lỏng thân tâm, thanh lọc tư tưởng, tiến vào trạng thái trầm tư mặc tưởng.”

Hương xông có mùi là lạ khiến Satha mụ mị như muốn thiếp đi, ngồi trên nệm tập mềm mại, cô cảm thấy toàn thân khoan khoái, tư duy dần dần trở nên trì độn. Từng câu chuyện xưa lần lượt tái hiện trước mắt rồi lại lần lượt tan biến, cho tới cái buổi tối định mệnh từ rất lâu về trước.

Đêm khuya, mưa bụi lất phất ngoài cửa sổ, căn phòng tối om, cánh cửa khe khẽ hé mở, một đôi mắt dòm qua khe cửa, nhìn chòng chọc vào cô gái đang nằm trên giường.

“Á!” Satha bừng tỉnh sau cơn mặc tưởng, thấy mình đã nước mắt giàn giụa. Ba người kia cũng gào khóc liên hồi, Kunti thậm chí còn nghẹn ngào rồi ngất lịm.

“Mỗi người đều có một đoạn quá khứ tăm tối muốn giấu kín, nếu không trực tiếp đối mặt với nó sẽ không thể vứt bỏ quá khứ, cũng không thể tiếp tục tập luyện Kundalini.” Riya đẩy cửa bước vào, vẻ mặt tươi cười quen thuộc tan biến, ánh mắt lạnh tanh lóe lên những tia sáng kỳ dị. “Sau đây sẽ bắt đầu buổi học chính thức.”

❀ 7 ❀

Mới ngày học đầu tiên, bốn người phụ nữ đó gần như kiệt sức. Khi Riya tuyên bố, “buổi học tối đây là kết thúc”, cả bốn đều nằm vật xuống đất, thậm chí không còn hơi sức đâu mà nghĩ ngợi. Hồi lâu sau, họ mới vật và đứng dậy được, lê bước vào phòng ăn. “Không biết bữa tối thế nào nhỉ.” Dharti vốn háu ăn bước vào đầu tiên.

Những suất ăn bày trên bàn đã khiến cả bốn người ngây sững nhìn nhau. Một quả quýt, một chùm nho, vài miếng táo, một cốc nước lọc.

Dharti suýt nữa thì ngã gục. Ngồi xuống chỗ, vơ lấy đồ ăn, mới chỉ vài miếng đã hết sạch. Cô ta cầm cốc nước uống ừng ực một hơi rồi hét lên: “Tôi không tập nữa! Tập thế, ăn thế, để mà chết đói à?”

“Chẳng ai ép các cô phải tập cả. Bây giờ bỏ cuộc vẫn còn kịp đấy.” Riya xuất hiện ngoài cửa thình lình như một bóng ma.

Thường ngày để giữ dáng, Satha rất chú ý đến ăn uống, nên tuy bữa tối sơ sài, cô cũng không đến nỗi phản ứng quá khích như Dharti. Kunti và Yagati không tỏ thái độ gì, Yagati còn trêu chọc: “Dharti, nhìn mà xem, cậu đã gầy đi nhiều rồi đấy.”

Dharti chống nạnh: “Vốn dĩ tớ có béo đâu!”

“Ăn xong, tôi sẽ dẫn các cô đi tìm hiểu về sự huyền bí của Kundalini.” Riya dẫn đầu, đi qua mấy căn phòng khóa trái cửa rồi tới một căn phòng treo đầy ảnh.

“Hãy xem kỹ từng bức ảnh.” Riya đứng ngoài cửa, cười nói.

Bốn người bước vào phòng, xem ảnh một lát, càng xem càng kinh ngạc. Cứ hai bức ảnh một nhóm treo song song với nhau, bên dưới ghi tên cùng một người, thế nhưng người trong ảnh lại khác nhau hoàn toàn. Nếu không vì đã nhìn thấy Nandi, họ sẽ không thể tin rằng Kundalini lại đem đến cho người ta sự lột xác hoàn mỹ đến vậy.

“Tôi... tôi cũng muốn được như vậy.” Kunti nắn nắn những ngấn mỡ trên bụng.

“Đây không phải là lột xác, mà là hồi sinh.” Riya chỉ vào giữa bức tường treo ảnh, “Tôi quên không nói, bí mật cuối cùng của Kundalini sẽ do cô ấy nói với một trong số các cô.”

“A!” Randy!” Dharti bưng miệng kêu lên, kinh ngạc như không thể tin nổi vào mắt của mình. “Ngôi sao Randy.”

“Đúng vậy, hồi còn trẻ, Randy từng tới tận thung lũng kín đáo nhất trên dãy núi Himalaya van nài bậc thầy yoga truyền thụ môn Kundalini, và cô ấy đã được hồi sinh. Học viện yoga này cũng do cô ấy sáng lập, mục đích chính là muốn những người phụ nữ bình thường lấy lại niềm tin.” Ánh mắt Riya trống rỗng, hạ giọng thì thầm. “Tôi là học viên khóa đầu tiên của cô ấy.”

Satha đã nhìn thấy hình Riya trước đây ở góc trong cùng trên bức tường. Thật không thể tin được một cô gái to béo đến mức gần như có thể ních đầy chiếc xe lại chính là người phụ nữ xinh đẹp gợi cảm trước mặt cô.

“Nó thực sự thần kỳ đến thế ư?” Kunti nhìn chăm chú lên bức tường treo đầy ảnh rồi đưa tay sờ thử. Đột nhiên, cô như thể bị điện giật, ngón tay run lên, vội vàng giật tay về.

“Bạn của các cô, Nandi, chính là bằng chứng sống đấy thôi. Các cô tìm tới đây chẳng phải là để hồi sinh sao?” Riya cười cười. “Không tin thì sao lại tới?”

“Vừa rồi chị nói, trong số chúng tôi sẽ có một người được Randy chỉ bảo?” Sự nhạy cảm nghề nghiệp khiến Satha lập tức chú ý đến câu nói của Riya.

“Bởi vì mỗi khóa học chỉ có một người có thể kiên trì tới cùng.” Riya có vẻ không muốn nói thêm điều gì nữa, bước ra khỏi phòng ảnh. “Phòng ngủ của các cô là phòng thứ ba ở bên phải, các cô đi nghỉ sớm đi, bài học ngày mai còn gian khổ hơn nhiều.”

❀ 8 ❀

Nếu bữa tối đạm bạc khiến bốn người thất vọng thì phòng ngủ lại càng khiến họ phát điên. Bốn tấm đệm bẩn thỉu trải bừa bộn, trên trần nhà mạng nhện giăng kín, bụi bặm bám đen kịt, vách tường nhem nhuốc loang lổ, nền nhà phủ đầy bụi đất, có thể nhìn thấy rõ những vết chân gián bò qua.

Yagati đang định nổi cáu nhưng rồi lại cố nhịn. Satha phân công công việc, bốn người bắt đầu quét dọn căn phòng. Kunti tuy béo nhưng rất ưa sạch sẽ, từ khi ra khỏi phòng ảnh, cứ lơ ngơ như bị mất hồn, lúc bưng chậu vào nhà vệ sinh tắm, suýt nữa thì vấp phải tấm nệm.

“Satha, thực sự là tớ không ngờ cậu cũng tới đây đấy.” Yagati đập đập tấm nệm, bụi bay lên tung mù khiến cô hắt hơi ầm ĩ.

Satha đau thắt trong lòng, lặng im không đáp. Sự nghiệp, tuổi tác, công việc, những áp lực này đã khiến cho tinh thân cô rệu rã, sự xuất hiện của Nandi càng khiến cô lo lắng và đố kỵ. Cô có thể chấp nhận một người phụ nữ giỏi hơn mình, nhưng tuyệt đối không thể chấp nhận một người kém cỏi đủ đường mà sau nhiều năm lại hoàn mỹ hơn hẳn cô. Huống hồ đó lại là người trước đây đã từng phản bội cô.

“Á!” Có tiếng Kunti rú lên trong nhà vệ sinh, ngay sau đó là tiếng rơi loảng xoảng.

Ba người lập tức xông vào nhà vệ sinh, rồi cùng đứng đơ người trước cửa.

Trên nền gạch cáu bẩn vàng khè, một bãi chất lỏng đỏ lòm đang từ từ chảy về phía miệng cống, Kunti co rúm người trong góc nhà vệ sinh, ôm đầu gào thét như bị điên. Cái bồn rửa vẫn đung đưa qua lại, kêu lên ken két.

“Vòi hoa sen, vòi hoa sen...” Kunti bám chặt lấy Satha, chỉ vào cái vòi hoa sen treo trên tường.

Dharti bạo gan mở vòi hoa sen, một dòng chất lỏng đỏ lòm phun ra, suýt nữa thì phụt trúng mặt cô, trong nhà vệ sinh lập túc nồng nặc mùi tanh của gỉ sắt.

Satha thở phào, vỗ vai Kunti: “Ống nước lâu không dùng, bị gỉ nên mới thành ra như vậy đấy. Cứ xả đi một lúc là bình thường lại thôi mà.”

“Đây không phải là nơi dành cho con người ở.” Yagati không chịu nổi nữa. “Ăn uống đạm bạc còn chịu được, nhưng chỗ ở còn chẳng bằng khu ổ chuột! tớ... tớ...”

Trong lòng Satha chợt dấy lên một tia hi vọng, cô mong Yagati nói rằng “tớ không tập nữa”, vậy thì đối thủ cạnh tranh sẽ bớt đi một người. Cô lén nhìn Dharti, cô ta cũng có vẻ đang mong đợi.

Nhưng Yagati đã mím chặt môi, không nói tiếp nữa. Satha thấy hơi thất vọng.

“Tớ muốn về!” Lại là Kunti lên tiếng. “Tớ thừa nhận hôm qua khi gặp Nandi, tớ đã vô cùng kinh ngạc, cả đêm qua tớ cứ nghĩ mãi đến những điều cậu ấy nói, nghĩ đến vóc dáng trước đây của cậu ấy, cho nên mới bất chấp tất cả mà tới đây. Nhưng, giờ thì tớ chỉ muốn về nhà.”

“Phải kiên trì chứ, đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn thôi mà.” Là bạn thân nhất của Kunti, Satha nhẹ nhàng động viên. Tuy nhiên, sâu thẳm trong đáy lòng, cô vẫn có một chút ít hi vọng Kunti chủ động rút lui.

“Đó không phải là sự cố ngoài ý muốn.” Kunti giật tóc kêu lên. “Các cậu có nhận ra không? Hôm qua sau khi gặp Nandi, bọn mình cứ như bị trúng tà vậy. Chúng ta đã bị Nandi nguyền rủa rồi! Nandi chắc chắn là...”

“Kunti, cậu làm toáng lên thế đã đủ chưa!” Yagati thô lỗ ngắt lời Kunti. “Nếu cậu không chịu được nữa thì về luôn đi, đừng làm ảnh hưởng đến chúng tớ, khiến chúng tớ phải nhụt chí theo cậu.”

Kunti sững sờ nhìn Yagati, rồi nhếch một nụ cười khó hiểu: “Tớ không nói đâu... tớ sẽ không nói đâu...”

Cuộc đối thoại của hai người khiến Satha khó hiểu, Dharti đã ra khỏi nhà vệ sinh bởi sự việc không liên quan đến cô ta. Satha bỗng lờ mờ cảm thấy ba người họ biết một chuyện gì đó mà cô không hay biết.

Cảm giác này khiến cô thấy sợ hãi.

“Nói hay không là quyền tự do của cậu.” Yagati cười khẩy, buộc tóc lại. “Đi hay không cũng là quyền tự do của cậu. Nandi có thể kiên trì, tại sao chúng ta lại không thể? Các cậu đi hết thì càng tốt, thế thì cơ hội hồi sinh chắc chắn sẽ thuộc về tớ.”

Vòi hoa sen vẫn phun ra dòng nước hoen đỏ gỉ sắt lên bức tường gạch men cáu ghét, chảy ngoằn ngoèo như máu tươi. Kunti nhìn chằm chằm một chốc rồi vùng khỏi tay Satha, bước vào dòng nước màu đỏ máu.

Dòng nước hoen đỏ chảy ròng ròng từ đầu xuống chân Kunti, loang lổ như máu xối, mái tóc dài và dày bết lại quanh khuôn mặt béo mỡ, gỉ sắt đọng đầy trong những lỗ chân lông.

“Đó là lời nguyền!” Kunti hét lên trong dòng nước màu gỉ sắt. “Tớ nhớ ra rồi, bà nội đã kể cho tớ nghe truyền thuyết về Kundalini. Tất cả chúng ta đều đã bị nguyền rủa. Ha ha ha... ha ha ha... Sẽ không ai thoát khỏi lời nguyền này đâu! Vừa rồi trong phòng ảnh, tớ đã...”

Đúng lúc này, dòng nước lạnh toát bỗng phả ra khói trắng nghi ngút, phòng tắm nháy mắt đã mịt mù hơi nước, chỉ nhìn thấy loáng thoáng một bóng người đỏ lòm đang giãy giụa trong tiếng gào rú thảm thiết, Kunti lao vọt ra như tên bắn.

Satha hai mắt trợn tròn. Toàn thân Kunti đã bỏng rộp như bị xối nước sôi. Kunti có vẻ không còn nhìn thấy gì nữa, cô đau đớn gào thét thảm thiết, lao về phía trước, đâm sầm phải bức tường.

“Bục!” Những vết rộp bị rách toác võ ra như pháo, máu mủ bắn tung toé, mùi hôi tanh sặc sụa khắp phòng.

Satha tay chân lạnh toát, mắt trợn trừng nhìn Kunti quằn quại kêu gào, muốn chạy vào đỡ mà không thể nhúc nhích chân tay.

“Điều thứ hai, sau khi tập luyện một tiếng không được tắm.” Trong căn phòng trống trải vọng lại giọng nói lạnh tanh của Riya.

❀ 9 ❀

“Tôi muốn được hồi sinh!” Yagati phá lên cười man dại, nhảy vọt qua người Satha rồi chạy ra khỏi phòng. Trong hành lang vọng lại tiếng bước chân hỗn loạn.

Chỉ còn lại mình Satha với thân hình bất động của Kunti.

Lẽ nào họ thực sự đã bị nguyền rủa?

Cô lảo đảo lết ra khỏi phòng. Đèn trong hành lang đã tắt, chỉ còn chút ánh sáng le lói hắt ra, cô nhìn thấy Yagati đứng ở cuối cầu thang.

Trên tường treo một tấm gương.

“Tôi... muốn... hồi... sinh...” Yagati lặp đi lặp lại như một cái máy.

“Phụt!” Tất cả bóng đèn trong hành lang bật sáng.

“Tôi muốn xinh đẹp như Nandi.” Yagati vuốt ve hình bóng lõa lồ của mình trong gương, lảm nhảm.

Satha nhìn thấy khuôn mặt của Yagati phản chiếu trong tấm gương.

Một khuôn mặt chằng chịt vết nhăn, mí mắt sụp xuống che hết đôi mắt, mái tóc xám xịt xơ khô như cỏ dại, sống mũi tẹt, lỗ mũi hếch lên đen xì. Yagati cứ nói một câu, mấy cái răng đen kịt lại rụng xuống.

“Tớ có đẹp không?” Yagati chậm chạp quay người lại nhếch mép cười với Satha, để lộ cái miệng móm mém.

Satha kinh hãi lùi lại, suýt ngã ngồi xuống đất. “Huỵch!” Yagati ngã nhào, hai cánh tay nhăn nheo chằng chịt đồi mồi bám lấy mặt đất lạnh toát, trầy trật nhích về phía Satha.

“Satha, tớ có đẹp không? Cậu biết là tớ rất thích đẹp mà.” Yagati cố ngẩng đầu, kêu rên thảm thiết, da mặt nứt toác theo từng tiếng nói.

Satha ngã ngồi xuống sàn, cô gần như phải vận hết sức bình sinh mới bò dậy được, chạy về phía cửa chính.

“Điều thứ ba, trong quá trình tu luyện không được soi gương.” Giọng của Riya lại vang lên.

“Satha, vào đây ăn đi, toàn là món ngon.” Cánh cửa phòng ăn mở hé, có ánh đèn hắt ra, hiện rõ cái bóng của Dharti đang ngồi bên bàn ăn nhai ngấu nghiến.

Không biết Riya đã nấp ở đâu. Ngoài hơi thở hổn hển của Satha, trong hành lang vắng vẻ chỉ còn lại tiếng nhai nuốt của Dharti.

Satha khó nhọc lết vào trước cửa phòng ăn. Dharti đang cắm cúi nhai, mái tóc xoã đầy xuống đĩa.

Satha vươn cổ nhìn vào. Cái đĩa cáu bẩn đến ghê rợn, trên đĩa là miếng bơ mốc xanh, miếng thịt gà thiu chảy, bánh mì mốc meo cứng quèo như đá, súp thiu nhầy nhụa.

Nhưng Dharti vẫn ăn uống ngon lành. Satha nhìn mà lợm giọng chỉ muốn nôn oẹ. Dharti mở nắp một cái liễn, bên trong có mấy con chuột chết thối. Cô ta xách đuôi một con chuột lên đưa cho Satha: “Ăn đi, Satha, món hầm này ngon tuyệt!”

Satha gần như chết ngất, cô há miệng muốn hét lên thật lớn để ngăn cản, nhưng chỉ phát ra vài tiếng khàn khàn yếu ớt.

“Ồ, sao cậu không ăn?” Dharti sờ vào cái bụng căng tròn. “Ôi, tớ no quá đi mất.”

Cái bụng của Dharti phình lên to đến bất thường, qua lớp da kéo căng, lò mò nhìn thấy bên trong như có thứ gì đang chuyển động. Từ trong cái rốn sâu hoắm rỉ ra một dòng chất lỏng màu đỏ sẫm.

“Bụp!” Cái bụng tròn xoe của Dharti nứt toác một đường từ trên xuống dưới, cỗ ruột trắng hếu lòi hẳn ra ngoài. Dharti lật đật cầm mớ ruột nhét vào trong bụng: “Ăn nãy giờ mà rơi mất thì phí quá.”

“Dharti!” Satha rú lên một tiếng, ngã ngồi xuống sàn. Bỗng một cánh tay từ phía sau đỡ lấy Satha, cô ngoảnh lại và thấy mình đang tựa trong lòng Riya. Hơi thở của Riya phả ra ướt át bên tai: “Điều thứ nhất, khi tu luyện không được tuỳ tiện ăn uống.”

Bộ ngực săn chắc đến lạ lùng của Riya ép sát vào lưng Satha. Hàng loạt những cảnh tượng kinh hoàng vừa xảy ra khiến Satha như muốn hoá điên. Cô run rẩy hỏi: “Rốt cuộc chị là ai?”

“Tôi ư? Tôi là học viên khóa đầu tiên của Kundalini, cả khóa chỉ có một mình tôi sống sót.” Bàn tay của Riya vuốt dọc trên lưng của Satha, lân xuống eo cô rồi véo khẽ.

“Ở đây, ham muốn của cô sẽ được thỏa mãn tới tận cùng. Hãy đi theo tôi.”

Một cảm giác quái lạ bỗng dâng lên trong cơ thể Satha. Cô thấy người mình nóng hừng hực và khô khốc, ngay cả hơi thở phả ra từ mũi cũng trở nên nóng bỏng.

Satha như bị thôi miên, đờ đẫn đi theo Riya vào phòng ảnh.

“Tôi đã biết bí mật của cô.” Riya đứng trước bức tường treo đầy ảnh trong một tư thế cực kỳ khêu gợi. “Một người đàn ông muốn biến thành phụ nữ, tâm hồn đó là thiên thần hay là ác quỷ?”

“Sao chị biết?” Satha nhìn Riya với ánh mắt thiêu đốt.

“Nandi đã nói với tôi.” Riya chỉ vào bức ảnh một cô gái xấu xí treo trên tường. “Trước kia cô ấy tên là Cindy phải không?”

“Tôi muốn trở thành phụ nữ thực thụ, tôi muốn được hồi sinh.” Satha bưng mặt, bờ vai run rẩy, nước mắt ứa ra từ kẽ tay. “Nhưng tôi vẫn còn ham muốn của đàn ông, và tôi... tôi yêu những người phụ nữ xấu xí.”

“Cô ấy luôn giữ bí mật cho cô đấy.” Riya tháo bức ảnh của Nandi xuống. “Dù rằng tối hôm đó, chính cô đà lẻn vào phòng cưỡng hiếp cô ấy, nhưng cô ấy cũng không tiết lộ bí mật này.”

❀ 10 ❀

“Bởi vì tôi đã cho cô ta rất nhiều tiền, nên cô ta mới câm miệng.” Satha hét toáng lên. “Nhưng... nhưng cô ta đã viết lại chi tiết chuyện đó rồi gửi cho tôi! Chữ của cô ta, tôi biết rõ. Cô ta đã phản bội tôi!”

“Cô nhầm rồi.” Không biết Nandi đã xuất hiện trước cửa từ lúc nào, cất giọng lạnh tanh. “Người viết thư không phải là tôi, mà là ba kẻ vừa mới chết kia. Họ ghen tị vì tôi nghèo hèn xấu xí nhưng lại trở thành bạn thân của cô, họ không thể chấp nhận nổi điều đó. Thế là họ tung tin đồn chúng ta yêu đồng tính, nhưng sự thực thế nào, chỉ có cô và tôi biết mà thôi. Cô là đàn ông, tuy cô thích ăn mặc trang điểm như phụ nữ, nhưng nói cho cùng thì cô vẫn cứ là đàn ông. Lúc đó, tôi thực sự rất yêu cô, nên mới tình nguyện giữ bí mật này cho cô. Họ bắt chước chữ của tôi viết bức thư bịa đặt nhằm phá hỏng mối quan hệ giữa chúng ta, thế mà cô lại tin là thật. Hẳn là cô cho rằng tôi nắm được thóp của cô nên muốn tống tiền cô? Có lẽ cô không bao giờ nghĩ rằng tôi không cần tiền của cô, mà tôi yêu cô thực lòng.”

“Nandi... mà không, Cindy, cô nói thật ư?”

“Tại sao người ta lại không bao giờ tin lời người yêu thương mình nhất, mà cứ tin vào những lời gièm pha bịa đặt nhỉ?” Nandi lắc đầu thở dài.

“Có lẽ chính là tại tình yêu. Càng yêu thương thì lại càng không chịu đựng nổi tổn thương và phản bội.” Riya bước bên Nandi và hai người lập tức ôm riết lấy nhau.

“Nếu như không có bộ da này, liệu chúng ta có được coi là phụ nữ không? Tại sao đàn ông với đàn bà không bao giờ tin nhau bằng phụ nữ với phụ nữ?” Hai tay Nandi vòng ra sau gáy Riya, khẽ khàng miết sang hai bên.

Da đầu Riya bỗng tách làm đôi, bị kéo rách toạc xuống tận eo, một cái đầu hình bầu dục trồi ra khỏi tấm da người, tiếp đến là thân thể tròn trùng trục sin sít những vảy, trườn khỏi tấm da. Một con rắn khổng lồ ngóc cao đầu thè lưỡi nhìn Satha lạnh lẽo.

Nandi ôm lấy con rắn, hôn tới tấp lên đầu. Con rắn thè lưỡi liếm láp trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta. Nandi cũng đưa hai tay ra sau gáy, tự xé toạc tấm da của mình...

Lúc này, trước mặt Satha, chỉ còn hai con rắn quấn chặt vào nhau.

“Nhiệm vụ của các cô đã hoàn thành.” Bức tường ảnh bất ngờ tách sang hai bên, một người phụ nữ xinh đẹp và quyến rũ tuyệt vời bước ra ngoài. Hai con rắn liền trườn đến bên chân người phụ nữ. Bà ta chỉ về khoảng không tối mịt phía sau, hai con rắn gật đầu rồi chui tọt vào đó.

“Có muốn được hồi sinh không?” người phụ nữ chìa tay về phía Satha, lúc này đang cúng đờ vì sợ hãi.

Satha mở to mắt nhìn người phụ nữ, cảm thấy xung quanh cô ta tỏa ra một luồng ánh sáng lờ mờ đầy mê hoặc khiến cho người ta không thể nào cưỡng lại nổi.

“Bí mật của Kundalini chính là...” người phụ nữ mỉm cười, vuốt ve mái tóc dài của Satha như nựng một đứa trẻ, “dâng hiến cơ thể cho ta và biến mình thành một con rắn. Ta sẽ làm cho cô một bộ da người hoàn hảo. Sự hồi sinh sẽ khiến cô cảm thấy sung sướng chưa từng có. Nhưng mỗi năm, cô đều phải đưa bốn người tới đây, bất kể trai gái... Cô có chịu không?” Bà ta mơn trớn bên tai Satha, cất giọng êm đềm quyến rũ.

Satha gật đầu.

❀ 11 ❀

Tổng biên tập tòa soạn báo The Hindu đang bực bội. Phóng viên Satha giỏi giang nhất, săn tin nhạy bén nhất tòa soạn xin nghỉ phép một tháng nhưng đã quá ba ngày rồi mà vẫn không thấy quay trở lại. Điện thoại thì tắt máy, gọi đến nhà cũng không thấy. Nhìn các tin tức sốt dẻo bị báo bạn nhanh chân đăng trước, tổng biên tập vô cùng giận dữ, đành phải nhờ đến cảnh sát. Tìm kiếm mãi mà vẫn không thấy tăm hơi đâu, chỉ thấy chiếc xe của Satha đỗ dưới chân núi gần bãi biển Dumas.

Không ai hiểu nổi tại sao Satha lại đỗ xe trước một công trình cổ xưa hoang phế. Nghe nói mấy nghìn năm về trước, nơi đây từng là cung điện của một tiểu đế quốc, sau khi bị đế quốc Maurya tiêu diệt, nơi này đã bị thời gian và mưa nắng huỷ hoại, chỉ còn lại mấy bức tường đổ nát, trở thành nơi trú ngụ của chuột bọ và rắn rết.

Ông ta không còn tâm trạng nào để quan tâm đến sự sống chết của Satha, chuyện này là phận sự của phía cảnh sát. Điều khiển ông tiếc nuối hơn cả là cô nàng Nandi nóng bỏng gợi tình cũng ra đi không một lời từ biệt.

Đang lúc bực bội, có người gõ cửa phòng, ông gắt lên: “Mời vào!”

“Chào ông!” Một cô gái thân hình cao ráo, nóng bỏng, gợi cảm rụt rè bước vào. “Tôi tới để ứng tuyển, tôi tên là Madhu ra.”

“Ồ?” Đôi mắt của tống biên tập sáng rực lên như đèn. “Madhura, cái tên nghe thật huyền bí.”

“Tôi tu luyện khoá yoga Kundalini dài hạn, tương ứng với hóa thân của mãng xà, cho nên tôi đã đối tên thành Madhu ra.”

“Yoga? Hay quá, tôi cũng muốn học thử xem thế nào? Tổng biên tập đưa mắt lướt từ đầu xuống chân Madhura. “Cô có ý kiến gì về vấn đề đãi ngộ chưa? Nếu rảnh, tối nay mời cô đi dùng bữa, chúng ta sẽ tiếp tục trao đổi?

“Tôi rất sẵn lòng.” Madhura hất tóc, eo lưng uốn lượn mềm mại trông thật quyến rũ...

❀ 12 ❀

Kể đến đây, Nguyệt Bính đưa tay bóp khẽ cần cổ, không nói nữa.

Tôi nhìn ảnh ngôi sao điện ảnh Randy trong màn hình máy tính, càng nhìn càng thấy cô ta giống y như một con rắn.

“Hết chưa?” Tôi hỏi dò. “Sau đó thế nào? Mày đà làm gì với Madhura...”

Nguyệt Bính gãi mũi: “Tao chẳng làm gì cả, mày cứ nghe cho xong đi đã.”

Tôi hơi bực mình, nhưng đó là phong cách hành xử quen thuộc của Nguyệt Bính, tôi cũng quen rồi.

“Cô gái xuất hiện ở văn phòng chính là Randy phải không?” Tôi chợt nghĩ tới rất nhiều ngôi sao “trẻ mãi không già” trong và ngoài nước mà thấy rùng mình.

“Tu luyện Kundalini phải đả thông bảy luân xa, hay còn gọi là chakra trên cơ thể, đây chính là những huyệt đạo quan trọng nhất. Tinh khí trong cơ thể sẽ thông qua bảy luân xa này để toả ra trên đỉnh đầu, nở thành một bông sen trắng rực rỡ.” Nguyệt Bính bật ra một câu không đầu không cuối.

“Cũng giống như việc đả thông hai mạch Nhâm, Đốc trong truyện chưởng phải không?” Tôi thờ ơ hỏi.

“Vào thế kỷ 13, thánh Thomas Aquinas đã liệt kê ra các tội lỗi của con người, lần lượt là ngạo mạn, tham lam, dâm dục, phẫn nộ, phàm ăn, đố kỵ và lười biếng, được gọi là bảy mối tội đầu. Cũng có người cho rằng, bảy tội lỗi này lần lượt ẩn náu trong bảy chakra của cơ thể, chỉ khi khắc phục được những tà dục này mới có thể đạt đến cảnh giới cao nhất của yoga. Nếu không khắc phục được, nó sẽ tác động ngược trở lại, khiến các tà dục đó trở nên bành trướng.” Nguyệt Bính giải thích. “Rất nhiều người tập yoga là vì muốn có hình thể đẹp, nhưng thực ra, ý nghĩa đích thực của yoga chính là rèn luyện cái tâm. Nếu cái tâm không trong sáng, tốt nhất đừng có tập, nếu không thì càng tập, hậu quả lại càng khó lường.”

Tôi nghĩ tới thảm cảnh của Những người phụ nữ trong câu chuyện của Nguyệt Bính mà trong lòng hoang mang: “May mà tao không có ý định tập.”

“Tao đã tìm tới chỗ dạy yoga theo như lời của Madhura và đã chứng kiến một chuyện cực kỳ quái dị. Hơn nữa...” Nguyệt Bính nhìn tôi nghi ngại, dường như đang phân vân có nên nói hay không.

“Mày cứ kể đi, sao lại có cái trò úp úp mở mở thế nhỉ?”

“Vì có liên quan đến mày.”