Chương 9 NGƯỜI MÚA RẮN MUMBAI
Một du khách khi đi du lịch ở Ấn Độ đã được chứng kiến một cảnh tượng khó quên trong đời: Bên bìa rừng, một người đàn ông trung niên ngồi xếp bằng trên bãi cỏ thổi sáo. Chốc sau, từ trong bụi cỏ vang lên những tiếng sột soạt, rồi kéo ra hàng đàn rắn độc sặc sỡ sắc màu, uốn éo thân mình theo nhịp sáo. Chúng ngóc cổ, thè lưỡi, bò lên lòng người đàn ông, rồi tiếp tục bò lên vai, lên cổ, nằm im nghe sảo.
Đây chính là người múa rắn nổi tiếng ở Ấn Độ, không phải ai cũng may mắn gặp được. Nhưng nếu như gặp được ông ta, mà thấy bên cạnh có thêm một cô gái trẻ nữa thì tốt nhất đừng có lại gần. Bởi vì nghe nói đó là người múa rắn đang kén chồng cho con gái.
❀ 1 ❀Thời tiết oi bức ở Ấn Độ thật khiến người ta khó thở. Cho dù là ở vùng rừng núi cây cối um tùm hay trên bãi cỏ khuất dưới bóng cây, hơi nóng cũng bốc lên hừng hực.
Nguyệt Bính lau mồ hôi trên trán, dốc chai nước vào cổ. Cách đó không xa là một quần thể kiến trúc cổ xưa hoang phế, không biết xây dựng từ thế kỷ nào, chỉ có thể lò mò cảm nhận được dấu ấn của vẻ hoa lệ trước kia trên Những bức tường đổ nát. Nguyệt Bính nhướng mày quan sát kỹ lưỡng, ánh mắt tràn đầy kinh ngạc.
Quần thể kiến trúc cổ xưa này được núi non bao bọc ba phía, thế núi hai bên cao ở giữa thấp, nhìn từ xa như cái yên ngựa. Phía tây đá mọc lởm chởm, thấp thoáng nhìn thấy lòng sông đã khô cạn nhiều năm. Phía bắc là rừng cây um tùm, cây nhỏ nhất cũng phải hai người ôm, hẳn đều trên ngàn năm tuổi. Không biết là do tự nhiên hay do con người tác động mà cánh rừng trông rất vuông vắn, quần thể kiến trúc hoàn toàn được che phủ dưới bóng cây.
Đang ngắm nghía, từ trong rừng bỗng vọng ra tiếng sáo. Đi về phía đó, thấy ở bìa rừng có một người đàn ông trung niên gầy quắt đen đứa, đầu quấn khăn vải thô, mặc áo trắng đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ thổi sáo.
Tiếng sáo chậm rãi du dương, mê hoặc lạ lùng. Chẳng mấy chốc, từ trong bụi cỏ vọng ra những tiếng sột soạt, bụi cỏ bị rẽ ra như sóng, rồi một bầy rắn độc màu sắc sặc sỡ chui ra, uốn éo theo nhịp sáo. Chúng ngóc đầu, thè lưỡi, bò vào trong lòng người đàn ông, chui vào trong vạt áo rồi trèo lên đến cổ, cuộn tròn ở đó lắng nghe tiếng sáo.
Chẳng mấy chốc, rắn độc đã bò lên đầy người ông ta, trông vô cùng rùng rợn. Đột nhiên, tiếng sáo im bặt, ông mở mắt, nhìn xuống cái vò bên cạnh rồi thở dài, trong miệng phát ra Những tiếng “u u u” nghe rất chói tai.
Bầy rắn có vẻ không chịu đựng nổi thứ âm thanh quái quỷ này, nháo nhác trườn xuống, chui vào bụi cỏ lẫn trốn.
“Không ngờ lại được gặp người múa rắn Ấn Độ ở đây.” Nguyệt Bính hào hứng nói. “Thật là may mắn, tôi cứ nghĩ tài nghệ này đã bị thất truyền.”
“Nghề này quá nguy hiểm, thu nhập lại ít, cả Ấn Độ không còn mấy ai tinh thông nữa.” Người đàn ông giắt cây sáo vào hông, tươi cười để lộ hàm răng trắng muốt. “Tôi tên là Prashant, rất vui được làm quen với anh.”
“Vâng!” Nguyệt Bính chắp hai tay hơi khom người chào. “Tôi có nghe nói nghề múa rắn phải là cha truyền con nối và ngay từ khi đứa trẻ sinh ra, người cha đã phải đích thân nhỏ vài giọt nọc rắn lên người, để đứa con quen với mùi rắn. Nhưng tôi thấy điều này giống như là...”
“Lời nguyền, đúng không? Thực ra đó không phải là lời nguyền.” Người múa rắn phủi cỏ dính trên người rồi xách vò bước vào rừng. “Nếu anh vào được tòa kiến trúc kia, tôi sẽ đợi anh ở đó.”
Khu rừng vắng vẻ khiến người ta thấy sợ, thi thoảng lại có vài tiếng chim rúc lên nghe như tiếng gọi hồn. Nguyệt Bính than thở, quần thể kiến trúc cổ này đâu phải cung điện gì, mà là một khu mộ có bố cục âm thi sát địa, không biết dùng để phong ấn oan hồn của ai. Muốn vào, phải cân nhắc cho cẩn trọng mới được.
❀ 2 ❀Đứng trước toà kiến trúc đổ nát chìm khuất trong rừng, Nguyệt Bính lấy lát gỗ hoè ra khỏi miệng rồi đổ chai nước rửa tàn hương bôi trên mí mắt, sau đó đưa tay lần theo bức tường cổ xưa đổ nát còn đứng trơ trơ.
Bức tường được tạc từ nguyên một tảng đá núi, trong các kẽ đá mọc đầy rêu. Nguyệt Bính câm con dao đa năng tỉ mẩn cạo sạch lớp rêu, một bức phù điêu cổ xưa hiện ra trước mắt. Nguyệt Bính hít vào một hơi thật sâu. Bức tranh trước mắt tuy lần đầu tiên nhìn thấy, nhưng lại có cảm giác thân quen đến lạ lùng.
“Anh đã từng nhìn thấy rồi à?” Prashant bước ra từ sau bức tường đá. “Không ngờ anh lại vào đây được đấy.”
“Đây là một khu mộ, cứ đóng giả là người chết thì vào được thôi. Tôi cũng phải suy nghĩ rất lâu mới tìm ra cách đấy.” Nguyệt Bính nhả một làn khói thuốc tới trước mặt Prashant. “Những bức tranh này hình như tôi đã gặp ở đâu rồi thì phải, nhưng nhất thời không thể nhớ ra.”
“Anh đã vào được đây thì chứng tỏ Kundalini đã chấp nhận anh. Đi theo tôi.” Prashant nhún vai, lớp da cổ nhăn nheo dồn thành một đống.
Thình lình, Nguyệt Bính nhảy phắt lại, tóm lấy cố Prashant rồi ấn ông ta vào bức phù điêu.
“Thân nhiệt của ông lạnh khác thường.” Nguyệt Bính siết mạnh những ngón tay. “Người múa rắn có am hiểu thuộc tính của loài rắn đến mấy cũng không thể để cho bầy rắn độc hoang dã chưa được thuần hóa bò lên người, trừ phi ông cũng là một con rắn. Vừa rồi tôi nhả một làn khói thuốc trước mặt ông, nhưng khói vẫn bay đi mà không hề thay đổi, chứng tỏ ông không có hơi thở.”
Prashant ngạc nhiên bật cười, không hề có phản ứng ngạt thở khi cổ bị siết chặt, mà ông ta còn xoay cần cổ, quay hẳn cái đầu về phía sau, bày ra trước mặt Nguyệt Bính một cái gáy quấn khăn rằn. Còn cơ thể của Prashant xoay theo chiều ngược lại, vì cổ xoắn vặn quá cỡ nên giọng nói nghe khàn khàn như vịt bị bóp cổ: “Có lẽ ta đã quá xem thường anh, anh đã đoán đúng quá nửa rồi đấy. Nhưng làm thế này có vẻ không thân thiện cho lắm.”
Nguyệt Bính buông tay, Prashant quay đi, tiến về phía trước, vừa đi vừa lầm rầm: “Đây chính là số phận mà chúng tôi phải hứng chịu từ khi đế quốc Maurya xuất hiện. Tôi không làm hại anh đâu, đi theo tôi!”
Nguyệt Bính ngần ngừ một lát, khẽ cười rồi đi theo Prashant lách qua bức tường cổ.
Đằng sau bức tường là cả một vườn đào - một loài cây hiếm gặp ở Ấn Độ, mùi thơm riêng biệt của gỗ đào nồng nàn như mật, lá đào rụng dày dưới đất, giẫm lên êm ái như tấm đệm. Nguyệt Bính bẻ một cành đào non ngậm vào trong miệng, luôn giữ khoảng cách chừng ba mét với Prashant. Đi được một lúc, không gian trước mắt bỗng sáng quang. Bên kia khoảng không rộng rãi bằng phẳng là một vách núi thẳng đứng phẳng lì như bị rìu chẻ.
Một vết nứt hình tia chớp chia vách núi thành hai nửa. Prashant đi qua bãi đất trống, dừng lại trước vết nứt rồi trịnh trọng nói: “Anh không phải là người đầu tiên tới đây, nhưng tôi không biết anh có phải là người đầu tiên lựa chọn ra khỏi nơi này không.”
Nguyệt Bính gãi mũi ngẫm nghĩ một lát, cười nói: “Thế thì tôi phải đi vào đã rồi lựa chọn sau vậy.”
Prashant bật cười, lách người chui vào khe núi: “Tôi sẽ chờ xem lựa chọn của anh.”
Khe núi rất hẹp, đá tai mèo lởm chởm, Nguyệt Bính thận trọng tránh Những gai đá chìa ra. Đi được vài chục mét thì khe hở từ từ mở rộng, rồi thình lình bùng sáng. Gió núi thổi mát rượi, mang theo tiếng trẻ con cười nói.
Prashant đi ra khỏi khe núi, hô lớn: “Ta đã về rồi!”
Nguyệt Bính đi sau vài bước, và nhìn thấy phía sau vách núi là một chốn bồng lai tiên cảnh.
Nghe tiếng hô của Prashant, rất nhiều người chạy ùa lại, ríu rít hỏi han bằng thứ ngôn ngữ mà Nguyệt Bính không thể nào hiểu nổi. Prashant vừa nói vừa chỉ vào Nguyệt Bính, mấy đứa trẻ vội núp ra sau lưng người lớn, thò đầu ra tò mò nhìn trộm.
Không biết Prashant đã nói gì mà mọi người răm rắp chắp tay chào Nguyệt Bính. Prashant chỉ về phía một ngôi nhà lợp cỏ: “Kia là nhà của tôi.”
Hai người ngồi khoanh chân đối diện nhau trong nhà.
Bầu không khí bình yên trong làng khiến cho Nguyệt Bính hết sức băn khoăn: “Mọi người là...”
“Anh có nhận ra không?” Prashant cười gật đầu.
“Ở Trung Hoa, hoàng đế thời xưa đều xây lăng mộ hoành tráng cho mình, còn đặt rất nhiều cạm bẫy để ngăn cản kẻ xâm phạm.” Giọng Nguyệt Bính hơi run run. “Còn bố trí một đội ngũ thân tín chuyên canh giữ lăng mộ, nhiệm vụ cha truyền con nối, được hưởng bổng lộc cấp bậc cao nhất. Nhưng không ai có thể đảm bảo được độ trung thành của hậu duệ họ. Thế là từ thời Tần, phương sĩ Từ Phúc đã mách nước cho Tần Thuỷ Hoàng một kế...”
“Anh đã biết rồi, còn nói ra làm gì nữa?” Prashant có vẻ không muốn nhắc đến chuyện này. “Không biết chân tướng sẽ không phải buồn phiền, giống như vận mệnh của người múa rắn chúng tôi. Những điều tôi sắp kể, anh cứ xem như một câu chuyện.”
“Tôi đã nghe rất nhiều câu chuyện.” Nguyệt Bính vươn vai. “Hy vọng lần này sẽ không làm tôi thất vọng.”
“Câu chuyện xảy ra từ mấy năm về trước...” Prashant chậm rãi bắt đầu.
❀ 3 ❀Năm 2006, Mumbai, cổng Ấn Độ hùng vĩ tráng lệ đứng sừng sững trong thành phố được mệnh danh là “Hòn ngọc phía nam Ấn Độ Dương”.
Các du khách nườm nượp kéo về quảng trường trước cổng Ấn Độ, ai cũng tấm tắc khen ngợi một công trình tuyệt diệu đến nhường này.
Trong đám đông, có một người múa rắn già nua đang khoan thai thổi sáo, con rắn hổ mang chúa vươn mình ra khỏi giở uốn éo. Rất nhiều du khách tò mò xúm lại xem.
Càng hút hồn hơn nữa là bên cạnh ông ta còn có một cô gái xinh đẹp bán khoả thân đang nhảy múa theo tiếng sáo, vòng eo uyển chuyển quyến rũ đến lạ kỳ.
Điệu sáo kết thúc, con hổ mang chúa thu mình vào trong giỏ, cô gái cầm đĩa trên tay đi một vòng quanh đám du khách, trông cô thánh thiện như tiên nữ đồng trinh. Đám du khách nhanh chóng tản đi, chỉ có một số ít ỏi bở vài đồng ruble vào trong đĩa.
Người múa rắn dường như đã quen với cảnh tượng này, ông bình thản nhặt một quả trứng chim trong túi ném vào trong giỏ cho con rắn ăn.
Cô gái cúi rạp người trước Những du khách đã cho tiền rồi bưng đĩa về bên cạnh người múa rắn: “Hôm nay xin được nhiều hơn hôm qua 50 ruble.”
“Jiyai, hãy bằng lòng với những gì mình đang có.” Người múa rắn thu dọn đồ đạc rồi xách giỏ bước đi.
“Đằng sau có người bám theo chúng ta đấy.” Jiyai bỗng chun mũi ngửi rồi nở nụ cười ranh mãnh.
Người múa rắn vỗ vào giỏ: “Đồ ăn mà thượng đế ban cho, trước khi tìm được người đó, chúng ta nên nhận lấy.”
Hai người đi qua những con phố sầm uất ở Mumbai rồi rẽ vào một khu ổ chuột tối tăm bẩn thỉu, sau đó bước vào một căn nhà rách nát.
Ở góc phố, hai người đàn ông tầm ngoài hai mươi đang thập thò nhìn theo rồi thì thầm với nhau.
“Giri, tao thấy hơi sợ.”
“Sợ cái quái gì, một lão già với một con bé thì làm quái gì được chúng ta?”
“Con rắn hổ mang chúa độc lắm, ngộ nhỡ...”
“Daman, mày là người Ấn Độ mà lại không biết khi thuần hóa rắn độc, người múa rắn phải bẻ răng độc của nó đi à? Con rắn ấy giờ chẳng khác gì một sợi dây cả.”
“Nhưng...”
“Thôi đừng có lôi thôi nữa, mày không dám thì tao đi một mình.”
Đêm dần về khuya, khu ổ chuột vốn không có đèn đường, các nhà cũng đã tắt đèn từ lâu, cả con phố chìm vào bóng đêm dày đặc.
Giri đưa tay lên nhìn đồng hồ: “Đi thôi!”
Daman vẫn hơi chần chừ, nhưng nghĩ đến thân hình quyến rũ của Jiyai, gã lại nuốt nước miếng rồi đi theo Giri, lần mò tới trước căn nhà.
“Tao sẽ vào trước, mày đứng ngoài canh chừng, để ý nghe tao gọi.” Giri có vẻ cũng rất căng thẳng, đến nỗi khi cầm con dao găm cạy khóa cửa, tay gã cứ run bần bật.
Khoá “cách” khẽ một tiếng, Giri từ từ đẩy cửa rồi lách mình bước vào.
Nhìn thấy cánh cửa khép hờ, Daman trống ngực đập thình thịch. Gã căng thẳng hết ngó nghiêng xung quanh rồi lại dỏng tai nghe ngóng động tĩnh của Giri.
Nhưng thật kỳ lạ, trong nhà không vọng ra bất kỳ một tiếng động nào. Đợi một hồi lâu, Daman không chịu được nữa liền đẩy cửa bước vào.
❀ 4 ❀Căn nhà không rộng, chỉ có phòng khách và phòng ngủ, trong phòng khách không một bóng người, đồ đạc của người múa rắn vẫn còn vứt bừa bộn trong góc tường, Daman tiến lên vài bước, ghé nhìn vào phòng ngủ, và nhìn thấy một cảnh tượng không tài nào hiểu nổi.
Người múa rắn, cô gái bán khoả thân và Giri đang ngồi quanh bàn ăn, thì thầm trò chuyện.
“Người múa rắn gả con gái, của hồi môn chỉ có một con chó, một con rắn và một túi thuốc trị rắn cắn, anh có đồng ý không?” Ông lão Kadamb vừa nhai cơm vừa hỏi.
“Đồng ý.” Giri bỏ đồ ăn vào miệng như một cái máy, cà ri lem nhem đầy bên mép.
“Nhưng bạn của anh cũng yêu tôi, vậy phải làm thế nào? Tôi chỉ có thể lấy một người thôi.” Đôi mắt sáng long lanh của Jiyai đong đưa quyến rũ.
“Nó sẽ không tranh với tôi đâu, từ nhỏ nó đã không dám giành giật bất kỳ thứ gì của tôi.” Giri chùi mép nói.
Jiyai bĩu môi: “Nhưng em không thích bị hai người yêu cùng lúc, chỉ có một người được phép yêu em thôi.”
“Thế thì tôi phải làm thế nào?” Giri đặt đĩa xuống, nôn nóng hỏi.
“Giết hắn!” Kadamb cười lạnh lẽo.
“Giết nó?” Đồng tử Giri cứ giãn rộng mãi ra, gã lặp đi lặp lại câu hỏi này.
Daman sởn gai ốc! Gã đã nhìn thấy rõ, trong cái miệng hé mở của Jiyai thè ra cái lưỡi chẻ đôi như lưỡi rắn.
“Giri! Mày trúng tà rồi! Họ không phải là người đâu!” Daman vừa há miệng định hét lên, từ trong giở bỗng vọt ra một bóng đen, lao tọt vào miệng gã. Cảm giác nhớp nháp, trơn tuột, lạnh lẽo luồn dọc theo thực quản, gã chỉ còn nhìn thấy cái đuôi rắn ngoe nguẩy ngoài miệng.
Đau đớn, hãi hùng, ghê rợn, gã ngã lăn ra đất, cuống cuồng tóm lấy đuôi rắn kéo ra ngoài, nhưng dạ dày bỗng đau quặn lên, hình như con rắn đã đớp vào dạ dày của gã.
“Anh nhìn xem, bạn của anh bất mãn định giết cả của hồi môn của em đấy.” Jiyai đưa tay vuốt lên mặt Giri, thè cái lưỡi chẻ đôi liếm lên vành tai gã. “Giết hắn đi, và thế là anh có thể lấy em.”
Giri đờ đẫn đứng dậy, cầm con dao găm trong tay, từng bước tiến lại gần Daman đang lăn lộn dưới đất.
“Đâm vào cổ họng hắn, đúng rồi, hãy làm như vậy.” Jiyai dịu dàng nhắc nhở. Kadamb lặng lẽ lấy từ trong túi ra hai cái ống tre rồi nối với một cái ống cao su.
Một tia máu nóng hổi phụt thẳng vào mặt Giri. Ánh mắt Giri vằn lên hung hãn như thú hoang săn mồi. Gã dưa dao rạch thẳng từ cổ xuống tận bụng đồng bọn, khoang bụng mở phanh, máu tuôn ra như suối. Từ trong cái dạ dày đã bị rạch mở của Daman, con rắn hổ mang chúa uốn éo chui ra.
Daman vẫn chưa chết hẳn, khuôn mặt méo xệch vì đau đớn, gắng gượng bật ra một câu phều phào qua cổ họng đã bị đâm thủng: “Tao sẽ không tha cho mày!” Rồi gục xuống bất động.
Con rắn hổ mang chúa hút no mỡ người, thân hình căng lên bóng nhẫy. Kadamb tóm lấy đuôi nó, kéo ra khỏi người Daman, banh miệng nó ra rồi cắm ống cao su vào miệng nó, ép cho mỡ người chảy vào ống tre.
Không lâu sau, thân mình con rắn tóp teo, trong ống tre đã đựng đầy mỡ lỏng vàng ệch, Kadamb bèn quẳng con rắn xuống đất.
Jiyai nhặt lấy con rắn, hôn lên cái đầu mềm oặt: “Kadamb, dù nó đã chết nhưng vẫn phải tôn trọng cái xác của nó chứ.”
“Tôn trọng ấy à? Hùm... Jiyai, có biết ta căm thù nhất là gì không?” Kadamb bỏ ống tre vào trong túi rồi đi ra ngoài, cái bóng khuất dần trong bóng tối. “Ta căm thù nhất chính là cái số mệnh phải ràng buộc với các người.”
“Chẳng lẽ tôi lại không vậy?” Jiyai lạnh lùng nhìn theo bóng của Kadamb rồi quay người hậm hực đá một phát vào Giri đang ngồi đờ đẫn như pho tượng. “Và cả thân xác xấu xí của lũ đàn ông nữa.”
Đèn trong phòng ngủ bật sáng. Jiyai đưa hai tay ra sau gáy, khẽ kéo sang hai bên, xé toạc tấm da mặt, đặt xuống bàn, lôi son phấn ra tô vẽ tỉ mỉ...
“Em sẽ sinh cho anh một đứa con.” dưới ánh đèn, khuôn mặt chi chít vảy rắn nhúc nhích, cái miệng nhọn hoắt khép mở để lộ hàm răng lởm chởm.
❀ 5 ❀Một năm sau...
“Giri, anh đúng là có phúc, lấy được vợ đẹp, lại từ nhân viên thăng tiến lên chức trưởng phòng thông tin chỉ trong một năm.” Đồng nghiệp cất giọng ghen tị.
Nhưng Giri vẫn giữ nguyên vẻ mặt lạnh tanh, không nói năng gì. Đồng nghiệp bẽ mặt, hậm hực bỏ đi. Giri trở về phòng, pha tách cà phê. Nhìn hơi nóng bốc lên nghi ngút, gã bỗng nghiến răng kèn kẹt, tách cà phê rơi thẳng xuống đất, mảnh vỡ văng tung toé. Giri đứng nhìn trân trân một hồi, rồi lại lúi húi quét dọn, đi pha tách khác.
Giri hiểu rõ, nếu không nhờ mối quan hệ mờ ám giữa cô vợ Jiyai và giám đốc thì với năng lực của mình, chỉ trong một năm ngắn ngủi sẽ không thể thăng chức nhanh chóng như vậy được. Trước địa vị và danh dự, gã chỉ có thể chọn địa vị.
Có địa vị thì đàn bà kiểu gì cũng có, không có địa vị, cho dù là một mụ ma chê quỷ hờn cũng không giữ nổi. Hôm nào Jiyai cũng tới tận nửa đêm mới về nhà, Giri chỉ biết nuốt giận vào lòng.
Nhục nhã hơn nữa là Jiyai lại mang thai. Mà sau khi biết chuyện giữa Jiyai và giám đốc, ngày nào Giri cũng lén bỏ thuốc tránh thai vào cốc sữa buổi sáng của cô. Nếu không phải vì mấy năm trước gã bị ngất trên đường phố Mumbai, được Jiyai đưa vào bệnh viện cấp cứu, sau đó hai người yêu nhau, lấy nhau, giờ gã lại có cả địa vị và của cải, thì gã chỉ muốn thay thuốc tránh thai bằng thuốc độc để giết chết hạng đàn bà lăng loàn ấy.
Kết quả siêu âm cho thấy cái thai rất khoẻ mạnh, không hề bị ảnh hưởng bởi thuốc tránh thai, vậy thì chẳng có lý do gì để phá cả. Giri không thể khẳng định đứa bé là con của ai, nhìn cái bụng của Jiyai cứ lùm lùm lên mỗi ngày, Giri chua chát bực bội không để đâu cho hết.
Cuối cùng cũng tới ngày trở dạ, Giri cố kìm nén nỗi căm giận, đưa Jiyai đi viện. Một mình gã lầm lì ngồi đợi ngoài phòng đẻ, không thông báo cho bất kỳ ai.
Sinh xong sẽ giám định ADN luôn, nếu không phải con mình, cho dù có ly hôn, tất cả tài sản vẫn sẽ thuộc về mình và Jiyai sẽ bị tất cả mọi người phỉ nhổ. Gã nghĩ vậy, trong lòng bắt đầu thấy hả hê vì sắp được báo thù. Giri có vẻ hi vọng đứa bé kia không phải là con mình.
Cửa phòng hé mở, y tá bế một bọc tã bước ra: “Bé trai, nặng hai cân bảy.”
Tự dưng, tiếng khóc oang oang của đứa bé khiến Giri xúc động. Giri đỡ lấy đứa bé, thấy khuôn mặt nó loáng thoáng có nét giống mình, nỗi bực bội trong lòng lập tức xẹp xuống.
“Đứa bé mắc bệnh ngoài da.” Y tá buông ra một câu. “Ở chân có vảy như da rắn.”
Giri run tay, bất giác siết chặt lấy đứa bé, khiến nó càng khóc ré lên.
“Không phải bệnh nan y, đưa nó xuống sông Hằng làm lễ rửa tội là được, anh không phải hoảng hốt.” Bà y tá có vẻ như đã gặp nhiều trường hợp thế này.
Thời tiết oi bức và ẩm thấp ở Ấn Độ là thiên đường cho các loài vi khuẩn gây bệnh ngoài da. Sông Hằng, dòng sông thần thánh của người Ấn Độ, tương truyền có thể chữa lành mọi chứng bệnh ngoài da, nên ngày nào cũng có rất nhiều bệnh nhân xuống đây ngâm mình. Nghe nói bệnh nặng tới mấy, cứ ngâm một tuần là khỏi.
“Vợ tôi thế nào rồi?” Giri hỏi vậy, nhưng chỉ mong Jiyai chết quách vì đẻ khó.
Bà y tá sôi nổi hẳn lên: “Tôi đỡ đẻ cả đôi chưa bao giờ gặp sản phụ nào dễ đẻ như vậy. Đứa bé gần như được sinh ra ngay lập tức mà không cần đến sự trợ giúp của chúng tôi. Đây là đứa con thú mấy của hai người vậy?”
“Con đầu lòng.” Giri nựng đứa bé.
“Giỏi thật đấy!” Y tá đón lấy đứa bé quay vào phòng.
Giri quay trở lại ghế ngồi, tâm trạng rối bời. Bỗng nhiên, gã nghe thấy có tiếng hét vang lên bên tai: “Giri, là tao đây.”
Trong hành lang không có một ai, chỉ có y tá bế đứa bé đang bước vào cửa phòng. Giri thấy thằng bé giơ một cánh tay nhỏ xíu lên, dường như đang chào mình.
❀ 6 ❀Vì sinh nở dễ dàng nên chỉ ba hôm, Giri đã đón hai mẹ con về nhà. Đồng nghiệp chúc mừng tối tấp, đến cả giám đốc cũng gọi điện tối. Giri gắng gượng nói lời cảm ơn. Jiyai không có sữa, Giri đành phải nhờ bạn mua sữa bò tươi ở tận dưới quê. Người Ấn Độ tuy không ăn thịt bò nhưng chưa bao giờ nói không với sữa bò.
Tuy Jiyai không thể hiện một chút tình mẫu tử với con, nhưng Giri lại rất yêu thằng bé. Giri rất muốn báo tin này với người bạn thân nhất Daman, nhưng Daman đã mất tích từ lâu, không thể nào liên lạc được.
Bệnh da rắn của thằng bé ngày càng nghiêm trọng, da non cứ tróc vảy từng mảng, rơi vãi khắp giường. Jiyai thản nhiên nằm nghỉ, chẳng ngó ngàng gì đến con, khiến Giri giận không để đâu cho hết. Gã ngờ vực, không chứng bệnh này là di chứng của thuốc tránh thai cũng nên.
Hôm nay, Giri lại tới bệnh viện.
“Bác sĩ, đã có kết quả chưa vậy?” Giri căng thẳng hỏi.
“Có rồi, ADN trùng khớp.” Bác sĩ cầm tờ kết quả xét nghiệm, sắc mặt rất lạ lùng.
Giri thở phào, gánh nặng trong lòng đã được trút bỏ.
“Nhưng...” Bác sĩ lại ngập ngừng.
“Sao kia?” Giri thấp thỏm hỏi.
“Kết quả xét nghiệm ADN rất lạ. Nói đơn giản, con anh có tới mười hai loại ADN khác nhau, trong đó chỉ có một loại trùng khớp với ADN của anh. Đây vốn là điều không thể trong y học.” Bác sĩ nói. “Nếu tiện, anh hãy đưa đứa bé đến đây, tôi muốn kiểm tra toàn diện cho nó.”
Giri như bị hắt trúng một gáo nước lạnh.
“Anh có đồng ý không?”
“Tôi không thể giao con tôi cho các ông nghiên cứu như chuột bạch được.” Giri đứng bật dậy, xô cửa bỏ đi.
Trên đường về nhà, Giri nhấn ga như điên cuồng, đầu óc lùng bùng hỗn loạn.
Một tinh trùng kết hợp với một trứng, đó là kiến thức khoa học cơ bản nhất. Làm sao thằng bé lại có thể có tới mười hai loại ADN được?
Đèn đỏ sáng lên phía trước, Giri đạp mạnh chân phanh, mắt nhìn chằm chằm vào con số màu đỏ trên bảng đếm ngược đang nhấp nháy liên tục, khi nhảy đến giây thứ 12, Giri bỗng sực nghĩ ra điều gì đó, cười phá lên.
Về đến nhà, bà giúp việc nói Jiyai đi mua bỉm. Giri nhìn thấy món cơm cà ri trên bàn, Giri bỗng hét lên: “Tôi đã nói với chị là tôi không thích ăn cà ri, tôi cũng không ăn thịt rồi mà! Từ năm 2006 đổ bệnh ở Mumbai, tôi không bao giờ ăn những thứ này nữa. Cứ nhìn thấy cà ri và thịt là tôi lại cảm thấy cứ như ăn thịt người vậy!”
Bà giúp việc sợ quá vội dọn đi ngay, Giri mặt mũi sa sầm đi vào phòng của đứa bé. Trong phòng vang lên tiếng khóc ré, Giri kinh hãi kêu toáng lên, chạy thẳng ra ngoài.
“Giám đốc, thật ngại quá, tôi xin phép được nghỉ vài ngày để ở nhà chăm sóc vợ con.”
Trong phòng giám đốc, Giri nộp đơn xin nghỉ. Giám đốc gật đầu ký đánh rẹt: “Đừng để mệt quá nhé, phòng thông tin là phòng rất quan trọng đấy.”
Giri tươi cười rời khỏi phòng giám đốc. Lúc ra khỏi tòa nhà, gã ngẩng đầu nhìn lên tầng có phòng giám đốc, nhếch miệng cười khẩy.
❀ 7 ❀“Giri, anh đến bệnh viện làm gì vậy?”
Trong hành lang bệnh viện, Giri gặp đồng nghiệp Rita, nhưng vì trong lòng đang bấn loạn nên không nhận ra nét mặt hoảng hốt của Rita.
“Tôi đi làm vài thứ xét nghiệm sinh hoá cho thằng bé.” Giri bở tờ giấy vào túi. “Cô tới đây làm gì vậy?”
Rita mặt đỏ bừng, lảng sang chuyện khác: “Anh biết không, trong mấy ngày anh xin nghỉ, toà soạn cứ như bị ma ám ấy. Ngày nào cũng vậy, hơn mười hai giờ đêm là toàn bộ đèn đóm bật sáng trưng, thật đấy! Tôi không bịa đâu, bảo vệ cũng nhìn thấy. Nhưng khi bảo vệ lên kiểm tra thì chẳng có ai cả, mà đèn lại tự dưng tắt. Ghê quá!”
Giri chi “Ừm” một tiếng nhạt nhẽo.
“Tối nay lại phải đi dự tiệc, lại phải uống rượu, cuộc sống này thật là chán chết!” Rita ca thán.
Nhìn đôi môi mọng gợi cảm của Rita cong lên phụng phịu, Giri bỗng thấy xao động, buột miệng: “Nếu uống nhiều quá thì hãy gọi cho tôi, tôi sẽ đưa cô về.”
“Ôi tốt quá.” Rita níu lấy tay Giri. “Anh Giri đúng là đồng nghiệp tốt.”
Đêm đã khuya, bảo vệ tòa nhà thở phào, đêm nay đèn trong tòa soạn không thình lình bật sáng, ông thầy tu hôm nay cũng cao tay thật. Đang chuẩn bị ngủ, bỗng thấy cánh cổng toà nhà mở ra, Rita người sặc hơi rượu loạng choạng bước vào: “Tôi lên lấy cái túi rồi xuống ngay.”
“Có cần tôi đi cùng cô không?” Bảo vệ hỏi.
“Không cần đâu, tôi sẽ đưa cô ấy lên, cứ để cửa cho chúng tôi, chúng tôi sẽ xuống ngay.” Giri bước vào, nghiêm túc nói.
Không hiểu tại sao, bảo vệ có cảm giác Giri khác hẳn thường ngày, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào, anh ta không biết được. Hai người bước vào thang máy, một lát sau lại từ thang máy đi ra, trên tay Rita xách một cái túi.
“Anh phải đưa em về tận nhà đấy nhé.” Rita tựa vào vai Giri.
Giri ôm eo Rita: “Cô ở một mình à?”
“Còn một anh chàng nữa... tên... tên là Andrey.” Rita thì thào.
“Ồ. Thế à...” Giri hơi thất vọng.
“Ha ha, Andrey là chú chó của em đấy.” Rita cười đong đưa. “Giri, bây giờ anh là cánh tay phải của giám đốc, anh đừng quên em đấy nhé. À, phải rồi, nghe nói người nhà của giám đốc bên Anh sắp sang Ấn Độ du lịch, giám đốc đã bố trí anh đi cùng đấy.”
“Chuyện này tôi đã biết rồi, ngày mai lên đường.”
Bảo vệ nhìn theo chiếc xe rú ga chạy đi, sau đó chậm rãi trở lại phòng giám sát, gác chân lên bàn, mở hình ảnh camera giám sát trên tầng, hi vọng có thể nhìn thấy cảnh mùi mẫn của hai người.
Trong hành lang tối om, hai người đi sát bên nhau, thi thoảng lại ghé tai thì thầm. Bỗng dưng, Giri dừng lại, ngoái đầu nhìn camera. Vừa thấy cảnh này, bảo vệ tay run bắn, lon bia trên tay rơi thẳng xuống đất, bọt phun trắng xoá.
Anh ta bấm phím tạm dừng, càng nhìn càng kinh hãi. Đôi mắt nâu của Giri đã ngả sang màu xám trắng như cá chết, ngọn đèn trần hắt từ trên xuống, trên hành lang chỉ có bóng của Rita...
❀ 8 ❀Ngày hôm sau, Giri vội vã rời khỏi nhà Rita từ sáng sớm rồi lái xe chạy thẳng ra sân bay đón người nhà của giám đốc tên là Ronal chở đến New Delhi, sắp xếp xong chỗ ở, Ronal đòi đi xem múa bụng. Giri giải thích rằng ở New Delhi, muốn xem múa bụng phải đợi đến tối tới hộp đêm mới có. Ronal bèn miễn cưỡng theo Giri đi tham quan sông Hằng.
“Cái quái quỷ gì thế này! Nước sông bẩn phát tởm, còn gớm hơn cả nước cống. Phân bò, phân người, lại cả xác chết trôi! Chúa ơi! người Ấn Độ các anh quả là đáng sợ” Ronal kêu lên một cách khoa trương, mặc kệ người bản địa xung quanh đều nghe hiểu những câu dè bỉu bằng tiếng Anh của anh ta.
“Anh Ronal, đừng quên người thân của anh cũng là người Ấn Độ đấy.” Giri cố gắng kiềm chế nỗi bực bội.
“Chúa ơi!” Ronal lắc đầu ghê sợ. “Thật khó mà tưởng tượng nổi Chatur lại có thể sống được ở một nơi như thế này! Anh là Giri phải không? Thế bà chị đi cùng là vợ của anh à? Sao trông cứ như mẹ anh thế!”
“Đó là bảo mẫu của con trai tôi.” Giri cố kìm cơn giận, tử tế đáp.
“Anh đưa cả bảo mẫu và con trai đi du lịch cùng tôi ư?” Ronal kêu lên. “Tôi sẽ nói lại chuyện này với Chatur.”
Giri cuống quýt: “Mong anh thứ lỗi. Con trai tôi mắc bệnh ngoài da, chỉ có nước sông Hằng mới có thể chữa lành nên tôi mới mạn phép đưa nó tới đây. Lễ rửa tội sẽ tiến hành vào ngày mai. Tối nay tôi sẽ đưa anh đến một nơi hay ho, coi như tạ lỗi.”
“Ủa?” Ronal ngạc nhiên. “Mắc bệnh ngoài da thì phải đi viện chữa chứ, nước sông ô nhiễm thế này, khéo lại làm bệnh nặng hơn...” Nói đến đây, Ronal bỗng khựng lại, mắt dán vào mấy cô gái đang tắm dưới sông.
“Buổi tối bên bờ sông Hằng còn có màn biểu diễn đặc sắc hơn nhiều.” Giri hạ giọng.
“Thật sao? Vậy thì buổi tối tôi phải tối xem mới được.” Ronal cười hềnh hệch.
Sông Hằng về đêm vô cùng tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước sông róc rách và tiếng côn trùng rả rích. Trên bờ sông, có hai bóng người một trước một sau. Người đi trước vóc dáng to béo, hai mắt đỏ ngầu, vừa đi vừa nói khuy áo: “Sao vắng tanh vắng ngắt thế này? Anh bảo cái màn biểu diễn đặc sắc ấy ở đâu?”
“Sắp tới rồi đấy.” Giri đi sát theo sau Ronal, kín đáo rút ra một sợi dây đay to bằng ngón tay.
“Thôi tôi chẳng ham, quay về đi xem múa bụng...” Ronal đang bực bội vặc lại, bỗng một vòng thòng lọng tròng qua đầu thít chặt vào cổ. Anh ta giãy giụa kịch liệt, nhưng càng giãy, sợi dây càng thít chặt vào cái cổ béo núc.
“Tiết mục này đã đủ đặc sắc chưa?” Giri nhặt lên một khúc củi to bằng cổ tay, phang thật lực vào gáy Ronal. Ronal “hự” lên một tiếng, cơ thể phục phịch đổ đánh rầm xuống đất, vẫn giãy giụa không ngừng. Giri tiếp tục vung que củi lên, đập xuống điên cuồng.
Cho tới khi que gỗ gãy đôi, quần áo Ronal đã bê bết những máu, Gi ri mới ngồi phịch xuống bên cạnh cái xác thở hổn hển.
Giri châm điếu thuốc, nhét vào miệng Ronal.
“Tiết mục này có đặc sắc không?” Giri nhếch mép hỏi. “Ai bảo mày là người thân của thằng khốn Chatur kia chứ? Giờ thì chết cả rồi!” Giri nằm phịch xuống đất, gác chân lên lưng Ronal, nhìn chăm chăm lên bầu trời sao. “Thực lòng tôi rất yêu vợ tôi, anh có biết không?”
“Này! Anh có nghe thấy không, trả lời tôi đi chứ!” Giri đạp vào cái xác. “Tôi rất muốn có một người trò chuyện. giờ thì tôi đã hiểu, tại sao con trai của tôi lại có tới mười hai loại ADN, và cũng hiểu tại sao đám đồng nghiệp nam luôn nhìn tôi bằng ánh mắt khác lạ. Tôi cứ nghĩ họ ghen tị vì tôi được thăng chức nhanh, cho tới ngày tôi sực nhớ ra, tính cả tôi thì toà soạn có tất cả mười hai gã đàn ông.”
“Anh nói đi chứ!” Giri bật cười, nhưng nước mắt lại ứa ra ròng ròng. “Bởi vậy mấy hôm nay, tối nào tôi cũng lẻn vào công ty, gom nhặt tóc của toàn bộ đám đồng nghiệp nam. Ha ha...” Giri lại phá lên cười man dại. “Anh có tưởng tượng được không? Con trai tôi là con chung của tất cả lũ đàn ông trong công ty. Ha ha ha! Tối hôm qua tôi đã bỏ thuốc độc vào bình nước uống của công ty, bây giờ chắc họ đã tiêu hết cả rồi. Có trách thì trách cái số anh xui xẻo, tự dưng lại vác xác tới Ấn Độ đúng vào lốc này. Nhưng tôi không thể để cái xác thối của anh vấy bẩn sông Hằng thần thánh, anh chỉ xứng chết treo trên cây để sám hối trước sông Hằng.” Giri bò dậy, cố kéo lê cái xác tới gốc cây rồi quăng sợi dây lên một cành cây chắc chắn, gắng hết sức lực từ từ kéo xác của Ronal lên cao.
“Con trai, sau lễ rửa tội, bệnh vảy rắn của con sẽ được chữa khỏi. Tiếc là con không được gặp mẹ và mười một ông bố kia của con nữa. Bởi vì mẹ của con cũng bị cha bỏ thuốc độc vào bữa sáng rồi.” Giri cởi quần áo, từ từ lội xuống sông Hằng, vốc nước té lên người.
“Thực lòng, cha rất yêu mẹ con. Cô ấy đã cứu sống cha. Nên cha sẽ nuôi dưỡng con nên người.” Giri vục đầu xuống nước, hồi lâu sau mới ngóc lên, nước chảy ròng ròng trên mặt, không biết đó là nước sông hay nước mắt.
❀ 9 ❀Mặt trời đã mọc, màn sương mù bảng lảng tựa như những oan hồn lang thang trên sông Hằng. Giri véo má thằng bé, nó toét miệng cười, chóp chóp đôi mắt to tròn.
“Hỡi dòng nước sông Hằng linh thiêng, xin hãy gột rửa hết những dấu vết tội lỗi lưu lại trên thể xác kiếp này của đứa con trai bé bỏng của con.” Giri vốc nước tưới lên cơ thể cậu bé. Dòng nước tưới xuống, đôi chân rộp đầy vảy rắn bong đi từng lớp da, để lộ làn da non đỏ hồng, trông tựa như con rắn mới lột.
Một nét cười dịu dàng hiện lên bên khoé mắt Giri.
“Giri, tao đây. Tao là Daman, chết năm 2006. Mày còn nhớ tao không?” Thằng bé chợt bật ra một câu tiếng Anh trôi chảy.
Bàn tay đang vốc nước của Giri bỗng cứng đờ, nước lọt qua kẽ tay, rót tong tỏng xuống người thằng bé.
“Giri, tao đây. Tao là Daman, chết năm 2006. Mày còn nhớ tao không?” Thằng bé nghiêm túc nhắc lại rồi toét miệng cười, lộ ra bốn cái răng cửa nhọn hoắt.
Rất nhiều cảnh tượng rùng rợn bỗng chạy qua trong đầu Giri, dường như Giri đã nhớ ra điều gì đó.
“Hôm ấy, khi thọc lưỡi dao vào cổ tao, cái mặt mày cũng y như vậy.” Thằng bé há miệng, cắn vào tay Giri.
Ký ức như bật ra khỏi ngăn tủ đóng. Giri đột nhiên nhớ lại cảnh tượng khủng khiếp diễn ra vào cái đêm hôm ấy, cái đêm năm 2006. Giri rú lên, bàn tay bủn rủn, thằng bé rơi tõm xuống nước.
“Dòng máu tao đã nhuộm lên da thịt mày, cho dù là nước sông Hằng cũng không gột rửa hết tội ác của mày.” Thằng bé gào lên rùng rợn giữa dòng sông.
Giri hét lên, té nước rào rào lên người, kỳ cọ, cào xé, vục miệng xuống nước uống ừng ực. Bỗng nhiên, Giri ho sặc sụa, ho đến xé gan xé phổi, rồi sau khi vục đầu xuống nước một lần nữa, không còn thấy gã ngóc đầu lên...
“Tất cả mọi nghiệp báo đều đã kết thúc.” Sâu trong khu rừng, một cô gái lắc lư eo lưng thon dài mềm mại như lưng rắn, thở dài. “Trước khi tìm ra người đó, cồn phải trải qua bao nhiêu chuyện khủng khiếp nữa đây? Phải chăng ta chính là hóa thân của chết chóc và tà ác.”
“Trong lòng con người tràn đầy tà dục, đó cũng là hoá thân của chết chóc và tà ác, chú không chỉ mỗi mình cô.” Người múa rắn xách giỏ tiến lại gần. “Jiyai, đi thôi.”
“Kadamb, tôi chán ngán cuộc sống này lắm rồi.”
“Ta cũng vậy. Chết không nổi mới là đáng sợ nhất.”
❀ 10 ❀Cốc trà sữa trên bàn đã nguội ngắt. Nguyệt Bính lặng im nghe Prashant kể hết câu chuyện ly kỳ này rồi suy nghĩ rất lâu.
“Anh đang nghi ngờ về tính chân thực phải không?” Prashant bình thản hỏi.
“Tôi đang nghĩ đến một vấn đề khác.” Nguyệt Bính chau mày. “Trên đời này thực sự có luân hồi và số mệnh?”
“Có, hoặc không, nhưng đối với chúng tôi cũng chẳng có nghĩa lý gì.” Prashant viết lên mặt bàn dòng chữ “eternal life”.
“Quần thể mộ này chôn cất ai vậy?”
“Không biết. Thật đấy, chúng tôi không biết. Có lẽ do quá lâu rồi, chúng tôi đã quên mất ý nghĩa của sinh tồn, chỉ còn biết tìm kiếm phương thức sinh tồn mà thôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Nguyệt Bính chắp hai tay. “Hiểu được rất nhiều thứ trước đây chưa hiểu, như sinh mệnh, luân hồi, số phận.”
“Anh đã hiểu, vậy anh có biết nguyên nhân tại sao anh lại tìm đến đây không?” Prashant vươn vai, làn da khô ráp bị kéo căng.
“Trở thành đồ ăn của các người ư?”
“Ha ha! Đương nhiên là không phải. Từ khi chúng tôi được chọn làm người gác mộ, chúng tôi bắt buộc phải chấp nhận số mệnh này - đời đời kiếp kiếp không được rời khỏi đây. Nhưng năm nào chúng tôi cũng phái người múa rắn mang rắn của ông ta tới thế gian để thu thập những thứ giúp chúng tôi sống tiếp.”
“Là mõ người?”
“Phải, người muốn sống phải uống nước, xác muốn sống phải uống mỡ của xác chết. Chẳng có gì lạ cả.”
“Nói như vậy thì phán đoán của tôi là sai, ông không phải là rắn.”
“Chúng tôi chỉ là xác sống, sống nhờ vào nguồn mỡ người, cứ như thế đã bao nhiêu năm nay.” Prashant lắc đầu. “Rất nhiều người khát khao được bất tử, nhưng có lẽ họ không hiểu nổi, bất tử là một bi kịch khủng khiếp.”
“Nhưng tôi vẫn có một điều chưa hiểu.” Nguyệt Bính bưng cốc trà lên uống.
Prashant nhìn vào cốc trà trên tay Nguyệt Bính: “Con rắn mà người múa rắn mang đi sẽ mê hoặc những gã đàn ông dâm dục, cũng chỉ có mỡ của loại người như thế mới có ích với chúng tôi. Để hoá giải oan nghiệp, con rắn biến thành cô gái đẹp, ăn ở với kẻ sát nhân một năm rồi sinh con cho kẻ đó. Đứa bé sinh ra chính là người bị giết trước đó đầu thai, sinh ra để báo oán. Nhưng loài rắn vốn rất phóng đãng, có nhiều việc chúng ta không thế kiểm soát được. Chỉ một chữ “dục” đã hại chết bao nhiêu người.”
“Thế còn những người ở công ty?”
“Yên tâm, Jiyai không để cho họ chết đâu. Nghiệp báo chỉ tồn tại trong số mệnh ở kiếp trước và kiếp này.”
“Còn một câu hỏi cuối cùng, các người đang tìm kiếm ai vậy?”
“Một người không nằm trong số chúng tôi, nhưng không phải sống nhờ vào mỡ người. Lời nguyền nói rõ, chỉ cần tìm được kẻ đó, uống mỡ của hắn, chúng tôi sẽ được bất tử thực sự chứ không giống như bây giờ.”
Nguyệt Bính mỉm cười đứng dậy: “Tôi phải đi rồi.”
“Đây chính là quyết định của anh sao?” Prashant ngạc nhiên. “Rất nhiều người được chúng tôi lựa chọn, sau khi tới đây đều mê mẩn với cuộc sống yên bình ở nơi này. Nếu như tìm được người kia, chúng ta có thể bất tử thực sự. Lẽ nào anh không thích như vậy sao?”
“Tôi không thích rắn.” Nguyệt Bính đi thẳng ra ngoài. “Hơn nữa, tôi cũng tuyệt đối không thể vì bất tử mà uống mỡ người được.”
“Anh là người đầu tiên từ chối đấy.”
“Tôi sẽ giữ bí mật.”
Trên đường trở về, người trong làng tươi cười chào từ biệt Nguyệt Bính, nhưng nụ cười vẫn không thể che lấp nỗi tuyệt vọng bởi cuộc sống mòn mỏi suốt nghìn năm. Trở lại trước bức tường đổ nát, Nguyệt Bính sờ lên bức phù điêu. Cuối cùng, Nguyệt Bính cũng nhớ ra câu chuyện liên quan đến bức phù điêu, một truyền thuyết đã được nghe kể ở đâu đó, nói về nguồn gốc của món cà ri.
❀ 11 ❀“Thế sao mày lại không lựa chọn bất tử” Tôi hỏi, nhưng biết rõ đây là một câu hỏi thừa thãi.
“Nếu là mày thì mày sẽ chọn thế nào?” Nguyệt Bính gối đầu lên hai tay nhìn trần nhà.
Tôi ngẫm nghĩ rồi lắc đầu. Sinh mệnh đáng quý và đáng trân trọng, bởi vì nó hữu hạn. Nếu biết mình không bao giờ chết thì cuộc sống còn có ý nghĩa gì?
“Bí Ngô, sở dĩ tao bảo chuyện này có liên quan đến mày, là vì tao nghĩ đến những trải nghiệm của mày tại làng Rắn trong rừng Vạn Độc. Tao cứ nghĩ mãi, tại sao trong thần thoại của rất nhiều dân tộc có lịch sử lâu đời, rắn lại là tổ tiên, là mẹ của vạn vật? Tại sao các câu chuyện rắn biến thành người lại phổ biến đến vậy?” Nguyệt Bính thở dài. “Thoạt nhìn cứ ngỡ là một cõi thế ngoại đào viên, hoá ra chỉ là một nấm mồ chôn xác chết.”
Tôi cũng liên tưởng xa xôi: “Trên đời này chẳng có cõi đào nguyên đâu, có chăng chỉ là một ngôi mộ chứa những xác chết từ thời xửa xưa nào đó mà thôi.”
“Nhắc đến mộ, tự dưng tao lại liên tưởng đến một câu chuyện khác.” Nguyệt Bính bỗng dưng choàng dậy. “Tại Bhangarh Fort thuộc bang Rajasthan đã phát hiện ra một cỗ quan tài bằng đồng đen, bên trong đựng xác một người phụ nữ mặc trang phục hiện đại. Ly kỳ hơn nữa là trong bụng của thi thể có một bào thai vẫn còn sống.”
“Nguyệt Bính, chuyện gì thì tao tin chứ chuyện này thì chịu, mày phét lác vừa thôi.” Tôi khinh khỉnh. “Chuyện này mà có thật thì chẳng ầm ĩ trên mạng lâu rồi.”
“Thì tao cũng chỉ nghe một cô gái kể lại thôi mà.”