Chương 2 Nương nương rối
Tương truyền dưới triều Joseon, dân nữ Paek Su Ryeo nhờ dung nhan tuyệt sắc và tài ca múa xuất chúng nên đã được tuyển vào cung, trở thành thái tử phi được sủng ái nhất. Nhưng thật lạ lùng, nàng thái tử phi nhan sắc khuynh thành này đi đến đâu cũng mang theo một con rối cũ kỹ, nên lâu dần, người ta gọi Paek Su Ryeo là nương nương rối.
Phụ nữ triều Joseon cũng muốn được sủng ái như Paek Su Ryeo, đua nhau treo tranh của nàng trong phòng, ngày đêm cầu nguyện mong được xinh dẹp như nàng. Có người thậm chí còn lén mời pháp sư Saman phù phép để có được dung nhan giống nàng, ngày ngày khổ công học múa, mong có cơ hội được tuyển vào cung. Vì vậy, nghệ thuật vũ đạo phát triển rầm rộ trong dân gian. Có thể coi đây là tiền thân của hai ngành công nghệ nổi tiếng của Hàn Quốc hiện nay: phẫu thuật thẩm mỹ và giải trí.
❀ 1 ❀Cánh cửa phòng bên đã bị tôi đạp hỏng từ nãy, qua khe cửa, tiếng “nhóp nhép” ghê sợ vẫn tiếp tục vọng ra. Nguyệt Bính đứng trước cửa, thủng thẳng mở chai rượu Soju, rửa tay kỹ càng, rồi chấm rượu bôi lên mí mắt, nhân trung và dái tai.
Dù đã biết rõ tất cả đều là ảo ảnh do âm mộ trấn thi gây ra, nhưng tôi vẫn thấy nơm nớp trong lòng. Mộ bên còn được gọi là “mộ nhãn”, chính là nơi tuẫn táng người sống trong lăng mộ cổ xưa. Đến thời Tần Hán, chế độ tuẫn táng bắt đầu được hạn chế, đến thời Minh Anh Tông mới bị phế bỏ, nhưng sang thời Thanh lại tro tàn bùng cháy, cho đến năm Khang Hi mới xoá bỏ triệt để. Nhưng trong dân gian, đôi khi vẫn có người lén lút duy trì hủ tục này. Có trời mới biết được liệu người Hàn Quốc có âm thầm bắt chước hủ tục này không. Không chừng trước đây có một đôi nam nữ bị tuẫn táng trong phòng bên, oán khí quanh quẩn mới tạo ra ảo ảnh mà tôi vừa nhìn thấy.
Nhưng cũng có thể đó là oan hồn của một cặp nam nữ nào đó bỏ mạng trên biển, cô gái chết trước, người đàn ông kia đói khát đến mất lý trí phải ăn xác bạn để sống, để rồi hôm nay ảo ảnh hiện về.
Nghĩ đến đây, tôi lại thấy ruột gan nhộn nhạo, vội giật lấy chai rượu Soju trên tay Nguyệt Bính, chưa vội bắt chước nó chấm rượu để ngăn âm khí xâm nhập, đã ngửa cổ tu ngay một ngụm. So với rượu Sake của Nhật Bản, rượu Soju của Hàn Quốc chỉ nhạt như nước, nhưng uống vào trong bụng, ruột gan vẫn nóng bừng, khiến dạ dày tôi tạm yên trở lại.
Nguyệt Bính bực bội: “Thằng này, mày thích uống rượu thì biến về phòng mà uống, đừng vướng chân tao!”
Tôi vẫn cố tu thêm ngụm nữa: “Võ Tòng đánh hổ còn phải uống mười tám bát rượu, tao mới uống vài ngụm mà mày rối lên cái gì?”
Nhờ hơi men, tôi nổi máu ta đây, toan xô cửa bước vào, nhưng Nguyệt Bính lúc nào cũng nhanh tay hơn tôi, đã kịp huých tôi sang một bên, đẩy cánh cửa ra. Tôi nghển cổ nhìn qua vai nó vào trong.
Trong phòng trống trơn, chẳng có gì hết.
Nguyệt Bính ngoảnh đầu liếc tôi một cái rồi lách vào phòng. Tôi bám theo sau. Căn phòng chẳng hề giống như tôi nhìn thấy lúc nãy. Một chiếc giường đôi kê ngay ngắn giữa phòng, trên tủ đầu giường hai bên bày hai chiếc đèn ngủ thiết kế rất đặc biệt, trông cứ như hai quả hồ lô treo ngược.
Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, rọi xuống hai chiếc gối đặt song song. Ngồi ngay ngắn trên giường là hai con rối hình người, một nam một nữ, mặc Âu phục và váy cưới, trông lờ mờ không rõ, hình như giữa hai con rối có nhiều sợi tơ nhện quấn chằng chịt.
Nguyệt Bính bật công tắc điện, lúc này, tôi mới nhìn thấy rõ, hai con rối giống y như thật, tóc mềm mượt óng ả, làn da trắng muốt đầy sinh khí, con ngươi đen lay láy nhìn lên trần nhà, miệng he hé mở, hai hàm răng nhỏ xíu lấp lánh ánh đèn. Nhìn kỹ, còn thấy từ đỉnh đầu đến ngón chân con rối cắm chi chít những mũi kim nhỏ như lông bò, được nối liền bằng chỉ đỏ.
Tôi đếm có mười ba sợi.
“Đâm hình nhân?” Tôi buột miệng kêu lên.
❀ 2 ❀“Đâm hình nhân” là một loại bùa cực kỳ độc ác. Để đối phương bị yểm bùa, không chỉ đơn giản là làm hình nhân rồi viết họ tên lên đó, mà còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ. Ví dụ như vải xé từ quần áo lót mình của đối phương, năm tháng ngày giờ sinh, tóc, móng tay, móng chân của đối phương. Chuẩn bị đầy đủ rồi, đợi đến giờ Tý, khi ánh trăng mang âm khí nặng nhất, thì bắt đầu châm kim, mỗi đêm châm một cái, châm liền sáu đêm, lần lượt châm vào đầu, tay, chân, tim, đến đêm ngày thứ bảy thì đọc lời nguyền, lúc này, người bị yểm bùa sẽ bị trúng lời nguyền rủa.
“Đâm hình nhân” là thứ bùa ngải cực kỳ thất đức và nguy hiểm, nếu kẻ làm bùa bát tự yếu ớt, sẽ phải chịu quả báo ở ngay kiếp này.
Tương truyền vào thời Hán, Cao Tổ Lưu Bang rất sủng ái phi tần Thích Cơ, muốn phế bỏ con trai của Lã Hậu là Lưu Doanh, lập con trai của Thích Cơ là Lưu Như Ý lên làm thái tử. Lã Hậu nhờ Trương Lương giúp đỡ, mời bốn hiền sĩ Thương Sơn Tứ Hạo đến phò tá thái tử, Lưu Bang buộc phải thuận theo lòng dân mà từ bỏ ý đồ. Thích Cơ cũng lường trước sau này ắt bị Lã Hậu hãm hại, nên khẩn cầu Lưu Bang phong con trai làm Triệu Vương, rời khỏi Trường An, để tránh hậu hoạ. Thích Cơ còn âm thầm phái thân tín đi khắp nơi tìm kiếm người tài, đợi đến khi Lưu Bang băng hà, sẽ lập tức tiêu diệt Lã Hậu.
Nhưng Lã Hậu cũng không kém phần thâm độc. Lưu Bang băng hà, Lã Hậu phong toả hậu cung, bốn ngày vẫn không phát tang, lập thái tử Lưu Doanh mười bảy tuổi lên kế vị, là Hán Huệ Đế, rồi tự phong mình làm hoàng thái hậu, quyết định chính sự. Sau đó, Lã Hậu lập tức bắt Thích Cơ, đem cạo trọc đầu, xiềng chân còng tay, nhốt ngoài vườn hoang bắt giã gạo.
Thích Cơ bị đày đoạ, ngày đêm khóc lóc nỉ non. Ba mươi tám ngày sau, bỗng có một bóng đen lén lút bò vào vườn hoang...
Lã Hậu ngày đêm suy tính mưu kế để củng cố thế lực, đến nỗi đầu đau như búa bổ, khó chịu vô cùng. Ban đầu, Lã Hậu ngỡ mình lao lực quá độ, bèn triệu thái y bốc thuốc, nhưng chẳng hề thuyên giảm, đầu, tim, tay, chân đau nhói tận xương tuỷ, nằm bẹp trên giường, tiều tuỵ như bộ da bọc xương.
Trương Lương vào cung thăm bệnh Lã Hậu, vừa xem mạch tượng, đã sợ hãi thất sắc. Lã Hậu không hề có bệnh, chắc chắn là bị nguyền rủa. Ông gieo quẻ, tượng quẻ cho thấy, hoạ khởi từ hậu cung, là do đàn bà gây ra.
Lã Hậu lập tức phái người vào khu vườn hoang đang giam giữ Thích Cơ. Vừa xông vào phòng, cả đám binh lính đều rú lên kinh hãi, binh khí rời khỏi tay rơi xuống loảng xoảng. Chỉ thấy Thích Cơ loã thể nằm trên giường, từ đầu đến chân cắm chi chít hơn chục đinh gỗ đỏ son, ghim chặt cơ thể xuống giường. Máu ứa từ chân đinh ra ngoài, chảy xuống mặt giường, lại bị vết thương sau lưng hút vào trong cơ thể, giống như con đỉa lớn đang tự hút máu chính mình.
Trương Lương định thần lại, vội quát lớn đuổi hết binh sĩ ra ngoài, mời Lã Hậu đến, cầm gậy đánh Thích Cơ ngất đi. Sau đó, ông rút từng cái đinh gỗ ra, lật người Thích Cơ lại. Thấy sau lưng Thích Cơ có bát tự sinh thần của Lã Hậu khắc bằng mũi dao, trên giường còn rải tóc, móng tay, móng chân và mấy chiếc quần áo lót đàn bà.
Trương Lương lúc này mới nói với Lã Hậu cách phá bỏ lời nguyền. Đấy chính là nguồn cơn của điển cố rợn người Lã Hậu chặt tay chân, đâm thủng tai mù mắt Thích Cơ bỏ vào nhà xí. Bảy ngày sau huyết chú được phá giải, Thích Cơ cũng chết trong đau đớn tột cùng.
Sau khi thoát nạn, tính khí Lã Hậu cũng thay đổi, càng ngày càng trở nên tàn độc. Trương Lương vô cùng thất vọng, lên núi ở ẩn, không hỏi han chính sự, chuyên tâm tu đạo Hoàng Lão, mong có thể tiêu trừ oan nghiệt. Thứ bùa độc của Thích Cơ từ đó cũng được lưu truyền. Thế nhưng dùng người sống để yểm bùa thì quá tàn nhẫn, nên người đời sau đổi sang dùng hình nhân để nguyền rủa. Có điều, nếu lời nguyền này được hoá giải, sẽ bị “bùa phản” nguy hiểm vô cùng, nên ít ai dám dùng.
Thật không ngờ, thứ bùa ác này lại xuất hiện trên một con tàu Hàn Quốc!
Trong lúc hoang mang, tôi tưởng như hai con hình nhân trên giường đang mấp máy miệng niệm lời nguyền rủa.
“Sợ à? Nhìn thấy rồi thì không phải sợ, thứ thực sự đáng sợ là thứ không nhìn thấy.” Nguyệt Bính mặt lạnh te, đi vài vòng quanh phòng rồi nằm rạp xuống đất, nhìn vào gầm giường, thò tay vào lôi ra một mớ đồ lót.
Tôi nhớ hôm qua nghe thuyền trưởng nói trên tàu có kẻ biến thái ăn trộm đồ lót, hoá ra là để yểm bùa.
Không muốn bị chê là chết nhát, tôi cũng ngồi thụp xuống bên kia giường, để xem còn thứ gì khác không.
Chỗ này khuất ánh đèn, dưới gầm giường tối thui, chẳng nhìn thấy gì, tôi giơ tay quờ đại, chạm phải một mớ xù xì như tóc người thì giật bắn mình, rụt vội tay lại như bị điện giật, lại chạm phải thứ gì đó ướt ướt dính dính, giống như vết máu.
“Nguyệt... Nguyệt Bính, có... có người chết.” Giọng tôi lạc đi, lắp bắp không thành tiếng, búi tóc mắc vào ngón tay bị giật ra ngoài, kéo theo một mớ tạp pí lù.
Nguyệt Bính nhảy sang chỗ tôi, cúi xuống nhìn rồi lắc đầu kêu lên: “Mày đúng là cái đồ xui xẻo.”
Lúc này, tôi mới nhận ra, nền đất trước mặt tôi có vài cái băng vệ sinh đã dùng, thì nhảy dựng dậy: “Oẹ! Yểm bùa, có đến mức phải thế này không? Chắc phải thâm thù đại hận gì đó mới đi gom cả đống băng vệ sinh thế này, phát gớm!”
Tôi lao ra phía cửa. Nguyệt Bính gọi với theo: “Mày rửa tay cho kỹ vào nghe chưa!”
❀ 3 ❀Rửa tay xong, ra khỏi nhà vệ sinh, tôi thấy Nguyệt Bính đang kéo rèm che cửa sổ, chắc là để ngăn không cho con rối hấp thụ âm khí của mặt trăng, sau đó, nó đưa tay lay những cây kim cắm trên con rối, lẩm bẩm: “Không biết sau lưng có viết ngày sinh tháng đẻ không?”
Tôi bước lại gần quan sát, thấy vị trí cắm kim đều tương ứng với huyệt vị trên cơ thể người, từ huyệt Quỷ phong, Quỷ cung cho đến huyệt Quỷ tàng, Quỷ thần.
“Quỷ môn thập tam châm.”
Quỷ môn thập tam châm bắt nguồn từ lý luận châm cứu của Đông y, châm kim lên mười ba huyệt Quỷ có tác dụng điều trị các chứng điên cuồng, động kinh. Nhưng nếu đâm hình nhân theo cách này, người bị nguyền rủa sẽ sinh ảo giác, tinh thần rối loạn, suy nhược thần kinh mà chết. Cách hoá giải tuy không khó, nhưng hai người phá thuật phải phối hợp ăn ý, đồng thời rút kim trên hình nhân ra, nếu động tác không khớp nhau, lời nguyền sẽ càng nhanh ứng nghiệm.
“Tao sẽ đếm một, hai, ba.” Nguyệt Bính vê mũi kim cắm trên huyệt Quỷ phong. Tôi nín thở, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi, nắm vào mũi kim trên huyệt Quỷ phong của con rối còn lại.
“Mày đừng có run tay thế!” Nguyệt Bính kêu lên.
Tôi đang căng thẳng tột độ, nó quát thình lình làm tay tôi giật bắn, suýt nữa thì ấn mũi kim cắm xuống sâu hơn: “Mày câm đi!”
Hai mũi kim cuối cùng đã được rút ra cùng lúc, quần áo tôi ướt đẫm mồ hôi, Nguyệt Bính cũng chẳng khá hơn là bao, tóc trước trán bết thành từng đám.
Hai thằng cùng thở hắt ra, bất chấp sàn nhà bừa bộn đồ lót, tóc, móng, băng vệ sinh, chúng tôi cùng ngồi phịch xuống. Tôi đầu óc tê rần, ngồi thở dốc một lúc lâu, không nói năng gì, chẳng còn tâm trí nào mà suy nghĩ.
“E?” Nguyệt Bính chỉ vào chiếc áo lót to tướng vứt trước mặt.
Cả đống đồ lót, nhưng chỉ có cái này và một chiếc quần lót nam có in chữ Hàn Quốc màu đỏ.
“F!” Tôi quả quyết.
“Chả hiểu bọn trẻ thời nay ăn cái gì, mới mấy tuổi đầu mà size quá khủng.” Nguyệt Bính nhún vai. “Cũng may lời nguyền chưa kịp ứng nghiệm, nếu không, thật không biết sẽ phải chứng kiến cảnh tượng gì. Nghỉ đủ rồi, giải bùa thôi.”
Tôi đứng dậy, quẳng bật lửa cho Nguyệt Bính.
Nguyệt Bính xé một mảnh khăn trải giường, gói những mũi kim và chỉ đỏ lại, rồi châm lửa đốt. Lửa lập loè bốc lên, khói xám toả nghi ngút. Chốc sau lửa tắt, Nguyệt Bính tưới rượu Soju, lấy cốc hốt tro đổ vào bồn cầu trong nhà vệ sinh rồi xả nước.
“Hu... hu...” Chợt nghe có tiếng khóc văng vẳng, rất khẽ.
Tôi giật nảy mình, nhìn lên giường, thấy mắt của hình nhân đã đổi màu đỏ tươi, hun hút như hố máu, từ từ trào ra khoé mắt, thành hai dòng huyết lệ chảy xuống, đọng đầy trong tai. Từ những vết kim đâm thấy bọt máu sùi ra, mỗi lúc một lớn, cứ như chùm nho, rồi theo nhau vỡ tung, phát ra những tiếng “bụp bụp”. Drap giường màu trắng chốc lát đã phủ đầy bụi máu, trông vô cùng ghê rợn.
Có tiếng “cọt kẹt” phát ra từ trong mình hai con rối, tôi thấy chúng từ từ xoay cổ “nhìn” nhau, cánh tay giật giật di chuyển trên tấm drap giường, cho đến khi đầu ngón chạm nhau, chợt nắm chặt lấy tay nhau. Không biết có phải ảo giác hay không, tôi tưởng thấy hai khuôn mặt bết máu đang hé nụ cười mãn nguyện.
Tiếng động im bặt, con rối cũng không cử động nữa, chẳng khác nào đôi tình nhân nằm chết trong vũng máu. Tuy cảnh tượng vô cùng rùng rợn, nhưng chẳng hiểu sao, tôi lại thấy tim mình nhoi nhói.
Nguyệt Bính chắp tay, lầm rầm đọc mấy lượt chú vãng sinh, sau đó cuộn tấm drap giường bọc hai con rối lại. Bên dưới tấm drap bay ra một tờ giấy trắng. Trên tờ giấy viết mấy dòng chữ Hàn Quốc, chắc chắn có liên quan đến chuyện này.
Nguyệt Bính nhặt tờ giấy lên, nhìn một lúc rồi lầm lì nói: “Phá xong rồi, đi tìm thuyền trưởng!”
Nguyệt Bính mang theo cuộn drap giường đi luôn, mùi tanh nồng lởn vởn khiến tôi sởn gai ốc, rõ ràng đó là mùi máu.
❀ 4 ❀Thuyền trưởng mở cửa, nhìn thấy chúng tôi thì thở phào, nói bằng tiếng Anh: “Ảo giác biến mất rồi! Anh Nguyệt, rất cảm ơn anh, mời anh vào phòng! Anh Bí, mong anh thứ lỗi vì sáng nay tôi đã không nói rõ mọi chuyện với anh. Anh Nguyệt có thể giải thích rõ cho tôi biết mọi chuyện không? Đừng bảo là tôi đang lái một ngôi mộ chạy trên biển đấy nhé. Thật kinh khủng!”
Tôi thầm nghĩ, nếu tôi là ông ấy, hoảng sợ như thế mà đi lái tàu, không chừng đã và phải đá ngầm từ đời nào rồi. Nguyệt Bính đặt bọc drap giường xuống đất rồi trải ra, để lộ hai con rối đẫm máu cuộn vào nhau.
Thuyền trưởng giật mình lùi lại: “Cái gì thế này?”
Nguyệt Bính kể vắn tắt đầu đuôi sự việc. Thuyền trưởng càng nghe càng đờ đẫn, sắc mặt bán tín bán nghi.
“Có lẽ những gì viết trên tờ giấy này chính là câu trả lời.” Nguyệt Bính ra hiệu cho tôi đưa tờ giấy cho thuyền trưởng.
Thuyền trưởng cầm tờ giấy lên đọc, rồi chau mày nói: “Viết ba câu giống hệt nhau: các người đều phải chết!”
“Ai viết?” Nguyệt Bính hỏi thẳng.
Thuyền trưởng nghi ngại: “Không thấy đề tên, tôi biết cậu sinh viên trong phòng đó, các anh cũng biết bạn gái của cậu ta đấy, là Kim Hyeon Ju.”
Ồ, thật trùng hợp! Chính là anh chàng bị bắt nạt trong nhà ăn?
“Có biết cậu ta ở đâu không?” Nguyệt Bính nhíu mày, “phải tìm ngay mới được!”
Thuyền trưởng rút điện thoại, bấm số nhoay nhoáy: “Thuyền phó, lập tức điều động toàn bộ thuỷ thủ đi tìm An I Hwan. Phải tìm cho bằng được, có trốn trong chân vịt cũng phải lôi ra!”
Tôi bắt đầu vắt óc suy nghĩ. Nếu đúng là do An I Hwan bày ra huyết chú, thì thuỷ thủ chắc chắn không đủ khả năng tìm thấy cậu ta. Nếu không phải do cậu ta, thì bây giờ cậu ta đang ở trong tình cảnh cực kỳ nguy hiểm.
“Bí Ngô, tao với mày cùng đi tìm!”
Hẳn Nguyệt Bính cũng suy nghĩ như tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy căng thẳng. Sự việc kỳ quái trên con tàu này, chắc không chỉ dừng ở đây.
Tôi chợt liên tưởng đến con tàu Titanic.
“Các anh chưa rành về bố cục của con tàu, tốt nhất cứ đây đợi đi.” Thuyền trưởng nói.
Tôi và Nguyệt Bính đưa mắt nhìn nhau rồi cùng tiến lại gần thuyền trưởng.
Đúng vậy, thuyền trưởng người Hàn Quốc luôn dùng tiếng Anh để trao đổi với chúng tôi, vừa nãy lại nghe hiểu được câu tiếng Trung hai đứa tôi nói với nhau. Nguyệt Bính vừa đưa mắt, nắm đấm của tôi đã giáng trúng cằm thuyền trưởng.
Thuyền trưởng không hề đề phòng, ngã ngửa ra phía sau, Nguyệt Bính vòng khuỷu tay kẹp chặt lấy cổ ông ta, cười nhạt: “Đời này tôi chúa ghét bị lừa.”
Thuyền trưởng ngạt thở, mặt đỏ tía, hai tay khua khoắng loạn xạ. Nguyệt Bính càng gồng mình kẹp chặt. Đôi mắt thuyền trưởng đã trợn trừng như muốn bật ra ngoài. Tôi khẽ nói: “Nguyệt Bính, vừa phải thôi!”
Nguyệt Bính buông tay. Thuyền trưởng đổ vật xuống đất, nhũn như cọng bún, hai tay ôm cổ ho sặc sụa.
“Có vẻ như đã đến lúc ông nói ra chân tướng rồi đấy.” Nguyệt Bính vặn vẹo cổ tay.
Nhưng thật bất ngờ, thuyền trưởng không hề giận dữ hay trả đòn. Ông ta ngả lưng dựa vào thành tàu, mắt ngước lên trần, rồi cất giọng trầm trầm: “Nhớ truyền thuyết về cáo chín đuôi tôi kể tối qua chứ? Chuyện có thật đấy. Chí ít thì gia tộc tôi luôn tin là vậy. Đó là bí mật của gia tộc chúng tôi. Muốn nghe tôi kể chuyện không?”
Tôi suýt nữa thì tức chết. Đây là lúc nào rồi mà ông ta vẫn còn tâm trạng để kể chuyện!
“Không chuyện trò gì hết! Tôi chỉ muốn biết chân tướng!” Nguyệt Bính nheo mắt nói.
“Chính tôi đã cố tình sắp xếp căn phòng đó để các anh gặp hai con rối bệnh, lúc cứu các anh, tôi không ngờ rằng việc phá giải lời nguyền của con rối bệnh lại ứng nghiệm với các anh. Cho đến hôm qua, biết được anh Nguyệt có thể phá giải ảo giác, tôi mới hiểu rằng, người tôi luôn chờ đợi chính là các anh. Hôm qua tôi kể cho anh Nguyệt nghe truyền thuyết về cáo chín đuôi, đã có ý bóng gió xa xôi rồi.” Thuyền trưởng đưa tay sờ lên mặt gượng cười, “các anh không thấy mặt tôi trông rất lạ lùng sao? Tôi đã cắn rứt lương tâm suốt nhiều năm nay. Tất cả mọi chuyện đã đến lúc phải kết thúc. Tôi sẽ kể cho các anh nghe.”
Khi mới gặp thuyền trưởng, tôi thấy khuôn mặt ông ta cứ cứng đơ đơ, nhưng lại nghĩ rằng do ông ta cố tình làm thế để ra vẻ đạo mạo. Giờ nhìn kỹ, tôi càng thấy lạ. Trông khuôn mặt thuyền trưởng rất khó đoán tuổi.
Câu chuyện về con rối bệnh, lại có mối liên quan bí ẩn với hai nền công nghệ phát triển nhất của Hàn Quốc!
❀ 5 ❀Ra vườn hoa ngắm hoa,
Em bé khóc nhớ mẹ,
Chim chuyền cành hát ca.
Đây là khúc đồng dao rất thịnh hành ở vùng Wonju, đạo Gangwon dưới thời Joseon. Dưới triều Joseon, Nho học thịnh hành, lấn át Phật giáo.
Tướng quân Kim Hwan Yang sau khi dẹp yên loạn Wonju, đã lấy người con gái xinh đẹp nhất Wonju làm vợ. Tướng quân quá si mê nhan sắc của vợ, bất chấp lời răn “đàn bà sau khi xuất giá vẫn dùng tên là không có đức hạnh, ắt sẽ di hoạ đến đời sau”, vẫn giữ nguyên khuê danh của vợ là Yu Nyeom Ja.
Lấy chồng được một năm, Yu Nyeom Ja sinh cho ông một cậu con trai da dẻ hồng hào, môi đỏ răng trắng, nhìn rất đáng yêu, lời đồn nhảm cũng tự nhiên tan biến.
Năm sau, Yu Nyeom Ja lại sinh tiếp một bé gái, đặt tên là Kim Yeong Ae. Theo lời kể của gia nô trong phủ, Kim Yeong Ae vừa chào đời đã vô cùng xinh đẹp, chắc chắn sẽ trở thành đệ nhất mỹ nữ trong tương lai.
Theo quy tắc của nhà thế gia, Kim Yeong Ae từ nhỏ đã phải sống ở hậu phủ, ngoài a hoàn thân tín, bình thường chỉ có một bà hầu già được phép ra vào, dạy dỗ Kim Yeong Ae nữ công nữ đức.
Đầy đủ vợ đẹp con ngoan, tướng quân Kim Hwan Yang lúc nào cũng tươi cười mãn nguyện. Nhưng bảy năm sau, Yu Nyeom Ja bỗng lâm bệnh nặng. Tướng quân mời khắp danh y trong nước đến chữa bệnh cho nàng, nhưng ai bắt mạch xong cũng lắc đầu từ chối, khuyên ông sớm lo hậu sự.
Yu Nyeom Ja nằm thoi thóp trên giường, tha thiết căn dặn chồng hãy chăm lo cho con cái. Kim Hwan Yang nuốt lệ hứa với vợ. Yu Nyeom Ja ghé sát tai chồng thì thầm vài câu, sau đó nhắm mắt xuôi tay.
Kim Hwan Yang làm đám tang cho vợ long trọng nhất vùng Wonju, còn nhờ hoạ sư tài giỏi phỏng theo dung nhan của vợ khi còn tại thế, vẽ một bức chân dung giống y như thật, treo trong phòng ngủ, để ngắm nghía ngày đêm. Dân vùng Wonju đều ca ngợi Kim Hwan Yang trọng tình trọng nghĩa, Yu Nyeom Ja sống không uống đời này.
Cậu con trai Kim An Tae năm chín tuổi được đưa tới nhà ông nội ở kinh thành để tiện học hành, chuẩn bị bước lên con đường hoạn lộ. Từ đó, Kim Hwan Yang dồn hết tâm trí vào chăm sóc cho con gái.
Song tình phụ tử không thể thay thế cho tình mẫu tử. Dù Kim Hwan Yang hết lòng yêu thương con gái, vẫn không thể làm vơi đi nỗi buồn bã trong lòng Kim Yeong Ae.
Người dân thi thoảng đi qua hậu phủ họ Kim, vẫn nghe Kim Yeong Ae hát:
Ra vườn hoa ngắm hoa,
Em bé khóc nhớ mẹ,
Chim chuyền cành hát ca.
Giai điệu rất thiết tha uyển chuyển. Người ta liền bắt chước theo. Lâu dần, bài đồng dao được lan truyền khắp Wonju, trẻ con đâu đâu cũng thấy hát.
Một hôm, trong lúc đi tuần, Kim Hwan Yang nghe thấy bài hát này, liền hỏi rõ lai lịch. Nghe xong, ông nổi giận, ra lệnh cho toàn Wonju không ai được hát bài này nữa, bằng không, con trai sẽ bắt đi lính, con gái sẽ tống vào kỹ viện.
Người dân cho rằng do Kim Hwan Yang quá thương nhớ vợ nên không muốn nghe thấy bất kỳ câu nói nào gợi nhớ đến người vợ quá cố của mình.
Thế nhưng Kim Yeong Ae vẫn hát khúc đồng dao này. Giọng nàng trong trẻo mỹ miều, lời ca du dương trầm bổng, nghe rung động tâm can. Nhiều công tử nhà giàu cứ đêm đến lại tìm tới bên bức tường hậu viện, áp tai lắng nghe.
Biết chuyện này, Kim Hwan Yang cho người cắm mã tấu dính máu lên tường rào sân sau, đám công tử kia mới không dám đến nữa.
Thấm thoát đã bảy năm trôi qua, Kim Yeong Ae đã đến tuổi cập kê. Đúng năm ấy, nhà vua hạ chỉ, tuyển những thiếu nữ có tài ca múa trong khắp nước nhập cung học múa điệu Hỉ ca loạn vũ tế thần Mặt trời, người xuất sắc hơn cả sẽ được làm thái tử phi, còn lại sẽ làm cung nữ. Thái giám đến tận Kim phủ đưa tin, còn kính cẩn nói với Kim Hwan Yang: “Nghe đồn lệnh ái sắc nước hương trời, nhập cung chắc chắn sẽ thành phi tần, đến khi thái tử lên ngôi, Kim tướng quân cũng sẽ...”
Kim Hwan Yang trở về phòng ngủ, trong lòng đầy ắp băn khoăn. Ông ngồi lặng lẽ ngắm nghía chân dung của vợ hồi lâu, sau đó thở dài, rồi đi ra hậu viện.
Kim Yeong Ae xiêm y trắng muốt, tóc dài óng mượt, trong tay ôm con rối vải mẹ khâu năm xưa, đang ngồi trên xích đu.
“So So, sao lâu lắm rồi cha ta không tới thăm ta?”
A hoàn So So bưng khay trà cúi đầu: “Vì tiểu thư nay đã lớn rồi, nam nữ hữu biệt, tướng quân cũng không thể tuỳ tiện ra vào khuê phòng của tiểu thư đâu ạ.”
“Ta nhớ mẹ lắm.” Kim Yeong Ae ngước mắt nhìn lên bầu trời thăm thẳm, “sống ở đây thật tù túng, ta chỉ muốn ra ngoài, xem thế giới ngoài đó ra sao.”
“Khi nào tiểu thư xuất giá, tự khắc sẽ rời khỏi đây thôi.” So So nói xong thì cúi đầu xuống, sắc mặt có phần buồn bã.
“Chẳng phải là từ cái sân này chuyển sang một cái sân khác ư?” Kim Yeong Ae nhún mạnh xích đu, xiêm y trắng muốt bay lên lồng lộng như tiên nữ, “ta ghét quy tắc của Trung Nguyên, bắt người ta phải sống tù túng suốt đời.”
So So mắt đỏ hoe: “Đó là vận mệnh của người đàn bà.”
Kim Hwan Yang khẽ đặng hắng một tiếng. Nhìn thấy cha, Kim Yeong Ae reo lên mừng rỡ, dừng xích đu lại, chạy về phía cha.
So So lui ra. Kim Hwan Yang vuốt mái tóc dài óng ả của con gái: “Yeong Ae nhà ta lớn thật rồi.”
“Cha, sao lâu lắm rồi cha không tới thăm con?” Kim Yeong Ae dụi đầu vào lòng cha nũng nịu, “con nhớ cha, con nhớ cả mẹ nữa.”
Kim Hwan Yang quay đi, đưa tay áo chấm lên khoé mắt: “Mấy hôm nữa tới ngày giỗ của mẹ con. Chúng ta sẽ cùng cúng cho mẹ.”
“Vâng!” Kim Yeong Ae ngoan ngoãn gật đầu. Rồi chợt hỏi: “Khi lấy chồng rồi, con có được soi gương không?”
Kim Hwan Yang tái mặt: “Sao con lại biết đến gương?”
“Con nghe So So nói, gương làm bằng đồng, mặt rất nhẵn, nhìn vào đó, có thể thấy rõ hình dáng của mình. Ai cũng bảo con rất xinh đẹp, nhưng con chưa bao giờ được nhìn rõ khuôn mặt của chính mình. Cha, con có xinh đẹp như mẹ không?” Kim Yeong Ae vuốt ve con rối.
“Tất nhiên rồi, Yeong Ae là cô gái xinh đẹp nhất thế gian.” Kim Hwan Yang trìu mến nhìn con gái, “cha không cho con soi gương, cũng vì con xinh đẹp quá, sẽ khiến con ma trong gương ghen tị, biến thành người dụ dỗ, hút hết tinh khí của người soi gương. Đến khi nào con xuất giá, có chồng rồi, mới được soi gương.”
“Ồ, cái gương mà cũng đáng sợ đến thế sao? Nhưng con rất muốn nhìn thấy mặt mình.” Kim Yeong Ae ôm con rối vào lòng, “chỉ tiếc mẹ không được nhìn thấy con đi lấy chồng.”
“Còn có cha mà.” Khoé miệng Kim Hwan Yang giật giật, ông cố kìm nén để không rơi lệ.
Kim Yeong Ae lại khẽ hát bài đồng dao, rồi nói: “Cha ơi, cha đẩy xích đu cho con được không?”
Rồi nàng quay đi, thoăn thoắt chạy đến bên xích đu, kín đáo đưa tay áo gạt đi dòng nước mắt vừa ứa ra.
Thiếu nữ ngồi trên xích đu, tóc đen óng ả, vóc người yểu điệu, giọng hát thánh thót như chim hoàng oanh.
Thế nhưng, nàng lại có một khuôn mặt xấu xí đến nỗi bất kỳ ai nhìn thấy cũng đều phải giật mình.
❀ 6 ❀Khi Kim Yeong Ae vừa lọt lòng, đến bà mụ cũng phải rú lên vì hoảng sợ. Kim Hwan Yang lo lắng cho vợ, nghe thấy vậy thì bất chấp kiêng kỵ, đẩy cửa xông ngay vào phòng sinh.
Người vợ ôm đứa con gái sơ sinh trong tay, nước mắt giàn giụa. Trên trán đứa bé có một cái bớt màu tím thẫm to bằng nắm đấm, hai mắt bên to bên nhỏ, nằm xiên xẹo dưới cặp lông mày hình chữ Bát ngược. Sống mũi như bị ai đấm, hõm sâu vào trong mặt. Khi nó khóc, khoé miệng gần như chạm tới mang tai, lộ ra bốn chiếc răng cửa nhọn hoắt.
Kim Hwan Yang không bao giờ có thể tưởng tượng, mình lại có một đứa con xấu xí đến vậy!
Thời Joseon, những đứa bé quá xấu xí tật nguyền bị coi là yêu tinh, thường bị cha mẹ lén đem vứt ở cổng chùa. Vì không muốn mất mặt, Kim Hwan Yang không vứt con gái đi, vợ ông bế con vào nuôi trong hậu viện kín cổng cao tường, tìm một người hầu gái già và một a hoàn thật thà đáng tin để hầu hạ. Kim Hwan Yang cho những người biết chuyện rất nhiều tiền để họ im miệng, đồng thời uy hiếp, nếu để lọt tin ra ngoài, sẽ giết chết cả nhà.
Bởi vậy, Kim Yeong Ae không bao giờ có được một mảnh gương, thậm chí khi rửa mặt, a hoàn cũng chỉ mang khăn ướt cho nàng, chứ không bao giờ mang cả chậu nước vào. Trong hậu viện hoàn toàn không có bất kỳ vật dụng nào bằng kim loại. Chỉ còn lại những lời khen giả dối của cha mẹ và người hầu.
Con gái sớm muộn cũng phải xuất giá. Cho đến ngày chân tướng bại lộ, sự việc sẽ ra sao? Kim Hwan Yang không dám tưởng tượng. Suốt nhiều năm qua, ông âm thầm phái người đi khắp nơi tìm kiếm bí thuật thay đổi dụng nhan, nhưng đều vô vọng. Có một lái buôn theo thuyền đến xứ Phù Tang từng nói rằng, xứ đó có con rối ma thay đổi được dung mạo của con người, nhưng con rối ma tận xứ Phù Tang, biết tìm ở đâu?
Đến nay, tiếng tăm về nhan sắc của Kim Yeong Ae đã truyền đến tận trong cung, được gọi đích danh nhập cung học vũ đạo. Nếu để người khác biết được nàng xấu xí thế kia, chắc chắn cả dòng họ Kim sẽ bị trừng phạt.
Trở về phòng ngủ, Kim Hwan Yang ngồi trước chân dung vợ, bật khóc mà nói: “Nyeom Ja, hãy tha lỗi cho ta!”
❀ 7 ❀Vào ngày giỗ Yu Nyeom Ja, Kim Hwan Yang bày bàn cúng ở hậu viện. Kim Yeong Ae kính cẩn sắp đặt.
“Yeong Ae, thắp nến cho mẹ đi con.” Kim Hwan Yang khẽ nhắc.
Kim Yeong Ae lắc lắc ống lửa rồi thổi nhẹ, ngọn lửa bùng lên, châm vào bấc nến. “Phụt” một tiếng, cây nến bùng lên ngọn lửa xanh cao hơn một thước, hắt lên bài vị xanh lét. Kim Yeong Ae giật nảy mình, mồi lửa rơi xuống đất.
Kim Hwan Yang kêu lên: “Mẹ con hiện hồn về đấy! Dập đầu lạy mau lên!”
Kim Yeong Ae vội quỳ xuống, dập đầu lia lịa. Kim Hwan Yang sắc mặt trắng bệch, ôm bài vị của vợ vào lòng: “Nyeom Ja, ta biết những năm qua, nàng phải chịu nhiều khổ sở. Ta cũng già rồi, chỉ vài năm nữa sẽ xuống đó với nàng. Nàng hãy nhìn con của chúng ta đi, chúng thật đáng yêu phải không. Nàng hãy tạm trở về, chớ làm con sợ.” #.
Thật lạ lùng, vừa nói dứt lời, ngọn lửa xanh lét trên đầu nến không có gió mà tự nhiên tắt phụt. Kim Hwan Yang thở phào, đặt bài vị xuống như cũ: “Yeong Ae, hãy rót rượu cho mẹ con đi.”
Kim Yeong Ae lần đầu tiên chứng kiến chuyện này, tay cầm bình rượu run lên bần bật, khiến rượu bắn cả lên bài vị.
“Yeong Ae, rượu cúng mẹ thì phải rót đầy.” Kim Hwan Yang dịu giọng nói, “mẹ thương con lắm, sẽ không làm gì con đâu.”
Nhớ lại nụ cười và ánh mắt hiền từ của mẹ, Kim Yeong Ae thấy ấm áp trong lòng, thầm nhủ: “Mẹ hiển linh, mình nên vui mới phải.”
“Chít... chít...” Trong bụi cây chợt vẳng ra tiếng kêu kỳ quái, nghe như tiếng chuột, nhưng nghe kỹ lại giống tiếng trẻ con khóc.
Hai cha con sởn tóc gáy, đưa mắt nhìn nhau.
Kim Yeong Ae bám chặt lấy cha: “Cha ơi, con sợ lắm.”
“Không... không sao đâu.” Mặc dù Kim Hwan Yang là mãnh tướng dạn dày trận mạc, nhưng lúc này cũng bất giác run giọng.
Bụi cây kêu lên xào xạc, rồi một cánh tay trắng bệch run rẩy thò ra, sờ soạng rồi bấu chặt xuống đất, như đang cố bò ra ngoài. Sau đó, một cái đầu nhem nhuốc bùn đất, dính đầy cỏ vụn chui ra.
Người này như thể không xương, Cơ thể quằn quại bò ra khỏi bụi cây, sau đó từ từ đứng dậy, mái tóc dài phủ lấp khuôn mặt, cất tiếng khóc khàn đặc.
“Ngươi... ngươi... là ai?” Kim Hwan Yang kinh hãi ôm lấy con gái giật lùi lại.
“Ta... ta là cáo chín đuôi, đã chôn ở nơi này mấy trăm năm rồi, bị pháp sư Saman phong ấn linh hồn. Cảm tạ ông bày đàn cúng tế ở đây, giúp ta tỉnh lại.” Người đàn bà vươn dài hai tay về phía trước, đầu gối khuỵu xuống rồi ngã vật xuống sân, vẫn gượng ngóc đầu dậy, tóc tai rũ rượi kín mặt: “Ta cô đơn suốt mấy trăm năm qua, ta muốn có ai đó bầu bạn!”
“Á...” Kim Yeong Ae thét lên rồi ngất lịm.
“Hãy bầu bạn với ta!” Người đàn bà chỉ vào Kim Yeong Ae, rồi lại quằn quại bò vào trong bụi cây.
❀ 8 ❀Chẳng mấy chốc, chuyện lạ trong Kim phủ đã đồn đại khắp thành: Kim Yeong Ae bị trúng tà, bất tỉnh nhân sự, nghe nói bị âm hồn của cáo chín đuôi cướp mất linh hồn. A hoàn So So thì sợ quá vỡ mật chết ngay tại chỗ. Kim Hwan Yang cũng một phen kinh hoàng, nhưng may cứng vía nên không sao.
Các bậc danh y ở Wonju đều được mời đến Kim phủ khám bệnh cho Yeong Ae. Sau khi bắt mạch sau tấm rèm, họ đều lắc đầu bó tay. Nhưng có một y sư háo sắc sau khi rời khỏi Kim phủ, rượu vào lời ra, buột khen ngợi: “Ngón tay của Kim tiểu thư mịn mượt nõn nà, cứ như sắp rịn ra nước ấy, đúng là người đẹp đến ngón tay cũng đẹp.”
Tin đồn truyền vào trong phủ, Kim Hwan Yang đùng đùng nổi giận, cho người tìm y sư đó giết đi.
Bệnh của con gái ngày càng trầm trọng, hạn nhập cung cũng ngày một gần, Kim Hwan Yang phái người đi khắp nơi tìm pháp sư Saman có phép thuật trừ tà.
Bảy tám ngày sau, có người mời được pháp sư Saman từ Jinju tới.
Pháp sư không vào khuê phòng của Kim Yeong Ae mà đeo mặt nạ ác quỷ bước thẳng vào hậu viện, đi quanh sân một vòng, rồi cho chôn hoàng thạch, lục mộc, hồng hoa, bạch thược tại bốn góc tường đông tây nam bắc, sau đó bê bát nước màu đen vẩy một vòng giữa sân. Rồi lấy từ tay nải ra một con rối vải và quỷ bài, lồng vào hai tay, để xoã tóc, bắt đầu nhảy điệu trừ tà.
Chốc sau, trong sân loáng thoáng vọng ra tiếng khóc của đàn bà. Pháp sư Saman cắn rách ngón giữa, nhỏ máu vào bụi cây. Nền đất ẩm ướt bỗng bốc khói xanh, kêu lên “xèo xèo”, xen lẫn với tiếng rú thảm thiết. Pháp sư tháo mặt nạ quỷ, lầm rầm niệm chú, tiếng gào rú yếu dần, cuối cùng thì im bặt. Pháp sư thở phào, ném một khúc xương lên cao, cho rơi xuống bãi cỏ, rồi sai người đào chỗ đó lên.
Nhát cuốc đầu tiên bổ xuống, “phập” một tiếng như băm vào da thịt, từ vết cuốc trào lên dòng nước đỏ quánh, khiến đám người ở kinh hãi, không dám cuốc tiếp nữa. Pháp sư hẳn cũng không lường trước được chuyện này, im lặng ngẫm nghĩ một lát rồi lục tay nải, lấy ra năm đồng tiền cổ bằng đồng đã gỉ xanh, cắm xuống đất theo hình hoa mai. Loáng thoáng có tiếng rên rỉ khe khẽ từ lòng đất vọng lên, nhưng không thấy máu rỉ ra nữa.
Đào sâu chừng hơn bốn thước, một người hầu chợt rú lên hãi hùng. Dưới lưỡi cuốc lộ ra mảnh xương trắng hếu. Gạt sạch đất, thì hiện ra một bộ hài cốt. Dưới đốt xương cùng có thêm chín mảnh xương dài bằng ngón tay, xoè ra như rẻ quạt.
“Cáo chín đuôi?” Kim Hwan Yang buột kêu lên, hốt hoảng lùi lại.
“Không phải cáo chín đuôi, thì là gì nữa?” Pháp sư hỏi lại.
Kim Hwan Yang định thần, đặng hắng vài tiếng. Pháp sư thu dọn pháp khí: “Không biết là chủ nhân đời nào đã chôn cáo chín đuôi ở đây, nhờ vào linh khí của cáo chín đuôi để phù hộ cho gia tộc được vinh hoa phú quý. Thế nhưng oan khí ở đây sẽ phá huỷ cách cục phong thuỷ. Hãy cho xây dựng chùa ở phố chợ trong thành, đưa hài cốt vào đó, cúng bái hương hoả để hoá giải oan khí, như vậy sẽ chuyển dữ thành lành, phù hộ cho Wonju mưa thuận gió hoà, quanh năm an lạc.”
“Thế còn bệnh của tiểu nữ?” Kim Hwan Yang hỏi.
“Sẽ sớm khỏi thôi.” Pháp sư nhìn vào khuê phòng của Kim Yeong Ae, thấy có một con rối vải cũ kỹ ngoài cửa, “Saman trừ tà không nhận tiền của, nếu có thể, hãy tặng con rối này cho ta.”
Sau khi bị trúng tà, Kim Yeong Ae được đưa khỏi hậu viện đến gian chái của chính viện. Khuê phòng đã lâu không có người ở, mái hiên giăng đầy mạng nhện, con rối vải cũ kỹ vứt chỏng chơ ngoài cửa, gió mưa bạc phếch.
Hiển nhiên, Kim Hwan Yang chẳng để tâm đến con rối này, nên kệ cho pháp sư Saman mang đi. Tiễn pháp sư rồi, Kim Hwan Yang quay vào gian nhà chái của chính viện, khẽ gõ cửa phòng.
“Vào đi.” Giọng Kim Yeong Ae vọng ra, có vẻ như đã hồi phục.
Kim Hwan Yang đẩy cửa bước vào, thấy Kim Yeong Ae đang rót nước thì chau mày: “Đã lâu thế rồi, sao còn chưa chịu học lễ nghĩa?”
Kim Yeong Ae vâng dạ rồi cúi đầu, lui vào góc nhà.
Kim Hwan Yang lắc đầu: “Ta cũng không biết làm thế này là đúng hay sai, nhưng hãy nhớ, sau khi nhập cung, phải cẩn trọng lời nói, làm gì cũng phải nhìn trước ngó sau. Nếu may mắn được thái tử sủng ái, sinh hạ quý tử, sẽ được hưởng vinh hoa phú quý cả đời. Nhưng đừng bao giờ được quên thân phận của mình, cũng chớ quên bí mật giữa chúng ta.” Trước khi đi Kim Hwan Yang nghiêm giọng dặn dò.
Kim Yeong Ae gật đầu, mỉm một nụ cười lạnh lẽo.
Kim Yeong Ae đã khỏi bệnh, bước lên kiệu phượng nhập cung. Kim Hwan Yang đứng ngoài cổng phủ, nước mắt giàn giụa tiễn chân con gái. Dân chúng đều cảm động trước tình phụ tử, chỉ đáng tiếc là vẫn chưa thể nhìn thấy dung nhan thực sự của Kim Yeong Ae.
Không ai nhận thấy ở góc tường có một gã ăn xin nằm cong queo, nhìn thấy cảnh đó, bèn cất giọng ấm ớ như thể người không có lưỡi, nghe lờ mờ như: “Quả báo... Sẽ gặp quả báo!”
❀ 9 ❀Quay vào trong phủ, Kim Hwan Yang ngồi thẫn thờ tới tận nửa đêm. Khi gia nhân đã đi ngủ hết, ông mới lặng lẽ bước vào hậu viện. Lâu lắm rồi không có người lui tới, cỏ dại mọc um tùm, gió đêm thổi lại, chiếc xích đu trống trơn đung đưa kẽo kẹt.
Kim Hwan Yang lau vội giọt nước mắt vừa ứa ra, đẩy mở cánh cửa khuê phòng của con gái. Cánh cửa cót két mở ra, gió thổi khuấy tung bụi bặm, Kim Hwan Yang hắt hơi liền mấy tiếng.
“Yeong Ae, cha tới thăm con đây.” Kim Hwan Yang ngẩng đầu nhìn lên xà ngang bắc giữa khuê phòng.
Cơ thể Kim Yeong Ae lủng lẳng bên dưới xà ngang, cổ treo trên dải lụa trắng, xiêm y trắng muốt đã ngả sang màu đỏ thẫm.
Kim Hwan Yang kê ghế leo lên, tháo dải lụa, thi thể của Kim Yeong Ae rơi vào trong lòng ông, miệng vẫn mỉm cười, trông như đang ngủ.
Kim Hwan Yang cõi lòng tan nát, nước mắt lã chã. Ông kéo thi thể con gái ra sân, lấy xẻng đào đất. Xác Kim Yeong Ae được giấu một nửa trong bụi cây, ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt xấu xí, nhìn rõ từng giọt sương đọng trên chóp mũi.
Sau khi hố đã đủ sâu, Kim Hwan Yang quay lại, vuốt ve mái tóc con gái: “Yeong Ae, hãy thứ lỗi cho cha, vì tiền đồ của gia tộc, cha không còn cách nào khác. Cha sẽ để con ở đây với mẹ, hãy tiếp tục phù hộ cho gia tộc chúng ta.”
Tiếng dế nỉ non rền rĩ, lá cây run rẩy nhỏ sương, như đang than khóc trước cảnh tượng bị thảm.
“Nhưng trước khi chết, mẹ dặn cha chôn mẹ ở sân sau, không phải là để cha giết con vì vinh hoa phú quý.” Trong bụi cây chợt vọng lên tiếng thở dài não nuột.
“Ai?” Kim Hwan Yang nắm chặt lấy cán xẻng, hốt hoảng ngoái nhìn.
“Cha, là con đây. Con cô đơn lắm, cha lại đây với con được không?” Lại có tiếng Kim Yeong Ae từ trong khuê phòng vọng ra.
“Con cô đơn lắm!” Giọng nói lại vẳng ra từ trong giếng cạn.
“Con cô đơn lắm!” Từng ngóc ngách trong vườn hoang đều vọng ra tiếng khóc ai oán của Kim Yeong Ae.
Kim Hwan Yang rú lên kinh hãi, vung cây xẻng quật loạn xạ khắp nơi, cành lá văng tứ tung.
“Bộp”, một bàn tay lạnh toát chợt vỗ vào vai ông. Kim Hwan Yang nhảy dựng lên như phải bỏng. Ngoái đầu lại nhìn, không thấy xác của Kim Yeong Ae đâu nữa.
“Cha, con ở sau lưng cha đây này. Cha thích chơi trò trốn tìm với con không? Giống như hồi nhỏ ấy. Hồi đó cha thương con lắm.” Kim Yeong Ae níu vai Kim Hwan Yang nũng nịu.
“Yeong Ae, cha sai rồi!” Kim Hwan Yang loạng choạng lùi lại, vấp một cái, ngã ngửa xuống cái hố mới đào.
Từ bên hố nhô lên một khuôn mặt, cực kỳ xấu xí, trên làn da trắng bệch in hằn hai dòng huyết lệ. Kim Yeong Ae ngồi xuống, hai tay cào đất xuống hố, nức nở nói: “Vì cha đã dẹp yên cuộc nội loạn Wonju, nên mẹ rất ngưỡng mộ cha, đã bất chấp lời nguyền cáo chín đuôi kết hôn với con người không thể thọ quá ba mươi để lấy cha, đền đáp ân đức của cha với Wonju.”
Kim Hwan Yang muốn vùng ra khỏi hố, nhưng toàn thân mềm nhũn, không chút sức lực. Ông há miệng định kêu cứu, nhưng đất đá cứ rào rào rơi vào miệng.
“Cha ơi, chắc cha không biết, từ khi hiểu chuyện, con đã biết mình rất xấu xí. Tuy cha mẹ không cho con soi gương, nhưng nhìn vào sắc mặt cha, con biết chứ. Cha không biết rằng con có thể soi mình trong mắt cha hay sao? Càng biết mình xấu xí, con càng cảm ơn cha vì đã không vứt con đi, nên mới cố tình giả như không biết, để cha mẹ được nhẹ lòng. Trong những năm qua, không phải là cha mẹ lừa con, mà chính là con đã lừa cha mẹ đấy.”
Đất đã lấp được nửa hố, cơ thể Kim Hwan Yang bị đất vùi kín dần, chỉ còn lại đôi mắt còn nhìn thấy.
“Con còn muốn tiết lộ với cha một bí mật. Mẹ bảo cha chôn mẹ ở đây, không chỉ vì muốn phù hộ cho gia tộc được vinh hoa phú quý, mà còn là để hồ khí của mẹ ngày đêm thấm nhuần cho con, cho tới sinh nhật tròn mười tám tuổi, dung mạo con sẽ thay đổi, biến thành một đại mỹ nữ giống như bà. Thực ra khi còn sống, con không hề hay biết những chuyện này. Nào ngờ để bảo toàn tính mạng, cha đã bày mưu với So So, bảo nó đóng giả làm cáo chín đuôi để doạ con chết ngất, rồi treo cổ con lên xà nhà, khiến oán khí không thấu trời cũng không thấu đất. Cha tung tin So So sợ vỡ mật mà chết, để nó vào cung thay con. Cho đến khi Saman phát hiện ra xác của mẹ, cha mới biết rằng chôn cáo chín đuôi có thể phù hộ cho dòng tộc.”
Một vốc đất nữa được ném xuống, che kín đôi mắt kinh hoàng của Kim Hwan Yang. Trong cái nhìn sau cuối, ông thấy con gái biến thành một mỹ nữ tuyệt sắc, giống hệt vợ mình.
“Trần duyên đã tận, ai đến từ đâu, hãy về nơi đó.” Không biết từ lúc nào, pháp sư Saman đi ra khỏi lùm cây, chìa con rối cũ nát ra trước mặt Kim Yeong Ae.
“Đại sư, con vẫn còn một chuyện chưa làm.” Kim Yeong Ae vuốt ve con rối, “đây là thứ duy nhất mẹ để lại cho con.”
“So So đã nhập cung, thay con chịu cảnh cô quạnh lạnh lẽo, hà tất còn phải báo thù? Oán báo oán, nhân quả tuần hoàn, biết bao giờ dứt?”
“Đại sư, ý con đã quyết!”
Hai năm thấm thoắt trôi qua. Kim Yeong Ae, con gái của Kim tướng quân đã tuẫn tình theo người vợ quá cố, cùng với nàng Paek Su Ryeo gốc gác bình dân, nhờ nhan sắc tuyệt trần và vóc dáng uyển chuyển đã được lựa chọn múa điệu Hỉ ca loạn vũ tế thần Mặt trời. Vào ngày tế lễ, hai thiếu nữ đã phô bày toàn bộ tài nghệ rèn tập suốt mấy năm qua, khiến người xem như mê như say, quên bẵng đây là một nghi lễ trang trọng, hết lời ngợi khen tấm tắc.
Thế nhưng, một chuyện bất ngờ đã xảy ra, khi múa đến đoạn “phất tay áo kính thần”, Kim Yeong Ae trượt chân ngã khỏi đàn tế cao ngất. Trong lúc hoảng loạn, nàng chới với vung tay áo, chẳng may tay áo rộng vướng vào đầu xà, cổ áo siết chặt vào cổ, khiến cổ bị thít gãy, chết ngay tại chỗ.
Kim Yeong Ae tử nạn, Paek Su Ryeo nghiễm nhiên được phong thái tử phi. Nhưng mới ba mươi tuổi, đã lâm trọng bệnh qua đời. Thái tử hết sức đau buồn, làm theo di nguyện của Paek Su Ryeo, chôn nàng cùng với con rối vải nàng luôn mang theo bên mình khi còn sống.
Đó chính là nương nương rối nổi tiếng của triều Joseon.
Phụ nữ triều Joseon cũng muốn được sủng ái như Paek Su Ryeo, đua nhau treo tranh của nàng trong phòng, ngày đêm cầu nguyện mong được xinh đẹp như nàng. Có người thậm chí còn lén mời pháp sư Saman phù phép để có được dung nhan giống nàng, ngày ngày khổ công học múa, mong có cơ hội được tuyển vào cung. Vì vậy, nghệ thuật vũ đạo phát triển rầm rộ trong dân gian. Có thể coi đây là tiền thân của hai ngành công nghệ nổi tiếng của Hàn Quốc hiện nay: phẫu thuật thẩm mỹ và giải trí.
❀ 10 ❀Trong lúc thuyền trưởng kể chuyện, Nguyệt Bính chỉ lầm lì lắng nghe. Còn tôi thì nhấp nhỉnh muốn ngắt lời mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn cố nghe cho hết. Thuyền trưởng kể xong, trong khoang lặng phắc như tờ. Tôi thở hắt ra một hơi để xả bớt cảm giác đau tức trong lồng ngực.
“Con rối của Kim Yeong Ae chính là con rối bệnh phải không?” Nguyệt Bính hỏi.
“Phải!” Thuyền trưởng gõ nhẹ vào trán, “tóc của con rối chính là tóc của Yu Nyeom Ja, trong mình nó chứa đầy tóc và móng tay của bà ấy. Sau khi Yu Nyeom Ja chết, con rối đã trở thành hoá thân của bà ấy, bảo vệ cho con gái. Saman nhận ra trong khuê phòng có mùi tử thi liền mang con rối đi, dùng bí thuật Saman để tìm hiểu chân tướng, sau đó giúp Kim Yeong Ae sống lại. Đó cũng chính là nương nương rối dưới cái tên Paek Su Ryeo.
“Thế con rối trong phòng An I Hwan thì sao?” Nguyệt Bính nhìn tôi, nhếch mép cười bí hiểm, ngón tay di rất nhanh.
Tôi đưa mắt theo đầu ngón tay Nguyệt Bính, nhận ra nó đang viết bốn con chữ: “Hắn nói dối đấy!”
“Công ty truyền thông và giải trí JK năm nào cũng tuyển lựa những sinh viên có tố chất ngôi sao từ các trường đại học, đào tạo bài bản rồi tung vào giới giải trí của Hàn Quốc.” Thuyền trưởng đưa hai tay day trán, “hai mươi năm trước, có một chuyện quái lạ đã xảy ra với con tàu này. Hai sinh viên trúng tuyển, một nam một nữ, đã gặp tai nạn vào đêm cuối cùng trước ngày cập cảng. Cậu nam sinh đập vỡ cửa kính nhà tắm, lấy mảnh thuỷ tinh cứa vào mũi và miệng, còn cô nữ sinh thì lấy dao gọt hoa quả đâm vào mông. Khi đưa đến bệnh viện, còn làm nhảm: “Sao tôi lại mọc ra đuôi cáo thế này?”
“Cáo chín đuôi?” Nguyệt Bính ngáp dài ra vẻ sốt ruột.
“Rất nhiều sinh viên Hàn Quốc tích cóp tiền suốt thời sinh viên, sau khi tốt nghiệp đại học sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ ngay, hi vọng sẽ lọt vào tầm ngắm của các công ty giải trí. Hẳn các anh cũng thấy, công nghệ phẫu thuật thẩm mỹ của Hàn Quốc rất phát triển, nhưng những khuôn mặt sau khi phẫu thuật phần lớn trông đều na ná nhau, nhiều người nói rằng, đó chính là hình mẫu của nương nương rối và anh trai bà, tức diện mạo của cáo chín đuôi sau khi biến thành người. Dung mạo này có sức cuốn hút rất khó cưỡng. Còn nhớ chi tiết trước năm mười tám tuổi, nương nương rối rất xấu xí không? Nghe nói nếu ai vội vã đi phẫu thuật thẩm mỹ trước năm mười tám tuổi, sẽ bị nhiễm oán khí của nương nương, mỗi lúc soi gương lại thấy mình biến thành cáo.”
“Tôi biết, các anh đang cảm thấy nghi ngờ. Đây chính là điều bí ẩn giấu kín của làng giải trí Hàn Quốc. Sau sự việc kể trên, công ty đã điều tra kỹ lưỡng, phát hiện ra con rối bệnh trong khoang chứa hàng, trên đó có viết họ tên và năm tháng ngày giờ sinh của hai sinh viên kia. Nhưng không thể điều tra ra thủ phạm. Bệnh viện tra trong hồ sơ y tế, mới biết hai người này đã làm phẫu thuật thẩm mỹ từ năm thứ nhất. Mấy năm tiếp theo, trong số các sinh viên trúng tuyển tên tàu, cứ ai phẫu thuật thẩm mỹ cũng đều xảy ra chuyện hết, và sau đó cũng tìm thấy con rối bệnh trên tàu. Gia tộc chúng tôi rất tin vào truyền thuyết cáo chín đuôi, nên đã mời pháp sư Saman ở ẩn trên núi Baek Du đến trừ tà. Saman bèn bày ra cách cục âm mộ trấn thi trên con tàu, nhằm lấy khí dưỡng khí. Song trước khi đi, Saman có nói một câu rất khó hiểu, còn dặn chỉ có ứng theo câu nói này, mới có thể phá giải hoàn toàn chuyện cáo chín đuôi “phản bùa”. Chúng tôi đã khổ công nghiền ngẫm, thậm chí tôi còn học tiếng Hán, hi vọng có thể hoá giải, nhưng đều vô vọng. Cho đến khi các anh xuất hiện, tôi mới hiểu được ý nghĩa của câu nói ấy.”
“Ông ta nói gì?” Tôi thấy thuyền trưởng cứ úp úp mở mở thì sốt ruột cắt ngang.
“Trăng sáng nam dương, hoa song sinh nở, hồ yêu rối ma, huyết chú sẽ vỡ.” Thuyền trưởng nhìn chúng tôi, “cũng bởi thế mà năm nào chúng tôi cũng đưa con tàu này đến Nam Ấn Độ Dương, vì chỉ có Nam Ấn Độ Dương mới ứng với câu “nam dương”. Còn “hoa song sinh nở”, chúng tôi sẽ lựa chọn hai sinh viên một nam một nữ ngoại hình bình thường lên tàu. Các anh vẫn nhớ chứ, Yu Nyeom Ja đã sinh cho Kim Hwan Yang hai con một trai một gái?”
Tôi đang ngơ ngác, thì Nguyệt Bính đã nheo mắt lại, ngoảnh sang nhìn tôi: “Ý của ông là...”
Thuyền trưởng chỉ vào tôi và Nguyệt Bính: “Chúng tôi cứ nghĩ rằng “Trăng sáng nam dương” là chỉ thời gian và địa điểm, nhưng không ngờ lại là hai anh. Nguyệt và Nam, đêm trăng, trên biển...”
Tất nhiên là tôi nhớ, qua bức thư của Ohkawa, chúng tôi biết, trước đây chúng tôi tên là Nam Hiểu Lâu và Nguyệt Vô Hoa. Các manh mối bắt đầu xoắn rối vào nhau, nhưng chúng tôi thì có liên quan gì đến bùa chú của cáo chín đuôi?
Là kẻ nào đã dày công sắp đặt? Hay số phận đã sắp đặt cho chúng tôi phá giải lời nguyền?
“Chuyện nghe cũng hay đấy!” Nguyệt Bính vỗ tay cười nhạt, “ông đúng là có tài sáng tác kịch bản!”
“Anh Nguyệt...” Khoé miệng ông ta giật khẽ.
“Trước khi gỡ mặt nạ của ông xuống, tôi chưa thể nào tin lời ông được.” Nguyệt Bính nhanh như chớp vung tay chụp lấy má ông ta, giật mạnh.
“Rột” một tiếng, trên tay Nguyệt Bính là một tấm da - một tấm mặt nạ da người mỏng dính.
“Tôi... tôi không cố ý.” Thuyền trưởng đưa tay bóc nốt mảnh da còn dính trên mặt, “tôi chính là cậu nam sinh đã cầm kính cắt mũi và môi hai mươi năm về trước.”
Vừa nhìn thấy bộ mặt thật của thuyền trưởng, tôi đã giật bắn mình.
❀ 11 ❀Cái cảm giác rùng rợn ấy, thật khó hình dung, khi tận mắt nhìn thấy một người không có môi và mũi.
“Gia tộc chúng tôi ai cũng xinh đẹp, chỉ có mình tôi và đứa em gái sinh đôi từ lúc chào đời đã xấu xí quá thể, xấu xí đến mức mẹ ruột cũng vứt bỏ.” Thuyền trưởng cúi đầu. “Chúng tôi phải làm lụng quần quật, cố gắng kiếm thật nhiều tiền để đến năm mười bảy tuổi sẽ đi phẫu thuật thẩm mỹ. Có sắc đẹp rồi, chúng tôi sẽ trở thành ngôi sao, khi đó, chúng tôi sẽ công khai thân phận thực sự, để gia tộc tôi phải hối hận vì đã ruồng bỏ chúng tôi. Thế nhưng... cuộc đời không thuận buồm xuôi gió như tưởng tượng. Em gái tôi do áp lực nặng nề, đã hoá điên. Gia tộc tôi cũng sợ to chuyện, nên đón tôi về, nhưng bắt tôi phải mang tấm mặt nạ da người này mới chịu nhận vào làm việc, phụ trách con tàu bị nguyền rủa này.”
Đến lúc này, câu chuyện của thuyền trưởng mới khiến tôi suy tư sâu sắc. Tôi và Nguyệt Bính tuy có thân thế lạ lùng, vận mệnh trắc trở, nhưng mặt mũi trông cũng không đến nỗi, gặp phải chuyện gì, ấn tượng đầu tiên cũng không khiến người ta ác cảm. Trước đây, tôi chưa bao giờ nghĩ rằng ngoại hình lại quan trọng đến vậy. Bây giờ, tôi mới biết, ngoại hình đôi khi còn quyết định số phận của một con người. Tôi cảm thấy vô cùng chua chát.
“Người đẹp thì đi đâu cũng được chào đón.” Nguyệt Bính nhìn thẳng vào thuyền trưởng, hoàn toàn không bận tâm đến khuôn mặt xấu xí của ông ta, “nhưng xấu xí của ngoại hình không đồng nghĩa với xấu xí ở nội tâm. Cái tâm mới là gốc rễ.”
Nghe Nguyệt Bính nói vậy, thuyền trưởng ngồi lặng đi nhìn Nguyệt Bính hồi lâu, rồi mới nói: “Xấu xí, là bệnh dịch, là bệnh truyền nhiễm! Đáng lẽ đừng nên để người xấu xí xuất hiện trên đời. Họ không có cơ hội, không được hạnh phúc, không được đón nhận, vậy thì sinh ra họ để làm gì, để tự ti, để bất bình, để thù hận...”
“Bởi vậy, ông mới thù hận những người xấu xí, mới bày ra huyết chú con rối bệnh? Nhưng ông cũng thù hận cả những sinh viên xinh đẹp, ông đã viết vào huyết chú bát tự của hai sinh viên có nhiều triển vọng được cái công ty gia tộc rác rưởi nhà ông tuyển chọn, sau đó giá hoạ cho hai sinh viên xấu xí mà ông cho là ứng với kệ của Saman!” Nguyệt Bính siết chặt nắm đấm, giơ lên dứ dứ trước mặt thuyền trưởng, nhưng rồi lại hạ tay xuống.
“Sao lại dừng tay? Tôi xấu xí thế này, chẳng ai ưa nổi tôi cả.”
“Trước tiên ông hãy tự giải trừ tâm ma cho mình đi đã. Dù xấu hay đẹp, cũng đều phải có lòng tự trọng. Hãy để yên cho họ sống, cả ông cũng vậy.” Nguyệt Bính bước về phía tủ rượu, lấy ra một chai Soju, ngửa cổ tu ừng ực, sau đó quẳng cho tôi, “cảm ơn ông đã cứu chúng tôi.”
Tôi cầm chai rượu, cũng dốc liền mấy ngụm, để dập đi những bi phẫn trong lòng.
“Sao anh biết?” Thuyền trưởng ngồi bệt xuống đất như quả bóng xì hơi.
Nguyệt Bính đưa tay lên gãi mũi, chỉ vào cuốn nhật ký hải trình trên bàn: “Chữ Hàn Quốc toàn là vòng tròn với gạch ngang gạch dọc, nhưng chữ viết trên con rối bệnh và mẩu giấy...”
“Trước đây, khi nhận ra lòng thù hận của tôi, pháp sư Saman đã dạy cho tôi huyết chú con rối bệnh, vì cảm thấy nếu để tôi tiêu diệt tất cả mọi người trên thuyền vì thù hận, chi bằng chọn vài người làm vật hi sinh.” Thuyền trưởng vịn bàn ngồi dậy, mở ngăn kéo lấy ra một tấm mặt nạ da người rất tinh xảo, đeo lên mặt