← Quay lại trang sách

Chương 3 Thiếu nữ trên tàu điện ngầm

Tuyến tàu điện ngầm số 9 ở Seoul Hàn Quốc được khởi công xây dựng từ năm 2001. Ngày đầu tiên đi vào hoạt động, hành khách vốn dĩ ngày thường rất quy củ trật tự bỗng trở nên nhốn nháo, chen lấn giẫm đạp lên nhau, gây ra hậu quả rất thương tâm: bốn người chết, mười sáu người bị thương nặng. Theo lời kể của nhiều hành khách có mặt khi sự cố xảy ra, bên trong cửa sổ tàu điện ngầm chợt xuất hiện một thiếu nữ tay cầm tờ giấy vàng áp lên mặt. Khi bỏ tờ giấy xuống, mắt mũi miệng đã biến đâu mất cả, chỉ còn một khuôn mặt nhẵn thín. Cô ta còn vẫy tag với hành khách.

Nghe nói lúc thi công đường tàu điện ngầm, người ta đã khai quật được rất nhiều hài cốt. Để tránh gây hoang mang dư luận, đơn vị thi công đã tìm đủ mọi cách bưng bít thông tin. Người ta đồn rằng, oán khí của linh hồn vào lúc 0 giờ sẽ biến thành thiếu nữ, di tìm “người phạm ngũ tội” trong ngày để tiêu bớt oán khí của mình. Có hành khách đi trên tuyến tàu số 9 nhặt được một chiếc điện thoại di động, khi mở ra, thấy bức ảnh cuối cùng được chụp vào rạng sáng ngày xảy ra sự cố, cửa tàu điện ngầm vừa mở, có một thiếu nữ tóc xoã kín mặt, tay cầm lục lạc đứng phất phơ trên sân ga...

Ga tàu điện ngầm, Seoul, Hàn Quốc.

Kim Hyeon Hye đứng một mình trên sân ga đợi tàu, chốc chốc lại lấy điện thoại ra xem giờ. Lúc này đã là 23 giờ 10 phút. Cô nhẩm tính, từ đây đến đó phải mất nửa tiếng đồng hồ, chắc khách hàng không đến nỗi phật ý.

Tuy nói là cường quốc kinh tế châu Á, nhưng không phải người Hàn Quốc nào cũng có thu nhập sung túc. Kim Hyeon Hye xuất thân từ làng chài ở Gyeongsangbuk phía đông Hàn Quốc, đến Seoul làm việc, ban ngày làm nhân viên đánh máy cho công ty, buổi tối lên mạng xã hội SNS tìm khách. Quan điểm của cô gái trẻ rất thực tế: bán tuổi thanh xuân lấy tiền, còn hơn quay về cái làng chài xác xơ, lấy đại một gã ngư dân người tanh như cá, lại có thể chu cấp cho em gái học hành để thoát khỏi làng quê. Làm gái gọi “rau sạch” tuy tiềm tàng nhiều nguy hiểm, nhưng chỉ cần đủ thận trọng và khôn ngoan, chắc chắn sẽ kiếm bộn hơn hẳn đám gái đứng đường nhan nhản ở khu đèn đỏ. Đến giờ, cô vẫn không hề hối tiếc với lựa chọn của mình.

Để đầu tư cho “công việc”, cô đã cắn răng đổ một món tiền lớn vào Viện thẩm mỹ JK nổi tiếng nhất Hàn Quốc để gọt xương gò má và gọt cằm, tút tát lại nhan sắc. Giờ đây, ngoài việc không thể cười hết cỡ và biểu cảm hơi cứng nhắc chút ít, cô đã trở thành một mỹ nữ đích thực. Tiếp khách thôi mà, chẳng ai để tâm đến những điều lặt vặt ấy. Nếu không phải dồn tiền nộp học phí cho em gái, cô còn định làm phẫu thuật mở rộng góc mắt và nâng mũi nữa. Em gái cô vừa được Công ty truyền thông và giải trí JK danh giá tuyển chọn, có cơ hội lên con tàu Nam Ấn Độ Dương để tham gia vòng chung tuyển. Nếu vận may mỉm cười, chẳng mấy chốc nó sẽ trở thành ngôi sao trong làng giải trí. Đây cũng là động lực khiến cô càng phải dốc sức kiếm tiền.

Trong bóng tối của đường hầm vọng lại tiếng gió rít chói tai, tựa tiếng ma quỷ gầm thét dưới địa ngục sâu thẳm. Từ trong đường hầm thốc tới một luồng hơi lạnh ngắt, ánh đèn pha rạch toang bóng tối thâm u, giống như hai con mắt khổng lồ ngự trên đầu quái thú. Kim Hyeon Hye bỗng bật cười chợt nghĩ, trông con tàu chẳng khác gì một cỗ quan tài khổng lồ. Tin đồn đơn vị thi công đường hầm đào được nhiều bộ hài cốt dưới lòng đất, cô cũng từng nghe nói. Hình như sau vụ đó, đơn vị thi công thường xuyên gặp phải tai nạn chết người, đến nỗi phải kín đáo mời pháp sư Saman tới làm lễ cầu siêu suốt mấy ngày liền, rồi còn hứa hẹn rằng, sau này cứ qua 0 giờ, sau khi kết thúc chuyến tàu cuối cùng, sẽ cho đoàn tàu trống không chạy thêm một lượt đi về nữa, để đưa các linh hồn bị quấy nhiễu quay về chỗ cũ. Kể cũng lạ, từ đó trở đi, công việc tiến triển rất thuận lợi, và công trình tàu điện ngầm Seoul đã hoàn thành đúng tiến độ.

Cuộc sống về đêm ở Seoul ngày càng nhộn nhịp. Hệ thống tàu điện ngầm đã mở thêm nhiều tuyến mới, nhưng không bao giờ chạy quá 0 giờ. Nghe nói chuyến tàu không khách cuối cùng là do tài xế lái xe tang điều khiển. Có tin đồn rằng, đã từng có người bước lên chuyến tàu cuối cùng này, thấy trong toa không một bóng người, nhưng nhìn vào hình ảnh phản chiếu qua cửa kính, lại thấy trên các băng ghế đều chật kín hành khách.

Càng nghĩ, Kim Hyeon Hye càng thấy sởn gai ốc. Đoàn tàu đã nhô ra khỏi đường hầm hun hút, từ từ dừng lại. Cửa xịch mở. Hành khách lác đác, người ngáp ngắn ngáp dài, kẻ ngủ gà ngủ gật. Cô nhìn thoáng qua, thấy không có ai giống bợm rượu hay giang hồ anh chị, liền bước lên tàu, ngồi xuống ghế, cẩn thận cầm túi xách che cặp đùi trắng nõn lộ ra bên ngoài vạt váy siêu ngắn.

Tàu lần lượt qua các ga. Hành khách uể oải xuống tàu. Cứ thế đến ga cuối cùng. Chẳng ai để ý Kim Hyeon Hye ngồi dán mình vào ghế, hoàn toàn bất động. Gương mặt xinh đẹp đúng chuẩn dao kéo hé một nụ cười đờ đẫn, mắt nhìn trân trân vào ô kính cửa sổ đối diện, trong mắt trái, một tia máu đỏ tươi chạy thẳng vào con ngươi.

Từ dưới ghế chọc lên một cái đũa nhọn hoắt, xuyên thẳng vào mông Kim Hyeon Hye, nhưng cô vẫn ngồi im không nhúc nhích. Dưới gầm ghế thò ra một bàn tay gầy đét bê bết máu. Một gã ăn mày hom hem chậm chạp chui ra, nâng cằm Kim Hyeon Hye lên, cúi hôn bờ môi lạnh toát của cô. Chốc lát, trên khuôn mặt Kim Hyeon Hye, gân xanh nổi lên dày đặc như mạng nhện, từ lỗ mũi phả ra hai luồng khí xám xịt, cơ thể teo tóp lại như quả bóng xì hơi. Gã ăn mày vẫn tiếp tục hôn cô ngấu nghiến, rồi lại cầm đũa nhọn đâm thẳng xuống đỉnh đầu cô. Hắn nhổ cái đũa ra, thè cái lưỡi bám đầy rêu xanh liếm sạch máu dính trên đầu đũa. Sau đó, hắn thở hắt ra một hơi khoan khoái rồi lại chui xuống dưới gầm ghế.

Lát sau, nhân viên đi tuần bước vào trong toa, nhìn thấy thi thể rùng rợn của Kim Hyeon Hye, chẳng hề tỏ ra sợ hãi. Ông ta thành thạo rút ra một lá bùa màu vàng, dán lên trán Kim Hyeon Hye, sau đó lại bước sang toa kế tiếp. Nhìn hình bóng phản chiếu qua cửa kính, Kim Hyeon Hye tựa như đang ngủ say. Lát sau, cô đứng dậy, đi đến trước cửa kính, nhìn thi thể của mình ngồi trong toa tàu, khẽ chạm ngón tay lên tấm kính, hà hơi vẽ một ký hiệu lạ lên lớp hơi nước lờ mờ, rồi lại quay trở về ghế. Bên cạnh cô dần dần xuất hiện rất nhiều người. Cô đặt hai tay lên đầu gối, rồi ngồi thẳng dậy.

Tàu lại lăn bánh, tiếp tục lượt chạy cuối cùng trong đêm nay.

Đến ga cuối. Có một người đàn bà đeo kính không tròng, mặt lạnh như băng ngồi gấp hạc gấy. Cứ gấp xong một con hạc, lại có một “người” biến thành khói xám bay ra qua cửa kính, chui vào hạc giấy, rồi con hạc vỗ cánh, bay vào trong đường hầm đen hun hút.

“Người phạm ngũ tội, không đáng phải chết.” Người đàn bà cầm lên chiếc lục lạc đồng, đi thẳng vào trong toa tàu, giật lấy tờ giấy màu vàng dán trên trán Kim Hyeon Hye, sau đó vạch mắt cô ra: “Tà dâm. Trong mắt có tia máu đỏ. Ủa? Con rối bệnh? Pháp sư Saman?”

Ngũ tội, theo quan điểm dân gian, là “ăn, uống, gái, bạc, hút”, tương ứng với năm bộ phận miệng, mày, mắt, tai, mũi. Người phạm ngũ tội, trong vòng mười hai tiếng đồng hồ, tại năm bộ phận tương ứng sẽ xuất hiện tia máu nhỏ. Nếu thấy các bộ phận trên có tia máu chạy xuyên qua, tuyệt đối không được đi tàu điện ngầm!

❀ 1 ❀

Trực thăng cứu hộ đến sớm những mười mấy phút. Trước khi lên đường, thuyền trưởng tặng cho tôi một chiếc iPad, tôi hơi thắc mắc, người Hàn Quốc sao lại không dùng hàng Samsung? Đang định từ chối thì thuyền trưởng vỗ mạnh vào vai tôi: “Bên trong có lưu một số thứ, anh phải xem đấy!”

Hai nhân viên cứu trợ trao đổi một chốc với thuyền trưởng, tôi không hiểu tiếng Hàn, nên chui luôn vào trong máy bay. Nguyệt Bính dựng cao cổ áo, tựa nghiêng trên ghế ngủ luôn. Tôi thấy thuyền trưởng vừa nói vừa đưa tay chỉ vào tôi, nhân viên cứu hộ ngoảnh sang, có vẻ sửng sốt, gật đầu lia lịa. Tôi quay sang định gọi Nguyệt Bính, thì thấy nó đã ngáy pho pho.

Chẳng có việc gì làm, tôi mở iPad. Thật không ngờ thuyền trưởng tuy là con rối, nhưng lại rất thích chụp ảnh. Trong máy chứa tới hơn 20G ảnh phong cảnh và video. Tôi mở xem lần lượt từng tấm, rất tò mò tại sao thuyền trưởng lại tặng tôi thứ này. Chẳng lẽ ông ta sợ tôi đi máy bay ngồi rỗi buồn chán nên mới gửi ảnh cho tôi xem?

Nhân viên cứu hộ lên máy bay, mỉm cười với tôi rồi nói vài câu xã giao bằng tiếng Anh. Tiếng Anh của anh ta không lưu loát lắm, lưỡi cứ cứng đờ, phát âm ngắc ngứ, tôi vốn gà mờ tiếng Anh, nghe anh ta nói mà chẳng hiểu gì, chỉ biết cười trừ cho xong chuyện.

Máy bay trực thăng cất cánh. Thuyền trưởng ra sức vẫy tay. Chẳng mấy chốc, con tàu đã trở thành một chấm đen xa tít. Tôi bỗng thấy bâng khuâng. Lần trước nhìn xuống Nam Ấn Độ Dương từ trên cao, là rơi từ máy bay xuống; giờ đáp máy bay rời đi, lại được chiêm ngưỡng cảnh tượng này lần nữa. Số phận quả là khó nói. Hòn đảo đã nuôi sống chúng tôi suốt một năm trời, giờ không biết nằm ở chốn mù khơi nào giữa đại dương. Nhớ lại những chuyện xảy ra trên đảo, vô vàn cảnh tượng hãi hùng lại hiện ra trước mắt, tôi vội hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh để xua tan nỗi sợ. Nguyệt Bính vẫn ngủ khò khò. Tôi thấy mừng vì mình quá may mắn. Nếu một năm qua không có Nguyệt Bính bầu bạn, không biết tôi có đủ can đảm để sống sót trên đảo hay không.

Tôi đang định tắt iPad để chợp mắt một lúc, thì vô tình mở đến một đoạn clip tối đen. Xem ngày tháng, thấy mới quay ngày hôm qua, bèn tiện tay mở ra xem.

Đoạn clip dài hơn hai phút chạy xong liền tự chuyển sang clip khác, cứ chạy liên tục khoảng bốn năm đoạn như vậy.

Xem xong mấy đoạn clip này, tôi toàn thân lạnh toát, mắt hoa lên cả một trời sao. Tôi cố gắng điều khiển những ngón tay đang run rẩy, muốn xem lại lần nữa, nhưng chúng không chịu nghe lời, không thể khiến chúng chạm vào đúng chỗ trên màn hình. “Cạch” một tiếng, chiếc iPad rời khỏi tay tôi rơi xuống. Nhân viên cứu hộ nghe thấy liền quay sang hỏi, tôi xua tay ra hiệu không có chuyện gì.

Hẳn là sắc mặt của tôi trông khó coi lắm, nên nhân viên cứu hộ có vẻ ngờ vực, nhưng cũng không nói gì, chỉ đưa cho tôi một chai nước. Tôi mở nắp chai, ngửa cổ dốc ừng ực một hồi quá nửa, rồi quay sang đập luôn cái chai vào vai Nguyệt Bính: “Dậy mau, tao muốn hỏi!”

Nguyệt Bính nhún vai, gục đầu ngủ tiếp. Tôi nhìn chằm chằm vào chiếc iPad, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi khó tả!

Các đoạn clip quay lại cảnh trên tàu hôm qua, còn có cả tôi trong đó.

Tôi đứng trong phòng, lẩm bẩm một mình, chốc chốc lại bước sang phía đối diện, dùng vẻ mặt và giọng nói của Nguyệt Bính để tự đối thoại với mình. Có vẻ miêu tả của tôi rất rối loạn, nhưng tôi không thể giải thích rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra. Hay nói một cách ngắn gọn, trong đoạn clip không hề có Nguyệt Bính, trong phòng ngủ, trong phòng của con rối bệnh, trong cabin của thuyền trưởng, tất cả đều là tôi đang trò chuyện với một “tôi” đóng vai Nguyệt Bính. Đoạn video cuối cùng là cảnh tôi nói chuyện với thuyền trưởng.

Nhưng tôi lại không nhớ chuyện đó đã xảy ra vào lúc nào! Tôi hít vào một hơi thật sâu: chẳng nhẽ cả năm nay, chỉ có một mình tôi sống trên đảo hoang?

Nhưng Nguyệt Bính bên cạnh tôi rốt cuộc là ai? Lẽ nào Nguyệt Bình đã chết rồi, hay là, cái người tên là Nguyệt Bính kia chưa bao giờ tồn tại, tất cả đều do tôi tự tưởng tượng ra?

Tôi cảm nhận thấy từng sợi lông trên người đang dựng đứng. Tim tôi đập thùm thùm muốn vỡ tung lồng ngực. Tôi vỗ mạnh lên trán rồi đập thẳng vào vai Nguyệt Bính: “Dậy, dậy mau!”

Nguyệt Bính uể oải hé mắt: “Mày im cho tao ngủ một lát không được à?”

“Nguyệt... Nguyệt Bính, mày... rốt cuộc mày là thật hay là giả?” Tôi cố lắm mà giọng vẫn cứ run lên.

Nguyệt Bính gãi mũi: “Người giả mà đẹp trai lồng lộng được thế này sao?”

Tôi thở hắt ra. Cho dù những điều tai nghe mắt thấy chưa chắc đã là sự thật, thế nhưng một người sống sờ sờ ngay trước mặt, làm sao có thể là không khí được?

Nhân viên cứu hộ cảnh giác nhìn tôi, rồi ghé tai người còn lại rì rầm vài câu. Tôi bỗng cảm thấy căng thẳng khác thường, dự cảm sắp xảy ra chuyện chẳng lành. Đúng lúc đó, tôi liếc thấy hình bóng mình phản chiếu trong gương chiếu hậu bên trên khoang trước máy bay. Ở hàng ghế sau, chỉ có một mình tôi, tôi đang ngồi trên ghế của Nguyệt Bính, tay gãi mũi, nói chuyện cùng không khí.

Tôi hoang mang cực độ. Rốt cuộc tôi là tôi, hay tôi là Nguyệt Bính?

“Xin hỏi, chúng tôi có mấy người?” Tôi hỏi nhân viên cứu hộ.

Nếu không thể có được câu trả lời xác đáng, chắc tôi sẽ hoá điên ngay mất.

Hai nhân viên cứu hộ bỏ kính râm xuống, đưa mắt nhìn nhau rồi cùng phá lên cười. Tôi ngơ ngác một hồi, rồi mới nhận ra, có một người trông rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó!

“Cuối cùng thì cũng bắt được!” Nhân viên cứu hộ có nốt ruồi ở đuôi mày trái thôi cười, nhún vai giễu cợt, “độ kháng thuốc mạnh đấy, nhưng cũng đến lúc hôn mê rồi.”

Tôi đang sửng sốt không hiểu, bỗng thấy mí mắt nặng trĩu như đổ chì, cơn buồn ngủ ập đến như thuỷ triều, tay chân rũ rượi không còn sức lực, đầu óc mụ mị, trước mắt cứ nhoà dần, nhoà dần, cuối cùng chỉ còn một khoảng không xám xịt. Gắng gượng lắm tôi mới nghe thấy tiếng bàn tán bên tai:

“Chuột có chạy đến đâu thì cũng bị mèo tóm cổ thôi.”

“Hình như hắn không biết mình là ai?”

“Ha ha, biết thì càng đau khổ hơn thôi.”

“Nói cũng phải, hắn và Nguyệt...”

Tôi đã nhớ ra kẻ đó là ai rồi!

Nhưng tại sao hắn lại xuất hiện ở đây?

❀ 2 ❀

Tôi mở mắt. Trước mắt vẫn là khoảng không tối tăm không chút ánh sáng. Không khí ẩm ướt, xung quanh đặc quánh mùi mốc meo, có tiếng nước nhỏ tí tách lúc xa lúc gần. Tôi khẽ đưa tay sờ xung quanh, nhưng chẳng chạm phải vật gì, cứ như tôi đang lọt thỏm trong một khoảng không bất tận.

Thuốc mê vẫn chưa hết tác dụng. Đầu óc mụ mị. Lưỡi khô rát như thiêu. Tôi đan hai bàn tay vào nhau, day huyệt Hổ khẩu giữa ngón cái và ngón trỏ, kích thích Thủ dương minh đại tràng kinh để chống hôn mê. Day vài chục lần, đầu óc dần tỉnh táo trở lại, tôi đã nhớ được những chuyện xảy ra trước lúc hôn mê. Nhân viên cứu hộ có nốt ruồi ở đuôi mày trái, chẳng phải ai khác, chính là gã Ma Núi Minamino Hiroshi đã biến thành người cáo và biến mất trên núi Fuji Nhật Bản. Tôi lại thấy trong lòng rối bời. Tại sao trực thăng lại chở tôi tới đây? Đây là đâu?

“Anh tỉnh rồi à?”

Đang mải suy nghĩ, một giọng nói thình lình vang lên bên tai khiến tôi giật nảy mình suýt vỡ mật. Hình như là giọng con gái. Nguyên tắc sinh tồn mách bảo tôi phải “tiên phát chế nhân”, tôi đang đắn đo không biết nên hạ gục đối phương bằng đòn cùi chỏ hay cú thôi sơn, thì giọng nói kia lại vang lên: “Tôi không phải người xấu.”

Tôi tự nhủ, dù cô có phải người xấu hay không, cứ phải khống chế cô trước đã rồi tính, là tình thế bắt buộc chứ tôi có muốn ra tay với phụ nữ đâu! Tôi khẽ khàng xoay người về phía phát ra giọng nói, đang định tung quyền, chợt nghĩ đến một chuyện, nắm đấm bỗng khựng lại nữa chừng: “Cô biết nói tiếng Hoa? Cô là người Hoa?”

“Ồ? Phải là người Hoa mới nói tiếng Hoa được ư? Người Hàn không được phép nói tiếng Hoa ư?”

Tôi chợt cảm thấy thế giới này thật điên đảo tận cùng. Tôi đang ở trong một nơi tăm tối, nói chuyện với một cô gái Hàn Quốc nói tiếng Hoa khẩu ấm vùng Đông Bắc!

“Tạch”, đèn thình lình bật sáng. Không kịp thích ứng, mắt tôi nhức lóa không mở nổi. Tôi hết nheo lại dụi, một lúc sau mới nhìn rõ cảnh vật xung quanh.

Đây là một gian tầng hầm rộng chừng sáu chục mét vuông, cao chí ít cũng phải sáu bảy mét, trên bức tường mọc đầy rêu gắn chi chít những ống nước hoen gỉ, to nhỏ đủ cỡ, chạy lên tận trần nhà hình vòm. Bức tường bên trái mở ra một đường hầm hình ống tròn, không biết thông tới đâu, chốc chốc lại vọng ra tiếng chuột chí choé. Giữa phòng chồng chất ngổn ngang nồi niêu bát đĩa, quần áo, giày dép cũ và đủ thứ chổi cùn giẻ rách khác, còn có cả một chiếc ti vi màu đang bật, màn hình chen chúc cả tá cô gái ăn mặc mát mẻ đang nhảy múa đủ điều gợi tình. Bên phải ti vi kể chiếc ghế sofa, ngồi thu lu trên đó là một cô gái tuổi độ đôi mươi, quần jeans áo thun loang lổ vết ố, tóc rối bù buộc túm lại phía sau, khuôn mặt lem luốc như lâu lắm rồi chưa rửa, đang nheo mắt nghiêng đầu nhìn tôi dò xét: “Anh tên gì?”

“Tôi tên gì thì liên quan gì đến cô?”

Chả hiểu sao giọng tôi cũng pha chút khẩu âm vùng Đông Bắc.

“Anh biết không, tôi đã cứu anh đấy! Tôi lại không được phép hỏi tên anh hay sao?” Cô gái đưa tay lên quẹt ngang mặt, nhảy phóc tới trước mặt tôi, đưa tay sờ vào cằm tối, “người ta bảo đàn ông có râu, là thế này đấy à?”

Tôi ngẩn người, không biết phải đối đáp thế nào,

“Hãy thả tôi ra, tôi không muốn chết. Không... không... á! Ma!”

Trong lúc tôi đang ngơ ngác, bỗng có tiếng kêu rú thảm thiết của phụ nữ vọng lại từ trong đường hầm hình ống, lúc xa lúc gần, âm thanh như dội thẳng vào màng nhĩ, tôi nghe mà rùng mình. “Rẹt” một tiếng rùng rợn, như có vật gì bị xé đôi, tiếng gào rú im bặt. Rồi có tiếng nhai nhóp nhép vẳng ra, nghe mà ghê buốt chân răng.

“Bà ơi,” cô gái gọi với vào trong, “có ngon không?”

“Ừm. Nó dậy chưa?” Một giọng nói già nua vọng lại âm âm từ sâu trong đường hầm, “dẫn nó vào đây.”

Cho dù không có não, tôi cũng đoán ra có một bà già ăn thịt người đang nấp trong đường hầm. Vậy thì chắc chắn tôi sẽ trở thành món tiếp theo cho mụ. Không chạy lúc này thì còn đợi lúc nào?

Có vẻ như cô gái không đề phòng tôi. Cô ta một mình bước về phía đường hầm, vừa đi vừa giục: “Nào, đi gặp bà thôi.”

Tay tôi ngầm vận lực, định chém mạnh vào gáy cho cô ta ngất đi rồi tính tiếp.

Bất chợt, sâu thẳm bên trong đường hầm tối om loé lên hai ngọn nến len lét, cháy bập bùng kéo thành từng vệt xanh lè trong bóng tối.

Dưới ánh sáng xanh nhờ nhợ, tôi loáng thoáng nhìn thấy một vật trắng toát đang từ từ chui ra khỏi đường hầm.

“Bà ạ.” Cô gái bắt chéo hai tay trước ngực cúi chào.

❀ 3 ❀

Vật trắng toát kia bò đến trước cửa đường hầm thì lao vụt ra, vòng qua cô gái rồi xông về phía tôi. Trong cơn hốt hoảng, tôi kịp nhận ra một con bạch xà với đôi mắt xanh lét, không kịp trở tay, tôi vội lùi lại phía sau thì đụng ngay phải bức tường uớt rượt. Con bạch xà từ trên cao đáp xuống sàn, uốn éo bò tới, quấn lấy cổ chân tôi rồi vùn vụt bò lên, nhoáng cái đã quấn quanh tôi chặt cứng như xác ướp. Đầu con rắn ngóng lên trước mặt tôi, đôi mắt len lét nhìn thẳng vào mắt tôi.

Máu trong người tôi như đông cứng!

Đó nào phải là rắn rết gì, mà là hai con mắt gắn trên mái tóc dài bạc trắng!

Hai con mắt như hai quả táo xanh ấn vào trong cục bột, bị nuốt chửng trong mái tóc bạc rối bù. Những tiếng rin rít phát ra từ bộ tóc dính bết khiến tôi tức thở, xương sườn kêu lên răng rắc, không khí trong phổi bị ép ngược lên cổ họng, phát ra những tiếng “ặc ặc” vô thức.

Tôi lấy hết sức bình sinh vùng thật mạnh, nào ngờ bộ tóc vẫn tiếp tục cuốn chặt, siết cúng vào da thịt, toàn thân như bị bó chẽn trong một tấm lưới sắt, thít đến đau rát. Tôi mất thăng bằng, thẳng đơ đổ vật xuống sàn.

Tôi hai mắt trừng trừng nhìn thấy sàn nhà vùn vụt lại gần, “rầm” một tiếng, mặt đập thẳng xuống đất nổ đom đóm, mũi cay xé như bị đổ giấm, răng bập vào môi, miệng tanh mùi máu.

Tôi thầm nghĩ, lần này chắc tiêu rồi, còn chưa kịp hiểu đầu cua tai ốc thế nào đã bị người ta xơi tái. Không biết con quái vật kia sẽ chế biến tôi thành món gì đây?

Bộ tóc đang quấn quanh cổ tôi bỗng toẽ ra vô số sợi mảnh li ti màu trắng, trên đầu có cái lỗ bé xíu như lỗ kim, ứa ra thứ chất lỏng màu vàng nhợt. Nước vàng nhanh chóng khiến bộ tóc dính bết lại thành từng mảng, xoắn bện với nhau thành quả cầu tóc to bằng đầu người, bên trong có bọt khí nổi lên lục bục, từ từ nhô lên thành mũi, miệng, tai, chốc sau, đã bện kết thành một bộ mặt già nua nhăn nhúm.

“Bụp”, hai con mắt xanh lè bật ra từ trong hốc mắt, đảo mấy cái rồi nhìn tôi trừng trừng.

Cái mặt người há miệng, bật ra một câu: “Nam Hiểu Lâu, con trai của ta. Ta đợi con đã lâu lắm rồi.”

Bộ mặt người được chằng bện từ vô vàn sợi tóc kia chỉ cách mặt tôi có vài phân, khi lên tiếng, tôi nhìn rõ mồn một những sợi tóc bên trong miệng đang ngoe nguẩy.

Tôi vừa kinh hãi vừa ghê sợ, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tại sao “nó” lại biết tên tôi. Nếu không phải đang bị siết chặt như khúc giò, chắc tôi đã nhổ toẹt vào “nó” rồi.

Bộ mặt người vừa dứt lời, bỗng “bụp” một tiếng, cả núi tóc lớn đồng loạt bung ra, nước vàng bắn tung toé, phun đầy lên mặt tôi. Toàn thân tôi lập tức nhẹ bẫng. Tôi cuống cuồng đưa tay áo chùi mặt, chỉ muốn nôn oẹ.

Khó khăn lắm mới mở được mắt, thì thấy cô gái kia đang cười khúc khích, má trái xoáy sâu một lúm đồng tiền: “Vừa nãy anh định đánh lén tôi đấy phải không? Thảo nào bà tôi định xử lý anh.”

“Mẹ kiếp! Nếu là cô thì chắc vỡ mật chết mẹ nó từ lâu rồi!” Tôi điên tiết nhưng không biết trút vào đâu, lại không dám ra tay vì sợ bà già rùng rợn kia bắt trói nữa, nên chỉ dám lầm bầm chửi.

Cô gái chớp chớp mắt, nghiêng đầu hỏi: “Mẹ kiếp với mẹ nó là ai thế?”

Tôi đứng hình mất một lúc, cơn giận dữ dâng lên đến họng lại phải từ từ nuốt xuống. Tôi trợn mắt nhìn cô gái, không biết nên trả lời cô ta như thế nào, vô thức bước lại vài bước.

“Coi chừng dưới chân!”

Tôi vừa nhấc chân lên, cô gái bỗng hét lớn. Tôi giật nảy mình, vội xoạc chân sang bên cạnh, cử động thình lình khiến cổ chân đau nhói. Nhìn xuống chỗ lúc nãy định đặt chân xuống, thấy một con mắt xanh lét đang nằm ngay tại đó.

Bộ tóc bạc lại thò ra khỏi đường hầm, cuốn lấy con mắt rồi thụt ngay vào.

“Đúng là có tuổi rồi, đi đâu quên đó!”

“Bám sát đấy, ở đây mà lạc đường thì rầy rà to.” Cô gái có vẻ rất vô tư, dặn tôi xong thì chui ngay vào đường hầm, để lại mình tôi trong phòng.

Tôi ngẩn ra một lúc mới khom lưng chui vào theo.

❀ 4 ❀

Trong đường hầm tối om om, cứ như lọt vào một thế giới khác. Sự việc tuy quái đản, nhưng bộ tóc gớm ghiếc và cô gái kia đều không có vẻ thù địch, tôi cũng yên tâm phần nào. Bám theo tiếng bước chân của cô gái đi được khoảng hơn chục mét, mắt tôi dần thích ứng với bóng tối, đã có thể lờ mờ nhìn thấy hình bóng của cô ta.

Sau khi đi vòng vèo chừng năm sáu phút, bàn chân tôi bắt đầu lún xuống bùn lầy, mỗi bước đi phải chật vật lắm mới nhấc chân lên được. Tôi nhẩm tính đã đi được khoảng ba bốn chục mét rồi, tự nhủ không biết bộ tóc của bà già kia phải dài đến đâu? Chẳng nhẽ khi người ta già quá rồi thì tóc cũng thành tinh?

Lúc này, tôi sực nhớ tới một câu chuyện có liên quan đến tóc.

Hồi học năm thứ hai đại học, lớp tôi có một nữ sinh chuyển đến, tên là Trương Hiểu Nghệ. Cô rất xinh đẹp, đặc biệt là mái tóc màu nâu óng ả vô cùng nổi bật. Bình thường cô khá ít nói, tính tình dịu dàng, học giỏi, trên người luôn phảng phất hương thơm thảo mộc.

Trong lớp có một nữ sinh nhà giàu tên là Lý Mẫn, ngoại hình cũng tàm tạm, nhưng rất kiêu căng, lúc nào cũng coi mình như nữ thần. Nhưng thành tích học tập, nhan sắc, tính cách lại không phải cứ có tiền là mua được. Thấy Trương Hiểu Nghệ được nhiều người yêu mến, Lý Mẫn rất bực bội. Cô ta rủ mấy nữ sinh khác tố cáo lên hiệu trưởng, nhà trường quy định nữ sinh phải để đầu tóc gọn gàng, Trương Hiểu Nghệ để tóc quá dài là vi phạm nội quy. Hiệu trưởng nói rằng, Trương Hiểu Nghệ là người dân tộc thiểu số, để tóc dài là truyền thống của dân tộc cô, cần phải tôn trọng. Lý Mẫn đành hậm hực quay về. Tên của dân tộc đó rất khó đọc, giờ tôi cũng quên rồi, chỉ nhớ đó là một dân tộc thiểu số ở vùng Quảng Tây.

Theo tôi thấy, những kẻ lớn lên trong nhung lụa, được cưng chiều từ bé, thường không chấp nhận bạn bè cùng trang lứa nổi trội hơn mình. Lý Mẫn nhìn Trương Hiểu Nghệ, càng ngày càng ngứa mắt. Cô ta lại rủ đồng đảng Lưu Ninh tìm cách trút giận. Hết giờ học, bọn họ quây lấy Trương Hiểu Nghệ, khen tóc của cô đẹp rồi lén dính đầy kẹo mạch nha lên mái tóc của cô. Hồi cấp một, bọn con trai thường giở trò này. Tóc bị dính mạch nha sẽ không thể gội sạch được, chỉ có cách cắt bỏ.

Ngày hôm sau, Trương Hiểu Nghệ không đến lớp. Đến ngày thứ ba, cô xuất hiện với mái tóc đã cắt ngắn. Thật không ngờ, mái tóc ngắn càng tôn thêm vẻ đẹp thánh thiện của cô, trông cô càng nổi bật hơn nữa.

Lý Mẫn bực tức không thể tả. Thấy Trương Hiểu Nghệ bị hại mà chẳng làm gì mình, cô ta càng được thể lấn tới, thường xuyên gây hấn. Có lẽ do không chịu nổi nên hơn một tháng sau, Trương Hiểu Nghệ chuyển trường. Lý Mẫn đắc ý ra mặt, lúc nào trông cũng vênh váo.

Thời tiết ngày càng nóng nực. Kỳ nghỉ hè đã đến gần. Ai nấy giam mình trong lớp học nóng hầm hập mải miết ôn bài, cả lớp chỉ có ba cái quạt trần để hạ nhiệt. Tôi còn nhớ rất rõ, hôm ấy, Lý Mẫn và một cậu học sinh cá biệt rất bảnh trai đang chụm đầu thì thầm thân mật, Lý Mẫn chợt kêu ngứa đầu, sai cậu bạn kia gãi hộ. Cậu ta cợt nhả gãi vài cái, bất chợt rú lên ầm ĩ, nhảy tưng tưng, tay vẩy rối rít. Trong kẽ móng tay giắt một miếng gầu lớn lỗ chỗ lỗ chân tóc, còn có cả mấy sợi tóc con mới mọc.

Lý Mẫn chẳng buồn quan tâm đến phản ứng của cậu bạn, vẫn luôn miệng kêu ngứa đầu, luồn hai tay vào tóc gãi sồn sột. Chốc sau, các mảng gầu đã dính đầy trong kẽ móng tay, bóng nhẫy, trắng ởn như cục kẹo mạch nha. Các bạn trong lớp đều kinh hãi rú lên, chạy dạt ra xa. Lưu Ninh chạy lại định cản, nhưng Lý Mẫn cứ như không nhìn thấy, hai tay càng gãi nhanh hơn, trên mặt lộ một nụ cười mãn nguyện. Tóc cô ta bị giật đứt từng cụm, để lộ da đầu trắng ởn, rớm máu. Máu ứa ra thành dòng, chảy ngoằn ngoèo xuống cổ.

Lúc này Lý Mẫn mới dừng lại, ngây ra nhìn đầu ngón tay một lát. Chốc sau, cô ta khẽ lầm bầm: “Ồ, kẹo mạch nha ở đâu mà ngon thế này.” Rồi đờ đẫn thè lưỡi liếm. Nhìn thấy Lưu Ninh đang đứng chết trân, cô ta chìa tay ra phía trước, hỏi: “Cậu có ăn không?”

Lưu Ninh nôn oẹ ầm ĩ. Cả lớp nhốn nháo. May sao lớp trưởng kịp định thần, vội chạy đi gọi hiệu trưởng.

Chốc sau, hiệu trưởng vội vã chạy tới, bảo học sinh đi gọi y tá, còn mình thì gọi cảnh sát. Đúng lúc này, cây quạt trần bỗng rung lên bần bật rồi “rắc” một tiếng, cánh quạt gãy rời, văng thành một hình cánh cung, chém về phía thầy hiệu trưởng.

Cánh quạt sắc bén chém phập vào sau gáy thầy hiệu trưởng, ông lập tức ngã vật xuống, máu phun ra đầm đìa. Không chỉ có thế, cánh quạt còn tiếp tục bắn về phía Lý Mẫn và Lưu Ninh.

Tôi không bao giờ quên được cảnh tượng máu me hãi hùng hôm ấy. Sau đó, thầy hiệu trưởng được đưa ngay đến bệnh viện, nghe nói bị chấn thương sọ não, sống thực vật hết đời. Lý Mẫn và cô bạn cũng được đưa tới bệnh viện, về sau làm thủ tục xin nghỉ học, từ đó tôi không còn gặp lại họ nữa. Nghe nói, gia đình họ đã phải chi bộn tiền để đưa họ sang Hàn Quốc phẫu thuật thẩm mỹ. Lưu Ninh phải cắt một lớp da trên mông để ghép lên trán, chỗ đó không thể mọc tóc được, phải đợi đến khi da lành hẳn mới làm phẫu thuật cấy tóc. Lý Mẫn còn thảm hơn, vết thương quá sâu nên rất khó cấy da. Không biết phải làm bao nhiêu cuộc phẫu thuật thẩm mỹ mới phục hồi được năm, sáu mươi phần trăm nhan sắc. Dây thần kinh và cơ mặt của cô ta bị tổn thương nghiêm trọng, khiến khuôn mặt cứ đơ như tượng gỗ, thậm chí không nhai được, chỉ có thể húp cháo loãng, còn phải định kỳ tiêm thuốc kháng sinh để chống viêm nhiễm.

Còn có một chuyện khiến tôi hết sức khó hiểu. Khi cảnh sát đến điều tra, ngoài tôi ra, tất cả các bạn học khác cứ như đã bàn nhau từ trước, đồng loạt nói là khi thầy hiệu trưởng vào lớp kiểm tra thì bị cánh quạt gãy rơi trúng đầu. Lời khai của tôi báo hại tôi bị họ bắt đi làm giám định tinh thần. Sau chuyện này, nhà trường cho gỡ hết quạt trần rồi lắp điều hoà. Thế là học sinh trường khác chuyển đến trường tôi rần rần, lớp nào cũng trong tình trạng quá tải, âu cũng là trong cái rủi có cái may.

Vào lễ tốt nghiệp, theo truyền thống của trường, mỗi lớp đều phải trồng cây lưu niệm trong vườn trường. Ý nghĩa của việc trồng cây thế nào không biết, nhưng vườn trường um tùm cây cối chính là nơi lý tưởng để các cặp đôi hẹn hò. Rất nhiều cây còn bị cạo vỏ, khắc nguệch ngoạc những câu nhắng nhít như X yêu Y, thương X trọn đời, mãi mãi bên X...

Lớp chúng tôi chọn một bãi đất trống cỏ dại mọc um tùm, rồi đứa cuốc đứa xẻng vung túi bụi đào hố trồng cây. Khi đào sâu chừng hơn nửa mét, bỗng có một vật đen xì văng lên theo xẻng đất, treo vắt vẻo trên cành cây bên cạnh. Đất rào rào rơi xuống, lộ ra một bộ tóc dài thượt!

Cả đám hồn vía lên mây, hét lên choe choé, ném cả cuốc xẻng rồi chạy tán loạn. Tôi nhìn xuống hố, thấy rễ cây xoắn xuýt vào nhau bện lẫn những lọn tóc nâu, loáng thoáng nhìn thấy một bộ hài cốt nằm lẫn trong đất.

Về sau, tôi có kể chuyện này cho Nguyệt Bính nghe. Nguyệt Bính bóp trán suy nghĩ một hồi, rồi nói rằng nơi chôn thi thể chính là “đất tự sát” trong cách cục phong thuỷ, đất đó oán khí không tan, tích tụ suốt chín năm, sẽ mượn cây cỏ biến thành hình người để báo thù.

Còn về nguyên nhân, chúng ta tự hiểu.

Tôi bỗng nổi hứng, liền vào trang web của trường, mở ảnh tập thể sinh viên từng khoá ra xem, quả nhiên nhìn thấy trong tấm ảnh chụp lớp mới khai giảng có một nữ sinh ngoại hình rất giống Trương Hiểu Nghệ, đặc biệt là mái tóc dài màu nâu óng ả nổi bật giữa đám đông.

❀ 5 ❀

Lẽ nào ở đây có một cái xác chôn ở ngay đất tự sát?

Đang suy nghĩ miên man, cô gái chợt dừng bước khiến tôi đâm sầm phải lưng cô. Không ngờ trông cô mảnh mai vậy mà cơ thể rất mềm mại. Cô không hề phật ý, hạ giọng nói: “Bà tôi tính khí hơi thất thường, anh đừng có ăn nói linh tinh đấy.”

Trong bóng tối, không biết cô có nhìn thấy tôi đỏ mặt hay không, tôi chỉ biết gật đầu lia lịa.

“Đứng yên đây.” Cô gái dặn rồi đi tiếp, tôi lờ mờ thấy cô ta sờ lần trên tường, chốc sau, chợt thấy loé lên một chùm sáng xanh quái lạ. Ánh sáng mỗi lúc một mạnh hơn, bên rìa chùm sáng xuất hiện rất nhiều tia màu lục, đan xen xoắn rối vào nhau, dệt thành thứ hoa văn kỳ quái.

Cả người tôi như có dòng điện chạy qua, khiến tôi tê dại. Hoa văn này rõ ràng là thứ bùa ma mà Nguyệt Bính thường vẽ để trấn những thứ ô uế!

Bên trong bức tường ẩm ướt phát ra những tiếng “vo vo”, giống như có một tổ ong bắp cày bị vỡ. Cô gái giơ hai tay cao quá đỉnh đầu, tì sát người vào bức tường, miệng lầm rầm một hồi. Âm thanh lạ lùng bên trong giống như nhận được mệnh lệnh. Giọng cô gái mỗi lúc một vang vọng trong đường hầm trống trải, âm sắc dần chuyển sang rền rĩ thê thiết. Từ trong luồng sáng xanh toả ra vô số vệt khí trắng, kèm theo tiếng “xì xì”, bay lên nóc hầm, thò ra rất nhiều sợi mảnh như sợi chỉ, từ từ quấn bện lại thành hình người, lững thững hạ xuống, đứng trong đường hầm rồi lại bay lên phấp phới.

Có thể nói, đây là lần đầu tiên tôi tận mắt nhìn thấy “ma hiện”, nhưng tôi không những không sợ hãi, trái lại còn cảm thấy vô cùng thân thuộc. Đang lúc ngỡ ngàng, thì nghe cô gái giục: “Vào đi!”

Lúc này, tôi thấy bức tường biến thành một lớp màng màu xanh, cô gái đứng ở bên trong, vẫy tay với tôi: “Nín thở, tập trung ý nghĩ, coi như trước mặt không có gì hết.”

Tôi trù trừ một lát rồi bước thẳng tới.

Khi chóp mũi của tôi vừa chạm vào vách tường thì “bụp” một tiếng, một sức hút vô hình lôi tuột tôi vào trong. Cô gái tươi cười hài lòng: “Bà nói đúng thật đấy, anh có thể đi xuyên qua bức tường bùa ma.”

Tôi giống như đứng trong biển nước, mỗi bước đi đều cảm nhận rõ sức cản của sóng nước, đang định hỏi có chuyện gì, dưới chân bỗng hẫng một cái như rơi xuống hố. Sức hút rất mạnh kéo hai chân tôi lôi tuột xuống dưới. Tôi cố vùng vẫy, nhưng sức hút lại càng mạnh hơn, tôi cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị hút cả xuống chân, tôi chỉ biết cuộn tròn người lại, lăn lông lốc xuống theo độ dốc của hầm. Tôi chẳng nhìn thấy gì hết, quay tít mù như chong chóng, tưởng như bộ óc đã bị xay thành sinh tố đến nơi. Chốc sau, “sầm” một tiếng, lưng tôi va mạnh vào đâu đó, đau như dần. Trước mắt chợt sáng choang. Tôi cố mở mắt, cảnh vật xung quanh vẫn xoay mòng mòng, nhưng tôi đã nhìn thấy những vật thể lạ đắp đống cách đó không xa.

“Nam Hiểu Lâu, tới rồi đấy ư?”

Tôi chưa kịp trả lời, dạ dày đã quặn lên dữ dội, tôi nhịn không nổi, liền nôn thốc nôn tháo.

“Nếu ta có thể tự ra được đây thì tốt, anh không phải vất vả thế này.”

Tôi lau miệng, cơn váng vất tan dần, lúc này mới run rẩy đứng lên, nhìn về phía phát ra giọng nói.

“Á!” Tôi rú lên hãi hùng, hai chân mềm nhũn, tim tôi thắt lại muốn vỡ trong cơn kinh hoàng tột độ!

Mấy chục cơ thể trần trụi chồng chất thành một đống thù lù, máu thịt đỏ au, ai nấy đều cố thò cánh tay ra ngoài giãy giụa thật lực. Nhìn từ xa, trông họ như những đứa trẻ được đẻ ra từ đống thịt, nhưng vùng vẫy mãi vẫn chưa thoát ra được.

“Nam Hiểu Lâu, cuối cùng thì anh cũng tới.” Giọng nói già nua lại vang lên.

Tôi lùi lại liền mấy bước, tránh thật xa đống thịt, gắng kìm chế cơn buồn nôn, rồi đưa mắt quan sát đám “người”. Những “con người” trợn trừng con mắt xám ngoét, ra sức khua khoắng đôi tay, tựa như đang cầu cứu tôi, nhưng cũng như chào tôi.

Đúng lúc này, trên đỉnh đống thịt sủi lên một cái bong bóng to bằng quả bóng rổ, mùi ẩm mốc, tanh tươi lập tức sặc sụa khắp phòng.

“Không ngờ ta vẫn còn sống để gặp lại anh!” Một bà lão nhô lên từ trong đống thịt, giương hai con mắt đục ngầu nhìn chòng chọc vào tôi, “à mà đương nhiên, ta làm sao có thể chết được.”

Tôi không thấy cơ thể của bà ta, chỉ thấy hai tay bà ta bị giữ chặt trong đống thịt, không thể rút ra được, giống như bị dính liền thành một thể với đống thịt ghê rợn.

“Nam Hiểu Lâu, hai mươi năm không gặp, đứa bé năm xưa nay đã lớn thế này rồi.”

“Bà nói gì?”

“Ha ha, anh và So Hye đều là những lựa chọn mà ta không bao giờ hối tiếc.”

❀ 6 ❀

“Bà ơi, đồ ăn hôm nay tới rồi. Tại sao lại có nhiều người phạm ngũ tội đến vậy?”

Tôi đang lúc bàng hoàng thì cô gái xuất hiện trong đường hầm, vác theo một gã đàn ông sặc sụa mùi rượu. Bà già tóc bạc ừm một tiếng, cô gái ném ngay gã đàn ông say khướt xuống bên đống thịt. Lũ quái nhân trần truồng lập tức chui ra, tóm lấy tay chân gã, bắt đầu tranh giành.

Từ lúc tỉnh lại đến giờ, tôi đã chứng kiến quá nhiều chuyện kinh hoàng rùng rợn, khiến đầu óc tôi tê dại. Tôi đưa tay nhéo mạnh lên má. Biết đâu đây là một cơn ác mộng, tôi sẽ nhanh chóng thức tỉnh!

“Đừng trách bà, bà cũng vì bất đắc dĩ mà thôi.” Cô gái cắn môi buồn bã, khẽ nắm lấy tay tôi.

Tôi nhảy dựng lên như bị điện giật, vùng mạnh cánh tay: “Đừng chạm vào tôi!”

Cô gái nghiêng đầu ngơ ngác nhìn tôi, rồi lại nhìn bà già, sau đó chìa tay ra trước mặt nhìn chăm chú: “Bẩn lắm sao?”

Tôi không biết phải nói thế nào.

“So Hye, đừng lấy làm lạ, con không sống trên thế gian nên không hiểu được cảm nhận của Nam Hiểu Lâu đâu.” Bà lão tóc bạc lại ngóc đầu lên, “Nam Hiểu Lâu, ta tên là Lee Cheom A.”

“Bà... bà là...” Tôi chỉ vào bà già, ngắc ngứ không nói được thành lời.

Tôi chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.

“Đúng vậy, ta chính là con gái của cáo chín đuôi với Saman, cha của ta là Lee Bo, mẹ của ta là Lee Yeong Chae.”

“So Hye, con rất muốn biết chuyện này phải không? Hôm nay, ta sẽ kể hết cho con nghe. Nam Hiểu Lâu, anh cũng ngồi xuống nghe đi. Chuyện dài lắm đấy. Yên tâm, ta sẽ không làm hại anh đâu.”

❀ 7 ❀

Mùa đông ở Jinju đến rất sớm. Khi gió biển lạnh buốt thổi thốc vào làng chài, dân chài sẽ kéo thuyền lên bờ, thu lưới, chật vật trải qua mùa ngừng đánh bắt gian nan. Phải đợi bốn năm tháng nữa băng tan, mới có thể ra biển đánh bắt trở lại. Nhưng quan phủ bất chấp dân chài có thể ra biển hay không, vẫn không chịu bỏ qua một đồng thuế chài lưới. Những mùa đông trước đây, dân chài vẫn có thể chui vào túi da hươu lặn xuống biển mò hải sâm trong kẽ đá gom tiền nộp thuế. Người thạo lặn có thể lặn xuống tận đáy biển tìm giống hải sâm quý hiếm màu vàng và màu xanh trong lớp bùn cát và rong tảo, tuy nguy hiểm nhưng chỉ cần bắt được dăm ba con, coi như tích đủ tiền thuế trong suốt mùa đông.

Trước đây, giống hải sâm gai nhọn tua tủa này không có giá trị gì, chẳng may vướng vào lưới, ngư dân chỉ gỡ vứt đi. Về sau, có tin đồn rằng hải sâm có tác dụng tráng dương, nên giá trị tăng lên vùn vụt, được săn lùng như thần dược, cung đình và tầng lớp quý tộc rất ưa chuộng. May sao hải sâm có tập tính ngủ hè và hoạt động vào mùa đông, nên mới để dành cho ngư dân một con đường sống. Nếu may mắn tìm được loài hải sâm gai quý hiếm, còn được ban thưởng hậu hĩnh.

Nhưng năm nay thật kỳ cục. Dù là thợ bắt hải sâm giàu kinh nghiệm nhất, lần nào ra biển cũng trở về tay không.

Cao Ly hai báu vật, sâm Nam Hải Bắc Sơn. Ngày nộp thuế tới gần, ngư dân lại dắt díu nhau tìm lên núi Baek Du, hi vọng đào được vài củ sâm về nộp thuế.

Những khách buôn sâm già đời trên núi Baek Du hợp thành “sâm bang”, quản lý nghề đào nhân sâm rất gắt, nếu bắt được ngư dân lên núi đào trộm nhân sâm, chúng sẽ bắt lại, lột hết quần áo rồi treo lên cây trong tiết trời lạnh giá cho chết cóng. Sau đó, chúng khoét lỗ ở rốn, cắm cỏ bấc tẩm rượu vào, đợi mỡ trong người ngấm vào cỏ bấc, liền châm lửa đốt. Lửa cháy âm ỉ suốt một ngày một đêm không tắt, cho đến khi mỡ cạn. Chúng gọi như thế là “đốt đèn trời”.

Dù đòn trừng phạt thảm khốc đến vậy, nhưng không ít ngư dân vẫn mạo hiểm lên núi đào sâm. Có điều, đến mùa xuân, người quay về càng ngày càng ít.

Khi Pak An Tae bò được lên tới bờ, túi da hươu đã bị đá cứa rách, nước biển lạnh buốt chảy đầy vào trong. Môi anh tím bầm, anh đưa những ngón tay run bần bật cầm cái móc bới hải sâm cứa rách túi, vốc nắm tuyết chà xát lên lồng ngực một hồi, cho đến khi làn da tái nhợt hồng lên chút ít, mới lẩy bẩy uống vào một ngụm rượu Soju. Rượu ngấm, cả người ấm sực lên, không còn thấy lạnh nữa, anh mới thay quần áo khô để sẵn trên bờ, rầu rĩ trở về làng.

Lúc đi qua phủ nhà họ Lee, Pak An Tae hằn học nhổ toẹt một bãi nước miếng, chỉ muốn cho một mồi lửa thiêu rụi dinh cơ nguy nga đó.

Nhà họ Lee hơn một trăm năm qua nổi tiếng với nghề làm muối, trở thành thế gia nổi tiếng nhất Jinju, gia nghiệp đã truyền lại bốn đời, con đàn cháu đống, tôi tớ đông nghịt, đến cả tộc trưởng cũng không rõ trong phủ có cả thảy bao nhiêu người.

Phủ họ Lee môn quy nghiêm ngặt, đã là tôi tớ của nhà họ Lee, cả đời không được phép rời khỏi phủ, mọi chuyện sinh lão bệnh tử, ma chay cưới hỏi đều do phủ họ Lee quyết định. Mùa đông năm nào cũng có không ít ngư dân buộc phải điểm chỉ vào khế ước bán thân làm tôi tớ cho phủ họ Lee. Quản gia sẽ trả cho nhà ngư dân một khoản tiền hậu hĩnh. Dù là vậy, nhưng nếu không bị dồn đến bước đường cùng, thì đâu có ai muốn vào phủ sống kiếp nô lệ cả đời?

Hai năm trước, Jinju gặp trận sóng thần lớn chưa từng thấy, thuyền đánh cá bị phá huỷ gần hết, rất nhiều ngư dân không còn đường sống, đành nhắm mắt đưa chân vào phủ họ Lee, trong đó có em gái của Pak An Tae.

Khi cô em gái Pak Ryeong Su mắt ngấn lệ nói với anh trai sẽ bán thân vào phủ, Pak An Tae kiên quyết phản đối. Pak Ryeong Su ngoài miệng hứa là thôi, nhưng đêm đến, lại lẻn vào phủ họ Lee. Ngày hôm sau, quản gia mang khế ước và tiền bán thân đến nhà, Pak An Tae điên cuồng lao đến phủ họ Lee, nhưng bị gia đinh chặn lại, đánh cho một trận thừa sống thiếu chết đuổi về.

Về đến nhà, Pak An Tae nuốt lệ mời thầy lang đến chữa trị cho cha mẹ đang lâm trọng bệnh. Khoản tiền đã tiêu hết, nhưng cha mẹ vì thương nhớ con gái vẫn lần lượt qua đời. Một gia đình tốt đẹp, chưa đầy hai tháng, chỉ còn trơ lại một mình anh.

Anh ghi lòng tạc dạ lời cha mẹ dặn lúc lâm chung, kiên trì tập bơi lặn, ngày ngày xuống biển mò hải sâm, gắng dành dụm tiền để chuộc em gái về.

Người tính không bằng trời tính, Go Ryeo vốn là thuộc quốc của vương triều Trung Nguyên, sang năm nay, mức cống nạp thình lình tăng vọt, cao gấp mấy lần mọi năm, thuế chài lưới cũng vùn vụt tăng theo. Đã hai năm trôi qua, số tiền Pak An Tae gom góp được còn không đủ để mua một con thuyền cũ, nói gì đến chuộc em gái.

Tuyết bay mù mịt kín trời, Pak An Tae càng đi càng thấy cõi lòng buốt giá. Đến trước cổng làng, anh đứng lại hồi lâu, rồi dứt khoát rẽ về phía phủ họ Lee!

❀ 8 ❀

Sau khi bán thân cho phủ họ Lee, công việc hàng ngày của Pak An Tae là quét tuyết rồi rắc muối xuống đất, để khi mặt đường đóng băng, người trong phủ đi lại không bị trượt ngã. Ngày ba bữa chỉ có cơm trắng hoặc bánh nếp và dưa muối cay. Vào hôm rằm mùng một, trong phủ sẽ ban cho mỗi người một chén rượu Soju. Nhưng như thế đã tốt hơn rất nhiều so với cuộc sống của ngư dân.

Ngày mười lăm tháng Chạp, phủ họ Lee trên dưới giăng đèn kết hoa, chuẩn bị đón chào năm mới. Người ở tất bật suốt ngày. Đến bữa tối, trên bàn có thêm một vò rượu Soju thượng hạng. Mọi người ăn uống vui vẻ, chốc sau đều đã ngà ngà, lên giường đi ngủ.

Pak An Tae chẳng có tâm trí nào để uống rượu. Anh nằm gối đầu lên cánh tay, nhìn chong chong lên trần nhà nghĩ ngợi. Sau khi vào phủ, anh mới biết, muốn tìm được em gái trong toà dinh thự còn rộng lớn hơn cả làng chài, thật chẳng khác nào mò kim đáy bể. Quy định trong phủ họ Lee rất nghiêm ngặt, đầy tớ trai và đầy tớ gái ở riêng hai khu, bình thường vốn không có cơ hội chạm mặt nhau. Chỉ vào dịp năm mới, tộc trưởng mở tiệc, người trong phủ đều tập trung ở sân sau cúng tế đón năm mới, hai bên mới có thể tiếp xúc. Còn có một điều khiến Pak An Tae cảm thấy khó hiểu, đó là năm nào cũng có rất đông người bán thân vào phủ họ Lee, nhưng số đầy tớ mà anh thấy lại không nhiều đến vậy.

“Hai năm rồi không gặp, không biết em gái có cao thêm được chút nào không?” Mấy hôm nay bận bịu hơn hẳn ngày thường, Pak An Tae toàn thân mỏi nhừ, nên nằm một lúc thì chìm vào giấc ngủ say sưa.

“Két”, then cửa bật lên tiếng kêu đinh tai, Pak An Tae giật bắn mình choàng tỉnh. Anh nghĩ chắc do đầy tớ nào đó thức dậy ra ngoài, nên trở mình định ngủ tiếp.

“Nếu phòng này cũng không có nữa, thì năm nay ông tổ lại đại khai sát giới đấy.”

“Chao ôi, mong là vậy, chúng ta được sống là tốt rồi.”

Pak An Tae tỉnh hẳn. Dưới ánh trăng lờ nhờ, anh nhìn thấy hai gã đội nón đen có mạng che mặt rón rén tiến vào phòng. Gã cao hơn móc trong ngực áo ra một ống tre, đưa lên miệng thổi, phả ra một làn khói thơm nồng pha lẫn mùi tanh tanh. Vừa hít phải, anh lập tức cảm thấy toàn thân tê liệt như không còn sức lực.

“Đã uống rượu thuốc rồi, không cần phải thận trọng thế đâu.”

“Cẩn tắc vô áy náy, hành động mau lên.”

Hai gã nói to hơn chứ không còn thì thào nữa. Gã thấp lùn mở túi, trải tấm vải trắng xuống đất rồi xếp ngay ngắn lên đó hơn chục thanh tre, sau đó lấy lư hương ra, cắm ba que hương, rút mồi lửa châm nến trắng rồi quỳ xuống đất, miệng lầm rầm tụng niệm bằng một thứ tiếng không thể hiểu nổi.

Gã cao cầm lấy một thanh tre, rồi lần lượt đưa tay vỗ khẽ vào đầu từng người ở đang nằm trên phản, giống như đang chọn dưa hấu.

Pak An Tae vô cùng lo sợ, cơ thể tê dại bất động. Thấy gã cao tiến lại gần, anh cố nén sợ hãi, nhắm mắt vờ ngủ. Khi bàn tay hắn sờ lên đầu anh, anh cảm thấy ngón tay và lòng bàn tay của hắn thô ráp mà chắc nịch, bên mép ngón tay có lông lá xù xì, không giống như tay người.

Tim Pak An Tae đập thình thình như muốn vỡ tung lồng ngực.

Gã cao lại vỗ mấy cái lên trán anh rồi mới chuyển sang người khác.

Tiếng lầm rầm của gã lùn mỗi lúc một nhanh, Pak An Tae he hé mắt nhìn, thấy gã cao đang trèo lên giường, bò rạp trên mình người nằm ở góc trong cùng, cởi quần của anh ta ra. Trong bóng tối, anh không nhìn rõ hắn làm trò gì với cơ thể của người đàn ông đó. Không lâu sau, hắn nâng cao ống tre, bước xuống giường, đưa cho gã lùn.

Gã lùn cầm lấy ống tre, nghiêng đổ dịch lỏng bên trong xuống ngọn nến. Ngọn lửa kêu lên “xèo xèo”, bập bùng muốn tắt. Hai gã có vẻ căng thẳng nhìn khói bốc ra từ ba que hương, một hồi lâu sau mới thở hắt ra có vẻ thất vọng.

“Tiếp tục đi.” Gã lùn quăng ống tre cho gã cao.

Cảnh tượng dị thường khiến Pak An Tae toàn thân lạnh toát, tim gan phèo phổi co thắt như bị một bàn tay vô hình túm chặt. Anh chỉ biết gồng mình chịu đựng cơn sợ hãi này, cố không để mình run rẩy, anh biết, nếu cựa quậy, anh sẽ chết.

Cứ lần lượt như thế hết người này đến người khác, cuối cùng, cũng đến lượt Pak An Tae. Gã cao trèo lên giường, bò rạp trên người anh. Một luồng hơi tanh nồng nặc xộc vào trong mũi khiến anh muốn nôn oẹ. Pak An Tae nằm bất động, mặc cho gã cởi quần mình ra, cái mũi ướt rượt thở phì phò khiến anh nổi da gà. Gã cầm que tre nhọn, đâm khẽ vào mẻ trong đùi phải của anh, nặn ra mấy giọt máu rồi cầm ống tre hứng. Pak An Tae không kìm được cơn sợ hãi, một luồng khí trào lên cổ họng, bật ra tiếng rên thảm thiết!

“Mày chưa ngất sao?” Gã cao giật mình, ngẩng đầu nhìn Pak An Tae. Tấm mạng che bên diềm nón bay lên, để lộ ra khuôn mặt. Một khuôn mặt xám ngoét dị thường, đôi tai nhọn hoắt chìa ra ngoài vành nón, kẹp giữa hai mí mắt dài hẹp là tròng mắt xám xịt, cặp đồng tử màu đỏ máu láo liên như hai ngọn lửa. Sống mũi tẹt cùng với cái miệng nhô hẳn về phía trước, cằm rụt vào cổ, bên mép có mấy sợi râu xám mọc lưa thưa. Đây nào phải mặt người, rõ ràng là mặt cáo!

“Là hắn phải không?” Gã lùn nhảy phóc lên giường, banh mắt anh ra. Pak An Tae mở mắt, thấy cái mũi cáo sắp chạm vào mắt mình, thì kinh hoàng vùng mạnh, và đột ngột nhận ra mình đã có thể cử động.

Gã cao ghì lấy Pak An Tae, mừng rỡ reo lên: “Chắc phải đấy! Mau lên! Hãy để cho hắn sống đến tết!”

Gã lùn nhếch mép, lộ ra những cái răng nhỏ xíu, tiếp tục liến thoắng cái thứ tiếng lạ lùng. Pak An Tae đôi mắt lờ đờ, đồng tử giãn rộng, anh ngừng giãy giụa, chìm vào hôn mê.

Hai gã người cáo đổ máu của Pak An Tae xuống ngọn nến. Ngọn lửa bỗng biến thành màu xanh lam, khói toả ra từ ba que hương tụ thành hình đuôi cáo.

Gã lùn thổi tắt ngọn nến: “Ghép được một đôi. Thế là năm nay đã hoàn thành nhiệm vụ trước ông tổ rồi.”

❀ 9 ❀

Quản gia hò hét ầm ĩ hồi lâu, đám người ở mới lảo đảo bò dậy, cuống quýt mặc quần áo.

“Pak An Tae, đùi cậu có nốt ruồi son kìa!” Lee Hyo Heon kêu lên.

“Chắc là rận cắn thôi.” Pak An Tae cạy vảy máu, búng đi, “người có nốt ruồi son trên đùi mang dòng máu của cáo chín đuôi đấy, anh đừng nói bừa.”

“Ha ha, rận cắn ở chỗ này chắc là rận cái rồi.” Mấy gã người làm chỉ vào cái vảy bên mé đùi anh trêu chọc.

“Vẫn chưa chịu ra ăn rồi đi làm à!” Quản gia bước vào phòng, dáng người cao lênh khênh, che hết nửa ánh sáng, đưa mắt nhìn khắp lượt đám người ở, “Pak An Tae, bắt đầu từ hôm nay, ngươi không cần làm việc vặt nữa, tộc trưởng bảo cho ngươi đến canh giếng muối. Mau mặc quần áo vào, tộc trường có chuyện muốn dặn. Ta đợi ngươi ở ngoài.”

Muối của phủ họ Lee nổi tiếng khắp Go Ryeo, nghe nói là do ông tổ nhà họ Lee hơn một trăm năm trước đã phát hiện ra một giếng muối ở đây. Muối trong giếng hạt trắng tinh, vị mặn thơm chứ không chát, dùng nêm nếm đồ ăn rất ngon. Chỉ sau vài năm đã trở thành cống phẩm cho triều đình, nhà họ Lee cũng nhờ đó mà phát tài, tích luỹ được gia sản kếch xù.

Để bảo vệ giếng muối, phủ họ Lee đã xây riêng một khu vườn, mỗi năm tuyển một nam một nữ đưa vào canh giếng muối, hết một năm lại chọn người mới. Đôi nam nữ canh giếng muối sau khi ra khỏi khu vườn sẽ kết thành vợ chồng, được ghi tên vào gia phả nhà họ Lee.

Với đám người ở, canh muối là công việc đáng mơ ước, không ngờ vận may lại rơi vào Pak An Tae mới vào phủ được vài tháng.

Ban đầu, Pak An Tae định vào phủ để tìm em gái rồi cùng nhau bỏ trốn, nào ngờ lại bị phái đi canh giếng muối. Anh ngẩn ra một lúc, nhưng nghĩ đến công việc đầy hứa hẹn, trong lòng cũng không còn thấy băn khoăn. Trước những ánh mắt trầm trồ, chúc mừng, đố kỵ của mọi người, Pak An Tae dè dặt theo quản gia đến gặp tộc trưởng.

Tộc trưởng sắc mặt trắng bệch, trên mặt chi chít đồi mồi, cất giọng the thé căn dặn vài câu, sau đó, Pak An Tae ôm theo quần áo và chăn ra vườn. Khu vườn không rộng, nền đất trải sỏi phẳng lì, không có lấy một ngọn cỏ dại, góc tây bắc có một căn nhà nhỏ nằm trơ trọi, bên cạnh là nhà xí. Chính giữa vườn là giếng muối mang lại sự giàu có cho nhà họ Lee trong suốt một trăm năm qua, nắp giếng đúc bằng sắt, ràng xích sắt to bằng cổ tay, khoá lại bởi một ổ khoá bằng đồng to bằng nắm đấm. Có lẽ bởi sau tết sẽ được đưa vào gia phả nhà họ Lee nên quản gia tỏ ra tử tế với Pak An Tae hơn hẳn. Ông ta căn dặn anh các quy tắc cần tuân thủ, trước khi đi còn tít mắt cười, vỗ vai anh nói: “Một lát nữa, cô gái được chọn sẽ tới.”

Pak An Tae khom lưng chào, tiễn quản gia đi, sau đó dọn dẹp sạch sẽ căn nhà nhỏ bụi bặm, rồi ngồi phệt xuống thềm đá trước cửa, thấp thỏm chờ đợi người vợ tương lai. Không biết cô ta trông như thế nào, tính nết có hiền dịu hay không.

Đắm chìm trong v