Chương 7 Biệt thự
Cậu ta là con cháu một dòng họ giàu có trong tỉnh, nhà có bốn tầng, tầng một dành cho người giúp việc, tầng hai và ba là để gia đình ở, tầng bốn được trang hoàng đẹp nhưng vẫn bỏ không. Nửa năm nay, mỗi đêm ngủ ở tầng ba cậu đều nghe thấy tiếng giày cao gót đi lại trên tầng bốn, có khi còn cả tiếng giường cọt kẹt. Người bạn học ấy sợ hãi, không dám manh động. Ban ngày cậu ta mới thu hết can đảm đi lên, lại chẳng phát hiện được gì cả.
Tôi đưa Tần Nhất Hằng tới, hắn chỉ xem qua rồi nói, dã quỷ lang thang thấy căn phòng này không có người ở nên cứ thế vào, cũng không có ác ý, làm một lễ cúng là giải quyết được.
Cậu bạn làm theo, quả nhiên âm thanh lạ không xuất hiện nữa.
Sự việc lần này tuy nhỏ, nhưng cũng giúp tôi hiểu ra một lẽ, phòng không nên để trống một thời gian dài, dễ bị dã quỷ không nơi nương tựa vào ở. Đây cũng là lý do lúc mở tiệc tân gia chúng ta nên mời thật nhiều bạn bè và họ hàng thân thích tới ăn cơm, tăng thêm hơi người cho nhà cửa. Dù sao từ khi xây xong ngôi nhà, hoàn thiện nội thất đến khi có người dọn vào ở, nó cũng đã bị bỏ không một thời gian rồi.
Tuy nói những ma quỷ này đều không có ác ý và không có khả năng gây tổn thương đến con người, thậm chí bây giờ vẫn có nhiều người sống một nhà với chúng, nhưng nếu cứ thế mãi thì ít nhiều gì cũng bị ảnh hưởng.
Sau khi giúp người bạn cũ đó giải quyết việc nhà, tôi và Tần Nhất Hằng bận rộn hẳn lên, bởi thị trường bất động sản có dấu hiệu nóng trở lại. Tin tức từ phía Viên Trận gửi đến tới tấp, nhưng chẳng có ngôi nhà nào hấp dẫn. May mà đợi vài ngày thì cũng có một tin kha khá. Đó là một căn biệt thự, tuy giá không hề rẻ nhưng cả tôi và Tần Nhất Hằng đều quan tâm.
Biệt thự này nằm trong một khu nghỉ dưỡng, cao ba tầng, tầng ba thực ra chỉ là một căn gác lửng, diện tích cũng không lớn. Chủ nhân của nó là giám đốc công ty bất động sản có tiếng tại địa phương. Chuyện cũng kì quái, ông ta có vẻ có nhiều tiền bất chính, bản thân cũng mê tín nên thích khai quang điểm nhãn [11] cho những vật hộ thân trừ tà. Theo lẽ thường, mấy thứ này mang theo người tất nhiên chẳng phải kiêng kị gì, nhưng từ sau khi ông ta bỏ ra hơn ba trăm ngàn tệ mua miếng phỉ thúy khắc Phật đã được một đại sư Thái Lan khai quang thì chuyện lạ bắt đầu xảy ra.
Đầu tiên, khi ông ta nghỉ dưỡng tại biệt thự thì mơ thấy có người muốn tới cướp miếng ngọc của mình, hầu như đêm nào cũng vậy. Ông thực sự khủng hoảng, đem miếng phỉ thúy giao cho vệ sĩ kiêm tài xế lâu năm của mình. Anh ta không biết có ngạc nhiên hay cảm kích gì ông không, nhưng cũng đeo miếng ngọc bên người. Nào ngờ, chỉ vài ngày sau, tay vệ sĩ tự dưng nuốt ngọc tự sát, hơn nữa còn chết trong chính căn biệt thự này.
Vốn dĩ tôi không hề muốn đi xem, một là vì giá cao, hai là nó cũng không dễ bán lại, chẳng qua thời gian này quá rảnh rỗi, có nhà để cân nhắc còn hơn không, cho nên tôi và Tần Nhất Hằng vẫn quyết định tới đó một chuyến.
Căn biệt thự nằm ở một thành phố nhỏ, thuộc diện thành phố loại hai chậm phát triển, thế nhưng nơi nào chẳng có người giàu, dù thành phố loại hai cũng không ảnh hưởng đến việc họ tậu nhà cửa xa xỉ. Biệt thự này nằm ở vùng ngoại ô, bên ngoài còn có một sân golf nhỏ.
Xuống máy bay, tôi và Tần Nhất Hằng qua khách sạn rồi mới đón xe tới căn biệt thự, lúc đến nơi thì trời đã tối, không ngờ lại xa đến vậy. May là trước khi đi chúng tôi đã liên lạc với chủ nhà để ông cử một nhân viên ở lại đợi. Trò chuyện một lát chúng tôi phát hiện người này không có quyền quyết định điều gì, chỉ phụ trách đưa chúng tôi đi xem nhà và báo giá ông chủ đã nhắn lại trước đó. Biệt thự mặc dù đã từng có người chết nhưng giá cả cũng không giảm được là bao, nên tôi cảm thấy vụ này không ổn. Cứ thế thì chúng tôi chẳng thể kiếm lời, hơn nữa tôi không muốn xem xét biệt thự vào buổi tối. Chẳng may có vấn đề gì, chúng tôi lại cứ đi lung tung thì mất mạng như chơi.
Nhưng cũng đã trễ rồi, chúng tôi đành phải ngủ lại một đêm ở khu này, bất chấp giá thuê phòng đắt kinh khủng.
Sáng hôm sau, chúng tôi cùng nhân viên nọ đi xem phòng ốc. Căn biệt thự thiết kế có gu, nhưng không lớn như tôi tưởng tượng. Nhìn bên ngoài còn tưởng nó có ba tầng, thực tế không gian sống chỉ có hai, tầng ba là căn gác lửng chất đầy đồ đạc linh tinh.
Tôi cùng Tần Nhất Hằng dạo một vòng từ tầng trên xuống, hắn thong dong vừa đi vừa xem xét, còn tôi thì nói chuyện phiếm cùng nhân viên, chủ yếu xoay quanh cái chết của tay vệ sĩ. Nhân viên này trông khá thành thật nhưng có vẻ đã được dặn dò rồi, khi nhắc đến vệ sĩ anh ta cứ ấp a ấp úng. Tần Nhất Hằng xem xong mà tôi vẫn chưa dò la được chút tin tức nào, chỉ còn cách hẹn buổi sau rồi cùng hắn ra về.
Ra tới của, tôi hỏi Tần Nhất Hằng thấy thế nào? Hắn nói, tốt. Tôi tiếp lời, tốt là tốt đến mức nào? Hắn đáp thực sự là không nhìn ra được điều gì, nhưng căn biệt thự này khiến người ta cảm thấy bất thường.
Nghe hắn nói vậy tim tôi lập tức đập thình thịch, nhưng nhìn vẻ mặt hắn lại như chẳng phải chuyện gì lớn, tôi bèn hỏi hắn bất thường ở chỗ nào? Hắn tặc lưỡi đáp, biệt thự lớn thế này, sao lại không có phòng bếp?
Hắn nói tôi mới nhớ, vừa nãy đi lòng vòng xem nhà, dường như tôi đã không chú ý tới việc có bếp hay không. Nhưng tôi cảm thấy cũng bình thường thôi, một căn biệt thự để nghỉ dưỡng thì không nhất thiết phải có phòng bếp. Trong khu này có nhiều nhà hàng khách sạn cao cấp, huống chi người ta tới đây để nghỉ ngơi thư giãn, chắc chẳng có ai muốn vào bếp làm cơm đâu.
Tôi nói ý kiến của mình ra, Tần Nhất Hằng gật đầu, rồi lại lắc đầu. Hắn bảo, biệt thự nghỉ dưỡng không có phòng bếp là chuyện thường, nhưng cách cơ bản nhất để biết một ngôi nhà có dương khí hay không chính là xem nhà đó có nổi lửa, tức là có bếp để nấu ăn hay không.
Hiện giờ người ta tương đối xa lạ với khái niệm này, nhưng ở thời cổ đại, nhà không có lửa thì chẳng khác nào nhà hoang. Việc này nói tỉ mỉ thì tương đối dài dòng, nhưng tóm lại là dường như căn biệt thự không có hơi người, bởi thế mà mới sinh ra những chuyện là lạ. Nơi có hơi người thì dương khí sẽ dần dần tích tụ, trừ phi gặp ác quỷ, còn không thì hơi người là đủ để xua tan các hồn ma vô hại.
Tần Nhất Hằng tiếp tục nói, vừa rồi hắn đã đi xem, ngoại trừ việc mùi người nhạt thì mọi thứ đều có vẻ bình thường, nghĩa là người vệ sĩ đã chết kia cũng không nuôi oán hận đến quấy phá. Nếu người đó thực sự đột tử trong biệt thự thì chắc chắn sẽ uất ức, lại mới chết cách đây chưa lâu, không có ngoại lực quấy nhiễu, căn biệt thự lại không có phòng bếp, hồn phách anh ta không thể nào tiêu tán nhanh như vậy được. Nếu thực sự dương thọ của người đó đã hết thì đây là một tin tốt với chúng tôi. Có điều, chủ nhà là một thương nhân, chắc hắn cũng hám lợi, không thể giảm giá một căn biệt thự hoàn toàn chẳng có vấn đề cho chúng tôi. Nhưng nếu ông ta đã mời cao nhân tới xem mà còn chẳng giải quyết được, chúng tôi đây mua lại thì có khác nào tự đào hố chôn mình?
Nói xong, Tần Nhất Hằng nhìn tôi hồi lâu, không nói thêm gì nữa. Tôi đâm ra sợ hãi, vội hỏi hắn có ý gì. Hắn nói, hay là đêm nay chúng ta làm thí nghiệm?
Tôi cuống cả lên, thí nghiệm như thế chúng ta đã làm bao nhiêu lần rồi, chưa lần nào được yên ổn cả.
Tần Nhất Hằng lại nói thí nghiệm lần này đơn giản, tôi không đi cũng được. Tôi ngẫm nghĩ một lúc, thấy hắn nói nhẹ nhàng bâng quơ như vậy, hẳn là chẳng nghiêm trọng lắm đâu nhỉ? Dù sao một mình về trước cũng không nên cơm cháo gì, chi bằng cứ ở lại hóng chuyện vậy, tôi bèn gật đầu đồng ý.
Tần Nhất Hằng dẫn tôi đi chuẩn bị vật dụng. Đây là những đồ vật bình thường, nhưng gom vào một chỗ thì lại chẳng hiểu có ý nghĩa gì. Đầu tiên chúng tôi đi siêu thị, Tần Nhất Hằng chọn một chiếc bát sứ cỡ lớn, áp sát vào tai rồi gõ gõ một lúc lâu, tiếp đó lại mua một bó đũa to, cũng bỏ thời gian chọn lựa từng chiếc một. Cuối cùng, hắn dùng chiếc bát sứ múc một bát nước đầy, đặt sát chân tường bên ngoài cửa sổ của căn phòng chúng tôi đang thuê. Ngày hôm sau hắn cẩn thận bê bát nước lên, nói cho tôi biết buổi tối nay có thể xem bát nước này.
Đêm muộn, hai chúng tôi lén lút chạy tới căn biệt thự nọ. Trên đường đi vì phải bưng bát nước mà chúng tôi di chuyển chậm chạp, may thay hiện tại không phải thời gian nghỉ ngơi cao điểm, trong khu nghỉ dưỡng cũng không có người nào khác. Tần Nhất Hằng mở một cửa sổ của ngôi nhà ra, nói cho tôi hay đây là do hôm trước hắn đã cố tình để ngỏ, đoạn bảo tôi chui vào trước, cầm lấy bát nước, sau đó hắn mới theo vào. Chỉ có vài động tác đơn giản nhưng vì bát nước mà tôi mệt muốn chết. Bởi nước xâm xấp miệng bát, Tần Nhất Hằng lại một mực bảo, một giọt cũng không được làm sánh ra ngoài, cho nên dù chỉ bê nó thôi tôi cũng phải tốn khá nhiều công sức.
Vào được bên trong, Tần Nhất Hằng mặc kệ tôi, bắt đầu đi lung tung khắp các phòng. Cánh tay tôi quả thật không thể chịu đựng được nữa, chỉ muốn quăng luôn chiếc bát xuống đất. Nhưng tôi chưa kịp thực hiện ý đồ, Tần Nhất Hằng đã quay lại dặn dò bất cứ giá nào cũng không được quăng bát. Tôi đành phải kiềm chế, mẹ kiếp, đúng là thử thách cơ bắp! May mà tôi vẫn đủ cẩn thận, nước không hề sánh ra giọt nào. Khi Tần Nhất Hằng tới đón bát nước thì hai cánh tay tôi đã tê dại cả. Nhận bát nước xong, hắn cũng cẩn thận bước từng bước, đi tới một góc trong biệt thự, nhẹ nhàng đặt bát nước xuống đất, sau đó lấy một chiếc đũa đặt ngang miệng bát rồi tức khắc kéo tôi đi khỏi.
Trên đường trở về tôi mới sực nhớ ra, liệu nơi này có camera quan sát không? Vừa đi tôi vừa nhìn quanh quất, may mắn thay, hệ thống bảo an của khu biệt thự vẫn chưa được hoàn thiện, chỉ ở ngã tư mới có camera, quá trình chúng tôi nhảy cửa sổ vào nhà không hề bị ghi hình.
Một đêm yên bình.
Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Tần Nhất Hằng đã gọi tôi dậy, rồi lại kéo theo tôi lén lút đột nhập vào căn biệt thự. Vào trong, chúng tôi cùng nhau ngồi xổm bên cạnh chiếc bát. Hắn bất động, tôi cũng không dám động đậy, cái chính là tôi không biết mình đang đợi cái gì. Hơn mười phút trôi qua, Tần Nhất Hằng nhìn đồng hồ trên tay, nói sắp tới lúc rồi, tôi ngẩn ra một lúc mới hiểu có thể hắn đang đợi bình minh.
Bình minh tới rất nhanh. Tôi tập trung chú ý vào chiếc bát quá lâu, không để ý bên ngoài cửa sổ, khi quay đầu ra nhìn thì trời đã sáng bạch. Tần Nhất Hằng cau mày quan sát chiếc bát, mãi cho đến khi tiếng chim sẻ líu ríu ngoài cửa sổ, chiếc bát cũng không có bất kì thay đổi nào. Hắn ồ lên, xoay đầu nhìn nghiêng nhìn ngửa hồi lâu.
Tôi rất muốn hỏi xem đã xảy ra chuyện gì nhưng lại sợ phá hỏng nghi thức nào đó của hắn nên đành ngậm miệng. Tân Nhất Hằng lại ngó nghiêng chốc lát, rồi bảo tôi cùng nhảy cửa sổ ra ngoài.
Trên đường trở về, Tần Nhất Hằng tỏ ra lạ lùng, nói rằng hắn tuy không phải cao nhân gì, nhưng ít nhất về phương diện sử dụng huyền thuật cũng chưa từng thất bại như thế. Vốn hắn muốn biết người vệ sĩ kia đã chết như thế nào, theo lời hắn thì nước là yếu tố thiên nhiên có linh khí (khoa học cho rằng nước là yếu tố quan trọng nhất đối với sinh mệnh, Tần Nhất Hắng thì nghĩ, hiện nay những hiện tượng giải thích được thì gọi là khoa học, những hiện tượng không giải thích được, gọi là huyền học. Thực tế có lẽ không phải vì huyền học bí ẩn, mà bởi khoa học kĩ thuật ngày nay của con người vẫn chưa có khả năng giải thích nổi mà thôi). Hắn múc bát nước vào đêm hôm trước là có mục đích, sương đêm và sương sớm là hai loại nước dương gian có thể tiếp cận với nước dưới cõi âm, được gọi là nước không nguồn, so với các loại nước thông thường khác dễ tạo đường liên kết hơn.
Hắn đặt chiếc bát ở hướng chính Nam của biệt thự, để qua một đêm. Nếu người vệ sĩ kia đã chết trong đó thì trừ khi anh ta thực sự bị địa phủ bắt đi, nếu không bất luận thế nào cũng có thể phát hiện sự tồn tại của anh ta bằng thứ nước đó. Mặc dù người thường không cảm giác hay phát hiện được gì, nhưng loại nước này chắc chắn làm được. Ngay khi trời vừa sáng dùng chiếc đũa nhúng xuống nước rồi giơ lên cao, chờ nước rớt xuống, hạt nước bay tới đâu thì đó chính là vị trí của linh hồn. Thế nhưng ngay cả bát nước cũng không có phản ứng, vì thế phần tiếp theo kia cũng chẳng cần làm.
Tần Nhất Hằng giảng một hơi, nhất thời tôi không tài nào hiểu hết được, suy nghĩ thật lâu mới đại khái vỡ vạc ra chút ít. Theo lời hắn thì chúng tôi không tìm được hồn phách của người vệ sĩ đã chết bất đắc kì tử trong căn biệt thự này.
Thế là sao? Tôi hỏi Tần Nhất Hằng.
Hắn sầm mặt nghĩ hồi lâu rồi đáp, chỉ có một khả năng, hồn phách của người vệ sĩ đã bị kẻ nào đó bắt đi.
Tôi giật nảy mình, giả thuyết này thật bất thường, thậm chí phiền phức, chẳng trách trông hắn khó coi đến vậy.
Tôi hỏi, tiếp theo đây phải làm thế nào? Tần Nhất Hằng lẩm bẩm, xét từ hiện trạng này, kẻ thu hồn kia cụ thể là ai chúng ta căn bản không thể tưởng tượng được. Nếu tâm trạng kẻ đó không tốt, muốn bắt thêm vài hồn phách nữa thì e rằng chúng ta chỉ còn cách nộp mạng tại căn phòng này.
Tôi nghĩ, coi như đã phí công chạy đến đây vậy. Về khách sạn, chúng tôi thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở về nhà. Đêm hôm ấy, Tần Nhất Hằng nằm trên giường trầm tư mãi, dù sao tôi cũng không giúp được gì nên đành ngủ trước.
Sáng sớm hôm sau trước lúc rời khỏi, Tần Nhất Hằng vẫn có chút tiếc nuối bèn gọi điện cho chủ nhà. Không biết hắn đã nói gì mà ông ta bảo chúng tôi đừng đi vội, chờ một lát ông sẽ qua nói chuyện.
Tôi giật mình hỏi hắn đã nói gì vậy. Tần Nhất Hằng kể, hắn nằm trên giường suy ngẫm hồi lâu, việc lấy hồn phách của trẻ con để luyện ma quỷ đã có nhiều phim hoặc truyện kinh dị từng đề cập, nhưng hồn phách của người lớn đã hòa hợp cùng với thân thể, khó lấy. Huống chi câu được hồn phách ra ngoài rồi thì làm sao để giữ nó cũng là một vấn đề, quan trọng hơn cả là thứ này cũng không có tác dụng gì.
Tương truyền thời xưa có thể sử dụng hồn phách khi rèn binh khí, hẳn mọi người đều biết đến câu chuyện Can Tương Mạc Tà [12] , nhưng hiện giờ chẳng còn ai mở lò rèn binh khí. Sau này có nhiều đệ tử Đạo gia dùng hồn phách để luyện đan, nhưng đa phần chỉ là hồn phách động vật, ít dùng đến hồn phách con người. Hắn cảm thấy vấn đề nằm ở miếng ngọc.
Miếng ngọc này nguồn gốc bất chính, hẳn chủ nhà đã bị người khác lừa mua. Tuy nhiên, vấn đề cụ thể của miếng ngọc là gì, hắn phải nhìn thấy mới biết được, cho nên hắn gọi điện cho chủ nhà, bịa đại vài câu chuyện về miếng ngọc kia, ông ta cũng có hứng thú muốn nghe, nên mới nói chúng tôi đừng đi vội.
Tôi đang sốt ruột muốn quay về, dù sao sự việc đến Tần Nhất Hằng cũng không yên lòng thì tôi có lý đo gì để không bỏ chạy cơ chứ? Nhưng nghe hắn nói vậy, tôi lại tò mò, muốn xem thứ ngọc đã khiến người ta nghẹn chết trông như thế nào.
Không bao lâu sau chủ nhà cũng đến, trông không giống con buôn như tôi tưởng, nhưng thật đáng tiếc ông lại chẳng mang theo miếng ngọc. Vào phòng, chúng tôi trao đổi vài câu xã giao rồi nhanh chóng nói vào chuyện chính. Ông ta chỉ kể mình đã mua lại nó từ tay một thương nhân Thái Lan và dứt khoát không tiết lộ gì thêm. Tôi đoán ông sợ chúng tôi định tìm cớ để ép giá.
Áng chừng đã hết chuyện để nói, Tần Nhất Hàng đành góp thêm vài câu rồi chuẩn bị cùng tôi rời đi. Sắp ra đến cửa, hắn lại tò mò hỏi thăm tình hình làm ăn của chủ nhà gần đây thế nào, có phải là không được thuận lợi không? Ông ta vừa nghe, hai mắt liền sáng bừng, vội vàng hỏi Tần Nhất Hằng có biết biện pháp nào để giải quyết hay không.
Tần Nhất Hằng lắc đầu, đeo túi xách rồi kéo tôi ra ngoài. Thoạt đầu chủ nhà còn gọi với theo, gặng hỏi mãi, thấy hắn tỏ ra bất nhẫn càng lôi tôi đi nhanh hơn, ông ta cũng chỉ đành thở dài rồi không đuổi theo nữa.
Trên đường ra sân bay, tôi hỏi Tần Nhất Hằng, làm sao hắn biết việc làm ăn của chủ nhà không tốt. Tôi nghĩ hẳn không phải nhìn từ khía cạnh chính sách quốc gia, hắn hỏi vậy nhất định là có nguyên nhân.
Tần Nhất Hằng đáp, lòng tin của con người thực tế có sức mạnh lớn, tuy chúng ta không thấy cũng không sờ được, lại chẳng có bất cứ môn khoa học nào trực tiếp chứng minh sự tồn tại cúa nó, nhưng nếu lòng tin của mọi người tập trung vào một chỗ thì sẽ có thể sinh ra phản ứng kì diệu. Nói đơn giản thì nếu có mười ngàn người đồng lòng tin rằng hòn đá trước mặt có thể trừ tà, thì nó sẽ thật sự có khả năng trừ tà. Đó không phải là khả năng tự thân của nó, mà là bởi lòng tin của tất cả mọi người.
Tần Nhất Hằng nói tiếp, người châu Á chúng ta, đặc biệt là người Trung Quốc, có văn hóa về ngọc vô cùng phong phú. Ngọc có khả năng trừ tà hộ thân, đeo đủ thời gian ngọc còn có linh tính, giúp chủ nhân che chân tai họa. Nếu một ngày đồ ngọc đã đeo nhiều năm có xuất hiện vết nứt hoặc những sợi tơ hồng bị đứt không rõ lý do, thì chính là chúng đã giúp chủ nhân đỡ một kiếp nạn. Phỉ thúy cũng là một loại ngọc, hắn nghĩ đi nghĩ lại, có khả năng tượng Phật ngọc kia chính là một tà vật. Nếu như miếng ngọc có độ tinh khiết cao thì chỉ đôi khuyên tai đã có giá trị nghệ thuật và văn hóa đặc biệt, ba trăm ngàn tệ chưa chắc đã mua nổi. Chắc chắn người ta nóng lòng muốn bán, hơn nữa còn biết rõ điểm đáng sợ của miếng ngọc đó.
Sau khi ngọc về tay chủ nhà này, vì trong biệt thự đã bày sẵn nhiều vật trừ tà nên đêm tối ông ta hay nằm mơ, thực ra cũng là đo những món đồ đó muốn báo mộng rằng hãy vút thứ kia đi. Ông quả nhiên sợ hãi, tiện tay tặng cho vệ sĩ. Cuối cùng trời xui đất khiến, người vệ sĩ lại bị nó hút mất hồn phách mà chết. Chủ nhà tuy tránh được một kiếp nạn nhưng đại vận suy yếu, việc làm ăn sa sút là vô cùng bình thường, chỉ sợ đây chỉ mới bắt đầu.
Mặt khác, Tần Nhất Hằng còn giảng giải, đã là vật được khai quang điểm nhãn như ngọc bội, kim phật, bùa bình an treo trên xe... Nếu như đặc biệt cầu cho bản thân thì trong lúc sử dụng không được để người khác chạm đến, nếu không sẽ hoàn toàn mất linh tính, khai quang điểm nhãn cũng không ích gì nữa.
Những lời Tần Nhất Hàng nói hoàn toàn không giống mê tín, tôi cũng coi như được mở mang tầm mắt. Tuy vậy, đây vẫn là một chuyến đi công cốc, may mà sau chuyện này lại có một căn hộ khác dâng tới tận miệng.
Căn hộ này quả thật có chút “gì đó”, nhưng không thuộc loại nguy hại, ngược lại còn thú vị. Chủ nhà là bạn của bạn tôi, cậu ta vay tiền ngân hàng mua một căn hộ rộng khoảng 26 m², nằm trên tầng 13 của một chung cư cao tầng để sống với bạn gái. Mới đầu mọi chuyện cũng êm đẹp, ở được nửa tháng, hai người phát hiện trong nhà có sự lạ. Vốn dĩ chung cư kiểu này không lớn, đồ đạc không nhiều, nhưng không rõ tại sao, hai người ở nhà thường cảm thấy chật chội. Nói chật chội ở đây không phải là chật chội thật sự, mà chỉ là một loại cảm giác. Tuy căn hộ của cậu ta khá nhỏ, nhưng nó cũng tương tự những căn hộ thông thường khác, dù thế nào cũng không thể khiến cho người ta có cảm giác bức bách như vậy. Hai người họ mới đầu không chú ý, nhưng sau đó mỗi khi đi ngủ, cô bạn gái hầu như đêm nào cũng bị bóng đè.
Một ngày nọ bọn họ đột nhiên chú ý thấy đôi dép lê ở cạnh giường sáng dậy bị đổi vị trí. Ban đầu họ cho rằng mình nhầm, nhưng sau đó bắt đầu chú ý hơn, quả nhiên đến hôm sau đôi dép ấy lại tự đổi chỗ.
Hai người kinh hãi tìm đến tôi, không hẳn muốn bán nhà, chỉ mong chúng tôi giúp đỡ. Dù sao họ đi làm ở thành phố có được tổ ấm cho riêng mình cũng không dễ, tuy tôi muốn kiếm tiền nhưng ngại chỗ bạn bè, bèn rủ Tần Nhất Hằng đến giúp.
Căn hộ không lớn, đứng một chỗ đã có thể bao quát toàn bộ. Tần Nhất Hằng xem xong chỉ hỏi một câu đơn giản, đại ý là bọn họ mỗi đêm có phải đều thân mật hay không, cả hai cũng thoải mái thừa nhận. Tần Nhất Hằng dặn họ sau này khi đi ngủ nhớ đóng rèm cửa lại, nếu không sẽ có nhiều ma qua đường bị chuyện đó lôi cuốn mà dừng lại xem, hơn nữa chúng còn tưởng lầm rằng đây chính là thời điểm để đầu thai. Hiện tại thì không có gì đáng ngại, nhưng lỡ không cẩn thận bị chúng ám lên người thì gay go to.
Bọn họ nghe xong liền cảm ơn rối rít, Tần Nhất Hằng treo một tấm kính đối diện cửa sổ, chèn giấy đỏ ở bốn góc giường, bảo sau này sẽ không có việc gì nữa. Từ đó, căn hộ ấy quả nhiên không còn xảy ra những chuyện kì quái, hai người kia cũng an ổn, sống cuộc sống hạnh phúc ngọt ngào.