← Quay lại trang sách

Chương 8 Đông đúc

Căn hộ đó tôi chẳng kiếm được mấy, so ra chỉ đủ trả vài bữa cơm mà thôi. Mặc dù có thể lo cơm ăn qua ngày nhưng con đường làm giàu vẫn phải dựa vào đôi bàn tay mình, à không, đôi bàn tay Tần Nhất Hằng mới phải. Có điều hình như vận may của tôi quay lại đúng lúc, chưa đầy một tuần sau, Viên Trận liên lạc với chúng tôi, nói rằng có gia đình muốn bán lại một tòa nhà cổ. Nghe nói mấy đời nhà họ đã từng sinh hoạt tại nơi đó, tiếc rằng vị trí không được tốt lắm.

Đường sá lần này thực sự xa xôi, không có đường thủy hoặc đường hàng không, chỉ còn cách ngồi tàu hỏa, về sau lại phải đổi tới đổi lui mấy lần xe buýt mới đến được. Tôi thành ra hối hận, không ngờ heo hút đến thế. Tra vị trí tòa nhà trên bản đồ điện tử, chính là ở rìa thành phố. Chúng tôi xuống xe đi không bao xa đã nhìn thấy nó, quả thật cổ kính, lại có khí thế, chắc chắn đã có tuổi đời nhất định. Tôi vừa dự tính giá trị tòa nhà, vừa hỏi Tần Nhất Hằng, tòa nhà này có phải là quá cũ rồi không?

Tần Nhất Hằng không trả lời, nghiêng đầu nhìn kĩ hơn mới nói, thể theo bố trí phòng ốc, hẳn gia đình này đông người, dù không phải giàu nứt đố đổ vách thì ít nhất cũng bình yên hạnh phúc, đang êm đẹp tốt lành thế thì bán nó làm gì.

Bước vào đến sân, tôi phát hiện Tần Nhất Hằng nói đúng, cảnh gia đình đông đúc thực an lành, yên ấm, tôi nhìn mà ngưỡng mộ mãi. Người tiếp đón chúng tôi tự giới thiệu mình là con trai trưởng, ước chừng cũng phải sáu mươi tuổi rồi. Ông lão vẫn còn khỏe mạnh, dẫn chúng tôi đi vòng quanh tòa nhà khá lâu. Tôi muốn để cho Tần Nhất Hằng xem xét tỉ mỉ nên phải kéo dài thời gian, níu chân ông lão kia đã. Thế nhưng nghĩ đi nghĩ lại, nhà này còn nhiều người khác nữa, dù thế nào cũng vẫn không tránh được bị để ý. Tôi khẽ hỏi Tần Nhất Hằng, làm sao bây giờ?

Tần Nhất Hằng nói, còn cần xem xét gì nữa, một nhà đông đủ cùng hưởng yên vui thế này, anh cảm thấy ở đây có thể có cái gì? Bảo có thần tiên che chở thì tôi còn tin, chứ nói đến quỷ quái á? Thực là nực cười đó.

Nghe vậy tôi cũng tán đồng. Nhưng rõ ràng Viên Trận cho chúng tôi hay ở đây có chuyện ma quái, tại sao khi đến nơi lại hóa ra đất lành thế này? Tôi bèn hỏi thẳng chủ nhà, gia đình ông có phải có gì đó quấy nhiễu? Ai ngờ ông lão lại cười ha hả mà nói, đích thực là có, nói xong lại chỉ vào một gian phòng tiếp lời, đại khái là căn phòng này có chuyện kì quái, từ lúc ông ấy có thể nhớ được đã thấy có thứ quấy nhiễu, mà vẫn quấy cho đến tận bây giờ.

Tôi nhìn theo hướng ông chỉ, thấy một gian phòng đóng chặt cửa lớn cửa sổ, thoạt nhìn cũng chẳng có gì bất thường. Nếu ông lão không nói thì chúng tôi chắc chắn sẽ bỏ qua gian phòng đó. Tần Nhất Hằng trông thấy phòng này cũng kinh ngạc, nhưng dựa vào nét mặt thì có vẻ hắn chẳng nhìn ra điều gì. Vì vậy tôi lại hỏi ông lão, quấy nhiễu là quấy nhiễu thế nào?

Ông bèn cười thành tiếng, dẫn bọn tôi đi xem. Gian phòng được mở ra, ánh mặt trời chiếu vào, thấy bụi bay tán loạn. Gian phòng này nhỏ, có một chiếc giường gỗ ngay sát bên trái cánh cửa, bên phải chất một ít đồ đạc, có vẻ nó đã bị biến thành nhà kho.

Ông lão dẫn bọn tôi đi vào, chỉ chiếc giường gỗ rồi nói, đây là chiếc giường tốt nhất mà tổ tiên mấy đời trước lưu lại. Tổ tiên ông khi ấy làm quan trong triều, khi cáo lão hồi hương được hoàng thượng ban cho mảnh đất này. Trước khi nước cộng hòa nhân dân ra đời, một nửa huyện đều là sản nghiệp nhà ông cả. Sau cải cách ruộng đất, các bậc bề trên mắc thói bài bạc, gia đạo suy tàn dần. May mà trong nhà còn có một người kinh doanh phát đạt, mới mua lại được tòa nhà cũ này. Cứ thế, đại gia đình họ lại trở về đây sinh sống.

Theo lời ông, từ khi còn nhỏ đã nghe người nhà nói trong gian phòng này có cụ tổ. Hồi ấy ông còn tưởng cụ tổ còn lớn hơn ông nội mình mấy đời, nên đã ngạc nhiên, muốn gặp vị trưởng bối chưa từng lộ diện này.

Thế nhưng người nhà đã khóa chặt căn phòng đó lại, thành ra ông ta chỉ còn cách nhón chân ngó qua cửa sổ. Khi ấy ông còn nhỏ tuổi, không đủ cao, đứng trên chiếc ghế đẩu nhìn vào, cuối cùng trông thấy một người mặc quần áo thời Thanh đang đứng bên bàn luyện chữ. Người ấy quay đầu lại nhìn thấy ông đứng ngoài cửa sổ lén nhìn, bèn mỉm cười.

Từ đó về sau ông thường đến ngó trộm, đa số thời điểm đều thấy người này luyện chữ, nhưng đôi khi cũng không thấy người ấy đâu. Ông đem chuyện hỏi cha mẹ, hai người đều giật mình, ngập ngừng muốn nói lại thôi, về sau quản con chặt hơn, không cho tới gần căn phòng đó nữa. Lúc trưởng thành, có cơ hội nhìn lén thì đã chẳng còn trông thấy người đâu.

Sau cải cách ruộng đất, cả tòa nhà lớn về cơ bản đều chia cho người nghèo trong vùng. Gia đình đầu tiên đến ở gian phòng đó là một nhà ba người. Người đàn ông mỗi ngày đều ra đồng làm việc, để vợ con ở nhà. Nhưng mới ở được vài ngày, đứa bé xảy ra chuyện, vô duyên vô cớ lại đọc thơ cổ. Người nhà lấy làm sợ hãi, mời thầy cúng đến xem. Thầy cúng nhìn một lúc rồi nói, đứa bé này bị ma nhập. Ông ta đã dùng nhiều biện pháp nhưng tựu chung đều không có kết quả, về sau chỉ còn cách đề nghị họ chuyển ra khỏi gian phòng. Từ khi chuyển đi, đứa trẻ nhà họ quả nhiên bình thường trở lại, nhưng đến tuổi đi học lại ngu dốt vô cùng, may mà thời đó việc học chưa phải chuyện quan trọng bậc nhất. Tuy không ai gặp phải chuyện gì nữa, nhưng sự việc lại bị đồn ra ngoài, từ đó cũng chẳng có ai dám vào ở.

Sau này, trên thị trấn có một đứa trẻ nhờ cơm của làng nước mà lớn lên, chẳng sợ ma sợ quỷ gì. Hắn không có nhà để về, bèn dọn vào căn phòng ấy, rước lấy đủ việc kì quái. Mỗi ngày hắn tỉnh lại đều thấy chữ được người ta viết trên mặt đất bằng cành cây, cụ thể là viết gì thì hắn xem không hiểu, có điều cũng không gây hại gì nên hắn chẳng sợ. Dần dà, hắn tự dưng thông tỏ sách vở, có thể vung bút vẩy mực, viết được vài nét chữ đẹp, về sau trở thành một nhà thư pháp có tiếng. Khi ông lão nhắc tên, tôi mới nhận ra mình cũng nghe danh người này, danh tiếng tuy chưa đến mức được phong là quốc bảo, nhưng cũng là bậc thầy thư pháp, mỗi chữ viết ra bán được cả chục ngàn tệ, không ngờ ngọn ngành lại ly kì như vậy.

Ông lão kể tiếp, về sau mua lại được tòa nhà, ông liền tới gian phòng đó ngủ một đêm, quả nhiên nằm mộng thấy người mặc trang phục nhà Thanh quay mặt vào tường khóc, còn khóc vô cùng thảm thiết. Ông cho rằng việc này chắc hắn có nguyên nhân, ngày hôm sau liền đốt vàng mã, ngựa xe tế bái. Cách một ngày lại đến ngủ. Mấy hôm sau, ông bắt đầu ho khan, thân thể vô cùng mệt mỏi, đành phải chuyển ra ngoài.

Thế nhưng ông lão cho rằng, mặc dù gian phòng có điểm khác lạ, nhưng chẳng hại gì ai, còn phù hộ cho con cháu thì phải, bởi gia đình ngày càng đông đúc. Thành thử đối với nhà họ, đây chỉ là căn phòng bỏ không bình thường, đồ đạc vẫn chuyển ra chuyển vào luôn.

Ông lão nói liền một mạch. Tôi nhận ra phi vụ ngon lành, bèn nhìn Tần Nhất Hằng. Hắn đang gật gù, không biết là đồng ý với câu nào của chủ nhà.

Tôi hỏi ông, sao đang ở yên lành lại muốn đem bán tòa nhà này? Ông lão vẫn giữ thái độ vui vẻ, rằng cả gia đình muốn chuyển ra nước ngoài, giữ tòa nhà lại chẳng để làm gì, huống hồ định cư ở nước khác cũng cần khoản tiền lớn. Tôi nhìn ông có vẻ thành thật, hiếm có ai lại chủ động nói rõ mọi chuyện kì quái xảy ra trong nhà như vậy. Hiện tại trong căn phòng này thực sự là có thứ gì đó, tôi cần phải cùng Tần Nhất Hằng bàn bạc, để xem có thể giải quyết được hay không, hơn nữa cả một tòa nhà lớn thế này, mặc dù là vùng ngoại thành nhưng chỉ sợ giá cả sẽ đắt đỏ, tôi cũng phải vạch kế hoạch để xem liệu có nuốt nổi nó không. Bởi vậy tôi nói với ông lão rằng tôi cần phải bàn bạc với cộng sự thêm đã. Ông ta vui vẻ đồng ý, hơn nữa còn nhiệt tình mời chúng tôi ở lại. Tôi thấy quanh đây chẳng có khách sạn nào, vả lại chúng tôi cũng không quen đường sá vùng này, nên nhận lời.

Ông lão đưa chúng tôi đi sắp xếp đâu vào đó xong còn chuẩn bị một bàn đồ ăn, khiến chúng tôi cảm thấy thực ngại ngùng. Cơm nước xong xuôi, trở lại căn phòng được nhà họ bố trí cho, tôi hỏi Tần Nhất Hằng thấy thế nào.

Tần Nhất Hằng nói, về cơ bản là không có vấn đề gì. Tòa nhà này đã được người hiểu biết về phong thủy xây dựng lên, tuy vậy thứ ở trong gian phòng kia theo như lời ông lão nói, chắc chắn đã lâu năm rồi. Nếu hiện tại vẫn còn ở thì hẳn là có ẩn tình, ít nhất chúng ta phải biết được thứ đó là gì đã.

Mới nghe tới đây tôi đã hiểu ý định của hắn. Chắc chắn là lại muốn đợi đêm xuống lén lút đi vào xem xét lần nữa, dù sao ban ngày dương khí quá thịnh, nhiều thứ thuộc về cõi âm không thể nào nhìn ra được. Tôi thực sự không muốn đi, nhưng nhớ lại ông lão ban sáng bảo thứ đó không hại người, hơn nữa còn có Tần Nhất Hằng đi cùng, tôi đi phụ hắn một tay cũng không vấn đề gì.

Vì vậy, chúng tôi quyết định đêm xuống sẽ thăm dò xem sao.

Tôi cho rằng Tần Nhất Hằng ít nhất cũng sẽ chuẩn bị này nọ, nào ngờ đến lúc đi hắn cứ thế kéo tôi về phía căn phòng đó. Hắn bám tay vào cửa sổ, dò xét một lúc. Thực tình tôi không nghĩ hắn lại dùng cách này, mà dù sao với hắn thì chỉ cần xem qua là đủ rồi, tôi bèn đứng yên, vừa xem vừa hút thuốc.

Tần Nhất Hằng quan sát một lúc lâu rồi mới quay lại bảo tôi, hắn chẳng nhìn được gì cả, nhưng cảm thấy đúng là trong gian phòng có tồn tại thứ gì đó xem chừng không phải tà vật. Nói xong hắn quay người đi về phía phòng dành cho khách, tôi cũng lắng lặng theo sau, chẳng biết hắn có tính toán gì không.

Vào phòng, Tần Nhất Hằng đảo bên nọ xáo bên kia lục tìm trong túi một gói bánh quy, tới nhà bếp mượn thêm chiếc đĩa, rồi dẫn tôi quay lại. Đến gian phòng nọ, hắn cứ thế mở cửa đi vào, cung kính bày bánh quy lên đĩa, rồi cẩn thận đem đĩa bánh đặt lên chiếc giường gỗ, sau đó kéo tôi ra ngoài.

Ra đến cửa, Tần Nhất Hằng nói cho tôi biết, thứ ở trong tòa nhà đó rốt cuộc có phải tà ma hay không, sáng mai là biết. Dùng dằng cả buổi, không ngờ vẫn phải tiếp tục chờ đợi! Tôi cố gặng hỏi, hắn lại úp úp mở mở ra vẻ thần bí, đáp rằng đến lúc cần biết thì tự nhiên sẽ biết thôi.

Một đêm yên lành không xảy ra chuyện gì. Sáng sớm hôm sau, Tần Nhất Hàng kéo tôi dậy, vội vã chạy tới gian phòng đó. Hắn mở cửa ra, nhìn quanh phòng một lát rồi gọi tôi theo vào. Tôi cũng chẳng hiểu mô tê ra làm sao, cứ thế lơ mơ đi theo. Vừa đứng lại, Tần Nhất Hằng liền chỉ chỗ bánh quy trên giường, bảo tôi ăn hết.

Tôi nghe xong ngẩn người, yêu cầu vô lý gì vậy chứ? Nhưng nhìn ánh mắt hắn không giống như đang nói đùa. Tôi nghĩ chắc lát nữa sẽ có một màn đánh đấm ác liệt nên hắn muốn tôi bổ sung chút thể lực, tuy lý do này nghe gượng vô cùng nhưng tôi chỉ đành an ủi bàn thân như vậy.

Chẳng còn cách nào khác, tôi ăn từng miếng bánh một. Bánh quy đáng lẽ giòn, để ngoài một đêm, iu hết cả. Tôi vừa ăn vừa suy nghĩ, mấy cái bánh quy này để tênh hênh cả đêm, chẳng biết có bao nhiêu gián chuột động vào rồi, ăn vào chẳng phải sẽ đau bụng sao? Quả nhiên, tôi ăn xong không lâu thì bị đau bụng, cuống cuồng chạy vào nhà vệ sinh mấy lần mới yên ổn trở lại.

Khi quay ra tôi hỏi Tần Nhất Hằng chuyện này rốt cuộc là sao, hắn mới bắt đầu giải thích. Bánh quy thực ra chính là đồ cúng, bất kể thờ thần phật hay người đã khuất, thậm chí kể cả thờ yêu quái. Nói rộng hơn, từ xưa đến nay việc thờ cúng là việc chẳng lạ lùng gì, trong số những món đồ cúng không thể nào thiếu được vài món trái cây. Nghe nói nếu ăn những đồ cúng đã được thần linh hưởng (đây chỉ là cách nghĩ của chúng ta, thực tế những món đồ cúng ấy vẫn còn nguyên vẹn) thì có thể kéo dài tuổi thọ, trừ bệnh hoặc cầu tự [13] , cầu tài, dù sao cũng không kể hết được những chuyện tốt. Đương nhiên đây chỉ là lời đồn, hắn chưa tự mình kiểm chứng bao giờ. Nhưng ăn bánh quy cúng bái ma quỷ thì tốt chỗ nào chưa thấy, trái lại còn gặp không ít tai ương, tôi đã tự trải nghiệm. Tôi hỏi hắn, làm khổ tôi như vậy là có ý gì?

Tần Nhất Hằng giải thích, khi ăn đồ cúng cho ma quỷ sẽ thường cảm nhận được một trong ba vị: Một là ngọt, vị này không giống vị ngọt gắt trên đầu lưỡi mà chủ yếu là cảm giác, như người ta hay nói hôn thì có cảm giác ngọt ngào. Loại đồ cúng có vị ngọt như vậy là nguy hiểm nhất, vì đã bị lũ ma quỷ thích hút dương khí động vào, phụ nữ ăn chúng sẽ rối loạn kinh nguyệt, có thai thì sinh non, đàn ông ăn vào mắc bệnh di tinh, mệt mỏi uể oải. Nếu tiếp tục sống cạnh bọn yêu ma này thì dễ bị chúng nhập.

Loại thứ hai có vị hơi đắng, cũng không hẳn là vị đắng trên đầu lưỡi, loại này thì tốt, vì ma quỷ sau khi ăn xong sẽ giúp đỡ mình, hoặc ít nhất cũng không gây hại đến mình. Nghe nói, những món đồ cúng sau khi được thần linh dùng xong, bất kể là trái cây hay bánh kẹo, ăn vào đều có cảm giác nhạt nhẽo vô vị như sáp đèn cầy, hoặc có thể cảm giác được mùi vị không còn đậm đà như trước.

Loại thứ ba có vị hơi chua, do ma quỷ có oán khí nếm trước. Oán khí này không phải của ác quỷ, mà chỉ một loại u oán trong lòng, hơn nữa ác quỷ thì không nhận đồ lễ. Loại đồ cúng này bình thường không gây hại cho cơ thể, tệ nhất cũng chỉ khiến mình đau bụng mà thôi.

Nghe Tần Nhất Hằng giải thích xong, đại khái tôi cũng hiểu được ý của hắn. Tôi quả thật muốn nổi giận, hắn hiểu rõ như vậy đáng lẽ phải tự đi mà làm, còn hại tôi chạy vào nhà vệ sinh cả nửa ngày trời.

Mặc dù đã nghe giải thích kĩ càng, tôi vẫn cảm thấy mấy chuyện này không có nhiều căn cứ xác thực, tuy nhiên ngẫm nghĩ lại miễn cưỡng an ủi bản thân. Đồ để qua một đêm trong môi trường ẩm ướt khó tránh bị biến chất, ăn vào đau bụng cũng là thường. Bây giờ câu chuyện đã rõ ràng, hiện tại bước kế tiếp chúng ta nên làm gì?

Hắn nói hồn ma ở đây tội nghiệp, cũng không muốn hại người. Dùng những phương pháp đối phó với bọn ma quỷ thông thường, hắn không đành lòng ra tay, chúng tôi nên tìm cách khiến cho con ma tự nguyện rời khỏi vẫn hơn.

Cách thức trừ ma diệt quỷ trước đây của chúng tôi nói thẳng ra là vô cùng thô bạo và độc đoán, nhưng hôm nay muốn mời hồn ma tự ra đi, lại còn là một hồn ma bao năm qua cứ luôn lưu luyến nơi này, khó tránh khỏi quá sức. Nhưng Tần Nhất Hằng đã yêu cầu, tôi cũng chỉ còn cách nghe theo, ai bảo tôi là một tay mơ cơ chứ.

Tôi và hắn bàn bạc qua loa, quyết định bắt đầu từ việc xem người ta chết thế nào. Nghe câu chuyện chủ nhà kể lại, tôi cho rằng hồn ma này chính là tổ tiên của gia đình họ, cho nên muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc, chúng tôi bèn đi hỏi thăm người trong nhà.

Chúng tôi giả bộ tò mò, hỏi thăm những người cao tuổi còn minh mẫn trong gia đình. Tuy họ đều biết trong căn phòng nọ có chuyện ma quái, nhưng không ai biết thân thế của hồn ma ấy. Chúng tôi lại hỏi chủ nhà. Ông lão chau mày ngẫm nghĩ hồi lâu, cuối cùng chỉ nói hồn ma ấy có lẽ chính là người đã từng làm quan trong triều đình.

Manh mối kiểu này có cũng như không, tôi cùng Tần Nhất Hằng nán lại đây đã hai ngày, cũng muốn trở về rồi. Tần Nhất Hằng lại nói, thật sự không được nữa thì chúng ta vẫn còn một cách có thể thử. Tôi hỏi hắn là cách gì, mắt hắn lập tức sáng như sao nhìn tôi chăm chăm.

Nhìn thấy mắt Tần Nhất Hằng lóe lên, tôi không kìm được rùng mình, hắn nhất định lại muốn ném tôi vào lửa. Cố hỏi thêm, quả thật tôi đoán không lầm. Lần này thậm chí còn khiến tôi lo lắng hơn tất cả những lần trước. Tuy Tần Nhất Hằng một mực nói rằng dễ, nhưng tôi tự trải nghiệm mấy lần, thật không thể tin hắn thêm nữa. Huống chi hắn còn định để hồn ma kia nhập vào người tôi.

Tần Nhất Hằng khẩn khoản thuyết phục, nói rằng việc này chúng tôi chỉ còn cách tự mình giải quyết, nếu động đến gia đình nhà họ thì sẽ không thể thực hiện được. Tôi cứ đắn đo suy nghĩ mãi, hắn thì luôn mồm hứa hẹn, cam đoan sẽ bình an vô sự. Tôi nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn cắn răng đồng ý. Quả thật vì tiền tôi có thể bất chấp mọi thứ.

Thấy vậy hắn bèn kéo tôi đi chuẩn bị: Trước tiên đào một cái hố nhỏ ở ngoài cửa phòng, sau đó cắm thẳng một cây gậy gỗ tần bì xuống, may là chủ nhà có, bằng không muốn tìm thứ này cũng không đơn giản. Cuối cùng hắn dùng sợi dây màu đen thắt một nút ở ngay ngón giữa của tôi, đầu còn lại của sợi dây thì móc vào cái gậy, bảo tôi lát nữa sẽ mất hết tri giác, nhưng nếu cảm nhận được sợi dây ở ngón giữa chuyển động thì hãy cố gắng tỉnh lại. Tuy hắn luôn miệng nói không sao nhưng kinh nghiệm trước kia nhắc cho tôi biết, việc này chẳng khác nào tự kí vào bản cam kết trước khi thực hiện phẫu thuật.

Tôi ngồi trên chiếc giường cũ thầm nghĩ, mẹ kiếp, thế mà không nói sớm, bây giờ đã lỡ leo lên thuyền giặc rồi, chỉ còn nước chờ bị làm thịt thôi. Tần Nhất Hằng đi quanh phòng một vòng, dùng chân giẫm mạnh lên vài chỗ, sau đó đóng cửa phòng lại. Bóng đen lập tức bao trùm, Tần Nhất Hằng đốt một cây nến, đặt lên trên chỗ cuối cùng hắn giẫm, sau đó nhét vào tay tôi một nắm lông gà, bảo tôi giây đầu tiên sau khi tỉnh lại phải ném chúng ra cửa, càng xa càng tốt.

Lúc này tôi đã bắt đầu hồi hộp, các loại cảm giác sợ hãi thi nhau nhảy nhót trong lòng, lại sợ nhúc nhích thì sợi dây buộc trên ngón tay sẽ đứt mất, chỉ còn cách cố gắng tập trung chờ đợi. Một lát sau, không biết do tác dụng tâm lý hay thật sự cảm thấy rét, tôi không nhịn được rùng mình. Đột nhiên có thứ gì đó úp vào lưng, tôi lập tức ngất xỉu.

Nói thật lòng, cả đời tôi cũng chưa bao giờ ngủ say như vậy. Trước đây tôi đã tưởng tượng các kiểu, đoán xem lúc bị nhập sẽ có cảm giác thế nào. Rốt cuộc đến khi Tần Nhất Hằng bất thình lình hét lớn khiến tôi bừng tỉnh, tôi mới phát hiện cả quá trình này chẳng có cảm giác gì cả, hoàn toàn không nhớ được chuyện gì. Lúc mới tỉnh dậy, ý thức của tôi vẫn còn mơ hồ, toàn thân mệt mỏi, muốn ngủ tiếp. Nhưng Tần Nhất Hằng ở bên cạnh vội vàng nhắc tôi ném nắm lông gà ra ngoài. Tôi mau chóng đứng dậy, cũng không cần lịch sự, đạp cửa xông ra ngoài, dùng hết sức ném nắm lông gà đi. Không ngờ chúng không rơi phía trước tôi mà trong nháy mắt đồng loạt bay lên, rồi lan ra tứ phía.

Chuyện sau đó thì không khó tin đến vậy. Tần Nhất Hằng dọn dẹp đồ đạc, đến bên cạnh giải thích cho tôi hay quá trình vừa rồi. Theo lời hắn, người nhập vào tôi nho nhã, nói chuyện cũng chừng mực, nhưng dường như đáng thương, cứ khóc suốt. Thảo nào khi tỉnh lại mặt tôi ướt hết cả.

Tôi hỏi hắn những bước chuẩn bị trước đây có ý nghĩa gì. Tần Nhất Hằng nói, ngón giữa chính là nơi tụ nhiều dương khí nhất, thắt nút ở ngón giữa coi như đóng thêm cho người bị nhập một phần bảo hiểm. Nếu hồn ma đó kiên quyết muốn chiếm thân thể tôi thì cái nút thắt đó có thể giúp tôi lưu lại chút dương khí cuối cùng, như vậy dù thế nào cũng cứu được.

Chiếc gậy gỗ tần bì kia thực sự có thể trừ tà diệt quỷ, nhưng có lẽ người thành phố sẽ chẳng hiểu rõ nó. Sự phát triển của xã hội ngày nay đã khiến cho những công cụ truyền thống hiếm khi được biết đến. Theo lời của thế hệ trước, trình độ chữa bệnh của nông thôn thời xưa có hạn, dân số lại thưa thớt, hơi người không đủ nên thường xảy ra chuyện xác chết vùng dậy. Những cái xác này gặp người sẽ túm lấy cắn chết, hơn nữa chúng mạnh không ai ngăn nổi, chỉ có dùng gậy gồ tần bì mới đánh lại được.

Đem gậy dựng thẳng trên mặt đất, nhìn như lung lay sắp đổ, nhưng nếu một người bị quỷ nhập muốn bẻ gãy hoặc đạp đổ nó thì nó đột nhiên sẽ vững như Thái Sơn, chắc như bàn thạch. Buộc sợi dây đen ở ngón giữa của tôi vào đó, xem như đã tìm được một điểm tựa kiên cố giữ chặt tôi. Nói ra thì hoang đường, nhưng trên thế giới này vẫn thường xuất hiện những chuyện thử thách chúng ta như vậy.

Về phần cây nến trắng, Tần Nhất Hằng nói rằng hắn đã sử dụng một cách đơn giản nhất để đánh vài dấu sao trong phòng, rồi đem những cây nến trắng đặt ở vị trí của sao Khôi [14] để bào vệ dương khí cho tôi. Cuối cùng việc ném nắm lông gà là ném đi vận rủi. Tuy hồn ma nhập lên người tôi không có ác ý, nhưng phàm là người bị nhập, nhẹ thì cũng bệnh lặt vặt một thời gian, nặng thì xui xẻo cả một năm, cho nên hắn mới khiến tôi trong giây phút đầu tiên khi tỉnh lại đem hết vận rủi ném đi, như thế có thể hạn chế hao tổn cho bản thân. Hắn nói làm tôi nhớ đến nắm lông gà kia, cuối cùng nó lại bay thốc lên. Tôi kể cho hắn, hắn cũng gật gật đầu, như vậy cơ bản xem như vận rủi cũng bị phân tán đi rồi, chỉ e là tôi sẽ bị một trận đau đầu dữ dội, nhưng điều trị một thời gian sẽ qua thôi.

Tôi còn muốn hỏi hồn ma kia rốt cuộc đã nói gì, Tần Nhất Hằng lại úp úp mở mở, bảo ngày mai sẽ kể rõ ràng chân tướng sự việc. Chuyện này giải quyết xong xuôi, cả tòa nhà lớn như vậy, chắc chắn chúng tôi có thể kiếm được không ít. Tôi hiện đã quá mệt mỏi, nói đến kiếm tiền cũng không còn sức lực, chỉ muốn quay về phòng ngủ một giấc. Suốt đêm không nói chuyện.

Ngày hôm sau tôi tỉnh khi trời đã sáng bạch, toàn thân vẫn còn rã rời, ngồi dậy phát hiện Tần Nhất Hằng đã đi đâu mất, vì thế tôi thu dọn qua loa rồi ra ngoài. Tôi nghĩ Tần Nhất Hằng đang ở ngôi nhà nọ, đến nơi thì thấy cả gia đình họ xúm xít một chỗ, còn Tần Nhất Hằng đang thảo luận với nhóm thợ làm công.

Hắn bảo mấy người thợ lấy búa ra chuẩn bị đập tường của gian phòng kia. Tôi ngạc nhiên nhìn, gian phòng đã nhiều năm không tu sửa, chẳng ngờ lại kiên cố đến như vậy. Mấy người làm công lực lưỡng đục đẽo hồi lâu, mới đập vỡ được một mặt tường. Tần Nhất Hằng ở bên cạnh chăm chú quan sát, đập thêm một lúc nữa hắn mới hô dừng lại, sau đó hắn chạy đến chỗ bức tường bị đập tìm kiếm một lúc, cuối cùng lôi ra một cái ống dài.

Tôi đứng hơi lùi lại phía sau, nhìn không rõ lắm, nhưng hình như là một bức tranh. Đến khi tiến lại gần, mới phát hiện đó không phải là tranh, mà là một tấm vải dệt. Tôi lại nhìn chăm chú, cảm thấy thật quen mắt, nhưng vẫn không nghĩ ra được đó là vật gì, hỏi hắn mới biết, hóa ra là thánh chỉ. Ai ngờ bên trong tường nhà họ lại giấu thánh chỉ. Chữ viết rất đẹp, tiếc rằng tôi không phải người học rộng nên không hiểu được nội dung.

Tần Nhất Hằng nhanh chóng giải thích, đại khái thánh chỉ nói về cụ tổ của gia đình này, có thể nhận lệnh về kinh thành phục chức.

Nói xong, Tần Nhất Hằng tiếp tục giải thích cho mọi người: Cụ tổ của gia đình họ ngày trước đã phạm phải một vài chuyện trong triều đình, bị giáng ba cấp quan. Có khả năng là án văn tự [15] , sau đó ông ta tự ái bèn dâng tấu lên hoàng thượng xin được cáo lão về quê. Hoàng thượng là người nhân hậu, ban thưởng cho ông ta tòa nhà này. Hồi hương chừng hai năm thì được hoàng thượng nhớ đến, triệu về kinh làm quan, tiếc rằng khi đó ông ta đã ốm chết ở quê.

Người này vốn không cam tâm cho nên chần chừ không đầu thai kiếp khác. Thật trớ trêu, thánh chỉ đến, ông ta lại càng cảm thấy tủi thân, không ngừng gây loạn trong nhà. Người nhà thấy thế cũng sợ hãi, không dám mang thánh chỉ đi đốt, sau này không còn cách nào khác, đành nhét vào giữa bức tường rồi xây kín lại. Cứ thế, ông ta cũng theo vào gian phòng này, cả ngày đối diện với bức tường rồi lấy nước mắt rửa mặt.

Âm dương cách trở, ông ta cũng không hi vọng quay trở lại triều đình làm quan, hiện tại thánh chỉ đã được lấy ra, chỉ cần mang đi đốt, dẹp yên oán khí của ông ta, sự việc xem như đã giải quyết xong. Nghe nói phải đốt thánh chỉ, tôi cũng cảm thấy đau lòng! Mặc dù món đồ vô cùng giá trị, nhưng gia đình họ cũng đồng ý thiêu hủy, còn muốn đốt thêm một ít vàng mã. Tôi chỉ hi vọng có thể được chụp hình lưu niệm với nó. Tần Nhất Hằng cũng không có ý kiến gì, bèn đưa thánh chỉ cho chủ nhà, để bọn họ tự xử lý.

Chuyến này quả nhiên không uổng phí sức lực, sự việc trải qua không nguy hiểm, mọi sự cũng được làm tới nơi tới chốn, thành công giúp đỡ gia đình họ, giá nhà nhất định có thể ép xuống thêm chút nữa. Đợi cho họ xử lý ổn thỏa việc thánh chỉ, tôi bèn gọi chủ nhà đến thẳng thắn bàn bạc giá cả.

Ông lão cũng thật chân thành, giá nhà quả nhiên được giảm. Tôi tính sơ, tòa nhà này nếu mua theo giá của ông thì cũng sẽ thu được nhiều lợi nhuận, nên nhanh chóng chuẩn bị hợp đồng cho ông lão kí tên đóng dấu. Đợi thêm ngày rưỡi nữa, thủ tục sang tên xong xuôi, tôi cùng Tần Nhất Hằng chuẩn bị trở về trong chiến thắng. Gia đình họ muốn giữ chúng tôi lại dùng bữa, chúng tôi phải từ chối mãi mới được.

Trên đường về tâm trạng tôi vui vẻ, nhưng khi bắt đầu lên tàu thì tôi phát sốt, uống tạm vài viên thuốc, xuống tàu là đi thẳng đến bệnh viện truyền nước biển. Tần Nhất Hằng nói việc này là di chứng sau khi bị nhập, vài hôm là khỏi. Tôi cũng nhân dịp rảnh rỗi này nghỉ ngơi. Tôi đã ném nắm lông gà đi rồi, vận rủi lẽ ra phải tiêu tán hết mới phải, nhưng ngay căn tiếp theo, quả thật tôi đã gặp phải đại hạn. Có điều, nói theo cách của Tần Nhất Hằng thì số tôi phải gặp một lần như thế, và chúng tôi mới vô tình biết được một bí mật động trời tới mức ấy.

Nghe kể đến đây, những người ngồi đối diện tôi dường như đã đờ đẫn hết cả. Có lẽ với bọn họ, câu chuyện này quá thật vô cùng ly kì. Nhưng nghĩ lại thì hồi mới vào nghe, thái độ của tôi cũng tương tự. Tôi lại cầm máy ảnh, chụp cho bọn họ một bức hình chung. Mấy người đó vẫn thấy khó hiểu, nhưng không ai dám mở miệng hỏi lý do.

Đêm về khuya, cửa sổ chưa đóng, đúng lúc có cơn gió thổi qua, dù nhiệt độ trong phòng không thấp nhưng tôi thấy lạnh cả sống lưng. Vừa nãy trong thoáng chốc khi ánh đèn lóe lên, hình như tôi đã nhìn thấy gì đó. Bình tĩnh nghĩ kĩ, lại không nhớ được là gì. Căn bệnh đa nghi của tôi lại tái phát rồi. Tôi cắn nhẹ đầu lưỡi để trấn tĩnh, kể chuyện ma vào thời khắc thế này thì khó tránh khỏi rùng mình, chín người ngồi đối diện với tôi mặc dù không quen biết nhau, nhưng giờ cũng đã ngồi sát lại theo bản năng. Tôi đứng dậy vươn vai duỗi lưng, muốn phân tán sự chú ý của mọi người, sau đó bảo bọn họ tranh thủ đi vệ sinh.

Trong chín người có hai cô gái, họ nhìn nhau, có lẽ đã muốn đi vệ sinh rồi, nhưng lại bị câu chuyện dọa tới mức không dám cử động. Tôi mỉm cười nhìn họ, bảo một anh chàng cùng đi, bọn họ nhìn tôi cảm kích rồi vội vã rời phòng. Những người còn lại theo tâm lý đám đông cũng lục tục kéo nhau về phía nhà vệ sinh.

Trong phòng khách tạm thời chỉ còn một mình, tôi nhìn đồng hồ, từ giờ đến bình minh hẵng còn sớm, đêm nay chắc chắn sẽ dài. Tôi châm một điếu thuốc, vừa mới đặt lên môi, chưa kịp hút thì thấy nổi da gà, vì lúc tôi vừa châm thuốc, cả phòng khách cũng bừng sáng lên một cách kì quái. Loại ánh sáng này quá thật chói mắt, cũng ngắn ngủi, tôi thậm chí còn chưa kịp nhận ra từ hướng nào chiếu đến nhưng đó chính là ánh đèn flash của máy ảnh. Máy ảnh của tôi vẫn còn đang nằm yên trên bàn trà, hơn nữa quay lưng về phía tôi. Dù đột nhiên trục trặc thì đèn flash cũng không thể hắt lên mặt tôi được. Không lẽ ở trong ngôi nhà này còn có ai khác sao? Và người đó cũng có một cái máy ảnh? Nhưng hắn chụp cái gì chứ? Hay là cũng chụp thứ giống như tôi muốn chụp?

Lòng tôi tràn đầy nghi vấn, cũng thực sự sợ hãi, nhưng tôi đã nhận lời bạn, bất kể đêm nay xảy ra sự cố gì cũng phải kể cho hết chuyện. Bây giờ tôi chỉ còn cách giả vờ tỉnh rụi, tiếp tục dựa vào ghế hút thuốc. Tôi rít liên tục mấy hơi mới trấn tĩnh lại được. Đột nhiên phía nhà vệ sinh có tiếng la thất thanh, xé rách cả màn đêm yên bình. Song tôi cũng chẳng đứng dậy đi xem thế nào, bởi biến cố đó cũng nằm trong dự liệu của tôi.

Ngay lập tức, một người đàn ông hoảng loạn chạy đến báo với tôi về chuyện kì lạ vừa xảy ra. Tôi mỉm cười, bảo anh ta hãy gọi tất cả vào phòng khách, chỉ lát sau chín người đã đứng thành một vòng tròn xung quanh tôi. Một cô gái vừa khóc vừa nói, bọn họ xếp hàng đi vào nhà vệ sinh, ở lầu một có hai cái, cách nhau không xa, bọn họ tự động chia thành hai bên nam nữ, ai cũng hành động nhanh nhẹn, không để chậm trễ chút nào. Khi đến lượt cô ta đi vào, đèn đột nhiên tắt ngúm, cô ta cứ tưởng người bên ngoài tắt đèn nên la lên, đèn liền sáng lại. Nhưng lúc cô ta rửa tay, nhìn vào gương mới thấy bản thân hình như có gì khác lạ.

Nói đến đây, cô gái phát run, khóc nấc lên, hình như còn nói thêm được một câu, “Tóc của tôi đã bị cắt mất! Mà trong nhà vệ sinh chỉ có một mình tôi!”

Nói xong cô ta ngã quay ra sàn, còn những người khác đều sợ đến mức không thốt nên lời.

Tôi cẩn thận quan sát cô gái này, tuy lúc trước tôi không chú ý nhưng bây giờ nhìn lại thì thấy, tóc của cô ấy đúng là đã bị cắt mất. Tôi nghĩ chắc cũng không có cô gái trẻ nào tự nhiên muốn để kiểu tóc này.

Tôi bảo bọn họ hãy ngồi xuống, nói rằng đã giao hẹn trước, bất kể xảy ra chuyện gì bọn họ đều phải tự gánh chịu hậu quả. Nếu không muốn nghe tiếp chuyện thì bây giờ có thể rời đi. Lời còn chưa dứt, không chỉ có hai cô gái nắm tay nhau ra về mà còn có một người đàn ông run rẩy nữa. Cả ba nói lời tạm biệt với tôi, tôi gọi họ lại, nhắc họ làm đúng như giao ước ban đầu, buộc bọn họ mỗi người phải chụp một tấm ảnh toàn thân.

Ba người nọ tỏ vẻ không muốn, có lẽ ở lâu trong ngôi nhà này đối với bọn họ đã là một cực hình. Cuối cùng thuận theo lời giao ước, họ lần lượt đi về hướng bàn trà rồi đứng lại để tôi chụp ảnh, sau đó vội vã rời khỏi ngôi nhà. Tuy rằng sáu người còn lại vẫn đang ngồi trên sofa, nhưng tất cả đều có vẻ hoảng loạn. Tôi cũng không lãng phí thời gian an ủi họ, vì tôi phải tiếp tục kể câu chuyện của mình.