← Quay lại trang sách

Chương 9 Sáu ngón

Vài ngày sau khi tôi khỏi bệnh, Viên Trận lại liên lạc giới thiệu cho chúng tôi một căn khác. Lần này tương đối đặc biệt, chủ nhân của biệt thự đã tự mình tìm tới, hi vọng chúng tôi sẽ mua nó. Tôi nghĩ chắc là gã rơi vào đường cùng thật rồi, nếu không bán cho người như chúng tôi thì cũng không bán được cho ai. Gã tự xưng là Sáu, tuổi chừng bốn mươi, ăn vận như một thương nhân, thân hình lại cao lớn, làn da ngăm ngăm, nhìn qua còn thấy dáng dấp đại ca xã hội đen. Khi nói chuyện người này có thói quen vung tay minh họa, thực sự giang hồ, lại chẳng đợi chúng tôi tới xem đã tức khắc xòe tay báo giá, lúc đó tôi mới để ý gã có bàn tay sáu ngón.

Giá tiền mà Sáu ngón đưa ra cho chúng tôi thực sự thấp, thấp không thể tưởng nổi, chắc chắn nhà đó có vấn đề. Nghe được giá cả như vậy, tôi lập tức hào hứng, hỏi ý kiến Tần Nhất Hằng. Hắn dù biết rằng có khả năng kiếm được món hời, nhưng lại e căn biệt thự này dễ dàng bán với giá rẻ như thế, chắc chắn thứ ở bên trong không phải loại dễ đối phó. Song băn khoăn thì băn khoăn vậy thôi, chí ít cũng phải đến xem một lần mới được. Chúng tôi cùng Sáu ngón ra sân bay làm thủ tục bay đến thành phố có căn biệt thự. Vé máy bay khứ hồi do Sáu ngón bao, trên đường đi gã cứ xun xoe ngọt nhạt, nhưng luôn tránh đề cập tới “thứ” ở trong nhà.

Tôi lấy làm lạ, lòng thoáng chút bất an. Tần Nhất Hằng lại tỏ ra thoải mái, trên đường đi ngoại trừ giảng cho Sáu ngón một vài kiến thức về huyền thuật, còn lại đều ngồi đọc báo. Nhìn hai người bọn họ trò chuyện thân mật, tôi cũng vui vẻ, bèn đeo tai nghe chợp mắt một lúc.

Đến khi máy bay hạ cánh, Sáu ngón lấy xe từ bãi đỗ sân bay, đưa chúng tôi đến thẳng biệt thự. Trên đường đi tôi còn nghĩ, giá thấp như thế thì chẳng mong mỏi gì vào độ xa hoa của nó. Nhung khi tới nơi, tôi mới giật mình vì quá bất ngờ. Tòa biệt thự lớn đến kì lạ, chỉ riêng mặt sàn tầng trệt cũng phải vào tầm 600 m². Cao cấp đến thế này, trước đây tôi mới chỉ được nhìn thấy trong phim Hollywood thôi. Khuôn viên biệt thự tọa lạc gần đỉnh núi, thu toàn cảnh thành phố vào tầm mắt. Bức tường bao ngoài biệt thự lại hơi rêu phong loang lổ, đoán chừng đã lâu không tu sửa, nhưng vẫn không giấu được phong cách sang trọng của cả công trình. Có lẽ nó được một kiến trúc sư danh tiếng thời bấy giờ thiết kế. Dù tôi không thể gọi tên được phong cách, nhưng thiết kế của biệt thự này dù sao cũng không rơi vào kiểu dáng khuôn sáo cũ mòn của kiến trúc châu Âu hoặc kiểu cách tiêu chuẩn nào.

Thẳng thắn mà nói, tôi thấy diện tích của biệt thự này không hề nhỏ, quả tình chưa có một tòa nhà nào lại hấp dẫn tôi đến vậy. Thành thử cái giá Sáu ngón đưa ra chẳng khác nào cho không, trong lòng tôi cũng mừng rỡ. Giờ chỉ còn xem thái độ của Tần Nhất Hằng, hễ hắn tuyên bố có thể xử lý ổn thỏa là tôi lập tức kí hợp đồng, tránh đêm dài lắm mộng.

Khi tôi nhìn về phía Tần Nhất Hằng, vẻ mặt hắn bình tĩnh, không bước vào trong tòa nhà ngay, mà dẫn tôi cùng Sáu ngón dạo quanh khu nhà một vòng, cũng chẳng tỏ thái độ gì.

Sáu ngón đi bên cạnh cứ luôn miệng tô vẽ tòa nhà này tốt đẹp thế nào. Tôi nghe mà thấy phiền toái, trộm nghĩ, tốt như thế sao còn bán cho chúng tôi? Vì vậy tôi dứt khoát hỏi thẳng gã, rốt cuộc thứ ở trong tòa nhà này quấy phá thế nào. Sáu ngón nghe thấy tôi hỏi vậy mới giả bộ sực tỉnh, vỗ đùi thật mạnh, rồi nói cho chúng tôi hay về sự tình của tòa nhà.

Theo lời gã, tòa nhà này trước kia là của một danh gia vọng tộc, nhưng các tin tức liên quan tới gia tộc đó gã cũng không nắm rõ, chỉ biết bỗng một ngày nọ, có người thanh niên trong gia tộc đó tới tìm gã, muốn bán lại biệt thự với giá rẻ.

Khi ấy gã đã là một tay đầu cơ có tiếng, sở hữu nhiều bất động sản ở Thượng Thâm Kinh [16] . Đứng trước miếng mỡ được dâng tận miệng, mới đầu gã cũng hơi băn khoăn, nhưng nghe ngóng suốt cả buổi, cũng chẳng thấy tòa nhà có vấn đề gì bèn vui vẻ làm thủ tục sang tên với người thanh niên nọ.

Sau khi kí hợp đồng xong xuôi, người đó đề nghị được ở lại biệt thự thêm một tuần, bởi anh ta đang chuẩn bị thủ tục xuất ngoại. Sáu ngón cảm thấy mình đã được lợi lớn lắm rồi, cho nên cũng thoải mái đồng ý. Không ngờ trong một tuần lễ đó, thanh niên nọ chết ngay trong biệt thự, người nhà anh ta cũng biến mất một cách khó hiểu.

Sáu ngón nói mình là người đầu tiên phát hiện ra thi thể, tình cảnh lúc ấy cực kì khủng khiếp. Người thanh niên bị phanh thây thành nhiều mảnh, rơi vãi đầy trên đất. Sau đó cảnh sát mất cả buổi cũng không thể ghép nổi một thi thể nguyên vẹn, hơn nữa họ cũng hoàn toàn không có manh mối về hung thủ, án này cứ thế treo lại đó.

Vốn dĩ gã tưởng rằng mình đã vớ được món hời, nào ngờ lại thành mua dây buộc mình. May mà sự vụ không bị dư luận bàn tán, gã nghĩ thôi thì cứ để sau này tìm cơ hội bán đi. Nhưng chẳng hiểu sao đợi mấy tháng, cảm thấy đã gió yên biển lặng, gã đăng tin rao bán thì lại chẳng có một ai đến xem nhà, thậm chí chẳng có lấy một người gọi điện hỏi thăm. Cuối cùng Sáu ngón cảm thấy đau lòng, bởi dù khi ấy giá mua vào rẻ, nhưng đến nay giá trị tòa nhà dường như cũng chẳng tăng được chút nào. Gã đành cắn răng dọn vào ở, như vậy trong lòng còn có thể tự an ủi được.

Thời gian đầu chẳng có chuyện gì, mãi cho đến một đêm mưa lớn, gã đang nằm trên giường thì đột nhiên nghe thấy tiếng rống đinh tai nhức óc, chắc dân trong toàn thành phố này phải nghe thấy. Gã tưởng có vụ nổ hay tiếng sấm rền, chẳng quan tâm nhiều, đợi âm thanh kết thúc thì ngủ tiếp. Thế nhưng hôm sau hỏi mọi người, gã mới biết hóa ra chẳng có ai nghe thấy tiếng động lớn như vậy cả. Sáu ngón cho rằng tòa biệt thự này dù sao cũng ở xa nội thành, xung quanh chẳng có công trình kiến trúc nào khác, có lẽ khi ấy sấm rền ở gần chỗ gã cho nên mới nghe thấy rõ ràng. Nào ngờ từ đó về sau, mỗi đêm gã đều nghe thấy tiếng rống gào kinh thiên động địa như vậy, bất kể trời có mưa hay không. Tình hình khiến gã bắt đầu sợ hãi, ban ngày gọi người đến xem nhưng chẳng phát hiện ra điều gì. Lại ở thêm mấy ngày, thực sự không dám tiếp tục dây dưa nữa, đành phải dọn ra ngoài. Mãi cho đến bây giờ, thị trường bất động sản vẫn chưa khởi sắc, lại có thêm nhiều chính sách hạn chế, gã nghĩ đem bán quách tòa nhà đi cho xong, vì vậy mới thông qua Viên Trận liên lạc với chúng tôi.

Nghe xong câu chuyện của Sáu ngón, tôi bất giác nhìn sang Tần Nhất Hằng, hắn chẳng tỏ thái độ gì, chỉ chăm chú quan sát tường bao của tòa nhà, hồi lâu mới quay đầu theo vào trong, Sáu ngón đi trước dẫn đường cho chúng tôi, cả ba tiến vào khoảng sân mọc đầy cỏ dại, xem chừng tòa nhà này đã lâu rồi chưa được dọn dẹp, tuy vậy, thoạt nhìn cách bài trí, thiết kế vẫn trang nhã. Bên ngoài tòa nhà có một bức tượng mang phong cách Hy Lạp, nhưng cụ thể là nhân vật nào thì tôi chẳng rõ.

Chúng tôi theo Sáu ngón vào phòng, vừa mở cửa bụi bặm đã xộc tới. Bên phải cánh cửa là một bức tượng đồng, cao ngang thắt lưng người ta, con mắt lạnh lẽo khiến tôi giật mình, định thần nhìn lại, hóa ra là tượng thần Chung Quỳ [17] . Tuy rằng tôi không hiểu biết nhiều về các phép phong thủy, nhưng chí ít tôi vẫn biết rằng nhiều nhà bày tượng Chung Quỳ để trấn trạch. Tôi nhìn quanh, trong đại sảnh chẳng có vật gì ngoài bức tượng được đặt ở gần cửa này, nhìn vào không chỉ bất ngờ, mà còn quỷ dị. Thấy Tần Nhất Hằng không có phản ứng gì nên tôi cũng yên tâm, đi theo Sáu ngón sang phòng khác.

Thông thường những lúc thế này, Tần Nhất Hằng sẽ đi thăm dò bên trong xem có thứ gì không sạch sẽ, nhưng hôm nay hắn lại không làm như vậy, chỉ im lặng đi sau tôi, nghe Sáu ngón giảng giải về bố cục của tòa nhà. Xem hết tầng một, chúng tôi đi tới cầu thang dẫn lên tầng hai. Tầng hai không có không gian mở rộng rãi như tầng một mà được chia ra nhiều phòng. Tôi cũng không xem cụ thể từng phòng, chỉ theo chân Sáu ngón ngó qua phòng ngủ đầu tiên của tầng. Trong phòng không có bất kì đồ gia dụng nào, thảm và tường giấy vẫn còn nguyên, màu sắc phối hợp đẹp mắt, tuy vậy bụi bám dày, thoạt nhìn hơi đáng sợ.

Sau khi xem xét qua loa, tôi nhờ Sáu ngón đặt giúp phòng khách sạn, nói chúng tôi cần bàn bạc thêm rồi sau đó sẽ cho gã một câu trả lời thuyết phục. Sáu ngón đưa chúng tôi vào nội thành, xuống xe, tôi nhịn không được hỏi Tần Nhất Hằng, vì sao ban nãy không xem biệt thự có “thứ đó” không. Hắn đáp, thật sự chẳng có gì đáng xem, vốn hắn tưởng vớ được tòa nhà rẻ như vậy, bên trong chắc chắn sẽ có thứ gì đó cực kì lợi hại, nhưng vừa vào cửa đã thấy pho tượng Chung Quỳ đứng đó, chắc chắn biệt thự sạch sẽ. Mà giả như có thứ không sạch sẽ thì giữa ban ngày ban mặt, lại có Chung Quỳ đứng trấn, chỉ nhìn thôi cũng khó phát hiện chuyện gì.

Tôi nghe hắn nói xong, trong lòng tự hiểu, ý hắn vẫn là phải đợi đến đêm. Tuy rằng trước kia đã trải qua nhiều lần như vậy, nhưng tim tôi vẫn vô thức đập dồn dập. Có thể vì biệt thự này quá rộng, không gian quá trống trải, khiến cho tôi cảm thấy bất an.

Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, liệu hắn có giải thích được việc Sáu ngón nghe thấy tiếng rống không. Tần Nhất Hằng lắc đầu nói, từ trước tới nay hắn chưa từng nghe chuyện nào như vậy, huống hồ đây cũng chỉ là lời từ một phía, nói không chừng gã cố ý làm ra vẻ huyền bí, hoặc bịa chuyện hòng che giấu sự thực. Bởi một tòa nhà đồ sộ như vậy, gã lại nóng lòng đem bán với giá thấp, khẳng định là có nguyên nhân sâu xa.

Tôi đồng ý với cách nhìn nhận của Tần Nhất Hằng. Chỉ có điều, xem ra muốn thấy được bí mật của tòa nhà thì chỉ còn cách đợi đến đêm, cho nên chúng tôi cũng không quay về khách sạn Sáu ngón đặt mà tới một ngôi chùa. Tần Nhất Hằng nói rằng muốn chuẩn bị trước vài thứ để đêm dùng.

Ngôi chùa không lớn, nhưng hương khói nghi ngút, nằm ở nơi giao nhau giữa thành phố này và tỉnh lân cận. Vừa bước vào liền thấy ngay đằng sau cánh cửa là tấm bảng hiệu sơn vẽ cực lớn, có lẽ là tác phẩm của một trụ trì tiền nhiệm lưu lại. Tần Nhất Hằng dẫn tôi tới hai chiếc lư hương lớn trong sân, bảo tôi cứ đứng ở đó, đừng nói năng gì, tốt nhất là nhắm mắt lại.

Người tới dâng hương ồ ạt, tôi đứng gần hai chiếc lư hương, bị hun đến suýt ngạt thở luôn. Chừng một giờ sau, Tần Nhất Hằng mới vỗ vai tôi, bảo là đi được rồi. Lúc này khắp người tôi là mùi hương nhà Phật, hắn ngửi thử quần áo của tôi, nói cũng tạm, đoạn kéo tôi đi chuẩn bị những đạo cụ khác.

Hầu hết vẫn là các vật thường dùng, lần này chỉ nhiều hơn một thứ, là lục lạc. Sau khi sắp xếp ổn thóa, chúng tôi dùng bữa tối đơn giản, rồi ngồi luôn tại nhà hàng đợi đêm xuống. Cũng chẳng biết có phải do tôi hồi hộp không mà thấy thời gian trôi chậm rì. 9 giờ tối, chúng tôi bắt đầu khởi hành. Trên đường bắt mấy chiếc taxi, báo địa chỉ xong đều bị từ chối, khó khăn lắm mới thuyết phục được một người, còn hứa trả thêm người đó mới đồng ý. Đi trên đường tôi bóng gió hỏi vì sao tài xế nào cũng không muốn chở khách tới tòa nhà đó vậy. Nào ngờ câu trả lời của người lái xe lại nằm ngoài dự đoán của tôi. Anh ta nói, trước kia xung quanh tòa nhà đó là khu vực cấm, có bảo vệ, không thể vào được. Về sau bên trong xảy ra bất trắc tất cả bảo vệ đều bỏ chạy, hơn nữa nơi ấy tương đối kì lạ, nhiều lái xe được gọi tới rồi lại phải chạy xe trống trở về, xúi quẩy, cho nên chẳng ai muốn tới cả.

Nghe vậy tôi thực sự tò mò, trước kia tòa nhà đó có bảo vệ gác sao? Vậy chắc hẳn chủ nhân phải là một nhân vật có chức quyền, nhưng một người như thế vô duyên vô cớ biến mất tại sao lại không gây ra chút ồn ào nào, đến cả những người lái taxi vốn nhanh nhạy tin tức cũng chẳng hề hay biết?

Tôi thắc mắc nhìn Tần Nhất Hằng, hắn lại mỉm cười với tôi, như thể chẳng có gì nghiêm trọng, làm tôi thấy thư thái hơn một chút. Cảnh đêm tại thành phố này không có gì đặc sắc, tuy rực rỡ nhưng dung tục. Bởi thế tôi muốn đánh một giấc trên xe, ngờ đâu vừa nhắm mắt, mùi hương nhà Phật lại xộc lên khiến tôi vô cùng khó chịu, đành phải nhẫn nhịn cơn buồn ngủ cho đến lúc xuống xe.

Lần thứ hai đứng trước cửa tòa nhà, cũng chẳng âm u đáng sợ như tôi tưởng. Mặc dù dưới ánh trăng tòa nhà toát ra vẻ gì đó quái quỷ, nhưng không gian khá yên tĩnh. Tần Nhất Hằng cũng quan sát một chốc, nói với tôi, tòa nhà nhất định đã được bậc thầy phong thủy xem cho, vị trí đắc địa này hẳn là được chọn lọc cẩn thận lắm, người sống bên trong sẽ có số làm quan, dù không đi theo con đường quan lộc, tám phần cũng sẽ phát tài. Chủ nhà chết ở một mảnh đất phúc lộc thế này lẽ ra phải an ổn đi đầu thai rồi mới đúng, trừ phi lúc bị sát hại anh ta uất ức, mới thà trú ở mảnh đất phong thủy thịnh vượng chịu tra tấn chứ không muốn vào luân hồi chuyển thế.

Nghe hắn nói xong tôi bèn nghĩ, người có điều kiện sống ở một tòa nhà xa hoa nhường này, chắc chắn lúc còn tại thế đã hưởng thụ tất cả những thứ có thể hưởng thụ rồi, điều gì khiến anh ta không cam lòng chư? Chẳng lẽ vì phải chết khi đang còn trẻ? Dù sao thì người càng có tiền lại càng sợ chết. Nhưng việc người nhà anh ta lẳng lặng bỏ đi lại khó giải thích, con của mình chết rồi, đã chẳng đến nhặt xác tế bái, lại cứ như chạy trốn, chẳng lẽ khi ấy còn có ẩn tình nào khác, cho nên các thành viên trong gia đình đành lén lút ra đi? Bọn họ trốn tránh cái gì?

Mới đứng ở cửa một lúc mà tôi đã nghĩ ngợi lung tung, trong đầu nảy ra vô số câu hỏi. Đến khi Tần Nhất Hằng vỗ vai, tôi mới định thần lại, đi theo hắn vào nhà. Sáu ngón cũng biết không ai muốn tới đây nên chẳng buồn khóa cửa, tôi và Tần Nhất Hằng cứ thế nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào. Đêm đó trăng sáng, nhìn cũng khá rõ.

Vào đại sảnh, Tần Nhất Hằng cầm mai rùa đi tới đi lui, tôi đứng một chỗ hút thuốc chờ đợi. Khi hắn quay lại, do đã có kinh nghiệm từ trước, tôi không dám sờ vào, chỉ hỏi hắn tình hình ra sao.

Tần Nhất Hằng chép miệng, chẳng thấy gì hết, như tình hình hiện tại thì tòa nhà này sạch đến mức ma quỷ qua đường cũng chẳng có. Chúng tôi đành phải lần lượt thử từng phương pháp, dù sao thì cũng đã chuẩn bị cả, đồ đạc mang theo tương đối nhiều.

Tôi suy nghĩ một lúc, sinh nghi rồi hỏi, có phải vì Chung Quỳ trấn ở đây nên thứ đó mới không dám ra mặt không? Tần Nhất Hằng nói, vị trí đặt tượng Chung Quỳ không phải là nơi cúng bái, chắc là do có người chuyển tới đây để trấn, dường như muốn giam hãm thứ gì đó trong nhà.

Tôi vốn đang thư thái, nghe đến đây lại lạnh cả sống lưng, căng thẳng quan sát xung quanh. Ánh trăng xuyên qua cửa sổ rọi vào nhà, không có gì khác lạ, thậm chí còn thơ mộng. Thấy Tần Nhất Hằng vẫn đang loay hoay thử mọi phương pháp để tìm hồn ma trong phòng, tôi bèn ngồi xuống sàn châm thuốc hút. Cho đến khi gà gật buồn ngủ thì bỗng cảm thấy dưới lòng bàn chân mình rung chuyển, vài giây sau là tiếng gào thét kinh thiên động địa đổ ập lên mặt. Âm thanh lớn đến mức tưởng chừng có thể kéo sập cả tòa nhà. Tôi cũng không dám nghĩ nhiều, theo bản năng ôm đầu chạy trối chết.

Vừa chạy được vài bước, chợt có thứ gì đấy túm lấy áo tôi, khiến tôi sợ muốn ngừng thở, bèn khua tay đẩy mạnh phía sau. Đang cật lực vùng vẫy thì một cánh tay nắm lấy bả vai. Tôi hét lên, nhưng âm thanh gào rú vẫn tiếp tục, rầm rĩ đến mức tôi không nghe thấy cả tiếng mình kêu la. Không chỉ tiếng của tôi, mà e rằng tất cả các âm thanh trên đời đều bị tiếng gào rú này nuốt sạch. Dường như nó đủ sức làm vỡ từng tế bào trong cơ thể, mới vài giây, người tôi đã đau nhức. Mặc kệ cánh tay đang níu giữ đằng sau, tôi ngã gục xuống bàn vì cơn đau. Cảm giác này khó tả, hoàn toàn khác với những đau đớn mà tôi đã từng trải qua. Tôi thậm chí đã nghĩ đến cái chết, nó không những có thể giải thoát tôi khỏi cơn đau mà còn giải thoát tôi khỏi mọi bi thương trong cuộc sống.

Đúng lúc này, tôi nghe thấy tiếng kim loại va vào nhau, tuy khẽ khàng nhưng không bị tiếng gào thét kia át mất, vẫn vang vọng bên tai tôi. Trong nháy mắt toàn thân được thả lỏng, cảm giác thống khổ cũng biến mất. Âm thanh càng lúc càng lớn, càng lúc càng rõ ràng, tiếng thét gào kia cũng theo đó mà dần biến mất, thay vào là giọng nói quen thuộc của Tần Nhất Hằng. Hắn đang lớn tiếng gọi tên tôi. Cảm thấy đã tỉnh táo đôi chút, tôi ngồi dậy, thấy trên tay hắn cầm một cái chuông, mũi hắn không biết có phải vừa bị tôi đấm hay không mà chảy máu ròng ròng.

Tôi ngồi trên sàn nhà, thở hổn hển một hồi lâu. Tôi nghĩ đây chính là điều ghê sợ nhất của tòa nhà, tiếng gào rú vừa rồi không thuộc về thế giới loài người, e rằng bất cứ sinh vật sống nào nghe thấy cũng đều không chịu nổi. Chẳng lẽ người trẻ tuổi nọ đã tan xương nát thịt vì âm thanh cực đại này? Vừa rồi tự mình cảm nhận sự mạnh mẽ của nó, tôi thật không dám tưởng tượng nếu tiếp tục nghe bản thân sẽ thế nào.

Tôi hút liền ba điếu thuốc mới trấn tĩnh lại được, bèn hỏi Tần Nhất Hằng, vừa rồi hắn có nghe thấy tiếng gào thét hay không? Hắn lắc đầu, bảo đang bận rộn thì đột nhiên nghe tôi hét lớn, quay lại thì thấy tôi đang chạy bán sống bán chết ra ngoài.

Sao có thể như vậy được? Chỉ mình tôi nghe thấy âm thanh đó ư? Theo miêu tả của Sáu ngón thì gã cũng đã từng nghe thấy, tôi và gã có điểm gì giống nhau chăng? Nhưng tôi chắc chắn một điều, lúc kể lại gã đã nói tránh nói giảm nhiều.

Tôi nói cho Tần Nhất Hằng nghe những nghi vấn của mình, hắn im lặng hồi lâu mới đáp, có lẽ âm thanh này không tồn tại, nói rõ hơn, không tồn tại về mặt vật lý. Có điều, hắn cũng không hoàn toàn đồng ý với cách giải thích này, bởi tôi chỉ nghe thấy khi trên người đang có nhiều âm khí. Trước đây hắn đã từng nói, những gì có thể giải thích được thì gọi là khoa học, không thể giải thích được thì gọi là huyền học. Những người nghe được âm thanh bí ẩn, đa số không phải do tưởng tượng, mà do loại âm thanh đó có bước sóng ngắn và phù hợp với họ. Hơn nữa đa số mọi người đều có một nhận thức sai lầm, cho rằng chùa miếu là nơi có thần linh phù hộ, chắc chắn là nơi dương khí nhiều nhất, thực ra hoàn toàn ngược lại. Phật phổ độ chúng sinh, dù có là ma quỷ vẫn sẽ không phân biệt đối xử, cho nên nếu không phải người tu hành thì không nên ở lâu trong chùa.

Nghe Tần Nhất Hằng nói xong tôi mới hiểu được. Thì ra lúc nghe Sáu ngón kể về âm thanh trong nhà, hắn đã đại khái đoán được nguyên do, nhưng cũng không biết chứng thực cách nào, bèn làm một phép thử, dẫn tôi đến lư hương ở chùa để hút âm khí cả tiếng đồng hồ. Chỉ vì muốn biết âm thanh đó có tồn tại hay không mà hắn lấy tôi ra làm vật thí nghiệm. Tuy tôi vô cùng tức giận nhưng việc đã rồi, huống hồ tiền chúng tôi kiếm chính là loại cần liều mạng, dù gì tôi cũng đã đấm vỡ mũi hắn, nên việc này tạm thời không tính toán nữa.

Tần Nhất Hằng lại giải thích, cái chuông kia chính là dùng để dẫn đường cho linh hồn khi đưa đi an táng, dẫn hồn phách của người chết bước vào con đường luân hồi. Người bình thường gặp tiếng chuông này cũng không có gì đặc biệt, nhưng nếu bị ma nhập nghe thấy sẽ khó chịu.

Nói âm thanh trừ tà có lẽ mọi người không hiểu, đơn giản thì ví dụ như tiếng niệm chú. Âm thanh dùng để trừ tà có nhiều loại, đồ vật hay sinh vật đều có thể tạo ra. Nói đoạn, hắn liệt kê vài món đồ tạo ra âm thanh trừ tà thường dùng. Tương truyền tiếng bẻ gãy xương cọp cũng có năng lực trừ tà mạnh, có thể gọi ba hồn bảy vía của người bị nhập về, tuy rằng âm thanh không lớn, nhưng lại có hiệu quả kinh người. Tiếp theo chính là tiếng khóc của thiên tử chào đời, nghe nói âm thanh này vừa phát ra, yêu ma ngàn năm đều phải che tai lại. Cả hai loại âm thanh vừa kể đến sợ rằng chúng ta ngày nay không có cơ hội nghe nữa. Loại cuối cùng muốn nghe thì đơn giản hơn, chính là tiếng chuông chùa vào buổi trưa.

Nghe xong, tôi cũng không có thời gian cảm thán sự tinh thâm của huyền học, bởi trước mắt chúng tôi đã xuất hiện một vấn đề nan giải. Nếu tôi có thể nghe thấy tiếng thét thì chứng tỏ trong tòa nhà có một hồn ma đang trú ngụ, chỉ có điều Tần Nhất Hằng đã dùng nhiều cách nhưng vẫn chưa tìm được nó, chuyện này khó giải quyết.

Tôi cùng với Tần Nhất Hằng ngồi trên sàn nhà bàn bạc. Hiển nhiên tôi cũng không nêu ra được ý kiến gì hữu dụng, chỉ đơn giản trò chuyện dăm ba câu. Lát sau tôi để hắn yên tĩnh suy nghĩ, đứng lên châm điếu thuốc rồi đi quanh phòng khách.

Biệt thự vốn đã trống trải, hiện tại không ai nói gì, tôi gần như nghe được cả tiếng tim mình đập. Một lúc sau, Tần Nhất Hằng nói với tôi, hắn đã nghĩ đi nghĩ lại về tòa nhà này, nhưng vẫn không biết phải bắt đầu từ đâu, hay là cứ về trước, ngày mai quay lại xem xét kĩ hơn. Tôi đồng ý rồi cùng hắn dọn dẹp đồ đạc, chuẩn bị quay về.

Vì lần này chuẩn bị khá kĩ lưỡng, cộng thêm vừa nãy Tần Nhất Hằng bận rộn khá lâu, những món đồ tôi có thể gọi được tên lẫn những món đồ tôi không biết đều nằm trên đất. Khi thu dọn, tôi bỗng có một cảm giác căng thẳng khó tả, như thể trong căn phòng này có một đôi mắt vẫn đang theo dõi chúng tôi vậy. Tôi không khỏi cảnh giác, khẽ liếc xung quanh. Tuy có thể nhìn thấy đôi chút, nhung tầm mắt vẫn bị màn đêm che khuất. Quan sát một lát vẫn không phát hiện được gì, nên định nói với Tần Nhất Hằng, nhưng vừa quay sang, đã phát hiện hắn cũng đang dùng ánh mắt ra hiệu với tôi. Điều này khiến tôi càng chắc chắn có kẻ khác đang ở đây. Tôi toát mồ hôi lạnh, muốn hỏi hắn nên đối phó thế nào, tiếc rằng căn phòng quá im ắng dễ bị phát hiện, chỉ còn cách dùng ánh mắt liên tục ra hiệu tôi cũng cảm giác được điều đó.

Tần Nhất Hằng ho nhẹ, tỏ vẻ bình thản, hỏi tôi có nhìn thấy hòn đá Thái Sơn đâu không, rồi nháy mắt lia lịa. Tôi nghĩ thầm, mẹ kiếp, tuy biết hắn đang dương Đông kích Tây, nhưng không báo trước mà hỏi độp một cái, tôi biết đáp lại thế nào.

Tôi đang ngây người thì Tần Nhất Hằng chạy vọt đến lối rẽ lên cầu thang. Hành động quá đột ngột làm tôi không phản ứng kịp. Khi tôi theo ra được đến cầu thang, hắn đã đi lên tầng hai, tôi ở dưới nghe thấy tiếng bước chân ồn ào, chắc chắn không chỉ có một mình Tần Nhất Hằng! Nhưng kẻ nào lại xuất hiện trong nhà này chứ? Chưa nghĩ ngợi được gì nhiều, tôi đã nghe thấy tiếng mở cửa phòng khách. “Ầm” một cái, ghé mắt nhìn ra thì thấy pho tượng Chung Quỳ đổ kềnh như bị ai đẩy.

Tôi đứng trên cầu thang, không biết nên chạy lên hay đi xuống. Hiện thời đối thủ không chỉ có một người, nếu tôi và Tần Nhất Hằng tách ra đối phó, chỉ sợ không có phần thắng. Nghĩ vậy, tôi quyết định chạy lên giúp đỡ hắn. Nhưng vừa xoay người đã thấy Tần Nhất Hằng đi xuống. Hắn bảo tôi, kẻ ở bên trên kia quen thuộc tòa nhà này, hắn đuổi theo cũng chỉ kịp thấy cái bóng. Đang định mở lần lượt từng phòng để kiểm tra thì nghe thấy tiếng động bên dưới nên chạy xuống xem chỗ tôi đã xảy ra chuyện gì.

Tôi kể lại chuyện thần Chung Quỳ bị đẩy ngã cho Tần Nhất Hằng nghe, hắn lập tức biến sắc, mặt nhăn như bị, kêu lên không ổn, chúng ta phải rời khỏi đây ngay lập tức, trúng kế rồi, có kẻ muốn phóng thích thứ đang được thần Chung Quỳ trấn giữ!

Tôi chưa thấy Tần Nhất Hằng căng thẳng đến thế bao giờ, tự nhiên cũng đờ đẫn ra. Tần Nhất Hằng đành phải túm lấy tôi, chạy như điên xuống lầu. Chưa ra tới cửa chính, chúng tôi đã đứng sững lại, vì tôi trông thấy rõ ràng một cái bóng đứng ngay ở cửa.

Đây là lần đầu tiên trong đời tôi nhìn thấy thực thể của mấy thứ không sạch sẽ, hoặc nói cách khác, đây là lần đầu tiên tôi trông thấy một thứ giống như thực thể của mấy thứ không sạch sẽ. Tôi nheo mắt lại, nhìn thấy một dáng dấp bất động, nhưng cách ăn mặc phục sức là nam hay nữ tôi lại không thể phân biệt được. Giờ phút này, tôi cũng có thể cảm nhận được sự căng thẳng của Tần Nhất Hằng, bởi vì khi hắn đứng bên cạnh tôi bầu không khí cũng đã thay đổi. Chúng tôi ở thế giằng co như vậy mất một lúc, không ai dám cử động. Thời gian dường như ngưng đọng, tôi cố gắng điều chỉnh nhịp thở, không ngờ ngực càng thấy tức nghẹn. Vài giây trôi qua, hoặc có lẽ là vài phút, tóm lại trong tình huống như vậy, khái niệm về thời gian của tôi rối loạn cả rồi, đang lúc thần kinh của tôi căng thẳng đến cực hạn thì cái bóng kia đột ngột biến mất.

Khi nghe thấy Tần Nhất Hằng thở phào, tôi nhận ra mặt mũi mình đã đẫm mồ hôi lạnh. Tần Nhất Hằng nhanh chóng tỉnh táo lại, đầu tiên hắn tìm trong túi chiếc đèn pin rồi bật lên. Thường những chuyến đi như thế này, chúng tôi chẳng mấy khi dùng đèn pin, bởi ánh sáng của nó quá rõ ràng, đêm hôm khuya khoắt lúc ẩn lúc hiện, sẽ gây nhiễu giác quan của hắn, huống chi việc chúng tôi làm có liên quan đến những thứ từ cõi âm, đa số tà vật đều sợ ánh sáng. Chúng sợ ánh sáng không phải vì ánh sáng sẽ xua tan chúng, mà do bọn chúng sẽ theo bản năng ẩn nấp trong bóng tối, việc này giống như người bình thường đều thích tắt đèn khi đi ngủ vậy. Ánh sáng đèn pin rọi quanh mặt đất, có nhiều dấu chân, vô cùng hỗn loạn, hoàn toàn không phân biệt nổi đâu là dấu chân của chúng tôi, đâu là dấu chân của kẻ khác. Tần Nhất Hằng nâng đèn pin, rọi vào bức tượng Chung Quỳ rồi lần mò đi tới.

Tôi lo rằng những kẻ kia sẽ thừa cơ nhảy ra đánh lén, mà trong tay tôi chẳng có đồ vật gì phòng thân, đành móc từ túi của Tần Nhất Hằng ra một cây nến to, dù sao trong bóng tối vật này thoạt nhìn cũng giống một cây gậy, có thể dọa đối thủ, tối thiểu cũng khiến bản thân yên tâm hơn.

Tôi dè dặt đi theo Tần Nhất Hằng. Vừa tới trước tượng Chung Quỳ, hắn đã sững người lại. Tôi thấy hắn bất động, cũng vô thức dừng lại, hỏi xem hắn làm sao vậy. Tần Nhất Hằng không đáp, cứ thế cúi người ngồi xổm xuống, đường như đang tìm kiếm thứ gì trên mặt đất. Tôi còn cách hắn vài bước, tuy đèn pin sáng, nhưng lại hoàn toàn không nhìn rõ thứ đó. Tôi lại cẩn thận gọi Tần Nhất Hằng, người hắn run nhẹ, chợt kêu lên một tiếng, Giang Thước. Tôi tưởng hắn gọi tôi nên cứ thế bước tới, đến gần mới nhìn rõ trên mặt đất là một tấm ván gỗ, hình như đã cũ hoặc được quét một lớp sơn tối màu, dù sao thì chất lượng gỗ cũng không phải tốt, trên đó còn có mấy dòng chữ. Nhìn kĩ lại, đầu tôi như nổ ầm một tiếng, chẳng phải là tên và ngày sinh tháng đẻ của tôi đó sao?

Tần Nhất Hằng hiển nhiên cũng bị tấm ván này làm cho sững sờ, mãi một lúc lâu sau mới quay đầu lại cho biết, đây là tấm ván quan tài, xuất xứ từ đâu không rõ. Dùng ván quan tài viết tên và bát tự người ta rồi lại đặt ở một nơi độc thế này, cụ thể có công dụng thế nào hắn cũng không rõ, nhưng có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết đây chắc chắn không phải chuyện tốt lành tử tế gì cho cam. Tôi nhất thời vẫn chưa thể khôi phục tinh thần, những gì Tần Nhất Hằng nói tất nhiên tôi nghe được rõ ràng, thế nhưng một câu cũng không hiểu. Đầu óc tôi dường như đã nhũn nhão, chẳng thể thông tỏ điều gì, chỉ còn cách châm điếu thuốc rồi dốc sức hít một hơi, tiếp đó tựa vào bên tường, lát sau mới tỉnh táo lại đôi chút. Tôi hỏi hắn, rốt cuộc đây là chuyện gì?

Tần Nhất Hằng nhìn tôi, đột ngột nói, tòa nhà này chúng ta nhất định phải mua lại, bởi vì rất lâu trước đây anh đã mua rồi. Những lời này thực sự quá thâm sâu, tôi chẳng thể hiểu nổi ý nghĩa, thế nhưng nhìn nét mặt của hắn, tôi cũng hơi hơi đoán ra, rằng lần này chúng tôi đã gặp rắc rối lớn.

Tôi giục hắn giải thích cho mình nghe, hắn lại quét đèn pin ra ngoài cửa, dường như cũng không yên tâm tình hình nơi này, sau đó do dự một lát mới kéo tôi lôi ra sân, nói cho tôi hay, thời xưa lúc xây nhà, những gia đình giàu có đều cân nhắc áp dụng phong thủy hoặc huyền thuật. Phía dưới móng nhà thường được chôn một vài vật tùy thân của gia chủ. Nếu là gia đình quan lại, chắc chắn sẽ bọc tóc gia chủ trong túi gấm rồi vùi xuống. Tương truyền rằng làm như vậy gọi là “tụ trạch”, tên như ý nghĩa, chính là hút sinh khí của người sống trên mảnh đất đó tích lại một chỗ, để chúng không bị phân tán khắp nơi. Bấy giờ khoa học kĩ thuật chưa phát triển, sức lao động chính là cốt lõi cho một gia tộc thịnh vượng, do đó “tụ trạch” được nhiều hộ gia đình đông người sử dụng.

So với các gia đình quan lại, những gia đình buôn bán giàu có không có nhiều quy củ như vậy, bình thường họ chỉ chôn qua loa vài hũ vàng hũ bạc, vừa có hiệu quả như “tụ tài”, cũng có thể để phòng ngừa hoạn nạn sau này. Điểm đáng nói là nếu gia chủ là nữ giới thì trong thời gian xây nhà, chiếc túi bị chôn sâu dưới nền còn ghi thêm một câu, là câu gì thì chỉ một mình nữ chủ đó biết. Thông thường chúng ta xem phim điện ảnh hoặc phim truyền hình về thời cổ đại, thường nghe người ta nói, “dù đào sâu ba thước cũng phải tìm ra nó”, những lời này kì thực xuất phát từ tập tục trên, tìm được đồ đạc cũng chính là tìm ra được vị trí “tụ trạch”. Khi một danh gia vọng tộc bị tịch thu tài sản, hoặc xảy ra thảm án bị giết cả nhà, việc cuối cùng kẻ ra tay muốn làm chính là tìm ra “tụ trạch”. Bởi chúng tin rằng, chỉ cần tìm ra “tụ trạch” thì dù là hậu duệ còn sót lại, hay những oan hồn đã hóa thành ác quỷ, cũng không thể nào trở lại nhà cũ của mình, càng không thể truy tìm được kẻ thù. Tần Nhất Hằng nói đến đây, đón lấy điếu thuốc đã sắp tàn của tôi, tôi cũng tiện tay châm một điếu khác. Nghe hắn nói xong, tôi càng cảm thấy toàn thân lạnh toát.

Tần Nhất Hằng lại tiếp tục, thế nhưng, chỉ có “tụ trạch” thì chưa đủ, đất đai được chia làm hai loại là dương trạch và âm trạch. Dương trạch là để cho người sinh sống, âm trạch là để dựng mồ mả, nhưng không phải lúc nào cũng thế, có những cô hồn dã quỷ không ở trong âm trạch, không thể nào tiến vào con đường luân hồi, cứ lang thang trên thế gian. Bọn chúng cũng cần một nơi để ở lại, dương trạch lại chính là điểm dừng chân tốt. Bởi thế, trong văn hóa Trung Hoa, từ phòng khách đến cửa ra vào đều có môn thần [18] hoặc tượng đá đứng trấn giữ. Với những gia tộc giàu có, sau khi chôn xong “tụ trạch” sẽ chôn vài thứ xuống dưới đế hai con sư tử đá trước cổng, bên trái cất giữ tên và bát tự của gia chủ, bên phải giấu một bảng danh sách chi tiết những vật liệu đã sử dụng, việc này đơn giản là để tuyên bố nơi đây có chủ nhân, ma quỷ phương nào cũng chỉ còn cách đứng ở xa mà nhìn. Điểm đáng nói chính là, không phải tất cả sư tử đá đều có tác dụng trấn trạch, nếu như sắp đặt không đúng, ngược lại sẽ phá phong thủy, rước họa tới cho chủ nhân. Đầu tiên, miệng của hai con sư tử phải là một khép, một mở, thể hiện việc nuốt vào, phun ra. Ví như sư tử đá trước cửa ngân hàng thường là một mở miệng, một khép miệng, ý rằng há miệng là để chiêu tài, khép miệng là để thủ tài, với mong muốn tiền tài chỉ thu vào chứ không thoát ra. Cuối cùng là sư tử đá trước cửa miếu cổ, bên trái là con đực, bên phải là con cái, nhìn hình dáng miệng khi phát âm đại khái cũng có thể hiểu được ý nghĩa, một con nói “A”, một con nói “Di”. Những loại sư tử này nếu sắp đặt sai cách sẽ gây nên những hậu quả trầm trọng đi ngược lại mong muốn.

Nghe Tần Nhất Hằng nói xong, tôi đã hiểu ra vài phần. Theo ý hắn, phía dưới tượng Chung Quỳ có chèn bát tự của tôi, đây chẳng phải để tuyên bố với bọn ma quỷ lảng vảng ở ngoài tòa nhà này rằng tôi chính là chủ nhân sao? Từ đó mà suy, dưới móng nhà có khi còn chôn cả tóc của tôi nữa nhỉ? Nghĩ đến đây, tôi không khỏi cảm thấy bất an bèn ngoái đầu nhìn về phía tòa nhà. Tôi dám lấy mạng mình cam đoan, trước đây tôi chưa từng đến nơi này, nói gì đến chuyện tự chôn lọn tóc của mình xuống đó.

Tôi hỏi hắn thấy thế nào, ánh mắt hắn bỗng tối hẳn đi, nói hiện tại hắn không thể xác định, hơn nữa đây cũng là lần đầu hắn nhìn thấy việc có người chôn bát tự dưới tượng Chung Quỳ, e rằng có âm mưu gì đó mà chúng tôi không biết. Lúc này, điều tối thiểu chúng tôi có thể làm là bằng mọi cách phải xác định được dưới móng nhà này có chôn “tụ trạch” hay không, bất kể “tụ trạch” là của ai, chúng tôi cũng phải moi ra cho bằng được. Hắn lo ngại, nếu như phán đoán của hắn không sai, như vậy tòa nhà này hiện đang dùng tuổi thọ của tôi để giam hãm thứ ở trong nhà. Huống hồ nếu hắn có đoán sai đi nữa thì sở hữu một tòa nhà như thế, cũng chính là làm giảm vận số của mình.

Tức thì, toàn thân tôi lạnh toát, tòa nhà này thực sự đã vượt quá sức tưởng tượng của tôi. Chợt thấy điếu thuốc trên tay sắp tàn, tôi châm điếu khác, ra sức rít một hơi để lấy lại bình tĩnh. Sau đó, chúng tôi dọn dẹp qua loa đồ đạc, có lẽ là tác dụng tâm lý, thời điểm tôi bước vào căn phòng, cảm giác trong lòng đã không thể chỉ miêu tả bằng từ sợ hãi nữa, mà còn pha lẫn chút kính nể. Tôi cũng không hiểu vì sao mình lại có cảm giác ấy, nhưng tôi biết rõ, chuyện này chắc không thể dễ dàng giải quyết.

Dọc đường về lại rất thuận lợi, nhưng tôi hầu như cứ bước thấp bước cao mà đi, dù đã cố gắng vực lại tinh thần nhưng chân tay vẫn cứ nhũn ra. May thay trước khi đi chúng tôi đã lưu lại số điện thoại của tài xế taxi, bèn gọi điện báo. Đợi chừng nửa giờ, lái xe đã tới đón chúng tôi.

Ngồi trong xe, tôi chỉ biết nhìn ra ngoài cửa sổ, cố tập trung suy nghĩ mà đầu óc cứ trống rỗng. Trở lại khách sạn, Tần Nhất Hằng lập tức gọi điện thoại cho Sáu ngón, không ngờ gã lại tắt máy. Thoạt tiên tôi còn tường gã ngủ, đù sao lúc chúng tôi về đến khách sạn đã là nửa đêm. Nhưng cho tới tận trưa ngày hôm sau, chúng tôi vẫn chẳng liên lạc được với Sáu ngón.

Ánh mặt trời len vào theo khe hở cửa sổ khách sạn, tôi kéo rèm lên, nằm trên giường, cũng đã quên đi sự việc kinh hồn đêm qua. Nhưng Tần Nhất Hằng vẫn mặt mày ủ dột, đứng bên cửa sổ suy nghĩ cả buổi rồi đột ngột quay lại nói với tôi rằng phải đi thuê mấy người thợ xây, không mua được nhà thì phá thử xem sao, dứt lời hắn liền rảo bước ra cửa.

Câu nói này khiến tôi thiếu chút nữa bật ra khỏi giường, tạm thời không nói đến việc hắn làm thế nào để phá dỡ một tòa nhà to như thế, chúng tôi chưa được sự cho phép của Sáu ngón mà đã tự tiện khởi công, lỡ như bị kiện thì sẽ phải bồi thường nhiều. Tôi vội vàng thay quần áo, đuổi theo, may mà Tần Nhất Hằng đi không nhanh lắm, chạy thục mạng cuối cùng cũng bắt kịp hắn ở ven đường. Tôi khuyên hắn nên bình tĩnh, không ngờ tốn nước bọt vô ích, chỉ còn cách ngoan ngoãn cùng hắn ngồi lên taxi. Chúng tôi thuê vài tay thợ ở khu chợ xây dựng và một chiếc xe con, phóng thật nhanh đến tòa nhà nọ.

Cách một đêm, thêm lần nữa đứng trước cái sân này, dù dưới ánh mặt trời chói chang, lòng tôi vẫn có chút căng thẳng. Tần Nhất Hằng chỉ đạo đám thợ đập đập gõ gõ, cũng không biết là đang làm gì. Tôi đi đến bên hông tòa nhà, dùng tay gõ thử vào tường. Người xây nó nhất định đã tốn nhiều công sức, tòa nhà hoàn toàn không bị những vấn đề thường gặp như trong các công trình khác, cho nên những người thợ kia ra sức đập cũng chưa vỡ nổi một cạnh tường, huống chi là muốn đào sâu ba thước. Nghĩ như thế tôi lại thấy an tâm, tìm một chỗ nắng ấm hút thuốc.

Chẳng bao lâu sau, tôi bỗng nghe thấy tiếng một người thợ từ bên trong vọng ra, ông chủ, đào được rồi. Chẳng lẽ Tần Nhất Hằng tìm đủ mọi cách quay lại vì đêm qua đã biết trong nhà có giấu báu vật? Không kìm được tò mò, tôi bèn lại gần nhìn, phát hiện thứ đào được là một tượng đá, phần lớn vẫn bị vùi dưới đất, cũng không nhìn rõ chạm trổ ra sao. Tần Nhất Hằng lại chỉ đạo đám thợ dốc sức đào nó lên, để ở trong sân.

Lúc này tôi mới tới xem, tượng đá không quá cổ, không quá lớn, chỉ cao chừng nửa mét, xem chừng còn nguyên vẹn, chỉ là tôi vẫn chưa tưởng tượng được hình thù cụ thể. Thoạt nhìn, tượng đá này giống một con rồng, nhưng phần thân lại như con chó Pug, trông hơi buồn cười. Có điều, không đẹp không có nghĩa là không đáng tiền, tôi thầm nghĩ, nếu như đây là một cổ vật, được bảo quản tốt lại có hình dáng kì lạ, đem đến các phiên đấu giá nhất định sẽ kiếm được nhiều tiền.

Đương lúc tôi còn đang mải mê suy nghĩ, mấy người thợ lại hợp lực bê đến một pho tượng khác. Pho tượng này vẫn còn đính nhiều bùn đất và tro. Tôi phủi lớp bùn đất bên ngoài mới nhìn được rõ ràng hình dáng của nó. Pho tượng này so với pho tượng đầu tiên, mức độ quái dị về tạo hình chỉ có hơn chứ không kém, hoàn toàn vượt ra khỏi chuẩn mực thông thường. Ờ vị trí vốn là thân rồng, đã được thay bằng một cái đuôi đang vểnh lên của một con cá lớn, khiến tôi liên tưởng đến bức tượng Merlion nổi tiếng của Singapore. Tóm lại, thoạt trông thì không nói hết được chỗ quái dị của nó. Càng ngắm hai pho tượng, sự nghi hoặc trong lòng tôi càng lớn. Tôi quay đầu nhìn Tần Nhất Hằng, hắn vẫn đang chỉ đạo đám thợ tiếp tục, cả sân đều bị bọn họ xới tung lên. Tôi hỏi Tần Nhất Hằng, hai món đồ kia là thế nào. Hắn không trả lời, chỉ nói chờ đào được hết lên tôi sẽ biết. Nghe giọng điệu của hắn thì hình như không chỉ có một hai thứ, sự tò mò của tôi bị khơi lên đến đỉnh điểm. Dù sao cũng không cần động tay động chân, tôi lại rảnh rỗi nên cứ ở bên cạnh quan sát.

Từ lúc đào được hai pho tượng đầu tiên, những việc sau đó thuận lợi hơn nhiều, tôi chăm chú nhìn từng pho tượng được đưa lên. Đất trong sân hiện giờ đã được vỡ hoang đến mức có thể gieo trồng hoa màu rồi. Mới đầu tôi còn có hứng thú đi xem kĩ càng từng pho tượng, nhưng càng xem càng chán, tôi dứt khoát quay về xe nhắm mắt nghỉ ngơi. Khoảng hơn một giờ sau, khi tôi trở lại, các pho tượng đã được đào lên kha khá, đám thợ đang hợp lực khiêng ra pho cuối cùng. Xong xuôi, Tần Nhất Hằng đứng im trước hàng tượng dài. Tôi đứng bên cạnh nhìn một lúc, còn cho rằng hắn đang chuẩn bị để giảng giải về lai lịch của chúng, chẳng ngờ thật lâu sau cũng không thấy hắn nói gì. Tôi đi qua vỗ vỗ hắn vài cái, hắn mới chậm rãi xoay đầu nhìn tôi, vẻ mặt nghiêm túc không khác gì mấy pho tượng kia.

Cho đến bây giờ, tôi vẫn không nghĩ khuôn mặt hắn cũng có lúc cứng đờ như vậy. Vốn dĩ tôi thấy mình đã phơi nắng đủ, tâm trạng được điều chỉnh nên khá nhàn nhã thong dong, thế mà trong nháy mắt tim tôi bắt đầu đập nhanh hơn, rõ ràng đang ở nơi có ánh nắng chan hòa thế này mà toàn thân vẫn lạnh cóng từng cơn. Sau đó những lời giải thích của Tần Nhất Hằng càng khiến tôi chấn động không sao tả xiết. Tôi cho rằng, tôi cùng hắn làm nghề này lâu đến vậy, cũng coi như có chút hiểu biết về các loại phù phép, nhưng thực tế tôi vẫn như ếch ngồi đáy giếng. Tôi chưa từng nghĩ thế giới này còn có quá nhiều biện pháp không thể tưởng tượng nổi để giúp người ta đạt mục đích đến vậy.

Tần Nhất Hằng đứng dưới ánh mặt trời, lướt tay qua chín pho tượng, tiếp đó hắn đứng ở pho tượng cuối cùng được đào lên hỏi tôi, anh biết đây là gì không? Tôi lắc đầu. Đám thợ chẳng hề có hứng thú với những pho tượng này, nhưng chúng tôi vẫn chưa trả tiền công cho họ, không còn cách khác họ cũng đành đứng sang một bên, thấy tôi lắc đầu thì nhìn nhau ngao ngán.

Đây là Tì Hưu, Tần Nhất Hằng nhìn tôi nói.

Tì Hưu là vật sinh tài, trừ tà, bình thường sẽ được để trên bàn, nhiều trí thức dùng nó làm đồ chặn giấy. Nếu như chỉ có một mình con Tì Hưu, chắc hắn là có tác dụng trấn trạch và nạp tài, nhưng ở đây có đến chín con... Tần Nhất Hằng dùng tay chỉ tám pho tượng còn lại, tiếp tục nói, đây là Bí Hí, Ly Vẫn, Bệ Ngạn, Bồ Lao, Thao Thiết, Nhai Xế, Toan Nghê, và Tiêu Đồ.

Người xưa nói rồng sinh được chín đứa con, tính cách khác nhau, thường được gọi là cửu tử, không hay ở gần nhau. Trong xây dựng hoặc trong đời thường, chúng thường bị phân tán, được đặt ở các vị trí riêng biệt. Nhưng dưới tòa nhà này lại có cả cửu tử, được chôn cùng một địa điểm với vị trí giãn cách tương đối, đây không phải ngẫu nhiên mà là có kẻ cố ý sắp xếp như vậy. Tôi dám khẳng định, kẻ chôn những thứ này trong sân chính là kẻ đã giết người thanh niên sống ở đây trước kia, làm như vậy chỉ có một mục đích.

Nói đến đây Tần Nhất Hằng ngập ngừng, dường như do dự không muốn nói ra.

Kẻ đó làm như vậy chỉ có một mục đích, là muốn dùng chín đứa con của rồng để trấn chính nó. Người thanh niên đã chết kia chắc chắn là chuyển thế của rồng, số làm hoàng đế. Nhưng anh ta lại bị giết hại trong ngôi nhà này, còn bị phanh thây, hồn phách phân tán, hơn nữa còn bị trấn áp bằng thủ đoạn độc ác, không thể đầu thai. Mục đích và cách thức thật sự khiến cho người ta sợ hãi, quan trọng nhất là... Tần Nhất Hằng bỗng nhiên hạ giọng. Chúng ta đã trúng kế, trận pháp này có kẻ thiết kế dụ chúng ta đến phá. Tôi cũng không biết hậu quả sau khi phá trận sẽ thế nào, nói không chừng từ lúc tên Sáu ngón kia liên lạc, chúng ta đã bị đưa vào bẫy rồi.

Tần Nhất Hằng nói xong, theo bản năng thọc tay vào túi quần tìm thuốc, tôi thấy vậy vội lấy điếu thuốc của mình đưa cho hắn. Hắn châm lửa, rít một hơi thật sâu. Tôi cũng muốn lấy một điếu khác, nhưng phát hiện tay mình đang run bần bật. Tôi cố gắng hít thở sâu, vì chỉ có như vậy mới có thể khiến bản thân bình tĩnh lại. Tôi nhìn Tần Nhất Hằng, hình như hắn cũng đang cố gắng ổn định cảm xúc. Tình hình lúc này chẳng khác nào thời điểm trước khi tấn công trong một bộ phim hành động Mỹ.

Đám thợ đứng bên cạnh đang hoang mang, không biết là vì nghe hiểu những gì Tần Nhất Hằng nói, hay nhớn nhác vì bầu không khí bất thường giữa chúng tôi. Tôi vỗ vỗ mặt, có lẽ chúng tôi đã quá phức tạp hóa vấn đề, biết đâu sau khi phá hỏng trận pháp thì con rồng kia đã có thể đầu thai rồi, và chúng tôi chẳng còn liên quan đến chuyện này nữa. Nhưng suy nghĩ kĩ, lại cảm thấy có gì không đúng, nếu nói vậy, tại sao Sáu ngón lại dụ chúng tôi vào để phá trận pháp này? Tự gã không phá được sao? Xung quanh sân, lúc đám thợ đào các pho tượng lên không hề có chuyện gì xảy ra, cho nên trận pháp này cũng không cần cách thức đặc biệt để phá giải, chỉ cần tìm vài người lực lưỡng đến đào xới là được mà.

Tôi xâu chuỗi lại các vấn đề, muốn từ từ phân tích mọi chuyện một cách mạch lạc. Đầu tiên, tôi phải làm rõ một chuyện, bát tự của tôi vì sao lại bị kẻ khác nhét dưới tượng thần Chung Quỳ, kẻ đó làm sao có được những thông tin ấy? Nghĩ lại những tình tiết đêm qua, hoàn toàn là kế dương Đông kích Tây, muốn tôi và Tần Nhất Hằng tách nhau ra, trong lúc hỗn loạn đẩy ngã tượng thần Chung Quỳ, khiến chúng tôi phát hiện ra tấm ván quan tài đang nằm bên dưới, như vậy, rõ ràng đối phương hiểu rõ chúng tôi, bởi kẻ đó tin chắc Tần Nhất Hằng sẽ đào tung cả sân lên sau khi nhìn thấy miếng gỗ kia, phá được trận pháp “cửu tử trấn long”. Tuy nhiên, sau đó chúng tôi sẽ gặp phải chuyện gì, tôi hoàn toàn không hay biết. Dù vậy, tôi càng nghĩ càng khẳng định, Sáu ngón và kẻ xuất hiện đêm hôm đó là một, thậm chí Sáu ngón cũng là kẻ đã thiết kế cái bẫy này.

Tôi thuật lại cho Tần Nhất Hằng nghe những phân tích của mình, hắn tỏ vẻ đồng ý. Tần Nhất Hằng cho đám thợ ra về rồi dạo vài bước quanh sân, dường như vẫn không có thêm manh mối, cuối cùng chúng tôi đành trở lại khách sạn. Về đến nơi, tôi và Tần Nhất Hằng thay phiên nhau gọi điện cho Sáu ngón nhưng gã vẫn khóa máy, chúng tôi thậm chí còn gọi cho Viên Trận, tiếc rằng Viên Trận cũng chỉ có số điện thoại mà Sáu ngón đã cho chúng tôi. Trong lòng tôi vẫn không yên, nhưng điều lạ lùng chính là, kể từ đêm hôm ấy cho đến tận lúc chúng tôi quyết định rời khỏi, hết thảy đều sóng êm gió lặng, không gặp bất cứ hiện tượng kì quái nào. Tôi nghĩ ngay cả Tần Nhất Hằng cũng thấy bất ngờ, vài ngày trước, vẻ mặt hắn trầm tư, bẵng đi vài ngày bình yên, hắn cứ phải dùng bát nước để kiểm tra xem bên cạnh chúng tôi có tà vật gì không, mãi mới yên lòng.

Tuy rằng những nghi vấn này chưa có lời giải đáp, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Trong lòng tôi thỉnh thoảng cũng bất an, luôn cảm thấy chúng tôi hiện đã đi trên con đường do kẻ khác định sẵn. Đồng thời không biết có bị đe dọa hay không, mặc dù sau khi quay về tôi không bị bệnh, nhưng sức khỏe sa sút hẳn đi. Tôi tắt điện thoại, muốn nghỉ ngơi vài ngày. Nhân thể tôi nghĩ về nhiều chuyện, nói thật lòng, tôi phân vân, liệu chúng tôi có thể tiếp tục làm nghề này được hay không? Một mặt tôi thấy thu nhập hiện tại và mối kinh doanh nhỏ đã từng bước đi vào quỹ đạo, tôi giờ không thiếu tiền tiêu, nhưng mặt khác lại cảm thấy những ngày trước đây cũng không có gì quá ghê gớm, dường như tiền kiếm được sau mấy vụ ấy đều dễ dàng.

Lại nghĩ đến tòa nhà đó, thật sự tôi vẫn có chút luyến tiếc. Tôi cũng thử nhớ lại bóng đen xuất hiện đêm ấy, nhưng càng cố nhớ càng thấy mơ hồ. Tôi nghĩ, có thể nguyên nhân là do hôm đó đã tới nơi chùa chiền, âm khí quá nhiều, không chừng đã nhìn thấy một cô hồn dã quỷ.

Trong khoảng thời gian tôi nghỉ ngơi, Tần Nhất Hằng cũng đến tìm vài lần, mỗi lần đều đưa ra những giả thiết mới về câu chuyện kia, tổng kết lại, cả tôi cũng cho rằng không có chỗ nào đáng tin cậy, cho nên cũng không cần nói nhiều. Tuy nhiên có một điều hắn nói khiến tôi có ấn tượng sâu sắc, mặc dù tôi cũng không thể chứng thực thật giả. Hắn nói cho tôi biết, hồn phách của con người cũng có thể bị chém thành nhiều mảnh, đây cũng chính là nguyên nhân khiến thi thể của người thanh niên kia bị chặt ra.

Điều này khoa học có thể kiểm tra được, nhưng cho đến nay vẫn chưa tìm ra được lời giải thích hợp lý. Tôi từng xem một phóng sự có liên quan trên ti vi, nhiều người bệnh bị cắt tay cắt chân, trong một khoảng thời gian nào đó bỗng nhiên có cảm giác đau đớn dữ dội từ chính vị trí đã từng bị cắt đi đó. Cơn đau kiểu này có khi liên tục, có khi gián đoạn, dùng các phương pháp điều trị hiện đại không thể giảm bớt cơn đau, chỉ còn cách vận dụng phương pháp châm cứu cổ truyền để hạn chế.

Chuyện khó tin nhất là, nhiều người không chỉ có cảm giác đau đớn, mà còn có những cảm giác khác như lạnh, nóng... Hầu hết các phần thân thể bị cắt bỏ đều được mang đi hỏa thiêu, nhưng cũng có một số bệnh viện vứt chúng đi như rác y tế nhầm tiết kiệm chi phí. Từng có một bệnh nhân sau khi phẫu thuật cắt chân thường xuyên cảm thấy phân bị cắt bỏ đó lạnh không sao chịu nổi, sau nhiều lần anh ta kiên quyết yêu cầu tìm kiếm, cuối cùng đã tìm thấy cái chân đã cắt bỏ của mình bị đông lạnh cứng ngắc trong thùng rác. Điều này huyền học có thể giải thích được. Thông qua nhiều phim điện ảnh, truyền hình hoặc qua những truyền thuyết, chúng ta đều biết, nhiều người khi sống là người tàn tật, hoặc khi chết bị làm cho khuyết thiếu vài bộ phận, thì hồn phách sau khi chết cũng duy trì trạng thái tàn tật, bởi phần hồn phách của phần thân thể tương ứng đã tách rời khỏi bản thể.